Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
Quyển 2 - Chương 6
Bởi vì bản thánh chỉ không đúng lúc này, việc nạp thiếp lại lần nữa bị kéo dài không kỳ hạn.
Trước hôm xuất phát một ngày, giữa đêm Vạn Dực bị triệu vào cung, tiểu hoàng đế...... Không, có lẽ hiện tại không nên gọi như thế nữa.
Kỳ Kiến Thành nay đã mười ba, bắt đầu tự mình chấp chính. Gương mặt trứng ngỗng trẻ con dần dần mất đi vẻ tròn trịa, cằm dần nhọn hơn, mặt mũi cực kỳ sắc nét, nếu thoa phấn, môi tô son đỏ, có thể xinh đẹp đến mức khiến nữ nhân tức giận. Đôi mắt hồn nhiên sáng rực như sao Mai kia tựa như cũng sắc sảo theo độ tuổi, không thể kháng cự, ngày càng sâu lắng khó dò......
Cùng lúc đó, trong triều đình, Kỳ Kiến Thành cũng bắt đầu dần có dị nghị với việc Thái hậu tham gia chính sự, thậm chí có thời điểm, Kỳ Kiến Thành không kiêng kị gì mà buộc tội nhóm cận thần duy trì Đảng thân vương.
Chuyển biến sau khi Tiểu hoàng đế tự mình chấp chính đương nhiên không gạt được tai mắt của Thái hậu, ngặc nỗi không thể làm trái quy định của tổ tiên, bà chỉ đành oán hận dậm chân thúc giục bè đảng đẩy nhanh tốc độ, đừng để tiểu hoàng đế có cơ hội ngồi vững trên ngai vàng.
Giờ khắc này Vạn Dực có chút hiểu được dụng ý của tân đế khi cho triệu kiến y.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sau khi vào điện, y nhìn không chớp mắt, véo áo cúi lạy.
Tân đế lại không cho y đứng dậy, Vạn Dực cúi mắt lặng yên quỳ tại chỗ, một lát sau, từ trên ngai rồng truyền đến một loạt tiếng quần áo sột soạt...... Một đôi giày rồng màu vàng sáng từ từ đi về phía y.
“Vạn Lang,” Bàn tay hơi lạnh trượt đến cằm y, nhẹ nhàng nâng mặt y lên.
Vạn Dực mặt mày nhíu chặt, gắng tự đè nén một lát, cố hết sức thư giãn gương mặt bị tân đế kéo cằm, thuận theo mà ngẩng mặt......
“Núi có Phù Tô, ao còn sen thắm......” Tân đế tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nơi tay, miệng đột nhiên quát to, “Vạn khanh.”
Từ ‘Khanh’ này, đa phần chỉ những quan thần quyền cao chức trọng hoặc được hoàng đế nể trọng, mới có thể được hưởng.
Vạn Dực vừa nghe đến từ này, liền biết không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, tân đế tiếp tục nói, “Năm đó ở Quốc Tử Giám, tuổi còn nhỏ mà ngươi đã cùng Vương huynh được xưng là ‘Thái Học song bích’, nay Vạn khanh đã trưởng thành, càng thêm xinh đẹp...... Chả trách, Vương huynh luôn mắt cao hơn đầu cũng nghiêng ngã vì khanh.”
Triều Đại Chu yêu thích mỹ nam thuộc dạng mềm mại âm nhu, mấy năm nay Tề vương điện hạ chạy tới biên cương rèn luyện, dáng vẻ nhỏ nhắn vốn vô cùng tuấn tú dần trưởng thành mạnh mẽ dương cương, đương nhiên có chút lệch khỏi phạm vi thẩm mỹ của đại chúng.
Đương nhiên, Tề vương điện hạ vẫn tuấn tú như trước, chẳng qua so sánh với dung mạo ngày càng tươi đẹp kinh người của Vạn Lang, Vạn Lang càng phù hợp với hình tượng mỹ nam âm nhu, đương nhiên thắng một bậc.
Vạn Dực nghe tân đế nói xong, đơ mặt 囧 không nói gì, quyết lấy tĩnh chế động, duy trì im lặng.
Tân đế vẫn không nhanh không chậm, “Vạn khanh, có nguyện san sẻ lo toan cùng trẫm? Đã nhàn nhã ở Hàn Lâm viện một năm rồi, có phải cũng nên để trẫm nhìn thấy giá trị của ngươi rồi không?”
Trán Vạn Dực tuôn đầy vệt đen.= =#
Cầm thú quá mà! Cái gì mà nhàn nhã một năm? Một năm qua y từng rảnh lúc nào sao? Có hả, có hả? Làm thêm hằng đêm còn không được trợ cấp lương bổng kìa!
“Với khanh, hình như Vương huynh rất mê muội......” Tân đế đột nhiên chậm rãi cúi người đến gần Vạn Dực, Vạn Dực không né không tránh, vẫn duy trì tư thế nhắm mắt ngửa đầu, đến khoảng cách gần mặt y một tấc tân đế mới khó khăn dừng lại, ánh mắt chợt như mang chút mông lung, ngón trỏ dò xét đi xuống theo cái cổ thon dài ngẩng cao của Vạn Dực, nhẹ nhàng vuốt ve, vì tư thế này mà trái khế càng nổi lên, thấp giọng thì thào, “Đáng tiếc khanh là nam tử, nếu là nữ tử, e rằng trẫm cũng không thể cam đoan......là có khống chế được không......”
Vạn Dực lớn mật giương mắt nhìn hắn ta, mỉm cười lui mặt về sau, thoát khỏi bàn tay tân đế, miệng nói, “Không thể khiến bệ hạ toại nguyện, vi thần cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.”
Tân đế như chợt hoàn hồn, rồi bật cười, trực tiếp nói rõ ý đồ triệu y vào cung, “Vạn Lang ơi Vạn Lang, kế mỹ nhân xưa, nếu ngươi tận lực thực hiện, e là thế gian này không mấy ai có thể tránh được. Lại xét tổ tiên Vạn gia trước đây, việc này cũng không hiếm.”
Chẳng lẽ tân đế cũng xem y như người ông lả lơi được xưng là “Mỹ nhân đứng đầu Thiên hạ”, danh tiếng như sấm bên tai kia?
Vạn Dực nhíu mày, trưng vẻ mặt khiếp sợ khó tin, “Bệ hạ muốn vi thần...... Bán sắc? Sắc - dụ Tề vương?”
Tân đế cũng không ngại mất mặt, vô sỉ gật đầu, không thèm lảng tránh nói, “Vạn khanh, sau khi mọi việc thành công, chắc chắn trẫm sẽ bồi thường cho sự hy sinh của ngươi, sẽ trọng thưởng.”
Vạn Dực...... Vạn Dực còn có gì để nói đây, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Chỉ đành bất đắc dĩ thu hồi vẻ khiếp sợ, thay bằng vẻ mặt mất hết can đảm, “Thần...... Tuân chỉ.”
Tân đế thấy y như thế, một lòng gan vàng dạ sắt như thế, hiếm khi lộ ra chút đồng tình, vỗ vỗ vai Vạn Dực, “Việc này chỉ được thành không được bại, trẫm đã có sắp xếp, khi thời cơ đến, sẽ sai người gặp ngươi.”
“...... Vi thần.” Vạn Dực xóa nhanh vẻ mặt thất vọng, chết lặng đổi thành vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt --
“Vi thần tạ chủ long ân.”[╯^╰]
Ngày xuất phát, xe Tề vương chạy ở phía trước, ba vị quan viên còn lại ở phía sau.
Bởi vì chức vụ của Vạn Dực là biên tu của Hàn Lâm, nghĩa cũng như tên, thân phận tương đương với quan chép sử, chịu trách nhiệm ghi lại quá trình cứu trợ thiên tai. Bởi vậy y không còn lựa chọn nào khác, cùng nhân vật chính Tề vương điện hạ cứu trợ thiên tai lần này, được sắp xếp ngồi cùng một xe.
Khi Vạn Dực vén rèm bước vào, Tề vương điện hạ đang ngồi lau kiếm, đưa lưng về phía hắn.
Vạn Dực tự giác ngồi xuống vị trí cách hắn xa nhất...... Để tránh việc điện hạ khẩn trương quá độ, lỡ tay chọt một lỗ trên mình y.
Sau khi Vạn Lang vào cửa, Tề vương điện hạ vẫn như cũ không nhúc nhích tấm lưng thẳng tắp, tiếp tục động tác chơi đùa lau kiếm.
Vạn Dực chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, liền dựa lưng vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Tề vương điện hạ bóp cổ tay, sau khi lau thanh kiếm bóng loáng từ đầu đến cuối kém chút là phai luôn màu, cũng vẫn nghẹn không ra một câu nào.
Tề vương điện hạ thấy mình ngơ ngốc vô cùng, ảo não bỏ kiếm, buồn bực ra ngoài cưỡi ngựa.
Sau sự việc đối mặt tỏ bày kia, hắn cũng không biết mình nên lấy loại hình tượng nào mà đối mặt với y. Vừa chua xót, vừa lúng túng, còn ẩn chứa vài phần xấu hổ đối với hành vi không khống chế được ngày hôm đó.
Tề vương điện hạ do dự, nên dứt khoát ngả bài, giải quyết hết một lần? Hay vẫn nên giả vờ không có việc gì, lui về vị trí an toàn.
Việc rối rắm này, liền từ kinh thành rối rắm đến vùng ranh giới, Tề vương điện hạ nghẹn không thành lời, lại luyến tiếc không nỡ rời xe. Vì thế bầu không khí nơi này, nặng nề khác thường, hai người luôn ngồi mặt đối mặt, miệng kín như bưng, im ắng ngẩn ngơ cả ngày.
Đến ngày thứ hai mươi, rốt cuộc xe chỉ cách ranh giới Tây quận nửa ngày đường. Dọc đường thấy nạn dân càng ngày càng nhiều, kết bè kết đội ngồi nằm đầy hai bên đường.
Vừa đến buổi trưa, mọi người đứng dưới tàng cây, bắt tay chuẩn bị bữa trưa.
Trong thùng xe, Vạn Dực vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm đến Tề vương đang muốn nói lại thôi, một khắc sau, tiểu thị kéo mở cửa xe, hai tay kính cẩn dâng bữa trưa.
Vạn Dực mở mắt ra, khi định cúi người tiếp nhận, trước mắt chợt tối sầm, sau một trận trời đất quay cuồng, liền phát hiện mình đang bị Tề vương điện hạ đặt ở dưới người?!
Giờ phút này, Tề vương một tay đặt bên hông, cong một chân, kiếm đã tuốt vỏ, trên mặt lộ sát khí!
Vạn Dực ngẩn ra, tiểu thị vốn đang kính cẩn cúi đầu đứng một bên bỗng dưng ngã thẳng về phía trước, đầu của gã tựa vào cạnh chân hắn, sau lưng lại cắm mũi tên nhỏ dài khoảng một gang tay --
Kỳ Kiến Ngọc theo bản năng một tay kéo Vạn Dực bảo vệ sau người, vững vàng dùng thân mình ngăn trở, trường kiếm nơi tay phải vung ngang, ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc sảo, “Phía trước có thích khách đánh bất ngờ --”
Chỉ một tiếng cảnh báo, trong phút chốc, giọng nói kiên cường của võ tướng bỗng nhiên mềm mại hẳn, rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng phun ra cái tên mà bản thân đã âm thầm gọi trăm ngàn lần, “...... Vạn Lang, ngươi theo sát ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Trước hôm xuất phát một ngày, giữa đêm Vạn Dực bị triệu vào cung, tiểu hoàng đế...... Không, có lẽ hiện tại không nên gọi như thế nữa.
Kỳ Kiến Thành nay đã mười ba, bắt đầu tự mình chấp chính. Gương mặt trứng ngỗng trẻ con dần dần mất đi vẻ tròn trịa, cằm dần nhọn hơn, mặt mũi cực kỳ sắc nét, nếu thoa phấn, môi tô son đỏ, có thể xinh đẹp đến mức khiến nữ nhân tức giận. Đôi mắt hồn nhiên sáng rực như sao Mai kia tựa như cũng sắc sảo theo độ tuổi, không thể kháng cự, ngày càng sâu lắng khó dò......
Cùng lúc đó, trong triều đình, Kỳ Kiến Thành cũng bắt đầu dần có dị nghị với việc Thái hậu tham gia chính sự, thậm chí có thời điểm, Kỳ Kiến Thành không kiêng kị gì mà buộc tội nhóm cận thần duy trì Đảng thân vương.
Chuyển biến sau khi Tiểu hoàng đế tự mình chấp chính đương nhiên không gạt được tai mắt của Thái hậu, ngặc nỗi không thể làm trái quy định của tổ tiên, bà chỉ đành oán hận dậm chân thúc giục bè đảng đẩy nhanh tốc độ, đừng để tiểu hoàng đế có cơ hội ngồi vững trên ngai vàng.
Giờ khắc này Vạn Dực có chút hiểu được dụng ý của tân đế khi cho triệu kiến y.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sau khi vào điện, y nhìn không chớp mắt, véo áo cúi lạy.
Tân đế lại không cho y đứng dậy, Vạn Dực cúi mắt lặng yên quỳ tại chỗ, một lát sau, từ trên ngai rồng truyền đến một loạt tiếng quần áo sột soạt...... Một đôi giày rồng màu vàng sáng từ từ đi về phía y.
“Vạn Lang,” Bàn tay hơi lạnh trượt đến cằm y, nhẹ nhàng nâng mặt y lên.
Vạn Dực mặt mày nhíu chặt, gắng tự đè nén một lát, cố hết sức thư giãn gương mặt bị tân đế kéo cằm, thuận theo mà ngẩng mặt......
“Núi có Phù Tô, ao còn sen thắm......” Tân đế tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nơi tay, miệng đột nhiên quát to, “Vạn khanh.”
Từ ‘Khanh’ này, đa phần chỉ những quan thần quyền cao chức trọng hoặc được hoàng đế nể trọng, mới có thể được hưởng.
Vạn Dực vừa nghe đến từ này, liền biết không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, tân đế tiếp tục nói, “Năm đó ở Quốc Tử Giám, tuổi còn nhỏ mà ngươi đã cùng Vương huynh được xưng là ‘Thái Học song bích’, nay Vạn khanh đã trưởng thành, càng thêm xinh đẹp...... Chả trách, Vương huynh luôn mắt cao hơn đầu cũng nghiêng ngã vì khanh.”
Triều Đại Chu yêu thích mỹ nam thuộc dạng mềm mại âm nhu, mấy năm nay Tề vương điện hạ chạy tới biên cương rèn luyện, dáng vẻ nhỏ nhắn vốn vô cùng tuấn tú dần trưởng thành mạnh mẽ dương cương, đương nhiên có chút lệch khỏi phạm vi thẩm mỹ của đại chúng.
Đương nhiên, Tề vương điện hạ vẫn tuấn tú như trước, chẳng qua so sánh với dung mạo ngày càng tươi đẹp kinh người của Vạn Lang, Vạn Lang càng phù hợp với hình tượng mỹ nam âm nhu, đương nhiên thắng một bậc.
Vạn Dực nghe tân đế nói xong, đơ mặt 囧 không nói gì, quyết lấy tĩnh chế động, duy trì im lặng.
Tân đế vẫn không nhanh không chậm, “Vạn khanh, có nguyện san sẻ lo toan cùng trẫm? Đã nhàn nhã ở Hàn Lâm viện một năm rồi, có phải cũng nên để trẫm nhìn thấy giá trị của ngươi rồi không?”
Trán Vạn Dực tuôn đầy vệt đen.= =#
Cầm thú quá mà! Cái gì mà nhàn nhã một năm? Một năm qua y từng rảnh lúc nào sao? Có hả, có hả? Làm thêm hằng đêm còn không được trợ cấp lương bổng kìa!
“Với khanh, hình như Vương huynh rất mê muội......” Tân đế đột nhiên chậm rãi cúi người đến gần Vạn Dực, Vạn Dực không né không tránh, vẫn duy trì tư thế nhắm mắt ngửa đầu, đến khoảng cách gần mặt y một tấc tân đế mới khó khăn dừng lại, ánh mắt chợt như mang chút mông lung, ngón trỏ dò xét đi xuống theo cái cổ thon dài ngẩng cao của Vạn Dực, nhẹ nhàng vuốt ve, vì tư thế này mà trái khế càng nổi lên, thấp giọng thì thào, “Đáng tiếc khanh là nam tử, nếu là nữ tử, e rằng trẫm cũng không thể cam đoan......là có khống chế được không......”
Vạn Dực lớn mật giương mắt nhìn hắn ta, mỉm cười lui mặt về sau, thoát khỏi bàn tay tân đế, miệng nói, “Không thể khiến bệ hạ toại nguyện, vi thần cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.”
Tân đế như chợt hoàn hồn, rồi bật cười, trực tiếp nói rõ ý đồ triệu y vào cung, “Vạn Lang ơi Vạn Lang, kế mỹ nhân xưa, nếu ngươi tận lực thực hiện, e là thế gian này không mấy ai có thể tránh được. Lại xét tổ tiên Vạn gia trước đây, việc này cũng không hiếm.”
Chẳng lẽ tân đế cũng xem y như người ông lả lơi được xưng là “Mỹ nhân đứng đầu Thiên hạ”, danh tiếng như sấm bên tai kia?
Vạn Dực nhíu mày, trưng vẻ mặt khiếp sợ khó tin, “Bệ hạ muốn vi thần...... Bán sắc? Sắc - dụ Tề vương?”
Tân đế cũng không ngại mất mặt, vô sỉ gật đầu, không thèm lảng tránh nói, “Vạn khanh, sau khi mọi việc thành công, chắc chắn trẫm sẽ bồi thường cho sự hy sinh của ngươi, sẽ trọng thưởng.”
Vạn Dực...... Vạn Dực còn có gì để nói đây, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Chỉ đành bất đắc dĩ thu hồi vẻ khiếp sợ, thay bằng vẻ mặt mất hết can đảm, “Thần...... Tuân chỉ.”
Tân đế thấy y như thế, một lòng gan vàng dạ sắt như thế, hiếm khi lộ ra chút đồng tình, vỗ vỗ vai Vạn Dực, “Việc này chỉ được thành không được bại, trẫm đã có sắp xếp, khi thời cơ đến, sẽ sai người gặp ngươi.”
“...... Vi thần.” Vạn Dực xóa nhanh vẻ mặt thất vọng, chết lặng đổi thành vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt --
“Vi thần tạ chủ long ân.”[╯^╰]
Ngày xuất phát, xe Tề vương chạy ở phía trước, ba vị quan viên còn lại ở phía sau.
Bởi vì chức vụ của Vạn Dực là biên tu của Hàn Lâm, nghĩa cũng như tên, thân phận tương đương với quan chép sử, chịu trách nhiệm ghi lại quá trình cứu trợ thiên tai. Bởi vậy y không còn lựa chọn nào khác, cùng nhân vật chính Tề vương điện hạ cứu trợ thiên tai lần này, được sắp xếp ngồi cùng một xe.
Khi Vạn Dực vén rèm bước vào, Tề vương điện hạ đang ngồi lau kiếm, đưa lưng về phía hắn.
Vạn Dực tự giác ngồi xuống vị trí cách hắn xa nhất...... Để tránh việc điện hạ khẩn trương quá độ, lỡ tay chọt một lỗ trên mình y.
Sau khi Vạn Lang vào cửa, Tề vương điện hạ vẫn như cũ không nhúc nhích tấm lưng thẳng tắp, tiếp tục động tác chơi đùa lau kiếm.
Vạn Dực chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, liền dựa lưng vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Tề vương điện hạ bóp cổ tay, sau khi lau thanh kiếm bóng loáng từ đầu đến cuối kém chút là phai luôn màu, cũng vẫn nghẹn không ra một câu nào.
Tề vương điện hạ thấy mình ngơ ngốc vô cùng, ảo não bỏ kiếm, buồn bực ra ngoài cưỡi ngựa.
Sau sự việc đối mặt tỏ bày kia, hắn cũng không biết mình nên lấy loại hình tượng nào mà đối mặt với y. Vừa chua xót, vừa lúng túng, còn ẩn chứa vài phần xấu hổ đối với hành vi không khống chế được ngày hôm đó.
Tề vương điện hạ do dự, nên dứt khoát ngả bài, giải quyết hết một lần? Hay vẫn nên giả vờ không có việc gì, lui về vị trí an toàn.
Việc rối rắm này, liền từ kinh thành rối rắm đến vùng ranh giới, Tề vương điện hạ nghẹn không thành lời, lại luyến tiếc không nỡ rời xe. Vì thế bầu không khí nơi này, nặng nề khác thường, hai người luôn ngồi mặt đối mặt, miệng kín như bưng, im ắng ngẩn ngơ cả ngày.
Đến ngày thứ hai mươi, rốt cuộc xe chỉ cách ranh giới Tây quận nửa ngày đường. Dọc đường thấy nạn dân càng ngày càng nhiều, kết bè kết đội ngồi nằm đầy hai bên đường.
Vừa đến buổi trưa, mọi người đứng dưới tàng cây, bắt tay chuẩn bị bữa trưa.
Trong thùng xe, Vạn Dực vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm đến Tề vương đang muốn nói lại thôi, một khắc sau, tiểu thị kéo mở cửa xe, hai tay kính cẩn dâng bữa trưa.
Vạn Dực mở mắt ra, khi định cúi người tiếp nhận, trước mắt chợt tối sầm, sau một trận trời đất quay cuồng, liền phát hiện mình đang bị Tề vương điện hạ đặt ở dưới người?!
Giờ phút này, Tề vương một tay đặt bên hông, cong một chân, kiếm đã tuốt vỏ, trên mặt lộ sát khí!
Vạn Dực ngẩn ra, tiểu thị vốn đang kính cẩn cúi đầu đứng một bên bỗng dưng ngã thẳng về phía trước, đầu của gã tựa vào cạnh chân hắn, sau lưng lại cắm mũi tên nhỏ dài khoảng một gang tay --
Kỳ Kiến Ngọc theo bản năng một tay kéo Vạn Dực bảo vệ sau người, vững vàng dùng thân mình ngăn trở, trường kiếm nơi tay phải vung ngang, ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc sảo, “Phía trước có thích khách đánh bất ngờ --”
Chỉ một tiếng cảnh báo, trong phút chốc, giọng nói kiên cường của võ tướng bỗng nhiên mềm mại hẳn, rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng phun ra cái tên mà bản thân đã âm thầm gọi trăm ngàn lần, “...... Vạn Lang, ngươi theo sát ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Tác giả :
Cá Thích Leo Cây