Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
Quyển 4 - Chương 4
Một mình quay trở lại gian phòng, không đốt đèn, cứ như vậy lặng yên bán nằm trên giường, có chút uể oải nhìn trần nhà tối mịt mờ.
Mệt mỏi quá…
Nam nhân hai mắt nhắm lại.
Cái gì cũng không nghĩ đến, cũng không muốn nhớ lại điều gì.
“Ô…” Thế nhưng tựa hồ như ngay cả một thoáng chốc bình an cũng chẳng thế kéo dài lâu được, trong đầu hắn đột nhiên trở nên đau nhức, cơn đau kịch liệt, sau đó, một đoạn ký ức mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ dần xuất hiện.
Ký ức khi Uế mười tuổi.
Dưới bầu trời chìm trong màu mờ mịt và u ám, chân hắn bị người ta hung hăng cắt một đao, sâu đến mức có thể nhìn thấy được cả xương, máu tươi thấm đỏ mặt đất.
Sợ hãi, tuyệt vọng, nhích từng chút một về phía sau…
Trước mắt hắn, là những ma vật xấu xí hung tợn, đầu lưỡi tinh hồng tỏa ra thứ mùi tanh tưởi nồng đậm, hèn hạ cười, kiêu ngạo khua khảm đao trong tay, cùng nhau trao đổi bằng thứ thú ngữ quái dị, thương lượng xem nên đem thiếu niên trước mắt hành hạ từng chút một đến chết như thế nào.
Thiếu niên vào nơi núi sâu để hái thuốc muốn kêu cứu, thế nhưng hắn ngay từ lúc sinh ra đã không có tư cách kêu cứu rồi.
Hắn không có giọng nói, huống hồ, ai sẽ cứu hắn.
Thẳng đến khi một mạt ánh hồng chói mắt lướt qua, đám ma vật xấu xí kia nhất thời thân thủ mỗi thứ một nơi, nhanh đến mức khiến kẻ khác phải phát hoảng, đến khi lấy lại tinh thần, chỉ thấy một nam nhân tựa như chiến thần cuồng dã đứng trên mặt đất nhiễm đỏ máu, song nhãn lãnh liệt mang theo chút lười biếng nhiìn về phía hắn, sau đó… Nhẹ nhàng nở nụ cười…
Nụ cười khiến cho thái dương cũng phải thất sắc.
Cũng không biết, một người khi cười rộ lên lại có thể đẹp đến vậy…
Hắn khi đó mười tuổi không biết phải hình dung như thế nào về nụ cười này, chỉ cảm thấy, chỉ nhìn vào nụ cười này thôi, ngay cả vết thương cũng không còn thấy đau đớn nữa.
Bất tri bất giác, tựa như đang mê thất, ngơ ngác nhìn hắn bước tới, trị liệu cho vết thương của mình, cũng không nói câu nào, hình như chỉ thuần túy là giết thời gian, động tác cũng rất ôn nhu, còn xé y phục của bản thân xuống để băng bó vết thương.
Cuối cùng, sờ sờ đầu hắn, sau liền biến mất…
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết người kia vì sao lại cười.
Ký ức dừng ở đây.
Ngạo Triết Thiên nhíu mày, cuối cùng cũng lý giải được vì sao Uế đối với Vong Dạ lại có một loại cảm tình đặc biệt. Bởi vì hồng phát nam nhân trong trí nhớ đích xác là Vong Dạ.
Nói rằng Uế đối với Vong Dạ là ái tình thì có lẽ không đúng lắm, thế nhưng, có thể cảm giác được là hắn rất quan tâm đến đối phương…
Thật khờ…
Người kia, có cái gì đáng để quan tâm chứ?
Bất tri bất giác, ánh mắt Ngạo Triết Thiên dời về phía cánh tay bị thương của mình, sau đó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu. Chính mình lại không hề suy nghĩ gì mà giúp hắn cản lại một kiếm, biết rõ thân thể hắn căn bản sẽ không bị thụ thương dễ dàng như vậy, còn ngây ngô mà đi cản lại.
Thật đáng khinh.
Thế nhưng đó dường như là một thứ bản năng, hắn không thể khống chế được…
Từ từ, mệt mỏi lần thứ hai bao trùm lấy hắn, ngay cả vết thương ở cổ tay cũng không buồn xử lý, thân xác và tinh thần đều mệt mỏi cực độ đến rã rời, nam nhân cứ như vậy chìm vào trong bóng tối bất tận.
Mà ngay lúc đó, trong góc phòng, có một khối hắc sắc, thoạt nhìn không chút thu hút, tựa như một làn sương lặng yên từ góc phòng lan ra.
Ngạc Mộng. [ Ác mộng ]
Đây là tên của nó ở Minh giới, không có mấy ma vật chú ý đến nó, bởi vì nó chỉ là một linh thể phù du nho nhỏ không đáng để vào mắt. Không có trí tuệ. Chỉ biết ăn những cơn ác mộng cùng những xúc cảm tiêu cực và nỗi ám ảnh để duy trì sự sống, đối với thân thể cũng hầu như không tổn hại gì, nhiều lắm thì ngày hôm sau có chút mệt mỏi mà thôi.
Dù sao trong thế giới này, ma vật có khả năng sinh tồn được thì cũng chẳng phải loại yếu nhược, bản năng của ma vật là bất cứ lúc nào cũng dựng ma pháp để bảo vệ cho tâm thể của mình, huống hồ, ai sẽ để ý đến một linh thể mỏng manh đến mức gần như không tồn tại?
Thế nhưng, nhân loại nam tử đang nằm trên giường không chút phòng bị kia thì lại không hay biết gì cả. Càng không biết dùng ma pháp phòng ngự để bảo vệ cho tâm thể của mình. Như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Chỉ thấy màn sương mỏng theo đôi chân thon dài của nam nhân di chuyển lên trên, sau đó, lại dãn ra giống như một tấm lưới, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể của nam nhân, thậm chí còn theo vạt áo len lỏi vào bên trong, dần tiếp xúc lấy làn da ấm áp. Có vẻ có chút vội vã.
Đối với một kẻ đã đói bụng trong một thời gian dài như nó mà nói, đây là một bữa ăn mỹ vị biết bao a.
Ở sâu bên trong linh hồn người này, còn có một vết thương cực sâu.
Mà nó, lại có thể khiến cho vết thương của hắn hằn sâu thêm bội phần…
Đau đớn thêm bội phần…
Nó khống chế giấc mộng của hắn, sau đó, đưa hắn đến hố sâu sợ hãi tuyệt vọng nhất, ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn mà đào xới lên, triệt để kéo ra khiến hắn một lần nữa trải nghiệm lại những cơn ác mộng tột độ…
Thật là một chuyện tuyệt biết chừng nào a…
Sau khi bị màn sương đen quấn lấy thân thể, khuôn mặt nguyên bản coi như bình thản của Ngạo Triết Thiên dần trở nên tái nhợt, hô hấp cũng cũng bắt đầu bất ổn.
Thế nhưng hắn lại không có cách nào từ trong mộng tỉnh lại được.
Lúc đó, hắn có thể không suy sụp hoàn toàn, hôm nay cũng có thể bình tĩnh đứng trước mặt Vong Dạ, lạnh lùng nhìn hắn cùng một nam nhân khác dây dưa, thế nhưng, điều đó không có nghĩa là hắn đã quên đi đau đớn cùng tuyệt vọng ngày hôm đó.
Tâm có thể chết… Thế nhưng đau đớn thì vẫn còn hằn lại rất sâu.
Chỉ là hắn đã cố giấu nó đi mà thôi.
Vết thương vẫn như cũ tồn tại, chưa từng lành lại, tuy rằng đã bị chôn vùi thật sâu ở trong thâm tâm, không muốn nghĩ đến, không muốn nhìn tới, nhưng nó vẫn còn đang ở đây.
Hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày, lại bị người khác đào bới lên, một lần nữa sự thật tàn khốc hiện ra trước mắt hắn.
******
Giữa đất trời xám ngắt u ám, cơn mưa lớn vẫn như cũ thét gào bên tai.
Tất cả đều lặp lại ngày đó, hắn vẫn một thân cô tịch đứng bên đường lớn, trong tay cầm một gốc hoa đã sớm bị phá hoại bởi bùn đất, như một con rối ngu ngốc nhìn vào hai người đang ôm nhau trong phòng, mặc cho nước mưa thấm ướt thân mình.
Hắn không biết vì sao mình vẫn còn ở nơi này, vẫn thấy những hình ảnh như vậy, khi mà rõ ràng tất cả mọi thứ đều trở thành quá khứ.
Hắn muốn ly khai, thế nhưng bàn chân lại bị hai khối đinh thép cự đại đóng xuyên qua dính chặt xuống mặt đất, máu nhiễm đỏ một dải đất dài.
Cúi người xuống nỗ lực muốn đem hai khối đinh lớn rút ra, nhưng dù thế nào cũng không thể làm được, chỉ khiến cho vết thương càng lúc càng đau, càng lúc càng toác rộng.
Mơ hồ, biết rằng chính mình đang mơ, thế nhưng ở thế giới này lại có giấc mộng chân thực đến như vậy sao? Chân thực đến mức có thể cảm giác được mỗi một giọt nước mưa rơi trên người mình đều đau đến vậy.
Đột nhiên, cơn mưa bất chợt dừng lại, một người đang đứng trước mặt hắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia trên mặt lộ ra một tiếu ý ôn nhu, mái tóc dài đỏ tươi nhẹ nhàng trong gió diêu động, sau đó, ở trước mặt hắn mà cúi người xuống, nhẹ nhàng rút khối đinh ra khỏi chân hắn.
Ngạo Triết Thiên ngây người tại chỗ, đối với hành động ôn nhu của Vong Dạ chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng.
Tiếp đó, đối phương cẩn thận đỡ hắn đứng dậy, nhẹ tay lau đi vết bùn đất trên mặt hắn, song nhãn huyết hồng chuyên chú mà ôn hòa.
Ngạo Triết Thiên có loại ảo giác, tựa như người này vẫn còn yêu mình, cho dù chỉ là trong mộng. Sau đó, xuyên qua bờ vai đối phương, hắn nhìn thấy một người khác đang ưu nhã đi tới, trên mặt còn mang theo một tiếu ý băng lãnh mà quyến rũ, kim sắc trường phát chướng mắt một cách kỳ lạ.
Một tia hàn ý hung hăng chọc thẳng vào đại não hắn.
Không khỏi đưa mắt qua nhìn Vong Dạ, người kia trên mặt vẫn giữ tiếu ý ôn nhu vô cùng như cũ, chỉ là tay đối phương, lại dùng sức đẩy mình ra, tựa như hắn chỉ là một tên khất cái khiến cho người người đều thấy chán ghét, thẳng đến khi hắn ngã vào trong vòng tay lạnh lẽo của một người khác.
Quay đầu lại, chỉ thấy bốn hắc ám tinh linh xuất hiện tựa như một cơn ác mộng, trên khuôn mặt phiêu lượng lộ ra một tiếu ý khiến hắn phát lạnh, một loại cảm giác tuyệt vọng mà sợ hãi điên cuồng cuốn lấy hắn, thế nhưng hắn đã mất đi cơ hội chạy trốn.
Phẫn nộ muốn giãy ra, nhưng vô dụng, cứ như vậy bị làm trò trước mặt Vong Dạ, giống như lần trước, hắn bị bọn chúng hung hăng áp xuống mặt đất, y phục bị xé bỏ một cách thô bạo, bàn tay không biết của ai cầm lấy hai bắp đùi của hắn xả ra, sau đó, cơn đau kịch liệt khiến trước mắt chỉ còn lại duy nhất một mảnh đỏ rực không rõ ràng.
“…” Muốn kêu Vong Dạ biến đi, thế nhưng trùng kích từ phía sau khiến hắn không thể phát ra thanh âm.
Dù chỉ là trong mộng, hắn cũng không muốn đối phương nhìn thấy! Bởi vì so với việc bị luân bạo, việc này càng khiến hắn không thể chịu đựng hơn. Thế nhưng lại châm chọc chính là, đối phương giúp hắn nhổ khối đinh ra, tựa hồ như là để những tinh linh kia tùy tâm sở dục lăng nhục hắn. Giương mắt lên nhìn về hướng hồng phát nam nhân, trái tim dường như lại bị tiếu ý giễu cợt của hắn hung hăng dẫm nát.
Thật giống như hắn tự mình đa tình mà yêu thương đối phương, vì đối phương mà liều mạng đi hái về một bông hoa mà căn bản không cần dùng đến…
Rõ ràng là một giấc mộng! Nhưng so với chuyện thực xảy ra thì lại đau đớn hơn gấp trăm bội lần!
Loại chuyện này rốt cuộc là muốn tiếp tục tới khi nào?
Vì sao lại không cho hắn tỉnh lại?
******
Hắc ảnh cứ như vậy cuốn lấy Ngạo Triết Thiên, tham lam liếm lấy cơn ác mộng khiến hắn gần như muốn say điên đảo
『Thống khổ hơn nữa… Còn chưa đủ… Chỉ khi ngươi càng thống khổ, mới có thể triệt để thỏa mãn ta a…』
Bởi vì nam nhân gần như đã triệt để tuyệt vọng cùng suy sụp, hắc ảnh dần dần có chút kết tụ lại thành một thân hình, thân thể thon dài càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Nó nhìn nam nhân thống khổ dưới thân mình, song nhãn đã có trí tuệ hiện lên một tia hàn quang quái dị, ngón tay thong thả vươn ra chạm đến khuôn mặt tái nhợt mà anh khí của nam nhân, nhưng rồi động tác giữa chừng lại mãnh liệt cứng ngắc lại.
Một khí tức cường đại đang dần đến gần đây.
Nó thậm chí còn có một loại cảm giác sợ hãi, gần như bị cắn nuốt một cách tàn bạo, đôi mày nhíu lại, hắc ảnh rất nhanh liền tiêu thất tại chỗ, thẳng đến khi cửa phòng của Ngạo Triết Thiên vang lên tiếng gõ có phần gấp gáp.
Ngoài cửa, Vong Dạ sắc mặt u ám bên tay còn cầm theo một rương y dược, một tay rất không có kiên nhẫn gõ cửa, qua vài giây không thấy bên trong đáp lại, hắn đơn giản liền trực tiếp đẩy cửa vào. Ngay khi vừa định mở miệng mắng chửi, lại thấy Ngạo Triết Thiên nằm trên giường, thoạt nhìn có chút bất ổn.
“…” Tiến lại gần, lại ngây người ra.
Hắc phát nam nhân cứ vậy một thân y phục mất trật tự nằm trên giường, mái tóc dài đen nhánh thả loạn trên chăn đệm, thoạt nhìn giống như một nhân ngẫu bị phá hỏng không có linh hồn, mà song nhãn nguyên bản trong suốt yên tĩnh giờ phút này lại thất thần không có tiêu cự hé mở, trống rỗng đến nỗi khiến người ta thầm nghĩ…
Có lẽ cái chết đối với hắn lại là một việc làm nhân từ.
Không có nước mắt… Nhưng lại cảm giác thấy như hắn đang khóc…
Vong Dạ bị cảm giác khó hiểu này làm cho khó chịu vô cùng, chờ hắn lấy lại tinh thần, cuối cùng lại thấy mình đã đem nam nhân một thân hỗn độn mà băng lãnh ôm vào lòng, đột nhiên phát hiện ra người này so với trong tưởng tượng của mình còn gầy hơn.
Hắn đêm nay xuất hiện, căn bản là vì không muốn nợ người khác một cái nhân tình, dù sao thì thị tòng này cũng vì hắn mà cản một kiếm, mặc dù hành động này xét ra là hoàn toàn dư thừa. Trước vốn định trực tiếp dùng ma pháp giúp hắn trị liệu, thế nhưng người này thể chất khẳng định không thích hợp, vậy nên hắn mới đặc biệt sai thị vệ của mình đến đại lục lùng sục mãi mới tìm được mấy thứ dược trị ngoại thương của nhân loại đem về, nhưng lại không ngờ tới khi tìm đến thì nam nhân lại trở thành như vậy.
Nam nhân luôn lãnh mạc đến mức khiến hắn nghĩ người này cùng với nhân ngẫu cũng không mấy sai khác này, cư nhiên lại có một mặt yếu đuối đến như vậy?
Hắn gặp phải ác mộng?
Là cơn ác mộng như thế nào lại có thể khiến hắn trở thành thế này?
Thân thể cuối cùng lại lạnh đến mức gần như không còn chút nhiệt độ nào, nếu như không phải còn cảm nhận được hô hấp của đối phương, Vong Dạ đã cho rằng nam nhân này chết rồi.
Nhưng mà, thân thể băng lãnh nằm trong lòng hắn an tĩnh chưa được bao lâu, tựa như lại sợ hãi cực độ vì bị người khác đụng chạm, đột nhiên liều mạng giãy ra, song nhãn chỉ còn lại sợ hãi cùng cuồng loạn, nhưng một câu cũng chẳng thể nói ra, chỉ có thể bật ra mấy thanh âm khàn khàn mà vô lực.
“Ngươi gặp ác mộng! Tỉnh lại đi!” Vong Dạ đè hắn xuống, lại bị đối phương liên tục giãy dụa muốn thoát ra, ngay cả bản thân hắn, cũng không biết chính mình lúc này, vẻ lo lắng hiện rõ trong mắt.
“…” Mãnh liệt gạt tay Vong Dạ ra, Ngạo Triết Thiên thân thể gần như không còn chút sức lực nào lúc này vẫn như cũ, không thể xóa bỏ được bóng ma bị luân bạo ra khỏi tiềm thức, thân thể mặc dù không có thương tổn, những vẫn nhớ rõ những đau đớn cùng bi thương khi bị dày vò hành hạ trong giấc mộng.
Những tinh linh kia cứ một người lại tiếp một người nhiều lần xâm phạm hắn, mà Vong Dạ cùng Tinh Linh Hoàng lại đứng bên cạnh nhau nhìn xuống… Trên mặt còn mang theo một tia trào phúng băng lãnh.
Sau đó, tựa như bị ai đó cố sức lay động… Tất cả những hình ảnh chân thực đến mức đáng sợ kia bất chợt lùi xuống, tiếp đó lại cảm nhận được một thân thể nóng ấm đang gắt gao ôm lấy mình, trong mũi nhất thời tràn ngập khí tức quen thuộc…
“…” Nam nhân ý thức được mình đã thoát khỏi cơn ác mộng cũng dần trở lại an tĩnh, thân thể hắn cứng ngắc, lại không biết vì sao Vong Dạ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn ôm lấy mình, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu đây có phải một giấc mộng khác không, trải qua một chút ấm áp, rồi lại một lần nữa đẩy hắn quay trở lại hầm băng u tối kia.
Vừa mới nghĩ đến đây, thì cánh tay Vong Dạ đang gắt gao ôm chặt đột nhiên lại đẩy hắn ra, song nhãn hồng sắc có chút chán ghét nhìn hắn, sau đó động tác lại có chút thô bạo gắt gỏng.
Ngạo Triết Thiên nhìn Vong Dạ, trong mắt hiện lên một tia xúc cảm dị thường, thế nhưng rất nhanh sau đó, lại trở lại an tĩnh.
Người này một lần nữa đẩy hắn ra.
Chỉ là lúc này đây, là hiện thực, mà phía sau hắn, cũng không có bốn hắc ám tinh linh âm trầm.
Đạm mạc nhìn hắn một cái, Ngạo Triết Thiên lặng lẽ xuống giường, nhưng không khống chế được cơn run nhè nhẹ của tay chân, thân thể cảm giác có chút yếu nhược, sinh lý cùng tâm lý bất ổn, nhưng hoàn hảo là vẫn có thể đi được.
Hắn hiện tại nghĩ muốn đi tắm rửa, bởi vì cơn ác mộng kia, khiến hắn đến tận bây giờ vẫn còn nhớ kỹ những cảm giác rợn người khi thân thể bị tùy ý liếm láp, không thể chịu đựng được.
“Ngươi muốn làm gì?” Vong Dạ cau mày, song đồng hồng sắc sắc lạnh mà có chút hờn giận, thế nhưng người kia tựa hồ như hoàn toàn không để mấy lời của hắn vào tai, tiếp tục đi.
Ngay lúc hắn nghĩ cứ thế mặc kệ Vong Dạ mà đi vào phòng tắm, thì bên tay đột nhiên bị lại bị kéo ngược trở lại giường.
“…” Ngạo Triết Thiên chau mày nhìn Vong Dạ. Song nhãn chỉ hiện lên một tia đạm mạc không giải thích được. Có thể đối phương không dồn nhiều lực khống chế hắn, thế nhưng Ngạo Triết Thiên hôm nay ngay cả một chút tình tự cũng keo kiệt không muốn lãng phí với nam nhân, đối với hành động này của Vong Dạ lại càng cảm thấy phẫn nộ.
“Muốn đi tắm? Trên tay ngươi còn bị thương.” Giọng nói băng lãnh còn mang theo trách mắng.
Bị thương thì có liên quan gì đến ngươi? Ngạo Triết Thiên nhíu mày.
Mà Vong Dạ hiển nhiên cũng đọc được ý tứ này trong ánh mắt của hắn, đột nhiên trở nên nóng nảy: “Ngươi tốt nhất đừng kiếm chuyện với ta! Ngoan ngoãn trị thương đi! Không phải ngươi cho là ở đây muốn dùng một gã thị tòng thụ thương chứ?” Sau khi dùng lực ấn Ngạo Triết Thiên ngồi xuống xong, liền quay sang lấy băng gạc cùng dược thủy ở bàn bên cạnh chuẩn bị giúp hắn băng bó lại vết thương.
Ý thức được Vong Dạ muốn làm gì, Ngạo Triết Thiên đầu tiên là nhướn mày lên, sau đó trực tiếp giật lấy băng gạc cùng dược thủy trong tay Vong Dạ, cũng không buồn liếc mắt nhìn đối phương một cái mà tự mình băng bó, người kia đầu tiên là ngây người ra, rồi lại nhìn xuống hai tay trống không của mình, sắc mặt âm trầm.
Băng bó được phân nửa, Ngạo Triết Thiên như là nhớ tới cái gì đó mà giương mắt nhìn qua Vong Dạ vẫn còn đang ngồi bên cạnh, sau có chút không thoải mái, thậm chí là hơi phiền chán mà nhíu mày, song nhãn biểu lộ rất rõ ràng một ý tứ — Ngươi thế nào còn chưa đi?
“…” Vong Dạ hiển nhiên là bị nhãn thần xua đuổi này chọc giận, mãnh liệt đứng lên nhìn chăm chăm vào đối phương, không khí xung quanh nhất thời lạnh xuống cực độ, cặp ma nhãn thâm sâu đến không lường thậm chí còn lóe lên một tia sát ý sắc lạnh.
Nhưng người kia vẫn như cũ không chút sợ hãi nào nhìn hắn.
Hai người giằng co một hồi…
“Ba lạc!” [ từ tượng thanh ] Đột nhiên một cước hạ xuống liền đem cái cái tủ nhỏ cạnh giường trực tiếp đạp thành nát vụn, hồng phát nam nhân hừ lạnh một tiếng liền đạp cửa đi ra, mà trong phòng, nam nhân vẫn bình yên vô sự, diện vô biểu tình nhìn bức tường vì bị liên lụy mà nứt vỡ.
Đêm hôm đó, Ngạo Triết Thiên không ngủ tiếp.
Chuyện xảy ra trong căn phòng nếu nói ra phỏng chừng sẽ khiến cho sắc mặt của tất cả chiến sĩ của Minh giới đều biến thành một màu đen xì. Bởi vì cư nhiên lại có người chọc giận Minh vương mà lại không bị tàn sát, chuyện này bất luận là kẻ nào cũng không thể tưởng tượng ra được, suy cho cùng thì quân vương của bọn họ từ trước đến nay đều nổi danh là người cực kỳ tàn bạo cùng lãnh khốc vô tình, hắn lúc cao hứng có thể tiện tay phế đi nguyên một đội quân mà không chút suy nghĩ, càng không nói đến lúc hắn tâm tình không tốt thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu tai ương.
Vậy nên, Ngạo Triết Thiên sau này có gặp phải chút mệnh vận, cũng bởi vì nguyên nhân này mà ra cả.
Đãi ngộ đặc biệt quá mức, luôn rước phải những bất trắc ngoài dự liệu.
******
Mệt mỏi quá…
Nam nhân hai mắt nhắm lại.
Cái gì cũng không nghĩ đến, cũng không muốn nhớ lại điều gì.
“Ô…” Thế nhưng tựa hồ như ngay cả một thoáng chốc bình an cũng chẳng thế kéo dài lâu được, trong đầu hắn đột nhiên trở nên đau nhức, cơn đau kịch liệt, sau đó, một đoạn ký ức mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ dần xuất hiện.
Ký ức khi Uế mười tuổi.
Dưới bầu trời chìm trong màu mờ mịt và u ám, chân hắn bị người ta hung hăng cắt một đao, sâu đến mức có thể nhìn thấy được cả xương, máu tươi thấm đỏ mặt đất.
Sợ hãi, tuyệt vọng, nhích từng chút một về phía sau…
Trước mắt hắn, là những ma vật xấu xí hung tợn, đầu lưỡi tinh hồng tỏa ra thứ mùi tanh tưởi nồng đậm, hèn hạ cười, kiêu ngạo khua khảm đao trong tay, cùng nhau trao đổi bằng thứ thú ngữ quái dị, thương lượng xem nên đem thiếu niên trước mắt hành hạ từng chút một đến chết như thế nào.
Thiếu niên vào nơi núi sâu để hái thuốc muốn kêu cứu, thế nhưng hắn ngay từ lúc sinh ra đã không có tư cách kêu cứu rồi.
Hắn không có giọng nói, huống hồ, ai sẽ cứu hắn.
Thẳng đến khi một mạt ánh hồng chói mắt lướt qua, đám ma vật xấu xí kia nhất thời thân thủ mỗi thứ một nơi, nhanh đến mức khiến kẻ khác phải phát hoảng, đến khi lấy lại tinh thần, chỉ thấy một nam nhân tựa như chiến thần cuồng dã đứng trên mặt đất nhiễm đỏ máu, song nhãn lãnh liệt mang theo chút lười biếng nhiìn về phía hắn, sau đó… Nhẹ nhàng nở nụ cười…
Nụ cười khiến cho thái dương cũng phải thất sắc.
Cũng không biết, một người khi cười rộ lên lại có thể đẹp đến vậy…
Hắn khi đó mười tuổi không biết phải hình dung như thế nào về nụ cười này, chỉ cảm thấy, chỉ nhìn vào nụ cười này thôi, ngay cả vết thương cũng không còn thấy đau đớn nữa.
Bất tri bất giác, tựa như đang mê thất, ngơ ngác nhìn hắn bước tới, trị liệu cho vết thương của mình, cũng không nói câu nào, hình như chỉ thuần túy là giết thời gian, động tác cũng rất ôn nhu, còn xé y phục của bản thân xuống để băng bó vết thương.
Cuối cùng, sờ sờ đầu hắn, sau liền biến mất…
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết người kia vì sao lại cười.
Ký ức dừng ở đây.
Ngạo Triết Thiên nhíu mày, cuối cùng cũng lý giải được vì sao Uế đối với Vong Dạ lại có một loại cảm tình đặc biệt. Bởi vì hồng phát nam nhân trong trí nhớ đích xác là Vong Dạ.
Nói rằng Uế đối với Vong Dạ là ái tình thì có lẽ không đúng lắm, thế nhưng, có thể cảm giác được là hắn rất quan tâm đến đối phương…
Thật khờ…
Người kia, có cái gì đáng để quan tâm chứ?
Bất tri bất giác, ánh mắt Ngạo Triết Thiên dời về phía cánh tay bị thương của mình, sau đó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu. Chính mình lại không hề suy nghĩ gì mà giúp hắn cản lại một kiếm, biết rõ thân thể hắn căn bản sẽ không bị thụ thương dễ dàng như vậy, còn ngây ngô mà đi cản lại.
Thật đáng khinh.
Thế nhưng đó dường như là một thứ bản năng, hắn không thể khống chế được…
Từ từ, mệt mỏi lần thứ hai bao trùm lấy hắn, ngay cả vết thương ở cổ tay cũng không buồn xử lý, thân xác và tinh thần đều mệt mỏi cực độ đến rã rời, nam nhân cứ như vậy chìm vào trong bóng tối bất tận.
Mà ngay lúc đó, trong góc phòng, có một khối hắc sắc, thoạt nhìn không chút thu hút, tựa như một làn sương lặng yên từ góc phòng lan ra.
Ngạc Mộng. [ Ác mộng ]
Đây là tên của nó ở Minh giới, không có mấy ma vật chú ý đến nó, bởi vì nó chỉ là một linh thể phù du nho nhỏ không đáng để vào mắt. Không có trí tuệ. Chỉ biết ăn những cơn ác mộng cùng những xúc cảm tiêu cực và nỗi ám ảnh để duy trì sự sống, đối với thân thể cũng hầu như không tổn hại gì, nhiều lắm thì ngày hôm sau có chút mệt mỏi mà thôi.
Dù sao trong thế giới này, ma vật có khả năng sinh tồn được thì cũng chẳng phải loại yếu nhược, bản năng của ma vật là bất cứ lúc nào cũng dựng ma pháp để bảo vệ cho tâm thể của mình, huống hồ, ai sẽ để ý đến một linh thể mỏng manh đến mức gần như không tồn tại?
Thế nhưng, nhân loại nam tử đang nằm trên giường không chút phòng bị kia thì lại không hay biết gì cả. Càng không biết dùng ma pháp phòng ngự để bảo vệ cho tâm thể của mình. Như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Chỉ thấy màn sương mỏng theo đôi chân thon dài của nam nhân di chuyển lên trên, sau đó, lại dãn ra giống như một tấm lưới, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể của nam nhân, thậm chí còn theo vạt áo len lỏi vào bên trong, dần tiếp xúc lấy làn da ấm áp. Có vẻ có chút vội vã.
Đối với một kẻ đã đói bụng trong một thời gian dài như nó mà nói, đây là một bữa ăn mỹ vị biết bao a.
Ở sâu bên trong linh hồn người này, còn có một vết thương cực sâu.
Mà nó, lại có thể khiến cho vết thương của hắn hằn sâu thêm bội phần…
Đau đớn thêm bội phần…
Nó khống chế giấc mộng của hắn, sau đó, đưa hắn đến hố sâu sợ hãi tuyệt vọng nhất, ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn mà đào xới lên, triệt để kéo ra khiến hắn một lần nữa trải nghiệm lại những cơn ác mộng tột độ…
Thật là một chuyện tuyệt biết chừng nào a…
Sau khi bị màn sương đen quấn lấy thân thể, khuôn mặt nguyên bản coi như bình thản của Ngạo Triết Thiên dần trở nên tái nhợt, hô hấp cũng cũng bắt đầu bất ổn.
Thế nhưng hắn lại không có cách nào từ trong mộng tỉnh lại được.
Lúc đó, hắn có thể không suy sụp hoàn toàn, hôm nay cũng có thể bình tĩnh đứng trước mặt Vong Dạ, lạnh lùng nhìn hắn cùng một nam nhân khác dây dưa, thế nhưng, điều đó không có nghĩa là hắn đã quên đi đau đớn cùng tuyệt vọng ngày hôm đó.
Tâm có thể chết… Thế nhưng đau đớn thì vẫn còn hằn lại rất sâu.
Chỉ là hắn đã cố giấu nó đi mà thôi.
Vết thương vẫn như cũ tồn tại, chưa từng lành lại, tuy rằng đã bị chôn vùi thật sâu ở trong thâm tâm, không muốn nghĩ đến, không muốn nhìn tới, nhưng nó vẫn còn đang ở đây.
Hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày, lại bị người khác đào bới lên, một lần nữa sự thật tàn khốc hiện ra trước mắt hắn.
******
Giữa đất trời xám ngắt u ám, cơn mưa lớn vẫn như cũ thét gào bên tai.
Tất cả đều lặp lại ngày đó, hắn vẫn một thân cô tịch đứng bên đường lớn, trong tay cầm một gốc hoa đã sớm bị phá hoại bởi bùn đất, như một con rối ngu ngốc nhìn vào hai người đang ôm nhau trong phòng, mặc cho nước mưa thấm ướt thân mình.
Hắn không biết vì sao mình vẫn còn ở nơi này, vẫn thấy những hình ảnh như vậy, khi mà rõ ràng tất cả mọi thứ đều trở thành quá khứ.
Hắn muốn ly khai, thế nhưng bàn chân lại bị hai khối đinh thép cự đại đóng xuyên qua dính chặt xuống mặt đất, máu nhiễm đỏ một dải đất dài.
Cúi người xuống nỗ lực muốn đem hai khối đinh lớn rút ra, nhưng dù thế nào cũng không thể làm được, chỉ khiến cho vết thương càng lúc càng đau, càng lúc càng toác rộng.
Mơ hồ, biết rằng chính mình đang mơ, thế nhưng ở thế giới này lại có giấc mộng chân thực đến như vậy sao? Chân thực đến mức có thể cảm giác được mỗi một giọt nước mưa rơi trên người mình đều đau đến vậy.
Đột nhiên, cơn mưa bất chợt dừng lại, một người đang đứng trước mặt hắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia trên mặt lộ ra một tiếu ý ôn nhu, mái tóc dài đỏ tươi nhẹ nhàng trong gió diêu động, sau đó, ở trước mặt hắn mà cúi người xuống, nhẹ nhàng rút khối đinh ra khỏi chân hắn.
Ngạo Triết Thiên ngây người tại chỗ, đối với hành động ôn nhu của Vong Dạ chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng.
Tiếp đó, đối phương cẩn thận đỡ hắn đứng dậy, nhẹ tay lau đi vết bùn đất trên mặt hắn, song nhãn huyết hồng chuyên chú mà ôn hòa.
Ngạo Triết Thiên có loại ảo giác, tựa như người này vẫn còn yêu mình, cho dù chỉ là trong mộng. Sau đó, xuyên qua bờ vai đối phương, hắn nhìn thấy một người khác đang ưu nhã đi tới, trên mặt còn mang theo một tiếu ý băng lãnh mà quyến rũ, kim sắc trường phát chướng mắt một cách kỳ lạ.
Một tia hàn ý hung hăng chọc thẳng vào đại não hắn.
Không khỏi đưa mắt qua nhìn Vong Dạ, người kia trên mặt vẫn giữ tiếu ý ôn nhu vô cùng như cũ, chỉ là tay đối phương, lại dùng sức đẩy mình ra, tựa như hắn chỉ là một tên khất cái khiến cho người người đều thấy chán ghét, thẳng đến khi hắn ngã vào trong vòng tay lạnh lẽo của một người khác.
Quay đầu lại, chỉ thấy bốn hắc ám tinh linh xuất hiện tựa như một cơn ác mộng, trên khuôn mặt phiêu lượng lộ ra một tiếu ý khiến hắn phát lạnh, một loại cảm giác tuyệt vọng mà sợ hãi điên cuồng cuốn lấy hắn, thế nhưng hắn đã mất đi cơ hội chạy trốn.
Phẫn nộ muốn giãy ra, nhưng vô dụng, cứ như vậy bị làm trò trước mặt Vong Dạ, giống như lần trước, hắn bị bọn chúng hung hăng áp xuống mặt đất, y phục bị xé bỏ một cách thô bạo, bàn tay không biết của ai cầm lấy hai bắp đùi của hắn xả ra, sau đó, cơn đau kịch liệt khiến trước mắt chỉ còn lại duy nhất một mảnh đỏ rực không rõ ràng.
“…” Muốn kêu Vong Dạ biến đi, thế nhưng trùng kích từ phía sau khiến hắn không thể phát ra thanh âm.
Dù chỉ là trong mộng, hắn cũng không muốn đối phương nhìn thấy! Bởi vì so với việc bị luân bạo, việc này càng khiến hắn không thể chịu đựng hơn. Thế nhưng lại châm chọc chính là, đối phương giúp hắn nhổ khối đinh ra, tựa hồ như là để những tinh linh kia tùy tâm sở dục lăng nhục hắn. Giương mắt lên nhìn về hướng hồng phát nam nhân, trái tim dường như lại bị tiếu ý giễu cợt của hắn hung hăng dẫm nát.
Thật giống như hắn tự mình đa tình mà yêu thương đối phương, vì đối phương mà liều mạng đi hái về một bông hoa mà căn bản không cần dùng đến…
Rõ ràng là một giấc mộng! Nhưng so với chuyện thực xảy ra thì lại đau đớn hơn gấp trăm bội lần!
Loại chuyện này rốt cuộc là muốn tiếp tục tới khi nào?
Vì sao lại không cho hắn tỉnh lại?
******
Hắc ảnh cứ như vậy cuốn lấy Ngạo Triết Thiên, tham lam liếm lấy cơn ác mộng khiến hắn gần như muốn say điên đảo
『Thống khổ hơn nữa… Còn chưa đủ… Chỉ khi ngươi càng thống khổ, mới có thể triệt để thỏa mãn ta a…』
Bởi vì nam nhân gần như đã triệt để tuyệt vọng cùng suy sụp, hắc ảnh dần dần có chút kết tụ lại thành một thân hình, thân thể thon dài càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Nó nhìn nam nhân thống khổ dưới thân mình, song nhãn đã có trí tuệ hiện lên một tia hàn quang quái dị, ngón tay thong thả vươn ra chạm đến khuôn mặt tái nhợt mà anh khí của nam nhân, nhưng rồi động tác giữa chừng lại mãnh liệt cứng ngắc lại.
Một khí tức cường đại đang dần đến gần đây.
Nó thậm chí còn có một loại cảm giác sợ hãi, gần như bị cắn nuốt một cách tàn bạo, đôi mày nhíu lại, hắc ảnh rất nhanh liền tiêu thất tại chỗ, thẳng đến khi cửa phòng của Ngạo Triết Thiên vang lên tiếng gõ có phần gấp gáp.
Ngoài cửa, Vong Dạ sắc mặt u ám bên tay còn cầm theo một rương y dược, một tay rất không có kiên nhẫn gõ cửa, qua vài giây không thấy bên trong đáp lại, hắn đơn giản liền trực tiếp đẩy cửa vào. Ngay khi vừa định mở miệng mắng chửi, lại thấy Ngạo Triết Thiên nằm trên giường, thoạt nhìn có chút bất ổn.
“…” Tiến lại gần, lại ngây người ra.
Hắc phát nam nhân cứ vậy một thân y phục mất trật tự nằm trên giường, mái tóc dài đen nhánh thả loạn trên chăn đệm, thoạt nhìn giống như một nhân ngẫu bị phá hỏng không có linh hồn, mà song nhãn nguyên bản trong suốt yên tĩnh giờ phút này lại thất thần không có tiêu cự hé mở, trống rỗng đến nỗi khiến người ta thầm nghĩ…
Có lẽ cái chết đối với hắn lại là một việc làm nhân từ.
Không có nước mắt… Nhưng lại cảm giác thấy như hắn đang khóc…
Vong Dạ bị cảm giác khó hiểu này làm cho khó chịu vô cùng, chờ hắn lấy lại tinh thần, cuối cùng lại thấy mình đã đem nam nhân một thân hỗn độn mà băng lãnh ôm vào lòng, đột nhiên phát hiện ra người này so với trong tưởng tượng của mình còn gầy hơn.
Hắn đêm nay xuất hiện, căn bản là vì không muốn nợ người khác một cái nhân tình, dù sao thì thị tòng này cũng vì hắn mà cản một kiếm, mặc dù hành động này xét ra là hoàn toàn dư thừa. Trước vốn định trực tiếp dùng ma pháp giúp hắn trị liệu, thế nhưng người này thể chất khẳng định không thích hợp, vậy nên hắn mới đặc biệt sai thị vệ của mình đến đại lục lùng sục mãi mới tìm được mấy thứ dược trị ngoại thương của nhân loại đem về, nhưng lại không ngờ tới khi tìm đến thì nam nhân lại trở thành như vậy.
Nam nhân luôn lãnh mạc đến mức khiến hắn nghĩ người này cùng với nhân ngẫu cũng không mấy sai khác này, cư nhiên lại có một mặt yếu đuối đến như vậy?
Hắn gặp phải ác mộng?
Là cơn ác mộng như thế nào lại có thể khiến hắn trở thành thế này?
Thân thể cuối cùng lại lạnh đến mức gần như không còn chút nhiệt độ nào, nếu như không phải còn cảm nhận được hô hấp của đối phương, Vong Dạ đã cho rằng nam nhân này chết rồi.
Nhưng mà, thân thể băng lãnh nằm trong lòng hắn an tĩnh chưa được bao lâu, tựa như lại sợ hãi cực độ vì bị người khác đụng chạm, đột nhiên liều mạng giãy ra, song nhãn chỉ còn lại sợ hãi cùng cuồng loạn, nhưng một câu cũng chẳng thể nói ra, chỉ có thể bật ra mấy thanh âm khàn khàn mà vô lực.
“Ngươi gặp ác mộng! Tỉnh lại đi!” Vong Dạ đè hắn xuống, lại bị đối phương liên tục giãy dụa muốn thoát ra, ngay cả bản thân hắn, cũng không biết chính mình lúc này, vẻ lo lắng hiện rõ trong mắt.
“…” Mãnh liệt gạt tay Vong Dạ ra, Ngạo Triết Thiên thân thể gần như không còn chút sức lực nào lúc này vẫn như cũ, không thể xóa bỏ được bóng ma bị luân bạo ra khỏi tiềm thức, thân thể mặc dù không có thương tổn, những vẫn nhớ rõ những đau đớn cùng bi thương khi bị dày vò hành hạ trong giấc mộng.
Những tinh linh kia cứ một người lại tiếp một người nhiều lần xâm phạm hắn, mà Vong Dạ cùng Tinh Linh Hoàng lại đứng bên cạnh nhau nhìn xuống… Trên mặt còn mang theo một tia trào phúng băng lãnh.
Sau đó, tựa như bị ai đó cố sức lay động… Tất cả những hình ảnh chân thực đến mức đáng sợ kia bất chợt lùi xuống, tiếp đó lại cảm nhận được một thân thể nóng ấm đang gắt gao ôm lấy mình, trong mũi nhất thời tràn ngập khí tức quen thuộc…
“…” Nam nhân ý thức được mình đã thoát khỏi cơn ác mộng cũng dần trở lại an tĩnh, thân thể hắn cứng ngắc, lại không biết vì sao Vong Dạ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn ôm lấy mình, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu đây có phải một giấc mộng khác không, trải qua một chút ấm áp, rồi lại một lần nữa đẩy hắn quay trở lại hầm băng u tối kia.
Vừa mới nghĩ đến đây, thì cánh tay Vong Dạ đang gắt gao ôm chặt đột nhiên lại đẩy hắn ra, song nhãn hồng sắc có chút chán ghét nhìn hắn, sau đó động tác lại có chút thô bạo gắt gỏng.
Ngạo Triết Thiên nhìn Vong Dạ, trong mắt hiện lên một tia xúc cảm dị thường, thế nhưng rất nhanh sau đó, lại trở lại an tĩnh.
Người này một lần nữa đẩy hắn ra.
Chỉ là lúc này đây, là hiện thực, mà phía sau hắn, cũng không có bốn hắc ám tinh linh âm trầm.
Đạm mạc nhìn hắn một cái, Ngạo Triết Thiên lặng lẽ xuống giường, nhưng không khống chế được cơn run nhè nhẹ của tay chân, thân thể cảm giác có chút yếu nhược, sinh lý cùng tâm lý bất ổn, nhưng hoàn hảo là vẫn có thể đi được.
Hắn hiện tại nghĩ muốn đi tắm rửa, bởi vì cơn ác mộng kia, khiến hắn đến tận bây giờ vẫn còn nhớ kỹ những cảm giác rợn người khi thân thể bị tùy ý liếm láp, không thể chịu đựng được.
“Ngươi muốn làm gì?” Vong Dạ cau mày, song đồng hồng sắc sắc lạnh mà có chút hờn giận, thế nhưng người kia tựa hồ như hoàn toàn không để mấy lời của hắn vào tai, tiếp tục đi.
Ngay lúc hắn nghĩ cứ thế mặc kệ Vong Dạ mà đi vào phòng tắm, thì bên tay đột nhiên bị lại bị kéo ngược trở lại giường.
“…” Ngạo Triết Thiên chau mày nhìn Vong Dạ. Song nhãn chỉ hiện lên một tia đạm mạc không giải thích được. Có thể đối phương không dồn nhiều lực khống chế hắn, thế nhưng Ngạo Triết Thiên hôm nay ngay cả một chút tình tự cũng keo kiệt không muốn lãng phí với nam nhân, đối với hành động này của Vong Dạ lại càng cảm thấy phẫn nộ.
“Muốn đi tắm? Trên tay ngươi còn bị thương.” Giọng nói băng lãnh còn mang theo trách mắng.
Bị thương thì có liên quan gì đến ngươi? Ngạo Triết Thiên nhíu mày.
Mà Vong Dạ hiển nhiên cũng đọc được ý tứ này trong ánh mắt của hắn, đột nhiên trở nên nóng nảy: “Ngươi tốt nhất đừng kiếm chuyện với ta! Ngoan ngoãn trị thương đi! Không phải ngươi cho là ở đây muốn dùng một gã thị tòng thụ thương chứ?” Sau khi dùng lực ấn Ngạo Triết Thiên ngồi xuống xong, liền quay sang lấy băng gạc cùng dược thủy ở bàn bên cạnh chuẩn bị giúp hắn băng bó lại vết thương.
Ý thức được Vong Dạ muốn làm gì, Ngạo Triết Thiên đầu tiên là nhướn mày lên, sau đó trực tiếp giật lấy băng gạc cùng dược thủy trong tay Vong Dạ, cũng không buồn liếc mắt nhìn đối phương một cái mà tự mình băng bó, người kia đầu tiên là ngây người ra, rồi lại nhìn xuống hai tay trống không của mình, sắc mặt âm trầm.
Băng bó được phân nửa, Ngạo Triết Thiên như là nhớ tới cái gì đó mà giương mắt nhìn qua Vong Dạ vẫn còn đang ngồi bên cạnh, sau có chút không thoải mái, thậm chí là hơi phiền chán mà nhíu mày, song nhãn biểu lộ rất rõ ràng một ý tứ — Ngươi thế nào còn chưa đi?
“…” Vong Dạ hiển nhiên là bị nhãn thần xua đuổi này chọc giận, mãnh liệt đứng lên nhìn chăm chăm vào đối phương, không khí xung quanh nhất thời lạnh xuống cực độ, cặp ma nhãn thâm sâu đến không lường thậm chí còn lóe lên một tia sát ý sắc lạnh.
Nhưng người kia vẫn như cũ không chút sợ hãi nào nhìn hắn.
Hai người giằng co một hồi…
“Ba lạc!” [ từ tượng thanh ] Đột nhiên một cước hạ xuống liền đem cái cái tủ nhỏ cạnh giường trực tiếp đạp thành nát vụn, hồng phát nam nhân hừ lạnh một tiếng liền đạp cửa đi ra, mà trong phòng, nam nhân vẫn bình yên vô sự, diện vô biểu tình nhìn bức tường vì bị liên lụy mà nứt vỡ.
Đêm hôm đó, Ngạo Triết Thiên không ngủ tiếp.
Chuyện xảy ra trong căn phòng nếu nói ra phỏng chừng sẽ khiến cho sắc mặt của tất cả chiến sĩ của Minh giới đều biến thành một màu đen xì. Bởi vì cư nhiên lại có người chọc giận Minh vương mà lại không bị tàn sát, chuyện này bất luận là kẻ nào cũng không thể tưởng tượng ra được, suy cho cùng thì quân vương của bọn họ từ trước đến nay đều nổi danh là người cực kỳ tàn bạo cùng lãnh khốc vô tình, hắn lúc cao hứng có thể tiện tay phế đi nguyên một đội quân mà không chút suy nghĩ, càng không nói đến lúc hắn tâm tình không tốt thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu tai ương.
Vậy nên, Ngạo Triết Thiên sau này có gặp phải chút mệnh vận, cũng bởi vì nguyên nhân này mà ra cả.
Đãi ngộ đặc biệt quá mức, luôn rước phải những bất trắc ngoài dự liệu.
******
Tác giả :
Hắc Sắc Cấm Dược