O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A
Chương 79
Tiêu chuẩn mà phản quân dùng để đánh giá Omega chỉ có hai điều: thứ nhất mặt đẹp, thứ hai đẻ nhiều.
Phương thức đánh giá của chúng cũng đơn giản vô cùng: gene quy định Omega cấp bậc càng cao thì khả năng sinh sản càng mạnh. Một Omega cấp S kết hợp với Alpha đồng cấp thì khả năng trúng thưởng lên đến 99,99% (0,01 còn lại hoàn toàn chỉ là chút khả năng gọi là), cho dù Alpha đó chỉ có cấp A thì xác suất dính bầu cũng cao vượt trội.
Mụ tinh tặc mang nửa dòng máu Kim Linh tuy không nói gì, nhưng hành vi khịt mũi và sắc mặt đã tỏ rõ sự khinh thường của mụ.
Langdon không buồn đặt mụ vào mắt, nhưng Oscar ban nãy bị đánh cũng không rên một tiếng lại bất chợt giãy giụa kịch liệt, gân cổ mắng to. “Rác rưởi! Lũ bỏ đi chúng mày chỉ biết ra oai với Omega thôi hả? Ngon thì đi tìm Nguyên soái của tụi tao mà lên mặt đi?!”
Langdon liếc xéo một cái, cận vệ của gã lập tức nhổ toẹt một bãi xuống dưới chân Oscar. Nào ngờ thanh niên tóc hung đáp lễ bằng một bãi nước bọt còn lớn hơn, tay cận vệ không kịp tránh nên ăn đủ vào mặt, mắt long lên sòng sọc.
Oscar lạnh lùng rít lên. “Sao? Tôn nghiêm Alpha của bọn mày nhão nhoẹt tới nỗi chảy ra theo nước bọt rồi hả? Chẳng trách sao chỉ dám hà hiếp Omega để tìm lại-“
Gã chỉ huy phản quân nâng tay đè lại họng súng đang nâng lên của cận vệ, nhàn nhạt nói với Pharaoh. “Đã là hàng của bà thì cũng nên dạy dỗ một chút chứ?”
Xem kịch vui đủ rồi, mụ tinh tặc mới điềm nhiên phất tay, gọi hai tên thuộc hạ đến thay phiên cho Oscar hai cú tát trời giáng. Không đợi máu tuôn ra từ khóe môi, hắn ta đã bị chúng tròng rọ mõm lên một cách thô bạo.
Không lâu sau đó, một người thanh niên xinh đẹp chậm rãi đi đến dưới sự áp giải của chiến sĩ Hắc Phong Điểu. Gương mặt hắn tràn ngập nỗi kinh hoàng, một lọn tóc nâu mềm mại rơi khỏi búi tóc theo những bước đi miễn cưỡng, đuôi tóc xoăn lặng lẽ đung đưa sau tai. Trang phục chuyên viên ngoại giao đã bị cởi ra, trên người hắn chỉ có chiếc sơ mi trắng giản dị, quần bò màu nâu bao lấy đôi chân thon dài, mang lại cảm giác yếu ớt như chú dê con trên đường hiến tế cho quỷ dữ.
Dòng bình luận “Mặt mày cũng đẹp đấy” bật ra trong đầu làm Langdon cau mày, suy nghĩ thứ hai sau đó lại là…
Nhưng không bằng vị Hạm trưởng thích khách nào đó.
Sắc mặt gã chỉ huy trở nên âm u đến nỗi cấp dưới nhìn mà chân lạnh toát theo. Uy áp tinh thần từ Alpha nhanh chóng tràn ra, chẳng bao lâu sau đã lan đến Omega đang vấp váp đi đến kia. Hắn khẽ hô lên một tiếng, âm cuối run bần bật không khác gì đôi chân mềm nhũn của mình, ngay cả hai chiến sĩ Hắc Phong Điểu hai bên cũng bị áp lực này ép cho nín thở.
Nhưng Langdon đã bị suy nghĩ vừa rồi làm cho chấn động, hoàn toàn không có ý thu hồi uy áp, thậm chí còn không buồn để ý đến Omega đang thút tha thút thít, sắp sửa té xỉu tại chỗ trước mặt. Sydia thấy thế đành phải đi đến, vỗ vai Omega với vẻ thương hại. “Xin lỗi, mong ngài Jocelyn tạm thời nhẫn nại vậy.”
Đoạn, cô ta quay sang gã chỉ huy phản quân. “Hài lòng chứ?”
Sắc mặt gã vẫn không khá hơn là bao, chỉ gật đầu, phun ra một chữ cộc lốc. “Được.”
Hai tên lính phản quân lập tức tiến lên, giằng lấy Omega khỏi tay chiến sĩ Hắc Phong Điểu với vẻ nôn nóng không chờ đợi nổi. Tên nào tên nấy đều trưng ra thái độ tùy tiện và thượng đẳng như thể trong tay chúng không phải là người, mà chỉ là một món đồ chơi không cần để ý nặng nhẹ.
Chiến sĩ Hắc Phong Điểu thấy thế thì không khỏi cau mày, người trẻ hơn thì suýt nữa đã lên giọng quở trách nhưng bị đội trưởng nhắc nhở mà im lặng.
Sydia làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói với Langdon và Pharaoh. “Còn có một việc khác muốn bàn cùng hai vị. Tuy tin nhắn không đề cập đến nhưng lấy sự nhạy bén của hai vị, hẳn cũng đã đoán ra một vài điều từ những gì tôi không nói ra.”
Pharaoh im lặng, thu hồi ngọn roi phô trương về tay, nhìn sang Langdon.
Gã phản quân không chút do dự, đáp như chém đinh chặt sắt. “Không thể nhắc đến trong tin nhắn bởi vì kẻ địch là Tiếng Vọng.”
Khi hai chữ cuối cùng thoát khỏi miệng gã, Pharaoh và những chiến sĩ phổ thông xung quanh đồng loạt hít vào một hơi.
Tổ chức Tiếng Vọng Eryan đã bị hạm đội Liên Bang đuổi cổ khỏi biên giới của họ từ hai mươi năm trước. Suốt ngần ấy thời gian, gần như không có ai trong tinh vực này từng gặp lại chúng, nhưng những cụm mây số liệu âm u ấy vẫn không ngừng quanh quẩn ở đáy lòng mọi người.
Căn cứ theo thông tin năm ấy Liên Bang đưa ra thì hạm đội đã thành công phá hủy trung tâm Tiếng Vọng – có thể xem như là người lãnh đạo và phát ngôn của đám số liệu này. Mất đi sự kiểm soát thống nhất, những đơn vị khác đã phán đoán rằng xác suất thắng lợi quá thấp, bèn lựa chọn rút tư duy về. Hàng loạt người máy, súng ống, máy chém không còn ai điều khiển bị vứt bỏ tại chỗ; có không ít người sống lân cận vùng chiến đã to gan lớn mật đến nhặt đi bán, từ đó làm giàu.
Nghe đồn vị Tổng giám đốc giàu nứt đố đổ vách của tập đoàn họ Lâm cũng một thời đi nhặt đồng nát, từng bước từng bước tích cóp vốn liếng, mở rộng sản nghiệp của mình.
Sau một hồi do dự, Pharaoh hỏi Langdon. “Ông làm thế nào để xác định?”
Gã phản quân mặt không đổi sắc. “Vào tháng trước, ta có phái một đội ngũ tinh nhuệ thâm nhập vào không phận Liên Bang để bắt một người, nhưng chúng đã mất liên lạc sau một tiếng kể từ khi tiến vào. Trước khi thông tin bị gián đoạn, tổ Kỹ thuật phát hiện tín hiệu của chúng dao động rất kỳ lạ. Sau đó chúng văng khỏi kênh liên lạc, bọn ta chưa kịp đóng lại nên đã nhận được một tin nhắn.”
Pharaoh lại rơi vào im lặng trước khi mở miệng. “ ‘Hết thảy tư duy đều là tiếng vọng của chân lý’?”
Người đầu tiên truyền ý thức của mình lên công nghệ đám mây – Tiến sĩ Eryan – đã trả lời thế này trong một cuộc phỏng vấn. “Thân xác tôi đã mục rữa nhưng tư duy tôi vẫn mãi mãi tươi trẻ, con đường theo đuổi chân lý và tri thức của tôi vẫn sẽ tiếp tục.”
Khoa học quả thật chính là con đường để tìm kiếm “chân lý”, nhưng những nhà khoa học bình thường sẽ không xem “chân lý” như tất cả, chỉ có tổ chức Tiếng Vọng mới xem nó như tín ngưỡng và mục tiêu theo đuổi tối thượng.
Sydia. “Phong cách của chúng vẫn luôn rêu rao như vậy, hệt như tuyên bố của chúng: ‘Tri thức không cần phải che giấu’.”
“Tâm thần.” Pharaoh trợn trắng mắt, giở giọng hoài nghi. “Tiếng Vọng đã biến mất gần 20 năm rồi, làm sao ta đảm bảo các người đang nói thật?”
Langdon liếc mụ một cái, khinh khỉnh bật cười. “Bà thì có cái gì để gạt? Chút vụn vàng lắt nhắt như cám trên người à? Người có tâm làm giàu đã đi ôm đùi một tên Kim Linh thuần chủng rồi, ai lại để ý tới thứ tạp chủng như bà?”
Lửa giận trong lòng Pharaoh bùng lên như vừa được tiếp thêm mười can dầu, nhưng mụ lại không dám làm ra động tĩnh gì, bởi có là tinh tặc mạnh nhất bấy giờ như mụ cũng không thể tay đôi với hai thế lực cấp quốc gia được.
Sydia vẫn điềm nhiên như chưa từng có cuộc hục hặc nào, còn tỏ vẻ hiếu kỳ. “Điều động quân tinh nhuệ đến Liên Bang vào một tháng trước, hẳn là ngài Langdon muốn nhân lúc Nhiễm Tinh vừa xuất phát, tân Hạm trưởng còn chưa kịp làm quen mà muốn đánh phủ đầu? Nhưng Lâm Kính Dã chỉ là một Beta, không thể mang thai, ngài muốn bắt anh ta làm gì? Về phần năng lực thì… khả năng chiến đấu độc lập rất mạnh, nhưng có thể chỉ huy chiến tranh quy mô lớn hay không thì còn phải để thời gian trả lời.”
Langdon sững ra trong hai giây, nhất thời không thể đưa ra một câu trả lời mang tính thuyết phục, cuối cùng mới không thể không nghĩ đến…
Chẳng lẽ là vì… động lòng?
“Động” nghĩa đen, trên phương diện vật lý.
Không ai phát hiện ra chuyên viên ngoại giao Omega đến từ Liên Bang kia bỗng ngừng thổn thức, ngưng giãy dụa, đánh mắt sang Langdon.
Cho rằng mình không có nghĩa vụ phải giải thích với Sydia, gã phản quân ngả ngớn cười nhạo. “Vừa mắt thì hốt thôi. Căn cứ bọn ta chỉ có lũ Alpha thô kệch, lâu lâu cũng phải thưởng thức chút cảnh đẹp mới mẻ khác chứ.”
Bỗng nhiên, Langdon cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt đang xoáy vào ngực trái mình. Gã rút súng ra theo phản xạ, nào ngờ khi quay người lại chỉ thấy một đôi mắt xanh ướt át.
Omega kinh hoảng hé môi nhưng không có một âm thanh nào thoát ra, dường như đã khiếp sợ đến tắt tiếng.
Langdon nhếch mép đầy rẻ rúng. “Đừng có tự đa tình, mày đéo có gì gọi là đẹp cả.”
Thấy đối phương bị nụ cười khát máu này dọa cho ngất xỉu, gã chậc lưỡi. “Vô dụng.”
Mùi chocolate lan tỏa trong không khí, nhưng Liên Bang có quy định tất cả các Alpha và Omega đều phải đeo vòng ức chế khi ra ngoài, vì vậy bọn phản quân Alpha chỉ thèm nhỏ dãi trước hương thơm ngọt ngào chứ không bị pheromone ảnh hưởng.
Thật ra màn té xỉu này không nằm trong kế hoạch, nhưng Rennes cảm thấy nếu phải tiếp tục diễn vai dê con hoảng sợ nữa thì hắn lòi đuôi mất.
Langdon. “Tướng quân Sydia, giao dịch lớn như vậy không tất phải vội vàng, hôm nay đến đây thôi. Ta sẽ nhanh chóng họp bàn với các chỉ huy khác của Hydra để định ra kế hoạch hợp tác.”
Người được nhắc đến mỉm cười. “Tốt thôi, vậy mời ngài ngày mai đến nghe kế hoạch của Dạ Vũ chúng tôi trước, được chứ?”
Thái độ kẻ tung người hứng nhịp nhàng của hai bên khiến Pharaoh có cảm giác bị cho ra rìa. Một tia lửa dấy lên trong lòng mụ, đồng thời cũng mang đến cảm giác thấp thỏm.
Mụ không tự cao tự đại đến mức cho rằng tinh tặc có khả năng một mình chống lại sự xâm lăng của Tiếng Vọng. Thậm chí nếu hai người kia bằng lòng bảo kê với cái giá là mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng lên chợ đen, có khi những tổ chức tinh tặc khác còn nhao nhao xung phong nữa kìa. Ít nhất thì có giá trị lợi dụng cũng còn tốt hơn cầm vàng mà không bán được.
Mụ nghiến răng ken két, đợi hai người kia đi rồi mới hầm hầm dẫn đám đàn em và con tin trở về soái hạm.
Trong lúc đó, trên đường được khiêng vào soái hạm phản quân, Rennes không khỏi thầm nhủ: Thì ra muốn lẻn vào lòng phản quân, chỉ việc giả làm Omega là lần nào cũng trúng, chẳng trách sao mắt uyên ương lớn thích chiêu này đến vậy.
Khóe môi hắn động đậy một chút trước khi trở về vẻ sắt đá.
Oscar đã bị đưa lên tàu tinh tặc.
…
Để tránh đi vào vết xe đổ “động lòng” với vị Hạm trưởng “Omega hàng mã” lần trước, Langdon vừa đặt chân lên soái hạm đã cho gọi quân y đến kiểm tra, xác nhận con tin là Omega hàng thật giá thật mới yên tâm.
Gã sai người giam đối phương lại, trông chừng thật kỹ, bỗng buột miệng bổ sung một câu. “Cấm đụng.”
Mệnh lệnh bất thường này không chỉ khiến cấp dưới ngạc nhiên, mà bản thân Langdon cũng không hiểu nổi vì sao mình lại đưa ra nó. Trong đầu gã lúc ấy chỉ có một suy nghĩ chợt lóe lên: Omega này là bạn của Lâm Kính Dã.
Hai tên lính giải Omega bất tỉnh kia đến một gian phòng, ném hắn lên chiếc giường vừa bé vừa cứng, cũng may còn khá sạch sẽ. Bọn chúng hậm hực nhìn thân hình mềm yếu vô tri kia, chỉ cánh tay gầy gò trắng trẻo rũ xuống bên mép giường thôi cũng khiến chúng miệng khô lưỡi đắng, nhưng không ai dám trái lệnh chỉ huy.
“Chậc, xui vãi, lúc trước bắt được Omega là cho các anh em chén ngay mà, thế đéo nào tới lượt mình lại…”
“Suỵt.” Tên còn lại giật mình, vội vàng bấm đồng nghiệp. “Chắc kèo là sếp nhìn trúng. Ổng cũng đầu ba rồi mà chưa có con, giữ hàng ngon như cấp S lại xài cũng bình thường.”
Đợi hai cái bóng rù rà rù rì ấy đi khuất rồi, Rennes lập tức trở mình bật dậy, đi kiểm tra một vòng để xác nhận không có máy quay lén hay ghi âm. Từ độ sạch sẽ của nơi này, đây hẳn là phòng tạm giam trong nội bộ phản quân.
Chậc, hắn lặng lẽ nhếch môi. Hai thằng ngu, chỉ huy của bọn mày vừa cứu mạng chúng mày đấy.
Tuy phải nằm trên ván giường cứng ngắc nhưng Rennes lại không thấy khó chịu mấy, tất cả đều nhờ vào chiếc áo sơ mi vừa được lột xuống từ người mắt uyên ương lớn, nóng hổi như bánh mì mới ra lò. Hắn để hơi thở khiến lòng người yên ổn ấy vây quanh mình, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần một phen. Mãi cho đến tối cũng không có tên phản quân nào đến quấy rầy (dường như bọn chúng đi họp cả rồi), Rennes bắt đầu thiêm thiếp đi.
Nhưng Thanh Kiếm Bầu Trời làm sao có thể thật sự ngủ say trong lòng địch. Ngoài hành lang vừa vang lên những âm thanh rất nhỏ, đôi mắt xanh lam đã bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Kẻ kia (tự cho là) rón ra rón rén đi đến, mở cửa luồn vào. Từ bước chân, tiếng hít thở và dao động tinh thần lực, Rennes đoán đây hẳn là một trong hai tên đã vác hắn đến đây ban sáng.
Lại còn là cái tên an ủi đồng bọn nữa chứ.
Rennes lặng lẽ nhắm mắt, lắng nghe những tiếng sột soạt khi đối phương cởi thắt lưng. Phản quân không có quy định nghiêm ngặt như Liên Bang nên gã có nhấm nháp chút đỉnh, men rượu vào làm lá gan cũng to lên, vừa cởi quần vừa lầu bầu. “Hê hê, thằng này xin phép xơi hàng tươi trước nhé. Nghe nói cấp S làm phát dính ngay, rồi Langdon sẽ phải nuôi con cho mình, hề hề hề…”
Gã ta hưng phấn dạt dào, đang chuẩn bị bò lên giường thì bỗng đối diện với một đôi mắt xanh biếc lạnh lùng. Ánh đèn mù mịt ngã vào, phản chiếu thành những dòng hải lưu kỳ dị.
Một giọng nói nhẹ nhàng, bao hàm cả thích thú lẫn sát khí vang lên. “Xơi hàng tươi? Hay là thử món khác kích thích hơn nhé, có chịu không?”
Phương thức đánh giá của chúng cũng đơn giản vô cùng: gene quy định Omega cấp bậc càng cao thì khả năng sinh sản càng mạnh. Một Omega cấp S kết hợp với Alpha đồng cấp thì khả năng trúng thưởng lên đến 99,99% (0,01 còn lại hoàn toàn chỉ là chút khả năng gọi là), cho dù Alpha đó chỉ có cấp A thì xác suất dính bầu cũng cao vượt trội.
Mụ tinh tặc mang nửa dòng máu Kim Linh tuy không nói gì, nhưng hành vi khịt mũi và sắc mặt đã tỏ rõ sự khinh thường của mụ.
Langdon không buồn đặt mụ vào mắt, nhưng Oscar ban nãy bị đánh cũng không rên một tiếng lại bất chợt giãy giụa kịch liệt, gân cổ mắng to. “Rác rưởi! Lũ bỏ đi chúng mày chỉ biết ra oai với Omega thôi hả? Ngon thì đi tìm Nguyên soái của tụi tao mà lên mặt đi?!”
Langdon liếc xéo một cái, cận vệ của gã lập tức nhổ toẹt một bãi xuống dưới chân Oscar. Nào ngờ thanh niên tóc hung đáp lễ bằng một bãi nước bọt còn lớn hơn, tay cận vệ không kịp tránh nên ăn đủ vào mặt, mắt long lên sòng sọc.
Oscar lạnh lùng rít lên. “Sao? Tôn nghiêm Alpha của bọn mày nhão nhoẹt tới nỗi chảy ra theo nước bọt rồi hả? Chẳng trách sao chỉ dám hà hiếp Omega để tìm lại-“
Gã chỉ huy phản quân nâng tay đè lại họng súng đang nâng lên của cận vệ, nhàn nhạt nói với Pharaoh. “Đã là hàng của bà thì cũng nên dạy dỗ một chút chứ?”
Xem kịch vui đủ rồi, mụ tinh tặc mới điềm nhiên phất tay, gọi hai tên thuộc hạ đến thay phiên cho Oscar hai cú tát trời giáng. Không đợi máu tuôn ra từ khóe môi, hắn ta đã bị chúng tròng rọ mõm lên một cách thô bạo.
Không lâu sau đó, một người thanh niên xinh đẹp chậm rãi đi đến dưới sự áp giải của chiến sĩ Hắc Phong Điểu. Gương mặt hắn tràn ngập nỗi kinh hoàng, một lọn tóc nâu mềm mại rơi khỏi búi tóc theo những bước đi miễn cưỡng, đuôi tóc xoăn lặng lẽ đung đưa sau tai. Trang phục chuyên viên ngoại giao đã bị cởi ra, trên người hắn chỉ có chiếc sơ mi trắng giản dị, quần bò màu nâu bao lấy đôi chân thon dài, mang lại cảm giác yếu ớt như chú dê con trên đường hiến tế cho quỷ dữ.
Dòng bình luận “Mặt mày cũng đẹp đấy” bật ra trong đầu làm Langdon cau mày, suy nghĩ thứ hai sau đó lại là…
Nhưng không bằng vị Hạm trưởng thích khách nào đó.
Sắc mặt gã chỉ huy trở nên âm u đến nỗi cấp dưới nhìn mà chân lạnh toát theo. Uy áp tinh thần từ Alpha nhanh chóng tràn ra, chẳng bao lâu sau đã lan đến Omega đang vấp váp đi đến kia. Hắn khẽ hô lên một tiếng, âm cuối run bần bật không khác gì đôi chân mềm nhũn của mình, ngay cả hai chiến sĩ Hắc Phong Điểu hai bên cũng bị áp lực này ép cho nín thở.
Nhưng Langdon đã bị suy nghĩ vừa rồi làm cho chấn động, hoàn toàn không có ý thu hồi uy áp, thậm chí còn không buồn để ý đến Omega đang thút tha thút thít, sắp sửa té xỉu tại chỗ trước mặt. Sydia thấy thế đành phải đi đến, vỗ vai Omega với vẻ thương hại. “Xin lỗi, mong ngài Jocelyn tạm thời nhẫn nại vậy.”
Đoạn, cô ta quay sang gã chỉ huy phản quân. “Hài lòng chứ?”
Sắc mặt gã vẫn không khá hơn là bao, chỉ gật đầu, phun ra một chữ cộc lốc. “Được.”
Hai tên lính phản quân lập tức tiến lên, giằng lấy Omega khỏi tay chiến sĩ Hắc Phong Điểu với vẻ nôn nóng không chờ đợi nổi. Tên nào tên nấy đều trưng ra thái độ tùy tiện và thượng đẳng như thể trong tay chúng không phải là người, mà chỉ là một món đồ chơi không cần để ý nặng nhẹ.
Chiến sĩ Hắc Phong Điểu thấy thế thì không khỏi cau mày, người trẻ hơn thì suýt nữa đã lên giọng quở trách nhưng bị đội trưởng nhắc nhở mà im lặng.
Sydia làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói với Langdon và Pharaoh. “Còn có một việc khác muốn bàn cùng hai vị. Tuy tin nhắn không đề cập đến nhưng lấy sự nhạy bén của hai vị, hẳn cũng đã đoán ra một vài điều từ những gì tôi không nói ra.”
Pharaoh im lặng, thu hồi ngọn roi phô trương về tay, nhìn sang Langdon.
Gã phản quân không chút do dự, đáp như chém đinh chặt sắt. “Không thể nhắc đến trong tin nhắn bởi vì kẻ địch là Tiếng Vọng.”
Khi hai chữ cuối cùng thoát khỏi miệng gã, Pharaoh và những chiến sĩ phổ thông xung quanh đồng loạt hít vào một hơi.
Tổ chức Tiếng Vọng Eryan đã bị hạm đội Liên Bang đuổi cổ khỏi biên giới của họ từ hai mươi năm trước. Suốt ngần ấy thời gian, gần như không có ai trong tinh vực này từng gặp lại chúng, nhưng những cụm mây số liệu âm u ấy vẫn không ngừng quanh quẩn ở đáy lòng mọi người.
Căn cứ theo thông tin năm ấy Liên Bang đưa ra thì hạm đội đã thành công phá hủy trung tâm Tiếng Vọng – có thể xem như là người lãnh đạo và phát ngôn của đám số liệu này. Mất đi sự kiểm soát thống nhất, những đơn vị khác đã phán đoán rằng xác suất thắng lợi quá thấp, bèn lựa chọn rút tư duy về. Hàng loạt người máy, súng ống, máy chém không còn ai điều khiển bị vứt bỏ tại chỗ; có không ít người sống lân cận vùng chiến đã to gan lớn mật đến nhặt đi bán, từ đó làm giàu.
Nghe đồn vị Tổng giám đốc giàu nứt đố đổ vách của tập đoàn họ Lâm cũng một thời đi nhặt đồng nát, từng bước từng bước tích cóp vốn liếng, mở rộng sản nghiệp của mình.
Sau một hồi do dự, Pharaoh hỏi Langdon. “Ông làm thế nào để xác định?”
Gã phản quân mặt không đổi sắc. “Vào tháng trước, ta có phái một đội ngũ tinh nhuệ thâm nhập vào không phận Liên Bang để bắt một người, nhưng chúng đã mất liên lạc sau một tiếng kể từ khi tiến vào. Trước khi thông tin bị gián đoạn, tổ Kỹ thuật phát hiện tín hiệu của chúng dao động rất kỳ lạ. Sau đó chúng văng khỏi kênh liên lạc, bọn ta chưa kịp đóng lại nên đã nhận được một tin nhắn.”
Pharaoh lại rơi vào im lặng trước khi mở miệng. “ ‘Hết thảy tư duy đều là tiếng vọng của chân lý’?”
Người đầu tiên truyền ý thức của mình lên công nghệ đám mây – Tiến sĩ Eryan – đã trả lời thế này trong một cuộc phỏng vấn. “Thân xác tôi đã mục rữa nhưng tư duy tôi vẫn mãi mãi tươi trẻ, con đường theo đuổi chân lý và tri thức của tôi vẫn sẽ tiếp tục.”
Khoa học quả thật chính là con đường để tìm kiếm “chân lý”, nhưng những nhà khoa học bình thường sẽ không xem “chân lý” như tất cả, chỉ có tổ chức Tiếng Vọng mới xem nó như tín ngưỡng và mục tiêu theo đuổi tối thượng.
Sydia. “Phong cách của chúng vẫn luôn rêu rao như vậy, hệt như tuyên bố của chúng: ‘Tri thức không cần phải che giấu’.”
“Tâm thần.” Pharaoh trợn trắng mắt, giở giọng hoài nghi. “Tiếng Vọng đã biến mất gần 20 năm rồi, làm sao ta đảm bảo các người đang nói thật?”
Langdon liếc mụ một cái, khinh khỉnh bật cười. “Bà thì có cái gì để gạt? Chút vụn vàng lắt nhắt như cám trên người à? Người có tâm làm giàu đã đi ôm đùi một tên Kim Linh thuần chủng rồi, ai lại để ý tới thứ tạp chủng như bà?”
Lửa giận trong lòng Pharaoh bùng lên như vừa được tiếp thêm mười can dầu, nhưng mụ lại không dám làm ra động tĩnh gì, bởi có là tinh tặc mạnh nhất bấy giờ như mụ cũng không thể tay đôi với hai thế lực cấp quốc gia được.
Sydia vẫn điềm nhiên như chưa từng có cuộc hục hặc nào, còn tỏ vẻ hiếu kỳ. “Điều động quân tinh nhuệ đến Liên Bang vào một tháng trước, hẳn là ngài Langdon muốn nhân lúc Nhiễm Tinh vừa xuất phát, tân Hạm trưởng còn chưa kịp làm quen mà muốn đánh phủ đầu? Nhưng Lâm Kính Dã chỉ là một Beta, không thể mang thai, ngài muốn bắt anh ta làm gì? Về phần năng lực thì… khả năng chiến đấu độc lập rất mạnh, nhưng có thể chỉ huy chiến tranh quy mô lớn hay không thì còn phải để thời gian trả lời.”
Langdon sững ra trong hai giây, nhất thời không thể đưa ra một câu trả lời mang tính thuyết phục, cuối cùng mới không thể không nghĩ đến…
Chẳng lẽ là vì… động lòng?
“Động” nghĩa đen, trên phương diện vật lý.
Không ai phát hiện ra chuyên viên ngoại giao Omega đến từ Liên Bang kia bỗng ngừng thổn thức, ngưng giãy dụa, đánh mắt sang Langdon.
Cho rằng mình không có nghĩa vụ phải giải thích với Sydia, gã phản quân ngả ngớn cười nhạo. “Vừa mắt thì hốt thôi. Căn cứ bọn ta chỉ có lũ Alpha thô kệch, lâu lâu cũng phải thưởng thức chút cảnh đẹp mới mẻ khác chứ.”
Bỗng nhiên, Langdon cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt đang xoáy vào ngực trái mình. Gã rút súng ra theo phản xạ, nào ngờ khi quay người lại chỉ thấy một đôi mắt xanh ướt át.
Omega kinh hoảng hé môi nhưng không có một âm thanh nào thoát ra, dường như đã khiếp sợ đến tắt tiếng.
Langdon nhếch mép đầy rẻ rúng. “Đừng có tự đa tình, mày đéo có gì gọi là đẹp cả.”
Thấy đối phương bị nụ cười khát máu này dọa cho ngất xỉu, gã chậc lưỡi. “Vô dụng.”
Mùi chocolate lan tỏa trong không khí, nhưng Liên Bang có quy định tất cả các Alpha và Omega đều phải đeo vòng ức chế khi ra ngoài, vì vậy bọn phản quân Alpha chỉ thèm nhỏ dãi trước hương thơm ngọt ngào chứ không bị pheromone ảnh hưởng.
Thật ra màn té xỉu này không nằm trong kế hoạch, nhưng Rennes cảm thấy nếu phải tiếp tục diễn vai dê con hoảng sợ nữa thì hắn lòi đuôi mất.
Langdon. “Tướng quân Sydia, giao dịch lớn như vậy không tất phải vội vàng, hôm nay đến đây thôi. Ta sẽ nhanh chóng họp bàn với các chỉ huy khác của Hydra để định ra kế hoạch hợp tác.”
Người được nhắc đến mỉm cười. “Tốt thôi, vậy mời ngài ngày mai đến nghe kế hoạch của Dạ Vũ chúng tôi trước, được chứ?”
Thái độ kẻ tung người hứng nhịp nhàng của hai bên khiến Pharaoh có cảm giác bị cho ra rìa. Một tia lửa dấy lên trong lòng mụ, đồng thời cũng mang đến cảm giác thấp thỏm.
Mụ không tự cao tự đại đến mức cho rằng tinh tặc có khả năng một mình chống lại sự xâm lăng của Tiếng Vọng. Thậm chí nếu hai người kia bằng lòng bảo kê với cái giá là mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng lên chợ đen, có khi những tổ chức tinh tặc khác còn nhao nhao xung phong nữa kìa. Ít nhất thì có giá trị lợi dụng cũng còn tốt hơn cầm vàng mà không bán được.
Mụ nghiến răng ken két, đợi hai người kia đi rồi mới hầm hầm dẫn đám đàn em và con tin trở về soái hạm.
Trong lúc đó, trên đường được khiêng vào soái hạm phản quân, Rennes không khỏi thầm nhủ: Thì ra muốn lẻn vào lòng phản quân, chỉ việc giả làm Omega là lần nào cũng trúng, chẳng trách sao mắt uyên ương lớn thích chiêu này đến vậy.
Khóe môi hắn động đậy một chút trước khi trở về vẻ sắt đá.
Oscar đã bị đưa lên tàu tinh tặc.
…
Để tránh đi vào vết xe đổ “động lòng” với vị Hạm trưởng “Omega hàng mã” lần trước, Langdon vừa đặt chân lên soái hạm đã cho gọi quân y đến kiểm tra, xác nhận con tin là Omega hàng thật giá thật mới yên tâm.
Gã sai người giam đối phương lại, trông chừng thật kỹ, bỗng buột miệng bổ sung một câu. “Cấm đụng.”
Mệnh lệnh bất thường này không chỉ khiến cấp dưới ngạc nhiên, mà bản thân Langdon cũng không hiểu nổi vì sao mình lại đưa ra nó. Trong đầu gã lúc ấy chỉ có một suy nghĩ chợt lóe lên: Omega này là bạn của Lâm Kính Dã.
Hai tên lính giải Omega bất tỉnh kia đến một gian phòng, ném hắn lên chiếc giường vừa bé vừa cứng, cũng may còn khá sạch sẽ. Bọn chúng hậm hực nhìn thân hình mềm yếu vô tri kia, chỉ cánh tay gầy gò trắng trẻo rũ xuống bên mép giường thôi cũng khiến chúng miệng khô lưỡi đắng, nhưng không ai dám trái lệnh chỉ huy.
“Chậc, xui vãi, lúc trước bắt được Omega là cho các anh em chén ngay mà, thế đéo nào tới lượt mình lại…”
“Suỵt.” Tên còn lại giật mình, vội vàng bấm đồng nghiệp. “Chắc kèo là sếp nhìn trúng. Ổng cũng đầu ba rồi mà chưa có con, giữ hàng ngon như cấp S lại xài cũng bình thường.”
Đợi hai cái bóng rù rà rù rì ấy đi khuất rồi, Rennes lập tức trở mình bật dậy, đi kiểm tra một vòng để xác nhận không có máy quay lén hay ghi âm. Từ độ sạch sẽ của nơi này, đây hẳn là phòng tạm giam trong nội bộ phản quân.
Chậc, hắn lặng lẽ nhếch môi. Hai thằng ngu, chỉ huy của bọn mày vừa cứu mạng chúng mày đấy.
Tuy phải nằm trên ván giường cứng ngắc nhưng Rennes lại không thấy khó chịu mấy, tất cả đều nhờ vào chiếc áo sơ mi vừa được lột xuống từ người mắt uyên ương lớn, nóng hổi như bánh mì mới ra lò. Hắn để hơi thở khiến lòng người yên ổn ấy vây quanh mình, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần một phen. Mãi cho đến tối cũng không có tên phản quân nào đến quấy rầy (dường như bọn chúng đi họp cả rồi), Rennes bắt đầu thiêm thiếp đi.
Nhưng Thanh Kiếm Bầu Trời làm sao có thể thật sự ngủ say trong lòng địch. Ngoài hành lang vừa vang lên những âm thanh rất nhỏ, đôi mắt xanh lam đã bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Kẻ kia (tự cho là) rón ra rón rén đi đến, mở cửa luồn vào. Từ bước chân, tiếng hít thở và dao động tinh thần lực, Rennes đoán đây hẳn là một trong hai tên đã vác hắn đến đây ban sáng.
Lại còn là cái tên an ủi đồng bọn nữa chứ.
Rennes lặng lẽ nhắm mắt, lắng nghe những tiếng sột soạt khi đối phương cởi thắt lưng. Phản quân không có quy định nghiêm ngặt như Liên Bang nên gã có nhấm nháp chút đỉnh, men rượu vào làm lá gan cũng to lên, vừa cởi quần vừa lầu bầu. “Hê hê, thằng này xin phép xơi hàng tươi trước nhé. Nghe nói cấp S làm phát dính ngay, rồi Langdon sẽ phải nuôi con cho mình, hề hề hề…”
Gã ta hưng phấn dạt dào, đang chuẩn bị bò lên giường thì bỗng đối diện với một đôi mắt xanh biếc lạnh lùng. Ánh đèn mù mịt ngã vào, phản chiếu thành những dòng hải lưu kỳ dị.
Một giọng nói nhẹ nhàng, bao hàm cả thích thú lẫn sát khí vang lên. “Xơi hàng tươi? Hay là thử món khác kích thích hơn nhé, có chịu không?”
Tác giả :
Tố Trường Thiên