O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A
Chương 69
Chưa gì đã kích thích vãi! Omega bây giờ ai cũng táo bạo phóng khoáng như vầy hả?
Trên mạng vũ trụ từ lâu đã lưu truyền câu chuyện cười “Nhìn xa cứ tưởng gái xinh; lại gần vén váy, ra mình bé hơn”, nhưng chủ yếu đều nói về các nữ Alpha. Mấy năm gần đây, các loại váy đầm bắt đầu xuất hiện trong thời trang dành cho nữ Alpha, nam Omega cũng có, nhưng mà… nhưng mà Hạm trưởng nhà mình là nam Beta mà!
Trong lúc cả đài chỉ huy đang rơi vào cơn hoảng loạn tập thể, Lâm Kính Dã vẫn điềm nhiên như không, đến đuôi mày còn chẳng thèm nhướng, đáp chắc nịch. “Không cần, cảm ơn.”
Thế là đôi mắt lam nhàn nhạt liếc sang, Rennes ngả nghiêng dựa vào, thốt ra hai chữ chỉ có anh mới hiểu.
“Bốn lần.”
Lâm Kính Dã. “…”
Không phải, đợi đã Nguyên soái, thời đại vũ trụ đề cao bình đẳng, tại sao nam Beta không thể mặc váy cơ chứ?
“Hạm trưởng, phi đội chiến đấu của Dạ Vũ xin được tiến vào đội hình từ hai cánh.”
Giọng hoa tiêu vang lên kéo cả đài chỉ huy trở về con đường chính đạo.
Lâm Kính Dã. “Cho phép. Mời họ vào kênh.”
Hình dạng của những chiếc máy bay chiến đấu này rất xứng đôi với cái tên Hắc Phong Điểu* của chúng: toàn thân là một màu đen tuyền với họa tiết hình lông vũ trắng được trang trí dọc theo sải cánh, mang lại cảm giác sống động và linh hoạt cho cỗ máy chiến tranh lạnh lẽo. (*Phong điểu: chim ruồi)
Lực lượng vũ trang của Dạ Vũ không có bóng dáng của tinh hạm tấn công cỡ lớn, kích thước tinh hạm chủ lực thậm chí còn nhỏ hơn cả phản quân, nhưng chính phi đội chiến đấu này đã khiến phản quân không tài nào chiếm được chòm Mũ Miện Phương Nam sau khi bị Liên Bang đánh thua tan tác.
Lâm Kính Dã từng chạm trán với đội chim ruồi Dạ Vũ trong tác chiến mô phỏng ở Úy Lam, nhưng anh thật lòng hy vọng những kinh nghiệm ấy sẽ vĩnh viễn nằm lại trong thế giới giả lập.
Kênh liên lạc vừa được kết nối, bên kia đã chào đón bằng một giọng nói đầy phóng khoáng. “Không ngờ Liên Bang bây giờ lại có chỉ huy Beta đấy, anh thật sự không phải lính văn phòng đấy chứ?”
Lâm Kính Dã đáp. “Xin chào, tôi không phải lính văn phòng mà là Thiếu tướng Lâm Kính Dã của Thanh Kiếm Bầu Trời, Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh. Có thể được Tướng quân Sydia nổi danh khắp Mũ Miện Phương Nam đích thân nghênh đón, thật sự là đãi ngộ vượt quá cấp bậc tôi nên nhận được.”
Tuy trong âm thanh sang sảng của người phụ nữ bên kia lộ rõ vẻ tán thưởng và hữu nghị, nhưng tàu Nhiễm Tinh vẫn duy trì cảnh giác như thường. Thứ nhất, nơi này là không phận xa lạ; thứ hai, bầy chim ruồi đang đan xen thành một tấm lưới xoắn ốc quanh họ, tuy nói là bay cùng nhưng cũng lộ ra ý cảnh cáo nhất định. Vì vậy Lâm Kính Dã mới thản nhiên vạch trần thân phận đối phương, xem như một biện pháp đáp lại ôn hòa thay vì phái phi đội chiến đấu bên mình ra, ý bảo: Các vị nên biết rõ thân phận của tôi với các vị là gì, vì vậy hãy cân nhắc thật kỹ trước khi làm ra bất kỳ hành động nào.
Lần này đến lượt Sydia kinh ngạc. Sự xuất hiện của cô ta ở nơi này là kết quả của một phút ngẫu hứng nhất thời, mạng lưới tình báo Liên Bang có nhanh nhạy cách mấy cũng không thể biết trước, vậy mà vị Hạm trưởng này chỉ cần nghe giọng và thông qua một chút khác biệt trên máy bay mà đã chớp nhoáng khẳng định thân phận cô ta.
Nếu đặt ở chiến trường vĩ mô, người sở hữu óc quan sát này tuyệt đối sẽ là một đối thủ đáng gờm.
Nữ chỉ huy đội Hắc Phong Điểu của bộ lạc Dạ Vũ này cũng là một nhân vật nức tiếng xa gần, vị thế của cô ta ở chòm Mũ Miện Phương Nam có lẽ không thua kém gì Rennes ở Liên Bang.
Cô ta rơi vào tay tinh tặc vào năm mười mấy tuổi, sau khi phân hóa thành Alpha cấp S thì bị đưa đến vùng chiến, tiếp nhận sự huấn luyện lẫn khống chế, trở thành một sát thủ đánh thuê với biệt hiệu Cú Đêm. Nhưng những nỗ lực của tinh tặc rốt cuộc chỉ là lấy đá đập chân mình, bởi vì lòng trung thành với bộ lạc không thể bị lu mờ bởi vài năm bồi dưỡng tẩy não. Sau khi giết sạch toàn bộ tinh tặc từng bắt cóc mình, nữ chiến sĩ này đã cuỗm đi hằng hà sa số chiến lợi phẩm trở về bộ lạc Dạ Vũ. Đoạn video chiếc phi thuyền của cô ta kéo theo một dây vật phẩm phía sau, như một đoàn tàu nhỏ xình xịch chạy trong vũ trụ, được ghi hình lại bởi thiết bị thăm dò của Liên Bang và mấy tay phóng viên liều lĩnh may mắn, đến nay vẫn thường được cư dân mạng ưu ái edit thành meme.
Tàu Nhiễm Tinh thuận lợi bay vào tinh khu trung ương của bộ tộc Dạ Vũ. Thủ đô của họ – tuy không được đặt tên chính thức nhưng ai cũng ngầm công nhận – chẳng có chút nét tương đồng nào với Saltian, gần như 99% công dân Liên Bang đến đây lần đầu tiên đều phải há hốc mồm.
Đó là một thành phố không mọc lên từ bất kỳ hành tinh nào, đồng thời cũng không hoàn toàn do con người xây nên, bởi vì nó có một chỗ dựa khác.
Nhìn từ xa, thiên thể kia trông như những dẻ xương sườn của một loài động vật nào đó, nhưng kích thước của nó khổng lồ đến nỗi đủ để chứa một thành phố phồn hoa sầm uất của con người bên trong.
Nghe thấy những tiếng trầm trồ khe khẽ qua kênh liên lạc, Sydia giới thiệu với chút ý khoe khoang trong giọng. “Đẹp lắm đúng không? Đây chính là “Hài cốt Titan”. Khi tổ tiên tộc Dạ Vũ phiêu bạt trong vũ trụ, bất ngờ gặp phải bão từ thì phát hiện thi hài khác thường này, nhờ lẩn trốn vào trong mà sống sót. Thi hài này dường như có một tấm chắn tự nhiên giúp nó không bị bão từ ảnh hưởng, tổ tiên bèn cho rằng đây chính là thông điệp từ vũ trụ, cho họ biết nên an gia lập nghiệp tại đây.”
Jomy rốt cuộc cũng chỉ là tân binh vừa tốt nghiệp, không khỏi quay sang thì thầm với người kế bên. “Má ơi, em tưởng Titan khổng lồ chỉ có trong thần thoại thôi chứ, thì ra lại có thật à?”
Nào ngờ vừa dứt lời, máy liên lạc trên tay đã rung lên. Cậu chàng vừa cúi xuống thì mặt đã tràn ngập kinh hoàng, tay bay lên bụm miệng, bởi vì trên màn hình là những dòng lệnh đến từ Hạm trưởng.
[Tối nay chép lại toàn bộ quyển <> năm nhất cho tôi. Đáp án cho câu hỏi ngu ngốc của cậu nằm ở phần đầu của chương 13, riêng chương này chép mười lần.]
Jomy: QAQ!
Không biết có phải Sydia đã nghe được câu hỏi của Jomy hay không mà vui vẻ tiếp lời. “Thật ra tàn tích này chỉ trông giống thôi chứ không phải xương thật đâu. Có là sinh vật vũ trụ cũng phải tuân theo định luật cơ bản chứ, hình thể lớn thế này chẳng lẽ phải ăn hành tinh mà sống sao? Kỹ thuật thăm dò của chúng tôi đã nghiên cứu ra nơi này là di tích còn sót lại của một nền văn minh ngoài hành tinh hàng chục nghìn năm trước, tương đương với khung nền của trạm không gian, trạm trung chuyển của con người. Chúng tôi không biết sinh vật tạo ra nó đã đi đâu, có phải họ đã mang những phần quan trọng nhất đi không, hay là nó đã bị thời gian mài mòn, chỉ còn trơ lại bộ khung kiên cố nhất này. Tương tự, chức năng che chắn dòng chảy hạt của nó đến từ một số trang thiết bị gắn trong tường, còn giữ lại chút năng lượng sau kỳ ngủ đông lâu dài, sinh ra một lớp khiên giữa tình huống vũ trụ cực đoan. Nhưng năng lượng của nó bây giờ đã hoàn toàn cạn kiệt rồi, trở thành nền móng của thành phố này.”
Teval duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt, lén lút nhắn cái tin qua cho Jomy.
[Mới lên tàu bốn ngày mà đã mở khóa thành tựu bị Hạm trưởng phạt chép cả quyển sách. Nhất chú em rồi.]
Jomy: T_T
Nước vừa rồi em đi sai, cho em đi lại đi mà. Còn thành tựu ai thích thì người đó cứ lấy.
Bộ lạc Dạ Vũ không sở hữu pháo đài di động với quy mô của Nhiễm Tinh, dẫn đến cách quy hoạch thành phố, sắp xếp công trình, lắp đặt các cầu treo đều không cần chừa không gian cho tinh hạm cỡ lớn ra vào. Vì vậy, hành trình sau khi tiến vào hài cốt Titan có thể xem như một bài kiểm tra dành cho người điều khiển.
Cũng may nơi họ đang hướng đến là quân cảng Thủ đô với công trình quân sự san sát hai bên chứ không phải cảng dân dụng, bằng không cư dân Dạ Vũ sẽ được một phen mắt chữ A mồm chữ O “Chu choa! Biết là phi thuyền rồi nhưng sao mà to thế!” cho xem.
Lâm Kính Dã không có ý tiếp nhận bàn điều khiển, chỉ nhàn nhạt nhìn tài công và hoa tiêu. Hai người họ lập tức lạnh toát cả sống lưng, phát huy đến trình độ xuất sắc, nhịp nhàng lèo lái Nhiễm Tinh luồn lách giữa các công trình và trạm không gian, hoàn toàn không để xảy ra một chút va chạm nào.
Hai chiến sĩ đồng thời quay lại, thấy Hạm trưởng vẫn dõi mắt nhìn về phía trước, đầu khẽ gật.
Yeah! Bọn họ hào hứng đập tay với nhau.
Tinh hạm nhanh chóng được đội Hắc Phong Điểu dẫn đến một sân bay rộng rãi, diện tích lớn đến nỗi khiến đội ngũ hơn một trăm người đứng bên dưới trông chỉ như một chấm nhỏ cô đơn lẻ bóng khi nhìn từ đằng xa.
Sydia. “Chúng tôi không có không cảng chuyên dụng cho tinh hạm, mong quý vị thông cảm.”
Lâm Kính Dã khách khí đáp. “Tôi hiểu.”
Thấy anh đưa tay làm dấu, hoa tiêu Kroos bắt đầu phối hợp cùng tài công, thả thiết bị hạ cánh thường chỉ có trên các tàu thăm dò nghiên cứu xuống, còn tinh hạm quân đội mỗi lần “cập bến” đều dùng những mấu nối cố định vào cảng. Cũng may mà Rennes đã kiên quyết giữ thiết bị này lại khi phê duyệt thiết kế cho hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời, bằng không thì không hạ cánh xuống Dạ Vũ được thì cũng xấu hổ thật.
Rennes quay sang đá lông nheo đầy đắc ý với Lâm Kính Dã, nhưng hành động này trong mắt người khác lại chẳng khác gì “liếc mắt đưa tình”, thế là bốn người (tự cho là) biết được chân tướng đờ ra như tượng đá, điên cuồng gào thét trong lòng.
Lâm Kính Dã hoàn toàn không biết về bộ phim lâm li bi đát đang được chiếu trong đầu cấp dưới, nghiêm giọng ra lệnh. “Toàn thể xếp hàng, rời tàu.”
Xuống chiến hạm rồi, các thành viên đài chỉ huy bỗng chốc ngẩn người, tự hỏi lúc trước mình có bị ấm đầu hay không.
Bởi vì cánh đàn ông trong đội ngũ tiếp đón bên phía Dạ Vũ đều khoác lên mình một loại áo chùng, thoạt nhìn rất giống một chiếc váy dài.
Thì ra đây chính là “váy trắng” mà Omega của Hạm trưởng nói đến…
Đội thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời trong những bộ giáp xương ngoài đen nhánh xếp thành hai hàng bên người Hạm trưởng, tạo thành cảnh tượng âm dương giao hòa dưới bầu trời ngàn sao rực rỡ.
Khi những bóng trắng ấy đi đến, các thành viên đài chỉ huy càng muốn vò đầu bứt tai… Nhìn gần càng giống váy… Không, thật sự chính là váy.
Kiểu dáng chiết eo, thân áo được điểm xuyết bởi những món trang sức bạc hình lông vũ; chất liệu vải dày, thêu hoa văn chìm hết sức tinh xảo, vạt áo chảy dài tôn lên dáng người và vẻ thướt tha.
Đi đầu là một người đàn ông da ngăm với thân hình cao lớn, nhưng bao nhiêu cảm giác đồ sộ và áp bách đều bị chiếc “váy trắng” xua tan đi, đó là chưa nói đến váy của vị này…
Dài phết đất…
Còn khoác thêm áo choàng trắng thêu tay…
Đội một chiếc vương miện đính lông vũ trắng…
Ủa tưởng quý vị tên Dạ Vũ cơ mà?
Lâm Kính Dã lặng lẽ gửi một tin nhắn lên kênh chung của hạm đội.
[Đây là Thủ lĩnh của bộ lạc Dạ Vũ, Tướng quân Horry.]
Những lời còn lại không cần nói cũng phải tự hiểu. Ai có biểu hiện khiến Hạm trưởng không hài lòng, hoặc tệ hơn là khiến Thanh Kiếm Bầu Trời mất mặt thì cứ nhìn Jomy mà làm gương.
Khi hai bên tiếp cận nhau, Lâm Kính Dã đưa tay lên chào trước, Rennes trong vai chuyên viên ngoại giao cũng chào hỏi theo lễ nghi.
Đối phương đáp lại bằng lễ nghi đặc biệt của Dạ Vũ, sau đó lần lượt bắt tay với họ theo thông lệ, nói đầy xúc động. “Liên Bang và Dạ Vũ đã rất lâu rồi không thăm hỏi lẫn nhau, lần gần đây nhất dường như là 50 năm về trước.”
“Jocelyn” tiếc nuối đáp lời. “Vâng, thật sự là rất đáng tiếc. Tinh vực các nơi lúc ấy hỗn loạn vô cùng, không những bên ngoài chòm Mũ Miện Phương Nam mà phía Nam của Liên Bang đều bị Tiếng Vọng xâm nhập. Chúng tôi lại còn bị phản quân và tinh tặc tìm đến cửa gây hấn, càng khốn đốn hơn.”
Tình hình khi ấy nguy ngập đến cực điểm, mỗi nhà đều phải tự giải quyết mớ rắc rối bòng bong của mình, vì vậy gần năm mươi năm qua không hề thăm viếng chính thức gì nhau.
“Nhưng mà trong tư liệu 50 năm trước, quý quốc vẫn chưa lưu hành trang phục…”
Rennes nói với đôi mắt nhấp nháy, mang theo chút ngạc nhiên và thích thú. Tư liệu về hắn được ghi chép là Omega, giới tính rất yêu thích trang phục xinh đẹp ở Liên Bang, vì vậy Horry hào sảng bật cười, quay sang chào đón Sydia vừa từ một sân bay khác lại đây.
Thế là tập thể công dân Liên Bang ngộ ra phần lớn nam giới Dạ Vũ đều mặc váy dài, nếu là chiến sĩ thì sẽ quấn váy ngắn ngang hông; ngược lại, nữ giới lại ăn mặc gọn gàng lịch thiệp. Trang phục của các quý cô trong phái đoàn tiếp đón tuy cũng xinh đẹp tinh xảo nhưng đa phần đều là áo và quần dài, cho dù có váy thì cũng là váy công sở thường thấy, không phải loại dài phết đất như các quý ông.
Đứng bên Cú Đêm để làm so sánh, Horry nhiệt tình giải thích. “Phong tục này chỉ mới lưu hành một vài năm gần đây mà thôi. Trước kia luôn có định kiến liên hệ váy với những từ như nữ tính, an tĩnh, mềm yếu; vì vậy Thủ lĩnh tiền nhiệm đã dựa trên trang phục truyền thống của tộc Dạ Vũ, thiết kế ra bộ lễ phục tiêu chuẩn dành cho phái nam. Trong những dịp trọng đại, chúng tôi đều sẽ ăn mặc như thế này.”
Niềm tự hào trong giọng ông ta không kém mấy so với khi Sydia giới thiệu về hài cốt Titan, còn mơ hồ có ý phô bày.
Liên Bang sẽ thiên về ABO hơn khi nói về phân chia giới tính, trong đó nữ Alpha và nam Alpha hẹn hò với nhau sẽ được xem là đồng tính, nhưng Dạ Vũ lại nổi tiếng là quần thể phản đối giới tính thứ hai này, trong mắt họ chỉ có nam và nữ mà thôi.
Vị Thủ lĩnh Horry này thoạt nhìn là một Alpha, nhưng vì Dạ Vũ trước giờ không quan tâm đến giới tính thứ hai nên không ai bên Liên Bang dám khẳng định. Chỉ có Cú Đêm Sydia là ngoại lệ khi đã phân hóa trong thời gian bị tinh tặc giam giữ, giới tính Alpha cấp S đã cùng cô ta leo lên bảng xếp hạng lính đánh thuê.
Horry. “Chúng tôi thật sự rất lo lắng khi nhận được tin của quý phương. Dấu hiệu của Tiếng Vọng tái xuất hiện không phải chuyện tốt.”
Nhất là khi Thanh Kiếm Bầu Trời còn thẳng thừng nói rằng tín hiệu của Tiếng Vọng xâm nhập vào Liên Bang bắt nguồn từ chòm Mũ Miện Phương Nam.
Lâm Kính Dã gật đầu. “Không chỉ vậy, chúng tôi quan ngại rằng đơn vị Tiếng Vọng đã bắt đầu, thậm chí là xâm nhập thành công. Một sự cố nội bộ trước kia của chúng tôi đã được xác nhận do Tiếng Vọng gây ra, nhưng cho dù thủ phạm là chúng thì trong Thủ đô chắc chắn có sự tồn tại của gián điệp, đáng tiếc chúng tôi tạm thời chưa thu thập được bất kỳ manh mối gì. Lần này đến đây ngoại trừ điều tra thì cũng có ý nhắc nhở quý bộ lạc. Lấy truyền thống và văn hóa phiêu lưu mạo hiểm của quý vị, đơn vị Tiếng Vọng có thể dễ dàng xâm nhập hơn so với Liên Bang.”
Sắc mặt Horry đanh lại, nhưng thấy trò chuyện ở đây không hợp lễ nghi cho lắm, ông ta vội vàng nói. “Việc hệ trọng này không thể chỉ nói rõ trong vài ba câu. Tôi đã chuẩn bị tiệc tối, mời quý vị sửa sang lại một phen, và…”
Một nụ cười chân thành nở rộ trên mặt ông. “Hai nhà chúng ta đã 50 năm rồi không gặp nhau, cuộc gặp gỡ lần này rất đáng để kỷ niệm. Tôi đã chuẩn bị quà gặp mặt từ lúc hay tin quý vị sẽ đến.”
Nụ cười rất xán lạn, rất chân thành, đong đầy hữu nghị, nhưng ý thức chiến đấu và bản năng trước nguy cơ khiến tóc gáy mọi người đồng loạt dựng đứng.
Sau đó, quả nhiên…
“Tiếc rằng tổng số thành viên trên tinh hạm của quý phương quá nhiều nên không thể biếu tặng đầy đủ, nhưng lễ vật cho chư vị công tác trên đài chỉ huy và các trưởng quan cấp cao đã sẵn sàng: mũ miện được các thợ thủ công dày công chế tác dành cho các quý cô, và lễ phục truyền thống Dạ Vũ dành cho các quý ông. Hy vọng mọi người sẽ yêu thích.”
Nói xong, ông ta còn phất váy của mình một phen.
Lâm Kính Dã. “…”
Thành viên trên đài chỉ huy. “???????”
Có mỗi Rennes là tươi như một đóa hoa. “Quả là món quà chu đáo vô cùng!”
Trên mạng vũ trụ từ lâu đã lưu truyền câu chuyện cười “Nhìn xa cứ tưởng gái xinh; lại gần vén váy, ra mình bé hơn”, nhưng chủ yếu đều nói về các nữ Alpha. Mấy năm gần đây, các loại váy đầm bắt đầu xuất hiện trong thời trang dành cho nữ Alpha, nam Omega cũng có, nhưng mà… nhưng mà Hạm trưởng nhà mình là nam Beta mà!
Trong lúc cả đài chỉ huy đang rơi vào cơn hoảng loạn tập thể, Lâm Kính Dã vẫn điềm nhiên như không, đến đuôi mày còn chẳng thèm nhướng, đáp chắc nịch. “Không cần, cảm ơn.”
Thế là đôi mắt lam nhàn nhạt liếc sang, Rennes ngả nghiêng dựa vào, thốt ra hai chữ chỉ có anh mới hiểu.
“Bốn lần.”
Lâm Kính Dã. “…”
Không phải, đợi đã Nguyên soái, thời đại vũ trụ đề cao bình đẳng, tại sao nam Beta không thể mặc váy cơ chứ?
“Hạm trưởng, phi đội chiến đấu của Dạ Vũ xin được tiến vào đội hình từ hai cánh.”
Giọng hoa tiêu vang lên kéo cả đài chỉ huy trở về con đường chính đạo.
Lâm Kính Dã. “Cho phép. Mời họ vào kênh.”
Hình dạng của những chiếc máy bay chiến đấu này rất xứng đôi với cái tên Hắc Phong Điểu* của chúng: toàn thân là một màu đen tuyền với họa tiết hình lông vũ trắng được trang trí dọc theo sải cánh, mang lại cảm giác sống động và linh hoạt cho cỗ máy chiến tranh lạnh lẽo. (*Phong điểu: chim ruồi)
Lực lượng vũ trang của Dạ Vũ không có bóng dáng của tinh hạm tấn công cỡ lớn, kích thước tinh hạm chủ lực thậm chí còn nhỏ hơn cả phản quân, nhưng chính phi đội chiến đấu này đã khiến phản quân không tài nào chiếm được chòm Mũ Miện Phương Nam sau khi bị Liên Bang đánh thua tan tác.
Lâm Kính Dã từng chạm trán với đội chim ruồi Dạ Vũ trong tác chiến mô phỏng ở Úy Lam, nhưng anh thật lòng hy vọng những kinh nghiệm ấy sẽ vĩnh viễn nằm lại trong thế giới giả lập.
Kênh liên lạc vừa được kết nối, bên kia đã chào đón bằng một giọng nói đầy phóng khoáng. “Không ngờ Liên Bang bây giờ lại có chỉ huy Beta đấy, anh thật sự không phải lính văn phòng đấy chứ?”
Lâm Kính Dã đáp. “Xin chào, tôi không phải lính văn phòng mà là Thiếu tướng Lâm Kính Dã của Thanh Kiếm Bầu Trời, Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh. Có thể được Tướng quân Sydia nổi danh khắp Mũ Miện Phương Nam đích thân nghênh đón, thật sự là đãi ngộ vượt quá cấp bậc tôi nên nhận được.”
Tuy trong âm thanh sang sảng của người phụ nữ bên kia lộ rõ vẻ tán thưởng và hữu nghị, nhưng tàu Nhiễm Tinh vẫn duy trì cảnh giác như thường. Thứ nhất, nơi này là không phận xa lạ; thứ hai, bầy chim ruồi đang đan xen thành một tấm lưới xoắn ốc quanh họ, tuy nói là bay cùng nhưng cũng lộ ra ý cảnh cáo nhất định. Vì vậy Lâm Kính Dã mới thản nhiên vạch trần thân phận đối phương, xem như một biện pháp đáp lại ôn hòa thay vì phái phi đội chiến đấu bên mình ra, ý bảo: Các vị nên biết rõ thân phận của tôi với các vị là gì, vì vậy hãy cân nhắc thật kỹ trước khi làm ra bất kỳ hành động nào.
Lần này đến lượt Sydia kinh ngạc. Sự xuất hiện của cô ta ở nơi này là kết quả của một phút ngẫu hứng nhất thời, mạng lưới tình báo Liên Bang có nhanh nhạy cách mấy cũng không thể biết trước, vậy mà vị Hạm trưởng này chỉ cần nghe giọng và thông qua một chút khác biệt trên máy bay mà đã chớp nhoáng khẳng định thân phận cô ta.
Nếu đặt ở chiến trường vĩ mô, người sở hữu óc quan sát này tuyệt đối sẽ là một đối thủ đáng gờm.
Nữ chỉ huy đội Hắc Phong Điểu của bộ lạc Dạ Vũ này cũng là một nhân vật nức tiếng xa gần, vị thế của cô ta ở chòm Mũ Miện Phương Nam có lẽ không thua kém gì Rennes ở Liên Bang.
Cô ta rơi vào tay tinh tặc vào năm mười mấy tuổi, sau khi phân hóa thành Alpha cấp S thì bị đưa đến vùng chiến, tiếp nhận sự huấn luyện lẫn khống chế, trở thành một sát thủ đánh thuê với biệt hiệu Cú Đêm. Nhưng những nỗ lực của tinh tặc rốt cuộc chỉ là lấy đá đập chân mình, bởi vì lòng trung thành với bộ lạc không thể bị lu mờ bởi vài năm bồi dưỡng tẩy não. Sau khi giết sạch toàn bộ tinh tặc từng bắt cóc mình, nữ chiến sĩ này đã cuỗm đi hằng hà sa số chiến lợi phẩm trở về bộ lạc Dạ Vũ. Đoạn video chiếc phi thuyền của cô ta kéo theo một dây vật phẩm phía sau, như một đoàn tàu nhỏ xình xịch chạy trong vũ trụ, được ghi hình lại bởi thiết bị thăm dò của Liên Bang và mấy tay phóng viên liều lĩnh may mắn, đến nay vẫn thường được cư dân mạng ưu ái edit thành meme.
Tàu Nhiễm Tinh thuận lợi bay vào tinh khu trung ương của bộ tộc Dạ Vũ. Thủ đô của họ – tuy không được đặt tên chính thức nhưng ai cũng ngầm công nhận – chẳng có chút nét tương đồng nào với Saltian, gần như 99% công dân Liên Bang đến đây lần đầu tiên đều phải há hốc mồm.
Đó là một thành phố không mọc lên từ bất kỳ hành tinh nào, đồng thời cũng không hoàn toàn do con người xây nên, bởi vì nó có một chỗ dựa khác.
Nhìn từ xa, thiên thể kia trông như những dẻ xương sườn của một loài động vật nào đó, nhưng kích thước của nó khổng lồ đến nỗi đủ để chứa một thành phố phồn hoa sầm uất của con người bên trong.
Nghe thấy những tiếng trầm trồ khe khẽ qua kênh liên lạc, Sydia giới thiệu với chút ý khoe khoang trong giọng. “Đẹp lắm đúng không? Đây chính là “Hài cốt Titan”. Khi tổ tiên tộc Dạ Vũ phiêu bạt trong vũ trụ, bất ngờ gặp phải bão từ thì phát hiện thi hài khác thường này, nhờ lẩn trốn vào trong mà sống sót. Thi hài này dường như có một tấm chắn tự nhiên giúp nó không bị bão từ ảnh hưởng, tổ tiên bèn cho rằng đây chính là thông điệp từ vũ trụ, cho họ biết nên an gia lập nghiệp tại đây.”
Jomy rốt cuộc cũng chỉ là tân binh vừa tốt nghiệp, không khỏi quay sang thì thầm với người kế bên. “Má ơi, em tưởng Titan khổng lồ chỉ có trong thần thoại thôi chứ, thì ra lại có thật à?”
Nào ngờ vừa dứt lời, máy liên lạc trên tay đã rung lên. Cậu chàng vừa cúi xuống thì mặt đã tràn ngập kinh hoàng, tay bay lên bụm miệng, bởi vì trên màn hình là những dòng lệnh đến từ Hạm trưởng.
[Tối nay chép lại toàn bộ quyển <
Jomy: QAQ!
Không biết có phải Sydia đã nghe được câu hỏi của Jomy hay không mà vui vẻ tiếp lời. “Thật ra tàn tích này chỉ trông giống thôi chứ không phải xương thật đâu. Có là sinh vật vũ trụ cũng phải tuân theo định luật cơ bản chứ, hình thể lớn thế này chẳng lẽ phải ăn hành tinh mà sống sao? Kỹ thuật thăm dò của chúng tôi đã nghiên cứu ra nơi này là di tích còn sót lại của một nền văn minh ngoài hành tinh hàng chục nghìn năm trước, tương đương với khung nền của trạm không gian, trạm trung chuyển của con người. Chúng tôi không biết sinh vật tạo ra nó đã đi đâu, có phải họ đã mang những phần quan trọng nhất đi không, hay là nó đã bị thời gian mài mòn, chỉ còn trơ lại bộ khung kiên cố nhất này. Tương tự, chức năng che chắn dòng chảy hạt của nó đến từ một số trang thiết bị gắn trong tường, còn giữ lại chút năng lượng sau kỳ ngủ đông lâu dài, sinh ra một lớp khiên giữa tình huống vũ trụ cực đoan. Nhưng năng lượng của nó bây giờ đã hoàn toàn cạn kiệt rồi, trở thành nền móng của thành phố này.”
Teval duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt, lén lút nhắn cái tin qua cho Jomy.
[Mới lên tàu bốn ngày mà đã mở khóa thành tựu bị Hạm trưởng phạt chép cả quyển sách. Nhất chú em rồi.]
Jomy: T_T
Nước vừa rồi em đi sai, cho em đi lại đi mà. Còn thành tựu ai thích thì người đó cứ lấy.
Bộ lạc Dạ Vũ không sở hữu pháo đài di động với quy mô của Nhiễm Tinh, dẫn đến cách quy hoạch thành phố, sắp xếp công trình, lắp đặt các cầu treo đều không cần chừa không gian cho tinh hạm cỡ lớn ra vào. Vì vậy, hành trình sau khi tiến vào hài cốt Titan có thể xem như một bài kiểm tra dành cho người điều khiển.
Cũng may nơi họ đang hướng đến là quân cảng Thủ đô với công trình quân sự san sát hai bên chứ không phải cảng dân dụng, bằng không cư dân Dạ Vũ sẽ được một phen mắt chữ A mồm chữ O “Chu choa! Biết là phi thuyền rồi nhưng sao mà to thế!” cho xem.
Lâm Kính Dã không có ý tiếp nhận bàn điều khiển, chỉ nhàn nhạt nhìn tài công và hoa tiêu. Hai người họ lập tức lạnh toát cả sống lưng, phát huy đến trình độ xuất sắc, nhịp nhàng lèo lái Nhiễm Tinh luồn lách giữa các công trình và trạm không gian, hoàn toàn không để xảy ra một chút va chạm nào.
Hai chiến sĩ đồng thời quay lại, thấy Hạm trưởng vẫn dõi mắt nhìn về phía trước, đầu khẽ gật.
Yeah! Bọn họ hào hứng đập tay với nhau.
Tinh hạm nhanh chóng được đội Hắc Phong Điểu dẫn đến một sân bay rộng rãi, diện tích lớn đến nỗi khiến đội ngũ hơn một trăm người đứng bên dưới trông chỉ như một chấm nhỏ cô đơn lẻ bóng khi nhìn từ đằng xa.
Sydia. “Chúng tôi không có không cảng chuyên dụng cho tinh hạm, mong quý vị thông cảm.”
Lâm Kính Dã khách khí đáp. “Tôi hiểu.”
Thấy anh đưa tay làm dấu, hoa tiêu Kroos bắt đầu phối hợp cùng tài công, thả thiết bị hạ cánh thường chỉ có trên các tàu thăm dò nghiên cứu xuống, còn tinh hạm quân đội mỗi lần “cập bến” đều dùng những mấu nối cố định vào cảng. Cũng may mà Rennes đã kiên quyết giữ thiết bị này lại khi phê duyệt thiết kế cho hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời, bằng không thì không hạ cánh xuống Dạ Vũ được thì cũng xấu hổ thật.
Rennes quay sang đá lông nheo đầy đắc ý với Lâm Kính Dã, nhưng hành động này trong mắt người khác lại chẳng khác gì “liếc mắt đưa tình”, thế là bốn người (tự cho là) biết được chân tướng đờ ra như tượng đá, điên cuồng gào thét trong lòng.
Lâm Kính Dã hoàn toàn không biết về bộ phim lâm li bi đát đang được chiếu trong đầu cấp dưới, nghiêm giọng ra lệnh. “Toàn thể xếp hàng, rời tàu.”
Xuống chiến hạm rồi, các thành viên đài chỉ huy bỗng chốc ngẩn người, tự hỏi lúc trước mình có bị ấm đầu hay không.
Bởi vì cánh đàn ông trong đội ngũ tiếp đón bên phía Dạ Vũ đều khoác lên mình một loại áo chùng, thoạt nhìn rất giống một chiếc váy dài.
Thì ra đây chính là “váy trắng” mà Omega của Hạm trưởng nói đến…
Đội thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời trong những bộ giáp xương ngoài đen nhánh xếp thành hai hàng bên người Hạm trưởng, tạo thành cảnh tượng âm dương giao hòa dưới bầu trời ngàn sao rực rỡ.
Khi những bóng trắng ấy đi đến, các thành viên đài chỉ huy càng muốn vò đầu bứt tai… Nhìn gần càng giống váy… Không, thật sự chính là váy.
Kiểu dáng chiết eo, thân áo được điểm xuyết bởi những món trang sức bạc hình lông vũ; chất liệu vải dày, thêu hoa văn chìm hết sức tinh xảo, vạt áo chảy dài tôn lên dáng người và vẻ thướt tha.
Đi đầu là một người đàn ông da ngăm với thân hình cao lớn, nhưng bao nhiêu cảm giác đồ sộ và áp bách đều bị chiếc “váy trắng” xua tan đi, đó là chưa nói đến váy của vị này…
Dài phết đất…
Còn khoác thêm áo choàng trắng thêu tay…
Đội một chiếc vương miện đính lông vũ trắng…
Ủa tưởng quý vị tên Dạ Vũ cơ mà?
Lâm Kính Dã lặng lẽ gửi một tin nhắn lên kênh chung của hạm đội.
[Đây là Thủ lĩnh của bộ lạc Dạ Vũ, Tướng quân Horry.]
Những lời còn lại không cần nói cũng phải tự hiểu. Ai có biểu hiện khiến Hạm trưởng không hài lòng, hoặc tệ hơn là khiến Thanh Kiếm Bầu Trời mất mặt thì cứ nhìn Jomy mà làm gương.
Khi hai bên tiếp cận nhau, Lâm Kính Dã đưa tay lên chào trước, Rennes trong vai chuyên viên ngoại giao cũng chào hỏi theo lễ nghi.
Đối phương đáp lại bằng lễ nghi đặc biệt của Dạ Vũ, sau đó lần lượt bắt tay với họ theo thông lệ, nói đầy xúc động. “Liên Bang và Dạ Vũ đã rất lâu rồi không thăm hỏi lẫn nhau, lần gần đây nhất dường như là 50 năm về trước.”
“Jocelyn” tiếc nuối đáp lời. “Vâng, thật sự là rất đáng tiếc. Tinh vực các nơi lúc ấy hỗn loạn vô cùng, không những bên ngoài chòm Mũ Miện Phương Nam mà phía Nam của Liên Bang đều bị Tiếng Vọng xâm nhập. Chúng tôi lại còn bị phản quân và tinh tặc tìm đến cửa gây hấn, càng khốn đốn hơn.”
Tình hình khi ấy nguy ngập đến cực điểm, mỗi nhà đều phải tự giải quyết mớ rắc rối bòng bong của mình, vì vậy gần năm mươi năm qua không hề thăm viếng chính thức gì nhau.
“Nhưng mà trong tư liệu 50 năm trước, quý quốc vẫn chưa lưu hành trang phục…”
Rennes nói với đôi mắt nhấp nháy, mang theo chút ngạc nhiên và thích thú. Tư liệu về hắn được ghi chép là Omega, giới tính rất yêu thích trang phục xinh đẹp ở Liên Bang, vì vậy Horry hào sảng bật cười, quay sang chào đón Sydia vừa từ một sân bay khác lại đây.
Thế là tập thể công dân Liên Bang ngộ ra phần lớn nam giới Dạ Vũ đều mặc váy dài, nếu là chiến sĩ thì sẽ quấn váy ngắn ngang hông; ngược lại, nữ giới lại ăn mặc gọn gàng lịch thiệp. Trang phục của các quý cô trong phái đoàn tiếp đón tuy cũng xinh đẹp tinh xảo nhưng đa phần đều là áo và quần dài, cho dù có váy thì cũng là váy công sở thường thấy, không phải loại dài phết đất như các quý ông.
Đứng bên Cú Đêm để làm so sánh, Horry nhiệt tình giải thích. “Phong tục này chỉ mới lưu hành một vài năm gần đây mà thôi. Trước kia luôn có định kiến liên hệ váy với những từ như nữ tính, an tĩnh, mềm yếu; vì vậy Thủ lĩnh tiền nhiệm đã dựa trên trang phục truyền thống của tộc Dạ Vũ, thiết kế ra bộ lễ phục tiêu chuẩn dành cho phái nam. Trong những dịp trọng đại, chúng tôi đều sẽ ăn mặc như thế này.”
Niềm tự hào trong giọng ông ta không kém mấy so với khi Sydia giới thiệu về hài cốt Titan, còn mơ hồ có ý phô bày.
Liên Bang sẽ thiên về ABO hơn khi nói về phân chia giới tính, trong đó nữ Alpha và nam Alpha hẹn hò với nhau sẽ được xem là đồng tính, nhưng Dạ Vũ lại nổi tiếng là quần thể phản đối giới tính thứ hai này, trong mắt họ chỉ có nam và nữ mà thôi.
Vị Thủ lĩnh Horry này thoạt nhìn là một Alpha, nhưng vì Dạ Vũ trước giờ không quan tâm đến giới tính thứ hai nên không ai bên Liên Bang dám khẳng định. Chỉ có Cú Đêm Sydia là ngoại lệ khi đã phân hóa trong thời gian bị tinh tặc giam giữ, giới tính Alpha cấp S đã cùng cô ta leo lên bảng xếp hạng lính đánh thuê.
Horry. “Chúng tôi thật sự rất lo lắng khi nhận được tin của quý phương. Dấu hiệu của Tiếng Vọng tái xuất hiện không phải chuyện tốt.”
Nhất là khi Thanh Kiếm Bầu Trời còn thẳng thừng nói rằng tín hiệu của Tiếng Vọng xâm nhập vào Liên Bang bắt nguồn từ chòm Mũ Miện Phương Nam.
Lâm Kính Dã gật đầu. “Không chỉ vậy, chúng tôi quan ngại rằng đơn vị Tiếng Vọng đã bắt đầu, thậm chí là xâm nhập thành công. Một sự cố nội bộ trước kia của chúng tôi đã được xác nhận do Tiếng Vọng gây ra, nhưng cho dù thủ phạm là chúng thì trong Thủ đô chắc chắn có sự tồn tại của gián điệp, đáng tiếc chúng tôi tạm thời chưa thu thập được bất kỳ manh mối gì. Lần này đến đây ngoại trừ điều tra thì cũng có ý nhắc nhở quý bộ lạc. Lấy truyền thống và văn hóa phiêu lưu mạo hiểm của quý vị, đơn vị Tiếng Vọng có thể dễ dàng xâm nhập hơn so với Liên Bang.”
Sắc mặt Horry đanh lại, nhưng thấy trò chuyện ở đây không hợp lễ nghi cho lắm, ông ta vội vàng nói. “Việc hệ trọng này không thể chỉ nói rõ trong vài ba câu. Tôi đã chuẩn bị tiệc tối, mời quý vị sửa sang lại một phen, và…”
Một nụ cười chân thành nở rộ trên mặt ông. “Hai nhà chúng ta đã 50 năm rồi không gặp nhau, cuộc gặp gỡ lần này rất đáng để kỷ niệm. Tôi đã chuẩn bị quà gặp mặt từ lúc hay tin quý vị sẽ đến.”
Nụ cười rất xán lạn, rất chân thành, đong đầy hữu nghị, nhưng ý thức chiến đấu và bản năng trước nguy cơ khiến tóc gáy mọi người đồng loạt dựng đứng.
Sau đó, quả nhiên…
“Tiếc rằng tổng số thành viên trên tinh hạm của quý phương quá nhiều nên không thể biếu tặng đầy đủ, nhưng lễ vật cho chư vị công tác trên đài chỉ huy và các trưởng quan cấp cao đã sẵn sàng: mũ miện được các thợ thủ công dày công chế tác dành cho các quý cô, và lễ phục truyền thống Dạ Vũ dành cho các quý ông. Hy vọng mọi người sẽ yêu thích.”
Nói xong, ông ta còn phất váy của mình một phen.
Lâm Kính Dã. “…”
Thành viên trên đài chỉ huy. “???????”
Có mỗi Rennes là tươi như một đóa hoa. “Quả là món quà chu đáo vô cùng!”
Tác giả :
Tố Trường Thiên