O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A
Chương 63
Sau khi đã dò xét mọi ngóc ngách trong chiếc chiến hạm một màu xanh lét của Quân đoàn thứ nhất, đội đổ bộ tàu Nhiễm Tinh bật tín hiệu định vị trên tàu lên, gửi tọa độ về cho quân thủ vệ Rạng Đông đến trục vớt rồi mới rút lui, chuyển hướng sang chiến hạm phản quân.
Sau khi họ rời khỏi khoang tàu, các kỹ sư đi theo cẩn thận tắt hết hệ thống thông gió trong từng khu vực, sau đó lại dùng thiết bị đặc biệt niêm phong cửa khoang, cố gắng duy trì nguyên trạng hiện trường.
Lên tàu vận chuyển rồi, Lâm Kính Dã dõi mắt nhìn theo chiếc tinh hạm chết càng lúc càng xa, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình bình tĩnh đến lạ.
Tảng đá dằn trong lòng anh bao năm qua đã biến mất, nhưng anh cũng không kích động như trong tưởng tượng, tựa như đây chỉ là một nhiệm vụ như bao nhiệm vụ khác. Kẻ phản bội bỏ mạng trong con tàu từ lâu đã không thể đả động gì đến anh, càng không thể ảnh hưởng đến cuộc đời của anh nữa.
Thật ra thì… Lâm Kính Dã ngẫm lại một chút. Nếu không có Elliot, có lẽ anh cũng sẽ không được thầy Lưu Hoàn đánh giá là “vẻ ngoài điềm tĩnh che giấu nội tâm ngông cuồng, gặp phản quân đông gấp mười lần cũng dám liều mạng đánh, vĩnh viễn không biết “rút lui” là gì”.
Tay anh đưa lên, đè lại môi dưới đang thoáng tiết lộ cảm xúc của mình.
Nhưng tất cả những thứ ấy đều không còn ý nghĩa nữa rồi, bởi vì giờ đây đã có một bóng hình càng quan trọng hơn chiếm lấy suy nghĩ của anh.
“Hạm trưởng, nhiệt độ trong và ngoài khoang đã cân bằng.” Kroos báo cáo.
Ánh mắt Lâm Kính Dã cũng chuyển từ cửa sổ sang tinh hạm phản quân. Khác với thế giới tràn ngập màu xanh trên tinh hạm Quân đoàn thứ nhất, thiết bị duy trì sự sống trên con tàu này đã mất đi chức năng điều chỉnh nhiệt độ, vì vậy bên trong chính là một nấm mồ bị băng giá bao phủ.
“Tổ kỹ thuật kiểm tra tình trạng hư hại của thiết bị duy trì sự sống. Tất cả mở chức năng tăng nhiệt trên giáp, đừng để đi về rồi lại cảm lạnh.”
Nghe ra ý bông đùa trong mệnh lệnh lần này, Kroos cũng hùa theo: “Hì hì, thích trải nghiệm cũng không sao, nhất là mấy bạn mới đến á. Có chị bé quân y Lệ Nhiễm Nhiễm ở đây, chỉ cần chích một mũi là xua tan bao đau đớn mệt nhọc liền.”
Mấy con “ma cũ” trong đội khô khốc liếc nhìn nhưng hết sức ăn ý ngậm miệng lại, rõ ràng đang rắp tâm muốn chơi xỏ người mới một phen. Thậm chí Hạm trưởng cũng phải đưa mắt sang, ý bảo bọn họ tém tém lại, đừng chơi ác với người ta quá.
Đúng lúc ấy, giọng của Z vang lên trong kênh liên lạc: “Cẩn thận, phi thuyền của phản quân trà trộn vào từ bên ngoài, không khéo sẽ có mấy thứ gì không hay ho cho lắm.”
Lâm Kính Dã gật đầu trước lời nhắc nhở này: “Tôi hiểu.”
Thấy anh giơ tay ra dấu, đội đặc nhiệm lần lượt mở khiên năng lượng trên giáp xương ngoài ra, tay trái cầm nó chắn trước người, tay phải cầm súng. Những họng súng kim loại nhô ra từ kẽ hở của khiên, trông như một đội kỵ sĩ ngay ngắn chỉnh tề.
Vào khoảnh khắc tiến vào, cho dù đã bật chức năng tăng nhiệt độ, các chiến sĩ vẫn không khỏi rùng mình khi không khí bên trong ập đến.
Mà Z dường như nhạy cảm đến đáng sợ, chỉ từ hô hấp chậm nửa giây của Lâm Kính Dã thôi mà đã phát hiện ra, còn nói với giọng đùa giỡn: “Cũng may không phải tôi đi, bằng không chắc bao trọn phòng cấp cứu cả năm quá.”
Sau đó y nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính: “Quân đội đã nhận được tin, chắc đang thành một nồi cháo heo rồi. Ansel có nói muốn thu thập video giám sát trong chiến hạm của cậu làm bằng chứng thực tế, cho mấy con đà điểu suốt ngày rúc đầu vào cát trong Quân đội lẫn Quốc hội sáng mắt ra.”
Cái thói hở tí là mỉa mai này quả thật xứng đáng làm bạn tâm giao với Rennes.
Đội ngũ quân nhân tàu Nhiễm Tinh đổ bộ trong những bộ giáp xương ngoài chứ không dùng cơ giáp, nhiệt độ được hiển thị là -35 độ, cái ngưỡng quá sức chịu đựng của bất kỳ cơ thể người nào, cho dù là Alpha cấp S. Đội chiến sĩ trọng giáp của Amanda thì đỡ hơn, nhờ vào hệ thống sưởi công suất lớn dành cho bộ trọng giáp hơn ba mét mà họ duy trì được nhiệt độ từ 5 đến 10 độ.
Lâm Kính Dã: “Amanda, dẫn đội đi kiểm tra từng khoang một, những người còn lại trực chỉ đài chỉ huy.”
Vì lý do an toàn nên họ không thể chạy để làm ấm người, nhưng ở thế giới kỷ băng hà này, phỏng chừng có chạy thì cũng chỉ đến được đài chỉ huy là cực hạn. Cũng may đa phần chiến hạm của phản quân đều nhỏ hơn Liên Bang nhiều, soái hạm cũng không ngoại lệ.
La liệt trên hành lang là những thi thể phản quân cứng đờ như những bức tượng khắc băng, được điêu thành tư thế giãy giụa cuối cùng trước khi chết.
Quân y đi theo cau mày báo cáo kết quả kiểm tra: “Nguyên nhân tử vong là vỡ mạch máu do chân không.”
“Nhưng đang có dưỡng khí mà.” Oscar nhìn xuống radar: “Ồ, AI đang ở trạng thái xử lý tình huống khẩn cấp, có lẽ nó đã cố gắng bơm lại oxi, nhưng khi ấy bọn họ đã chết cả rồi.”
Từ vị trí và trạng thái của người chết, có thể mường tượng ra cảnh nhiệt độ trong tinh hạm giảm dần từng chút một, phi hành đoàn cảm nhận được cái lạnh thì gấp rút sửa chữa, còn mở chức năng tăng nhiệt độ của giáp xương ngoài khi không khí trở nên quá lạnh. Nhưng kỹ sư lại nói: “Hạm trưởng, năng lượng trong giáp của họ đã cạn kiệt.”
“Nhưng bình thường cho dù ở trong không gian, trang bị kém cách mấy thì nhiệt độ của giáp xương ngoài cũng phải mất một tiếng mới tản hết.” Đôi mày Oscar cũng nhíu chặt như quân y: “Vậy mà vẫn không sửa được sao?”
Amanda đúng lúc báo tin: “Hệ thống điều khiển nhiệt độ của thiết bị duy trì sự sống gặp trục trặc, lối thoát hiểm cũng bị bug khóa cứng lại. Có rất nhiều phản quân chết trước cửa, trong đó có cả nhân viên kỹ thuật lẫn người định dùng vũ lực phá cửa.”
Nghe như vậy hiển nhiên không phải là bug gì rồi. Lâm Kính Dã đoán: “Trên tàu có đơn vị của Tiếng Vọng.”
Anh kỹ sư vừa toan kết nối với AI chiến hạm đã nhảy bắn lên như bị điện giật, vội vàng giấu tiệt giắc cắm đi.
Bản chất của tổ chức Tiếng Vọng Eryan là dữ liệu từ sóng điện não của vô số người chết tập họp lại thành. Chúng có thể nhanh chóng đi đến sự đồng thuận dưới sự kiểm soát của một hệ thống trung tâm duy nhất, đồng thời các cá thể khác biệt cũng không bị xóa đi mà vẫn có thể hành động. Liên Bang gọi những cá thể này là “đơn vị Tiếng Vọng”. Chúng cũng cần trung gian để xâm nhập, lây nhiễm, có thể theo cách truyền thống như thông qua thiết bị cắm như virus, cũng có thể tấn công tường lửa bằng số liệu. Tiếng Vọng cũng có một dây chuyền sản xuất phần cứng thiết bị trí năng, nên đôi khi đơn vị của chúng cũng xâm nhập qua con đường này.
Nhưng chiến hạm của Quân đội liên lạc với nhau thông qua subspace* chứ không dùng mạng vũ trụ, bên thứ ba không thể truy cập vào, vì vậy họ không sợ bị tấn công bằng số liệu.
Tình huống trong chiến hạm phản quân cũng tương tự với tinh hạm của Quân đoàn thứ nhất, đâu đâu cũng là những xác người bỏ mạng tại vị trí của mình, chỉ khác biệt ở chỗ trên gương mặt mỗi người đều in hằn nỗi tuyệt vọng.
Lâm Kính Dã mở ghi chép của AI trên đài điều khiển lên, thấy được sau khi nhiệt độ xuống đến ngưỡng tuyệt đối, phần lớn người trên tàu đã mất khả năng hành động. AI phán đoán đây là tình huống khẩn cấp, bắt đầu tiếp nhận quyền điều khiển chiến hạm, khi ấy các lệnh được gieo sẵn trong chương trình nền lập tức khởi động, rút sạch dưỡng khí trong tàu đi. Đến khi Tiếng Vọng rời đi, AI trở lại bình thường, những người trên tàu đã bỏ mạng.
Người nằm gục trên ghế Hạm trưởng là một gã họ chưa từng nhìn thấy hay nghe đến bao giờ, có lẽ chỉ là một chỉ huy tầm trung.
Jomy lộ ra vài phần thất vọng: “Không phải gã Langdon kia à…”
Thấy ánh mắt Lâm Kính Dã tia sang, cậu chàng nhìn lại hồi lâu trước khi bừng tỉnh ngộ: “Chắc chắn là lần trước gặp mình xong cái bị ám ảnh rồi!”
Lâm Kính Dã: “…”
Quan trọng nhất là Jomy còn nói một cách rất chân thành, có thể thấy là thật lòng nghĩ vậy chứ không chỉ nịnh suông. Cái vẻ này khiến anh nhớ đến thanh chocolate vị chanh nào đó, hễ bị rối loạn sinh lý là có thể nổi lửa ghen với cả chiến hạm, nghĩ thôi đã đau đầu, bèn quyết định sau này không được để cho Jomy lảng vảng trước mặt Nguyên soái.
“Langdon là kẻ táo bạo nhưng cũng thận trọng, gã dám làm việc lớn, nhưng chỉ sau khi đã xác định mức độ an toàn của bản thân và khả năng thành công.” Lâm Kính Dã thản nhiên nói: “Thật ra sự kiện lần trước gã đã tính toán rất chu đáo, chỉ có điều đã đánh giá thấp Nguyên soái.” Và khả năng nổi điên của ngài ấy, đoạn này được anh nuốt vào bụng.
Trong kênh liên lạc, Z không chút ngại ngần mà góp vui: “Rennes đã điên lên thì người cùng phe cũng phải sợ. Kế hoạch của tay Langdon đó cũng bạo phết đấy, nhưng một khi còn dùng tư duy chiến đấu bình thường thì làm sao mà điên bằng nó cho được.”
Lâm Kính Dã: “Nguyên soái có biết anh nói xấu sau lưng ngài ấy không?”
“Biết chứ sao không.” Một tiếng cười khàn khàn bật ra: “Nhưng thế thì sao, nó cũng đâu dám làm gì tôi.”
Lâm Kính Dã không khỏi đồng tình: “… Có lý.”
Tại sợ đụng một cái là đối phương vô phòng cấp cứu nằm luôn.
Z: “Hạm trưởng Lâm, cậu nghi rằng đã có đơn vị Tiếng Vọng xâm nhập tàu?”
Lâm Kính Dã đáp: “Không hẳn, tôi cho rằng có khả năng là có người trong nội bộ phản quân muốn chuyển hóa thành đơn vị Tiếng Vọng, vì vậy sẵn sàng giết cả bản thân. Khi thân thể vừa tử vong thì ý thức được truyền lên mạng lưới, rất tiện lợi.”
Z tán thành: “Đúng vậy, nếu đơn vị Tiếng Vọng muốn quấy rối tư duy thông qua chip cấy vào cơ thể thì lệnh tự sát sẽ khiến cho thụ thể sinh ra ý thức kháng cự mãnh liệt, căn bản không thể thực hiện được.”
Cuộc điều tra trong tinh hạm không cho kết quả khả quan lắm. Kẻ thù của họ lần này chỉ là những chuỗi số liệu vô hình, xác suất để lại bằng chứng tiệm cận với con số không. Hơn nữa, Liên Bang đến giờ vẫn không biết gì về cách thức Tiếng Vọng dùng để đưa ý thức của người sống lên đám mây, bởi vì những gì có thể biết đều đã biến thành số liệu.
Nhưng không ngờ họ lại tìm được vật chứng dưới hình dạng một bản kế hoạch nhiệm vụ.
Chữ trên đó được viết nắn nót như một bức thư pháp hơn là một bản kế hoạch. Lâm Kính Dã không tìm thấy bút lẫn mực gần đó, vì vậy mảnh giấy này rất có thể đến từ chỉ huy cấp cao của phản quân, thậm chí có thể đến từ Langdon.
Anh đọc nhanh như gió rồi nhíu mày: “Langdon phái đội tàu này ra căn bản là để bắt tôi chứ không liên quan gì đến Elliot. Hay là gã muốn báo thù?”
Có vẻ như Z lên tiếng hơi nhiều nên đầu dây bên kia chỉ truyền lại tiếng y uống nước ấm cho nhuận giọng, thay vào đó là một giọng nam trầm thấp đáp lời: “Đoạn tin liên lạc đã được tổ Kỹ thuật khôi phục thành công, có thể nghe rõ hầu như toàn bộ. Langdon quả thật muốn bắt Hạm trưởng Lâm, đồng thời cũng không hy vọng anh bị thương nặng hay tử vong. Trung tướng cho rằng gã muốn ép anh gia nhập phản quân.”
Sau ba giây lặng thinh, Lâm Kính Dã mới nói: “Tôi thật sự là Beta.”
Người bên kia cũng đành chịu.
Hạm trưởng tóc đen không khỏi đánh cái thở dài thườn thượt. Làm sao báo cáo chuyện này với Nguyên soái bây giờ? Ngài ấy nghe xong lại rối loạn là cái chắc.
Mà cái gì cũng một vừa hai phải thôi, ngày nào cũng rối thì ai chịu cho được.
Lúc này Z đã uống nước xong, nỗ lực lên tiếng: “Nhiễm Tinh, không cần tiếp tục điều tra nữa. Các anh có thể cập cảng từ khu T-06 để tiến hành kiểm tra, bảo trì và nghỉ ngơi. Tôi đã bảo đội Kỹ thuật-“
Y nói đến đây lại bắt đầu ho khan, người đàn ông ban nãy tự nhiên tiếp lời: “Đội Kỹ thuật đã xuất phát cùng các thiết bị cần thiết để tiếp nhận việc điều tra và truy tìm. Chúng tôi sẽ cập nhật tiến độ với các anh theo thời gian thực.”
Giọng nói mang chút khó hiểu của Oscar vang lên: “Đội Kỹ thuật?”
“Mấy thứ tạp nham kia đừng hòng xâm nhập vào nhà kho trong Vành đai của tôi.” Z đáp giữa những tiếng hổn hển: “Đội Kỹ thuật sẽ dựng một trạm trung chuyển lâm thời để cách ly, đề phòng bên trong những con tàu bị Tiếng Vọng xâm lấn bên kia còn giấu đồ chơi gì nữa.”
……
Không như hành trình đầy trắc trở của Nhiễm Tinh, Rennes thuận lợi tóm gọn Tần Mạc ở biên giới tinh khu Bắc Thập Tự. Tay tiến sĩ giảo hoạt tốt nghiệp chuyên ngành chế thuốc cấm này quả thật cũng có chút bản lĩnh, bởi vì kế hoạch đào tẩu lần này là do đích thân lão thiết kế và gọi người.
Thất bại lần trước khiến phản quân phải ghé mắt nhìn, em trai của chỉ huy Nova tức lồng tức lộn, thề phải giải cứu chị gái. Nhưng người giữ chức vụ quan trọng như Nova làm sao có thể bị áp giải bằng tàu vận chuyển cho được, vì vậy chuyến đi này chỉ có Tần Mạc ở trên tàu.
Công nghệ ngụy trang mà phản quân thường dùng chỉ kết hợp cùng với kỹ thuật tàng hình, ngụy trang thành màu vũ trụ để biến mất khỏi những cặp mắt thường cũng như radar dò xét. Nhưng lần này, đội phản quân đến cứu lão Tiến sĩ đều là người dưới trướng Nova, ngụy trang thành hạm đội của Quân đoàn thứ ba trở về Thủ Đô tinh báo cáo nhiệm vụ. Mà để ngụy trang thành một chiến hạm khác không chỉ cần tài mỹ thuật nhất định mà còn phải thuộc lòng thiết kế của tinh hạm mục tiêu, như tàu 927 trước kia mỗi lần muốn biến hình đều phải nhờ vào cái đầu vẫn còn ghi lại chính xác kết cấu tinh hạm từ hồi đi học của Lâm Kính Dã.
Vì vậy cảnh tượng hiện giờ là Rennes đang tóm lấy một tên tiểu đội trưởng phản quân, liên tục dộng đầu hắn vào tường.
Dưới hàng tá nòng súng, bọn tù binh còn lại run rẩy theo từng tiếng ầm ầm vang dội, hãi hùng chứng kiến cảnh đồng bọn toác đầu đổ máu trước khi gục xuống tắt thở.
“Vẫn không nói à?” Rennes toét miệng cười, để lộ cặp răng nanh nhòn nhọn. Ngặt nỗi trong mắt bọn phản quân, nụ cười kết hợp với đôi mắt tỏa sát khí ngùn ngụt của hắn chỉ thấy giống sứ giả câu hồn chứ chẳng đáng yêu chỗ nào.
“Rốt cuộc tụi bây thó được bản thiết kế chiến hạm của Quân đoàn thứ ba từ đâu, hửm?” Hỏi xong, hắn lại xách một tên phản quân khác dậy. Tên này rú lên the thé, nào ngờ vừa bị Rennes dộng vào vết máu do “tiền bối” xui xẻo để lại đã lập tức im bặt.
Nguyên soái lắc lắc cái bị thịt trong tay: “Không nói luôn? Xương cứng nhờ.”
Lưu Tuấn đứng cạnh bên đỡ trán, thầm nói ngài dộng bể xương rồi thì nói kiểu gì đây.
Nhưng Rennes cũng không thừa hơi đi uy hiếp người chết. Ánh mắt u ám của hắn lia đến đâu, bọn tù binh đều cảm thấy như có một chiếc máy chém sắc lẻm lướt đến đấy.
Chẳng mấy chốc đã có người chịu không nổi thét lên: “Đừng! Đừng! Tôi khai! Tôi khai hết! Có người ở Thủ Đô tinh! Là tâm phúc của tên Elliot, chủ động liên lạc, đưa bản thiết kế cho chúng tôi, còn hẹn tấn công cùng lúc rồi chia ra hành động để tỉ lệ thành công cao hơn!”
Cơn bão trên mặt Rennes dịu xuống, vuốt cằm hỏi: “Tên kẻ đó?”
“Ư ư ư tôi không biết! Tên đó rất cẩn thận, lần nào liên lạc với sếp chúng tôi cũng ẩn danh…”
Nhận ra mấy tên lâu la này quả nhiên không biết một tí ti thông tin gì, Rennes rút cái khăn mà Lưu Tuấn đang cầm ra, lau sạch tay trước khi vứt nó xuống đất, ra lệnh: “Thanh lý nơi này, số còn lại bắt giam.”
Ai nấy nghe đều thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi Nguyên soái chỉ vào kẻ vừa khai tin: “Thằng này vứt ra ngoài.”
Mắt kẻ nọ như muốn nứt ra, khiếp đảm ré lên: “Ng- Nguyên soái! Tôi đã đầu-“
“Suỵt.” Ngón tay thon dài kề sát môi, tuôn ra sát ý lạnh buốt: “Tao ghét nhất là thứ gió chiều nào theo chiều ấy, bán đứng tổ chức như mày.”
Đội Thanh Kiếm Bầu Trời: “…”
Rồi xong, Nguyên soái lại bắt đầu vui buồn thất thường rồi.
Tâm tình Rennes quả thật đang rất kém.
Tiếng Vọng thật sự đã xuất hiện.
Đó là nội dung tình báo của trưởng quan phòng vệ phía Nam Bức tường Vành đai, vừa được Quân đội tức tốc gửi sang cho hắn. Hắn đọc mà chẳng có lấy một chút bất ngờ, bởi lẽ từ khi mất mẹ, hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này đến.
Nhưng người hiện đang đối mặt với chúng lại là Lâm Kính Dã.
Rennes biết rő năng lực của anh không thua kém gì hắn, nhưng không có nghĩa là ruột gan hắn không cồn cào như lửa đốt.
Đây chính là lý do hạm đội không khuyến khích để bạn đời phục vụ trong cùng một đội ngũ sao? Hắn đưa tay lên miệng cắn cắn mấy cái, sau đó không thèm quan tâm thẩm vấn Tần Mạc là gì nữa, lập tức lỉnh về phòng, gọi điện đến tàu Nhiễm Tinh.
Kênh liên lạc nhanh chóng báo rằng Nhiễm Tinh đã cập bến tại Bức tường Vành đai, đang trong quá trình bảo trì sửa chữa, Hạm trưởng không có mặt trên tàu.
Thế là ngọn lửa trong lòng hắn càng lan ra, để lại dấu răng hằn sâu trên ngón tay.
Lần này, hắn trực tiếp nhảy vào một kênh liên lạc chuyên dụng; không phải kênh cá nhân của Lâm Kính Dã (tín hiệu dân sự của thiết bị liên lạc cá nhân không vươn xa được như vậy), mà là kênh thoại được tích hợp trong chiếc kính hắn tặng anh khi trước.
Em ấy mà dám không mang thì… Đầu lưỡi vươn ra liếm ngón tay ê ẩm, sắc mặt bắt đầu trở nên nguy hiểm.
May mắn là cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói ôn hòa trong trẻo cất lên: “Nguyên soái, bên ngài vẫn thuận lợi chứ?”
Cảm xúc hỗn loạn của Rennes dần lắng xuống: “Ừ. Em đang ở đâu? Cảng số mấy khu Nam?”
Lâm Kính Dã: “T-06.”
Một tiếng cười gằn bật ra: “Sao lại đến trước cửa nhà Z thần kinh rồi? Thằng đó giỏi nhất lừa người, giỏi nhì ăn vạ. Em tránh xa ra, đừng tin bất cứ thứ gì nó nói.”
Lâm Kính Dã: “…”
Nguyên soái à… Hình như ngài không có tư cách chê người khác như vậy đâu.
Sau khi họ rời khỏi khoang tàu, các kỹ sư đi theo cẩn thận tắt hết hệ thống thông gió trong từng khu vực, sau đó lại dùng thiết bị đặc biệt niêm phong cửa khoang, cố gắng duy trì nguyên trạng hiện trường.
Lên tàu vận chuyển rồi, Lâm Kính Dã dõi mắt nhìn theo chiếc tinh hạm chết càng lúc càng xa, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình bình tĩnh đến lạ.
Tảng đá dằn trong lòng anh bao năm qua đã biến mất, nhưng anh cũng không kích động như trong tưởng tượng, tựa như đây chỉ là một nhiệm vụ như bao nhiệm vụ khác. Kẻ phản bội bỏ mạng trong con tàu từ lâu đã không thể đả động gì đến anh, càng không thể ảnh hưởng đến cuộc đời của anh nữa.
Thật ra thì… Lâm Kính Dã ngẫm lại một chút. Nếu không có Elliot, có lẽ anh cũng sẽ không được thầy Lưu Hoàn đánh giá là “vẻ ngoài điềm tĩnh che giấu nội tâm ngông cuồng, gặp phản quân đông gấp mười lần cũng dám liều mạng đánh, vĩnh viễn không biết “rút lui” là gì”.
Tay anh đưa lên, đè lại môi dưới đang thoáng tiết lộ cảm xúc của mình.
Nhưng tất cả những thứ ấy đều không còn ý nghĩa nữa rồi, bởi vì giờ đây đã có một bóng hình càng quan trọng hơn chiếm lấy suy nghĩ của anh.
“Hạm trưởng, nhiệt độ trong và ngoài khoang đã cân bằng.” Kroos báo cáo.
Ánh mắt Lâm Kính Dã cũng chuyển từ cửa sổ sang tinh hạm phản quân. Khác với thế giới tràn ngập màu xanh trên tinh hạm Quân đoàn thứ nhất, thiết bị duy trì sự sống trên con tàu này đã mất đi chức năng điều chỉnh nhiệt độ, vì vậy bên trong chính là một nấm mồ bị băng giá bao phủ.
“Tổ kỹ thuật kiểm tra tình trạng hư hại của thiết bị duy trì sự sống. Tất cả mở chức năng tăng nhiệt trên giáp, đừng để đi về rồi lại cảm lạnh.”
Nghe ra ý bông đùa trong mệnh lệnh lần này, Kroos cũng hùa theo: “Hì hì, thích trải nghiệm cũng không sao, nhất là mấy bạn mới đến á. Có chị bé quân y Lệ Nhiễm Nhiễm ở đây, chỉ cần chích một mũi là xua tan bao đau đớn mệt nhọc liền.”
Mấy con “ma cũ” trong đội khô khốc liếc nhìn nhưng hết sức ăn ý ngậm miệng lại, rõ ràng đang rắp tâm muốn chơi xỏ người mới một phen. Thậm chí Hạm trưởng cũng phải đưa mắt sang, ý bảo bọn họ tém tém lại, đừng chơi ác với người ta quá.
Đúng lúc ấy, giọng của Z vang lên trong kênh liên lạc: “Cẩn thận, phi thuyền của phản quân trà trộn vào từ bên ngoài, không khéo sẽ có mấy thứ gì không hay ho cho lắm.”
Lâm Kính Dã gật đầu trước lời nhắc nhở này: “Tôi hiểu.”
Thấy anh giơ tay ra dấu, đội đặc nhiệm lần lượt mở khiên năng lượng trên giáp xương ngoài ra, tay trái cầm nó chắn trước người, tay phải cầm súng. Những họng súng kim loại nhô ra từ kẽ hở của khiên, trông như một đội kỵ sĩ ngay ngắn chỉnh tề.
Vào khoảnh khắc tiến vào, cho dù đã bật chức năng tăng nhiệt độ, các chiến sĩ vẫn không khỏi rùng mình khi không khí bên trong ập đến.
Mà Z dường như nhạy cảm đến đáng sợ, chỉ từ hô hấp chậm nửa giây của Lâm Kính Dã thôi mà đã phát hiện ra, còn nói với giọng đùa giỡn: “Cũng may không phải tôi đi, bằng không chắc bao trọn phòng cấp cứu cả năm quá.”
Sau đó y nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính: “Quân đội đã nhận được tin, chắc đang thành một nồi cháo heo rồi. Ansel có nói muốn thu thập video giám sát trong chiến hạm của cậu làm bằng chứng thực tế, cho mấy con đà điểu suốt ngày rúc đầu vào cát trong Quân đội lẫn Quốc hội sáng mắt ra.”
Cái thói hở tí là mỉa mai này quả thật xứng đáng làm bạn tâm giao với Rennes.
Đội ngũ quân nhân tàu Nhiễm Tinh đổ bộ trong những bộ giáp xương ngoài chứ không dùng cơ giáp, nhiệt độ được hiển thị là -35 độ, cái ngưỡng quá sức chịu đựng của bất kỳ cơ thể người nào, cho dù là Alpha cấp S. Đội chiến sĩ trọng giáp của Amanda thì đỡ hơn, nhờ vào hệ thống sưởi công suất lớn dành cho bộ trọng giáp hơn ba mét mà họ duy trì được nhiệt độ từ 5 đến 10 độ.
Lâm Kính Dã: “Amanda, dẫn đội đi kiểm tra từng khoang một, những người còn lại trực chỉ đài chỉ huy.”
Vì lý do an toàn nên họ không thể chạy để làm ấm người, nhưng ở thế giới kỷ băng hà này, phỏng chừng có chạy thì cũng chỉ đến được đài chỉ huy là cực hạn. Cũng may đa phần chiến hạm của phản quân đều nhỏ hơn Liên Bang nhiều, soái hạm cũng không ngoại lệ.
La liệt trên hành lang là những thi thể phản quân cứng đờ như những bức tượng khắc băng, được điêu thành tư thế giãy giụa cuối cùng trước khi chết.
Quân y đi theo cau mày báo cáo kết quả kiểm tra: “Nguyên nhân tử vong là vỡ mạch máu do chân không.”
“Nhưng đang có dưỡng khí mà.” Oscar nhìn xuống radar: “Ồ, AI đang ở trạng thái xử lý tình huống khẩn cấp, có lẽ nó đã cố gắng bơm lại oxi, nhưng khi ấy bọn họ đã chết cả rồi.”
Từ vị trí và trạng thái của người chết, có thể mường tượng ra cảnh nhiệt độ trong tinh hạm giảm dần từng chút một, phi hành đoàn cảm nhận được cái lạnh thì gấp rút sửa chữa, còn mở chức năng tăng nhiệt độ của giáp xương ngoài khi không khí trở nên quá lạnh. Nhưng kỹ sư lại nói: “Hạm trưởng, năng lượng trong giáp của họ đã cạn kiệt.”
“Nhưng bình thường cho dù ở trong không gian, trang bị kém cách mấy thì nhiệt độ của giáp xương ngoài cũng phải mất một tiếng mới tản hết.” Đôi mày Oscar cũng nhíu chặt như quân y: “Vậy mà vẫn không sửa được sao?”
Amanda đúng lúc báo tin: “Hệ thống điều khiển nhiệt độ của thiết bị duy trì sự sống gặp trục trặc, lối thoát hiểm cũng bị bug khóa cứng lại. Có rất nhiều phản quân chết trước cửa, trong đó có cả nhân viên kỹ thuật lẫn người định dùng vũ lực phá cửa.”
Nghe như vậy hiển nhiên không phải là bug gì rồi. Lâm Kính Dã đoán: “Trên tàu có đơn vị của Tiếng Vọng.”
Anh kỹ sư vừa toan kết nối với AI chiến hạm đã nhảy bắn lên như bị điện giật, vội vàng giấu tiệt giắc cắm đi.
Bản chất của tổ chức Tiếng Vọng Eryan là dữ liệu từ sóng điện não của vô số người chết tập họp lại thành. Chúng có thể nhanh chóng đi đến sự đồng thuận dưới sự kiểm soát của một hệ thống trung tâm duy nhất, đồng thời các cá thể khác biệt cũng không bị xóa đi mà vẫn có thể hành động. Liên Bang gọi những cá thể này là “đơn vị Tiếng Vọng”. Chúng cũng cần trung gian để xâm nhập, lây nhiễm, có thể theo cách truyền thống như thông qua thiết bị cắm như virus, cũng có thể tấn công tường lửa bằng số liệu. Tiếng Vọng cũng có một dây chuyền sản xuất phần cứng thiết bị trí năng, nên đôi khi đơn vị của chúng cũng xâm nhập qua con đường này.
Nhưng chiến hạm của Quân đội liên lạc với nhau thông qua subspace* chứ không dùng mạng vũ trụ, bên thứ ba không thể truy cập vào, vì vậy họ không sợ bị tấn công bằng số liệu.
Tình huống trong chiến hạm phản quân cũng tương tự với tinh hạm của Quân đoàn thứ nhất, đâu đâu cũng là những xác người bỏ mạng tại vị trí của mình, chỉ khác biệt ở chỗ trên gương mặt mỗi người đều in hằn nỗi tuyệt vọng.
Lâm Kính Dã mở ghi chép của AI trên đài điều khiển lên, thấy được sau khi nhiệt độ xuống đến ngưỡng tuyệt đối, phần lớn người trên tàu đã mất khả năng hành động. AI phán đoán đây là tình huống khẩn cấp, bắt đầu tiếp nhận quyền điều khiển chiến hạm, khi ấy các lệnh được gieo sẵn trong chương trình nền lập tức khởi động, rút sạch dưỡng khí trong tàu đi. Đến khi Tiếng Vọng rời đi, AI trở lại bình thường, những người trên tàu đã bỏ mạng.
Người nằm gục trên ghế Hạm trưởng là một gã họ chưa từng nhìn thấy hay nghe đến bao giờ, có lẽ chỉ là một chỉ huy tầm trung.
Jomy lộ ra vài phần thất vọng: “Không phải gã Langdon kia à…”
Thấy ánh mắt Lâm Kính Dã tia sang, cậu chàng nhìn lại hồi lâu trước khi bừng tỉnh ngộ: “Chắc chắn là lần trước gặp mình xong cái bị ám ảnh rồi!”
Lâm Kính Dã: “…”
Quan trọng nhất là Jomy còn nói một cách rất chân thành, có thể thấy là thật lòng nghĩ vậy chứ không chỉ nịnh suông. Cái vẻ này khiến anh nhớ đến thanh chocolate vị chanh nào đó, hễ bị rối loạn sinh lý là có thể nổi lửa ghen với cả chiến hạm, nghĩ thôi đã đau đầu, bèn quyết định sau này không được để cho Jomy lảng vảng trước mặt Nguyên soái.
“Langdon là kẻ táo bạo nhưng cũng thận trọng, gã dám làm việc lớn, nhưng chỉ sau khi đã xác định mức độ an toàn của bản thân và khả năng thành công.” Lâm Kính Dã thản nhiên nói: “Thật ra sự kiện lần trước gã đã tính toán rất chu đáo, chỉ có điều đã đánh giá thấp Nguyên soái.” Và khả năng nổi điên của ngài ấy, đoạn này được anh nuốt vào bụng.
Trong kênh liên lạc, Z không chút ngại ngần mà góp vui: “Rennes đã điên lên thì người cùng phe cũng phải sợ. Kế hoạch của tay Langdon đó cũng bạo phết đấy, nhưng một khi còn dùng tư duy chiến đấu bình thường thì làm sao mà điên bằng nó cho được.”
Lâm Kính Dã: “Nguyên soái có biết anh nói xấu sau lưng ngài ấy không?”
“Biết chứ sao không.” Một tiếng cười khàn khàn bật ra: “Nhưng thế thì sao, nó cũng đâu dám làm gì tôi.”
Lâm Kính Dã không khỏi đồng tình: “… Có lý.”
Tại sợ đụng một cái là đối phương vô phòng cấp cứu nằm luôn.
Z: “Hạm trưởng Lâm, cậu nghi rằng đã có đơn vị Tiếng Vọng xâm nhập tàu?”
Lâm Kính Dã đáp: “Không hẳn, tôi cho rằng có khả năng là có người trong nội bộ phản quân muốn chuyển hóa thành đơn vị Tiếng Vọng, vì vậy sẵn sàng giết cả bản thân. Khi thân thể vừa tử vong thì ý thức được truyền lên mạng lưới, rất tiện lợi.”
Z tán thành: “Đúng vậy, nếu đơn vị Tiếng Vọng muốn quấy rối tư duy thông qua chip cấy vào cơ thể thì lệnh tự sát sẽ khiến cho thụ thể sinh ra ý thức kháng cự mãnh liệt, căn bản không thể thực hiện được.”
Cuộc điều tra trong tinh hạm không cho kết quả khả quan lắm. Kẻ thù của họ lần này chỉ là những chuỗi số liệu vô hình, xác suất để lại bằng chứng tiệm cận với con số không. Hơn nữa, Liên Bang đến giờ vẫn không biết gì về cách thức Tiếng Vọng dùng để đưa ý thức của người sống lên đám mây, bởi vì những gì có thể biết đều đã biến thành số liệu.
Nhưng không ngờ họ lại tìm được vật chứng dưới hình dạng một bản kế hoạch nhiệm vụ.
Chữ trên đó được viết nắn nót như một bức thư pháp hơn là một bản kế hoạch. Lâm Kính Dã không tìm thấy bút lẫn mực gần đó, vì vậy mảnh giấy này rất có thể đến từ chỉ huy cấp cao của phản quân, thậm chí có thể đến từ Langdon.
Anh đọc nhanh như gió rồi nhíu mày: “Langdon phái đội tàu này ra căn bản là để bắt tôi chứ không liên quan gì đến Elliot. Hay là gã muốn báo thù?”
Có vẻ như Z lên tiếng hơi nhiều nên đầu dây bên kia chỉ truyền lại tiếng y uống nước ấm cho nhuận giọng, thay vào đó là một giọng nam trầm thấp đáp lời: “Đoạn tin liên lạc đã được tổ Kỹ thuật khôi phục thành công, có thể nghe rõ hầu như toàn bộ. Langdon quả thật muốn bắt Hạm trưởng Lâm, đồng thời cũng không hy vọng anh bị thương nặng hay tử vong. Trung tướng cho rằng gã muốn ép anh gia nhập phản quân.”
Sau ba giây lặng thinh, Lâm Kính Dã mới nói: “Tôi thật sự là Beta.”
Người bên kia cũng đành chịu.
Hạm trưởng tóc đen không khỏi đánh cái thở dài thườn thượt. Làm sao báo cáo chuyện này với Nguyên soái bây giờ? Ngài ấy nghe xong lại rối loạn là cái chắc.
Mà cái gì cũng một vừa hai phải thôi, ngày nào cũng rối thì ai chịu cho được.
Lúc này Z đã uống nước xong, nỗ lực lên tiếng: “Nhiễm Tinh, không cần tiếp tục điều tra nữa. Các anh có thể cập cảng từ khu T-06 để tiến hành kiểm tra, bảo trì và nghỉ ngơi. Tôi đã bảo đội Kỹ thuật-“
Y nói đến đây lại bắt đầu ho khan, người đàn ông ban nãy tự nhiên tiếp lời: “Đội Kỹ thuật đã xuất phát cùng các thiết bị cần thiết để tiếp nhận việc điều tra và truy tìm. Chúng tôi sẽ cập nhật tiến độ với các anh theo thời gian thực.”
Giọng nói mang chút khó hiểu của Oscar vang lên: “Đội Kỹ thuật?”
“Mấy thứ tạp nham kia đừng hòng xâm nhập vào nhà kho trong Vành đai của tôi.” Z đáp giữa những tiếng hổn hển: “Đội Kỹ thuật sẽ dựng một trạm trung chuyển lâm thời để cách ly, đề phòng bên trong những con tàu bị Tiếng Vọng xâm lấn bên kia còn giấu đồ chơi gì nữa.”
……
Không như hành trình đầy trắc trở của Nhiễm Tinh, Rennes thuận lợi tóm gọn Tần Mạc ở biên giới tinh khu Bắc Thập Tự. Tay tiến sĩ giảo hoạt tốt nghiệp chuyên ngành chế thuốc cấm này quả thật cũng có chút bản lĩnh, bởi vì kế hoạch đào tẩu lần này là do đích thân lão thiết kế và gọi người.
Thất bại lần trước khiến phản quân phải ghé mắt nhìn, em trai của chỉ huy Nova tức lồng tức lộn, thề phải giải cứu chị gái. Nhưng người giữ chức vụ quan trọng như Nova làm sao có thể bị áp giải bằng tàu vận chuyển cho được, vì vậy chuyến đi này chỉ có Tần Mạc ở trên tàu.
Công nghệ ngụy trang mà phản quân thường dùng chỉ kết hợp cùng với kỹ thuật tàng hình, ngụy trang thành màu vũ trụ để biến mất khỏi những cặp mắt thường cũng như radar dò xét. Nhưng lần này, đội phản quân đến cứu lão Tiến sĩ đều là người dưới trướng Nova, ngụy trang thành hạm đội của Quân đoàn thứ ba trở về Thủ Đô tinh báo cáo nhiệm vụ. Mà để ngụy trang thành một chiến hạm khác không chỉ cần tài mỹ thuật nhất định mà còn phải thuộc lòng thiết kế của tinh hạm mục tiêu, như tàu 927 trước kia mỗi lần muốn biến hình đều phải nhờ vào cái đầu vẫn còn ghi lại chính xác kết cấu tinh hạm từ hồi đi học của Lâm Kính Dã.
Vì vậy cảnh tượng hiện giờ là Rennes đang tóm lấy một tên tiểu đội trưởng phản quân, liên tục dộng đầu hắn vào tường.
Dưới hàng tá nòng súng, bọn tù binh còn lại run rẩy theo từng tiếng ầm ầm vang dội, hãi hùng chứng kiến cảnh đồng bọn toác đầu đổ máu trước khi gục xuống tắt thở.
“Vẫn không nói à?” Rennes toét miệng cười, để lộ cặp răng nanh nhòn nhọn. Ngặt nỗi trong mắt bọn phản quân, nụ cười kết hợp với đôi mắt tỏa sát khí ngùn ngụt của hắn chỉ thấy giống sứ giả câu hồn chứ chẳng đáng yêu chỗ nào.
“Rốt cuộc tụi bây thó được bản thiết kế chiến hạm của Quân đoàn thứ ba từ đâu, hửm?” Hỏi xong, hắn lại xách một tên phản quân khác dậy. Tên này rú lên the thé, nào ngờ vừa bị Rennes dộng vào vết máu do “tiền bối” xui xẻo để lại đã lập tức im bặt.
Nguyên soái lắc lắc cái bị thịt trong tay: “Không nói luôn? Xương cứng nhờ.”
Lưu Tuấn đứng cạnh bên đỡ trán, thầm nói ngài dộng bể xương rồi thì nói kiểu gì đây.
Nhưng Rennes cũng không thừa hơi đi uy hiếp người chết. Ánh mắt u ám của hắn lia đến đâu, bọn tù binh đều cảm thấy như có một chiếc máy chém sắc lẻm lướt đến đấy.
Chẳng mấy chốc đã có người chịu không nổi thét lên: “Đừng! Đừng! Tôi khai! Tôi khai hết! Có người ở Thủ Đô tinh! Là tâm phúc của tên Elliot, chủ động liên lạc, đưa bản thiết kế cho chúng tôi, còn hẹn tấn công cùng lúc rồi chia ra hành động để tỉ lệ thành công cao hơn!”
Cơn bão trên mặt Rennes dịu xuống, vuốt cằm hỏi: “Tên kẻ đó?”
“Ư ư ư tôi không biết! Tên đó rất cẩn thận, lần nào liên lạc với sếp chúng tôi cũng ẩn danh…”
Nhận ra mấy tên lâu la này quả nhiên không biết một tí ti thông tin gì, Rennes rút cái khăn mà Lưu Tuấn đang cầm ra, lau sạch tay trước khi vứt nó xuống đất, ra lệnh: “Thanh lý nơi này, số còn lại bắt giam.”
Ai nấy nghe đều thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi Nguyên soái chỉ vào kẻ vừa khai tin: “Thằng này vứt ra ngoài.”
Mắt kẻ nọ như muốn nứt ra, khiếp đảm ré lên: “Ng- Nguyên soái! Tôi đã đầu-“
“Suỵt.” Ngón tay thon dài kề sát môi, tuôn ra sát ý lạnh buốt: “Tao ghét nhất là thứ gió chiều nào theo chiều ấy, bán đứng tổ chức như mày.”
Đội Thanh Kiếm Bầu Trời: “…”
Rồi xong, Nguyên soái lại bắt đầu vui buồn thất thường rồi.
Tâm tình Rennes quả thật đang rất kém.
Tiếng Vọng thật sự đã xuất hiện.
Đó là nội dung tình báo của trưởng quan phòng vệ phía Nam Bức tường Vành đai, vừa được Quân đội tức tốc gửi sang cho hắn. Hắn đọc mà chẳng có lấy một chút bất ngờ, bởi lẽ từ khi mất mẹ, hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này đến.
Nhưng người hiện đang đối mặt với chúng lại là Lâm Kính Dã.
Rennes biết rő năng lực của anh không thua kém gì hắn, nhưng không có nghĩa là ruột gan hắn không cồn cào như lửa đốt.
Đây chính là lý do hạm đội không khuyến khích để bạn đời phục vụ trong cùng một đội ngũ sao? Hắn đưa tay lên miệng cắn cắn mấy cái, sau đó không thèm quan tâm thẩm vấn Tần Mạc là gì nữa, lập tức lỉnh về phòng, gọi điện đến tàu Nhiễm Tinh.
Kênh liên lạc nhanh chóng báo rằng Nhiễm Tinh đã cập bến tại Bức tường Vành đai, đang trong quá trình bảo trì sửa chữa, Hạm trưởng không có mặt trên tàu.
Thế là ngọn lửa trong lòng hắn càng lan ra, để lại dấu răng hằn sâu trên ngón tay.
Lần này, hắn trực tiếp nhảy vào một kênh liên lạc chuyên dụng; không phải kênh cá nhân của Lâm Kính Dã (tín hiệu dân sự của thiết bị liên lạc cá nhân không vươn xa được như vậy), mà là kênh thoại được tích hợp trong chiếc kính hắn tặng anh khi trước.
Em ấy mà dám không mang thì… Đầu lưỡi vươn ra liếm ngón tay ê ẩm, sắc mặt bắt đầu trở nên nguy hiểm.
May mắn là cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói ôn hòa trong trẻo cất lên: “Nguyên soái, bên ngài vẫn thuận lợi chứ?”
Cảm xúc hỗn loạn của Rennes dần lắng xuống: “Ừ. Em đang ở đâu? Cảng số mấy khu Nam?”
Lâm Kính Dã: “T-06.”
Một tiếng cười gằn bật ra: “Sao lại đến trước cửa nhà Z thần kinh rồi? Thằng đó giỏi nhất lừa người, giỏi nhì ăn vạ. Em tránh xa ra, đừng tin bất cứ thứ gì nó nói.”
Lâm Kính Dã: “…”
Nguyên soái à… Hình như ngài không có tư cách chê người khác như vậy đâu.
Tác giả :
Tố Trường Thiên