Ồ! Cái Này Được Gọi Là Xuyên Không Tập Thể Nè
Chương 4: Một hồi phong ba – Ngọc Hàn Băng thăng chức thành đích nữ
Nguyệt Như Vân khuôn mặt vặn vẹo khó coi nhìn chằm chằm thanh y nữ tử Ngọc Hàn Băng, trong lòng lửa giận dâng lên. Nàng (NV) nâng tay, một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng xuất hiện, chĩa thẳng vào mi tâm Ngọc Hàn Băng (thật ra là chĩa thẳng, nhưng vì Ngọc Hàn Băng mới tám tuổi nên hơi thấp so với Nguyệt Như Vân, thành ra chĩa vào mi tâm luôn).
Ngọc Hàn Tuấn và Xuân Hỉ nấp sau lưng Ngọc Hàn Băng trừng mắt, có chút hoảng sợ nhìn thanh kiếm dẻo như rắn. Cái thanh kiếm này từ đâu xuất hiện vậy cà?? (Đan Đan: Đến giờ này mà còn suy nghĩ vẫn vơ được hả trời!??).
“PHẾ VẬT, ĐI CHẾT ĐI” – sau khi truyền nội lực vào nhuyễn kiếm, Nguyệt Như Vân hét lớn, đâm thẳng tới.
Bất quá, Ngọc Hàn Băng của chúng ta là ai? Là một đại sát thủ, là đồ đệ đáng tự hào nhất của sát thủ chi vương nha, há có thể để một vật tầm thường như vậy đâm trúng??
Ngọc Hàn Băng thấy kiếm sắp đâm trúng mình, liền âm thầm vận nội lực cường đại tạo thành một thanh kiếm vô hình, xoẹt qua cánh tay trắng nõn của Nguyệt Như Vân. Sau lại dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, vặn tay bẻ ngang. Lưỡi kiếm đứt thành năm mảnh, rơi leng keng xuống đất. (Đan: Wow, thật đáng ngưỡng mộ, tay kẹp mũi kiếm mà bẻ kiếm được thành năm mảnh, không hổ danh là……thần tượng của tui. Hàn Băng: *hất mặt* hừ, ta mà lại. Đan: Vâng, Băng rất giỏi. Giờ thì, Đan đi viết tiếp đây, không t8m nữa *cầm giấy, cầm bút, ngúng nguẩy bỏ đi*).
Bọn hạ nhân sau lưng Nguyệt Như Vân có chút sững sờ. Từ khi nào mà phế vật này trở nên…giống yêu nữ thế? Không làm gì mà có thể làm cho Đại tiểu thư mười ba tuổi nội lực đã vượt qua tầng 4, tay khônggiữ chặt mũi kiếm liền bẻ gãy. Thât…đáng sợ.
“Ngươi….ngươi…phế vật, người dám bẻ gãy kiếm của ta” – Nguyệt Như Vân chỉ tay vào Ngọc Hàn Băng, run rẩy nói.
“Đại tiểu thư này, có ai nói với cô rằng, giọng nói của cô rất đáng ghét không nhỉ?” – Ngọc Hàn Băng chán ghét nói.
“Phế vật…ngươi….” – Nguyệt Như Vân nghiến răng trèo trẹo, mắt trợn ngược (Đan Đan: tưởng lọt ra ngoài luôn rồi chứ!!).
Ngọc Hàn Băng rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nàng ghét cái ngón tay đang chỉa vào nàng. Nàng thật sự muốn một quyền giết chết kẻ đáng ghét kia.
Không thèm nghĩ nhiều, Ngọc Hàn Băng thân thủ nhanh nhẹn tựa như tàng hình, biến mất trước mắt mọi người. Khi phản ứng kịp, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, làm cả phủ Nguyệt gia đại gia tộc một trận lắc lư như vừa động đất. Bọn trưởng lão Nguyệt gia nghe thấy, có chút choáng váng, không nhanh không chậm hướng về phía Thiên Sương viện.
Một khắc sau, Thiên Sương viện một sân đầy người chen chút giành chỗ đứng. Nhóm trưởng lão nhăn nhăn mày, tại sao Vân Nhi lại ở chỗ này??
“Vân nhi, có việc gì xảy ra?” – đại trưởng lão xoa xoa trán, hỏi.
“Đại trưởng lão…huhuhu, đại trưởng lão, ngài phải đòi lại công bằng cho con” – Nguyệt Như Vân lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, một cánh tay đầy máu tươi ôm chân Nguyệt Lâm Phi, khóc thảm thương.
Nguyệt Lâm Phi nhíu nhíu mày, bình thường Nguyệt Như Vân vẫn luôn dựa vào thân phận là đích nữ Nguyệt gia mà làm chuyện càn quấy, hắn cùng các trưởng lão khác có biết nhưng luôn xem như mặt điếc tai ngơ, chẳng hề để ý. Dù gì nàng (NV) cũng là đích nữ duy nhất Nguyệt gia, trong gia tộc ai dám động chạm? Hơn nữa nội lực tầng 4, khôngphải ai trong gia tộc cũng đạt được. Vì thế, thập vị trưởng lão bọn họ cũng không thường để ý chuyện của nàng làm gì. Bất quá, tại sao hôm nay Nguyệt Như Vân lại xuất hiện trong Thiên Sương viện của tiểu phế vật Ngọc gì gì đó? Hơn nữa là trên tay còn có máu đỏ tươi tuôn như suối chảy??
Một phế vật được định cả đời không thể tu luyện, há có chuyện thương tổn một người có nội lực tầng 4?? Hơn nữa, tiểu phế vật đó nào có ở nơi này chớ??
“Nô tỳ Xuân Hỉ gặp qua thập vị trưởng lão, thập vị trưởng lão kim an” – Xuân Hỉ dịu dàng hành lễ, giọng nói có hơi lớn làm cho đại trưởng lão đang suy nghĩ giật mình, khụ một cái lấy lại uy nghiêm.
“Ngọc Hàn Băng, Ngọc Hàn Tuấn gặp qua thập vị trưởng lão” – Ngọc Hàn Băng qua loa nói. Ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho bọn người giả tạo kia.
Nguyệt Dư tứ trưởng lão giật giật khóe môi. Này là hái độ khinh thường, tuyệt đối khinh thường. Trưởng lão một đời anh minh thần võ, lại bị một con nhóc hỉ mũi chưa sạch (khụ!!!) khinh cmn thường, thật là chuyện cười trong thiên hạ.
Bất quá, không phải nói Ngọc Hàn Băng kia là phế vật xú nhan sao? Tại sao……dung nhan ấy lại khuynh thành tuyệt sắc thế kia??
“Vân nhi, con nói rõ một chút” – Nguyệt Lâm Phi ôn nhu nói, bàn tay to lớn vỗ vỗ đầu Nguyệt Như Vân, sau lại trứng mắt khinh miệt với hai tỷ muội Hàn Băng – Hàn Tuấn.
Thái độ của Nguyệt Lâm Phi đối với Nguyệt Như Vân so với Ngọc Hàn Băng, Ngọc Hàn Tuấn, chính là khác nhau một trời một vực.
“Hu hu, trưởng lão, Vân nhi thấy ngày giỗ của Ngọc di nương sắp đến, thật tâm đau lòng hương thất muội cùng tứ đệ an ủi một chút. Nhưng là bọn họ không thích Vân nhi thì thôi đi, còn nhẫn tâm hướng cánh tay Vân nhi bẻ gãy, chỉ sợ Vân nhi cả đời này khó lòng luyện công, hướng gia tộc làm đúng nghĩa vụ đích nữ Nguyệt gia” – Nguyệt Như Vân bật khóc, lệ trong suốt rơi xuống, thật sự rất thảm thương. Nàng (NV) vừa khóc vừa kể, không quên dặm mắm, thêm muối để hãm hại Ngọc Hàn Băng.
Bất quá, lời Nguyệt Như Vân nói ra cũng đúng gần một nửa. Nghĩa vụ đích nữ Nguyệt gia, chính là phải luyện công thật tốt, tinh thông cầm kỳ thi họa, tương lai mười sáu tuổi gả vào hoàng tộc làm chính phi, nâng dỡ thế lực Nguyệt gia. Mà hiện tại, gãy mất một cánh tay, cho dù là nội lực đến tầng sáu, tầng bảy, cũng không một hoàng tử, vương gia nào thèm nhìn tới đâu. Ai mà lại muốn hướng một người tàn phế thú làm phi cơ chứ? Thiếp cũng không!!!
Bọn trưởng lão hết sức tức giận. Một đích nữ thiên tài Nguyệt Như Vân bọn họ đã tổn hao biết bao tâm tư nay lại bị một phế vật nổi danh Tam vô tiểu thư làm hỏng, thử hỏi sao lại không giận cho được cơ chứ!??
Khoan đã!! Không phải nàng ta nổi tiếng là Tam vô tiểu thư sao? Vậy một tiểu nữ hài dung nhan quốc sắc thiên hương, khí chất tao nhã, cao quý kia là ai? Một phế vật tay không tấc sắt hạ được một nữ tử thiên tài nội lực tầng 4, rốt cuộc thực lực nàng là đến đâu??
Bị lừa! Chắc chắn bọn họ đã bị nha đầu kia lừa. Với khí chất đó, với dung nhan đó, với thực lực thâm sâu đó, nàng nhất định sẽ được các hoàng tử, vương gia chọn, nàng sẽ biến Nguyệt gia càng trở nên lớn mạnh. Đúng, biến nha đầu đó thành vật trong tay, tùy tâm điều khiển, biến nàng ta trở thành con rối, thành đá kê chân nâng gia tộc trở nên lớn mạnh nhất tứ quốc!! (Đan Đan: ta thấy bọn người này đủ vô sỉ. Đáng ghét, siêu đáng ghét, Đan muốn phanh thây bọn họ cho cá mập, cá sấu ăn. Bạn nào có ý kiến cho việc hành hạ bọn người xấu xa này, xin góp ý kiến, Đan sẽ tìm dịp cho Băng tỷ xử tử bọn họ).
“Hừ. Người đâu, đem đại tiểu thư trở lại khuê phòng, cấm thực một tháng vì tội danh mưu hại đích nữ” – nhị trưởng lão Nguyệt Lưu hừ lạnh, ra lệnh.
Nguyệt Như Vân bị đem đi, khóc lóc thật to, gào thét khan cổ họng. Một đích nữ một vài phút trước còn được nâng như trứng, hứng như hoa giờ đây bị biến thành một tiểu thư tàn phế cả gia tộc khôngthương, mang tội danh mưu hại đích nữ, chỉ sợ cả đời này không ai muốn thú.
Ngọc Hàn Tuấn ngơ ngác ôm tay tỷ tỷ. Bọn người kia là đang diễn trò gì vậy nga?? (Đan Đan: ui, thương bé Tuấn Tuấn của tui chưa kìa, cho Đan thương thương cái. Hàn Tuấn: *phi giầy vào mặt mỗ nữ* im, tránh ra, ta chỉ cho tỷ tỷ thương thương ta thôi. *Mỗ nữ đau lòng, lấy khăn lau lau nước mắt, thảm thương bước đi….*).
“Ngọc….” – Ngọc gì thế nhỉ?
“Ngọc Hàn Băng” – Ngọc Hàn Băng hảo tâm nhắc nhở. Tên của ta đẹp thế này mà còn không nhớ, thật muốn ăn đánh mà.
“Băng nhi, trước giờ bọn ta đối xử không tốt với con, thỉnh con đừng giận dỗi. Viện của con đã bị làm bẩn, bọn ta liền cho bọn nô tài dọn dẹp. Nay con thân phận đích nữ, cố gắng học tập, sau này hảo hảo chiếu cố Nguyệt gia” – đại trưởng lão bộ dạng thân thiết, nhưng lời nói thật giống như ban ân, làm cho Ngọc Hàn Tuấn đáng yêu của chúng ta muốn xông đến đánh hắn một trận cho thật hả giận. Cái gì đích nữ? Tỷ tỷ mới không cần đâu.
“Hàn nhi, không được làm loạn. Hiện tại thực lực chúng ta không bằng họ, nếu từ chối liền sẽ không được yên ổn. Đệ muốn kế hoạch mấy hôm nay của chúng ta bị lật đổ sao?? Bây giờ tỷ chấp thuận trước, sau này thực lực đủ cường, hai tỷ đệ chúng ta lật đổ Nguyệt gia, quang minh chính đại rời khỏi. Được chứ??” – Ngọc Hàn Băng kín đáo dùng ánh mắt nói chuyện với Ngọc Hàn Tuấn. Tay nhỏ xoa đầu đệ đệ, cười ôn nhu, bộ dạng thật giống một tỷ tỷ yêu thương đệ đệ.
“Hảo” – Ngọc Hàn Tuấn ánh mắt lóe sáng một chút liền giật giật vạt áo Ngọc Hàn Băng, nép người vào sau lưng tỷ tỷ, kín đáo cười. Này thật giống là tiểu hài tử đáng thương sợ hãi người lạ a~~~~~
“Trưởng lão, Băng nhi cũng là một người trong gia tộc, hẳn là vì gia tộc góp sức” – Ngọc Hàn Băng điềm đạm nói.
Đại trưởng lão haha cười, miệng nói ‘Hảo’ liền rời đi, theo sau là cửu vị trưởng lão. Còn bọn hạ nhân, tất nhiên là ở lại giúp Ngọc Hàn Băng sửa sang Thiên Sương viện rồi.
Ngọc Hàn Băng ánh mắt lóe lên một tia thích thú. Ngày hôm nay thật có nhiều chuyện thú vị xảy ra nha. Đầu tiên là đại tiểu thư đến kiếm chuyện, ngược lại chính mình bị thương, thân phận đích nữ bị tước đoạt. Sau là thập vị trưởng lão thường ngày sủng nịnh đại tiểu thư, nay lại trở mặt, hướng phế vật tiểu thư yêu thương. Thật không biết ngày mai sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra đây!! Cái Nguyệt phủ này, hiện tại nàng thật muốn đùa giỡn một phen nga,.....
Ngọc Hàn Tuấn và Xuân Hỉ nấp sau lưng Ngọc Hàn Băng trừng mắt, có chút hoảng sợ nhìn thanh kiếm dẻo như rắn. Cái thanh kiếm này từ đâu xuất hiện vậy cà?? (Đan Đan: Đến giờ này mà còn suy nghĩ vẫn vơ được hả trời!??).
“PHẾ VẬT, ĐI CHẾT ĐI” – sau khi truyền nội lực vào nhuyễn kiếm, Nguyệt Như Vân hét lớn, đâm thẳng tới.
Bất quá, Ngọc Hàn Băng của chúng ta là ai? Là một đại sát thủ, là đồ đệ đáng tự hào nhất của sát thủ chi vương nha, há có thể để một vật tầm thường như vậy đâm trúng??
Ngọc Hàn Băng thấy kiếm sắp đâm trúng mình, liền âm thầm vận nội lực cường đại tạo thành một thanh kiếm vô hình, xoẹt qua cánh tay trắng nõn của Nguyệt Như Vân. Sau lại dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, vặn tay bẻ ngang. Lưỡi kiếm đứt thành năm mảnh, rơi leng keng xuống đất. (Đan: Wow, thật đáng ngưỡng mộ, tay kẹp mũi kiếm mà bẻ kiếm được thành năm mảnh, không hổ danh là……thần tượng của tui. Hàn Băng: *hất mặt* hừ, ta mà lại. Đan: Vâng, Băng rất giỏi. Giờ thì, Đan đi viết tiếp đây, không t8m nữa *cầm giấy, cầm bút, ngúng nguẩy bỏ đi*).
Bọn hạ nhân sau lưng Nguyệt Như Vân có chút sững sờ. Từ khi nào mà phế vật này trở nên…giống yêu nữ thế? Không làm gì mà có thể làm cho Đại tiểu thư mười ba tuổi nội lực đã vượt qua tầng 4, tay khônggiữ chặt mũi kiếm liền bẻ gãy. Thât…đáng sợ.
“Ngươi….ngươi…phế vật, người dám bẻ gãy kiếm của ta” – Nguyệt Như Vân chỉ tay vào Ngọc Hàn Băng, run rẩy nói.
“Đại tiểu thư này, có ai nói với cô rằng, giọng nói của cô rất đáng ghét không nhỉ?” – Ngọc Hàn Băng chán ghét nói.
“Phế vật…ngươi….” – Nguyệt Như Vân nghiến răng trèo trẹo, mắt trợn ngược (Đan Đan: tưởng lọt ra ngoài luôn rồi chứ!!).
Ngọc Hàn Băng rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nàng ghét cái ngón tay đang chỉa vào nàng. Nàng thật sự muốn một quyền giết chết kẻ đáng ghét kia.
Không thèm nghĩ nhiều, Ngọc Hàn Băng thân thủ nhanh nhẹn tựa như tàng hình, biến mất trước mắt mọi người. Khi phản ứng kịp, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, làm cả phủ Nguyệt gia đại gia tộc một trận lắc lư như vừa động đất. Bọn trưởng lão Nguyệt gia nghe thấy, có chút choáng váng, không nhanh không chậm hướng về phía Thiên Sương viện.
Một khắc sau, Thiên Sương viện một sân đầy người chen chút giành chỗ đứng. Nhóm trưởng lão nhăn nhăn mày, tại sao Vân Nhi lại ở chỗ này??
“Vân nhi, có việc gì xảy ra?” – đại trưởng lão xoa xoa trán, hỏi.
“Đại trưởng lão…huhuhu, đại trưởng lão, ngài phải đòi lại công bằng cho con” – Nguyệt Như Vân lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, một cánh tay đầy máu tươi ôm chân Nguyệt Lâm Phi, khóc thảm thương.
Nguyệt Lâm Phi nhíu nhíu mày, bình thường Nguyệt Như Vân vẫn luôn dựa vào thân phận là đích nữ Nguyệt gia mà làm chuyện càn quấy, hắn cùng các trưởng lão khác có biết nhưng luôn xem như mặt điếc tai ngơ, chẳng hề để ý. Dù gì nàng (NV) cũng là đích nữ duy nhất Nguyệt gia, trong gia tộc ai dám động chạm? Hơn nữa nội lực tầng 4, khôngphải ai trong gia tộc cũng đạt được. Vì thế, thập vị trưởng lão bọn họ cũng không thường để ý chuyện của nàng làm gì. Bất quá, tại sao hôm nay Nguyệt Như Vân lại xuất hiện trong Thiên Sương viện của tiểu phế vật Ngọc gì gì đó? Hơn nữa là trên tay còn có máu đỏ tươi tuôn như suối chảy??
Một phế vật được định cả đời không thể tu luyện, há có chuyện thương tổn một người có nội lực tầng 4?? Hơn nữa, tiểu phế vật đó nào có ở nơi này chớ??
“Nô tỳ Xuân Hỉ gặp qua thập vị trưởng lão, thập vị trưởng lão kim an” – Xuân Hỉ dịu dàng hành lễ, giọng nói có hơi lớn làm cho đại trưởng lão đang suy nghĩ giật mình, khụ một cái lấy lại uy nghiêm.
“Ngọc Hàn Băng, Ngọc Hàn Tuấn gặp qua thập vị trưởng lão” – Ngọc Hàn Băng qua loa nói. Ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho bọn người giả tạo kia.
Nguyệt Dư tứ trưởng lão giật giật khóe môi. Này là hái độ khinh thường, tuyệt đối khinh thường. Trưởng lão một đời anh minh thần võ, lại bị một con nhóc hỉ mũi chưa sạch (khụ!!!) khinh cmn thường, thật là chuyện cười trong thiên hạ.
Bất quá, không phải nói Ngọc Hàn Băng kia là phế vật xú nhan sao? Tại sao……dung nhan ấy lại khuynh thành tuyệt sắc thế kia??
“Vân nhi, con nói rõ một chút” – Nguyệt Lâm Phi ôn nhu nói, bàn tay to lớn vỗ vỗ đầu Nguyệt Như Vân, sau lại trứng mắt khinh miệt với hai tỷ muội Hàn Băng – Hàn Tuấn.
Thái độ của Nguyệt Lâm Phi đối với Nguyệt Như Vân so với Ngọc Hàn Băng, Ngọc Hàn Tuấn, chính là khác nhau một trời một vực.
“Hu hu, trưởng lão, Vân nhi thấy ngày giỗ của Ngọc di nương sắp đến, thật tâm đau lòng hương thất muội cùng tứ đệ an ủi một chút. Nhưng là bọn họ không thích Vân nhi thì thôi đi, còn nhẫn tâm hướng cánh tay Vân nhi bẻ gãy, chỉ sợ Vân nhi cả đời này khó lòng luyện công, hướng gia tộc làm đúng nghĩa vụ đích nữ Nguyệt gia” – Nguyệt Như Vân bật khóc, lệ trong suốt rơi xuống, thật sự rất thảm thương. Nàng (NV) vừa khóc vừa kể, không quên dặm mắm, thêm muối để hãm hại Ngọc Hàn Băng.
Bất quá, lời Nguyệt Như Vân nói ra cũng đúng gần một nửa. Nghĩa vụ đích nữ Nguyệt gia, chính là phải luyện công thật tốt, tinh thông cầm kỳ thi họa, tương lai mười sáu tuổi gả vào hoàng tộc làm chính phi, nâng dỡ thế lực Nguyệt gia. Mà hiện tại, gãy mất một cánh tay, cho dù là nội lực đến tầng sáu, tầng bảy, cũng không một hoàng tử, vương gia nào thèm nhìn tới đâu. Ai mà lại muốn hướng một người tàn phế thú làm phi cơ chứ? Thiếp cũng không!!!
Bọn trưởng lão hết sức tức giận. Một đích nữ thiên tài Nguyệt Như Vân bọn họ đã tổn hao biết bao tâm tư nay lại bị một phế vật nổi danh Tam vô tiểu thư làm hỏng, thử hỏi sao lại không giận cho được cơ chứ!??
Khoan đã!! Không phải nàng ta nổi tiếng là Tam vô tiểu thư sao? Vậy một tiểu nữ hài dung nhan quốc sắc thiên hương, khí chất tao nhã, cao quý kia là ai? Một phế vật tay không tấc sắt hạ được một nữ tử thiên tài nội lực tầng 4, rốt cuộc thực lực nàng là đến đâu??
Bị lừa! Chắc chắn bọn họ đã bị nha đầu kia lừa. Với khí chất đó, với dung nhan đó, với thực lực thâm sâu đó, nàng nhất định sẽ được các hoàng tử, vương gia chọn, nàng sẽ biến Nguyệt gia càng trở nên lớn mạnh. Đúng, biến nha đầu đó thành vật trong tay, tùy tâm điều khiển, biến nàng ta trở thành con rối, thành đá kê chân nâng gia tộc trở nên lớn mạnh nhất tứ quốc!! (Đan Đan: ta thấy bọn người này đủ vô sỉ. Đáng ghét, siêu đáng ghét, Đan muốn phanh thây bọn họ cho cá mập, cá sấu ăn. Bạn nào có ý kiến cho việc hành hạ bọn người xấu xa này, xin góp ý kiến, Đan sẽ tìm dịp cho Băng tỷ xử tử bọn họ).
“Hừ. Người đâu, đem đại tiểu thư trở lại khuê phòng, cấm thực một tháng vì tội danh mưu hại đích nữ” – nhị trưởng lão Nguyệt Lưu hừ lạnh, ra lệnh.
Nguyệt Như Vân bị đem đi, khóc lóc thật to, gào thét khan cổ họng. Một đích nữ một vài phút trước còn được nâng như trứng, hứng như hoa giờ đây bị biến thành một tiểu thư tàn phế cả gia tộc khôngthương, mang tội danh mưu hại đích nữ, chỉ sợ cả đời này không ai muốn thú.
Ngọc Hàn Tuấn ngơ ngác ôm tay tỷ tỷ. Bọn người kia là đang diễn trò gì vậy nga?? (Đan Đan: ui, thương bé Tuấn Tuấn của tui chưa kìa, cho Đan thương thương cái. Hàn Tuấn: *phi giầy vào mặt mỗ nữ* im, tránh ra, ta chỉ cho tỷ tỷ thương thương ta thôi. *Mỗ nữ đau lòng, lấy khăn lau lau nước mắt, thảm thương bước đi….*).
“Ngọc….” – Ngọc gì thế nhỉ?
“Ngọc Hàn Băng” – Ngọc Hàn Băng hảo tâm nhắc nhở. Tên của ta đẹp thế này mà còn không nhớ, thật muốn ăn đánh mà.
“Băng nhi, trước giờ bọn ta đối xử không tốt với con, thỉnh con đừng giận dỗi. Viện của con đã bị làm bẩn, bọn ta liền cho bọn nô tài dọn dẹp. Nay con thân phận đích nữ, cố gắng học tập, sau này hảo hảo chiếu cố Nguyệt gia” – đại trưởng lão bộ dạng thân thiết, nhưng lời nói thật giống như ban ân, làm cho Ngọc Hàn Tuấn đáng yêu của chúng ta muốn xông đến đánh hắn một trận cho thật hả giận. Cái gì đích nữ? Tỷ tỷ mới không cần đâu.
“Hàn nhi, không được làm loạn. Hiện tại thực lực chúng ta không bằng họ, nếu từ chối liền sẽ không được yên ổn. Đệ muốn kế hoạch mấy hôm nay của chúng ta bị lật đổ sao?? Bây giờ tỷ chấp thuận trước, sau này thực lực đủ cường, hai tỷ đệ chúng ta lật đổ Nguyệt gia, quang minh chính đại rời khỏi. Được chứ??” – Ngọc Hàn Băng kín đáo dùng ánh mắt nói chuyện với Ngọc Hàn Tuấn. Tay nhỏ xoa đầu đệ đệ, cười ôn nhu, bộ dạng thật giống một tỷ tỷ yêu thương đệ đệ.
“Hảo” – Ngọc Hàn Tuấn ánh mắt lóe sáng một chút liền giật giật vạt áo Ngọc Hàn Băng, nép người vào sau lưng tỷ tỷ, kín đáo cười. Này thật giống là tiểu hài tử đáng thương sợ hãi người lạ a~~~~~
“Trưởng lão, Băng nhi cũng là một người trong gia tộc, hẳn là vì gia tộc góp sức” – Ngọc Hàn Băng điềm đạm nói.
Đại trưởng lão haha cười, miệng nói ‘Hảo’ liền rời đi, theo sau là cửu vị trưởng lão. Còn bọn hạ nhân, tất nhiên là ở lại giúp Ngọc Hàn Băng sửa sang Thiên Sương viện rồi.
Ngọc Hàn Băng ánh mắt lóe lên một tia thích thú. Ngày hôm nay thật có nhiều chuyện thú vị xảy ra nha. Đầu tiên là đại tiểu thư đến kiếm chuyện, ngược lại chính mình bị thương, thân phận đích nữ bị tước đoạt. Sau là thập vị trưởng lão thường ngày sủng nịnh đại tiểu thư, nay lại trở mặt, hướng phế vật tiểu thư yêu thương. Thật không biết ngày mai sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra đây!! Cái Nguyệt phủ này, hiện tại nàng thật muốn đùa giỡn một phen nga,.....
Tác giả :
Trịnh Tuyết Đan