Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt
Chương 61
Gần đây Thái tử muốn làm chuyện xấu, Hạ Phân cũng nhìn ra, Tiểu Bạch cũng đoán được, Uông Vân Phong… sớm đã biết Thái tử cũng không phải cái dạng an phận gì.
Cho nên thời điểm Thái tử lôi kéo Hạ Phân làm chuyện xấu, Tiểu Bạch ở phía sau đánh yểm trợ… Uông Vân Phong làm bộ mắt điếc tai ngơ, làm như không biết gì.
Quyển Thư cảm thấy, trên đời này chỉ có một mình hắn là lương thiện nhất, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, dĩ nhiên cũng không tham dự chuyện xấu luôn.
Mỗi sáng sớm Thái tử ra cửa, kéo theo Hạ Phân theo cùng, cùng thêm ba cái đuôi và Tiểu Bạch tập trung lại thành một đội đào đất, sau đó đứng trước đông đảo dân tị nạn, dõng dạc phát biểu, cuối cùng chỉ huy mọi người----- đào địa đao!
Đào địa đạo là một kỹ năng, một khi bất cẩn sẽ làm thành đất bên trên sụp đổ, chôn sống mọi người bên trong, đào địa đạo rất khổ, mỗi sáng sớm phải thức sớm còn hơn cả gà, buổi tối không được ngủ nhiều, mệt chết đi được còn không được cầm bạc; đào địa đạo còn phải bí mật, không thể nói gì cùng với cha mẹ già, người bên ngoài có kề dao ngay cổ cũng không được tiết lộ nửa chữ; đào địa đạo….
Dù sao, một đám chịu khổ, thân thể cường tráng, nhàn rỗi ắt phát sinh chuyện để làm, tại khu tị nạn nam cũng bị Tiểu Bạch dọn dẹp một chỗ, bị Thái tử miệng đầy lới nói dối giả nhân giả nghĩa gạt đi làm không thấy ánh mắt trời.
Nói đào ba ngày, đào được sâu hơn, điểm khởi đầu là kho lúa Trác Châu ngoài đại viện bên dưới giường ngủ của nha hoàn, điểm cuối là kho lúa lớn nhất trong kho hàng bên trong đại viện.
Ở một đêm gió lớn, không có trăng sao, cũng không có mưa vào buổi tối, Thái tử chỉ huy mọi người dọn sạch kho lúa lớn nhất.
Lương thực chuyển đi nơi nào? Ở đây dù sao cũng không phải ở bên dưới giường của bọn nha hoàn! Dù sao, Uông đại nhân cũng biết nạn dân tạm thời không thiếu lương thực! Hơn nữa, khoan hồng độ lượng, vì nước vì dân Uông đại nhân còn tiếp tay cho Thái tử, tiếp tục cổ động một nhóm người dân lao động moi hết mấy kho lúa còn lại, sau đó cho san lấp bí đạo, lối ra cũng cho lấp lại. Ừ, hai ngày liền này, nha hoàn kia cũng bị nha sai cho thu phòng, thật đáng mừng, tất cả thật đáng mừng!
Thái tử lòng dạ độc ác, biết rằng, lấy thánh chỉ của Hoàng đế, ép buộc bọn tham quan chiếm giữ lương thực đi giúp nạn dân. Nạn dân được người có tâm giúp đỡ một tay đẩy cửa lớn, tụ tập trước cửa quan phủ ngay trên đường lớn, nghe Uông đại nhân đọc từng chữ tuyên thánh chỉ, sau đó nạn dân vác cả kho lúa của quan phủ Trác Châu đi, ép quan viên mở khóa kho lúa…
Kho lúa lại trống không!
Quần chúng nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu muốn làm phản, một vị quan đang bị treo trên tường hô to: “Mở lầm kho lúa rồi, ngày mai, ngày mai nhất định sẽ có lương thực! Mọi người ngày mai trở lại, tha mạng aaaa”
Tham quan sợ chết, hắn thế nào cũng không nghĩ đến chiếm giữ lương thực thế nhưng bây giờ không thấy tăm hơi. Chìa khóa đều ở trên người của hắn, hắn là quan địa phương nhậm chức, lương thực không thấy, chính là trách nhiệm của hắn. Dân chúng sẽ không tin tưởng hắn nói “Lương thực đã sớm giúp cho nạn thiên tai”, bọn họ chỉ biết là Thánh thượng yêu cầu quan phủ mở kho lúa, không có lương thực bọn họ sẽ ăn thịt quan địa phương, gặm xương bọn họ, phát sinh bạo động, đó là lỗi của quan phụ mẫu, Thánh thượng mà biết được sẽ chém đầu bọn họ, muốn diệt cả cửu tộc.
Ngay đêm đó, ánh đèn nha môn sáng trưng.
Ngày thứ hai bố cáo được thông báo, nạn dân được phép đi đến tiệm gạo nhận gạo. Bọn quan lại cấu kết, trong lòng các quan viên lo sợ, muốn nghĩ đối sách, thương nhân vụng trộm cùng ký kết với các quan viên như thế nào, Uông Vân Phong không biết được, Thái tử cũng không quan tâm.
Uông Vân Phong làm một tiệc trà nhỏ, mời tất cả hết mười quan viên lớn nhỏ của Trác Châu, tính cả việc lánh nạn. Sau đó, ném ra hơn mười cuốn sách, mỗi một góc sách đều ghi chép số lượng tham ô của từng vị. Các quan viên ồn ào, chen lấn rồi nói đây là vu tội.
Uông Vân Phong cười lạnh, Thiết Diện Ngự Sử lộ ra đôi mắt dữ tợn, vô tình: “Có phải vu tội hay không không quan trọng. Quan trọng là…, chỉ cần sách này được trình lên ngự án của Thánh thượng, ta liền có năng lực làm cho bệ hạ tin nó.”
Lời nãy nói ra cũng không phải lừa người.
Trước mặt Hoàng đế, Uông Ngự Sử là sủng thần*, là cây đao trong tay Hoàng đế. Hoàng đế chỉ nơi nào, chuôi tay Uông Vân Phong liền bổ về phía đó. Giống như, nếu chuôi đao này đưa ngay tới dưới cổ vị quan viên kia, Hoàng đế cũng sẽ tin tưởng lời của Uông Ngự Sử, để cho vị quan viên trong sạch yêu dân như con này trong nháy mắt, thân bại danh liệt!
*Sủng thần: được sủng ái, cưng chiều.
Có người hoài nghi năng lực của Uông Ngự Sử sao? Ngươi dám hoài nghi lời nói của hắn, ngươi có thể đi thử một chút, xem cuốn sách nửa thật nửa giả này đến tay Hoàng đế, ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại ngồi đây hay không! Nói không chừng, ở một khắc thẩm vấn ngươi kia, ngươi đã bị vô số đồng liêu vứt bỏ, đổ tất cả tội trạng lên đầu của nguơi, để cho ngươi làm oan hồn không được rửa sạch của Trác Châu.
Uông Vân Phong tiêu sái vỗ cái mông: “Những thứ này đều là phó bản*, mọi người có thể nhìn nhiều, có sai thì hoan nghênh đóng góp ý kiến.” Uống một ly trà, lại thêm một câu: “Cũng không biết các châu huyện khác có gặp nạn hay không, ta cũng không thể ở đây đợi lâu như vậy, haizz, thật là bận rộn!” Lấy cớ có chuyện, cáo từ trước, để lại một phòng quan viên tâm can rách nát, hai mặt nhìn nhau.
*phó bản: bản sao.
Ý của Uông đại nhân rất rõ ràng, ta bắt được nhược điểm của các ngươi, các ngươi có thể cùng thương lượng phải làm gì. Dĩ nhiên, các ngươi có thể kín đáo tìm ta khơi thông đường đi. Ta vui sướng, các ngươi cũng được vui vẻ. Ta giao nộp, các ngươi chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách sống.
Dĩ nhiên các ngươi phải nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn, thời gian cũng có hạn.
Một đêm này, Uông đại nhân khó có lần ở trong phòng, ở trong phòng nhỏ chỉ Hạ Phân viết chữ. Đứa nhỏ này luyện võ thì chịu khó, còn viết chữ thì không an phận, cổ ngứa xoay qua xoay lại, nhích tới nhích lui, không chịu ngồi yên.
Trong tay Uông Vân Phong cầm chổi lông gà, ngay phía trước bàn là văn phòng tứ bảo*, bên trái là một xấp tấu chương vàng còn chưa có viết, bên phải là một đống sách, buổi chiều thoạt nhìn các quan viên kia lấy được bản chính. Qua một chút là bàn nhỏ dài, Hạ Phân đang ngồi trước bàn, chỉ cần hắn dừng bút lại quá lâu, phất trần trên tay của Uông Vân Phong sẽ đánh vào cái mông nhỏ của hắn, “Ba” một tiếng, nhưng vang dội.
*văn phòng tứ bảo: bút, nghiên, giấy và mực. Là bốn vật dụng gắn bó mật thiết với việc làm liên quan đến thư pháp, vẽ tranh…
Bị đánh nhiều, cái mông nhỏ cũng không dám ngồi trên ghế, Hạ Phân cảm thấy mình so với nhóm người đào địa đạo còn khổ hơn.
Hạ Phân bị ép luyện chữ, Uông Vân Phong tự mình cầm bút đỏ đánh dấu những chỗ sai, sau đó mỗi chữ sai đều phải chép phạt mười lần. Hạ Phân nổi giận, quăng bút chạy ra ngoài, đúng lúc này đụng vào Quyển Thư đang vào cửa té xuống đất, đi theo đằng sau Quyển Thư là một quan viên trung niên béo lùn, tươi cười hòa ái.
Uông Vân Phong nắm chặt cánh tay Hạ Phân, quá mức khẩn trương, đầu ngón tay cũng cắm vào trong thịt của hắn, đem hắn nặng nề áp vào chỗ ngồi, tiện tay rút ra một thanh đại đao sáng bóng, trong trẻo, đặt trên bàn: “Viết xong những chữ này, liền thưởng cây đao này cho con.”
Hạ Phân hỏi: “Cho con làm gì?”
“Cho con chơi.”
Hạ Phân nắm lưỡi đao, tiện tay bẻ một cái, thanh đao biến thành đống bạc vụn, ném lên bàn: “Cha cầm đống đồng nát này lừa con.”
Uông Vân Phong nặng nề thở dài, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh đao có bảo thạch xung quanh: “Viết đúng chính tả những chữ này, cái này cho con.”
Hạ Phân rút đao khỏi vỏ, chỉ cầm ở cán đao chém một nhát, trên cái bàn gỗ hoa lê thiếu đi một miếng, xem ra vũ khí này là bảo bối chém sắt như chém bùn. Hạ Phân vui vẻ, thu lại đao, cầm bút ngay ngắn, ở đầu lưỡi liếm liếm, mực dính vào, bắt đầu viết chữ.
Uông Vân Phong lúc này mới thấy mồ hôi túa ra từ trên người quan viên kia, vừa khách sáo vừa phân thân nhìn chằm chằm Hạ Phân.
Ánh mắt của vị quan viên kia khá tốt, nhận ra Hạ Phân là con trai của Uông Vân Phong, cố ý tán dương mấy câu, hỏi sở thích của Hạ Phân, Uông Vân Phong liền lộ ra dáng vẻ lúng túng: “Hắn thích nhất đao kiếm. Bởi vì lúc còn ở Hoàng thành làm sai chuyện, sợ hắn không coi ai ra gì, không có cách nào tốt hơn là để hắn theo bên người.”
Quan viên kia cười to: “Thông thạo võ thuật là tốt!”
Uông Vân Phong càng lúng túng: “Tốt thì tốt, chính là tính tình không kiềm chế được. Lại thích trừng trị tiểu nhân hại dân hại nước, đã từng ở trước mặt Thái tử khoác lác khoe khoang, bảo là muốn giết các tham quan, vì dân trừ hại.”
Trên khuôn mặt của quan viên kia, nụ cười cứng ngắc, cả người mềm nhũn như không xương, run rẩy nói: “Công tử chí hướng thật là xa…”
Uông Vận Phong sờ đầu Hạ Phân một cách cưng chiều: “Không có cách nào, hắn là con trai của ta.”
Hạ Phân nhìn về phía quan viên kia: “Hắn là tham quan sao?”
Uông Vân Phong mỉm cười không nói.
Hạ Phân đứng lên, đã chộp lấy cây đao trong tay. Lưỡi đao mỏng mà sắc, ở dưới ngọn đèn dầu lóe ánh sáng lạnh. Hạ Phân liếm lưỡi đao: “Con có thể chém đầu hắn không?”
Uông Vân Phong nắm chặc Hạ Phân: “Cha nói rồi, không cho tùy tiện giết người.”
Hạ Phân cố chấp nói: “Hắn là tham quan, hắn hại người, con có thể giết hắn.”
“Không được!”
“Con muốn!”
Hai phụ tử tranh chấp không ngừng, một giằng co một hung ác, thời điểm thấy Uông Vân Phong bắt không được cánh tay của Hạ Phân, quan viên kia liền té quỵ dưới đất: “Uông đại nhân minh xét, hạ quan thật không phải là tham quan. Hạ quan tới đây là thay Uông đại nhân phân ưu phiền, an trí nạn dân!”
Uông Vân Phong dừng một chút, rất khó xử nói: “An trí dân chúng cần phân bổ ruộng tốt. Nhưng bây giờ đê điều bị lũ làm hỏng lổ lớn, còn chưa được sửa….”
“Sửa! Lập tức sửa liền!”
“Haizz, bổn quan cũng muốn lắm, nhưng mà bạc của Thánh thượng còn chưa đưa tới đến tay bổn quan.”
“Hạ quan có! A, hạ quan có thể giúp đại nhân chuẩn bị bạc. Trác Châu nhiều thế gia nhà giàu như vậy, thương nhân phần lớn có rất nhiều bạc, để bọn họ rút ra một chút lông trâu để bổ khuyết đê điều bị hỏng!”
“Chuyện này… sợ không ổn.”
“Không có gì không ổn.” Quan viên kia thấy Uông Vân Phong không kiên trì, lập tức bắn ánh mắt tới đây, “Đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi, mọi chuyện giao hết cho hạ quan. Chỉ cần ngài có thể để mọi chuyện thành công…” Vừa nói, ánh mắt kia liền lơ đễnh nhìn trên mặt bàn của Uông Vân Phong. Phía trên đó có sổ con chứng cứ của tham quan cùng tấu sớ đang sắp trình lên.
Uông Vân Phong cười cười: “Chỉ cần tình hình nạn thiên tai được giải quyết, mọi chuyện đều được giải quyết.”
Quan viên tiêu sái thiên ân vạn tạ, trước khi ra cửa còn cố ý dặn dò: “Tiểu công tử tuổi còn nhỏ, đao kiếm mặc dù tốt, cũng chú ý ngàn vạn lần không thể làm người khác bị thương, nếu không hạ quan chật vật lắm.”
“Đương nhiên rồi.”
Bên kia quan viên vừa rời đi, Uông Vân Phong liền đoạt đao trong tay của Hạ Phân, vừa an ủi đứa bé: “Phân nhi diễn đúng là không tệ, lần sau tiếp tục.”
Hạ Phân rất tự đắc, nâng đầu lên, có loại vẻ mặt “Cha mới biết con lợi sao”, khoa trương ở trước mặt Uông Vân Phong.
Hai phụ tử một xướng một họa, cư nhiên cũng hù dọa không ít quan viên nhát gan, sợ phiền phức. Cuối cùng cũng xong, nạn thiên tai được giúp ngày càng tốt hơn.
Chẳng qua là, hai phụ tử không nghĩ tới, thời điểm ở đây đắc chí, cọp mẹ trong nhà từ trên trời giáng xuống, bọn họ chân chính cách tiêu dao tự tại còn xa lắm!
Tác giả có lời muốn nói: thì ra canh ba càng không phải là mây trôi, ta cũng cho là hôm nay không cản nổi ╮(╯▽╰)╭
Mau cầm hoa tươi tới đập ta.
Cho nên thời điểm Thái tử lôi kéo Hạ Phân làm chuyện xấu, Tiểu Bạch ở phía sau đánh yểm trợ… Uông Vân Phong làm bộ mắt điếc tai ngơ, làm như không biết gì.
Quyển Thư cảm thấy, trên đời này chỉ có một mình hắn là lương thiện nhất, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, dĩ nhiên cũng không tham dự chuyện xấu luôn.
Mỗi sáng sớm Thái tử ra cửa, kéo theo Hạ Phân theo cùng, cùng thêm ba cái đuôi và Tiểu Bạch tập trung lại thành một đội đào đất, sau đó đứng trước đông đảo dân tị nạn, dõng dạc phát biểu, cuối cùng chỉ huy mọi người----- đào địa đao!
Đào địa đạo là một kỹ năng, một khi bất cẩn sẽ làm thành đất bên trên sụp đổ, chôn sống mọi người bên trong, đào địa đạo rất khổ, mỗi sáng sớm phải thức sớm còn hơn cả gà, buổi tối không được ngủ nhiều, mệt chết đi được còn không được cầm bạc; đào địa đạo còn phải bí mật, không thể nói gì cùng với cha mẹ già, người bên ngoài có kề dao ngay cổ cũng không được tiết lộ nửa chữ; đào địa đạo….
Dù sao, một đám chịu khổ, thân thể cường tráng, nhàn rỗi ắt phát sinh chuyện để làm, tại khu tị nạn nam cũng bị Tiểu Bạch dọn dẹp một chỗ, bị Thái tử miệng đầy lới nói dối giả nhân giả nghĩa gạt đi làm không thấy ánh mắt trời.
Nói đào ba ngày, đào được sâu hơn, điểm khởi đầu là kho lúa Trác Châu ngoài đại viện bên dưới giường ngủ của nha hoàn, điểm cuối là kho lúa lớn nhất trong kho hàng bên trong đại viện.
Ở một đêm gió lớn, không có trăng sao, cũng không có mưa vào buổi tối, Thái tử chỉ huy mọi người dọn sạch kho lúa lớn nhất.
Lương thực chuyển đi nơi nào? Ở đây dù sao cũng không phải ở bên dưới giường của bọn nha hoàn! Dù sao, Uông đại nhân cũng biết nạn dân tạm thời không thiếu lương thực! Hơn nữa, khoan hồng độ lượng, vì nước vì dân Uông đại nhân còn tiếp tay cho Thái tử, tiếp tục cổ động một nhóm người dân lao động moi hết mấy kho lúa còn lại, sau đó cho san lấp bí đạo, lối ra cũng cho lấp lại. Ừ, hai ngày liền này, nha hoàn kia cũng bị nha sai cho thu phòng, thật đáng mừng, tất cả thật đáng mừng!
Thái tử lòng dạ độc ác, biết rằng, lấy thánh chỉ của Hoàng đế, ép buộc bọn tham quan chiếm giữ lương thực đi giúp nạn dân. Nạn dân được người có tâm giúp đỡ một tay đẩy cửa lớn, tụ tập trước cửa quan phủ ngay trên đường lớn, nghe Uông đại nhân đọc từng chữ tuyên thánh chỉ, sau đó nạn dân vác cả kho lúa của quan phủ Trác Châu đi, ép quan viên mở khóa kho lúa…
Kho lúa lại trống không!
Quần chúng nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu muốn làm phản, một vị quan đang bị treo trên tường hô to: “Mở lầm kho lúa rồi, ngày mai, ngày mai nhất định sẽ có lương thực! Mọi người ngày mai trở lại, tha mạng aaaa”
Tham quan sợ chết, hắn thế nào cũng không nghĩ đến chiếm giữ lương thực thế nhưng bây giờ không thấy tăm hơi. Chìa khóa đều ở trên người của hắn, hắn là quan địa phương nhậm chức, lương thực không thấy, chính là trách nhiệm của hắn. Dân chúng sẽ không tin tưởng hắn nói “Lương thực đã sớm giúp cho nạn thiên tai”, bọn họ chỉ biết là Thánh thượng yêu cầu quan phủ mở kho lúa, không có lương thực bọn họ sẽ ăn thịt quan địa phương, gặm xương bọn họ, phát sinh bạo động, đó là lỗi của quan phụ mẫu, Thánh thượng mà biết được sẽ chém đầu bọn họ, muốn diệt cả cửu tộc.
Ngay đêm đó, ánh đèn nha môn sáng trưng.
Ngày thứ hai bố cáo được thông báo, nạn dân được phép đi đến tiệm gạo nhận gạo. Bọn quan lại cấu kết, trong lòng các quan viên lo sợ, muốn nghĩ đối sách, thương nhân vụng trộm cùng ký kết với các quan viên như thế nào, Uông Vân Phong không biết được, Thái tử cũng không quan tâm.
Uông Vân Phong làm một tiệc trà nhỏ, mời tất cả hết mười quan viên lớn nhỏ của Trác Châu, tính cả việc lánh nạn. Sau đó, ném ra hơn mười cuốn sách, mỗi một góc sách đều ghi chép số lượng tham ô của từng vị. Các quan viên ồn ào, chen lấn rồi nói đây là vu tội.
Uông Vân Phong cười lạnh, Thiết Diện Ngự Sử lộ ra đôi mắt dữ tợn, vô tình: “Có phải vu tội hay không không quan trọng. Quan trọng là…, chỉ cần sách này được trình lên ngự án của Thánh thượng, ta liền có năng lực làm cho bệ hạ tin nó.”
Lời nãy nói ra cũng không phải lừa người.
Trước mặt Hoàng đế, Uông Ngự Sử là sủng thần*, là cây đao trong tay Hoàng đế. Hoàng đế chỉ nơi nào, chuôi tay Uông Vân Phong liền bổ về phía đó. Giống như, nếu chuôi đao này đưa ngay tới dưới cổ vị quan viên kia, Hoàng đế cũng sẽ tin tưởng lời của Uông Ngự Sử, để cho vị quan viên trong sạch yêu dân như con này trong nháy mắt, thân bại danh liệt!
*Sủng thần: được sủng ái, cưng chiều.
Có người hoài nghi năng lực của Uông Ngự Sử sao? Ngươi dám hoài nghi lời nói của hắn, ngươi có thể đi thử một chút, xem cuốn sách nửa thật nửa giả này đến tay Hoàng đế, ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại ngồi đây hay không! Nói không chừng, ở một khắc thẩm vấn ngươi kia, ngươi đã bị vô số đồng liêu vứt bỏ, đổ tất cả tội trạng lên đầu của nguơi, để cho ngươi làm oan hồn không được rửa sạch của Trác Châu.
Uông Vân Phong tiêu sái vỗ cái mông: “Những thứ này đều là phó bản*, mọi người có thể nhìn nhiều, có sai thì hoan nghênh đóng góp ý kiến.” Uống một ly trà, lại thêm một câu: “Cũng không biết các châu huyện khác có gặp nạn hay không, ta cũng không thể ở đây đợi lâu như vậy, haizz, thật là bận rộn!” Lấy cớ có chuyện, cáo từ trước, để lại một phòng quan viên tâm can rách nát, hai mặt nhìn nhau.
*phó bản: bản sao.
Ý của Uông đại nhân rất rõ ràng, ta bắt được nhược điểm của các ngươi, các ngươi có thể cùng thương lượng phải làm gì. Dĩ nhiên, các ngươi có thể kín đáo tìm ta khơi thông đường đi. Ta vui sướng, các ngươi cũng được vui vẻ. Ta giao nộp, các ngươi chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách sống.
Dĩ nhiên các ngươi phải nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn, thời gian cũng có hạn.
Một đêm này, Uông đại nhân khó có lần ở trong phòng, ở trong phòng nhỏ chỉ Hạ Phân viết chữ. Đứa nhỏ này luyện võ thì chịu khó, còn viết chữ thì không an phận, cổ ngứa xoay qua xoay lại, nhích tới nhích lui, không chịu ngồi yên.
Trong tay Uông Vân Phong cầm chổi lông gà, ngay phía trước bàn là văn phòng tứ bảo*, bên trái là một xấp tấu chương vàng còn chưa có viết, bên phải là một đống sách, buổi chiều thoạt nhìn các quan viên kia lấy được bản chính. Qua một chút là bàn nhỏ dài, Hạ Phân đang ngồi trước bàn, chỉ cần hắn dừng bút lại quá lâu, phất trần trên tay của Uông Vân Phong sẽ đánh vào cái mông nhỏ của hắn, “Ba” một tiếng, nhưng vang dội.
*văn phòng tứ bảo: bút, nghiên, giấy và mực. Là bốn vật dụng gắn bó mật thiết với việc làm liên quan đến thư pháp, vẽ tranh…
Bị đánh nhiều, cái mông nhỏ cũng không dám ngồi trên ghế, Hạ Phân cảm thấy mình so với nhóm người đào địa đạo còn khổ hơn.
Hạ Phân bị ép luyện chữ, Uông Vân Phong tự mình cầm bút đỏ đánh dấu những chỗ sai, sau đó mỗi chữ sai đều phải chép phạt mười lần. Hạ Phân nổi giận, quăng bút chạy ra ngoài, đúng lúc này đụng vào Quyển Thư đang vào cửa té xuống đất, đi theo đằng sau Quyển Thư là một quan viên trung niên béo lùn, tươi cười hòa ái.
Uông Vân Phong nắm chặt cánh tay Hạ Phân, quá mức khẩn trương, đầu ngón tay cũng cắm vào trong thịt của hắn, đem hắn nặng nề áp vào chỗ ngồi, tiện tay rút ra một thanh đại đao sáng bóng, trong trẻo, đặt trên bàn: “Viết xong những chữ này, liền thưởng cây đao này cho con.”
Hạ Phân hỏi: “Cho con làm gì?”
“Cho con chơi.”
Hạ Phân nắm lưỡi đao, tiện tay bẻ một cái, thanh đao biến thành đống bạc vụn, ném lên bàn: “Cha cầm đống đồng nát này lừa con.”
Uông Vân Phong nặng nề thở dài, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh đao có bảo thạch xung quanh: “Viết đúng chính tả những chữ này, cái này cho con.”
Hạ Phân rút đao khỏi vỏ, chỉ cầm ở cán đao chém một nhát, trên cái bàn gỗ hoa lê thiếu đi một miếng, xem ra vũ khí này là bảo bối chém sắt như chém bùn. Hạ Phân vui vẻ, thu lại đao, cầm bút ngay ngắn, ở đầu lưỡi liếm liếm, mực dính vào, bắt đầu viết chữ.
Uông Vân Phong lúc này mới thấy mồ hôi túa ra từ trên người quan viên kia, vừa khách sáo vừa phân thân nhìn chằm chằm Hạ Phân.
Ánh mắt của vị quan viên kia khá tốt, nhận ra Hạ Phân là con trai của Uông Vân Phong, cố ý tán dương mấy câu, hỏi sở thích của Hạ Phân, Uông Vân Phong liền lộ ra dáng vẻ lúng túng: “Hắn thích nhất đao kiếm. Bởi vì lúc còn ở Hoàng thành làm sai chuyện, sợ hắn không coi ai ra gì, không có cách nào tốt hơn là để hắn theo bên người.”
Quan viên kia cười to: “Thông thạo võ thuật là tốt!”
Uông Vân Phong càng lúng túng: “Tốt thì tốt, chính là tính tình không kiềm chế được. Lại thích trừng trị tiểu nhân hại dân hại nước, đã từng ở trước mặt Thái tử khoác lác khoe khoang, bảo là muốn giết các tham quan, vì dân trừ hại.”
Trên khuôn mặt của quan viên kia, nụ cười cứng ngắc, cả người mềm nhũn như không xương, run rẩy nói: “Công tử chí hướng thật là xa…”
Uông Vận Phong sờ đầu Hạ Phân một cách cưng chiều: “Không có cách nào, hắn là con trai của ta.”
Hạ Phân nhìn về phía quan viên kia: “Hắn là tham quan sao?”
Uông Vân Phong mỉm cười không nói.
Hạ Phân đứng lên, đã chộp lấy cây đao trong tay. Lưỡi đao mỏng mà sắc, ở dưới ngọn đèn dầu lóe ánh sáng lạnh. Hạ Phân liếm lưỡi đao: “Con có thể chém đầu hắn không?”
Uông Vân Phong nắm chặc Hạ Phân: “Cha nói rồi, không cho tùy tiện giết người.”
Hạ Phân cố chấp nói: “Hắn là tham quan, hắn hại người, con có thể giết hắn.”
“Không được!”
“Con muốn!”
Hai phụ tử tranh chấp không ngừng, một giằng co một hung ác, thời điểm thấy Uông Vân Phong bắt không được cánh tay của Hạ Phân, quan viên kia liền té quỵ dưới đất: “Uông đại nhân minh xét, hạ quan thật không phải là tham quan. Hạ quan tới đây là thay Uông đại nhân phân ưu phiền, an trí nạn dân!”
Uông Vân Phong dừng một chút, rất khó xử nói: “An trí dân chúng cần phân bổ ruộng tốt. Nhưng bây giờ đê điều bị lũ làm hỏng lổ lớn, còn chưa được sửa….”
“Sửa! Lập tức sửa liền!”
“Haizz, bổn quan cũng muốn lắm, nhưng mà bạc của Thánh thượng còn chưa đưa tới đến tay bổn quan.”
“Hạ quan có! A, hạ quan có thể giúp đại nhân chuẩn bị bạc. Trác Châu nhiều thế gia nhà giàu như vậy, thương nhân phần lớn có rất nhiều bạc, để bọn họ rút ra một chút lông trâu để bổ khuyết đê điều bị hỏng!”
“Chuyện này… sợ không ổn.”
“Không có gì không ổn.” Quan viên kia thấy Uông Vân Phong không kiên trì, lập tức bắn ánh mắt tới đây, “Đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi, mọi chuyện giao hết cho hạ quan. Chỉ cần ngài có thể để mọi chuyện thành công…” Vừa nói, ánh mắt kia liền lơ đễnh nhìn trên mặt bàn của Uông Vân Phong. Phía trên đó có sổ con chứng cứ của tham quan cùng tấu sớ đang sắp trình lên.
Uông Vân Phong cười cười: “Chỉ cần tình hình nạn thiên tai được giải quyết, mọi chuyện đều được giải quyết.”
Quan viên tiêu sái thiên ân vạn tạ, trước khi ra cửa còn cố ý dặn dò: “Tiểu công tử tuổi còn nhỏ, đao kiếm mặc dù tốt, cũng chú ý ngàn vạn lần không thể làm người khác bị thương, nếu không hạ quan chật vật lắm.”
“Đương nhiên rồi.”
Bên kia quan viên vừa rời đi, Uông Vân Phong liền đoạt đao trong tay của Hạ Phân, vừa an ủi đứa bé: “Phân nhi diễn đúng là không tệ, lần sau tiếp tục.”
Hạ Phân rất tự đắc, nâng đầu lên, có loại vẻ mặt “Cha mới biết con lợi sao”, khoa trương ở trước mặt Uông Vân Phong.
Hai phụ tử một xướng một họa, cư nhiên cũng hù dọa không ít quan viên nhát gan, sợ phiền phức. Cuối cùng cũng xong, nạn thiên tai được giúp ngày càng tốt hơn.
Chẳng qua là, hai phụ tử không nghĩ tới, thời điểm ở đây đắc chí, cọp mẹ trong nhà từ trên trời giáng xuống, bọn họ chân chính cách tiêu dao tự tại còn xa lắm!
Tác giả có lời muốn nói: thì ra canh ba càng không phải là mây trôi, ta cũng cho là hôm nay không cản nổi ╮(╯▽╰)╭
Mau cầm hoa tươi tới đập ta.
Tác giả :
Tuần Thảo