Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi
Chương 156: Tìm được đường sống trong chỗ chết (5)
Tất cả mọi người quan tâm sau khi Hạ Noãn Ngôn khôi phục pháp thuật sẽ là bộ dáng gì nữa, đem năng lực mạnh mẽ của bé con vừa cho thấy vất ở một bên.
Bé con nổi giận vì bị xem nhẹ.
Trên bàn bày một mâm quả hạch đào chưa mở miệng, bé con có ý đồ túm lấy một cái, thử vài lần, tay quá nhỏ, không thành công.
Dưới cơn nóng giận, hắn nắm tay lại, dồn sức đánh về hướng cái mâm đựng quả hạch đào.
Giữa ánh sáng vàng chói mắt chỉ nghe vang lên “ầm” một tiếng, đợi ánh mắt mọi người có thể nhìn này nọ bình thường, liền thấy một mâm quả hạch đào đã bị đập dập nát, cái bàn cũng bị đập thành một cái lỗ.
Bé con thành công ngồi ở bên cạnh mâm đựng trái cây lộn xộn, cao ngạo ngẩng mặt, chờ đợi mọi người khiếp sợ cùng khen ngợi.
Mọi người im lặng thật lâu.
Tiểu Vương Gia đứng đầu mở miệng trước, “Bé con đập vỡ quả hạch đào rồi!”
”Ừ“.
”Hắn hình như không đau!”
”Ừ“.
”Thỏ tỷ tỷ này, ta có thể mượn hắn đến đập quả hạch đào không?”
“......”
”Tay hắn nhỏ, mà đập khá nha“. Tiểu Vương Gia nghiêm túc muốn mượn đi cây chùy nhỏ này.
“......” Tiểu bằng hữu ngươi tính sai trọng điểm rồi.
Không có người trả lời hắn, Tiểu Vương Gia tò mò nhìn tay nhỏ của bé con, “Thỏ tỷ tỷ, khi hắn đập quả hạch đào còn có thể phát sáng!”
”Ừ“.
”Ban đêm đập quả hạch đào có phải rất vui vẻ hay không?”
“...... Đúng vậy a, chớp chớp lóe lóe có thể làm đèn pin đó“. Bạch công tử rốt cục tìm được cơ hội báo thù rồi, lập tức tiếp lời.
”Miêu ca ca, đèn pin là cái gì?”
”Là không dùng tí đèn lồng mà cũng có thể chiếu sáng đó“.
Đề tài hướng tới chỗ càng ngày càng kỳ quái, bé con đã nhanh chóng bị tức chết rồi.
Hạ Noãn Ngôn lui ra phía sau một chút, kéo kéo Gia Cát Mộ Quy, “Chàng nói bé con sẽ là ai nào?”
Ở trong hiểu biết của nàng, trên mảnh đại lục này thế lực hùng mạnh chỉ có hai đám Linh tộc và Bạch gia.
Bé con nhất định không phải người Bạch gia, Bạch công tử còn nói ánh sáng vàng chói mắt như vậy không phải là người Linh tộc phát ra, bé con này là ai?
Một nhân vật hùng mạnh song song khác trong thế giới sao?
Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, “Mặc kệ hắn là ai, thừa dịp hắn còn nhỏ, ra sức lôi kéo hắn về bên chúng ta“.
”Ừ, cũng đúng.”
Bé con nổi giận vì bị xem nhẹ.
Trên bàn bày một mâm quả hạch đào chưa mở miệng, bé con có ý đồ túm lấy một cái, thử vài lần, tay quá nhỏ, không thành công.
Dưới cơn nóng giận, hắn nắm tay lại, dồn sức đánh về hướng cái mâm đựng quả hạch đào.
Giữa ánh sáng vàng chói mắt chỉ nghe vang lên “ầm” một tiếng, đợi ánh mắt mọi người có thể nhìn này nọ bình thường, liền thấy một mâm quả hạch đào đã bị đập dập nát, cái bàn cũng bị đập thành một cái lỗ.
Bé con thành công ngồi ở bên cạnh mâm đựng trái cây lộn xộn, cao ngạo ngẩng mặt, chờ đợi mọi người khiếp sợ cùng khen ngợi.
Mọi người im lặng thật lâu.
Tiểu Vương Gia đứng đầu mở miệng trước, “Bé con đập vỡ quả hạch đào rồi!”
”Ừ“.
”Hắn hình như không đau!”
”Ừ“.
”Thỏ tỷ tỷ này, ta có thể mượn hắn đến đập quả hạch đào không?”
“......”
”Tay hắn nhỏ, mà đập khá nha“. Tiểu Vương Gia nghiêm túc muốn mượn đi cây chùy nhỏ này.
“......” Tiểu bằng hữu ngươi tính sai trọng điểm rồi.
Không có người trả lời hắn, Tiểu Vương Gia tò mò nhìn tay nhỏ của bé con, “Thỏ tỷ tỷ, khi hắn đập quả hạch đào còn có thể phát sáng!”
”Ừ“.
”Ban đêm đập quả hạch đào có phải rất vui vẻ hay không?”
“...... Đúng vậy a, chớp chớp lóe lóe có thể làm đèn pin đó“. Bạch công tử rốt cục tìm được cơ hội báo thù rồi, lập tức tiếp lời.
”Miêu ca ca, đèn pin là cái gì?”
”Là không dùng tí đèn lồng mà cũng có thể chiếu sáng đó“.
Đề tài hướng tới chỗ càng ngày càng kỳ quái, bé con đã nhanh chóng bị tức chết rồi.
Hạ Noãn Ngôn lui ra phía sau một chút, kéo kéo Gia Cát Mộ Quy, “Chàng nói bé con sẽ là ai nào?”
Ở trong hiểu biết của nàng, trên mảnh đại lục này thế lực hùng mạnh chỉ có hai đám Linh tộc và Bạch gia.
Bé con nhất định không phải người Bạch gia, Bạch công tử còn nói ánh sáng vàng chói mắt như vậy không phải là người Linh tộc phát ra, bé con này là ai?
Một nhân vật hùng mạnh song song khác trong thế giới sao?
Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, “Mặc kệ hắn là ai, thừa dịp hắn còn nhỏ, ra sức lôi kéo hắn về bên chúng ta“.
”Ừ, cũng đúng.”
Tác giả :
Thẩm Du