Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 88: Vì sao lần nào cũng ăn nàng ghê gớm vậy
“Giải rồi ?” – tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ là……
“Theo ta được biết, loại cổ độc này không có thuốc giải, có điều ta nghe được một tin tức nhỏ, nghe nói Giang Bất Nhị một năm trước đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có hắn có thể giải.. Nhưng mà người này đã sớm quy ẩn giang hồ, không màng thế sự. Không ai biết Giang Bất Nhị ở đâu, cho dù có biết, một người như hắn từ trước đến giờ không thích giao tiếp với giới quyền quý, cho nên hắn cũng không nhất định sẽ giúp ngươi giải cổ độc. Về phần cổ độc của ngươi được giải như thế nào, ta cũng không biết được. Có điều Linh Diên Hủy ngươi hái về, hẳn là có thể giúp Tiểu Điệp vượt qua một đêm nay.” – Lăng Nhất Sơn từ từ phân tích.
Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng hiểu được :“Không phải chỉ có Giang Bất Nhị mới có thể cứu Tiểu Điệp.”
“Còn có ai nữa ?”
Lãnh Dịch Hạo không trả lời, cau mày không nói.
“Đừng nói với ta đó chính là Vương phi kia của ngươi!” – bên cạnh Lãnh Dịch Hạo chỉ có nữ nhân này. Nhưng mà nữ nhân này lợi hại như vậy sao?
“Nàng là đồ đệ của Giang Bất Nhị.” – Lãnh Dịch Hạo giải thích.
“Thì ra là thế!” – Lăng Nhất Sơn cũng đã hiểu. Xem ra, Ngọc Điệp hôm nay được cứu rồi. Không không không, xem ra Ngọc Điệp lần này chết chắc rồi.
“Ngươi cảm thấy nữ nhân kia sẽ cứu Tiểu Điệp sao ?” – Lăng Nhất Sơn cảm thấy khả năng hai người gặp mặt rồi đánh nhau sắp lớn hơn một chút rồi.
Lãnh Dịch Hạo cau mày một lúc lâu, nói:
“Không cần biết là như thế nào, ta nhất định phải thử xem.”
Nếu Úc Phi Tuyết thật sự có thể giải cổ độc trên người hắn, vậy cũng nhất định có thể cứu Tiểu Điệp.
“Ngươi vừa mới nói, lúc mắt của ngươi mù, rơi xuống hồ băng, cũng không cần dược mà khỏi ?” – Lăng Nhất Sơn phân biệt rõ câu này.
“Không sai, ta cũng thấy kỳ lạ, hay là nước hồ băng thật sự có ích cho cổ độc ?” – Lãnh Dịch Hạo vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Lăng Nhất Sơn nhíu mày đi qua đi lại:
“Không phải không có khả năng, có điều……có lẽ……nếu muốn có đáp án chính xác nhất, ta phải tự mình đến hồ băng một chuyến.”
Thật ra cái hắn nghĩ đến, là một khả năng khác, chẳng qua bây giờ hắn vẫn không thể tùy tiện nói ra.
“Ngươi cứ từ từ nghĩ, ta đi tìm tiểu nha đầu trước.” – Lãnh Dịch Hạo sẽ không lãng phí thời gian của mình với vấn đề mình không hiểu.
Hắn đi tìm Úc Phi Tuyết, không cần biết dùng biện pháp gì, hắn cũng muốn Úc Phi Tuyết chữa khỏi cổ độc giúp Ngọc Điệp.
Bởi vì cổ độc của Ngọc Điệp, là vì hắn mà trúng. Lúc nào cũng là nàng thay hắn chịu khổ. Hắn không thể nhìn Ngọc Điệp cứ đau khổ mà chết đi như vậy.
Úc Phi Tuyết lại đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Cảnh Thu đến, đang suy tư không biết có phải cái tên hồ ly Vương gia kia đã nhìn thấu mưu kế của nàng, đúng lúc này, lại thấy cửa rầm rầm mở ra.
Úc Phi Tuyết làm sao có thể buông tha cơ hội này, phi thân lẻn ra. Nào ngờ một đạo thiên la địa võng ồ ập lao đến, quấn chặt lấy Úc Phi Tuyết.
“Lãnh Dịch Hạo, ta trêu chọc gì ngươi ! Ngươi cái tên khốn kiếp này!” – phí công dọc đường nàng lặng lẽ giúp hắn giải cổ độc, cái tên nam nhân không có lương tâm này ! Sớm biết thế này thì cứ để độc giết chết hắn cho rồi!
“Nha đầu, ta làm sao nỡ tổn thương nàng ? Yên tâm yên tâm, ta chỉ sợ không nhốt nàng lại, nàng lại chạy mất thì làm sao bây giờ ?” – Lãnh Dịch Hạo ung dung ngồi bên cạnh nhìn Úc Phi Tuyết cười.
Úc Phi Tuyết bị người ta coi như đồ trang trí, treo lắc lư trong phòng khách, cũng may đám oanh oanh yến yến kia không ở đây, nếu không thì thật là mất mặt !
“Vậy ngươi có bản lĩnh thì không cần thả ta ra! Cứ để cho cổ độc trong người phát ra đến chết là được rồi !” – Úc Phi Tuyết lạnh lùng hầm hừ. Bà cô ta đây cũng không đi nữa!
“Nàng không đi cũng được, qua một lát, già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới trong nhà, đều sẽ ở đây tham kiến tân vương phi của họ, nếu nàng không ngại gặp bọn họ thế này, nàng cứ đứng đấy đi!” –Lãnh Dịch Hạo đứng dậy bước đi.
“Lãnh Dịch Hạo!” – cái tên biến thái này vì sao lần nào cũng đều ăn nàng ghê gớm vậy !
“Muốn xuống dưới không ?” – Lãnh Dịch Hạo cũng không quay đầu.
“Vô nghĩa! Thử treo ngươi lên xem!” – ngươi cho là cái cảm giác này dễ chịu lắm sao?
“Không được chạy! Không được lộn xộn! Có chuyện gì, chúng ta từ từ thương lượng, thế nào ?” –Lãnh Dịch Hạo lúc này mới từ từ quay người.
“Được!” – cho dù lúc này Lãnh Dịch Hạo đưa ra yêu cầu là kêu nàng ăn cả mặt trời, nàng cũng sẽ đáp ứng không chút do dự, nàng cũng không phải quân tử, nàng là nữ tử. Cho nên, có thể lật lọng.
“Thật ra nàng muốn đi cũng được, dù sao bây giờ tất cả dân chúng Ấp thành đều biết nàng là Vương phi của ta, bọn họ nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.” – khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên một nụ cười đầy gian ác.
Khóe miệng Úc Phi Tuyết run rẩy, nàng nhớ tới một đám cả trai lẫn gái vây quanh nàng, quả đúng đều là do tên biến thái xúi giục, rốt cuộc là hắn cổ động như thế nào mà dân chúng khắp toàn thành lại làm ra cái chuyện biến thái như vậy !
“Còn nữa, bảy hồ điệp phu nhân kia, các nàng đúng là thị thiếp của bản vương, hơn nữa các nàng còn có ích với bản vương. Không cho phép nàng làm khó dễ các nàng, nếu không bây giờ ta gọi các nàng vào đây xem náo nhiệt.”
Úc Phi Tuyết cười nhạt, lại còn bản vương nữa chứ ! Sĩ diện trước mặt nàng! Được, nàng không bắt nạt các nàng ta, cũng không làm khó dễ các nàng ta! Nàng sẽ chỉnh chết các nàng! Đuổi tận giết tuyệt cái đám oanh oanh yến yến kia!
“Nếu nàng không đồng ý cũng không cần gấp quá, hoặc là nàng đồng ý rồi lại đổi ý cũng không cần gấp quá, dù sao trước khi chúng ta trở về, Cảnh Thu đã cài trong phủ đặt ba mươi tư cơ quan từ trên xuống dưới, chắc là đủ dùng.” – Lãnh Dịch Hạo liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Úc Phi Tuyết, vì thế hảo tâm chỉ chỉ vào lưới cá. Ý tứ rất rõ ràng, nàng không nghe lời, vẫn còn “cơ hội” như vậy hầu hạ nàng!
Úc Phi Tuyết rất khó khăn nặn ra một nụ cười dịu dàng lại nịnh nọt:
“Được, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần các nàng không chủ động trêu chọc ta, ta sẽ không chủ động trêu chọc các nàng.”
“Không chạy ?”
“Không chạy!” – bên ngoài so với trong phủ còn khủng bố hơn!
“Không náo loạn ?”
“Không náo loạn.” – Dù sao bây giờ nàng chỉ chờ tiểu sư phụ đến tìm nàng, đến lúc đó mặc kệ cái tên Vương gia lăng nhăng này nuôi bao nhiêu hồ điệp, đều không có liên quan gì đến nàng!
Hiệp nghị đạt mục đích! Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng lấy được tự do. Bên trong đôi mắt trấn định của Lãnh Dịch Hạo hiện lên một tia sắc bén. Làm thế nào mới có thể để nha đầu đồng ý chữa trị cho Tiểu Điệp? Xem ra hắn phải sắp xếp cẩn thận một chút.
“Theo ta được biết, loại cổ độc này không có thuốc giải, có điều ta nghe được một tin tức nhỏ, nghe nói Giang Bất Nhị một năm trước đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có hắn có thể giải.. Nhưng mà người này đã sớm quy ẩn giang hồ, không màng thế sự. Không ai biết Giang Bất Nhị ở đâu, cho dù có biết, một người như hắn từ trước đến giờ không thích giao tiếp với giới quyền quý, cho nên hắn cũng không nhất định sẽ giúp ngươi giải cổ độc. Về phần cổ độc của ngươi được giải như thế nào, ta cũng không biết được. Có điều Linh Diên Hủy ngươi hái về, hẳn là có thể giúp Tiểu Điệp vượt qua một đêm nay.” – Lăng Nhất Sơn từ từ phân tích.
Lãnh Dịch Hạo cuối cùng cũng hiểu được :“Không phải chỉ có Giang Bất Nhị mới có thể cứu Tiểu Điệp.”
“Còn có ai nữa ?”
Lãnh Dịch Hạo không trả lời, cau mày không nói.
“Đừng nói với ta đó chính là Vương phi kia của ngươi!” – bên cạnh Lãnh Dịch Hạo chỉ có nữ nhân này. Nhưng mà nữ nhân này lợi hại như vậy sao?
“Nàng là đồ đệ của Giang Bất Nhị.” – Lãnh Dịch Hạo giải thích.
“Thì ra là thế!” – Lăng Nhất Sơn cũng đã hiểu. Xem ra, Ngọc Điệp hôm nay được cứu rồi. Không không không, xem ra Ngọc Điệp lần này chết chắc rồi.
“Ngươi cảm thấy nữ nhân kia sẽ cứu Tiểu Điệp sao ?” – Lăng Nhất Sơn cảm thấy khả năng hai người gặp mặt rồi đánh nhau sắp lớn hơn một chút rồi.
Lãnh Dịch Hạo cau mày một lúc lâu, nói:
“Không cần biết là như thế nào, ta nhất định phải thử xem.”
Nếu Úc Phi Tuyết thật sự có thể giải cổ độc trên người hắn, vậy cũng nhất định có thể cứu Tiểu Điệp.
“Ngươi vừa mới nói, lúc mắt của ngươi mù, rơi xuống hồ băng, cũng không cần dược mà khỏi ?” – Lăng Nhất Sơn phân biệt rõ câu này.
“Không sai, ta cũng thấy kỳ lạ, hay là nước hồ băng thật sự có ích cho cổ độc ?” – Lãnh Dịch Hạo vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Lăng Nhất Sơn nhíu mày đi qua đi lại:
“Không phải không có khả năng, có điều……có lẽ……nếu muốn có đáp án chính xác nhất, ta phải tự mình đến hồ băng một chuyến.”
Thật ra cái hắn nghĩ đến, là một khả năng khác, chẳng qua bây giờ hắn vẫn không thể tùy tiện nói ra.
“Ngươi cứ từ từ nghĩ, ta đi tìm tiểu nha đầu trước.” – Lãnh Dịch Hạo sẽ không lãng phí thời gian của mình với vấn đề mình không hiểu.
Hắn đi tìm Úc Phi Tuyết, không cần biết dùng biện pháp gì, hắn cũng muốn Úc Phi Tuyết chữa khỏi cổ độc giúp Ngọc Điệp.
Bởi vì cổ độc của Ngọc Điệp, là vì hắn mà trúng. Lúc nào cũng là nàng thay hắn chịu khổ. Hắn không thể nhìn Ngọc Điệp cứ đau khổ mà chết đi như vậy.
Úc Phi Tuyết lại đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Cảnh Thu đến, đang suy tư không biết có phải cái tên hồ ly Vương gia kia đã nhìn thấu mưu kế của nàng, đúng lúc này, lại thấy cửa rầm rầm mở ra.
Úc Phi Tuyết làm sao có thể buông tha cơ hội này, phi thân lẻn ra. Nào ngờ một đạo thiên la địa võng ồ ập lao đến, quấn chặt lấy Úc Phi Tuyết.
“Lãnh Dịch Hạo, ta trêu chọc gì ngươi ! Ngươi cái tên khốn kiếp này!” – phí công dọc đường nàng lặng lẽ giúp hắn giải cổ độc, cái tên nam nhân không có lương tâm này ! Sớm biết thế này thì cứ để độc giết chết hắn cho rồi!
“Nha đầu, ta làm sao nỡ tổn thương nàng ? Yên tâm yên tâm, ta chỉ sợ không nhốt nàng lại, nàng lại chạy mất thì làm sao bây giờ ?” – Lãnh Dịch Hạo ung dung ngồi bên cạnh nhìn Úc Phi Tuyết cười.
Úc Phi Tuyết bị người ta coi như đồ trang trí, treo lắc lư trong phòng khách, cũng may đám oanh oanh yến yến kia không ở đây, nếu không thì thật là mất mặt !
“Vậy ngươi có bản lĩnh thì không cần thả ta ra! Cứ để cho cổ độc trong người phát ra đến chết là được rồi !” – Úc Phi Tuyết lạnh lùng hầm hừ. Bà cô ta đây cũng không đi nữa!
“Nàng không đi cũng được, qua một lát, già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới trong nhà, đều sẽ ở đây tham kiến tân vương phi của họ, nếu nàng không ngại gặp bọn họ thế này, nàng cứ đứng đấy đi!” –Lãnh Dịch Hạo đứng dậy bước đi.
“Lãnh Dịch Hạo!” – cái tên biến thái này vì sao lần nào cũng đều ăn nàng ghê gớm vậy !
“Muốn xuống dưới không ?” – Lãnh Dịch Hạo cũng không quay đầu.
“Vô nghĩa! Thử treo ngươi lên xem!” – ngươi cho là cái cảm giác này dễ chịu lắm sao?
“Không được chạy! Không được lộn xộn! Có chuyện gì, chúng ta từ từ thương lượng, thế nào ?” –Lãnh Dịch Hạo lúc này mới từ từ quay người.
“Được!” – cho dù lúc này Lãnh Dịch Hạo đưa ra yêu cầu là kêu nàng ăn cả mặt trời, nàng cũng sẽ đáp ứng không chút do dự, nàng cũng không phải quân tử, nàng là nữ tử. Cho nên, có thể lật lọng.
“Thật ra nàng muốn đi cũng được, dù sao bây giờ tất cả dân chúng Ấp thành đều biết nàng là Vương phi của ta, bọn họ nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.” – khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên một nụ cười đầy gian ác.
Khóe miệng Úc Phi Tuyết run rẩy, nàng nhớ tới một đám cả trai lẫn gái vây quanh nàng, quả đúng đều là do tên biến thái xúi giục, rốt cuộc là hắn cổ động như thế nào mà dân chúng khắp toàn thành lại làm ra cái chuyện biến thái như vậy !
“Còn nữa, bảy hồ điệp phu nhân kia, các nàng đúng là thị thiếp của bản vương, hơn nữa các nàng còn có ích với bản vương. Không cho phép nàng làm khó dễ các nàng, nếu không bây giờ ta gọi các nàng vào đây xem náo nhiệt.”
Úc Phi Tuyết cười nhạt, lại còn bản vương nữa chứ ! Sĩ diện trước mặt nàng! Được, nàng không bắt nạt các nàng ta, cũng không làm khó dễ các nàng ta! Nàng sẽ chỉnh chết các nàng! Đuổi tận giết tuyệt cái đám oanh oanh yến yến kia!
“Nếu nàng không đồng ý cũng không cần gấp quá, hoặc là nàng đồng ý rồi lại đổi ý cũng không cần gấp quá, dù sao trước khi chúng ta trở về, Cảnh Thu đã cài trong phủ đặt ba mươi tư cơ quan từ trên xuống dưới, chắc là đủ dùng.” – Lãnh Dịch Hạo liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Úc Phi Tuyết, vì thế hảo tâm chỉ chỉ vào lưới cá. Ý tứ rất rõ ràng, nàng không nghe lời, vẫn còn “cơ hội” như vậy hầu hạ nàng!
Úc Phi Tuyết rất khó khăn nặn ra một nụ cười dịu dàng lại nịnh nọt:
“Được, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần các nàng không chủ động trêu chọc ta, ta sẽ không chủ động trêu chọc các nàng.”
“Không chạy ?”
“Không chạy!” – bên ngoài so với trong phủ còn khủng bố hơn!
“Không náo loạn ?”
“Không náo loạn.” – Dù sao bây giờ nàng chỉ chờ tiểu sư phụ đến tìm nàng, đến lúc đó mặc kệ cái tên Vương gia lăng nhăng này nuôi bao nhiêu hồ điệp, đều không có liên quan gì đến nàng!
Hiệp nghị đạt mục đích! Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng lấy được tự do. Bên trong đôi mắt trấn định của Lãnh Dịch Hạo hiện lên một tia sắc bén. Làm thế nào mới có thể để nha đầu đồng ý chữa trị cho Tiểu Điệp? Xem ra hắn phải sắp xếp cẩn thận một chút.
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt