Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 57: Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
Úc Phi Tuyết tức giận đến phẫn nộ, trơ mắt nhìn con tôm hùm ngon lành cuối cùng sắp chui vào họng.
Lãnh Dịch Tiêu đắc ý nở nụ cười:
“Này, nam nhân bà, lần này ngươi thua đi! Cái này gọi là nước phù sa không tưới ruộng ngoài ! Ta ăn hay ngũ ca ăn kết quả đều giống nhau! Ngươi ấy, cũng chỉ có giương mắt mà ghen tỵ thôi, đừng nói tiểu ca ta không nhường ngươi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể cướp được, tiểu ca ta sẽ trần truồng chạy quanh cái trấn nhỏ này một vòng! Nếu ngươi không thể cướp được, vậy gọi ta một tiếng ca ca, để ta sai bảo một năm, thế nào ?”
Lãnh Dịch Tiêu cười tủm tỉm trêu chọc Úc Phi Tuyết, hắn bắt đầu biết vì sao Lãnh Dịch Hạo thích chọc tức nàng, thì ra bộ dáng nàng tức giận thật sự rất đáng yêu ! Vụ cá cược này, hắn thắng chắc rồi!
Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Tiêu đang cười đắc ý, lại liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo đang chậm rãi bỏ con tôm to đùng vào trong miệng, chuẩn bị sẵn sàng:
“Được! Là ngươi nói nhé ! Ngươi đợi mà trần truồng đi!”
Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
Lãnh Dịch Tiêu còn chưa khôi phục tinh thần, nụ cười tươi trên mặt nhất thời cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Úc Phi Tuyết đột nhiên cúi người xuống, nâng mặt Lãnh Dịch Hạo lên, trực tiếp cắn một nửa con tôm trong miệng hắn, còn bốc cả con tôm ở trên môi hắn.
Thế giới lặng đi.
Tất cả dường như đều ngưng trệ.
Ngay cả tiếng gió cũng không có.
Tiếng hít thở cũng không có.
Úc Phi Tuyết thành công cắn được con tôm hùm đang định lui về, nhưng Lãnh Dịch Hạo làm sao lại có thể bỏ qua thời cơ lớn như vậy được, vì thế hắn duỗi tay ra, ấn cái đầu nhỏ của nàng.
Úc Phi Tuyết đột nhiên trừng lớn mắt, ngươi muốn làm gì ?
Đôi mắt vốn đầy mê hoặc của Lãnh Dịch Hạo phát sáng, nàng ăn xong chưa ? Bây giờ ta bắt đầu ăn!
Lãnh Dịch Hạo còn không hề gấp gáp vươn đầu lưỡi, liếm một vòng quanh cái miệng nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết.
Dĩ nhiên, đối với việc này Úc Phi Tuyết rất chi là không có kinh nghiệm, dựa vào cái logic của nàng, bây giờ chính là lúc phải chửi ầm lên.
Vì thế, Lãnh Dịch Hạo lại thành công.
Miệng Úc Phi Tuyết vừa hé ra liền có cái gì thuận thế chui vào bên trong. Úc Phi Tuyết còn đang ngây ngốc, cũng không đến nỗi nghĩ rằng cái chân của con tôm hùm kia đang tiến vào trong miệng nàng.
Đáng tiếc bây giờ kêu cũng không được, mắng cũng không được. Chỉ có thể trừng mắt nhìn đám nam nhân xung quanh đang che mặt cười gian, sau đó, đầu óc trống rỗng.
Cái cảm giác mới mẻ này lại một lần nữa ngập tràn các giác quan của nàng. Còn có cả cảm giác khô nóng trên môi trong nháy mắt tràn ra, nhanh chóng truyền đến cả người nàng, làm cho tay chân nàng tê dại.
Lại một lần nữa, Úc Phi Tuyết ngây đần ra.
Đần đến mức quên cả động thủ, vẫn ngơ ngác nâng cằm hắn như cũ;
Đần đến mức quên cả giành ăn với hắn, thậm chí, giống y như lần đầu tiên, quên cả thở.
Lãnh Dịch Tiêu đắc ý nở nụ cười:
“Này, nam nhân bà, lần này ngươi thua đi! Cái này gọi là nước phù sa không tưới ruộng ngoài ! Ta ăn hay ngũ ca ăn kết quả đều giống nhau! Ngươi ấy, cũng chỉ có giương mắt mà ghen tỵ thôi, đừng nói tiểu ca ta không nhường ngươi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể cướp được, tiểu ca ta sẽ trần truồng chạy quanh cái trấn nhỏ này một vòng! Nếu ngươi không thể cướp được, vậy gọi ta một tiếng ca ca, để ta sai bảo một năm, thế nào ?”
Lãnh Dịch Tiêu cười tủm tỉm trêu chọc Úc Phi Tuyết, hắn bắt đầu biết vì sao Lãnh Dịch Hạo thích chọc tức nàng, thì ra bộ dáng nàng tức giận thật sự rất đáng yêu ! Vụ cá cược này, hắn thắng chắc rồi!
Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Tiêu đang cười đắc ý, lại liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo đang chậm rãi bỏ con tôm to đùng vào trong miệng, chuẩn bị sẵn sàng:
“Được! Là ngươi nói nhé ! Ngươi đợi mà trần truồng đi!”
Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy !
Lãnh Dịch Tiêu còn chưa khôi phục tinh thần, nụ cười tươi trên mặt nhất thời cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Úc Phi Tuyết đột nhiên cúi người xuống, nâng mặt Lãnh Dịch Hạo lên, trực tiếp cắn một nửa con tôm trong miệng hắn, còn bốc cả con tôm ở trên môi hắn.
Thế giới lặng đi.
Tất cả dường như đều ngưng trệ.
Ngay cả tiếng gió cũng không có.
Tiếng hít thở cũng không có.
Úc Phi Tuyết thành công cắn được con tôm hùm đang định lui về, nhưng Lãnh Dịch Hạo làm sao lại có thể bỏ qua thời cơ lớn như vậy được, vì thế hắn duỗi tay ra, ấn cái đầu nhỏ của nàng.
Úc Phi Tuyết đột nhiên trừng lớn mắt, ngươi muốn làm gì ?
Đôi mắt vốn đầy mê hoặc của Lãnh Dịch Hạo phát sáng, nàng ăn xong chưa ? Bây giờ ta bắt đầu ăn!
Lãnh Dịch Hạo còn không hề gấp gáp vươn đầu lưỡi, liếm một vòng quanh cái miệng nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết.
Dĩ nhiên, đối với việc này Úc Phi Tuyết rất chi là không có kinh nghiệm, dựa vào cái logic của nàng, bây giờ chính là lúc phải chửi ầm lên.
Vì thế, Lãnh Dịch Hạo lại thành công.
Miệng Úc Phi Tuyết vừa hé ra liền có cái gì thuận thế chui vào bên trong. Úc Phi Tuyết còn đang ngây ngốc, cũng không đến nỗi nghĩ rằng cái chân của con tôm hùm kia đang tiến vào trong miệng nàng.
Đáng tiếc bây giờ kêu cũng không được, mắng cũng không được. Chỉ có thể trừng mắt nhìn đám nam nhân xung quanh đang che mặt cười gian, sau đó, đầu óc trống rỗng.
Cái cảm giác mới mẻ này lại một lần nữa ngập tràn các giác quan của nàng. Còn có cả cảm giác khô nóng trên môi trong nháy mắt tràn ra, nhanh chóng truyền đến cả người nàng, làm cho tay chân nàng tê dại.
Lại một lần nữa, Úc Phi Tuyết ngây đần ra.
Đần đến mức quên cả động thủ, vẫn ngơ ngác nâng cằm hắn như cũ;
Đần đến mức quên cả giành ăn với hắn, thậm chí, giống y như lần đầu tiên, quên cả thở.
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt