Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 21: Ôm không thoải mái chút nào!
Úc Phi Tuyết chỉ cảm thấy trời đất quay tròn, cơ thể nhẹ nhàng bay lên. Có một dòng nhiệt nóng đang cuồn cuồn hướng về phía nàng.
Ấm quá!
Úc Phi Tuyết theo bản năng rúc người vào ‘dòng nhiệt’ kia, muốn được ấm thêm nữa.
Lãnh Dịch Hạo nhướng mày, cô nàng này đang ăn đậu hũ sao ?
Lãnh Dịch Hạo càng lui người về phía sau, đầu Úc Phi Tuyết bị khiêu khích, nàng duỗi thẳng tay ra, ôm lấy ‘dòng nhiệt’ kia về phía mình.
“Thật thoải mái!” – Úc Phi Tuyết khẽ nói, tiếp tục ngủ. Cảm giác thật thoải mái, đã lâu không thoải mái như vậy. Rất sảng khoái, rất dễ chịu, rất quen thuộc !
“Ta không thoải mái! Buông tay ra!” – Lãnh Dịch Hạo hận không thể ném Úc Phi Tuyết lên giường, nhưng hai cánh tay của nha đầu kia lại ôm chặt lấy cổ hắn, làm cho hắn không thể cúi người mà gỡ hai tay nàng ra.
“Gối không được làm ồn, ngủ đi!” – Úc Phi Tuyết chạm được vào mặt giường mềm mại, thoải mái ưỡn người một cái, một tay vẫn ôm chặt lấy cổ Lãnh Dịch Hạo như cũ, một tay vỗ ‘cái gối’ không nghe lời.
Lãnh Dịch Hạo đen mặt, hắn vinh hạnh từ cái cột biến thành cái gối ! Nữ nhân này cuối cùng có biết mình đang làm cái gì hay không ?
Hơi thở đều đều của Úc Phi Tuyết phả vào Lãnh Dịch Hạo, còn có mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, tất cả đều tràn ngập vào các giác quan của Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo giật mình, ánh mắt dừng lại ở nếp nhăn xấu xí trên khuôn mặt nàng.
Hắn đã cho người hỏi thăm, Úc gia sinh ra mỹ nữ, là vì Úc lão gia lúc còn trẻ vốn là một nhân tài tính tình phong lưu phóng khoáng, cưới hai phu nhân lại đều là hai mỹ nữ xinh đẹp. Nhất là nhị phu nhân, lại từng làm cho phụ hoàng của hắn sau khi gặp qua cũng cảm than vì gặp gỡ quá muộn.
Nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, nhị phu nhân sinh hạ Úc Phi Tuyết không lâu, liền bị bệnh nằm liệt giường, lúc Úc Phi Tuyết được ba tuổi thì tạ thế. Sau đó Úc Phi Tuyết bị đại phu nhân đuổi tới hậu viện.
Theo lý mà nói, Úc Phi Tuyết chắc chắn phải kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân mới đúng. Hơn nữa người đi hỏi thăm về cũng nói, mặc dù Úc Phi Tuyết không xinh đẹp bằng ba tỷ tỷ, nhưng cũng không đến mức xấu xí. Như vậy trên mấy thứ trên khuôn mặt này, chắc cũng chỉ là một thủy thuật để che mắt mọi người.
Lãnh Dịch Hạo hướng tay lên mặt Úc Phi Tuyết, cuối cùng cũng tìm được một chỗ nổi lên đằng sau tai nàng.
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo nhẹ cong lên, từ từ kéo lớp da người trên mặt nàng xuống, một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn không che đậy xuất hiện trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
Nàng không xấu, phải nói, thật sự rất thanh tú. Mặc dù chưa thoa phấn tô son nhưng đã có một vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn giống hoa sen mới nở, chẳng qua là hơi gầy một chút. Hai má hơi lõm, sắc mặt thiếu sức sống. Mười bốn tuổi, cơ thể cứ gầy bé như vậy, người không biết còn tưởng là một đứa trẻ con !
Cái quan trọng là, ôm không thoải mái chút nào!
Xem ra, hắn vẫn phải dưỡng nàng béo lên một chút mới được!
Ngón tay Lãnh Dịch Hạo trượt trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng mịn như tơ, giống như cỏ xanh chưa bị ai bước chân qua, làm lòng người thêm thoải mái. Ngón tay Dịch Hạo không tự chủ được trượt xuống tiếp.
Đột nhiên một trận đau truyền đến :
“A –”
Nữ nhân đáng chết này, tự nhiên lại cắn hắn!
“Ngon quá!” – Úc Phi Tuyết trong mộng đẹp đang lép bép cái miệng nhỏ nhắn, không biết nàng lại mơ thấy cái gì, một nụ cười thích thú hiện lên trên mặt.
Mây đen trên đầu Lãnh Dịch Hạo nhanh chóng tụ tập về rồi lại tiếp tục mở rộng.
Trước khi đôi chân của Úc Phi Tuyết càn quét đến, Lãnh Dịch Hạo vội đẩy Úc Phi Tuyết ra, lui về sau:
“Điên rồi !”
Trước khi nàng coi hắn thành bữa điểm tâm mà ăn, hắn nên sớm rời đi, đỡ bị nàng làm cho tức chết!
Chưa đi được hai bước, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn qua nữ nhân đang ngủ loạn trên giường, đôi lông mày thon dài của Lãnh Dịch Hạo nhíu nhẹ.
Hôm nay bị nữ nhân này vừa ôm lại vừa cắn, nếu cứ như vậy buông tha cho nàng, thế không phải sẽ rất thiệt sao?
Ấm quá!
Úc Phi Tuyết theo bản năng rúc người vào ‘dòng nhiệt’ kia, muốn được ấm thêm nữa.
Lãnh Dịch Hạo nhướng mày, cô nàng này đang ăn đậu hũ sao ?
Lãnh Dịch Hạo càng lui người về phía sau, đầu Úc Phi Tuyết bị khiêu khích, nàng duỗi thẳng tay ra, ôm lấy ‘dòng nhiệt’ kia về phía mình.
“Thật thoải mái!” – Úc Phi Tuyết khẽ nói, tiếp tục ngủ. Cảm giác thật thoải mái, đã lâu không thoải mái như vậy. Rất sảng khoái, rất dễ chịu, rất quen thuộc !
“Ta không thoải mái! Buông tay ra!” – Lãnh Dịch Hạo hận không thể ném Úc Phi Tuyết lên giường, nhưng hai cánh tay của nha đầu kia lại ôm chặt lấy cổ hắn, làm cho hắn không thể cúi người mà gỡ hai tay nàng ra.
“Gối không được làm ồn, ngủ đi!” – Úc Phi Tuyết chạm được vào mặt giường mềm mại, thoải mái ưỡn người một cái, một tay vẫn ôm chặt lấy cổ Lãnh Dịch Hạo như cũ, một tay vỗ ‘cái gối’ không nghe lời.
Lãnh Dịch Hạo đen mặt, hắn vinh hạnh từ cái cột biến thành cái gối ! Nữ nhân này cuối cùng có biết mình đang làm cái gì hay không ?
Hơi thở đều đều của Úc Phi Tuyết phả vào Lãnh Dịch Hạo, còn có mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, tất cả đều tràn ngập vào các giác quan của Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo giật mình, ánh mắt dừng lại ở nếp nhăn xấu xí trên khuôn mặt nàng.
Hắn đã cho người hỏi thăm, Úc gia sinh ra mỹ nữ, là vì Úc lão gia lúc còn trẻ vốn là một nhân tài tính tình phong lưu phóng khoáng, cưới hai phu nhân lại đều là hai mỹ nữ xinh đẹp. Nhất là nhị phu nhân, lại từng làm cho phụ hoàng của hắn sau khi gặp qua cũng cảm than vì gặp gỡ quá muộn.
Nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, nhị phu nhân sinh hạ Úc Phi Tuyết không lâu, liền bị bệnh nằm liệt giường, lúc Úc Phi Tuyết được ba tuổi thì tạ thế. Sau đó Úc Phi Tuyết bị đại phu nhân đuổi tới hậu viện.
Theo lý mà nói, Úc Phi Tuyết chắc chắn phải kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân mới đúng. Hơn nữa người đi hỏi thăm về cũng nói, mặc dù Úc Phi Tuyết không xinh đẹp bằng ba tỷ tỷ, nhưng cũng không đến mức xấu xí. Như vậy trên mấy thứ trên khuôn mặt này, chắc cũng chỉ là một thủy thuật để che mắt mọi người.
Lãnh Dịch Hạo hướng tay lên mặt Úc Phi Tuyết, cuối cùng cũng tìm được một chỗ nổi lên đằng sau tai nàng.
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo nhẹ cong lên, từ từ kéo lớp da người trên mặt nàng xuống, một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn không che đậy xuất hiện trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
Nàng không xấu, phải nói, thật sự rất thanh tú. Mặc dù chưa thoa phấn tô son nhưng đã có một vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn giống hoa sen mới nở, chẳng qua là hơi gầy một chút. Hai má hơi lõm, sắc mặt thiếu sức sống. Mười bốn tuổi, cơ thể cứ gầy bé như vậy, người không biết còn tưởng là một đứa trẻ con !
Cái quan trọng là, ôm không thoải mái chút nào!
Xem ra, hắn vẫn phải dưỡng nàng béo lên một chút mới được!
Ngón tay Lãnh Dịch Hạo trượt trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng mịn như tơ, giống như cỏ xanh chưa bị ai bước chân qua, làm lòng người thêm thoải mái. Ngón tay Dịch Hạo không tự chủ được trượt xuống tiếp.
Đột nhiên một trận đau truyền đến :
“A –”
Nữ nhân đáng chết này, tự nhiên lại cắn hắn!
“Ngon quá!” – Úc Phi Tuyết trong mộng đẹp đang lép bép cái miệng nhỏ nhắn, không biết nàng lại mơ thấy cái gì, một nụ cười thích thú hiện lên trên mặt.
Mây đen trên đầu Lãnh Dịch Hạo nhanh chóng tụ tập về rồi lại tiếp tục mở rộng.
Trước khi đôi chân của Úc Phi Tuyết càn quét đến, Lãnh Dịch Hạo vội đẩy Úc Phi Tuyết ra, lui về sau:
“Điên rồi !”
Trước khi nàng coi hắn thành bữa điểm tâm mà ăn, hắn nên sớm rời đi, đỡ bị nàng làm cho tức chết!
Chưa đi được hai bước, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn qua nữ nhân đang ngủ loạn trên giường, đôi lông mày thon dài của Lãnh Dịch Hạo nhíu nhẹ.
Hôm nay bị nữ nhân này vừa ôm lại vừa cắn, nếu cứ như vậy buông tha cho nàng, thế không phải sẽ rất thiệt sao?
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt