Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 19: Sâu không lường được
Ầm – quả boom trong đầu Úc Phi Tuyết phát nổ. Gặp Hoàng Đế ? Không không không! Nàng nhất định không muốn !
Nhưng mà nàng thật sự rất ghét gặp gỡ mấy vị phu nhân đại thần đó, đôi mắt tròn chuyển động, tằng hắng giọng, dịu dàng nói:
“Chắc là đêm qua bản vương phi bị nhiễm lạnh, đau đầu quá, đau quá…..”
Sau đó ngã xuống tiếp tục ngủ. Nàng bị bệnh, bị bệnh không thể gặp khách, đương nhiên cũng không thể tiến cung.
“Ngươi đi nói cho mấy vị phu nhân gì gì đó biết, bản vương phi không may bị trúng phong hàn, thân thể không khoẻ, không tiện tiếp khách.”
“Việc này……” – Người bên ngoài cửa do dự một chút, rốt cục đáp:
“Vâng.”
Con ngươi Úc Phi Tuyết lại đảo tròn, ở lại trong phủ chỉ bị người ta làm phiền, chi bằng đi ra ngoài làm phiền người khác.
“Còn nữa, hôm nay bản vương phi thân mình không khoẻ, không cho phép bất kỳ người nào đến quấy rầy bản vương phi nghỉ ngơi!”
“Vâng……”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, con ngươi Úc Phi Tuyết lóe lên một tia ranh mãnh, đã lâu không ra ngoài đi dạo, cơ hội tới rồi!
Úc Phi Tuyết rất cao hứng, không chú ý tới phía sau mình có một bóng đen đi theo.
Cho nên, đợi đến lúc đêm xuống trăng lên, lúc nàng uống say từ bên ngoài trở về, Lãnh Dịch Hạo sớm đã ở trong phòng chờ nàng.
Cả ngày hôm nay Cảnh Thu đều đi theo Úc Phi Tuyết, lặng lẽ điều tra hành tung của nàng.
Nha đầu này hôm nay đúng là rất bận rộn!
Đầu tiên là đến y phố giúp đỡ mấy người ở đấy, gọi đại phu ở đó là nhị sư phụ.
Sau đó mua một con gà nướng đến miếu hoang ở thành bắc gặp một gã ăn xin, gọi lão ăn xin đó là đại sư phụ.
Mấy việc đó không quan trọng, hắn sẽ phái người điều tra rõ lai lịch của hai người này.
Nhưng việc làm cho hắn không chịu nổi là, nữ nhân này lại đi Xuân Hương Lâu! Một nữ nhân một mình đi vào kỹ viện, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn chưa trở về!
Đêm càng khuya, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo càng khó coi!
Cuối cùng, ngoài cửa, bước chân loạng choạng, nàng cuối cùng cũng biết đường mà quay về rồi! Hơn nữa nếu hắn đoán không nhầm, chắc là nàng đã uống rượu !
Quả nhiên, giây tiếp theo, cửa phòng bị Úc Phi Tuyết hung hăng đạp ra.
“Uống ngon lắm! Yên Chi hôm nay muội rất vui !” – Úc Phi Tuyết ngây ngô cười, bước đi không vững, cứ nghiêng trái rồi lại ngiêng phải trong phòng.
Lãnh Dịch Hạo chỉ lẳng lặng ngồi trên giường đợi mình bị cô nàng say khướt kia phát hiện.
Yên Chi ? Danh kỹ của Xuân Hương Lâu ? Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
Cuối cùng nàng còn có bao nhiêu việc mà hắn không biết ?
Lần trước hắn phái người đi thăm dò về Úc tứ tiểu thư này, người đi điều tra trở về chỉ nói nàng là người không được thương yêu ở trong nhà, năm ba tuổi, khi mẹ nàng bị bệnh mà chết, nàng bị phụ thân đại nương và các tỷ tỷ vứt bỏ ở hậu viện, sống cùng đám người hầu. Mười một năm dường như chưa bao giờ đi qua tiền đình. Nghe qua đúng là rất bi thảm.
Nhưng lại không ai nói cho hắn biết, nữ nhân này lại kết giao thân thiết với một số nhân sĩ giang hồ, phong trần nữ tử. Xem ra, là hắn điều tra sai hướng rồi. Nữ nhân này đúng là “sâu không lường được”!
Úc Phi Tuyết đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không phát hiện trong phòng mình có thêm một vị khách không mời.
Nhưng mà nàng thật sự rất ghét gặp gỡ mấy vị phu nhân đại thần đó, đôi mắt tròn chuyển động, tằng hắng giọng, dịu dàng nói:
“Chắc là đêm qua bản vương phi bị nhiễm lạnh, đau đầu quá, đau quá…..”
Sau đó ngã xuống tiếp tục ngủ. Nàng bị bệnh, bị bệnh không thể gặp khách, đương nhiên cũng không thể tiến cung.
“Ngươi đi nói cho mấy vị phu nhân gì gì đó biết, bản vương phi không may bị trúng phong hàn, thân thể không khoẻ, không tiện tiếp khách.”
“Việc này……” – Người bên ngoài cửa do dự một chút, rốt cục đáp:
“Vâng.”
Con ngươi Úc Phi Tuyết lại đảo tròn, ở lại trong phủ chỉ bị người ta làm phiền, chi bằng đi ra ngoài làm phiền người khác.
“Còn nữa, hôm nay bản vương phi thân mình không khoẻ, không cho phép bất kỳ người nào đến quấy rầy bản vương phi nghỉ ngơi!”
“Vâng……”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, con ngươi Úc Phi Tuyết lóe lên một tia ranh mãnh, đã lâu không ra ngoài đi dạo, cơ hội tới rồi!
Úc Phi Tuyết rất cao hứng, không chú ý tới phía sau mình có một bóng đen đi theo.
Cho nên, đợi đến lúc đêm xuống trăng lên, lúc nàng uống say từ bên ngoài trở về, Lãnh Dịch Hạo sớm đã ở trong phòng chờ nàng.
Cả ngày hôm nay Cảnh Thu đều đi theo Úc Phi Tuyết, lặng lẽ điều tra hành tung của nàng.
Nha đầu này hôm nay đúng là rất bận rộn!
Đầu tiên là đến y phố giúp đỡ mấy người ở đấy, gọi đại phu ở đó là nhị sư phụ.
Sau đó mua một con gà nướng đến miếu hoang ở thành bắc gặp một gã ăn xin, gọi lão ăn xin đó là đại sư phụ.
Mấy việc đó không quan trọng, hắn sẽ phái người điều tra rõ lai lịch của hai người này.
Nhưng việc làm cho hắn không chịu nổi là, nữ nhân này lại đi Xuân Hương Lâu! Một nữ nhân một mình đi vào kỹ viện, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn chưa trở về!
Đêm càng khuya, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo càng khó coi!
Cuối cùng, ngoài cửa, bước chân loạng choạng, nàng cuối cùng cũng biết đường mà quay về rồi! Hơn nữa nếu hắn đoán không nhầm, chắc là nàng đã uống rượu !
Quả nhiên, giây tiếp theo, cửa phòng bị Úc Phi Tuyết hung hăng đạp ra.
“Uống ngon lắm! Yên Chi hôm nay muội rất vui !” – Úc Phi Tuyết ngây ngô cười, bước đi không vững, cứ nghiêng trái rồi lại ngiêng phải trong phòng.
Lãnh Dịch Hạo chỉ lẳng lặng ngồi trên giường đợi mình bị cô nàng say khướt kia phát hiện.
Yên Chi ? Danh kỹ của Xuân Hương Lâu ? Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
Cuối cùng nàng còn có bao nhiêu việc mà hắn không biết ?
Lần trước hắn phái người đi thăm dò về Úc tứ tiểu thư này, người đi điều tra trở về chỉ nói nàng là người không được thương yêu ở trong nhà, năm ba tuổi, khi mẹ nàng bị bệnh mà chết, nàng bị phụ thân đại nương và các tỷ tỷ vứt bỏ ở hậu viện, sống cùng đám người hầu. Mười một năm dường như chưa bao giờ đi qua tiền đình. Nghe qua đúng là rất bi thảm.
Nhưng lại không ai nói cho hắn biết, nữ nhân này lại kết giao thân thiết với một số nhân sĩ giang hồ, phong trần nữ tử. Xem ra, là hắn điều tra sai hướng rồi. Nữ nhân này đúng là “sâu không lường được”!
Úc Phi Tuyết đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không phát hiện trong phòng mình có thêm một vị khách không mời.
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt