Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 145: Hoàng thượng và nương nương đã đi ngủ, mời Vương gia quay về
Hoàng thượng và nương nương đã đi ngủ, mời Vương gia quay về
Chẳng lẽ lời thái hậu nói là thật, Lãnh Dịch Hạo muốn mưu phản?
Nghĩ tới đây, tuy rằng trên mặt Lãnh Dịch Khánh không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng hắn lại thêm đề phòng với Lãnh Dịch Hạo.
"Như vậy đi, trẫm vào khuyên Tiểu Tuyết lần nữa, đến lúc hai người gặp nhau, đệ cố gắng năn nỉ nàng ấy." Lãnh Dịch Khánh dứt lời, vỗ vai Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo biết, lúc này đang ở trong cung, hắn không thể cứng rắn được, ngộ nhỡ để cho người ta nắm được chuyện gì, đến lúc đó bị gán tội khi quân, sẽ gây họa cho rất nhiều người.
Vì vậy, Lãnh Dịch Hạo đành gật đầu.
Trên mặt Lãnh Dịch hiện lên nụ cười khó thấy. Nhìn dáng vẻ Lãnh Dịch Hạo hiện giờ, thực sự khiến hắn rất vui sướng!
Lãnh Dịch Hạo ngang ngược, kiêu ngạo ngày trước không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay, vì một nữ nhân mà phải đành nhẫn nhịn nuốt cơn giận.
Lúc Lãnh Dịch Khánh trở lại Thanh Loan Điện, Úc Phi Tuyết đang nôn nóng đi tới đi lui. Úc Phi Tuyết cảm thấy bất an, Lãnh Dịch Hạo đến, trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm thế nào. Đã nói là không nghĩ đến nữa, thế nhưng nàng lại không cản được suy nghĩ của mình.
Lãnh Dịch Hạo đến vì nàng sao? Nếu đúng là vậy, vì sao ngày hôm nay mới đến. Nếu như không phải, vậy...
Lãnh Dịch Khánh lẳng lặng ở ngoài cửa nhìn người trong điện nôn nóng bất an, trong lòng có một chút buồn bã, trong lòng Úc Phi Tuyết chỉ có Lãnh Dịch Hạo, dù cho Lãnh Dịch Hạo đối với nàng không tốt, trong lòng nàng vẫn nhớ thương hắn.
Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng thở dài, bước vào bên trong điện.
"Hoàng thượng." Trong ánh mắt Úc Phi Tuyết mang theo sự mong đợi mà ngay cả nàng cũng không ngờ tới.
"Đệ ấy đã đi." Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng mở miệng.
"Đi... rồi?" Trong mắt Úc Phi Tuyết liền trở nên u ám.
"Đệ ấy hỏi trẫm một số chuyện... à, không, đệ ấy hỏi về nàng." Lãnh Dịch Khánh cố ý nói thật dịu dàng.
Úc Phi Tuyết nghe lại hiểu nhầm: "Hắn tìm huynh là vì công việc, phải không? Huynh không cần gạt ta nữa. A Khánh, huynh không biết nói dối."
Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết nhất thời mất đi vẻ rạng rỡ, nghe Úc Phi Tuyết đánh giá mình như vậy, trong lòng Lãnh Dịch Khánh đầy buồn bã.
Đúng vậy, thủ đoạn của hắn thực sự rất thấp kém.
Thế nhưng hắn thực sự rất muốn, thực sự rất muốn có nàng.
Hiện tại, hắn đã đủ sức để bảo vệ nàng. Hắn chỉ muốn nắm chặt cơ hội này, quý trọng nàng, bảo vệ nàng, giữ nàng ở lại.
"Thật ra đệ ấy rất muốn gặp nàng, nhưng trẫm nói nàng đã đi ngủ rồi, như vậy đi, ngày mai trẫm lại kêu đệ ấy vào cung..."
"Không cần, ta không hề muốn gặp hắn." Úc Phi Tuyết xoay người đi tới bên chiếc bàn nhỏ tiếp tục loay hoay khám phá trò chơi, có một cảm giác chua xót từ trong ngực tràn ra mãnh liệt khiến nàng không nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Thật ra, nếu như Lãnh Dịch Hạo thực sự muốn gặp nàng, hoàng cung này đâu thể ngăn bước hắn.
Thật ra thì từ lâu Lãnh Dịch Hạo đã không muốn thấy nàng, bằng không, sao lại chờ cho tới hôm nay mới đến.
Chuyện này mọi người đều biết, chỉ là nàng không muốn tin mà thôi.
Đến lúc này mà A Khánh còn nói giúp cho Lãnh Dịch Hạo, còn an ủi nàng. A Khánh thực sự là người tốt nhất.
"Đừng nói chuyện này nữa, nàng xem ta đem quà đến cho nàng, nhắm mắt lại trước đã." Trong mắt Lãnh Dịch Khánh có chút thay đổi, chợt lóe lên rồi biến mất.
Úc Phi Tuyết do dự một chút, nhắm mắt lại.
"Được rồi, có thể mở mắt ra rồi." Tiếng Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng vang lên, Úc Phi Tuyết chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, toàn bộ đèn đuốc trong đại điện đều được tắt, trước mặt nàng chỉ có một cái đèn nhỏ vừa xoay tròn vừa phát ra năm màu thay đổi liên tục giống như cầu vồng, làm khắp đại điện tràn đầy ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp.
"Đẹp quá!" Lần đầu tiên trong năm ngày qua Úc Phi Tuyết nở nụ cười. Tuy chỉ là một nụ cười mỉm nhưng cũng khiến đôi mắt Lãnh Dịch Khánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi.
Đúng vậy, quá đẹp
Khuôn mặt mềm mại của Úc Phi Tuyết dưới ánh đèn kiều diễm có vẻ thanh tú động lòng người, lông mi dài giống như hai cánh ve, dưới ánh sáng ngũ sắc lay động, đôi môi mọng khẽ mỉm cười, mông lung thơ mộng.
Lãnh Dịch Khánh ngắm nàng không khỏi ngây người. Còn Úc Phi Tuyết ngồi ngắm ngọn đèn ngũ sắc cũng rơi vào trầm tư, không để ý đến ánh mắt Lãnh Dịch Khánh trong nháy mắt đã thắp lên lửa nóng.
***
Bên ngoài điện, Lãnh Dịch Hạo lo lắng chờ đợi, vậy mà, Thanh Loan Điện đang sáng rực như ban ngày bỗng nhiên vụt tối rồi hiện lên ánh nến kiều diễm.
Tâm tình Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên trầm xuống, đang định tiến lại thì thấy tiểu thái giám bước nhanh đến: "Hồi bẩm Vương gia, hoàng thượng và nương nương đã đi ngủ, hoàng thượng nói mời Vương gia quay về."
Lời hoàng thượng dặn, tiểu thái giám nói không sót một từ.
"Nương nương?" Lãnh Dịch Hạo âm trầm mở miệng.
"Đúng vậy, hoàng thượng nói, mặc dù bây giờ chưa hạ chỉ nhưng bảo chúng nô tài gọi Luyến Tuyết cô nương là nương nương, dù sao thì hoàng thượng và nương nương cũng đã... cho nên nô tài chúng tôi đều gọi người là nương nương." Lời tiểu thái giám nói như một nhát kiếm đâm thẳng vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
Nương nương!
"Hoàng thượng và nương nương đã..." Tuy rằng vài từ ngắn ngủi thế nhưng nhưng lực sát thương cực mạnh.
Lãnh Dịch Hạo nắm chặt bàn tay, muốn nhào vào trong điện.
"Vương gia!" Cảnh Thu kéo Lãnh Dịch Hạo, "Nơi này là hoàng cung, Vương gia, cố gắng bình tĩnh đừng nóng nảy!"
Lãnh Dịch Hạo đang muốn đẩy Cảnh Thu ra, đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng truyền: "Thái hậu giá lâm, Thuận Vương phi giá lâm.
Ngọc Điệp ung dung đỡ thái hậu, chậm rãi đi tới.
"Thuận Vương gia tiến cung, là tới tìm Vương phi sao? Là ai gia không tốt, ai gia quá yêu thích Vương phi, cho nên muốn nàng ấy ở chỗ này bồi ai gia, làm lỡ dịp vợ chồng son các ngươi gặp nhau phải không?" Thái hậu cười vô cùng hòa ái dễ gần, nụ cười như gió xuân thổi tới.
Giờ phút này lòng Lãnh Dịch Hạo nóng như lửa đốt, tiểu nha đầu của hắn đang ở trong Thanh Loan Điện! Lãnh Dịch Khánh cũng đang ở trong đó!
Bọn họ ngủ! Bọn họ đang ngủ!
Nghĩ đến hình ảnh tiểu nha đầu mềm mại, đáng yêu e ấp trong lòng mình, hiện đang ở dưới thân một người đàn ông khác ...
Lãnh Dịch Hạo muốn giết người!
Chẳng lẽ lời thái hậu nói là thật, Lãnh Dịch Hạo muốn mưu phản?
Nghĩ tới đây, tuy rằng trên mặt Lãnh Dịch Khánh không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng hắn lại thêm đề phòng với Lãnh Dịch Hạo.
"Như vậy đi, trẫm vào khuyên Tiểu Tuyết lần nữa, đến lúc hai người gặp nhau, đệ cố gắng năn nỉ nàng ấy." Lãnh Dịch Khánh dứt lời, vỗ vai Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo biết, lúc này đang ở trong cung, hắn không thể cứng rắn được, ngộ nhỡ để cho người ta nắm được chuyện gì, đến lúc đó bị gán tội khi quân, sẽ gây họa cho rất nhiều người.
Vì vậy, Lãnh Dịch Hạo đành gật đầu.
Trên mặt Lãnh Dịch hiện lên nụ cười khó thấy. Nhìn dáng vẻ Lãnh Dịch Hạo hiện giờ, thực sự khiến hắn rất vui sướng!
Lãnh Dịch Hạo ngang ngược, kiêu ngạo ngày trước không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay, vì một nữ nhân mà phải đành nhẫn nhịn nuốt cơn giận.
Lúc Lãnh Dịch Khánh trở lại Thanh Loan Điện, Úc Phi Tuyết đang nôn nóng đi tới đi lui. Úc Phi Tuyết cảm thấy bất an, Lãnh Dịch Hạo đến, trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm thế nào. Đã nói là không nghĩ đến nữa, thế nhưng nàng lại không cản được suy nghĩ của mình.
Lãnh Dịch Hạo đến vì nàng sao? Nếu đúng là vậy, vì sao ngày hôm nay mới đến. Nếu như không phải, vậy...
Lãnh Dịch Khánh lẳng lặng ở ngoài cửa nhìn người trong điện nôn nóng bất an, trong lòng có một chút buồn bã, trong lòng Úc Phi Tuyết chỉ có Lãnh Dịch Hạo, dù cho Lãnh Dịch Hạo đối với nàng không tốt, trong lòng nàng vẫn nhớ thương hắn.
Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng thở dài, bước vào bên trong điện.
"Hoàng thượng." Trong ánh mắt Úc Phi Tuyết mang theo sự mong đợi mà ngay cả nàng cũng không ngờ tới.
"Đệ ấy đã đi." Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng mở miệng.
"Đi... rồi?" Trong mắt Úc Phi Tuyết liền trở nên u ám.
"Đệ ấy hỏi trẫm một số chuyện... à, không, đệ ấy hỏi về nàng." Lãnh Dịch Khánh cố ý nói thật dịu dàng.
Úc Phi Tuyết nghe lại hiểu nhầm: "Hắn tìm huynh là vì công việc, phải không? Huynh không cần gạt ta nữa. A Khánh, huynh không biết nói dối."
Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết nhất thời mất đi vẻ rạng rỡ, nghe Úc Phi Tuyết đánh giá mình như vậy, trong lòng Lãnh Dịch Khánh đầy buồn bã.
Đúng vậy, thủ đoạn của hắn thực sự rất thấp kém.
Thế nhưng hắn thực sự rất muốn, thực sự rất muốn có nàng.
Hiện tại, hắn đã đủ sức để bảo vệ nàng. Hắn chỉ muốn nắm chặt cơ hội này, quý trọng nàng, bảo vệ nàng, giữ nàng ở lại.
"Thật ra đệ ấy rất muốn gặp nàng, nhưng trẫm nói nàng đã đi ngủ rồi, như vậy đi, ngày mai trẫm lại kêu đệ ấy vào cung..."
"Không cần, ta không hề muốn gặp hắn." Úc Phi Tuyết xoay người đi tới bên chiếc bàn nhỏ tiếp tục loay hoay khám phá trò chơi, có một cảm giác chua xót từ trong ngực tràn ra mãnh liệt khiến nàng không nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Thật ra, nếu như Lãnh Dịch Hạo thực sự muốn gặp nàng, hoàng cung này đâu thể ngăn bước hắn.
Thật ra thì từ lâu Lãnh Dịch Hạo đã không muốn thấy nàng, bằng không, sao lại chờ cho tới hôm nay mới đến.
Chuyện này mọi người đều biết, chỉ là nàng không muốn tin mà thôi.
Đến lúc này mà A Khánh còn nói giúp cho Lãnh Dịch Hạo, còn an ủi nàng. A Khánh thực sự là người tốt nhất.
"Đừng nói chuyện này nữa, nàng xem ta đem quà đến cho nàng, nhắm mắt lại trước đã." Trong mắt Lãnh Dịch Khánh có chút thay đổi, chợt lóe lên rồi biến mất.
Úc Phi Tuyết do dự một chút, nhắm mắt lại.
"Được rồi, có thể mở mắt ra rồi." Tiếng Lãnh Dịch Khánh nhẹ nhàng vang lên, Úc Phi Tuyết chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, toàn bộ đèn đuốc trong đại điện đều được tắt, trước mặt nàng chỉ có một cái đèn nhỏ vừa xoay tròn vừa phát ra năm màu thay đổi liên tục giống như cầu vồng, làm khắp đại điện tràn đầy ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp.
"Đẹp quá!" Lần đầu tiên trong năm ngày qua Úc Phi Tuyết nở nụ cười. Tuy chỉ là một nụ cười mỉm nhưng cũng khiến đôi mắt Lãnh Dịch Khánh tỏa ra ánh sáng khắp nơi.
Đúng vậy, quá đẹp
Khuôn mặt mềm mại của Úc Phi Tuyết dưới ánh đèn kiều diễm có vẻ thanh tú động lòng người, lông mi dài giống như hai cánh ve, dưới ánh sáng ngũ sắc lay động, đôi môi mọng khẽ mỉm cười, mông lung thơ mộng.
Lãnh Dịch Khánh ngắm nàng không khỏi ngây người. Còn Úc Phi Tuyết ngồi ngắm ngọn đèn ngũ sắc cũng rơi vào trầm tư, không để ý đến ánh mắt Lãnh Dịch Khánh trong nháy mắt đã thắp lên lửa nóng.
***
Bên ngoài điện, Lãnh Dịch Hạo lo lắng chờ đợi, vậy mà, Thanh Loan Điện đang sáng rực như ban ngày bỗng nhiên vụt tối rồi hiện lên ánh nến kiều diễm.
Tâm tình Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên trầm xuống, đang định tiến lại thì thấy tiểu thái giám bước nhanh đến: "Hồi bẩm Vương gia, hoàng thượng và nương nương đã đi ngủ, hoàng thượng nói mời Vương gia quay về."
Lời hoàng thượng dặn, tiểu thái giám nói không sót một từ.
"Nương nương?" Lãnh Dịch Hạo âm trầm mở miệng.
"Đúng vậy, hoàng thượng nói, mặc dù bây giờ chưa hạ chỉ nhưng bảo chúng nô tài gọi Luyến Tuyết cô nương là nương nương, dù sao thì hoàng thượng và nương nương cũng đã... cho nên nô tài chúng tôi đều gọi người là nương nương." Lời tiểu thái giám nói như một nhát kiếm đâm thẳng vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
Nương nương!
"Hoàng thượng và nương nương đã..." Tuy rằng vài từ ngắn ngủi thế nhưng nhưng lực sát thương cực mạnh.
Lãnh Dịch Hạo nắm chặt bàn tay, muốn nhào vào trong điện.
"Vương gia!" Cảnh Thu kéo Lãnh Dịch Hạo, "Nơi này là hoàng cung, Vương gia, cố gắng bình tĩnh đừng nóng nảy!"
Lãnh Dịch Hạo đang muốn đẩy Cảnh Thu ra, đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng truyền: "Thái hậu giá lâm, Thuận Vương phi giá lâm.
Ngọc Điệp ung dung đỡ thái hậu, chậm rãi đi tới.
"Thuận Vương gia tiến cung, là tới tìm Vương phi sao? Là ai gia không tốt, ai gia quá yêu thích Vương phi, cho nên muốn nàng ấy ở chỗ này bồi ai gia, làm lỡ dịp vợ chồng son các ngươi gặp nhau phải không?" Thái hậu cười vô cùng hòa ái dễ gần, nụ cười như gió xuân thổi tới.
Giờ phút này lòng Lãnh Dịch Hạo nóng như lửa đốt, tiểu nha đầu của hắn đang ở trong Thanh Loan Điện! Lãnh Dịch Khánh cũng đang ở trong đó!
Bọn họ ngủ! Bọn họ đang ngủ!
Nghĩ đến hình ảnh tiểu nha đầu mềm mại, đáng yêu e ấp trong lòng mình, hiện đang ở dưới thân một người đàn ông khác ...
Lãnh Dịch Hạo muốn giết người!
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt