Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 107: Hôm nay chỉ ngủ thôi
Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa phòng Úc Phi Tuyết, trong phòng là một màn không gian u ám... Trên giường, thân ảnh yểu điệu giống như đang ngủ say. Khuôn mặt Úc Phi Tuyết nhỏ nhắn dưới ánh trăng có vẻ vô cùng điềm tĩnh. Lãnh Dịch Hạo đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Úc Phi Tuyết mở mắt ra: "Lãnh Dịch Hạo? Ngươi tới đây làm gì?"
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo tao nhã cong nhẹ: "Ngủ."
"Hả?" Úc Phi Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Dịch Hạo đã xoay người lên giường, một cánh tay kéo Úc Phi Tuyết ôm nàng vào lòng.
"Ngươi không tới gặp Ngọc Điệp sao? Không sợ nàng lại gặp chuyện không may sao?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng hầm hừ.
"Không muốn ta ở cùng nàng sao?" Lãnh Dịch Hạo xoay người nhìn thẳng vào Úc Phi Tuyết, đôi mắt thâm thúy mà âm trầm, nhìn không ra tâm tình.
"Không muốn!" Úc Phi Tuyết đẩy Lãnh Dịch Hạo, hơi chột dạ xoay người sang ch khác. Ánh mắt tên biến thái này quá sâu, thật đáng sợ. Đúng là ứng nghiệm câu nói: có tật giật mình sao?
"Không cho phép không muốn." Lãnh Dịch Hạo xoay người Úc Phi Tuyết để nàng nhìn hắn.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, không cho phép ngươi chạm vào ta!" Nhìn ánh mắt thâm thúy của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết chột dạ thay đổi chủ đề.
Lời nàng nói cũng không phải là giả, cả người nàng đúng là đang vô cùng đau nhức! Cái tên biến thái này tinh lực không phải bình thường! Ngủ một ngày trời vẫn chưa khôi phục lại!
"Được, hôm nay chỉ ngủ thôi." Lãnh Dịch Hạo vừa nói xong, một tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ.
Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Úc Phi Tuyết nhếch lên đầu nhìn qua Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Dịch Hạo giờ phút này có vẻ vô cùng yên tĩnh. Hắn thật sự ngủ.
"Này, ngươi làm sao vậy?" Úc Phi Tuyết chọc chọc ngực của hắn, phản ứng của hắn có vẻ kỳ quái.
"Mệt mỏi." Lãnh Dịch Hạo không có mở mắt ra, chỉ chậm rãi nói: "Hôm nay trong phủ có một thích khách, ta nghi ngờ là đồng đảng của Mã Thiên Ba nên chuẩn bị sáng sớm mai áp giải Mã Thiên Ba về kinh, để tránh đêm dài lắm mộng."
"Lên kinh? Tại sao phải lên kinh? Không phải người quản lý chuyện này là ngươi sao?" Nghiêm trọng như vậy sao?
"Chuyện của Biên Ấp đúng là quản lý, nhưng Mã Thiên Ba cùng Thần Vực có quan hệ, sự tình không đơn giản nữa. Mấy năm nay Thần Vực chiêu binh mãi mã, chỉ sợ chí không nhỏ, cho nên phụ hoàng từng nói qua, nếu như bắt được Mã Thiên Ba, lập tức áp giải lên kinh, người muốn đích thân tra hỏi."
"À." Xem ra cứu Mã Thiên Ba, chỉ còn tối mai thôi.
Lãnh Dịch Hạo im lặng một lát: "Có muốn biết là ai đã hạ độc nàng>"Ai?" Úc Phi Tuyết rất muốn biết, là ai dám to gan hành động trên đầu Thái Tuế Gia, dám hạ độc nàng!
"Cụ thể là ai vẫn chưa thể xác định, nhưng ả chính là một người trong bảy vị Hồ Điệp phu nhân." Giọng nói của Lãnh Dịch Hạo hình như rất mệt mỏi.
"Bảy vị phu nhân? Các nàng không phải là bị đuổi đi rồi sao?" Úc Phi Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng lập tức lại bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, trong vương phủ vẫn còn có người của các nàng, vì thế có người muốn báo thù cho các nàng!"
Lãnh Dịch Hạo mở mắt ra, nhìn Úc Phi Tuyết, đặt nụ hôn lên trán của nàng: "Thông minh, ngủ đi."
Úc Phi Tuyết làm sao có thể ngủ được, là ai hạ dược, nàng cũng rất muốn biết. Nhưng nếu để cho Lãnh Dịch Hạo tìm được người này, Lãnh Dịch Hạo nhất định sẽ biết, nàng đã đến đại lao. Đến lúc đó nhất định Lãnh Dịch Hạo sẽ nghi ngờ nàng!
Làm sao bây giờ?
"Đúng rồi, chuyện bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, vì thế ta cho các nàng tạm thời ở tại Tây viện, sau khi sự việc rõ ràng, đuổi các nàng đi cũng không muộn. Nha đầu, không phải nàng đang ghen đấy chứ?" Lãnh Dịch Hạo mở mắt ra, mắt ánh lên vẻ xấu xa, Úc Phi Tuyết lúc này mới an tâm. Đúng vậy, Lãnh Dịch Hạo như vậy mới là bình thường!
"Ai ghen chứ, đáng ghét!" Úc Phi Tuyết đẩy Lãnh Dịch Hạo một cái, xoay người ngủ.
Ánh trăng sáng sủa, lưng Úc Phi Tuyết dán trong ngực Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo ôm gọn eo Úc Phi Tuyết. Nhìn thân mật vô cùng, nhưng hai người lại không thể ngủ.
Sáng hôm sau, Lãnh Dịch Hạo rời đi, nhưng trong Kỳ Lân Các lại có một vị khách không mời mà đến. Hồng Điệp phu nhân.
"Ngươi tới làm gì?" Úc Phi Tuyết lộ rõ vẻ không thích.
"Muội tới làm một giao dịch với Vương phi tỷ tỷ." Hồng Điệp phu nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh>"Giao dịch? Ta và ngươi có giao dịch gì đáng nói sao?" Úc Phi Tuyết hậm hực.
"Có. Người hạ độc tỷ là muội. Biết rõ tỷ định thả Mã Thiên Ba cũng là muội."
"Ngươi..." Úc Phi Tuyết đột nhiên bật dậy, "Kẻ hèn hạ vô sỉ kia chính là ngươi!"
"Đúng vậy, Vương phi tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ, muội nguyện ý chịu tội với tỷ. Hơn nữa muội thề từ nay về sau sẽ không làm mấy việc như vậy nữa, muội biết rõ, với khả năng của Vương gia, nếu như hắn muốn điều tra thì sớm muộn sẽ tra được tội của muội. Cho nên muội tới tìm tỷ, cùng tỷ làm một giao dịch. Lần này, tỷ nhất định phải cứu muội." Hồng Điệp phu nhân hình như rất tự tin, không hề giống người đang cầu xin.
"Ta cứu ngươi? Ngươi nghĩ thật hay! Dựa vào cái gì?" Úc Phi Tuyết liếc nàng một cái.
"Muội biết người cứu Mã Thiên Ba là tỷ. Vương gia hận nhất là có người phản bội hắn. Đã từng có một tướng quân đi theo Vương gia mười năm, có thể là vì hắn nhất thời hồ đồ, làm việc có lỗi với Vương gia, Vương gia liền tự tay biết rõ. Nếu để cho Vương gia biết rõ, tỷ phản bội hắn, tỷ đoán hắn sẽ như thế nào?" Trong lời nói của Hồng Điệp phu nhân không thiếu sự uy hiếp.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Phải nói, hai người chúng ta, thật ra bây giờ là cùng hội cùng thuyền, bởi vì hai chúng ta đều phản bội Vương gia. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tỷ có thể suy nghĩ. Chúng ta là cùng chết, hay là cùng sống." Hồng Điệp phu nhân để lại một câu, thi lễ với Úc Phi Tuyết rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi Kỳ Lân Các, thái độ của Hồng Điệp phu nhân lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Vương gia." Hai tay Hồng Điệp run rẩy, nàng không ngờ, Vương gia căn bản không cần điều tra mà trực tiếp tới tìm nàng.
"Sao?" Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo xuyên thấu Hồng Điệp, nhìn về phía Kỳ Lân Các.
"Lời Vương gia phân phó, thiếp thân đã nói tất cả. ương gia, xin ngài tha cho nô tì." Hồng Điệp phu nhân nơm nớp lo sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, không biết bước tiếp theo Lãnh Dịch Hạo sẽ làm như thế nào.
Lãnh Dịch Hạo lại không nói gì nhưng khóe môi cong lên lạnh lùng, lại có chút lo lắng.
Nha đầu, đừng là nàng. Ta không hy vọng là nàng!
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo tao nhã cong nhẹ: "Ngủ."
"Hả?" Úc Phi Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Dịch Hạo đã xoay người lên giường, một cánh tay kéo Úc Phi Tuyết ôm nàng vào lòng.
"Ngươi không tới gặp Ngọc Điệp sao? Không sợ nàng lại gặp chuyện không may sao?" Úc Phi Tuyết lạnh lùng hầm hừ.
"Không muốn ta ở cùng nàng sao?" Lãnh Dịch Hạo xoay người nhìn thẳng vào Úc Phi Tuyết, đôi mắt thâm thúy mà âm trầm, nhìn không ra tâm tình.
"Không muốn!" Úc Phi Tuyết đẩy Lãnh Dịch Hạo, hơi chột dạ xoay người sang ch khác. Ánh mắt tên biến thái này quá sâu, thật đáng sợ. Đúng là ứng nghiệm câu nói: có tật giật mình sao?
"Không cho phép không muốn." Lãnh Dịch Hạo xoay người Úc Phi Tuyết để nàng nhìn hắn.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, không cho phép ngươi chạm vào ta!" Nhìn ánh mắt thâm thúy của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết chột dạ thay đổi chủ đề.
Lời nàng nói cũng không phải là giả, cả người nàng đúng là đang vô cùng đau nhức! Cái tên biến thái này tinh lực không phải bình thường! Ngủ một ngày trời vẫn chưa khôi phục lại!
"Được, hôm nay chỉ ngủ thôi." Lãnh Dịch Hạo vừa nói xong, một tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ.
Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Úc Phi Tuyết nhếch lên đầu nhìn qua Lãnh Dịch Hạo, khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Dịch Hạo giờ phút này có vẻ vô cùng yên tĩnh. Hắn thật sự ngủ.
"Này, ngươi làm sao vậy?" Úc Phi Tuyết chọc chọc ngực của hắn, phản ứng của hắn có vẻ kỳ quái.
"Mệt mỏi." Lãnh Dịch Hạo không có mở mắt ra, chỉ chậm rãi nói: "Hôm nay trong phủ có một thích khách, ta nghi ngờ là đồng đảng của Mã Thiên Ba nên chuẩn bị sáng sớm mai áp giải Mã Thiên Ba về kinh, để tránh đêm dài lắm mộng."
"Lên kinh? Tại sao phải lên kinh? Không phải người quản lý chuyện này là ngươi sao?" Nghiêm trọng như vậy sao?
"Chuyện của Biên Ấp đúng là quản lý, nhưng Mã Thiên Ba cùng Thần Vực có quan hệ, sự tình không đơn giản nữa. Mấy năm nay Thần Vực chiêu binh mãi mã, chỉ sợ chí không nhỏ, cho nên phụ hoàng từng nói qua, nếu như bắt được Mã Thiên Ba, lập tức áp giải lên kinh, người muốn đích thân tra hỏi."
"À." Xem ra cứu Mã Thiên Ba, chỉ còn tối mai thôi.
Lãnh Dịch Hạo im lặng một lát: "Có muốn biết là ai đã hạ độc nàng>"Ai?" Úc Phi Tuyết rất muốn biết, là ai dám to gan hành động trên đầu Thái Tuế Gia, dám hạ độc nàng!
"Cụ thể là ai vẫn chưa thể xác định, nhưng ả chính là một người trong bảy vị Hồ Điệp phu nhân." Giọng nói của Lãnh Dịch Hạo hình như rất mệt mỏi.
"Bảy vị phu nhân? Các nàng không phải là bị đuổi đi rồi sao?" Úc Phi Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng lập tức lại bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, trong vương phủ vẫn còn có người của các nàng, vì thế có người muốn báo thù cho các nàng!"
Lãnh Dịch Hạo mở mắt ra, nhìn Úc Phi Tuyết, đặt nụ hôn lên trán của nàng: "Thông minh, ngủ đi."
Úc Phi Tuyết làm sao có thể ngủ được, là ai hạ dược, nàng cũng rất muốn biết. Nhưng nếu để cho Lãnh Dịch Hạo tìm được người này, Lãnh Dịch Hạo nhất định sẽ biết, nàng đã đến đại lao. Đến lúc đó nhất định Lãnh Dịch Hạo sẽ nghi ngờ nàng!
Làm sao bây giờ?
"Đúng rồi, chuyện bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, vì thế ta cho các nàng tạm thời ở tại Tây viện, sau khi sự việc rõ ràng, đuổi các nàng đi cũng không muộn. Nha đầu, không phải nàng đang ghen đấy chứ?" Lãnh Dịch Hạo mở mắt ra, mắt ánh lên vẻ xấu xa, Úc Phi Tuyết lúc này mới an tâm. Đúng vậy, Lãnh Dịch Hạo như vậy mới là bình thường!
"Ai ghen chứ, đáng ghét!" Úc Phi Tuyết đẩy Lãnh Dịch Hạo một cái, xoay người ngủ.
Ánh trăng sáng sủa, lưng Úc Phi Tuyết dán trong ngực Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo ôm gọn eo Úc Phi Tuyết. Nhìn thân mật vô cùng, nhưng hai người lại không thể ngủ.
Sáng hôm sau, Lãnh Dịch Hạo rời đi, nhưng trong Kỳ Lân Các lại có một vị khách không mời mà đến. Hồng Điệp phu nhân.
"Ngươi tới làm gì?" Úc Phi Tuyết lộ rõ vẻ không thích.
"Muội tới làm một giao dịch với Vương phi tỷ tỷ." Hồng Điệp phu nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh>"Giao dịch? Ta và ngươi có giao dịch gì đáng nói sao?" Úc Phi Tuyết hậm hực.
"Có. Người hạ độc tỷ là muội. Biết rõ tỷ định thả Mã Thiên Ba cũng là muội."
"Ngươi..." Úc Phi Tuyết đột nhiên bật dậy, "Kẻ hèn hạ vô sỉ kia chính là ngươi!"
"Đúng vậy, Vương phi tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ, muội nguyện ý chịu tội với tỷ. Hơn nữa muội thề từ nay về sau sẽ không làm mấy việc như vậy nữa, muội biết rõ, với khả năng của Vương gia, nếu như hắn muốn điều tra thì sớm muộn sẽ tra được tội của muội. Cho nên muội tới tìm tỷ, cùng tỷ làm một giao dịch. Lần này, tỷ nhất định phải cứu muội." Hồng Điệp phu nhân hình như rất tự tin, không hề giống người đang cầu xin.
"Ta cứu ngươi? Ngươi nghĩ thật hay! Dựa vào cái gì?" Úc Phi Tuyết liếc nàng một cái.
"Muội biết người cứu Mã Thiên Ba là tỷ. Vương gia hận nhất là có người phản bội hắn. Đã từng có một tướng quân đi theo Vương gia mười năm, có thể là vì hắn nhất thời hồ đồ, làm việc có lỗi với Vương gia, Vương gia liền tự tay biết rõ. Nếu để cho Vương gia biết rõ, tỷ phản bội hắn, tỷ đoán hắn sẽ như thế nào?" Trong lời nói của Hồng Điệp phu nhân không thiếu sự uy hiếp.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Phải nói, hai người chúng ta, thật ra bây giờ là cùng hội cùng thuyền, bởi vì hai chúng ta đều phản bội Vương gia. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tỷ có thể suy nghĩ. Chúng ta là cùng chết, hay là cùng sống." Hồng Điệp phu nhân để lại một câu, thi lễ với Úc Phi Tuyết rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi Kỳ Lân Các, thái độ của Hồng Điệp phu nhân lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Vương gia." Hai tay Hồng Điệp run rẩy, nàng không ngờ, Vương gia căn bản không cần điều tra mà trực tiếp tới tìm nàng.
"Sao?" Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo xuyên thấu Hồng Điệp, nhìn về phía Kỳ Lân Các.
"Lời Vương gia phân phó, thiếp thân đã nói tất cả. ương gia, xin ngài tha cho nô tì." Hồng Điệp phu nhân nơm nớp lo sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, không biết bước tiếp theo Lãnh Dịch Hạo sẽ làm như thế nào.
Lãnh Dịch Hạo lại không nói gì nhưng khóe môi cong lên lạnh lùng, lại có chút lo lắng.
Nha đầu, đừng là nàng. Ta không hy vọng là nàng!
Tác giả :
Lam Yên Hểu Nguyệt