Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 4: Nụ hôn của hắn làm cho lòng dạ nàng rối bời
Tròng mắt nàng lấp lánh như bảo thạch, là người ngay thẳng, hào phóng, không chút giả bộ, không giống đám oanh oanh yến yến bên cạnh hắn, một đám người đẹp thì có đẹp nhưng lòng dạ như rắn độc, tràn đầy mưu tính.
Diệp Mộ Liễu càng cúi đầu thấp hơn, vốn là người luôn luôn thẳng thắn, giờ phút này lại đỏ mặt xấu hổ. Hàng mi dài buông xuống, như cánh bướm đang vươn cánh muốn bay đi, che lại ánh sáng lấp lánh bên trong đôi mắt nàng.
“Liễu Nhi…”
Tình ý dào dạt, rốt cuộc Lý Ngọc cũng không nhịn được nữa, dược tính bị hắn áp chế rất lâu, rốt cuộc cũng bạo phát.
Không hiểu vì sao lại hành động như vậy? Hà động tình? Hay là ham muốn?
Hắn cúi đầu xuống, nụ hôn rơi trên cánh môi hồng mọng nước của nàng…
Hắn dịu dàng nắm lấy cằm nàng, đôi môi ướt át, non mềm, trằn trọc, hết sức trêu đùa.
Trên người hắn mang mùi Long Tiên hương đặc biệt, cùng với không khí nóng bỏng làm cho lòng nàng rối bời.
Hơi thở nam tính cùng với lòng bàn tay nóng bỏng của hắn làm cho nàng cảm thấy vừa nóng vừa có cảm giác ngứa ngáy, khiến cho chân tay nàng mềm nhũn…
“Đừng, đừng như vậy…”
Cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng nàng kháng cự loại tiếp xúc thân mật của hắn. Nàng vươn tay muốn đẩy hắn ra lại cảm thấy một chút sức lực cũng không có.
Giọng nói bất an cùng hoảng sợ trong nháy mắt kêu gọi lý trí của hắn trở lại.
Lý Ngọc hít một ngụm khí lạnh, buông nàng ra. Bên trong đôi mắt đen lóe ra ngọn lửa nóng rực, giống như dục vọng bị thiêu đốt.
Hô hấp nhưng hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn, cũng không thể dịu đi.
“Tránh ra, nhanh cách xa ta một chút!”
Trên trán, từng giọt mồ hôi làm ướt mái tóc hắn, sắc mặt Lý Ngọc ửng hồng, thân thể mảnh khảnh run nhẹ, giống như đang áp chế nỗi thống khổ.
“Lý… công tử, ngươi làm sao vậy?”
Trong mắt hắn hiện lên chút hung ác, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, theo bản năng nàng cách xa hắn hai bước, sau đó lại tiến lên ôm lấy cổ hắn, giọng nói run rẩy hỏi:
“Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Liễu Nhi, nhanh cách xa ta, tốt nhất cách thật xa, ta, ta không muốn hại nàng!”
Lý Ngọc cười khổ một chút, đè nén nói.
“Một cô gái xinh đẹp, tốt bụng như nàng, ta thật sự không đành lòng phá hủy!”
“Nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Mộ Liễu quật cường lắc đầu, con ngươi trong suốt tràn ngập lo lắng.
“Nàng còn nhớ rõ ở trên vách núi có một mùi hương kỳ lạ không?”
Thấy nàng gật đầu, Lý Ngọc tiếp tục nói.
“Đó là một loại hương đến từ Tây Vực, người bình thường ngửi sẽ không có vấn đề gì nhưng nó ở trong cơ thể ta lại trở thành chất độc.”
“Ngươi trúng độc hả?”
Diệp Mộ Liễu nắm lấy cổ tay hắn, quả nhiên khí tức hỗn loạn, mạch tượng kỳ quái.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
‘Nói ra thì dài, ta sinh ra trong một gia tộc lớn, lại là con trai độc nhất trong nhà. Năm mười lăm tuổi, thúc thúc của ta hạ trong thức ăn của ta một loại thuốc độc mãn tính, loại độc này không chỉ làm cho thân thể suy nhược mà còn có thành cho vào trong đó một phần mị dược.’
“Người trúng độc, phải gần gũi phụ nữ, loại độc này nhìn thì bình thường nhưng bá đạo vô cùng, lúc độc phát nếu không cùng nữ tử giao hợp thì máu sẽ chảy ngược mà chết, nếu cùng nữ tử giao hoan, lâu dài cũng sẽ rút hết sức lực, chỉ còn con đường chết ! "
"Thiên hạ lại có người ác độc như vậy? "
Diệp Mộ Liễu tức giận, đối với nam tử trước mắt mình dâng lên sự đau lòng khó hiểu.
“Ngay cả cháu ruột của mình cũng hãm hại, quả thực không bằng cầm thú”.
“Sau này là ta may mắn phát hiện ra, âm thầm đổi thức ăn, cũng bí mật tìm nhiều danh y nhưng vẫn mãi không có biện pháp loại bỏ tàn độc trong cơ thể.”
Lý Ngọc nhếch môi cười nhưng Diệp Mộ Liễu lại thấy được sự chua xót và cô đơn trong đó, nụ cười phần lớn không đạt tới đáy mắt.
“Mấy năm nay ta vẫn luôn luyện công để áp chế, chỉ cần không động tình sẽ không có gì đáng ngại, không nghĩ tới ở trên vách núi nhất thời vô ý lại bị bọn chúng hạ thuốc.”
“Vừa rồi, vừa rồi… lại nhịn không được mà động tình, cho nên mới có thể để cho độc tố bị áp chế bộc phát trở lại.”
Một hơi nói xong, lại làm cho hắn ho khan kịch liệt, máu tươi theo khóe môi hắn chảy xuống…
Máu tươi diễm lệ làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy sợ hãi. Nàng không ngừng lau lau vết máu trên khóe môi hắn, nhưng càng lau lại chảy ra càng nhiều, giống như nước mắt nàng, không thể ngừng chảy.
Diệp Mộ Liễu càng cúi đầu thấp hơn, vốn là người luôn luôn thẳng thắn, giờ phút này lại đỏ mặt xấu hổ. Hàng mi dài buông xuống, như cánh bướm đang vươn cánh muốn bay đi, che lại ánh sáng lấp lánh bên trong đôi mắt nàng.
“Liễu Nhi…”
Tình ý dào dạt, rốt cuộc Lý Ngọc cũng không nhịn được nữa, dược tính bị hắn áp chế rất lâu, rốt cuộc cũng bạo phát.
Không hiểu vì sao lại hành động như vậy? Hà động tình? Hay là ham muốn?
Hắn cúi đầu xuống, nụ hôn rơi trên cánh môi hồng mọng nước của nàng…
Hắn dịu dàng nắm lấy cằm nàng, đôi môi ướt át, non mềm, trằn trọc, hết sức trêu đùa.
Trên người hắn mang mùi Long Tiên hương đặc biệt, cùng với không khí nóng bỏng làm cho lòng nàng rối bời.
Hơi thở nam tính cùng với lòng bàn tay nóng bỏng của hắn làm cho nàng cảm thấy vừa nóng vừa có cảm giác ngứa ngáy, khiến cho chân tay nàng mềm nhũn…
“Đừng, đừng như vậy…”
Cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng nàng kháng cự loại tiếp xúc thân mật của hắn. Nàng vươn tay muốn đẩy hắn ra lại cảm thấy một chút sức lực cũng không có.
Giọng nói bất an cùng hoảng sợ trong nháy mắt kêu gọi lý trí của hắn trở lại.
Lý Ngọc hít một ngụm khí lạnh, buông nàng ra. Bên trong đôi mắt đen lóe ra ngọn lửa nóng rực, giống như dục vọng bị thiêu đốt.
Hô hấp nhưng hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn, cũng không thể dịu đi.
“Tránh ra, nhanh cách xa ta một chút!”
Trên trán, từng giọt mồ hôi làm ướt mái tóc hắn, sắc mặt Lý Ngọc ửng hồng, thân thể mảnh khảnh run nhẹ, giống như đang áp chế nỗi thống khổ.
“Lý… công tử, ngươi làm sao vậy?”
Trong mắt hắn hiện lên chút hung ác, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, theo bản năng nàng cách xa hắn hai bước, sau đó lại tiến lên ôm lấy cổ hắn, giọng nói run rẩy hỏi:
“Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Liễu Nhi, nhanh cách xa ta, tốt nhất cách thật xa, ta, ta không muốn hại nàng!”
Lý Ngọc cười khổ một chút, đè nén nói.
“Một cô gái xinh đẹp, tốt bụng như nàng, ta thật sự không đành lòng phá hủy!”
“Nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Mộ Liễu quật cường lắc đầu, con ngươi trong suốt tràn ngập lo lắng.
“Nàng còn nhớ rõ ở trên vách núi có một mùi hương kỳ lạ không?”
Thấy nàng gật đầu, Lý Ngọc tiếp tục nói.
“Đó là một loại hương đến từ Tây Vực, người bình thường ngửi sẽ không có vấn đề gì nhưng nó ở trong cơ thể ta lại trở thành chất độc.”
“Ngươi trúng độc hả?”
Diệp Mộ Liễu nắm lấy cổ tay hắn, quả nhiên khí tức hỗn loạn, mạch tượng kỳ quái.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
‘Nói ra thì dài, ta sinh ra trong một gia tộc lớn, lại là con trai độc nhất trong nhà. Năm mười lăm tuổi, thúc thúc của ta hạ trong thức ăn của ta một loại thuốc độc mãn tính, loại độc này không chỉ làm cho thân thể suy nhược mà còn có thành cho vào trong đó một phần mị dược.’
“Người trúng độc, phải gần gũi phụ nữ, loại độc này nhìn thì bình thường nhưng bá đạo vô cùng, lúc độc phát nếu không cùng nữ tử giao hợp thì máu sẽ chảy ngược mà chết, nếu cùng nữ tử giao hoan, lâu dài cũng sẽ rút hết sức lực, chỉ còn con đường chết ! "
"Thiên hạ lại có người ác độc như vậy? "
Diệp Mộ Liễu tức giận, đối với nam tử trước mắt mình dâng lên sự đau lòng khó hiểu.
“Ngay cả cháu ruột của mình cũng hãm hại, quả thực không bằng cầm thú”.
“Sau này là ta may mắn phát hiện ra, âm thầm đổi thức ăn, cũng bí mật tìm nhiều danh y nhưng vẫn mãi không có biện pháp loại bỏ tàn độc trong cơ thể.”
Lý Ngọc nhếch môi cười nhưng Diệp Mộ Liễu lại thấy được sự chua xót và cô đơn trong đó, nụ cười phần lớn không đạt tới đáy mắt.
“Mấy năm nay ta vẫn luôn luyện công để áp chế, chỉ cần không động tình sẽ không có gì đáng ngại, không nghĩ tới ở trên vách núi nhất thời vô ý lại bị bọn chúng hạ thuốc.”
“Vừa rồi, vừa rồi… lại nhịn không được mà động tình, cho nên mới có thể để cho độc tố bị áp chế bộc phát trở lại.”
Một hơi nói xong, lại làm cho hắn ho khan kịch liệt, máu tươi theo khóe môi hắn chảy xuống…
Máu tươi diễm lệ làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy sợ hãi. Nàng không ngừng lau lau vết máu trên khóe môi hắn, nhưng càng lau lại chảy ra càng nhiều, giống như nước mắt nàng, không thể ngừng chảy.
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu