Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 32: Lý Ngọc, chàng không cần ta nữa sao?
“Lý Ngọc, mỗi lời ta nói ra, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng, dù chàng có bần cùng hay phú quý, tình yêu của ta đối với chàng, không bao giờ thay đổi.”
Diệp Mộ Liễu gằn từng chữ, nói hết sức chân thành. Đáy mắt tràn đầy hơi nước, bởi vì hắn không tin nàng, mà càng tích tụ càng nhiều hơn….
Nhìn khóe mắt của nàng rơi xuống từng giọt nước mắt, trong lòng Lý Ngọc như bị người khác hung hăng xé nát, đau đớn không thở nổi, nhưng cuối cùng hắn lại cúi đầu, khóe môi nhếch lên, nhíu mày không nói một lời.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, sự im lặng nhưng một luồng khí lạnh trong không khí bao phủ trong lòng, làm cho hô hấp của Diệp Mộ Liễu nhất thời ngưng trệ.
Nàng nâng đôi mắt đáng thương nhìn Lý Ngọc, hy vọng hắn có thể như thường ngày,hônmôi mình, ôm mình, mỉm cười sủng nịnh mình, xoa tóc mình, cười bất đắc dĩ với mình, sau đó hai người biến chiến tranh thành tơ lụa (giải quyết tranh chấp bằng hòa bình – ý chỉ là hai người dễ dàng làm hòa.) Không còn thương tâm, xấu hổ và khổ sở như bây giờ.
Nhưng từng giây, từng phút trôi qua, Lý Ngọc vẫn không nhúc nhích, yên lặng một chỗ.
Hai tay hắn ôm đầu, khủy tay đặt trên hai đầu gối, ngón tay thon dài bấu vào mái tóc đen bóng. Gương mặt cúi xuống làm cho nàng không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Chỉ có khí lạnh tỏa ra từ người hắn mới làm cho lòng Diệp Mộ Liễu trở nên bất an.
“Lý Ngọc…”
Diệp Mộ Liễu nhạy cảm thấy được cái gì đó không thích hợp. Nàng từ từ đứng dậy, đến bên người Lý Ngọc, kéo kéo vạt áo của hắn, nhẹ nhàng nói.
“Lý Ngọc… chúng ta đừng cãi nhau có được không? Hiện tại cái gì ta cũng không có, chỉ còn một mình chàng mà thôi…”
Thân thể Lý Ngọc run lên, hắn từ từ ngẩng đầu, gương mặt tối lại, âm thanh khàn khàn, lời nói bật ra như sấm rền, chấn động tới trài tìm của Diệp Mộ Liễu.
“Mộ Liễu, nàng trở về nhà đi, trở về bên cạnh cha mẹ mình thôi!”
Thân thể đột nhiên vùng dậy, Diệp Mộ Liễu loạng choạng, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Nâng mắt kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, sắc mặt nàng trắng bệch.
“Lý Ngọc, chàng không cần ta nữa sao?”
“Không phải ta không cần nàng, mà là ta nuôi nàng không nổi. Nàng không thấy sao, hiện tại ngay cả ta cũng không nuôi nổi bản thân mình, lấy cái gì mà nuôi nàng?”
Diệp Mộ Liễu gằn từng chữ, nói hết sức chân thành. Đáy mắt tràn đầy hơi nước, bởi vì hắn không tin nàng, mà càng tích tụ càng nhiều hơn….
Nhìn khóe mắt của nàng rơi xuống từng giọt nước mắt, trong lòng Lý Ngọc như bị người khác hung hăng xé nát, đau đớn không thở nổi, nhưng cuối cùng hắn lại cúi đầu, khóe môi nhếch lên, nhíu mày không nói một lời.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, sự im lặng nhưng một luồng khí lạnh trong không khí bao phủ trong lòng, làm cho hô hấp của Diệp Mộ Liễu nhất thời ngưng trệ.
Nàng nâng đôi mắt đáng thương nhìn Lý Ngọc, hy vọng hắn có thể như thường ngày,hônmôi mình, ôm mình, mỉm cười sủng nịnh mình, xoa tóc mình, cười bất đắc dĩ với mình, sau đó hai người biến chiến tranh thành tơ lụa (giải quyết tranh chấp bằng hòa bình – ý chỉ là hai người dễ dàng làm hòa.) Không còn thương tâm, xấu hổ và khổ sở như bây giờ.
Nhưng từng giây, từng phút trôi qua, Lý Ngọc vẫn không nhúc nhích, yên lặng một chỗ.
Hai tay hắn ôm đầu, khủy tay đặt trên hai đầu gối, ngón tay thon dài bấu vào mái tóc đen bóng. Gương mặt cúi xuống làm cho nàng không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Chỉ có khí lạnh tỏa ra từ người hắn mới làm cho lòng Diệp Mộ Liễu trở nên bất an.
“Lý Ngọc…”
Diệp Mộ Liễu nhạy cảm thấy được cái gì đó không thích hợp. Nàng từ từ đứng dậy, đến bên người Lý Ngọc, kéo kéo vạt áo của hắn, nhẹ nhàng nói.
“Lý Ngọc… chúng ta đừng cãi nhau có được không? Hiện tại cái gì ta cũng không có, chỉ còn một mình chàng mà thôi…”
Thân thể Lý Ngọc run lên, hắn từ từ ngẩng đầu, gương mặt tối lại, âm thanh khàn khàn, lời nói bật ra như sấm rền, chấn động tới trài tìm của Diệp Mộ Liễu.
“Mộ Liễu, nàng trở về nhà đi, trở về bên cạnh cha mẹ mình thôi!”
Thân thể đột nhiên vùng dậy, Diệp Mộ Liễu loạng choạng, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Nâng mắt kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, sắc mặt nàng trắng bệch.
“Lý Ngọc, chàng không cần ta nữa sao?”
“Không phải ta không cần nàng, mà là ta nuôi nàng không nổi. Nàng không thấy sao, hiện tại ngay cả ta cũng không nuôi nổi bản thân mình, lấy cái gì mà nuôi nàng?”
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu