Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 206: Đệ tử đích truyền của ‘độc y’
“Không phải nói Chu thái y ngày đêm không ngừng, một ngày mười hai canh giờ canh giữ bên người Hoàng thúc hay sao?”
Có lẽ vì đi quá nhanh mà Lý Ngọc không chú ý, dưới chân loạng choạng một cái, suýt chút nữa bị vấp phải hòn đá nhỏ nơi bậc thang.
“Hoàng thượng, người cẩn thận một chút.”
Diệp Mộ Liễu nhanh tay mau mắt, đưa tay đỡ lấy Lý Ngọc, cười nhắc nhở một cái:
“Người đừng trách Chu thái y, ông ta đã lớn tuổi, một tháng nay đều ở trong cung, không được nghỉ ngơi. Người cho dù làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi...”
Lý Ly mím môi không nói, chỉ cúi đầu đi về phía trước, đến trước cửa điện mới chỉ vào hòn đá bậc thang nói:
“Là ai phụ trách quét dọn cung Phúc duyên này? Nhớ nói phủ Nội vụ, đánh tất cả những người phụ trách nhiệm vụ quét tước mười đại bản để răn đe.”
Diệp Mộ Liễu biết hắn đang tức giận không có chỗ phát tiết, trừng phạt nô tài cũng là hành động giận chó đánh mèo mà thôi. Lần này cũng do bọn nô tài phạm sai lầm trước, nàng cũng không nói nhiều, vì thế gật đầu cười nói:
“Thanh nhi, lát nữa ngươi cho tổng quản phủ Nội vụ đổi vài nô tài đắc lực đến cung Phúc Duyên cho Hoàng thúc. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với Hoàng thúc thì không tốt.”
Thanh nhi gật đầu đáp ứng, Lý Ngọc đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt đẩy cửa vào, sắc mặt liền thay đổi, giọng nói cao lên ba phần.
“Du Bạch, ngươi đã trở lại sao?”
Trong phòng, ngoại trừ Chu thái y còn có một nam một nữ. Nam cao ngất tuấn lãng, nữ dịu dàng thướt tha, rung động lòng người, một thân quần áo màu tìm nhưng không thể che đi tuyệt đại tao nhã của nàng.
“Tội thần Du Bạch tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Du Bạch xoay người ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống đất.
“Mau đứng lên.”
Tầm mắt Lý Ngọc từ lúc vào cửa vẫn đặt vào tên nữ tử áo tím, một lúc vẫn không dời đi.
“Vị này là?”
Chẳng lẽ là ‘độc y trong miệng Chu thái y hay sao? Không đúng, nữ tử này tuổi trẻ như vậy làm sao có thể đảm nhận danh xưng ‘độc y’ cơ chứ? Huống hồ hắn nhớ rõ Chu thái y từng đề cập ‘độc y’ là một nam tử.
Nếu nàng không phải là ‘độc y’, độc của Hoàng thúc không phải là vô phương cứu chữa hay sao?
“Vị này là đệ tử đích truyền của ‘độc y’ Lãnh Hàn Yên...”
Du Bạch đứng dậy, cười giới thiệu.
Lý Ngọc gật đầu, tảng đá ngần cân trong lòng mới hạ xuống một nửa, tuy không phải là ‘độc y’ nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử đích truyền, như vậy độc của Hoàng thúc vẫn còn hy vọng.
“Lãnh cô nương, xin hỏi lệnh sư ông ấy ở đâu?”
Lãnh Hàn Yên buông tay Lý Ly xuống, đứng dậy phúc thân với Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu nhưng không hành lễ.
“Lãnh Yên tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Sư phụ người đi Nam hải, thời gian ngắn không thể trở lại...”
“Nam hải sao? Lãnh cô nương có biện pháp liên lạc với tôn sư sao?”
Diệp Mộ Liễu nhíu mày, liếc mắt với Lý Ngọc, cảm thấy kinh ngạc.
Nữ tử Hàn Lãnh Yên này thấy hai người bọn họ không hành đại lễ, là ngây thơ chân phác hay là người không biết cách đối nhân xử thế đây?
Hay là cậy người tài giỏi mà khinh người, được sủng mà kiêu?
Bất quá dù là vì lý do gì thì nàng cũng không so đo, bởi vì hiện tại cứu chữa cho Lý Ly mới là quan trọng nhất.
“Sư phụ đi Nam hải lấy thần long huyết. Từ lúc Du đại nhân tìm được Lãnh Yên thì Lãnh Yên đã dùng bồ câu đưa thư báo cho sư phó, nhưng mà...”
Ngữ khí vẫn không kiêu ngạo sủng nịnh, nhưng đến cuối cùng lại có chút do dự.
“Nhưng mà cái gì?”
Nghe vậy, trong lòng Lý Ly căng thẳng, nhướng mày hỏi.
“Nhưng mà thần long huyết này, sư phó nhất định phải có được. Vì thần long huyết mà ngay cả trân châu tuyết người cũng bỏ qua. Dựa theo tính tình của sư phó, nếu không thể thuận lợi lấy thần long huyết vào tay thì cho dù trời có sập xuống chỉ sợ người sẽ không chịu trở về.”
“Vậy Lãnh cô nương có biện pháp gì đối với độc trong người của Hoàng thúc không?”
Diệp Mộ Liễu biết rõ thế ngoại cao nhân đều có tính tình cổ quái, luôn không chịu uy hiếp bởi người khác.
Nếu tạm thời không chờ được ‘độc y’ thì bọn họ chỉ có thể hy vọng vào người để tử đích truyền của độc y vậy.
“Ta mới thay Vương gia bắt mạch, tình hình có vẻ không lạc quan đâu...”
Lãnh Hàn Yên nhíu mày, thản nhiên nhìn nam tử trên giường bệnh, ánh mắt có chút phức tạp.
“Vương gia trúng tổng cộng ba loại độc, là Đoạn trường thảo, Gan khổng tước, và độc Thiềm thừ trăm năm.”
Có lẽ vì đi quá nhanh mà Lý Ngọc không chú ý, dưới chân loạng choạng một cái, suýt chút nữa bị vấp phải hòn đá nhỏ nơi bậc thang.
“Hoàng thượng, người cẩn thận một chút.”
Diệp Mộ Liễu nhanh tay mau mắt, đưa tay đỡ lấy Lý Ngọc, cười nhắc nhở một cái:
“Người đừng trách Chu thái y, ông ta đã lớn tuổi, một tháng nay đều ở trong cung, không được nghỉ ngơi. Người cho dù làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi...”
Lý Ly mím môi không nói, chỉ cúi đầu đi về phía trước, đến trước cửa điện mới chỉ vào hòn đá bậc thang nói:
“Là ai phụ trách quét dọn cung Phúc duyên này? Nhớ nói phủ Nội vụ, đánh tất cả những người phụ trách nhiệm vụ quét tước mười đại bản để răn đe.”
Diệp Mộ Liễu biết hắn đang tức giận không có chỗ phát tiết, trừng phạt nô tài cũng là hành động giận chó đánh mèo mà thôi. Lần này cũng do bọn nô tài phạm sai lầm trước, nàng cũng không nói nhiều, vì thế gật đầu cười nói:
“Thanh nhi, lát nữa ngươi cho tổng quản phủ Nội vụ đổi vài nô tài đắc lực đến cung Phúc Duyên cho Hoàng thúc. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với Hoàng thúc thì không tốt.”
Thanh nhi gật đầu đáp ứng, Lý Ngọc đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt đẩy cửa vào, sắc mặt liền thay đổi, giọng nói cao lên ba phần.
“Du Bạch, ngươi đã trở lại sao?”
Trong phòng, ngoại trừ Chu thái y còn có một nam một nữ. Nam cao ngất tuấn lãng, nữ dịu dàng thướt tha, rung động lòng người, một thân quần áo màu tìm nhưng không thể che đi tuyệt đại tao nhã của nàng.
“Tội thần Du Bạch tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Du Bạch xoay người ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống đất.
“Mau đứng lên.”
Tầm mắt Lý Ngọc từ lúc vào cửa vẫn đặt vào tên nữ tử áo tím, một lúc vẫn không dời đi.
“Vị này là?”
Chẳng lẽ là ‘độc y trong miệng Chu thái y hay sao? Không đúng, nữ tử này tuổi trẻ như vậy làm sao có thể đảm nhận danh xưng ‘độc y’ cơ chứ? Huống hồ hắn nhớ rõ Chu thái y từng đề cập ‘độc y’ là một nam tử.
Nếu nàng không phải là ‘độc y’, độc của Hoàng thúc không phải là vô phương cứu chữa hay sao?
“Vị này là đệ tử đích truyền của ‘độc y’ Lãnh Hàn Yên...”
Du Bạch đứng dậy, cười giới thiệu.
Lý Ngọc gật đầu, tảng đá ngần cân trong lòng mới hạ xuống một nửa, tuy không phải là ‘độc y’ nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử đích truyền, như vậy độc của Hoàng thúc vẫn còn hy vọng.
“Lãnh cô nương, xin hỏi lệnh sư ông ấy ở đâu?”
Lãnh Hàn Yên buông tay Lý Ly xuống, đứng dậy phúc thân với Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu nhưng không hành lễ.
“Lãnh Yên tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Sư phụ người đi Nam hải, thời gian ngắn không thể trở lại...”
“Nam hải sao? Lãnh cô nương có biện pháp liên lạc với tôn sư sao?”
Diệp Mộ Liễu nhíu mày, liếc mắt với Lý Ngọc, cảm thấy kinh ngạc.
Nữ tử Hàn Lãnh Yên này thấy hai người bọn họ không hành đại lễ, là ngây thơ chân phác hay là người không biết cách đối nhân xử thế đây?
Hay là cậy người tài giỏi mà khinh người, được sủng mà kiêu?
Bất quá dù là vì lý do gì thì nàng cũng không so đo, bởi vì hiện tại cứu chữa cho Lý Ly mới là quan trọng nhất.
“Sư phụ đi Nam hải lấy thần long huyết. Từ lúc Du đại nhân tìm được Lãnh Yên thì Lãnh Yên đã dùng bồ câu đưa thư báo cho sư phó, nhưng mà...”
Ngữ khí vẫn không kiêu ngạo sủng nịnh, nhưng đến cuối cùng lại có chút do dự.
“Nhưng mà cái gì?”
Nghe vậy, trong lòng Lý Ly căng thẳng, nhướng mày hỏi.
“Nhưng mà thần long huyết này, sư phó nhất định phải có được. Vì thần long huyết mà ngay cả trân châu tuyết người cũng bỏ qua. Dựa theo tính tình của sư phó, nếu không thể thuận lợi lấy thần long huyết vào tay thì cho dù trời có sập xuống chỉ sợ người sẽ không chịu trở về.”
“Vậy Lãnh cô nương có biện pháp gì đối với độc trong người của Hoàng thúc không?”
Diệp Mộ Liễu biết rõ thế ngoại cao nhân đều có tính tình cổ quái, luôn không chịu uy hiếp bởi người khác.
Nếu tạm thời không chờ được ‘độc y’ thì bọn họ chỉ có thể hy vọng vào người để tử đích truyền của độc y vậy.
“Ta mới thay Vương gia bắt mạch, tình hình có vẻ không lạc quan đâu...”
Lãnh Hàn Yên nhíu mày, thản nhiên nhìn nam tử trên giường bệnh, ánh mắt có chút phức tạp.
“Vương gia trúng tổng cộng ba loại độc, là Đoạn trường thảo, Gan khổng tước, và độc Thiềm thừ trăm năm.”
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu