Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 196: Rốt cuộc Lý Ngọc làm sao vậy?
“Diệp Mộ Liễu, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.”
Lời nói đến miệng lại bị Lý Ly nuốt xuống, bàn tay duỗi ra ở không trung từ từ thu về.
Lý Ly cưỡng chế sự mãnh liệt trong lòng, khóe môi nhếch lên một vòng cung, trong mắt ba phần nhu tình, ba phần ý cười, còn ba phần không thể giấu hết sự kinh hỉ.
“Hoàng hậu nương nương, người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!”
“Nước, ta muốn uống nước...”
Âm thanh khàn khàn, vỡ vụn, suy yếu không nghe rõ, nhưng rơi vào trong lỗ tai Lý Ly lại hết sức tự nhiên.
Nghe vậy, Chu thái y vội vàng rót một chén nước cho Lý Ly.
Lý Ly cẩn thận nâng Diệp Mộ Liễu ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường, lại dùng gối làm đệm lót lưng cho nàng.
Lúc này mới cầm chén nước trà bằng sứ thanh hoa đến bên môi Diệp Mộ Liễu.
Khác với ngày xưa, hiện tại Diệp Mộ Liễu uống từng ngụm, tham lam uống nước trong chén.
Mãi đến khi nàng uống đủ mới thỏa mãn thở dài một hơi, khóe môi cong cong.
“Hoàng thúc...xem ra, ta còn chưa chết có phải không?”
“Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, Diêm vương cũng không dám nhận.”
Thấy nàng còn có thể nói đùa, Lý Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim thấp thỏm lúc này mới hoàn toàn hạ xuống.
Có thể lần nữa nhìn thấy nụ cười của nàng, đối với hắn mà nói là ông trời ban ân rồi.
Bất quá Diệp Mộ Liễu, ước định của chúng ta phải huỷ bỏ rồi!
Xem ra, trên đường Hoàng tuyền, người đó là ta mà không phải là ngươi.
Nhưng mà nếu ta đi trước một bước, có phải kiếp này và kiếp sau chúng ta chỉ có duyên thôi phải không?
Có hắn ở bên cạnh nàng, chỉ sợ trên đường hoàng tuyền ta chỉ có thể một mình nương tựa rồi.
Không bằng ở bên bờ sông vog xuyên, uống một bát canh mạnh bà, quên hết kiếp trước kiếp này, kiếp sau lần nữa bắt đầu lại...
“Lý Ngọc đâu?”
Thấy Lý Ly còn trêu chọc mình, Diệp Mộ Liễu mỉm cười, nhưng ánh mắt sau khi tìm kiếm khắp nơi lại hiện lên sự thất vọng.
“Hoàng thượng đến tế đàn Hoàng lăng đã hai ngày rồi.”
Đáy mắt hiện lên ánh sáng không dễ thấy, Lý Ly mặt không đổi sắc nói.
“Hoàng thúc, ngươi nói thật cho ta biết, Lý Ngọc chàng rốt cuộc làm sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Mộ Liễu tối lại, nụ cười nơi khóe môi biến mất không thấy tăm hơi.
“Hoàng hậu nương nương lo lắng qua nhiều, Hoàng thượng mạnh khỏe không có vấn đề gì, làm sao có thể xảy ra việc gì đây?”
Thân thể Lý Ly run lên, rũ hàng mi đen che giấu sự chấn kinh trong mắt, thản nhiên nói:
“Hoàng thúc, ngươi nói thật đi, không cần lừa gạt ta.”
Trải qua một hồi sinh tử, quay trở lại, rất nhiều thứ bọn họ chỉ có thể thừa nhận.
Trong mắt Diệp Mộ Liễu đầy chắc chắn và kiên định, làm cho Lý Ly chỉ có thể thở dài một hơi. Cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, hắn nhếch môi cười khổ:
“Đây là phu thê đồng tâm sao?”
«Phu thê đồng tâm chắc chắn không sai. Bất quá Hoàng thúc, quan trọng nhất là ta suy bụng ta ra bụng người, mà ta đối với đoạn tình cảm này của chúng ta hết sức tin tưởng. “
Lắc đầu, đôi mắt Diệp Mộ Liễu tràn đầy ánh sáng.
“ Ta chỉ cảm thấy, nếu hiện tại Lý Ngọc bị trọng thương nằm bất tỉnh trên giường, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn. “
Thì ra là thế!
Đôi mắt hiện lên chút gì như đã hiểu được, lúc này Lý Ly mới hiểu ra, nghĩ nghĩ hắn mở miệng:
“ Thật không giấu diếm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đi Hoàng lăng lấy Long Linh châu cứu ngươi đã bị thương, lại trúng chướng khí, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh. “
Giấu đi chuyện trúng thi độc của Lý Ngọc, Lý Ly rũ mắt nói:
“ Bất quá Chu thái y có nói, đó chỉ là tình hình tạm thời, cho nên nương nương không cần lo lắng. “
“ Chàng ở đâu? Mang ta đi gặp chàng có được không, Hoàng thúc. “
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu im lặng một lúc, khi Lý Ly lo lắng nàng không tiếp thu được đả kích này thì bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, sắc mặt trầm tình, khẩn thiết nhìn Lý Ly.
“ Được. “
Lý Ly đưa tay nâng Diệp Mộ Liễu dậy, nghe được âm thanh của nàng lại biến sắc.
“ Đụng phải miệng vết thương của ngươi sao? “
Diệp Mộ Liễu gật đầu, mày nhíu thành một đường, biểu hiện đau đớn.
“ Hoàng hậu nương nương, thứ tội cho thần mạo phạm. “
Cúi đầu nhỏ giọng bên tai Diệp Mộ Liễu, Lý Ly cúi người ôm lấy Diệp Mộ Liễu, đến gian phòng cách vách…
Trên lưng đeo danh chửi rủa ngàn đời thì như thế nào?
“ Hoàng thúc, ngươi thật sự quyết định sao? “
Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổi khắc hoa chiếc sáng một góc phòng.
Đỉnh lư hương khắc hoa bằng vàng rong, từng đợt khói nhẹ thoát ra, mang theo mùi hương an bình lượn lờ giữa không trung, làm cho sự phiến toái trong lòng người lập tức yên ổn.
Đối với câu nói không đầu không đuôi của Diệp Mộ Liễu, Lý Ly cũng không cảm thấy kinh ngạc, như biết nàng đang ám chỉ điều gì, hắn không ngẩng đầu mà nói:
“ Kết quả tam ti hội thẩm không thể thay đổi. “
Diệp Mộ Liễu buông cái chén trong tay, thở dài một hơi. Trong lòng biết rõ lời nói của hắn chỉ là lừa gạt mà thôi!
Tam ti hội thẩm cũng chỉ là mưu kế hắn ngầm bày ra.
Hắn quyết tâm phải xử tử Thái hậu, nhổ hết dư nghiệt băng đảng của Trịnh Nhất Phong, cho nên thủ đoạn phải dính đầy máu tanh.
“ Nhưng mà Hoàng thúc, người có nghĩ làm vậy sẽ ảnh hưởng tới người hay không? Ngàn vạn năm sau, sử quan ghi lại, sẽ viết người như thế nào? “
Hắn vì bọn họ mà trả giá quá nhiều, nàng không hy vọng hắn thay bọn họ gánh cái danh xấu.
“ Ngàn vạn năm sau ta đã hóa thành cát bụi, còn để ý tới bêu danh này sao? “
Lý Ly ngẩng đầu, khóe môi quét xuống nụ cười như có như không, con ngươi đen bóng lóe sáng, đôi mắt đầy thâm thú như Diệp Mộ Liễu nhìn không ra được sự thật lòng.
“ Có một số việc nếu hắn không tiện làm vậy để ta tới giúp hắn. “
“ Hoàng thúc, cảm ơn người. “
Đặt bát cháo tổ yến vào tay Lý Ly, Diệp Mộ Liễu nhìn gương mặt của nam tử trước mắt tuấn mỹ như được điêu khắc, nhưng không thể che giấy sự mệt mỏi. tự tận đáy lòng cảm thấy đau đớn.
“ Đây là cháo tổ yến ta đặc biệt bảo Ngự thiện phòng nấu, người thừa dịp còn nóng ăn đi. Còn có, đừng thức khuya qua, Hoàng thúc, còn nhiều thời gian… chúng ta vẫn còn thời gian mà. “
“ Đúng, nương nương nói không sai, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. “
Xúc cháo tổ yến cho vào miệng, khóe môi Lý Ly quét xuống nụ cười đầy chua xót.
Còn nhiều thời gian… bốn chữ này đối với hắn mà nói quả thực là yêu cầu xa vời.
Lời nói đến miệng lại bị Lý Ly nuốt xuống, bàn tay duỗi ra ở không trung từ từ thu về.
Lý Ly cưỡng chế sự mãnh liệt trong lòng, khóe môi nhếch lên một vòng cung, trong mắt ba phần nhu tình, ba phần ý cười, còn ba phần không thể giấu hết sự kinh hỉ.
“Hoàng hậu nương nương, người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!”
“Nước, ta muốn uống nước...”
Âm thanh khàn khàn, vỡ vụn, suy yếu không nghe rõ, nhưng rơi vào trong lỗ tai Lý Ly lại hết sức tự nhiên.
Nghe vậy, Chu thái y vội vàng rót một chén nước cho Lý Ly.
Lý Ly cẩn thận nâng Diệp Mộ Liễu ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường, lại dùng gối làm đệm lót lưng cho nàng.
Lúc này mới cầm chén nước trà bằng sứ thanh hoa đến bên môi Diệp Mộ Liễu.
Khác với ngày xưa, hiện tại Diệp Mộ Liễu uống từng ngụm, tham lam uống nước trong chén.
Mãi đến khi nàng uống đủ mới thỏa mãn thở dài một hơi, khóe môi cong cong.
“Hoàng thúc...xem ra, ta còn chưa chết có phải không?”
“Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, Diêm vương cũng không dám nhận.”
Thấy nàng còn có thể nói đùa, Lý Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim thấp thỏm lúc này mới hoàn toàn hạ xuống.
Có thể lần nữa nhìn thấy nụ cười của nàng, đối với hắn mà nói là ông trời ban ân rồi.
Bất quá Diệp Mộ Liễu, ước định của chúng ta phải huỷ bỏ rồi!
Xem ra, trên đường Hoàng tuyền, người đó là ta mà không phải là ngươi.
Nhưng mà nếu ta đi trước một bước, có phải kiếp này và kiếp sau chúng ta chỉ có duyên thôi phải không?
Có hắn ở bên cạnh nàng, chỉ sợ trên đường hoàng tuyền ta chỉ có thể một mình nương tựa rồi.
Không bằng ở bên bờ sông vog xuyên, uống một bát canh mạnh bà, quên hết kiếp trước kiếp này, kiếp sau lần nữa bắt đầu lại...
“Lý Ngọc đâu?”
Thấy Lý Ly còn trêu chọc mình, Diệp Mộ Liễu mỉm cười, nhưng ánh mắt sau khi tìm kiếm khắp nơi lại hiện lên sự thất vọng.
“Hoàng thượng đến tế đàn Hoàng lăng đã hai ngày rồi.”
Đáy mắt hiện lên ánh sáng không dễ thấy, Lý Ly mặt không đổi sắc nói.
“Hoàng thúc, ngươi nói thật cho ta biết, Lý Ngọc chàng rốt cuộc làm sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Mộ Liễu tối lại, nụ cười nơi khóe môi biến mất không thấy tăm hơi.
“Hoàng hậu nương nương lo lắng qua nhiều, Hoàng thượng mạnh khỏe không có vấn đề gì, làm sao có thể xảy ra việc gì đây?”
Thân thể Lý Ly run lên, rũ hàng mi đen che giấu sự chấn kinh trong mắt, thản nhiên nói:
“Hoàng thúc, ngươi nói thật đi, không cần lừa gạt ta.”
Trải qua một hồi sinh tử, quay trở lại, rất nhiều thứ bọn họ chỉ có thể thừa nhận.
Trong mắt Diệp Mộ Liễu đầy chắc chắn và kiên định, làm cho Lý Ly chỉ có thể thở dài một hơi. Cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, hắn nhếch môi cười khổ:
“Đây là phu thê đồng tâm sao?”
«Phu thê đồng tâm chắc chắn không sai. Bất quá Hoàng thúc, quan trọng nhất là ta suy bụng ta ra bụng người, mà ta đối với đoạn tình cảm này của chúng ta hết sức tin tưởng. “
Lắc đầu, đôi mắt Diệp Mộ Liễu tràn đầy ánh sáng.
“ Ta chỉ cảm thấy, nếu hiện tại Lý Ngọc bị trọng thương nằm bất tỉnh trên giường, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn. “
Thì ra là thế!
Đôi mắt hiện lên chút gì như đã hiểu được, lúc này Lý Ly mới hiểu ra, nghĩ nghĩ hắn mở miệng:
“ Thật không giấu diếm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đi Hoàng lăng lấy Long Linh châu cứu ngươi đã bị thương, lại trúng chướng khí, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh. “
Giấu đi chuyện trúng thi độc của Lý Ngọc, Lý Ly rũ mắt nói:
“ Bất quá Chu thái y có nói, đó chỉ là tình hình tạm thời, cho nên nương nương không cần lo lắng. “
“ Chàng ở đâu? Mang ta đi gặp chàng có được không, Hoàng thúc. “
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu im lặng một lúc, khi Lý Ly lo lắng nàng không tiếp thu được đả kích này thì bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, sắc mặt trầm tình, khẩn thiết nhìn Lý Ly.
“ Được. “
Lý Ly đưa tay nâng Diệp Mộ Liễu dậy, nghe được âm thanh của nàng lại biến sắc.
“ Đụng phải miệng vết thương của ngươi sao? “
Diệp Mộ Liễu gật đầu, mày nhíu thành một đường, biểu hiện đau đớn.
“ Hoàng hậu nương nương, thứ tội cho thần mạo phạm. “
Cúi đầu nhỏ giọng bên tai Diệp Mộ Liễu, Lý Ly cúi người ôm lấy Diệp Mộ Liễu, đến gian phòng cách vách…
Trên lưng đeo danh chửi rủa ngàn đời thì như thế nào?
“ Hoàng thúc, ngươi thật sự quyết định sao? “
Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổi khắc hoa chiếc sáng một góc phòng.
Đỉnh lư hương khắc hoa bằng vàng rong, từng đợt khói nhẹ thoát ra, mang theo mùi hương an bình lượn lờ giữa không trung, làm cho sự phiến toái trong lòng người lập tức yên ổn.
Đối với câu nói không đầu không đuôi của Diệp Mộ Liễu, Lý Ly cũng không cảm thấy kinh ngạc, như biết nàng đang ám chỉ điều gì, hắn không ngẩng đầu mà nói:
“ Kết quả tam ti hội thẩm không thể thay đổi. “
Diệp Mộ Liễu buông cái chén trong tay, thở dài một hơi. Trong lòng biết rõ lời nói của hắn chỉ là lừa gạt mà thôi!
Tam ti hội thẩm cũng chỉ là mưu kế hắn ngầm bày ra.
Hắn quyết tâm phải xử tử Thái hậu, nhổ hết dư nghiệt băng đảng của Trịnh Nhất Phong, cho nên thủ đoạn phải dính đầy máu tanh.
“ Nhưng mà Hoàng thúc, người có nghĩ làm vậy sẽ ảnh hưởng tới người hay không? Ngàn vạn năm sau, sử quan ghi lại, sẽ viết người như thế nào? “
Hắn vì bọn họ mà trả giá quá nhiều, nàng không hy vọng hắn thay bọn họ gánh cái danh xấu.
“ Ngàn vạn năm sau ta đã hóa thành cát bụi, còn để ý tới bêu danh này sao? “
Lý Ly ngẩng đầu, khóe môi quét xuống nụ cười như có như không, con ngươi đen bóng lóe sáng, đôi mắt đầy thâm thú như Diệp Mộ Liễu nhìn không ra được sự thật lòng.
“ Có một số việc nếu hắn không tiện làm vậy để ta tới giúp hắn. “
“ Hoàng thúc, cảm ơn người. “
Đặt bát cháo tổ yến vào tay Lý Ly, Diệp Mộ Liễu nhìn gương mặt của nam tử trước mắt tuấn mỹ như được điêu khắc, nhưng không thể che giấy sự mệt mỏi. tự tận đáy lòng cảm thấy đau đớn.
“ Đây là cháo tổ yến ta đặc biệt bảo Ngự thiện phòng nấu, người thừa dịp còn nóng ăn đi. Còn có, đừng thức khuya qua, Hoàng thúc, còn nhiều thời gian… chúng ta vẫn còn thời gian mà. “
“ Đúng, nương nương nói không sai, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. “
Xúc cháo tổ yến cho vào miệng, khóe môi Lý Ly quét xuống nụ cười đầy chua xót.
Còn nhiều thời gian… bốn chữ này đối với hắn mà nói quả thực là yêu cầu xa vời.
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu