Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 167: Mai phục trong rừng rậm (3)
Mũi tên như mưa nhất thời chậm lại, thấy vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu vui vẻ, nàng biết một ván này chính là nàng đã thành công.
“Thanh nhi, đi mau!”
Nếu bọn họ không muốn mạng của nàng, có nghĩa là các nàng vẫn còn con đường sống.
Lúc này không đi thì đợi đến lúc nào?
Thanh nhi nhanh chóng nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, đôi mắt thâm thúy như biển. Không chần chờ nữa, nàng vươn người nhảy lên, dẫm lên đầu vai Diệp Mộ Liễu, nhảy lên con ngựa chạy như điên về phía trước.
“Nương nương, chịu đựng, chờ ta!”
Tiếng của Thanh nhi theo gió từ xa truyền đến, khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, xoay người nghênh đón lấy đám người áo đen...
“Hoàng hậu nương nương quả nhiên có mưu kế hay!”
Trong nháy mắt, một đám người áo đen vây quanh Diệp Mộ Liễu.
Người áo đen cầm đầu, trong đó có mấy người ra hiệu bằng mắt, lập tức có một đám nhỏ người áo đen bỏ Diệp Mộ Liễu biến mất trong rừng rậm đuổi theo Thanh nhi.
“Cư nhiên dùng thân thể của mình làm tiền cược. Có phải nương nương nghĩ chúng ta không dám giết nương nương đấy chứ?”
Thanh nhi, xem ra ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn lại phải xem vào bản thân ngươi rồi.
Trong lòng thầm cầu nguyện, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười quyến rũ.
“Cứ tưởng là ai, thì ra là Cổ tổng quản!”
Âm thanh the thé mang theo sự quen thuộc, không phải Cổ Trung tâm phúc bên người Thái hậu thì còn ai đây?
“ Nương nương không chỉ thông minh, nhĩ lực cũng không vừa.”
Thân thể run lên, một giây sau, Cổ Trung khôi phục tình trạng bình thường, không chút để ý cười nói.
“ Khó trách nương nương có thể để cho Hoàng thượng coi trọng như vậy. “
“ Cổ tổng quản, ngươi sai rồi, không phải ta chắc chắn ngươi không dám giết ta, mà ta lại cảm thấy ta có chỗ hữu dụng đối với Thái hậu nương nương. Trước khi sử dụng ta, Thái hậu nhất định sẽ không dễ dàng giết ta có phải không? “
Một bên đề phòng nhìn chăm chú vào ám vệ bốn phía, Diệp Mộ Liễu cười trêu chọc.
Lúc này, có thể kéo thêm được giây phút nào, nàng sẽ có hơn một phần hy vọng.
“ Nương nương quả nhiên là người thông minh, ngươi nói… lúc trước ta và Thái hậu sao lại nhìn nhầm được chứ? “
Nghe vậy, đáy mắt Cổ Trung quét xuống suy nghĩ sâu xa.
Lúc nhìn thấy Diệp Mộ Liễu, nàng bất quá chỉ là một dã nha đầu cái gì cũng không hiểu, đối với chuyện Hoàng thượng khăng khăng lập nàng làm Hoàng hậu, Thái hậu và hắn đều có chút giật mình.
Nhưng mà đối với chuyện này, Thái hậu cảm thấy vui vẻ vì đã thành công.
Không nói đến chuyện Đế vương thâm tình, so với một Đế vương vô tình thì có thêm một chút uy hiếp.
Riêng Diệp Mộ Liễu, nàng không có một cái gì có thể tạo ra uy hiếp.
Một Hoàng hậu không biết tính kế so với một Hoàng hậu biết tính toán tỉ mỉ thì bọn họ đương nhiên nguyện ý lựa chọn người phía trước.
Chỉ là Thái hậu quá hiểu tính tình Hoàng thượng, biết trong lòng hắn luôn phản kháng, cũng biết nếu dễ dàng đồng ý hôn sự này, ngược lại càng dễ dàng để cho hắn hoài nghi.
Mà Thái hậu hiểu rõ, đối với nam nhân mà nói, thứ gì càng không dễ dàng đạt được thì càng quý giá.
Vì vậy, Thái hậu tạo nên chuyện dùng gậy đánh uyên ương.
Mãi đến lúc Diệp Mộ Liễu cự tuyệt hôn sự cho đến lúc vào cung, toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của Thái hậu.
Trêu chọc con mồi không sai biệt lắm, tự nhiên phải biết một vừa hai phải.
Thái hậu hết sức vui vẻ khi thấy Diệp Mộ Liễu ở bên người Lý Ngọc như hồng nhan họa thủy, ở Tử Vi cung diễn tiết mục thật thật giả giả, mới làm cho Thái hậu và hắn mở rộng tầm mắt.
Không bao lâu sau, nữ tử không biết gì có thể kích thích được Hoàng thượng vậy mà có thể thay đổi thành người biết tính kế, thông minh biết tiến biết lùi.
Là phong thủy hậu cung có thể dưỡng thành người như vậy?
Hay là ma lực của tình yêu mà thay đổi đến mức này?
Con gái tri huyện ngây thơ không biết gì, vậy mà trong thời gian ngắn có thể trở thành một Hoàng hậu dịu dàng đoan trang, độ lượng khéo léo.
Thái hậu có dự tính, dựa vào tính tình của hắn nhất định trong mắt không chứa được một hạt cát, chắc chắn trong cung sau đợt mưa gió đầy giấm chua, làm cho hậu viện của Lý Ngọc bị cháy, đau đầu không thôi. (Ý là tranh giành ghen tuông ý.)
Trong hậu cung này, mỗi vị phi tử đều đại biểu một phần thế lực của triều đình.
Nếu Diệp Mộ Liễu có thể xử lý hậu cung như vũng nước quấy càng thêm đục thì bọn họ có thể đục nước béo cò rồi!
Cứ như vậy, con đường đoạt quyền của bọn họ càng có lợi hơn.
Nhưng ai biết, người tính không bằng trời tính, nàng không chỉ nhịn được khẩu khí, còn giúp Lý Ngọc xử lý hậu cung thỏa đáng.
Ít nhất ở bên ngoài là như vậy.
Ít nhất Thái hậu muốn thấy nàng và Bắc Thiên Tuyết trai cò tranh nhau vẫn không xuất hiện.
“Thanh nhi, đi mau!”
Nếu bọn họ không muốn mạng của nàng, có nghĩa là các nàng vẫn còn con đường sống.
Lúc này không đi thì đợi đến lúc nào?
Thanh nhi nhanh chóng nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, đôi mắt thâm thúy như biển. Không chần chờ nữa, nàng vươn người nhảy lên, dẫm lên đầu vai Diệp Mộ Liễu, nhảy lên con ngựa chạy như điên về phía trước.
“Nương nương, chịu đựng, chờ ta!”
Tiếng của Thanh nhi theo gió từ xa truyền đến, khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, xoay người nghênh đón lấy đám người áo đen...
“Hoàng hậu nương nương quả nhiên có mưu kế hay!”
Trong nháy mắt, một đám người áo đen vây quanh Diệp Mộ Liễu.
Người áo đen cầm đầu, trong đó có mấy người ra hiệu bằng mắt, lập tức có một đám nhỏ người áo đen bỏ Diệp Mộ Liễu biến mất trong rừng rậm đuổi theo Thanh nhi.
“Cư nhiên dùng thân thể của mình làm tiền cược. Có phải nương nương nghĩ chúng ta không dám giết nương nương đấy chứ?”
Thanh nhi, xem ra ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn lại phải xem vào bản thân ngươi rồi.
Trong lòng thầm cầu nguyện, Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười quyến rũ.
“Cứ tưởng là ai, thì ra là Cổ tổng quản!”
Âm thanh the thé mang theo sự quen thuộc, không phải Cổ Trung tâm phúc bên người Thái hậu thì còn ai đây?
“ Nương nương không chỉ thông minh, nhĩ lực cũng không vừa.”
Thân thể run lên, một giây sau, Cổ Trung khôi phục tình trạng bình thường, không chút để ý cười nói.
“ Khó trách nương nương có thể để cho Hoàng thượng coi trọng như vậy. “
“ Cổ tổng quản, ngươi sai rồi, không phải ta chắc chắn ngươi không dám giết ta, mà ta lại cảm thấy ta có chỗ hữu dụng đối với Thái hậu nương nương. Trước khi sử dụng ta, Thái hậu nhất định sẽ không dễ dàng giết ta có phải không? “
Một bên đề phòng nhìn chăm chú vào ám vệ bốn phía, Diệp Mộ Liễu cười trêu chọc.
Lúc này, có thể kéo thêm được giây phút nào, nàng sẽ có hơn một phần hy vọng.
“ Nương nương quả nhiên là người thông minh, ngươi nói… lúc trước ta và Thái hậu sao lại nhìn nhầm được chứ? “
Nghe vậy, đáy mắt Cổ Trung quét xuống suy nghĩ sâu xa.
Lúc nhìn thấy Diệp Mộ Liễu, nàng bất quá chỉ là một dã nha đầu cái gì cũng không hiểu, đối với chuyện Hoàng thượng khăng khăng lập nàng làm Hoàng hậu, Thái hậu và hắn đều có chút giật mình.
Nhưng mà đối với chuyện này, Thái hậu cảm thấy vui vẻ vì đã thành công.
Không nói đến chuyện Đế vương thâm tình, so với một Đế vương vô tình thì có thêm một chút uy hiếp.
Riêng Diệp Mộ Liễu, nàng không có một cái gì có thể tạo ra uy hiếp.
Một Hoàng hậu không biết tính kế so với một Hoàng hậu biết tính toán tỉ mỉ thì bọn họ đương nhiên nguyện ý lựa chọn người phía trước.
Chỉ là Thái hậu quá hiểu tính tình Hoàng thượng, biết trong lòng hắn luôn phản kháng, cũng biết nếu dễ dàng đồng ý hôn sự này, ngược lại càng dễ dàng để cho hắn hoài nghi.
Mà Thái hậu hiểu rõ, đối với nam nhân mà nói, thứ gì càng không dễ dàng đạt được thì càng quý giá.
Vì vậy, Thái hậu tạo nên chuyện dùng gậy đánh uyên ương.
Mãi đến lúc Diệp Mộ Liễu cự tuyệt hôn sự cho đến lúc vào cung, toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của Thái hậu.
Trêu chọc con mồi không sai biệt lắm, tự nhiên phải biết một vừa hai phải.
Thái hậu hết sức vui vẻ khi thấy Diệp Mộ Liễu ở bên người Lý Ngọc như hồng nhan họa thủy, ở Tử Vi cung diễn tiết mục thật thật giả giả, mới làm cho Thái hậu và hắn mở rộng tầm mắt.
Không bao lâu sau, nữ tử không biết gì có thể kích thích được Hoàng thượng vậy mà có thể thay đổi thành người biết tính kế, thông minh biết tiến biết lùi.
Là phong thủy hậu cung có thể dưỡng thành người như vậy?
Hay là ma lực của tình yêu mà thay đổi đến mức này?
Con gái tri huyện ngây thơ không biết gì, vậy mà trong thời gian ngắn có thể trở thành một Hoàng hậu dịu dàng đoan trang, độ lượng khéo léo.
Thái hậu có dự tính, dựa vào tính tình của hắn nhất định trong mắt không chứa được một hạt cát, chắc chắn trong cung sau đợt mưa gió đầy giấm chua, làm cho hậu viện của Lý Ngọc bị cháy, đau đầu không thôi. (Ý là tranh giành ghen tuông ý.)
Trong hậu cung này, mỗi vị phi tử đều đại biểu một phần thế lực của triều đình.
Nếu Diệp Mộ Liễu có thể xử lý hậu cung như vũng nước quấy càng thêm đục thì bọn họ có thể đục nước béo cò rồi!
Cứ như vậy, con đường đoạt quyền của bọn họ càng có lợi hơn.
Nhưng ai biết, người tính không bằng trời tính, nàng không chỉ nhịn được khẩu khí, còn giúp Lý Ngọc xử lý hậu cung thỏa đáng.
Ít nhất ở bên ngoài là như vậy.
Ít nhất Thái hậu muốn thấy nàng và Bắc Thiên Tuyết trai cò tranh nhau vẫn không xuất hiện.
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu