Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 162: Đều do Túy Yên chi gây họa
Thấy Lý Ly không chút lưu tình bán đứng mình, Lý Ngọc hết sức bất đắc dĩ.
Tươi cười lấy lòng Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc giơ tay lên thề thốt:
“Được rồi, Liễu Nhi. Trẫm thừa nhận, đúng là Trẫm theo dõi nàng! Nhưng ta thề với nàng, ta tuyệt đối không phải hoài nghi nàng mà chỉ là...”
Thấy Diệp Mộ Liễu đang nhìn mình, Lý Ngọc há miệng không nói được, bó tay chịu trói.
“Hắn hoài nghi ta mà thôi...”
Thấy vậy, Lý Ly cười cười giải thích.
“Đúng, đúng, đúng, Hoàng thúc nói không sai.”
Biết rõ lời nói của Lý Ly có chút trêu chọc nhưng Lý Ngọc vẫn không chút do dự gật đầu.
Tình huống hiện tại, đắc tội với Hoàng thúc là chuyện nhỏ, đắc tội với Hoàng hậu mới là chuyện lớn.
Nếu chỉ vì vậy mà để lại bóng ma trong lòng nương tử, vậy hạnh phúc nửa đời sau của hắn liền kết thúc rồi!
“ Hắn hoài nghi ngươi? “
Diệp Mộ Liễu nhíu mày, mắt nhìn qua nhìn lại hai người.
“Nói như vậy, ngươi đã biết chuyện ta và Hoàng thúc quen biết nhau từ lâu rồi?”
Mắt thấy giọng Diệp Mộ Liễu càng lúc càng lạnh xuống, Lý Ngọc hết sức khẩn trương.
“ Không phải như nàng nghĩ, Liễu Nhi, nàng hiểu lầm rồi. Ta biết chuyện nàng và Hoàng thúc cách đây không lâu. “
“Vậy thì khi nào?”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu cười cười, ánh mắt không một chút lơi lỏng.
“Là ngày phong phi của Bắc Thiên Tuyết...”
“Vậy sao?..Vậy làm sao ngươi biết được?”
Thấy Lý Ly bí hiểm cười cười, Diệp Mộ Liễu nhịn không được bắt đầu hỏi, ngày đó hình như nàng không để lại sơ hở gì đâu?
Làm sao hắn có thể phát hiện ra đây?
“Có người cố ý muốn cho ta biết, ta không muốn biết cũng khó.”
Đối với Lý Ly đang khoanh tay hết sức nhàn nhã, Lý Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không hề để ý.
“Nàng nhớ không, ngày đó nàng uống rượu say không biết gì nữa.”
“Ta sao có thể say không biết gì, ta chỉ uống một chút, chút... mà thôi...”
Thấy Lý Ngọc oán hận nhìn mình, sự kiêu ngạo của Diệp Mộ Liễu nhất thời giảm xuống một nửa, nheo mắt cười hết sức vô tội.”
“Không lẽ bởi vì rượu kia sao?”
“Không sai, là rượu đó.”
Gật đầu, Lý Ngọc tán thưởng nhìn nàng một cái, từ từ nói.
“ Nàng cũng biết đó là rượu Túy yên chi, là đặc sản của Ích Châu, là loại rượu mà thường ngày Hoàng thúc thích uống nhất. Trùng hợp bởi vì quan hệ lúc trước của ta với Hoàng thúc. Vì vậy, trong Hoàng cung này luôn không chuẩn bị loại rượu này. “
Thấy Diệp Mộ Liễu nghi hoặc nhìn mình, Lý Ngọc vội vàng cười giải thích.
“Mà trùng hợp, ngày ấy ở trên cửa sổ, ta còn phát hiện có người nào đó để lại nửa giấu chân. Có phải vậy không Hoàng thúc?”
Hắn mới không tin, lấy công phu của hắn (Lý Ly), sẽ lộ ra sơ hở lớn như vậy.
Trừ khi là hắn cố ý.
Thì ra là vậy.
Diệp Mộ Liễu hung hăng trừng mắt hai người, trong lòng hết sức tức giận.
Thì ra hai người này đều tính kế chính mình.
Tuy loại tính kế này không có ý xấu, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
“À, đúng rồi Hoàng thúc, hôm nay ta nhận được cấp báo nói Bắc Thiên Tuyết và Du Bạch trên đường về nước gặp phải thổ phỉ.”
Thấy đôi môi Diệp Mộ Liễu cong lên, bộ dáng đầy bất mãn, Lý Ngọc và Lý Ly ăn ý liếc mắt với nhau, cười cười dời đề tài.
“Ồ, Du Bạch và Công chúa gặp phải thổ phỉ sao? Có chuyện gì vậy? Có ai bị thương hay không? “
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lý Ngọc, một chiêu này lập tức dời đi sự chú ý của Diệp Mộ Liễu.
“Bắc Thiên Tuyết không có việc gì, nhưng Du Bạch vì bảo vệ công chúa mà bị trọng thương.”
Thấy Diệp Mộ Liễu lo lắng, Lý Ngọc vội vàng an ủi.
“Hoàng thượng có cảm thấy chuyện này là ngoài ý muốn hay là có âm mưu? “
Nghe vậy, Lý Ly nhíu mày, cúi đầu lâm vào trầm tư.
“ Có lẽ là ngoài ý muốn. “
Nghĩ nghĩ, Lý Ngọc mím môi trả lời.
“Dù sao lúc này xuất hiện loại chuyện như vậy, không ngoài ý muốn thì có người không muốn Đông Thương quốc và Bắc Minh quốc liên minh với nhau. Ngoại trừ Tây Việt quốc thì Trẫm không nghĩ ra ai mới không hy vọng lần liên minh này. “
“ Nhưng cho dù là Tây Việt quốc biết việc Trẫm muốn liên minh với Bắc Thiên quốc, muốn ở lãnh thổ của Đông Thương quốc ám sát Bắc Thiên Tuyết cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mà Trịnh Nhất Phong và bà ta dù đứng trên lập trường nào đều không hy vọng trận chiến tranh này bị thua, cho nên không thể là bọn họ. “
“Hoàng thượng nói có lý.”
Gật đầu, Lý Ly nói.
Tươi cười lấy lòng Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc giơ tay lên thề thốt:
“Được rồi, Liễu Nhi. Trẫm thừa nhận, đúng là Trẫm theo dõi nàng! Nhưng ta thề với nàng, ta tuyệt đối không phải hoài nghi nàng mà chỉ là...”
Thấy Diệp Mộ Liễu đang nhìn mình, Lý Ngọc há miệng không nói được, bó tay chịu trói.
“Hắn hoài nghi ta mà thôi...”
Thấy vậy, Lý Ly cười cười giải thích.
“Đúng, đúng, đúng, Hoàng thúc nói không sai.”
Biết rõ lời nói của Lý Ly có chút trêu chọc nhưng Lý Ngọc vẫn không chút do dự gật đầu.
Tình huống hiện tại, đắc tội với Hoàng thúc là chuyện nhỏ, đắc tội với Hoàng hậu mới là chuyện lớn.
Nếu chỉ vì vậy mà để lại bóng ma trong lòng nương tử, vậy hạnh phúc nửa đời sau của hắn liền kết thúc rồi!
“ Hắn hoài nghi ngươi? “
Diệp Mộ Liễu nhíu mày, mắt nhìn qua nhìn lại hai người.
“Nói như vậy, ngươi đã biết chuyện ta và Hoàng thúc quen biết nhau từ lâu rồi?”
Mắt thấy giọng Diệp Mộ Liễu càng lúc càng lạnh xuống, Lý Ngọc hết sức khẩn trương.
“ Không phải như nàng nghĩ, Liễu Nhi, nàng hiểu lầm rồi. Ta biết chuyện nàng và Hoàng thúc cách đây không lâu. “
“Vậy thì khi nào?”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu cười cười, ánh mắt không một chút lơi lỏng.
“Là ngày phong phi của Bắc Thiên Tuyết...”
“Vậy sao?..Vậy làm sao ngươi biết được?”
Thấy Lý Ly bí hiểm cười cười, Diệp Mộ Liễu nhịn không được bắt đầu hỏi, ngày đó hình như nàng không để lại sơ hở gì đâu?
Làm sao hắn có thể phát hiện ra đây?
“Có người cố ý muốn cho ta biết, ta không muốn biết cũng khó.”
Đối với Lý Ly đang khoanh tay hết sức nhàn nhã, Lý Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không hề để ý.
“Nàng nhớ không, ngày đó nàng uống rượu say không biết gì nữa.”
“Ta sao có thể say không biết gì, ta chỉ uống một chút, chút... mà thôi...”
Thấy Lý Ngọc oán hận nhìn mình, sự kiêu ngạo của Diệp Mộ Liễu nhất thời giảm xuống một nửa, nheo mắt cười hết sức vô tội.”
“Không lẽ bởi vì rượu kia sao?”
“Không sai, là rượu đó.”
Gật đầu, Lý Ngọc tán thưởng nhìn nàng một cái, từ từ nói.
“ Nàng cũng biết đó là rượu Túy yên chi, là đặc sản của Ích Châu, là loại rượu mà thường ngày Hoàng thúc thích uống nhất. Trùng hợp bởi vì quan hệ lúc trước của ta với Hoàng thúc. Vì vậy, trong Hoàng cung này luôn không chuẩn bị loại rượu này. “
Thấy Diệp Mộ Liễu nghi hoặc nhìn mình, Lý Ngọc vội vàng cười giải thích.
“Mà trùng hợp, ngày ấy ở trên cửa sổ, ta còn phát hiện có người nào đó để lại nửa giấu chân. Có phải vậy không Hoàng thúc?”
Hắn mới không tin, lấy công phu của hắn (Lý Ly), sẽ lộ ra sơ hở lớn như vậy.
Trừ khi là hắn cố ý.
Thì ra là vậy.
Diệp Mộ Liễu hung hăng trừng mắt hai người, trong lòng hết sức tức giận.
Thì ra hai người này đều tính kế chính mình.
Tuy loại tính kế này không có ý xấu, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
“À, đúng rồi Hoàng thúc, hôm nay ta nhận được cấp báo nói Bắc Thiên Tuyết và Du Bạch trên đường về nước gặp phải thổ phỉ.”
Thấy đôi môi Diệp Mộ Liễu cong lên, bộ dáng đầy bất mãn, Lý Ngọc và Lý Ly ăn ý liếc mắt với nhau, cười cười dời đề tài.
“Ồ, Du Bạch và Công chúa gặp phải thổ phỉ sao? Có chuyện gì vậy? Có ai bị thương hay không? “
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lý Ngọc, một chiêu này lập tức dời đi sự chú ý của Diệp Mộ Liễu.
“Bắc Thiên Tuyết không có việc gì, nhưng Du Bạch vì bảo vệ công chúa mà bị trọng thương.”
Thấy Diệp Mộ Liễu lo lắng, Lý Ngọc vội vàng an ủi.
“Hoàng thượng có cảm thấy chuyện này là ngoài ý muốn hay là có âm mưu? “
Nghe vậy, Lý Ly nhíu mày, cúi đầu lâm vào trầm tư.
“ Có lẽ là ngoài ý muốn. “
Nghĩ nghĩ, Lý Ngọc mím môi trả lời.
“Dù sao lúc này xuất hiện loại chuyện như vậy, không ngoài ý muốn thì có người không muốn Đông Thương quốc và Bắc Minh quốc liên minh với nhau. Ngoại trừ Tây Việt quốc thì Trẫm không nghĩ ra ai mới không hy vọng lần liên minh này. “
“ Nhưng cho dù là Tây Việt quốc biết việc Trẫm muốn liên minh với Bắc Thiên quốc, muốn ở lãnh thổ của Đông Thương quốc ám sát Bắc Thiên Tuyết cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mà Trịnh Nhất Phong và bà ta dù đứng trên lập trường nào đều không hy vọng trận chiến tranh này bị thua, cho nên không thể là bọn họ. “
“Hoàng thượng nói có lý.”
Gật đầu, Lý Ly nói.
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu