Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 159: Thật ra nam nhân Long gia từ trước đến nay vẫn luôn si tình như vậy
“Hoàng thúc, còn có chút việc ta vẫn không rõ.”
Thấy Lý Ngọc mím môi không nói, Diệp Mộ Liễu mở miệng hỏi:
“Có thể nhờ Hoàng thúc thay Mộ Liễu giải thích một chút nghi vấn được không?”
“Có nghi vấn gì, Hoàng hậu nương nương cứ việc mở miệng hỏi, Bổn vương nếu biết thì nhất định sẽ nói, đã nói thì sẽ nói bằng hết.”
Lý Ly cúi đầu, hàng mi dài đậm hơi nhắm lại, làm cho người khác không nhìn được biểu tình và ánh sáng trong mắt hắn.
“Ta muốn hỏi Hoàng thúc, trước kia Lý Ngọc trúng độc dược mãn tĩnh là như thế nào?”
Nhớ trước kia ở dưới vách núi, Lý Ngọc từng nói với nàng.
Lúc hắn mười lăm tuổi, thúc thúc ruột thịt của hắn ở trong thức ăn của hắn loại độc dược mãn tính. Loại độc này không chỉ làm cho thân thể suy nhược mà còn trộn lẫn mị dược trong đó.
Trúng độc, gần nữ sắc.
Loại dược này nhìn thì bình thường nhưng thực ra lại bá đạo vô cùng. Lúc độc phát, nếu không cùng nữ tử giao hợp, máu sẽ chảy ngược mà chết bất đắc kì tử, nhưng nếu cùng nữ tử giao hợp lâu dài sẽ bị vắt kiệt thân thể, chỉ còn con đường chết1
Đến lúc này, Diệp Mộ Liễu vẫn nhớ rõ lúc trước mình nghe được chuyện này đã rung động và phẫn nộ vô cùng.
Nàng nhớ rõ lúc đó nàng nói, ngay cả cháu ruột của mình đều có thể hại thì đúng là không bằng cầm thú.
Như hiện tại nàng không thể đánh đồng Lý Ly trước mắt với vị thúc thúc không bằng cầm thú làm một.
Nếu Lý Ly không phải là người như vậy, vậy, trong này nhất định có lý do nào đó.
“Nếu ta nói, độc đó không phải do ta hạ, ngươi có tin hay không?”
Nâng mắt nhìn Diệp Mộ Liễu, ánh mắt Lý Ly sáng lên, như có mạch nước ngầm thâm trầm đen như mực mà nàng nhìn không hiểu.
“Ta tin.”
Diệp Mộ Liễu nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với Lý Ngọc, một lúc sau không do dự đáp.
“Ta tin, Hoàng thúc sẽ không lừa gạt ta.”
Giống như lúc trước nàng vẫn tin tưởng Lý Ly sẽ không gây nguy hiểm cho Diệp Mộ Liễu.
Thân thể run lên, ánh mắt Lý Lý sáng quắc có tia sáng bắt đầu khởi động.
Nhưng trong nháy mắt đã ổn định trở lại, cuối cùng biến mất.
Trở thành nụ cười thoải mái.
Nàng tin hắn, như vậy đã đủ rồi, không phải sao?
“Lúc trước phát hiện Hoàng thượng trúng độc, từ trên người Hoàng thượng ta thấy được bóng dáng của Hoàng huynh. May mắn Hoàng thượng trúng độc còn nhẹ, mà năm đó Hoàng huynh đã bị độc nhập tâm phế, cho nên...”
“Cho nên người cố ý để Vương tổng quản nói chuyện ta bị trúng độc có phải không?”
Những chuyện cũ trước kia hiện lên trong đầu, Lý Ngọc suy nghĩ cẩn thận nghi hoặc năm đó.
“Người sợ ta không tin cho nên mới không chịu nói cho ta biết ai là người hạ độc ta. Để mặc cho ta hoài nghi người lại không nói gì?”
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Lý Ly thản nhiên nói:
“Năm đó người nghĩ rằng ta muốn soán vị ngôi vị của người, hận ta như vậy thì sao có thể tin tưởng ta? Ta sợ tùy tiện nói ra chân tướng, nếu không được người tín nhiệm thì ngược lại có thể khiến cho Thái hậu và Trịnh Nhất Phong nghi ngờ mà mất nhiều hơn được!”
“Khó trách!”
Gật đầu, Lý Ngọc rũ mắt, đáy mắt hiện lên sự áy náy và tự trách.
“Hoàng thúc nói không sai, năm đó sau khi ta biết được mình bị trúng độc, phản ứng theo bản năng sẽ nghi ngờ Hoàng thúc là hung thủ. Khi đó trẻ người non dạ, ngốc nghếch hồ đồ nói chuyện này với Mẫu hậu, không nghĩ tới lại hại chết Vương tổng quản. Vì vậy ta càng hận Hoàng thúc, càng chắc chắn Hoàng thúc mới là hung thủ giết người...”
“Hoàng thúc, thật xin lỗi. Nhiều năm như vậy, đã vất vả cho người rồi!”
“Người không cần áy náy, tất cả đều là do ta cam tâm tình nguyện.”
Lắc đầu, Lý Ly thản nhiên nói.
“Năm đó thật ra Phụ hoàng của ta (cha của Lý Ly ấy) muốn lập ta làm Thái tử. Nhưng bởi vì chí hướng của ta không đặt ở giang sơn mà Hoàng huynh lại là con trưởng cho nên Phụ hoàng mới giao giang sơn cho Hoàng huynh.”
“Nói đến đây, cũng là Hoàng huynh thay ta gánh vác gánh nặng này. Lại hứa hẹn với nhau, bất cứ lúc nào, chỉ cần thiên hạ Long gia, giang sơn của Long gia còn cần ta, ta đều cố gắng giúp đỡ. Cho nên, tất cả đều do ta tình nguyện, cũng là ta nợ Phụ hoàng của người.”
Thấy Lý Ngọc mím môi không nói, Diệp Mộ Liễu mở miệng hỏi:
“Có thể nhờ Hoàng thúc thay Mộ Liễu giải thích một chút nghi vấn được không?”
“Có nghi vấn gì, Hoàng hậu nương nương cứ việc mở miệng hỏi, Bổn vương nếu biết thì nhất định sẽ nói, đã nói thì sẽ nói bằng hết.”
Lý Ly cúi đầu, hàng mi dài đậm hơi nhắm lại, làm cho người khác không nhìn được biểu tình và ánh sáng trong mắt hắn.
“Ta muốn hỏi Hoàng thúc, trước kia Lý Ngọc trúng độc dược mãn tĩnh là như thế nào?”
Nhớ trước kia ở dưới vách núi, Lý Ngọc từng nói với nàng.
Lúc hắn mười lăm tuổi, thúc thúc ruột thịt của hắn ở trong thức ăn của hắn loại độc dược mãn tính. Loại độc này không chỉ làm cho thân thể suy nhược mà còn trộn lẫn mị dược trong đó.
Trúng độc, gần nữ sắc.
Loại dược này nhìn thì bình thường nhưng thực ra lại bá đạo vô cùng. Lúc độc phát, nếu không cùng nữ tử giao hợp, máu sẽ chảy ngược mà chết bất đắc kì tử, nhưng nếu cùng nữ tử giao hợp lâu dài sẽ bị vắt kiệt thân thể, chỉ còn con đường chết1
Đến lúc này, Diệp Mộ Liễu vẫn nhớ rõ lúc trước mình nghe được chuyện này đã rung động và phẫn nộ vô cùng.
Nàng nhớ rõ lúc đó nàng nói, ngay cả cháu ruột của mình đều có thể hại thì đúng là không bằng cầm thú.
Như hiện tại nàng không thể đánh đồng Lý Ly trước mắt với vị thúc thúc không bằng cầm thú làm một.
Nếu Lý Ly không phải là người như vậy, vậy, trong này nhất định có lý do nào đó.
“Nếu ta nói, độc đó không phải do ta hạ, ngươi có tin hay không?”
Nâng mắt nhìn Diệp Mộ Liễu, ánh mắt Lý Ly sáng lên, như có mạch nước ngầm thâm trầm đen như mực mà nàng nhìn không hiểu.
“Ta tin.”
Diệp Mộ Liễu nghiêng đầu, ánh mắt đối diện với Lý Ngọc, một lúc sau không do dự đáp.
“Ta tin, Hoàng thúc sẽ không lừa gạt ta.”
Giống như lúc trước nàng vẫn tin tưởng Lý Ly sẽ không gây nguy hiểm cho Diệp Mộ Liễu.
Thân thể run lên, ánh mắt Lý Lý sáng quắc có tia sáng bắt đầu khởi động.
Nhưng trong nháy mắt đã ổn định trở lại, cuối cùng biến mất.
Trở thành nụ cười thoải mái.
Nàng tin hắn, như vậy đã đủ rồi, không phải sao?
“Lúc trước phát hiện Hoàng thượng trúng độc, từ trên người Hoàng thượng ta thấy được bóng dáng của Hoàng huynh. May mắn Hoàng thượng trúng độc còn nhẹ, mà năm đó Hoàng huynh đã bị độc nhập tâm phế, cho nên...”
“Cho nên người cố ý để Vương tổng quản nói chuyện ta bị trúng độc có phải không?”
Những chuyện cũ trước kia hiện lên trong đầu, Lý Ngọc suy nghĩ cẩn thận nghi hoặc năm đó.
“Người sợ ta không tin cho nên mới không chịu nói cho ta biết ai là người hạ độc ta. Để mặc cho ta hoài nghi người lại không nói gì?”
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Lý Ly thản nhiên nói:
“Năm đó người nghĩ rằng ta muốn soán vị ngôi vị của người, hận ta như vậy thì sao có thể tin tưởng ta? Ta sợ tùy tiện nói ra chân tướng, nếu không được người tín nhiệm thì ngược lại có thể khiến cho Thái hậu và Trịnh Nhất Phong nghi ngờ mà mất nhiều hơn được!”
“Khó trách!”
Gật đầu, Lý Ngọc rũ mắt, đáy mắt hiện lên sự áy náy và tự trách.
“Hoàng thúc nói không sai, năm đó sau khi ta biết được mình bị trúng độc, phản ứng theo bản năng sẽ nghi ngờ Hoàng thúc là hung thủ. Khi đó trẻ người non dạ, ngốc nghếch hồ đồ nói chuyện này với Mẫu hậu, không nghĩ tới lại hại chết Vương tổng quản. Vì vậy ta càng hận Hoàng thúc, càng chắc chắn Hoàng thúc mới là hung thủ giết người...”
“Hoàng thúc, thật xin lỗi. Nhiều năm như vậy, đã vất vả cho người rồi!”
“Người không cần áy náy, tất cả đều là do ta cam tâm tình nguyện.”
Lắc đầu, Lý Ly thản nhiên nói.
“Năm đó thật ra Phụ hoàng của ta (cha của Lý Ly ấy) muốn lập ta làm Thái tử. Nhưng bởi vì chí hướng của ta không đặt ở giang sơn mà Hoàng huynh lại là con trưởng cho nên Phụ hoàng mới giao giang sơn cho Hoàng huynh.”
“Nói đến đây, cũng là Hoàng huynh thay ta gánh vác gánh nặng này. Lại hứa hẹn với nhau, bất cứ lúc nào, chỉ cần thiên hạ Long gia, giang sơn của Long gia còn cần ta, ta đều cố gắng giúp đỡ. Cho nên, tất cả đều do ta tình nguyện, cũng là ta nợ Phụ hoàng của người.”
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu