Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 114: Ra oai phủ đầu với Hoàng quý phi
Trong nháy mắt Trịnh Ngọc Uyển xông tới, nụ cười tươi như hoa. Nhưng nụ cười như hoa đó lúc nhìn thấy Diệp Mộ Liễu bên cạnh Lý Ngọc sau lại biến mất không thấy tăm hơi...
“Ngươi là ai? Là cung nữ mới tới sao? Sao lại ở chỗ này?”
Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ bằng lim khắc hoa chiếu tới, khung cảnh bên trong phòng đen tối không rõ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Diệp Mộ Liễu thấy được trong mắt Trịnh Ngọc Uyển là sự phòng bị và oán độc.
Nữ tử này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, lại làm như không biết gì hỏi nàng là ai? Xem ra, nàng ta không chỉ diễn kịch giỏi mà cơ sở ngầm ở trong hậu cung cũng không phải mạnh mẽ bình thường đâu.
“Hoàng Qúy phi, ngươi càng ngày càng không có quy củ rồi.”
Nhíu mày, Lý Ngọc giương giọng trách mắng.
“Sao... Hoàng thượng, người nhìn, là nô tì hồ đồ. Nhìn thấy vị cô nương này nên nhất thời tò mò mà quên hành lễ với Hoàng thượng.”
Dứt lời, Trịnh Ngọc Uyển phúc thân trước Lý Ngọc, cung kính cười nói:
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Ngọc Uyển cũng không chờ Lý Ngọc lên tiếng, đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu.
“Như thế này đã xong rồi sao? Hoàng quý phi, ngươi còn không mau tham kiến Hoàng hậunương nương?”
Khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, con ngươi đen bóng sâu thẳm có mấy phần không kiên nhẫ, vừa ẩn nhẫn mà không phát tác ra.
“Hoàng hậu nương nương?”
Trịnh Ngọc Uyển biến sắc, cao giọng nói.
“Hoàng thượng, không phải người nói đùa với nô tì đấy chứ? Không phải đại điển lập hậucòn chưa tới sao? Nơi nào có Hoàng hậu nương nương?”
“Là người trước mặt ngươi đó.”
Lạnh lùng liếc nàng ta một cái, ánh mắt Lý Ngọc như lưỡi dao.
“Ôi, là nô tì hồ đồ rồi. Vậy mà không biết nương nương vào cung khi nào. Mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong Hoàng hậu nương nương tha thứ cho nô tì tội vô tâm.”
Ánh mắt xẹt qua nơi mười ngón tay Lý Ngọc cùng Diệp Mộ Liễu giao nhau, đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển chợt lóe lên sự ngoan độc, lại bình tĩnh cười cười, cung kính phúc thân hành lễ với Diệp Mộ Liễu.
“Người không biết không có tội. Bản cung là ngày đầu tiên tiến cung, Hoàng quý phi không biết chuyện tất nhiên không nói đến chuyện có tội hay không...”
Giây lát trầm ngâm, Diệp Mộ Liễu cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình bỗng dưng chặt hơn. Nàng hít một hơi thật sâu, nhớ lại trước khi tiến cung, mẹ nàng có dạy cho nàng, thản nhiên nói.
Lần đầu tiên đánh giá có chiếm được chút thượng phong.
Hôm nay nhận được tin thái giám báo lại nói Trương Phúc mang theo Diệp Mộ Liễu tiến cung. Trịnh Ngọc Uyển vốn nghĩ Diệp Mộ Liễu bất quá chỉ là một dã nha đầu (người hoang dã), chưa từng trải đời, muốn hạ mã uy (kiểu đánh đòn phủ đầu ấy) với nàng một chút.
Nhưng nàng vừa ra tay, Lý Ngọc đã bắt đầu bảo vệ nàng ta. Hơn nữa lúc nàng ta đối mặt với bản thân nàng lúc đó không những không luống xuống tay chân mà ngược lại trấn định tự nhiên như cũ.
Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho Trịnh Ngọc Uyển trở tay không kịp.
Không lẽ đường dây tình báo của mình xảy ra vấn đề hay sao?
Thật ra Trịnh Ngọc Uyển không biết, hiện tại Diệp Mộ Liễu bình thản như không nhưng đáy lòng không trấn định như vậy.
Nếu không phải trước lúc tiến cung, mẹ nàng có mới một ma ma trong cung ra dạy nàng quy củ lễ nghi trong cung, phân tích thế cục trong cung với nàng mà nói chỉ sợ hiện tại nàng bị lật tẩy rồi.
Cho dù như vậy, lời của ma ma chỉ dạy nàng mới chỉ nghe hiểu được một nửa.
Diệp Mộ Liễu luôn luôn tùy tiện, đối với những chuyện tính kế ngươi lừa ta gạt cảm thấy hết sức đau đầu. Nhưng mà tốt xấu gì lần đầu ra tay nàng có thể thuận lợi mà qua.
Nhìn đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển hiện lên chút khiếp sợ, Diệp Mộ Liễu biết tạm thời mình cũng dọa nàng ta sững người rồi.
Chỉ mong nàng ta sau này có chút kiêng kị với mình mới đươc.
Vừa nghĩ Trịnh Ngọc Uyển không dấu vết lườm nàng ta (DML á) một cái, nhìn sắc mặt nàng ta mấy lần mới cười nói với Lý Ngọc:
“Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu nương nương đã tiến cung, vậy đại điển phong hậy không biết lúc nào thì cử hành? Mong Hoàng thượng nói rõ để nô tỳ còn biết mà chuẩn bị.”
“Không cần, đại điển phong hậu Trẫm đã cho người chuẩn bị từ sớm, cử hành vào năm ngày sau.”
Lắc lắc đầu, Lý Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, nhưng hỏi ý kiến của nàng. Thấy nàng gật đầu hắn mới nở nụ cười rạng rỡ, con ngươi đen như mặc ngọc lóe sáng.
Nhìn hai người đối diện, ở trong mắt Trịnh Ngọc Uyển lại vô cùng chói mắt.
Xem ra, Diệp Mộ Liễu này địa vị ở trong lòng Hoàng thượng không thấp.
Khó trách Hoàng thượng kiên trì muốn lập nàng ta làm hậu. Thậm chí ngay cả công chúa Bắc Minh động lòng người đó cũng không để vào mắt.
Nhưng mà cho dù xuất thân hay dung mạo, Diệp Mộ Liễu có chỗ nào có thể so được với các nàng đây?
Hoàng cung không phải là nhà của nàng ta.
Tuy đại điển lập hậu vẫn chưa cử hành, nhưng dưới sự an bài của Lý Ngọc, lại ở tại Tử Vi cung.
Tử Vi cung ở Đông Thương quốc là cung điện của các Hoàng hậu trước đó. Nhớ năm đó đương kim Thái hậu ở trong đoàn phi tần từ một chiêu nghi nho nhỏ một đường diệt trừ, lên ngôi Hoàng hậu.
Cung điện lộng lẫy, hoa mỹ, mái điện uốn cong, rường cột chạm trổ, mọi thứ đều xa hoa, như tiên cảnh nhân gian.
Không biết vì sao Diệp Mộ Liễu như cảm thấy mình đang ở trong giấc mơ, mãi vẫn không thể tin được, từ nay về sau, đây là nhà của mình rồi.
Là sâu trong nội tâm của nàng coi Hoàng cung này là nhà của mình.
Hay vẫn do ở trong Hoàng cung có người đó
Hai ngày qua mọi người cung kính với nàng.
Ngay cả Thái hậu cũng không bày tỏ một chút không chào đón nàng.
Mọi người cực kì khách khí, nhưng trong sự khách khí mang theo sự xa cách.
Nhất là tất cả thái giám và cung nữ hầu hạ trong Tử Vi cung. Có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chào đón của họ nhưng có phải do Diệp Mộ Liễu gặp ảo giác hay không, từ đầu các nàng đã không để vị Hoàng hậu này ở trong mắt.
Mấy ngày nay Lý Ngọc bận rộn nhiều việc, phía Bác gặp hạn hán lớn, phía Nam lại mưa lũ lở nũi, đất đá rơi từ trên núi xuống...
Mùa hè đối với Đông Thương quốc quả thật mà nói họa đến dồn dập.
Chống hạ, cứu tế... mỗi nơi đều cần Lý Ngọc tự mình xử lý.
Thời gian hắn ở cùng nàng ít đến thương cảm.
Ngoại trừ bữa trưa và bữa tối hắn đều kiên trì đến Tử Vi cung cùng nàng dùng bữa ra, ngay cả buổi tối Lý Ngọc vẫn nửa đêm ở tại Cần Chính điện.
Mỗi lần thấy bộ dáng mệt mỏi của hắn, Diệp Mộ Liễu đau lòng muốn chết. Vì thế lời vừa tới miệng cũng nuốt trở vào.
Cho dù nàng ở trong cung không có người quen, không có bằng hữu thì như thế nào?
Chỉ cần có hắn ở đầy, nàng sẽ không sợ!
Nơi có hắn, nơi đó là nhà của nàng!
Vì vậy, ở trong cung này có mấy phần cô đơn. Có đôi khi Diệp Mộ Liễu sống một ngày như một năm, nhưng nàng vẫn không oán không trách.
Nếu nàng đã lựa chọn con đường này, cho dù có khổ sở nữ cũng là do bọn họ lựa chọn, không phải sao?
“Ngươi là ai? Là cung nữ mới tới sao? Sao lại ở chỗ này?”
Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ bằng lim khắc hoa chiếu tới, khung cảnh bên trong phòng đen tối không rõ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Diệp Mộ Liễu thấy được trong mắt Trịnh Ngọc Uyển là sự phòng bị và oán độc.
Nữ tử này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, lại làm như không biết gì hỏi nàng là ai? Xem ra, nàng ta không chỉ diễn kịch giỏi mà cơ sở ngầm ở trong hậu cung cũng không phải mạnh mẽ bình thường đâu.
“Hoàng Qúy phi, ngươi càng ngày càng không có quy củ rồi.”
Nhíu mày, Lý Ngọc giương giọng trách mắng.
“Sao... Hoàng thượng, người nhìn, là nô tì hồ đồ. Nhìn thấy vị cô nương này nên nhất thời tò mò mà quên hành lễ với Hoàng thượng.”
Dứt lời, Trịnh Ngọc Uyển phúc thân trước Lý Ngọc, cung kính cười nói:
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”
Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Ngọc Uyển cũng không chờ Lý Ngọc lên tiếng, đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu.
“Như thế này đã xong rồi sao? Hoàng quý phi, ngươi còn không mau tham kiến Hoàng hậunương nương?”
Khóe môi Lý Ngọc nhếch lên, con ngươi đen bóng sâu thẳm có mấy phần không kiên nhẫ, vừa ẩn nhẫn mà không phát tác ra.
“Hoàng hậu nương nương?”
Trịnh Ngọc Uyển biến sắc, cao giọng nói.
“Hoàng thượng, không phải người nói đùa với nô tì đấy chứ? Không phải đại điển lập hậucòn chưa tới sao? Nơi nào có Hoàng hậu nương nương?”
“Là người trước mặt ngươi đó.”
Lạnh lùng liếc nàng ta một cái, ánh mắt Lý Ngọc như lưỡi dao.
“Ôi, là nô tì hồ đồ rồi. Vậy mà không biết nương nương vào cung khi nào. Mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong Hoàng hậu nương nương tha thứ cho nô tì tội vô tâm.”
Ánh mắt xẹt qua nơi mười ngón tay Lý Ngọc cùng Diệp Mộ Liễu giao nhau, đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển chợt lóe lên sự ngoan độc, lại bình tĩnh cười cười, cung kính phúc thân hành lễ với Diệp Mộ Liễu.
“Người không biết không có tội. Bản cung là ngày đầu tiên tiến cung, Hoàng quý phi không biết chuyện tất nhiên không nói đến chuyện có tội hay không...”
Giây lát trầm ngâm, Diệp Mộ Liễu cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình bỗng dưng chặt hơn. Nàng hít một hơi thật sâu, nhớ lại trước khi tiến cung, mẹ nàng có dạy cho nàng, thản nhiên nói.
Lần đầu tiên đánh giá có chiếm được chút thượng phong.
Hôm nay nhận được tin thái giám báo lại nói Trương Phúc mang theo Diệp Mộ Liễu tiến cung. Trịnh Ngọc Uyển vốn nghĩ Diệp Mộ Liễu bất quá chỉ là một dã nha đầu (người hoang dã), chưa từng trải đời, muốn hạ mã uy (kiểu đánh đòn phủ đầu ấy) với nàng một chút.
Nhưng nàng vừa ra tay, Lý Ngọc đã bắt đầu bảo vệ nàng ta. Hơn nữa lúc nàng ta đối mặt với bản thân nàng lúc đó không những không luống xuống tay chân mà ngược lại trấn định tự nhiên như cũ.
Diệp Mộ Liễu như vậy làm cho Trịnh Ngọc Uyển trở tay không kịp.
Không lẽ đường dây tình báo của mình xảy ra vấn đề hay sao?
Thật ra Trịnh Ngọc Uyển không biết, hiện tại Diệp Mộ Liễu bình thản như không nhưng đáy lòng không trấn định như vậy.
Nếu không phải trước lúc tiến cung, mẹ nàng có mới một ma ma trong cung ra dạy nàng quy củ lễ nghi trong cung, phân tích thế cục trong cung với nàng mà nói chỉ sợ hiện tại nàng bị lật tẩy rồi.
Cho dù như vậy, lời của ma ma chỉ dạy nàng mới chỉ nghe hiểu được một nửa.
Diệp Mộ Liễu luôn luôn tùy tiện, đối với những chuyện tính kế ngươi lừa ta gạt cảm thấy hết sức đau đầu. Nhưng mà tốt xấu gì lần đầu ra tay nàng có thể thuận lợi mà qua.
Nhìn đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển hiện lên chút khiếp sợ, Diệp Mộ Liễu biết tạm thời mình cũng dọa nàng ta sững người rồi.
Chỉ mong nàng ta sau này có chút kiêng kị với mình mới đươc.
Vừa nghĩ Trịnh Ngọc Uyển không dấu vết lườm nàng ta (DML á) một cái, nhìn sắc mặt nàng ta mấy lần mới cười nói với Lý Ngọc:
“Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu nương nương đã tiến cung, vậy đại điển phong hậy không biết lúc nào thì cử hành? Mong Hoàng thượng nói rõ để nô tỳ còn biết mà chuẩn bị.”
“Không cần, đại điển phong hậu Trẫm đã cho người chuẩn bị từ sớm, cử hành vào năm ngày sau.”
Lắc lắc đầu, Lý Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, nhưng hỏi ý kiến của nàng. Thấy nàng gật đầu hắn mới nở nụ cười rạng rỡ, con ngươi đen như mặc ngọc lóe sáng.
Nhìn hai người đối diện, ở trong mắt Trịnh Ngọc Uyển lại vô cùng chói mắt.
Xem ra, Diệp Mộ Liễu này địa vị ở trong lòng Hoàng thượng không thấp.
Khó trách Hoàng thượng kiên trì muốn lập nàng ta làm hậu. Thậm chí ngay cả công chúa Bắc Minh động lòng người đó cũng không để vào mắt.
Nhưng mà cho dù xuất thân hay dung mạo, Diệp Mộ Liễu có chỗ nào có thể so được với các nàng đây?
Hoàng cung không phải là nhà của nàng ta.
Tuy đại điển lập hậu vẫn chưa cử hành, nhưng dưới sự an bài của Lý Ngọc, lại ở tại Tử Vi cung.
Tử Vi cung ở Đông Thương quốc là cung điện của các Hoàng hậu trước đó. Nhớ năm đó đương kim Thái hậu ở trong đoàn phi tần từ một chiêu nghi nho nhỏ một đường diệt trừ, lên ngôi Hoàng hậu.
Cung điện lộng lẫy, hoa mỹ, mái điện uốn cong, rường cột chạm trổ, mọi thứ đều xa hoa, như tiên cảnh nhân gian.
Không biết vì sao Diệp Mộ Liễu như cảm thấy mình đang ở trong giấc mơ, mãi vẫn không thể tin được, từ nay về sau, đây là nhà của mình rồi.
Là sâu trong nội tâm của nàng coi Hoàng cung này là nhà của mình.
Hay vẫn do ở trong Hoàng cung có người đó
Hai ngày qua mọi người cung kính với nàng.
Ngay cả Thái hậu cũng không bày tỏ một chút không chào đón nàng.
Mọi người cực kì khách khí, nhưng trong sự khách khí mang theo sự xa cách.
Nhất là tất cả thái giám và cung nữ hầu hạ trong Tử Vi cung. Có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chào đón của họ nhưng có phải do Diệp Mộ Liễu gặp ảo giác hay không, từ đầu các nàng đã không để vị Hoàng hậu này ở trong mắt.
Mấy ngày nay Lý Ngọc bận rộn nhiều việc, phía Bác gặp hạn hán lớn, phía Nam lại mưa lũ lở nũi, đất đá rơi từ trên núi xuống...
Mùa hè đối với Đông Thương quốc quả thật mà nói họa đến dồn dập.
Chống hạ, cứu tế... mỗi nơi đều cần Lý Ngọc tự mình xử lý.
Thời gian hắn ở cùng nàng ít đến thương cảm.
Ngoại trừ bữa trưa và bữa tối hắn đều kiên trì đến Tử Vi cung cùng nàng dùng bữa ra, ngay cả buổi tối Lý Ngọc vẫn nửa đêm ở tại Cần Chính điện.
Mỗi lần thấy bộ dáng mệt mỏi của hắn, Diệp Mộ Liễu đau lòng muốn chết. Vì thế lời vừa tới miệng cũng nuốt trở vào.
Cho dù nàng ở trong cung không có người quen, không có bằng hữu thì như thế nào?
Chỉ cần có hắn ở đầy, nàng sẽ không sợ!
Nơi có hắn, nơi đó là nhà của nàng!
Vì vậy, ở trong cung này có mấy phần cô đơn. Có đôi khi Diệp Mộ Liễu sống một ngày như một năm, nhưng nàng vẫn không oán không trách.
Nếu nàng đã lựa chọn con đường này, cho dù có khổ sở nữ cũng là do bọn họ lựa chọn, không phải sao?
Tác giả :
Nguyệt Thanh Thu