Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 65: Hai người ba chân
Chỉ chốc lát sau, Vệ Hổ cùng mấy người khác đã đẩy một chiếc xe ba gác tới, phía trên là mấy bọc đồ lớn. Vệ Hổ mang dây thừng cùng vải tới, nói: “Tiên tử, đã chuẩn bị xong!”
“Ừm”, Hoa Vị Miên gật đầu một cái: “Bắt đầu đi!”
Phút chốc, cửa thành lớn như vậy mà chỉ còn lại mười mấy người phạm lỗi, những người khác đều lui ra rất xa. Hoa Vị Miên phân phó Từ Tiếu Bắc cùng thủ hạ của hắn buộc vải màu lam trên đầu, còn thủ hạ của Tông Chính Sở thì buộc vải màu đỏ.
“Hiện tại chúng ta chơi một trò chơi, tên là hai người ba chân.” Hoa Vị Miên ngừng lại một chút nói: “Nếu không chơi sẽ bị trừ nửa năm bổng lộc, quét dọn chuồng ngựa trong ba tháng!”
Nàng vừa nói vậy, không ai dám bước ra khỏi hàng.
Hoa Vị Miên hài lòng gật đầu, gọi Vệ Hổ cột Quách Cương Chính và Từ Tiếu Bắc vào cùng nhau. Hai người đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, khoanh tay, đều nhìn nhau xem thường, ai cũng không chịu yếu thế.
Dùng dao rạch túi vải ra, Hoa Vị Miên xoay người đá một cái, mấy túi đậu đỏ cùng đậu xanh từ trên trời giáng xuống, giống như mưa rải đầy cửa thành.
Tất cả mọi người nhìn nàng, đoán không ra dụng ý của nàng.
“Khụ khụ!” Hoa Vị Miên hắng giọng, nói: “Theo màu sắc mảnh vải trên đầu các ngươi, chia làm đội xanh cùng đội đỏ, Quách phó tướng cầm đầu đội đỏ, Từ kỵ đốc cầm đầu đội xanh, hai người một nhóm, một người cầm gầu xúc, đội đỏ nhặt đậu xanh, đội xanh nhặt đậu đỏ, mỗi lần nhặt một hạt, sau khi đưa cho người kia mới có thể bỏ vào trong gầu xúc.”
“Nếu như có một người làm đổ, phải vứt sạch toàn bộ rồi làm lại từ đầu.” Thấy mọi người xôn xao, Hoa Vị Miên lại tiếp tục nói: “Trong gầu xúc của hai người, số đậu đỏ và số đậu xanh phải bằng nhau, nếu không đổ sạch làm lại. Bổn tiên tử sẽ phái người theo dõi các ngươi, đề phòng ăn gian, nếu như bỏ cuộc, phạt nửa năm ngân lượng, cho ngựa ăn ba tháng!”
“Nhưng. . . . . . .” Thời điểm mọi người oán thán bất mãn, Hoa Vị Miên đổi chủ đề, nói: “Cuối cùng xét thắng lợi dựa trên số lượng, nếu đội nào hơn, sẽ có thưởng, năm mươi lạng bạc!”
Những lời này vừa nói lại gây ra một trận sóng lớn, có không ít người xoa tay soàn soạt, năm mươi lạng bạc, bọn họ phải tích lũy bao nhiêu năm mới được a!
Không nói nhiều lời nữa, Hoa Vị Miên ra lệnh một tiếng, mọi người liền không ngừng ngồi xổm xuống nhặt hạt đậu. Uông Quân phái người dám sát, người nào không đưa cho người kia liền bị đổ sạch rồi làm lại, cuối cùng ngay cả Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc cũng bỏ lại ân oán cá nhân mà bắt đầu hợp tác. Bất quá cũng không tránh khỏi khó khăn, bởi vì chân hai người bị trói, mỗi người lại một phương hướng, không ít đội liên tiếp làm đổ đậu, chỉ đành phải chấp nhận làm lại.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều tập trung tinh lực quan sát cuộc tranh tài này.
Hoa Vị Miên đi tới bên cạnh Tông Chính Sở, cười nói: “Có thể cho ta mượn năm mươi lạng bạc hay không. . . . . .”
“Không có.” Tông Chính Sở ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
“Làm sao lại không có, lần trước ngươi lấy vàng của ta?!” Hoa Vị Miên không phục.
“Tự mình nghĩ biện pháp.” Tông Chính Sở đậy nắp quan tài mới luận định. [1]
[1]: muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết đã
“Ngươi. . . . . .!” Hoa Vị Miên bực bội, nàng làm như vậy là vì ai?!
Tức giận quay lưng, trong lòng Hoa Vị Miên thầm mắng Tông Chính Sở không có lương tâm.
“Ừm”, Hoa Vị Miên gật đầu một cái: “Bắt đầu đi!”
Phút chốc, cửa thành lớn như vậy mà chỉ còn lại mười mấy người phạm lỗi, những người khác đều lui ra rất xa. Hoa Vị Miên phân phó Từ Tiếu Bắc cùng thủ hạ của hắn buộc vải màu lam trên đầu, còn thủ hạ của Tông Chính Sở thì buộc vải màu đỏ.
“Hiện tại chúng ta chơi một trò chơi, tên là hai người ba chân.” Hoa Vị Miên ngừng lại một chút nói: “Nếu không chơi sẽ bị trừ nửa năm bổng lộc, quét dọn chuồng ngựa trong ba tháng!”
Nàng vừa nói vậy, không ai dám bước ra khỏi hàng.
Hoa Vị Miên hài lòng gật đầu, gọi Vệ Hổ cột Quách Cương Chính và Từ Tiếu Bắc vào cùng nhau. Hai người đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, khoanh tay, đều nhìn nhau xem thường, ai cũng không chịu yếu thế.
Dùng dao rạch túi vải ra, Hoa Vị Miên xoay người đá một cái, mấy túi đậu đỏ cùng đậu xanh từ trên trời giáng xuống, giống như mưa rải đầy cửa thành.
Tất cả mọi người nhìn nàng, đoán không ra dụng ý của nàng.
“Khụ khụ!” Hoa Vị Miên hắng giọng, nói: “Theo màu sắc mảnh vải trên đầu các ngươi, chia làm đội xanh cùng đội đỏ, Quách phó tướng cầm đầu đội đỏ, Từ kỵ đốc cầm đầu đội xanh, hai người một nhóm, một người cầm gầu xúc, đội đỏ nhặt đậu xanh, đội xanh nhặt đậu đỏ, mỗi lần nhặt một hạt, sau khi đưa cho người kia mới có thể bỏ vào trong gầu xúc.”
“Nếu như có một người làm đổ, phải vứt sạch toàn bộ rồi làm lại từ đầu.” Thấy mọi người xôn xao, Hoa Vị Miên lại tiếp tục nói: “Trong gầu xúc của hai người, số đậu đỏ và số đậu xanh phải bằng nhau, nếu không đổ sạch làm lại. Bổn tiên tử sẽ phái người theo dõi các ngươi, đề phòng ăn gian, nếu như bỏ cuộc, phạt nửa năm ngân lượng, cho ngựa ăn ba tháng!”
“Nhưng. . . . . . .” Thời điểm mọi người oán thán bất mãn, Hoa Vị Miên đổi chủ đề, nói: “Cuối cùng xét thắng lợi dựa trên số lượng, nếu đội nào hơn, sẽ có thưởng, năm mươi lạng bạc!”
Những lời này vừa nói lại gây ra một trận sóng lớn, có không ít người xoa tay soàn soạt, năm mươi lạng bạc, bọn họ phải tích lũy bao nhiêu năm mới được a!
Không nói nhiều lời nữa, Hoa Vị Miên ra lệnh một tiếng, mọi người liền không ngừng ngồi xổm xuống nhặt hạt đậu. Uông Quân phái người dám sát, người nào không đưa cho người kia liền bị đổ sạch rồi làm lại, cuối cùng ngay cả Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc cũng bỏ lại ân oán cá nhân mà bắt đầu hợp tác. Bất quá cũng không tránh khỏi khó khăn, bởi vì chân hai người bị trói, mỗi người lại một phương hướng, không ít đội liên tiếp làm đổ đậu, chỉ đành phải chấp nhận làm lại.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều tập trung tinh lực quan sát cuộc tranh tài này.
Hoa Vị Miên đi tới bên cạnh Tông Chính Sở, cười nói: “Có thể cho ta mượn năm mươi lạng bạc hay không. . . . . .”
“Không có.” Tông Chính Sở ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
“Làm sao lại không có, lần trước ngươi lấy vàng của ta?!” Hoa Vị Miên không phục.
“Tự mình nghĩ biện pháp.” Tông Chính Sở đậy nắp quan tài mới luận định. [1]
[1]: muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết đã
“Ngươi. . . . . .!” Hoa Vị Miên bực bội, nàng làm như vậy là vì ai?!
Tức giận quay lưng, trong lòng Hoa Vị Miên thầm mắng Tông Chính Sở không có lương tâm.
Tác giả :
Bán Điểm Mặc