Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 106-3
Sắc mặt của Bố Thiện và Tuyền Ki lúng túng, nói: “Làm sao chủ nhân có thể bất kính với chủ nhân trước.”
“Người cũng đã chết, sao nàng biết được nói gì?”
“Với người không sống ở trần gian, như đám mây phía chân trời, vĩnh viễn không thể dừng lại!” Bố Thiện có chút kích động nhìn nàng, “Chủ nhân thật sự hiểu được sinh tử!”
Mặc dù cảm giác được người khen rất tốt, nhưng mà bắt được liền khen loạn làm mê đầu vẫn sẽ khiến cho người có chút không giải thích được.
“Chẳng lẽ các ngươi cũng giống con chồn kia sống hơn hai trăm năm sao?” Hoa Vị Miên nói ra suy đoán trong lòng.
Bố Thiện gật đầu một cái, nói: “Vâng.”
“Phù phù…” Nước mũi cũng chảy ra. Hoa Vị Miên bất nhã lau lỗ mũi, nói: “Tại sao các ngươi có thể sống lâu như vậy?”
“Có việc chủ nhân không biết, chúng ta là hậu nhân của Nữ Oa, tuổi thọ hơi dài hơn người bình thường.” Tuyền Ki nói.
Vậy còn nói hơi dài hả, Hoa Vị Miên phỉ nhổ, hơn hai trăm tuổi mà nhìn như cô nương mười mấy tuổi. Thật không biết lúc nào các ngươi mới có thể chết… Một đám lão yêu bà!
“Tuổi thọ bình thường của hậu nhân Nữ Oa ở đây đều khoảng hai trăm tuổi. Người có tố chất đặc biệt ước chừng có thể sống hơn bốn trăm năm.” Bố Thiện giải thích.
“Cho nên Quỷ Cảnh mới do hai người các ngươi trông coi?” Vẫn chưa hết, chống cằm nói: “Vậy tại sao các ngươi không tự làm chủ nhân Quỷ Cảnh?”
Bố Thiện có vẻ hơi chán nản: “Năm đó hậu nhân Nữ Oa gặp nạn, bối cảnh* ly hương, phần lớn bị hành hạ đến chết. Chủ nhân trước dẫn chúng ta đến Quỷ Cảnh, cũng mở phòng băng trong núi, chăn nuôi độc vật, vừa để bảo vệ hậu nhân Nữ Oa, vừa để tạo phúc cho thiên hạ.”
*Bối cảnh: hoàn cảnh hiện thực hoặc tình huống có tác động đến người hoặc sự kiện.
“Cách một thời gian ngắn chúng ta lại xuống núi thi dược (cho thuốc), nhưng cũng không dám ở lâu, mơ ước của ngoại nhân với tộc Nữ Oa ta vẫn không giảm bớt.” Tuyền Ki bổ sung.
Đó là dĩ nhiên, ai bảo mạng ngươi quá dài?
“Nhưng hậu nhân Nữ Oa giữa Quỷ Cảnh không người nào có tư chất thừa kế thiên thư, cho nên chủ nhân trước mới phải bố trí những cơ quan này. Cửa thứ nhất d1en=dan`lee/quuy;donn là tiến vào trận pháp của Quỷ Cảnh, người hữu dũng hữu mưu có thể qua, cửa thứ hai là vấn đề ban nãy chủ nhân trả lời, cửa thứ ba là Huyết Ngọc.” Bố Thiện tiếp tục nói.
“Vấn đề kia người bình thường cũng không trả lời nổi…” Hơn nữa, có thể trả lời được cũng không nhất định có thể qua cửa Huyết Ngọc này. Đổi lại, vẫn nhất định sẽ có người qua cửa Huyết Ngọc nhưng lại không qua được cửa tiếp theo của hai người. Lão thái bà chết tiệt này, rõ ràng là tự tin không người nào có thể xông vào Quỷ Cảnh mà…
“Hai trăm năm trước, chủ nhân trước từng xem quẻ chiêm tinh, biết hai trăm năm sau sẽ xuất hiện người thừa kế mới đảm nhiệm nên mới bố trí cửa thứ hai.” Bố Thiện nói.
“Chủ nhân trước chỉ nói: Lại có xui xẻo thúc dục yêu cầu tới đây. Bởi vì là di ngôn của chủ nhân trước, nên chúng ta đã sao chép vào trong sách.” Tuyền Ki thở dài nói: “Đáng tiếc đến bây giờ ta cũng không thể hiểu rõ sự huyền bí trong đó, không biết chủ nhân biết không?”
TMD nội thương. Lão thái bà chết tiệt, trước khi chết vẫn còn đáng đánh đòn!
“Hao phí quá mức chịu đựng.” Hoa Vị Miên trợn trắng mắt, “Thiên thư đã bị ta đốt, ta thấy bên trong toàn bộ là giấy trắng, nàng sẽ không đùa giỡn các ngươi chứ?”
Bố Thiện lắc đầu, nói: “Thiên thư cũng không phải chủ nhân trước sáng chế, đó là thánh vật của Nữ Oa tộc ta, người được thiên thư được rất nhiều. Sách này chính là võ công tâm pháp bậc nhất của thế gian, cho dù phế nhân đứt toàn bộ gân tay gân chân cũng có thể trở thành đệ nhất võ lâm phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ*.”
*Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: thay đổi nhanh chóng, một tay che trời.
Hoa Vị Miên đau lòng, cái tay đê tiện, cư nhiên đốt, thật đáng tiếc, đau lòng quá, đau lòng quá!!!
“Chủ nhân trước từng thấu hiểu nghĩa sâu xa của thiên thư, nhưng lại không gia tăng tu luyện. Mà chủ nhân lại chịu thiêu hủy thiên thư, quả nhiên cũng không phải người thường.”
Hoa Vị Miên căng mặt cười gượng, trong lòng đã sớm muốn hộc máu. Nàng nên biết cái đó đáng tiền nàng còn đốt chứ, đều do lão thái bà đã chết kia!
“Những trận pháp kia đều là lão thái bà bố trí?” Hoa Vị Miên đột nhiên nhớ tới vấn đề của Thanh Dương.
“Vâng.” Bố Thiện gật đầu một cái.
Hoa Vị Miên lau mồ hôi lạnh, lão thái bà kia quả nhiên khinh người hơn nàng, tàn nhẫn hơn nàng. Người dám xông vào trận, nếu không sống qua một canh giờ vậy thì chứng minh không đủ giá trị sinh tồn, nên chuyện về vật trong trận nàng mới lợi hại như vậy, còn nếu sống qua một canh giờ, coi như chứng minh nhân tài được tạo ra, thu hồi trận pháp, cho người một con đường sống. Ưa thích của cấp bậc súc sinh nàng cũng chỉ có thể bái phục…
“Hiện tại chủ nhân đã đứng đầu Quỷ Cảnh, có thể ở lại Quỷ Cảnh tìm hiểu tường tận nghiên cứu nghĩa sâu xa của thiên thư.” Bố Thiện nói.
“Không phải ta đã đốt thiên thư sao…” Hoa Vị Miên sửng sốt kéo y phục, sách thuốc cực hiếm thấy như vậy, lại chỉ có vẻn vẹn hai bộ y phục này được giữ gìn cẩn thận, hơn nữa thiên thư quan trọng kia lại tùy ý được đặt lên nhìn qua có phần thật không có thưởng thức, chẳng lẽ…
“Chớ nói với ta thiên thư viết trên mặt y phục này…”
“Chủ nhân sáng suất, đúng là thiên thư trên hai chiếc thiên y này, chia khoảng hai sách.” Tuyền Ki nói.
Hoa Vị Miên kéo kéo tay áo, không thấy đầu mối gì, lại hỏi: “Làm sao để chữ này hiện ra?”
“Bố Thiện không biết, chỉ có chủ nhân trước hiểu rõ.”
“Chủ nhân có ở lại Quỷ Cảnh không, tạo phúc cho Nữ Oa tộc ta?” Tuyền Ki hỏi.
Hoa Vị Miên lắc lắc đầu, nói: “Không được đâu, ta còn phải trở về xuất giá.”
“Chính là Phủ Viễn Tướng Quân sao?” Bố Thiện khẽ hỏi.
Hoa Vị Miên gật đầu, nói: “Ta đã đáp ứng hắn luôn phụng bồi hắn.”
“Chắc hẳn chủ nhân đã biết Phủ Viễn Tướng Quân thân trúng kỳ độc*, mệnh còn không bao lâu nữa chứ?” Sắc mặt Bố Thiện hơi nặng nề.
*Kỳ độc: Độc hiếm thấy.
“Ngươi biết?!” Hoa Vị Miên kinh ngạc, chẳng qua nàng chỉ xem qua cho Tông Chính Sở hai lần mà thôi, mà do sau khi nàng giúp Tông Chính Sở bắt mạch mới biết được, “Chẳng lẽ ngươi biết loại độc này?!”
Bố Thiện khó xử lắc đầu, nói: “Loại chất độc này chính là thượng cổ kỳ độc, bộ sách bên trong sơn trang chỉ ghi qua vài nét bút ít ỏi, chủ nhân có thể vào trong động Huyết Ngọc thử một lần, nhưng mà… Cơ hội không lớn.”
Tuyền Ki cũng than thở, nói: “Loại độc này bắt đầu mạnh từ thời kỳ bào thai. Phủ Viễn Tướng Quân còn có thể sống đến giờ phút này đã là hiếm thấy.”
“Vậy các ngươi có biết nguồn gốc độc không?” Hoa Vị Miên khẩn cấp hỏi.
“Không biết, trong sách ghi lại người trúng loại độc này con ngươi có màu xanh biếc, trăng tròn là lúc thất thường.”
Hoa Vị Miên có chút thất vọng, ngay cả độc gì cũng không biết thì mổ thế nào?
“Chủ nhân có thể tra duyệt bí tịch (sách quý) trong động, có lẽ sẽ có một tia hi vọng.” Tuyền Ki nhịn không được mà trấn an.
Đầu Hoa Vị Miên cảm thấy nặng nề, nhưng cũng đành phải gật đầu một cái.
“Người cũng đã chết, sao nàng biết được nói gì?”
“Với người không sống ở trần gian, như đám mây phía chân trời, vĩnh viễn không thể dừng lại!” Bố Thiện có chút kích động nhìn nàng, “Chủ nhân thật sự hiểu được sinh tử!”
Mặc dù cảm giác được người khen rất tốt, nhưng mà bắt được liền khen loạn làm mê đầu vẫn sẽ khiến cho người có chút không giải thích được.
“Chẳng lẽ các ngươi cũng giống con chồn kia sống hơn hai trăm năm sao?” Hoa Vị Miên nói ra suy đoán trong lòng.
Bố Thiện gật đầu một cái, nói: “Vâng.”
“Phù phù…” Nước mũi cũng chảy ra. Hoa Vị Miên bất nhã lau lỗ mũi, nói: “Tại sao các ngươi có thể sống lâu như vậy?”
“Có việc chủ nhân không biết, chúng ta là hậu nhân của Nữ Oa, tuổi thọ hơi dài hơn người bình thường.” Tuyền Ki nói.
Vậy còn nói hơi dài hả, Hoa Vị Miên phỉ nhổ, hơn hai trăm tuổi mà nhìn như cô nương mười mấy tuổi. Thật không biết lúc nào các ngươi mới có thể chết… Một đám lão yêu bà!
“Tuổi thọ bình thường của hậu nhân Nữ Oa ở đây đều khoảng hai trăm tuổi. Người có tố chất đặc biệt ước chừng có thể sống hơn bốn trăm năm.” Bố Thiện giải thích.
“Cho nên Quỷ Cảnh mới do hai người các ngươi trông coi?” Vẫn chưa hết, chống cằm nói: “Vậy tại sao các ngươi không tự làm chủ nhân Quỷ Cảnh?”
Bố Thiện có vẻ hơi chán nản: “Năm đó hậu nhân Nữ Oa gặp nạn, bối cảnh* ly hương, phần lớn bị hành hạ đến chết. Chủ nhân trước dẫn chúng ta đến Quỷ Cảnh, cũng mở phòng băng trong núi, chăn nuôi độc vật, vừa để bảo vệ hậu nhân Nữ Oa, vừa để tạo phúc cho thiên hạ.”
*Bối cảnh: hoàn cảnh hiện thực hoặc tình huống có tác động đến người hoặc sự kiện.
“Cách một thời gian ngắn chúng ta lại xuống núi thi dược (cho thuốc), nhưng cũng không dám ở lâu, mơ ước của ngoại nhân với tộc Nữ Oa ta vẫn không giảm bớt.” Tuyền Ki bổ sung.
Đó là dĩ nhiên, ai bảo mạng ngươi quá dài?
“Nhưng hậu nhân Nữ Oa giữa Quỷ Cảnh không người nào có tư chất thừa kế thiên thư, cho nên chủ nhân trước mới phải bố trí những cơ quan này. Cửa thứ nhất d1en=dan`lee/quuy;donn là tiến vào trận pháp của Quỷ Cảnh, người hữu dũng hữu mưu có thể qua, cửa thứ hai là vấn đề ban nãy chủ nhân trả lời, cửa thứ ba là Huyết Ngọc.” Bố Thiện tiếp tục nói.
“Vấn đề kia người bình thường cũng không trả lời nổi…” Hơn nữa, có thể trả lời được cũng không nhất định có thể qua cửa Huyết Ngọc này. Đổi lại, vẫn nhất định sẽ có người qua cửa Huyết Ngọc nhưng lại không qua được cửa tiếp theo của hai người. Lão thái bà chết tiệt này, rõ ràng là tự tin không người nào có thể xông vào Quỷ Cảnh mà…
“Hai trăm năm trước, chủ nhân trước từng xem quẻ chiêm tinh, biết hai trăm năm sau sẽ xuất hiện người thừa kế mới đảm nhiệm nên mới bố trí cửa thứ hai.” Bố Thiện nói.
“Chủ nhân trước chỉ nói: Lại có xui xẻo thúc dục yêu cầu tới đây. Bởi vì là di ngôn của chủ nhân trước, nên chúng ta đã sao chép vào trong sách.” Tuyền Ki thở dài nói: “Đáng tiếc đến bây giờ ta cũng không thể hiểu rõ sự huyền bí trong đó, không biết chủ nhân biết không?”
TMD nội thương. Lão thái bà chết tiệt, trước khi chết vẫn còn đáng đánh đòn!
“Hao phí quá mức chịu đựng.” Hoa Vị Miên trợn trắng mắt, “Thiên thư đã bị ta đốt, ta thấy bên trong toàn bộ là giấy trắng, nàng sẽ không đùa giỡn các ngươi chứ?”
Bố Thiện lắc đầu, nói: “Thiên thư cũng không phải chủ nhân trước sáng chế, đó là thánh vật của Nữ Oa tộc ta, người được thiên thư được rất nhiều. Sách này chính là võ công tâm pháp bậc nhất của thế gian, cho dù phế nhân đứt toàn bộ gân tay gân chân cũng có thể trở thành đệ nhất võ lâm phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ*.”
*Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: thay đổi nhanh chóng, một tay che trời.
Hoa Vị Miên đau lòng, cái tay đê tiện, cư nhiên đốt, thật đáng tiếc, đau lòng quá, đau lòng quá!!!
“Chủ nhân trước từng thấu hiểu nghĩa sâu xa của thiên thư, nhưng lại không gia tăng tu luyện. Mà chủ nhân lại chịu thiêu hủy thiên thư, quả nhiên cũng không phải người thường.”
Hoa Vị Miên căng mặt cười gượng, trong lòng đã sớm muốn hộc máu. Nàng nên biết cái đó đáng tiền nàng còn đốt chứ, đều do lão thái bà đã chết kia!
“Những trận pháp kia đều là lão thái bà bố trí?” Hoa Vị Miên đột nhiên nhớ tới vấn đề của Thanh Dương.
“Vâng.” Bố Thiện gật đầu một cái.
Hoa Vị Miên lau mồ hôi lạnh, lão thái bà kia quả nhiên khinh người hơn nàng, tàn nhẫn hơn nàng. Người dám xông vào trận, nếu không sống qua một canh giờ vậy thì chứng minh không đủ giá trị sinh tồn, nên chuyện về vật trong trận nàng mới lợi hại như vậy, còn nếu sống qua một canh giờ, coi như chứng minh nhân tài được tạo ra, thu hồi trận pháp, cho người một con đường sống. Ưa thích của cấp bậc súc sinh nàng cũng chỉ có thể bái phục…
“Hiện tại chủ nhân đã đứng đầu Quỷ Cảnh, có thể ở lại Quỷ Cảnh tìm hiểu tường tận nghiên cứu nghĩa sâu xa của thiên thư.” Bố Thiện nói.
“Không phải ta đã đốt thiên thư sao…” Hoa Vị Miên sửng sốt kéo y phục, sách thuốc cực hiếm thấy như vậy, lại chỉ có vẻn vẹn hai bộ y phục này được giữ gìn cẩn thận, hơn nữa thiên thư quan trọng kia lại tùy ý được đặt lên nhìn qua có phần thật không có thưởng thức, chẳng lẽ…
“Chớ nói với ta thiên thư viết trên mặt y phục này…”
“Chủ nhân sáng suất, đúng là thiên thư trên hai chiếc thiên y này, chia khoảng hai sách.” Tuyền Ki nói.
Hoa Vị Miên kéo kéo tay áo, không thấy đầu mối gì, lại hỏi: “Làm sao để chữ này hiện ra?”
“Bố Thiện không biết, chỉ có chủ nhân trước hiểu rõ.”
“Chủ nhân có ở lại Quỷ Cảnh không, tạo phúc cho Nữ Oa tộc ta?” Tuyền Ki hỏi.
Hoa Vị Miên lắc lắc đầu, nói: “Không được đâu, ta còn phải trở về xuất giá.”
“Chính là Phủ Viễn Tướng Quân sao?” Bố Thiện khẽ hỏi.
Hoa Vị Miên gật đầu, nói: “Ta đã đáp ứng hắn luôn phụng bồi hắn.”
“Chắc hẳn chủ nhân đã biết Phủ Viễn Tướng Quân thân trúng kỳ độc*, mệnh còn không bao lâu nữa chứ?” Sắc mặt Bố Thiện hơi nặng nề.
*Kỳ độc: Độc hiếm thấy.
“Ngươi biết?!” Hoa Vị Miên kinh ngạc, chẳng qua nàng chỉ xem qua cho Tông Chính Sở hai lần mà thôi, mà do sau khi nàng giúp Tông Chính Sở bắt mạch mới biết được, “Chẳng lẽ ngươi biết loại độc này?!”
Bố Thiện khó xử lắc đầu, nói: “Loại chất độc này chính là thượng cổ kỳ độc, bộ sách bên trong sơn trang chỉ ghi qua vài nét bút ít ỏi, chủ nhân có thể vào trong động Huyết Ngọc thử một lần, nhưng mà… Cơ hội không lớn.”
Tuyền Ki cũng than thở, nói: “Loại độc này bắt đầu mạnh từ thời kỳ bào thai. Phủ Viễn Tướng Quân còn có thể sống đến giờ phút này đã là hiếm thấy.”
“Vậy các ngươi có biết nguồn gốc độc không?” Hoa Vị Miên khẩn cấp hỏi.
“Không biết, trong sách ghi lại người trúng loại độc này con ngươi có màu xanh biếc, trăng tròn là lúc thất thường.”
Hoa Vị Miên có chút thất vọng, ngay cả độc gì cũng không biết thì mổ thế nào?
“Chủ nhân có thể tra duyệt bí tịch (sách quý) trong động, có lẽ sẽ có một tia hi vọng.” Tuyền Ki nhịn không được mà trấn an.
Đầu Hoa Vị Miên cảm thấy nặng nề, nhưng cũng đành phải gật đầu một cái.
Tác giả :
Bán Điểm Mặc