Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 100-3
“Nữ quỷ nào?” Vu Bàn Nguyệt buồn bực nói.
“Ban nãy kêu lớn tiếng như vậy thần y không nghe thấy sao?” Vô Ngyệt sợ hãi nói.
Cau mày, Vu Bàn Nguyệt lắc đầu nói: “Một canh giờ trước ta bắt đầu bị vây trong xích thủy trận, âm thanh gì cũng không nghe được.”
Hoa Vị Miên nhíu mày, chưa từng nghe nói xích thủy trận có hiệu quả cách âm a, thanh âm phát từ bên trong ra ngoài, hắn không để ý tới bởi vì không nghe được.
“Nhưng xích thủy trận này có chút kỳ quái…” Vu Bàn Nguyệt lại nói.
“Kỳ quái chỗ nào?” Hoa Vị Miên hỏi.
“Chính là cây ở bên trong, hình dáng… rất quái lạ, sau khi trận hình biến hóa, cây sẽ tự động xếp thành một hàng dài, như một hành lang.”
“Cho nên ngươi đã đi một canh giờ bên trong đó?!” Hoa Vị Miên king ngạc nói.
Vu Bàn Nguyệt điểm một cái, cũng không ngại, nói: “Bên trong xen lẫn mấy trận pháp khác, chập chờn đan xen, cho nên mãi đến khi trận pháp khôi phục như lúc đầu ta mới đi ra theo đường cũ.”
Wow, rốt cuộc trong này có cái gì thần tiên, bốn phía giống như một thùng sắt, giữa đôi lông mày nhíu càng chặt, nàng hiện tại đang suy tư một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Cướp tiền này vẫn chưa phải cướp!
“Hoa nha đầu, trong này cơ quan trùng điệp, ngươi vẫn muốn đi sao?” Vu Bàn Nguyệt nhìn Tông Chính Sở một cái, hỏi.
Hoa Vị Miên không chút nghĩ ngợi đã gật đầu nói: “Đương nhiên, tài phú để trước mặt, làm sao có thể uổng phí bỏ qua!”
Thanh Dương nhìn bộ dáng cọ tay soàn soạt của nàng, cười lạnh một tiếng, “Nữ nhân tham tiền!”
Hoa Vị Miên vừa nghe, không vui, liền nói ngay: “Ngươi sợ chứ gì?”
“Ta sợ cái gì?!” Thanh Dương cười nhạt hỏi ngược lại.
“Sợ chết chứ gì, vừa nghe nói bên trong có nguy hiểm cũng không dám thở mạnh một hơi, nhát như chuột, sao còn xứng làm nam nhân!”
“Ngươi…” Thanh Dương tức giận, phất ống tay áo một cái nói: “Tốt! Hoa Vị Miên, ta vào cho ngươi xem một chút, chẳng qua ỷ có chút ít thông minh, cũng dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Ơ, không tệ đâu, còn có thể dùng thành ngữ nữa!” Hoa Vị Miên châm chọc.
“Nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân!” Thanh Dương nghiêm mặt sắt nói xong cũng hoàn toàn phân rõ giới hạn với nàng.
Trầm mặc một hồi, Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên lần nữa, nói: “Ta cần bốn người, ta, Bàn Nguyệt, Thanh Dương, còn một người nữa!”
Ánh mắt Tông Chính Sở nhìn nàng, còn chưa kịp mở miệng, đã bị nàng cắt ngang nói: “Ngươi phải ở lại, nếu như địch nhân địch nhân đến đánh lén thì làm sao?”
Môi Tông Chính Sở giật giật, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.
“Ta đi cho!” Vương Miểu xung phong nhận việc.
Hoa Vị Miên lắc đầu, nói: “Võ công của ngươi quá yếu, đi cũng toi công chịu chết.”
“Tiên tử…” Vương Miểu biến sắc, không cam lòng mà lui ra.
“Thanh Dương, ngươi nói sao?” Hoa Vị Miên tung vấn đề ra.
Thanh Dương dừng một chút, nói: “Chuyến đi này chỉ có mấy người chúng ta võ công cũng không tệ, ta không còn cách nào.”
Hoa Vị Miên híp mắt, con ngươi thoáng qua một tia sáng sắc bén, trong lòng thở dài, lại quay đầu nhìn Tông Chính Sở, cuối cùng cũng không nói gì.
“Vị Miên, ta đưa ngươi đi, giao quân doanh cho Vương Miểu là được.” Tông Chính Sở lại mở lời.
Hoa Vị Miên cúi đầu, suy nghĩ, toàn bộ trận pháp khó nhất thuộc ngũ hành bát quái, vốn cần năm người võ công cao cường đi vào cùng lúc mới có thể nắm chắc, bây giờ đã tập hợp không đủ rồi, nếu như thiếu đi sức chiến đấu của Tông Chính Sở, vậy khẳng định là càng thêm khó khăn, có biện pháp nào có thể vẹn cả đôi đường…?”
Lo lắng nhìn Vô Nguyệt một chút, lại theo thói quen chuyển mắt qua người Vương Miểu, thấy hai người đang mặt mày đưa tình, lập tức Hoa Vị Miên lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta nên náo nhiệt một chút!”
Mọi người đều sửng sốt, nhìn bộ dán mặt mày hớn hở của nàng mà không hiểu gì cả.
Đêm đến, ánh lửa trên núi trùng điệp, âm thanh náo nhiệt gần như vang dội một góc trời, không cần có người đến bẩm báo, Thư Lưu Quan cũng biết động tĩnh trên núi.
“Cái này có phải để mê hoặc chúng ta hay không?” Phó tướng hỏi.
Thư Lưu Quan cười lạnh lùng, Hoa Vị Miên lại cố tình bày nghi trận, lần này hắn sẽ không bị lừa nữa. Ngươi đã muốn diễn, vậy thì cố gắng diễn cho ta xem đi!
Giơ tay lên ý bảo phó tướng an tâm chớ nóng vội, sau đó hắn nói tiếp: “Hoa Vị Miên luôn luôn quỷ kế đa đoan, đây cũng có thể là kế dụ địch, hiện tại chúng ta chiếm ưu thế, coi như kéo dài thời gian cũng có thể vây bọn họ ở trên núi, không cần phải gấp.”
Phó tướng vừa nghe xong, dường như cũng để ý việc này, gật đầu coi như không có gì. Song trong mắt Thư Lưu Quan lại lóe lên hưng phấn không hiểu nổi…
“Nhất bái thiên địa!” Lý Triêu Giang gân cổ hô.
Hiện tại Vương Miểu và Vô Nguyệt cầm dây đỏ được chế đơn giản, cùng nhau ngượng ngùng ngọt ngào quỳ xuống bái lạy.
“Nhị bái tướng quân tiên tử!”
Hoa Vị Miên chưa từng nghĩ tới, khi nàng ở tuổi hai mươi tốt đẹp, lại được một đại ca chừng ba mươi tuổi xem như mẫu thân mà lạy, kết hôn sớm sinh đẻ sớm, không có sớm nhất, chỉ có sớm hơn!
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Tiếng hô cuối cùng xong, toàn bộ đội quân sôi trào,chia nhau lao tới thức ăn thôn quê, rượu mạnh đoàn quân mang theo cũng lấy ra, còn chưa phải là một loại H.
Mấy người Hoa Vị Miên đã tượng trưng uống vài hớp, sau đó lẳng lặng đợi thời gian trôi qua.
“Ban nãy kêu lớn tiếng như vậy thần y không nghe thấy sao?” Vô Ngyệt sợ hãi nói.
Cau mày, Vu Bàn Nguyệt lắc đầu nói: “Một canh giờ trước ta bắt đầu bị vây trong xích thủy trận, âm thanh gì cũng không nghe được.”
Hoa Vị Miên nhíu mày, chưa từng nghe nói xích thủy trận có hiệu quả cách âm a, thanh âm phát từ bên trong ra ngoài, hắn không để ý tới bởi vì không nghe được.
“Nhưng xích thủy trận này có chút kỳ quái…” Vu Bàn Nguyệt lại nói.
“Kỳ quái chỗ nào?” Hoa Vị Miên hỏi.
“Chính là cây ở bên trong, hình dáng… rất quái lạ, sau khi trận hình biến hóa, cây sẽ tự động xếp thành một hàng dài, như một hành lang.”
“Cho nên ngươi đã đi một canh giờ bên trong đó?!” Hoa Vị Miên king ngạc nói.
Vu Bàn Nguyệt điểm một cái, cũng không ngại, nói: “Bên trong xen lẫn mấy trận pháp khác, chập chờn đan xen, cho nên mãi đến khi trận pháp khôi phục như lúc đầu ta mới đi ra theo đường cũ.”
Wow, rốt cuộc trong này có cái gì thần tiên, bốn phía giống như một thùng sắt, giữa đôi lông mày nhíu càng chặt, nàng hiện tại đang suy tư một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Cướp tiền này vẫn chưa phải cướp!
“Hoa nha đầu, trong này cơ quan trùng điệp, ngươi vẫn muốn đi sao?” Vu Bàn Nguyệt nhìn Tông Chính Sở một cái, hỏi.
Hoa Vị Miên không chút nghĩ ngợi đã gật đầu nói: “Đương nhiên, tài phú để trước mặt, làm sao có thể uổng phí bỏ qua!”
Thanh Dương nhìn bộ dáng cọ tay soàn soạt của nàng, cười lạnh một tiếng, “Nữ nhân tham tiền!”
Hoa Vị Miên vừa nghe, không vui, liền nói ngay: “Ngươi sợ chứ gì?”
“Ta sợ cái gì?!” Thanh Dương cười nhạt hỏi ngược lại.
“Sợ chết chứ gì, vừa nghe nói bên trong có nguy hiểm cũng không dám thở mạnh một hơi, nhát như chuột, sao còn xứng làm nam nhân!”
“Ngươi…” Thanh Dương tức giận, phất ống tay áo một cái nói: “Tốt! Hoa Vị Miên, ta vào cho ngươi xem một chút, chẳng qua ỷ có chút ít thông minh, cũng dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Ơ, không tệ đâu, còn có thể dùng thành ngữ nữa!” Hoa Vị Miên châm chọc.
“Nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân!” Thanh Dương nghiêm mặt sắt nói xong cũng hoàn toàn phân rõ giới hạn với nàng.
Trầm mặc một hồi, Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên lần nữa, nói: “Ta cần bốn người, ta, Bàn Nguyệt, Thanh Dương, còn một người nữa!”
Ánh mắt Tông Chính Sở nhìn nàng, còn chưa kịp mở miệng, đã bị nàng cắt ngang nói: “Ngươi phải ở lại, nếu như địch nhân địch nhân đến đánh lén thì làm sao?”
Môi Tông Chính Sở giật giật, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.
“Ta đi cho!” Vương Miểu xung phong nhận việc.
Hoa Vị Miên lắc đầu, nói: “Võ công của ngươi quá yếu, đi cũng toi công chịu chết.”
“Tiên tử…” Vương Miểu biến sắc, không cam lòng mà lui ra.
“Thanh Dương, ngươi nói sao?” Hoa Vị Miên tung vấn đề ra.
Thanh Dương dừng một chút, nói: “Chuyến đi này chỉ có mấy người chúng ta võ công cũng không tệ, ta không còn cách nào.”
Hoa Vị Miên híp mắt, con ngươi thoáng qua một tia sáng sắc bén, trong lòng thở dài, lại quay đầu nhìn Tông Chính Sở, cuối cùng cũng không nói gì.
“Vị Miên, ta đưa ngươi đi, giao quân doanh cho Vương Miểu là được.” Tông Chính Sở lại mở lời.
Hoa Vị Miên cúi đầu, suy nghĩ, toàn bộ trận pháp khó nhất thuộc ngũ hành bát quái, vốn cần năm người võ công cao cường đi vào cùng lúc mới có thể nắm chắc, bây giờ đã tập hợp không đủ rồi, nếu như thiếu đi sức chiến đấu của Tông Chính Sở, vậy khẳng định là càng thêm khó khăn, có biện pháp nào có thể vẹn cả đôi đường…?”
Lo lắng nhìn Vô Nguyệt một chút, lại theo thói quen chuyển mắt qua người Vương Miểu, thấy hai người đang mặt mày đưa tình, lập tức Hoa Vị Miên lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta nên náo nhiệt một chút!”
Mọi người đều sửng sốt, nhìn bộ dán mặt mày hớn hở của nàng mà không hiểu gì cả.
Đêm đến, ánh lửa trên núi trùng điệp, âm thanh náo nhiệt gần như vang dội một góc trời, không cần có người đến bẩm báo, Thư Lưu Quan cũng biết động tĩnh trên núi.
“Cái này có phải để mê hoặc chúng ta hay không?” Phó tướng hỏi.
Thư Lưu Quan cười lạnh lùng, Hoa Vị Miên lại cố tình bày nghi trận, lần này hắn sẽ không bị lừa nữa. Ngươi đã muốn diễn, vậy thì cố gắng diễn cho ta xem đi!
Giơ tay lên ý bảo phó tướng an tâm chớ nóng vội, sau đó hắn nói tiếp: “Hoa Vị Miên luôn luôn quỷ kế đa đoan, đây cũng có thể là kế dụ địch, hiện tại chúng ta chiếm ưu thế, coi như kéo dài thời gian cũng có thể vây bọn họ ở trên núi, không cần phải gấp.”
Phó tướng vừa nghe xong, dường như cũng để ý việc này, gật đầu coi như không có gì. Song trong mắt Thư Lưu Quan lại lóe lên hưng phấn không hiểu nổi…
“Nhất bái thiên địa!” Lý Triêu Giang gân cổ hô.
Hiện tại Vương Miểu và Vô Nguyệt cầm dây đỏ được chế đơn giản, cùng nhau ngượng ngùng ngọt ngào quỳ xuống bái lạy.
“Nhị bái tướng quân tiên tử!”
Hoa Vị Miên chưa từng nghĩ tới, khi nàng ở tuổi hai mươi tốt đẹp, lại được một đại ca chừng ba mươi tuổi xem như mẫu thân mà lạy, kết hôn sớm sinh đẻ sớm, không có sớm nhất, chỉ có sớm hơn!
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Tiếng hô cuối cùng xong, toàn bộ đội quân sôi trào,chia nhau lao tới thức ăn thôn quê, rượu mạnh đoàn quân mang theo cũng lấy ra, còn chưa phải là một loại H.
Mấy người Hoa Vị Miên đã tượng trưng uống vài hớp, sau đó lẳng lặng đợi thời gian trôi qua.
Tác giả :
Bán Điểm Mặc