Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 100-1: Lần đầu vào Quỷ Cảnh
Có một lúc không vuốt bộ lông của Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên nhìn ngọn núi cao ở phía xa có mây mù lượn quanh , trong lòng thở dài một tiếng: Cuối cùng đã tới.
“Ngươi muốn đi chỗ đó!” Vu Bàn Nguyệt lặng yên không tiếng động đi đến phía sau nàng, trong thanh âm lộ ra một chút không chắc chắn.
“Có gì không thể?” Hoa Vị Miên nhíu mày hỏi lại.
Vu Bàn Nguyệt cười khanh khách, gan nha đầu này được nuông chiều lớn, nơi đó cũng dám xông vào.
“Nơi này là Quỷ Cảnh, không phải thành trì củaTây Hòa.” Vu Bàn Nguyệt nói: “Ngươi tin chắc toàn thân ngươi có thể trở ra?”
“Bên trong rốt cuộc có những thứ gì ta cũng không biết thì làm sao biết có thể toàn thân trở ra hay không, nhưng cuối cùng đôi khi con người phải nắm lấy vận may, vận may của ta luôn luôn tốt.” Hoa Vị Miên quay đầu lại cảm thấy thú vị.
Vu Bàn Nguyệt cười cười, chưa trả lời, một lát sau mới nói: “Ta đưa ngươi đi!”
“Không cần, đến lúc đó ta sợ còn phải phân tâm đi chiếu cố ngươi.” Hoa Vị Miên khoát tay không chút khách khí.
Lời nói thật như thế, chẳng qua không phải tài nghệ không bằng người mà là năng lực bẩm sinh có hạn.
“Hoa nha đầu, Cửu Cung Chân Nhân có cho ngươi ăn dược liệu đặc thù gì hay không?” Về bản chất riêng biệt trên người nàng, hắm thật sự là bách tư bất đắc kỳ giải*, dùng cổ trùng thử qua máu của nàng, giống như thật sự có thể hòa tan bách độc.
(*Bách tư bất đắc kỳ giải: đây là thành ngữ, có ý nghĩa với chuyện cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn hoặc hết sức phức tạp, không thể tưởng tượng nổi, cũng ví dụ với chuyện bằng mọi cách suy tư cũng không có kết quả)
Cúi đầu suy tư một chút, Hoa Vị Miên ngẩng đầu, nói: “Lão gia cho ta ăn nhiều đồ lung tung lắm, ngươi nói loại nào?”
Nhất thời Vu Bàn Nguyệt có chút đau lòng, phải biết rằng chỗ Thiên Sơn đó quả thật chính là một bảo tàng, khẳng định Cửu Cung Chân Nhân cho nàng ăn không ít thứ tốt, nhưng đến miệng nàng lại là đồ vật linh tinh gì đó, thật sự là phung phí của trời!
“Quên đi, tạm thời không đề cập tới việc này, tối nay chúng ta sẽ phải đi vào phạm vi của Quỷ Cảnh, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Đi vào phạm vi Quỷ Cảnh, tình huống bên trong nằm xa ý nghĩ của Hoa Vị Miên. Vốn dĩ nàng tưởng rằng sương mù trong núi rừng di3^n.đàn.l3.quý.đ0n không tiêu tan, nhưng không nghĩ tới ngay cả dưới quan đạo cũng đều tràn ngập sương mù, tầm nhìn không vượt quá mười lăm thước, chỗ như thế này lại là cánh cửa thứ nhất của nhạc đô, quả là khiến người ta không thể tin được.
Vó ngựa nhốn nháo, một hồi hí thấp, Vu Bàn Ngyệt cau mày nói: “Ta từng đến Tây Hòa quốc, sương mù trên quan đạo này không nhiều, chúng ta chạy tới dưới chân Quỷ Cảnh, sương mù vẫn không tan ra, sợ rằng…!”
Trúng kế! Trong lòng vài người đồng thời chụp lên ý niệm này, còn chưa kịp phản ứng, binh sĩ phía sau đã rối loạn một hồi.
Thầm kêu không tốt, Mông Tập ghìm cương ngựa, lớn tiếng nói: “Ta trở về, các ngươi đi trước!” Mấy phó tướng đi theo.
Mông Tập vừa đi, tiếng la giết phía trước liền vang lên, quả nhiên Tông Chính Sở đưa ra chỉ thị rút lui, dưới tình trạng sương mù ở nơi này, số người của địch nhân không rõ ràng lắm, cũng không có cách nhìn thấy trận hình của địch nhân, ứng chiến đường đột sẽ tổn thất.
Toàn bộ đội ngũ được chia làm hai đoàn, Mông Tập mang theo một nhóm người đã hoàn toàn mất liên lạc, mà trước mặt bọn họ chỉ có một con đường, đó là lui vào Quỷ Cảnh!
Không đúng, chính xác là đối phương đang ép bọn họ tiến vào Quỷ Cảnh!
Sau khi đại quân bắt đầu vào núi, quân đội Tây Hòa vẫn xúm đến đây lại không đuổi tận cùng không buông nữa, nhìn tình hình thì là chúng đóng quân ngay dưới chân núi.
Nhìn chung quanh một chút, Hoa Vị Miên nghĩ, tạm thời không thể đi ra ngoài, nhất định phải tìm một địa phương an toàn đóng quân.
“Ta đến phía trước.” Nàng gật đầu một cái với Tông Chính Sở, sau đó thúc vào bụng ngựa đi về phía trước.
Tông Chính Sở nhìn nàng biến mất trong sương mù dày đặc, sau đó quay đầu lại hạ lệnh nghỉ ngơi tai chỗ.
Rõ ràng chỉ vào miệng núi, thời tiết lúc này cũng chỉ cuối hè, nhưng trong núi lại có thể lạnh đến dạng này, Hoa Vị Miên ôm một cánh tay, ghìm cương ngựa đi về phía trước.
Đi xuống một vòng, cũng không phát hiện cái gì khác thường, nếu nói đến độc vật có lẽ cũng ở trong núi sâu chứ, vùng này hẳn là coi như an toàn. Hạ quyết tâm, Hoa Vị Miên trở về, khoảng mười phút, trong lòng nàng cũng hung hăng cả kinh: Nàng vẫn vòng quanh tại chỗ mà!
Nàng tung người xuống ngựa, quan sát tỉ mỉ cây cối chung quanh, chỉ suy tư chốc lát, lấy khăn tay ra buộc trên nhánh cây, sau đó dắt ngựa đi dọc theo đường thẳng, quả nhiên không đến năm phút đồng hồ, nàng đã thấy khăn tay của mình.
Lấy khăn tay, Hoa Vị Miên cúi đầu cười, người có thể ở Quỷ Cảnh này, chỉ sợ cũng chỉ có thần tiên.
Cúi người để Tiểu Hoa Bì xuống dưới đất, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoa Bì, dẫn ta đi ra ngoài.”
Lúc này Tiểu Hoa Bì “Chit Chit” hai tiếng sau đó kéo thân thể mập mạp nhảy vọt trên mặt đất, trận pháp thông thường này hữu dụng với con người, nhưng đối với khướu giác nhạy bén của động vật mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to. Đi theo Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên tìm được đoàn người Tông Chính Sở rất nhanh.
“Thế nào rồi?” Tông Chính Sở vừa đi đến vừa nói.
“Có người bày trận, đoán chừng là không muốn để cho người lên núi, có khả năng trong núi có người ở chăn nuôi những độc vật này.”
Tông Chính Sở kinh ngạc, “Không thể tin nổi!”
Hoa Vị Miên gật đầu tán đồng, nói: “Chỉ có phá trận pháp mới có thể tiếp tục lên núi, gọi Vu Bàn Nguyệt lên, ba người chúng ta phá trận trước mặt, để các tướng sĩ đi vào trước rồi tính toán tiếp.”
Mấy người xuống tới trận pháp, Hoa Vị Miên phát hiện, trận pháp ở chân núi này rất đơn giản. Nói chính xác là đi ra ngoài rất đơn giản, mỗi trận pháp đều giữ lại một miệng ra, chính là đi thông ra ngoài miệng, nếu như thời gian khởi động trận pháp quá dài, trận này sẽ tự di3^n.đàn.l3.quý.đ0n động trở về hình dáng ban đầu, mà người ở bên trong cũng chỉ có một con đường có thể đi. Đây chính là quỷ đánh tường mà bên ngoài lưu truyền.
Rốt cuộc Hoa Vị Miên hiểu, Tây Hòa quốc này làm biện pháp bảo vệ với Quỷ Cảnh, không cho phép bách tính bình thường đi vào, thỉnh thoảng cũng sẽ có những người tài cao gan lớn muốn vào thử nghiêm, đều bị vây ở chân núi, sau đó bị một gậy làm hôn mê mới ra ngoài được, đại khái là vẫn còn có những người có thể nhìn ra bên trong trận pháp, nhưng có mấy người bằng lòng đi khắp nơi nói chuyện mình hôi đầu thổ kiểm, cho nên Quỷ Cảnh càng truyền càng thần bí, thật là đến trình độ không gần thần nhân.
“Ngươi muốn đi chỗ đó!” Vu Bàn Nguyệt lặng yên không tiếng động đi đến phía sau nàng, trong thanh âm lộ ra một chút không chắc chắn.
“Có gì không thể?” Hoa Vị Miên nhíu mày hỏi lại.
Vu Bàn Nguyệt cười khanh khách, gan nha đầu này được nuông chiều lớn, nơi đó cũng dám xông vào.
“Nơi này là Quỷ Cảnh, không phải thành trì củaTây Hòa.” Vu Bàn Nguyệt nói: “Ngươi tin chắc toàn thân ngươi có thể trở ra?”
“Bên trong rốt cuộc có những thứ gì ta cũng không biết thì làm sao biết có thể toàn thân trở ra hay không, nhưng cuối cùng đôi khi con người phải nắm lấy vận may, vận may của ta luôn luôn tốt.” Hoa Vị Miên quay đầu lại cảm thấy thú vị.
Vu Bàn Nguyệt cười cười, chưa trả lời, một lát sau mới nói: “Ta đưa ngươi đi!”
“Không cần, đến lúc đó ta sợ còn phải phân tâm đi chiếu cố ngươi.” Hoa Vị Miên khoát tay không chút khách khí.
Lời nói thật như thế, chẳng qua không phải tài nghệ không bằng người mà là năng lực bẩm sinh có hạn.
“Hoa nha đầu, Cửu Cung Chân Nhân có cho ngươi ăn dược liệu đặc thù gì hay không?” Về bản chất riêng biệt trên người nàng, hắm thật sự là bách tư bất đắc kỳ giải*, dùng cổ trùng thử qua máu của nàng, giống như thật sự có thể hòa tan bách độc.
(*Bách tư bất đắc kỳ giải: đây là thành ngữ, có ý nghĩa với chuyện cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn hoặc hết sức phức tạp, không thể tưởng tượng nổi, cũng ví dụ với chuyện bằng mọi cách suy tư cũng không có kết quả)
Cúi đầu suy tư một chút, Hoa Vị Miên ngẩng đầu, nói: “Lão gia cho ta ăn nhiều đồ lung tung lắm, ngươi nói loại nào?”
Nhất thời Vu Bàn Nguyệt có chút đau lòng, phải biết rằng chỗ Thiên Sơn đó quả thật chính là một bảo tàng, khẳng định Cửu Cung Chân Nhân cho nàng ăn không ít thứ tốt, nhưng đến miệng nàng lại là đồ vật linh tinh gì đó, thật sự là phung phí của trời!
“Quên đi, tạm thời không đề cập tới việc này, tối nay chúng ta sẽ phải đi vào phạm vi của Quỷ Cảnh, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Đi vào phạm vi Quỷ Cảnh, tình huống bên trong nằm xa ý nghĩ của Hoa Vị Miên. Vốn dĩ nàng tưởng rằng sương mù trong núi rừng di3^n.đàn.l3.quý.đ0n không tiêu tan, nhưng không nghĩ tới ngay cả dưới quan đạo cũng đều tràn ngập sương mù, tầm nhìn không vượt quá mười lăm thước, chỗ như thế này lại là cánh cửa thứ nhất của nhạc đô, quả là khiến người ta không thể tin được.
Vó ngựa nhốn nháo, một hồi hí thấp, Vu Bàn Ngyệt cau mày nói: “Ta từng đến Tây Hòa quốc, sương mù trên quan đạo này không nhiều, chúng ta chạy tới dưới chân Quỷ Cảnh, sương mù vẫn không tan ra, sợ rằng…!”
Trúng kế! Trong lòng vài người đồng thời chụp lên ý niệm này, còn chưa kịp phản ứng, binh sĩ phía sau đã rối loạn một hồi.
Thầm kêu không tốt, Mông Tập ghìm cương ngựa, lớn tiếng nói: “Ta trở về, các ngươi đi trước!” Mấy phó tướng đi theo.
Mông Tập vừa đi, tiếng la giết phía trước liền vang lên, quả nhiên Tông Chính Sở đưa ra chỉ thị rút lui, dưới tình trạng sương mù ở nơi này, số người của địch nhân không rõ ràng lắm, cũng không có cách nhìn thấy trận hình của địch nhân, ứng chiến đường đột sẽ tổn thất.
Toàn bộ đội ngũ được chia làm hai đoàn, Mông Tập mang theo một nhóm người đã hoàn toàn mất liên lạc, mà trước mặt bọn họ chỉ có một con đường, đó là lui vào Quỷ Cảnh!
Không đúng, chính xác là đối phương đang ép bọn họ tiến vào Quỷ Cảnh!
Sau khi đại quân bắt đầu vào núi, quân đội Tây Hòa vẫn xúm đến đây lại không đuổi tận cùng không buông nữa, nhìn tình hình thì là chúng đóng quân ngay dưới chân núi.
Nhìn chung quanh một chút, Hoa Vị Miên nghĩ, tạm thời không thể đi ra ngoài, nhất định phải tìm một địa phương an toàn đóng quân.
“Ta đến phía trước.” Nàng gật đầu một cái với Tông Chính Sở, sau đó thúc vào bụng ngựa đi về phía trước.
Tông Chính Sở nhìn nàng biến mất trong sương mù dày đặc, sau đó quay đầu lại hạ lệnh nghỉ ngơi tai chỗ.
Rõ ràng chỉ vào miệng núi, thời tiết lúc này cũng chỉ cuối hè, nhưng trong núi lại có thể lạnh đến dạng này, Hoa Vị Miên ôm một cánh tay, ghìm cương ngựa đi về phía trước.
Đi xuống một vòng, cũng không phát hiện cái gì khác thường, nếu nói đến độc vật có lẽ cũng ở trong núi sâu chứ, vùng này hẳn là coi như an toàn. Hạ quyết tâm, Hoa Vị Miên trở về, khoảng mười phút, trong lòng nàng cũng hung hăng cả kinh: Nàng vẫn vòng quanh tại chỗ mà!
Nàng tung người xuống ngựa, quan sát tỉ mỉ cây cối chung quanh, chỉ suy tư chốc lát, lấy khăn tay ra buộc trên nhánh cây, sau đó dắt ngựa đi dọc theo đường thẳng, quả nhiên không đến năm phút đồng hồ, nàng đã thấy khăn tay của mình.
Lấy khăn tay, Hoa Vị Miên cúi đầu cười, người có thể ở Quỷ Cảnh này, chỉ sợ cũng chỉ có thần tiên.
Cúi người để Tiểu Hoa Bì xuống dưới đất, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoa Bì, dẫn ta đi ra ngoài.”
Lúc này Tiểu Hoa Bì “Chit Chit” hai tiếng sau đó kéo thân thể mập mạp nhảy vọt trên mặt đất, trận pháp thông thường này hữu dụng với con người, nhưng đối với khướu giác nhạy bén của động vật mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to. Đi theo Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên tìm được đoàn người Tông Chính Sở rất nhanh.
“Thế nào rồi?” Tông Chính Sở vừa đi đến vừa nói.
“Có người bày trận, đoán chừng là không muốn để cho người lên núi, có khả năng trong núi có người ở chăn nuôi những độc vật này.”
Tông Chính Sở kinh ngạc, “Không thể tin nổi!”
Hoa Vị Miên gật đầu tán đồng, nói: “Chỉ có phá trận pháp mới có thể tiếp tục lên núi, gọi Vu Bàn Nguyệt lên, ba người chúng ta phá trận trước mặt, để các tướng sĩ đi vào trước rồi tính toán tiếp.”
Mấy người xuống tới trận pháp, Hoa Vị Miên phát hiện, trận pháp ở chân núi này rất đơn giản. Nói chính xác là đi ra ngoài rất đơn giản, mỗi trận pháp đều giữ lại một miệng ra, chính là đi thông ra ngoài miệng, nếu như thời gian khởi động trận pháp quá dài, trận này sẽ tự di3^n.đàn.l3.quý.đ0n động trở về hình dáng ban đầu, mà người ở bên trong cũng chỉ có một con đường có thể đi. Đây chính là quỷ đánh tường mà bên ngoài lưu truyền.
Rốt cuộc Hoa Vị Miên hiểu, Tây Hòa quốc này làm biện pháp bảo vệ với Quỷ Cảnh, không cho phép bách tính bình thường đi vào, thỉnh thoảng cũng sẽ có những người tài cao gan lớn muốn vào thử nghiêm, đều bị vây ở chân núi, sau đó bị một gậy làm hôn mê mới ra ngoài được, đại khái là vẫn còn có những người có thể nhìn ra bên trong trận pháp, nhưng có mấy người bằng lòng đi khắp nơi nói chuyện mình hôi đầu thổ kiểm, cho nên Quỷ Cảnh càng truyền càng thần bí, thật là đến trình độ không gần thần nhân.
Tác giả :
Bán Điểm Mặc