Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ
Quyển 2 - Chương 50
“Tuấn ca ca, anh xem Dương ca ca giễu cợt ta.”
Chu Lê vừa nghe, lập tức không vui, cô bỉu môi rồi chen vào chính giữa Liền Tịch Tịch cùng Trương Tuấn, sau đó rất tự nhiên ôm tay Trương Tuấn làm nũng.
“Đừng kêu Tuấn ca ca rồi, nhìn xem em đang chen vào giữa hai người bọn họ kìa, mau gọi chị dâu.”
Tôn Dương nhìn thấy động tác của Chu Lê, nụ cười trên mặt trì trệ, lại nói nửa đùa nửa thật.
Chu Lê nghe vậy, quay đầu nhìn Liền Tịch Tịch đứng bên cạnh mà không nói gì, nhướng nhướng mắt mấy cái rồi nói:
“Em chỉ biết có Tuấn ca ca, chứ em không biết chị dâu.”
“Nói em có mắt mà như mù. Đã thế, Tuấn ca ca của em đã có vợ, đừng phá hư hạnh phúc của người khác, láu lỉnh, đến bên Dương ca ca, Dương ca ca sẽ an ủi linh hồn của em. “
Vì một câu của Chu Lê, không khí giữa 4 người lập tức có điểm sững lại, Tôn Dương cười ha hả giảng hòa.
Ánh mắt của Tôn Dương đều dừng lại trên người Liền Tịch Tịch, anh rất kinh ngạc mà phát hiện, đối với khiêu khích của Chu Lê, cô lại không phản ứng lại chút nào cả.
Không bình thường, thật không bình thường chút nào, chẳng lẽ Trương Tuấn?
Biểu hiện thong dong bình tĩnh như vậy, chỉ sợ là bình thường các tiểu thư thiên kim làm không được.
“Tuấn ca ca, em dẫn anh đi làm quen với vài người bạn của em, bọn họ là những người có tiếng, đều làm cho nghệ thuật, không phải anh luôn thích nhạc kịch sao? Bọn họ sẽ đến biểu diễn, em sẽ giới thiệu để anh quen biết trước.”
Lời nói của Tôn Dương đối với Chu Lê không có nửa điểm tác dụng, Chu Lê đảo đôi mắt trắng dã liếc Tôn Dương 1 cái, sau đó buông tay Trương Tuấn ra đi về mộ phía khác.
Trước khi đi Trương Tuấn nhìn Liền Tịch Tịch, phát hiện mặt cô không biểu tình gì cả, hai mắt chằm chằm vào trên mặt đất, hệt như mọi chuyện đều không liên can gì đến cô, một tư thế xuất trần như kiểu người say ta tỉnh.
Thời gian trôi qua từng chút thì người tham dự trong hội trường ngày càng nhiều, Liền Tịch Tịch đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào.
“Không quen được ở nơi này à.”
Tôn Dương tựa hồ nhìn ra ý nghĩ Liền Tịch Tịch, anh thấp giọng mở miệng hỏi.
“Còn. . . . . . Khá tốt. . . . . .”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt, cùng vơi Trương Tuấn đồng dạng, là một công tử có diện mạo anh tuấn. Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Trương Tuấn, thì trên người này có khí chất tiêu sái nhiều hơn.
“Tiểu Lê từ nhỏ hay chơi cùng Trương Tuấn, cô đừng để ở trong lòng nha.”
Anh cảm giác được, mặc dù cô không tỏ ra vui hay buồn, nhưng anh có thể cảm nhận được trên người cô có chút nhàn nhạt u buồn, vì vậy liền mở miệng thay Trương Tuấn giải thích.
Liền Tịch Tịch nghe vậy, mỉm cười, sau nửa ngày, cô mới hồi phục tinh thần lại, xem ra Tôn Dương hiểu lầm là cô đang ghen tị.
“Xin lỗi có thể tôi không tiếp được không? Trong này không khí nóng quá.”
Cô không nghĩ tiếp tục đứng ở nơi này mà mang theo cái mặt nạ vào. Cẩn cẩn dực dực mở miệng, cô hi vọng anh ta có thể chấp thuận cho cô đi.
Chu Lê vừa nghe, lập tức không vui, cô bỉu môi rồi chen vào chính giữa Liền Tịch Tịch cùng Trương Tuấn, sau đó rất tự nhiên ôm tay Trương Tuấn làm nũng.
“Đừng kêu Tuấn ca ca rồi, nhìn xem em đang chen vào giữa hai người bọn họ kìa, mau gọi chị dâu.”
Tôn Dương nhìn thấy động tác của Chu Lê, nụ cười trên mặt trì trệ, lại nói nửa đùa nửa thật.
Chu Lê nghe vậy, quay đầu nhìn Liền Tịch Tịch đứng bên cạnh mà không nói gì, nhướng nhướng mắt mấy cái rồi nói:
“Em chỉ biết có Tuấn ca ca, chứ em không biết chị dâu.”
“Nói em có mắt mà như mù. Đã thế, Tuấn ca ca của em đã có vợ, đừng phá hư hạnh phúc của người khác, láu lỉnh, đến bên Dương ca ca, Dương ca ca sẽ an ủi linh hồn của em. “
Vì một câu của Chu Lê, không khí giữa 4 người lập tức có điểm sững lại, Tôn Dương cười ha hả giảng hòa.
Ánh mắt của Tôn Dương đều dừng lại trên người Liền Tịch Tịch, anh rất kinh ngạc mà phát hiện, đối với khiêu khích của Chu Lê, cô lại không phản ứng lại chút nào cả.
Không bình thường, thật không bình thường chút nào, chẳng lẽ Trương Tuấn?
Biểu hiện thong dong bình tĩnh như vậy, chỉ sợ là bình thường các tiểu thư thiên kim làm không được.
“Tuấn ca ca, em dẫn anh đi làm quen với vài người bạn của em, bọn họ là những người có tiếng, đều làm cho nghệ thuật, không phải anh luôn thích nhạc kịch sao? Bọn họ sẽ đến biểu diễn, em sẽ giới thiệu để anh quen biết trước.”
Lời nói của Tôn Dương đối với Chu Lê không có nửa điểm tác dụng, Chu Lê đảo đôi mắt trắng dã liếc Tôn Dương 1 cái, sau đó buông tay Trương Tuấn ra đi về mộ phía khác.
Trước khi đi Trương Tuấn nhìn Liền Tịch Tịch, phát hiện mặt cô không biểu tình gì cả, hai mắt chằm chằm vào trên mặt đất, hệt như mọi chuyện đều không liên can gì đến cô, một tư thế xuất trần như kiểu người say ta tỉnh.
Thời gian trôi qua từng chút thì người tham dự trong hội trường ngày càng nhiều, Liền Tịch Tịch đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào.
“Không quen được ở nơi này à.”
Tôn Dương tựa hồ nhìn ra ý nghĩ Liền Tịch Tịch, anh thấp giọng mở miệng hỏi.
“Còn. . . . . . Khá tốt. . . . . .”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt, cùng vơi Trương Tuấn đồng dạng, là một công tử có diện mạo anh tuấn. Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Trương Tuấn, thì trên người này có khí chất tiêu sái nhiều hơn.
“Tiểu Lê từ nhỏ hay chơi cùng Trương Tuấn, cô đừng để ở trong lòng nha.”
Anh cảm giác được, mặc dù cô không tỏ ra vui hay buồn, nhưng anh có thể cảm nhận được trên người cô có chút nhàn nhạt u buồn, vì vậy liền mở miệng thay Trương Tuấn giải thích.
Liền Tịch Tịch nghe vậy, mỉm cười, sau nửa ngày, cô mới hồi phục tinh thần lại, xem ra Tôn Dương hiểu lầm là cô đang ghen tị.
“Xin lỗi có thể tôi không tiếp được không? Trong này không khí nóng quá.”
Cô không nghĩ tiếp tục đứng ở nơi này mà mang theo cái mặt nạ vào. Cẩn cẩn dực dực mở miệng, cô hi vọng anh ta có thể chấp thuận cho cô đi.
Tác giả :
Thiến Hề