[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss
Chương 22: Niềm vui
Khi nàng mở miệng kêu: "A Nhiên!" Thở hồng hộc thức tỉnh từ cơn ác mộng, động tác thứ nhất chính là lấy hai tay che cổ, lúc còn chưa hôn mê có bao nhiêu cảm giác, một khi tỉnh lại, chính là rất đau.
"Xương cổ của ngươi bị thương, đau lắm phải không?"
A Du nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Thái tử Trường Cầm đang tĩnh tọa ở bên người nàng, nén kiêu ngạo quan tâm hỏi.
"Không có..." A Du hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho thân thể thích ứng đau đớn đột nhiên lại tới, mới nói: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Uống thuốc thôi."
"Ừ."
A Du nhận lấy chén thuốc đen thui mà Thái Tử Trường Cầm đưa tới, nhắm mắt lại một hớp nuốt xuống, nếu nói thế giới này có cái gì để cho nàng cảm thấy đặc biệt không thích, ‘thuốc’ tuyệt đối là một trong số đó.
Thói quen uống viên bao con nhộng và tiêm ngừa, lần đầu tiên uống loại thuốc bắc vừa hôi vừa đen này, thiếu chút nữa nàng phải khóc lên.
Bất kể bao nhiêu lần... Cũng không có biện pháp thay đổi được thói quen!
"Khụ! Khụ khụ!" A Du bỏ lại chén, một lần nữa che cổ, nàng chỉ lo uống thật nhanh, rồi lại nhớ cổ mình bị thương, động tác nuốt nhanh chóng kịch liệt làm cho nàng thật vất vả gặp đau đớn một lần nữa.
Thái Tử Trường Cầm vươn tay khoác lên trên tay A Du, cũng không thấy động tác hắn thế nào, đột nhiên A Du cảm thấy đau đớn trên cổ giảm bớt, nàng cảm thấy khó tin để tay của mình xuống, giúp cho tay đối phương không gặp trở ngại nào dán vào cổ mình, quả nhiên... Không phải là ảo tưởng.
Một lát sau, A Du vuốt lại cần cổ đã chuyển biến cực tốt, không nhịn được nắm tay Trường Cầm lật qua lật lại địa nhìn một chút, lại sờ sờ ngắt ngắt: "Ghê thật, quá lợi hại! A Nhiên, đệ thật là lợi hại!"
Trường Cầm nhìn ánh mắt đối phương chiếu sáng lấp lánh, khẽ mỉm cười, nói: "Chỉ là một loại pháp thuật nho nhỏ, chẳng qua là, nếu ánh mắt A Du cứ phát sáng thêm nữa, tối nay sợ là không cần đốt đèn."
"..." A Du không khách khí trợn mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vàng hỏi: "A Nhiên, mới vừa rồi dùng cái đó, đối với thân thể của đệ... Có sao không?"
"Không sao."
"Vậy thì tốt." A Du thở phào một cái, bỗng nhiên hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, nếu bây giờ nàng đã trở về trên thuyền, chắc là A Nhiên đi cứu nàng?
A Du len lén liếc mắt Thái Tử Trường Cầm, mím môi, có lòng muốn hỏi, lại lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng nếu nàng cố ý giả ngu, nàng lại...
Đôi mắt kia ôm đầy hận thù, cho dù ở trong mộng đều không biến mất, giả bộ cái gì cũng không biết, nàng không làm được.
"Bọn họ cũng không có chuyện gì."
Đang lúc do dự, trong tai truyền đến một tiếng như vậy.
A Du kinh ngạc nhìn về phía đối phương, ngay sau đó chợt bừng tỉnh, có chút xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi."
"A Du làm sai chỗ nào?"
"..." A Du lắc đầu một cái, không nói gì.
Nàng xác thực không muốn để cho A Nhiên bị thương, nhưng đồng thời, nàng cũng không muốn nhìn thấy A Nhiên đả thương người.
Dù sao, hành vi những người đó bị ép buộc thậm chí đả thương người cũng không phải là ác ý, mà là một phần tình cảm mãnh liệt.
Một người,ẹ như vậy, không đáng phải chết.
Nhưng đồng thời nàng cũng có thể đoán được, nếu nàng bị chất vấn, A Nhiên chắc chắn... Cũng sẽ như thế.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn không tổn thương người khác như cũ.
Một mặt nàng vì kết quả này mà cao hứng, ở một phương diện khác, lại vì A Nhiên cảm thấy khổ sở.
Cứ ‘gió theo chiều nấy’ như vậy... Thật là, quá mức hèn hạ phải không?
Nàng không nên thoải mái ngồi ở đây hưởng thụ kết quả.
"A Du hối hận sao?"
Chứng kiến câu chuyện như thế, sau lại nghe được chất vấn, nàng có hối hận hay không?
Nếu quả thật như thế...
Mặc dù mặt Thái Tử Trường Cầm bất động, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.
A Du lắc đầu lần nữa, giọng nói tha thiết đáp: "Tỷ cũng không hối hận."
"Tỷ vừa quyết định xuất hành theo đệ, đã sớm dự liệu được sẽ phát sinh chuyện như vậy."
"Bởi vì tỷ biết, nếu có những lựa chọn khác, đệ sẽ quyết định không đi lên con đường này."
"Tỷ cũng biết, trong quá trình tìm được giải pháp chân chính, đệ vẫn sẽ đi theo con đường này như cũ."
"Tỷ chỉ là một người phàm vô năng, có lẽ không có biện pháp giúp đệ làm chút chuyện có ích, duy nhất có thể làm là ở bên cạnh đệ."
"Nếu có bị mắng, tỷ và đệ cùng nhau nghe, nếu có bị đánh, tỷ và đệ cùng nhau chịu..." Nếu thật có báo ứng, hãy để nàng gánh vác tất cả.
Trừ điều đó ra, nàng còn có thể nữa làm được gì đây?
A Du nắm quyền thật chặt, hận mình không thể ra sức, nếu như... Nếu như... Thật sự có cách giải quyết được tất cả, lấy luôn cái mạng này của nàng thì có làm sao?
Nhất định sẽ có.
Chẳng biết tại sao, lần này A Du có một trực giác mãnh liệt, nàng tin tưởng nó.
Trước đó, nàng muốn kiên nhẫn chờ đợi.
"A Du..." Thái Tử Trường Cầm giật mình đến thở thật dài, hắn phải biết, nàng rốt cuộc là bất đồng, cõi đời này cũng không có người nào dám nói với hắn như vậy, quá khứ không có, tương lai nói vậy cũng sẽ không có.
Rốt cuộc là vận khí như thế nào, mới có thể trong cả dòng sông thời gian gặp được một người như vậy?
Nếu quả thật là số mạng, hắn cũng có mấy phần tin tưởng thật sự, lẽ trời tàn khốc vô tình kia, cuối cùng vẫn ở một mặt lưới.
"Ngươi tội gì..." Thái Tử Trường Cầm nhìn nàng giãy giụa, tâm đau đớn: "Nếu khi làm cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe thấy, sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
A Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng đáp: "Trốn tránh, là không được."
"Nếu ngay cả nhìn thẳng vấn đề cũng không có dũng khí, làm thế nào có thể giải quyết nó đây?"
"Nếu chuyện gì tỷ cũng không thèm quan tâm đến, bất luận đệ làm cái gì cũng vỗ tay vui mừng, đệ... Sợ là cũng không cách nào tiếp nhận phải không?"
Thái Tử Trường Cầm nghe được lời này, đôi mắt cười yếu ớt: "Nếu quả thật như thế, vậy cũng không phải là A Du."
Một con mắt hỗn tạp không ủng hộ ngươi cùng một con mắt minh mẫn đấu tranh làm bạn bên người, hắn cũng không biết mình đang mong đợi cái gì.
Nhưng hắn biết, A Du tuyệt đối sẽ không trở thành người trước.
"A Nhiên, tỷ biết đệ mặc dù bề ngoài ôn hòa, thật ra thì rất kiêu ngạo." A Du vươn tay, yên lặng cầm tay Trường Cầm: "Nào sợ cực khổ đi nữa, đệ cũng quyết không khạc ra nửa chữ, nào sợ ngẫu nhiên làm sai, ngươi cũng... Chết sĩ diện, sợ là tuyệt đối không thừa nhận." Nói tới chỗ này, nàng không khỏi nở nụ cười: "Cho nên, A Nhiên, tỷ muốn chăm sóc đệ."
"Tỷ không muốn lừa dối đệ." A Du nhìn chăm chú vào Thái Tử Trường Cầm, nghiêm túc nói: "A nhiên, tỷ không lừa đệ, giữa chúng ta có mâu thuẫn, nó luôn luôn tại, sẽ không bởi vì xem nhẹ mà biến mất."
"... Ta biết."
"Đệ là tiên, tỷ là người, đệ có nhận thức của đệ, tỷ có ranh giới cuối cùng của tỷ. Cuộc sống trong tương lai, có lẽ tư tưởng chúng ta thường sẽ phát sinh va chạm, thế nhưng cũng không đáng sợ." A Du vươn tay, động tác dịu dàng: "Tựa như hai phía, đệ muốn cho nó cùng ở chung một chỗ, không thể uốn cong, là không được."
"Ở trong mắt A Du, chúng ta là hai phía khác nhau?" Thái Tử Trường Cầm cụp mi, không biết nên khóc hay nên cười, cái này so sánh thật là... độc đáo.
"Ví dụ thôi mà." A du phồng má, tiếp tục nói: "Tóm lại, sau này chúng ta có lẽ sẽ phát sinh cải vã, nhưng A Nhiên, đã ở chung một chổ với nhau thì dù bất kì lý do gì cũng không thể phân chia nhau ra, cho nên, đệ đừng đuổi tỷ đi."
"..." Sao nàng lại nói thế?
Cho dù không thể xoay chuyển hơn hôm đó, hắn cũng tuyệt đối không cho nàng rời đi.
"Người chứ không phải là Thánh Nhân cái gì cũng biết, coi như là tiên nhân, nói vậy cũng giống như vậy." A Du lặp lại câu trước: "Cho nên, tỷ muốn được chăm sóc đệ."
"Đệ vui, tỷ mừng thay cho đệ; đệ khổ, tỷ với đệ cùng nhau; đệ nếu... Nếu là tỷ cảm thấy đệ làm sai... Dù phải dốc hết sức lực, tỷ cũng phải nghĩ biện pháp giúp đệ.”
"A Nhiên, đệ cảm thấy như vậy có khỏe không?"
Thái Tử Trường Cầm hơi nhếch khóe miệng: "Tất nhiên là rất tốt."
"Từ nay về sau, ngươi phải ở bên chăm sóc ta thôi." Thái Tử Trường Cầm vươn tay điểm một cái trên trán A Du, thấp giọng nói: "Bách thế ngàn đời, ngươi cũng chăm sóc ta, ta vui, ngươi cùng ta vui, ta khổ, ngươi cũng cùng ta khổ, nếu có một ngày ta phát sinh dị biến, ngươi tựa như dĩ vãng, xách theo chày cán bột đuổi đến chỉnh sửa ta….”
"Phốc!" A Du không nhịn được bật cười: "Chày cán bột của tỷ từ trước đến nay đều thích hướng về phía bà mai vô lương kia, chẳng lẽ A Nhiên đệ cũng muốn đi khắp hang cùng ngõ hẻm kéo tơ hồng cùng người ta?"
"..."
"Tới tới tới, Tiểu Điệp muội tử, tỷ tỷ liền giúp muội điểm chu sa... Ai! Đừng núp!"
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thật xin lỗi, cô em gái này dưới ngòi bút của ta, quá yếu.
Nàng không xinh đẹp, không trẻ tuổi, không cường đại, thậm chí không có cách nào toàn tâm toàn ý vì Trường Cầm làm hết tất cả, đối với hiện trạng này, tạm thời nàng không có cách nào thay đổi.
Điều nàng có thể làm, là ở bên hắn, và... Trông nom hắn, không để cho hắn lâm vào thế giới lãnh khốc không có tình cảm.
Vò đầu, vẫn cảm thấy ta đây chính là củi mục, nhưng mà, chuyện một phàm nhân có thể làm được là hữu hạn. QAQ
Đột nhiên cảm thấy... Ta đây sao lại đặt ra một vấn đề không tồn tại này? Vì sao cảm thấy còn không bằng viết cái Mary Sue đại giết tứ phương... Ít nhất cũng không cần rối rắm ha ha ha 【Tác giả đã gõ chữ điên cuồng xin không nhìn không nhìn! ]
"Xương cổ của ngươi bị thương, đau lắm phải không?"
A Du nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Thái tử Trường Cầm đang tĩnh tọa ở bên người nàng, nén kiêu ngạo quan tâm hỏi.
"Không có..." A Du hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho thân thể thích ứng đau đớn đột nhiên lại tới, mới nói: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Uống thuốc thôi."
"Ừ."
A Du nhận lấy chén thuốc đen thui mà Thái Tử Trường Cầm đưa tới, nhắm mắt lại một hớp nuốt xuống, nếu nói thế giới này có cái gì để cho nàng cảm thấy đặc biệt không thích, ‘thuốc’ tuyệt đối là một trong số đó.
Thói quen uống viên bao con nhộng và tiêm ngừa, lần đầu tiên uống loại thuốc bắc vừa hôi vừa đen này, thiếu chút nữa nàng phải khóc lên.
Bất kể bao nhiêu lần... Cũng không có biện pháp thay đổi được thói quen!
"Khụ! Khụ khụ!" A Du bỏ lại chén, một lần nữa che cổ, nàng chỉ lo uống thật nhanh, rồi lại nhớ cổ mình bị thương, động tác nuốt nhanh chóng kịch liệt làm cho nàng thật vất vả gặp đau đớn một lần nữa.
Thái Tử Trường Cầm vươn tay khoác lên trên tay A Du, cũng không thấy động tác hắn thế nào, đột nhiên A Du cảm thấy đau đớn trên cổ giảm bớt, nàng cảm thấy khó tin để tay của mình xuống, giúp cho tay đối phương không gặp trở ngại nào dán vào cổ mình, quả nhiên... Không phải là ảo tưởng.
Một lát sau, A Du vuốt lại cần cổ đã chuyển biến cực tốt, không nhịn được nắm tay Trường Cầm lật qua lật lại địa nhìn một chút, lại sờ sờ ngắt ngắt: "Ghê thật, quá lợi hại! A Nhiên, đệ thật là lợi hại!"
Trường Cầm nhìn ánh mắt đối phương chiếu sáng lấp lánh, khẽ mỉm cười, nói: "Chỉ là một loại pháp thuật nho nhỏ, chẳng qua là, nếu ánh mắt A Du cứ phát sáng thêm nữa, tối nay sợ là không cần đốt đèn."
"..." A Du không khách khí trợn mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vàng hỏi: "A Nhiên, mới vừa rồi dùng cái đó, đối với thân thể của đệ... Có sao không?"
"Không sao."
"Vậy thì tốt." A Du thở phào một cái, bỗng nhiên hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, nếu bây giờ nàng đã trở về trên thuyền, chắc là A Nhiên đi cứu nàng?
A Du len lén liếc mắt Thái Tử Trường Cầm, mím môi, có lòng muốn hỏi, lại lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng nếu nàng cố ý giả ngu, nàng lại...
Đôi mắt kia ôm đầy hận thù, cho dù ở trong mộng đều không biến mất, giả bộ cái gì cũng không biết, nàng không làm được.
"Bọn họ cũng không có chuyện gì."
Đang lúc do dự, trong tai truyền đến một tiếng như vậy.
A Du kinh ngạc nhìn về phía đối phương, ngay sau đó chợt bừng tỉnh, có chút xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi."
"A Du làm sai chỗ nào?"
"..." A Du lắc đầu một cái, không nói gì.
Nàng xác thực không muốn để cho A Nhiên bị thương, nhưng đồng thời, nàng cũng không muốn nhìn thấy A Nhiên đả thương người.
Dù sao, hành vi những người đó bị ép buộc thậm chí đả thương người cũng không phải là ác ý, mà là một phần tình cảm mãnh liệt.
Một người,ẹ như vậy, không đáng phải chết.
Nhưng đồng thời nàng cũng có thể đoán được, nếu nàng bị chất vấn, A Nhiên chắc chắn... Cũng sẽ như thế.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn không tổn thương người khác như cũ.
Một mặt nàng vì kết quả này mà cao hứng, ở một phương diện khác, lại vì A Nhiên cảm thấy khổ sở.
Cứ ‘gió theo chiều nấy’ như vậy... Thật là, quá mức hèn hạ phải không?
Nàng không nên thoải mái ngồi ở đây hưởng thụ kết quả.
"A Du hối hận sao?"
Chứng kiến câu chuyện như thế, sau lại nghe được chất vấn, nàng có hối hận hay không?
Nếu quả thật như thế...
Mặc dù mặt Thái Tử Trường Cầm bất động, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.
A Du lắc đầu lần nữa, giọng nói tha thiết đáp: "Tỷ cũng không hối hận."
"Tỷ vừa quyết định xuất hành theo đệ, đã sớm dự liệu được sẽ phát sinh chuyện như vậy."
"Bởi vì tỷ biết, nếu có những lựa chọn khác, đệ sẽ quyết định không đi lên con đường này."
"Tỷ cũng biết, trong quá trình tìm được giải pháp chân chính, đệ vẫn sẽ đi theo con đường này như cũ."
"Tỷ chỉ là một người phàm vô năng, có lẽ không có biện pháp giúp đệ làm chút chuyện có ích, duy nhất có thể làm là ở bên cạnh đệ."
"Nếu có bị mắng, tỷ và đệ cùng nhau nghe, nếu có bị đánh, tỷ và đệ cùng nhau chịu..." Nếu thật có báo ứng, hãy để nàng gánh vác tất cả.
Trừ điều đó ra, nàng còn có thể nữa làm được gì đây?
A Du nắm quyền thật chặt, hận mình không thể ra sức, nếu như... Nếu như... Thật sự có cách giải quyết được tất cả, lấy luôn cái mạng này của nàng thì có làm sao?
Nhất định sẽ có.
Chẳng biết tại sao, lần này A Du có một trực giác mãnh liệt, nàng tin tưởng nó.
Trước đó, nàng muốn kiên nhẫn chờ đợi.
"A Du..." Thái Tử Trường Cầm giật mình đến thở thật dài, hắn phải biết, nàng rốt cuộc là bất đồng, cõi đời này cũng không có người nào dám nói với hắn như vậy, quá khứ không có, tương lai nói vậy cũng sẽ không có.
Rốt cuộc là vận khí như thế nào, mới có thể trong cả dòng sông thời gian gặp được một người như vậy?
Nếu quả thật là số mạng, hắn cũng có mấy phần tin tưởng thật sự, lẽ trời tàn khốc vô tình kia, cuối cùng vẫn ở một mặt lưới.
"Ngươi tội gì..." Thái Tử Trường Cầm nhìn nàng giãy giụa, tâm đau đớn: "Nếu khi làm cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe thấy, sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
A Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng đáp: "Trốn tránh, là không được."
"Nếu ngay cả nhìn thẳng vấn đề cũng không có dũng khí, làm thế nào có thể giải quyết nó đây?"
"Nếu chuyện gì tỷ cũng không thèm quan tâm đến, bất luận đệ làm cái gì cũng vỗ tay vui mừng, đệ... Sợ là cũng không cách nào tiếp nhận phải không?"
Thái Tử Trường Cầm nghe được lời này, đôi mắt cười yếu ớt: "Nếu quả thật như thế, vậy cũng không phải là A Du."
Một con mắt hỗn tạp không ủng hộ ngươi cùng một con mắt minh mẫn đấu tranh làm bạn bên người, hắn cũng không biết mình đang mong đợi cái gì.
Nhưng hắn biết, A Du tuyệt đối sẽ không trở thành người trước.
"A Nhiên, tỷ biết đệ mặc dù bề ngoài ôn hòa, thật ra thì rất kiêu ngạo." A Du vươn tay, yên lặng cầm tay Trường Cầm: "Nào sợ cực khổ đi nữa, đệ cũng quyết không khạc ra nửa chữ, nào sợ ngẫu nhiên làm sai, ngươi cũng... Chết sĩ diện, sợ là tuyệt đối không thừa nhận." Nói tới chỗ này, nàng không khỏi nở nụ cười: "Cho nên, A Nhiên, tỷ muốn chăm sóc đệ."
"Tỷ không muốn lừa dối đệ." A Du nhìn chăm chú vào Thái Tử Trường Cầm, nghiêm túc nói: "A nhiên, tỷ không lừa đệ, giữa chúng ta có mâu thuẫn, nó luôn luôn tại, sẽ không bởi vì xem nhẹ mà biến mất."
"... Ta biết."
"Đệ là tiên, tỷ là người, đệ có nhận thức của đệ, tỷ có ranh giới cuối cùng của tỷ. Cuộc sống trong tương lai, có lẽ tư tưởng chúng ta thường sẽ phát sinh va chạm, thế nhưng cũng không đáng sợ." A Du vươn tay, động tác dịu dàng: "Tựa như hai phía, đệ muốn cho nó cùng ở chung một chỗ, không thể uốn cong, là không được."
"Ở trong mắt A Du, chúng ta là hai phía khác nhau?" Thái Tử Trường Cầm cụp mi, không biết nên khóc hay nên cười, cái này so sánh thật là... độc đáo.
"Ví dụ thôi mà." A du phồng má, tiếp tục nói: "Tóm lại, sau này chúng ta có lẽ sẽ phát sinh cải vã, nhưng A Nhiên, đã ở chung một chổ với nhau thì dù bất kì lý do gì cũng không thể phân chia nhau ra, cho nên, đệ đừng đuổi tỷ đi."
"..." Sao nàng lại nói thế?
Cho dù không thể xoay chuyển hơn hôm đó, hắn cũng tuyệt đối không cho nàng rời đi.
"Người chứ không phải là Thánh Nhân cái gì cũng biết, coi như là tiên nhân, nói vậy cũng giống như vậy." A Du lặp lại câu trước: "Cho nên, tỷ muốn được chăm sóc đệ."
"Đệ vui, tỷ mừng thay cho đệ; đệ khổ, tỷ với đệ cùng nhau; đệ nếu... Nếu là tỷ cảm thấy đệ làm sai... Dù phải dốc hết sức lực, tỷ cũng phải nghĩ biện pháp giúp đệ.”
"A Nhiên, đệ cảm thấy như vậy có khỏe không?"
Thái Tử Trường Cầm hơi nhếch khóe miệng: "Tất nhiên là rất tốt."
"Từ nay về sau, ngươi phải ở bên chăm sóc ta thôi." Thái Tử Trường Cầm vươn tay điểm một cái trên trán A Du, thấp giọng nói: "Bách thế ngàn đời, ngươi cũng chăm sóc ta, ta vui, ngươi cùng ta vui, ta khổ, ngươi cũng cùng ta khổ, nếu có một ngày ta phát sinh dị biến, ngươi tựa như dĩ vãng, xách theo chày cán bột đuổi đến chỉnh sửa ta….”
"Phốc!" A Du không nhịn được bật cười: "Chày cán bột của tỷ từ trước đến nay đều thích hướng về phía bà mai vô lương kia, chẳng lẽ A Nhiên đệ cũng muốn đi khắp hang cùng ngõ hẻm kéo tơ hồng cùng người ta?"
"..."
"Tới tới tới, Tiểu Điệp muội tử, tỷ tỷ liền giúp muội điểm chu sa... Ai! Đừng núp!"
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thật xin lỗi, cô em gái này dưới ngòi bút của ta, quá yếu.
Nàng không xinh đẹp, không trẻ tuổi, không cường đại, thậm chí không có cách nào toàn tâm toàn ý vì Trường Cầm làm hết tất cả, đối với hiện trạng này, tạm thời nàng không có cách nào thay đổi.
Điều nàng có thể làm, là ở bên hắn, và... Trông nom hắn, không để cho hắn lâm vào thế giới lãnh khốc không có tình cảm.
Vò đầu, vẫn cảm thấy ta đây chính là củi mục, nhưng mà, chuyện một phàm nhân có thể làm được là hữu hạn. QAQ
Đột nhiên cảm thấy... Ta đây sao lại đặt ra một vấn đề không tồn tại này? Vì sao cảm thấy còn không bằng viết cái Mary Sue đại giết tứ phương... Ít nhất cũng không cần rối rắm ha ha ha 【Tác giả đã gõ chữ điên cuồng xin không nhìn không nhìn! ]
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly