Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược
Chương 37
Mấy ngày sau, đại hội luận kiếm chính thức bắt đầu.
Trên Ngũ Hoa Sơn đã bày sẵn lôi đài, phía bên khán đài đã có nhiều kiếm khách có danh tiếng tới ngồi. Phương Huyền cũng là một trong số đó, áo bào hoa lệ trông rất nổi bật.
Tiếng lào xào bàn tán ở dưới vang lên.
“Nghe nói Hồng kiếm khách cũng tới, ẩn ở trong đám người đấy.”
“Tôi còn nghe nói hôm nay Hồng kiếm khách tới khiêu chiến Phương Huyền cơ. Vị Hồng kiếm khách này kiêu ngạo thật, dù có kiếm thuật cao cỡ nào nhưng Phương Huyền chưa chắc đã kém. Nhỡ thua thì sau này chẳng biết để mặt vào đâu.”
“Mấy người có nghe tin đồn này không? Nghe nói Hồng kiếm khách là một cô nương đấy!”
“Này…”
Phương Huyền mở miệng cười, nói với kiếm khách mặt đồ đen bên cạnh: “Năm nay không ít người xuất sắc, quả thật là sóng sau xô sóng trước.”
Kiếm khách đồ đen cũng cười nói: “Đại hội luận kiếm năm nay quả thật đáng mong đợi. Mấy năm trước Phương đại nhân đã thành danh ở đại hội luận kiếm, nếu năm nay có vị kiếm khách nào được như Phương đại nhân thì quả thật không thể tốt hơn.”
Phương Huyền cười cười.
Giờ đây A Chiêu cùng Ninh Tu và Vệ Cẩn đang đứng dưới một gốc đại thụ rất cao, A Chiêu rướn cổ nhìn, phấn chấn nói, “Tu Nhi, đây là vị trí xem tốt nhất mà con nói à?”
Ninh Tu nói: “Vâng. Tu Nhi đã lên xem, từ chỗ đấy có thể nhìn được hết lôi đài, hơn nữa cành cây chịu được lực lớn, hơn nữa lại có cả tán lá che ánh mắt trời, còn thoải mái hơn cả ngồi ở khán đài đấy ạ. Sư phụ đừng xem nhẹ cái cây này, người nhìn xem, quanh quanh toàn người tới xem, chen không được đều ngồi cả lên cây. Đây là cái cây chắc nhất đấy ạ.”
A Chiêu nghe xong, nói: “Cũng được.”
Vệ Cẩn nhăn mày.
“… Phải leo cây sao?”
Ninh Tu nói: “Đương nhiên rồi ạ, nếu không thì lên thế nào ạ?”
A Chiêu quả thật không tưởng tượng nổi sư phụ vốn trông giống như trích tiên lại trèo cây, nàng vội nói: “Không thì sư phụ qua khán đài ngồi đi ạ.”
Chỉ cần sư phụ nói tên, nhất định sẽ có được vị trí tốt trên trên khán đài.
Vệ Cẩn hỏi: « Con thì sao? »
« A Chiêu ngồi đây thôi ạ, khán đài nhiều người, chẳng bằng ngồi trên cây tĩnh lặng. » Thấy Ninh Tu đã bắt đầu trèo lên, A Chiêu vội dặn: « Tu Nhi, cẩn thận, đừng để bị thương. »
Vệ Cẩn im lặng một lúc lâu, nói: “Vi sư ngồi với con.”
A Chiêu run run. Vệ Cẩn chỉ khẽ nhảy một cái, chỉ trong chớp mắt đã ngồi trên cây, từ trên cao nhìn xuống Ninh Tu.
A Chiêu nuốt một ngụm nước bọt.
Xem ra sư phụ đúng là giấu nghề, trèo cây cũng không giống người thường.
Vệ Cẩn vươn tay ra với A Chiêu, “A Chiêu, vi sư kéo con lên.”
A Chiêu cười nói: “Sư phụ đừng nhìn A Chiêu thế, A Chiêu trèo cây cũng thành thạo lắm. Sư phụ cứ kéo Tu Nhi lên đi.” Ninh Tu nghe thế thì cũng không khách khí nắm chặt lấy tay Vệ Cẩn, trèo lên.
Vệ Cẩn thấy A Chiêu như một con khỉ bám chỗ này chỗ nọ trèo lên rất nhanh, ngồi yên ổn ở ngọn cây bên kia thì Vệ Cẩn chợt thấy hơi hối hận. Trước đây đáng lẽ không nên dạy kiếm cho A chiêu, giờ đây A Chiêu đã không không ỷ lại mình.
Trên lôi đài, kiếm khách đến đến đi đi, A Chiêu nhìn mà thấy thú vị.
Ninh Tu khó hiểu hỏi: “Sư phụ, kiếm thuật của họ không bằng người, có một số thậm chí người chỉ cần dùng không đến ba chiêu đã đả bại được, làm sao sư phụ lại cảm thấy thú vị đến thế?”
A Chiêu nói: “Quan sát thiếu sót của họ, mình mới có thể tiến bộ nhiều hơn. Tu Nhi, ngươi xem cái người áo đen kia, kiếm thuật của hắn tương đương ngươi có khi còn thắng ngươi một bậc. Kiếm thuật của đối thủ người này tương đương với hắn, ngươi xem kỹ nhé, nếu để người đánh thì ngươi sẽ đánh thế nào, làm thế nào để tránh né công kích?”
Ninh Tu nghiêm túc lắng nghe.
Vệ Cẩn xen vào: “Tư chất của Tu Nhi không tệ, A Chiêu có từng nghĩ tới việc đưa hắn tới phái Thiên Sơn?”
Hai mắt A Chiêu tỏa sáng: “Sư tổ sẽ đồng ý nhận Tu Nhi sao?”
Vệ Cẩn lại cười nói: “Tu Nhi là học trò của vi sư, vài vị sư phụ trong phái tất nhiên sẽ đồng ý.”
Phái Thiên Sơn.
Đại trưởng lão đột nhiên rùng mình một cái. Hắn nói với nhị trưởng lão: “Ta bấm tay tính toán, có họa sắp tới!”
Nhị trưởng lão miễn cưỡng xua đuổi bộ dạng say rượu.
“Họa gì?”
Đại trưởng lão thở dài: “Lâu rồi không có tin tức của Tử Khanh.”
Nghe thấy tên Vệ Cẩn, nhị trưởng lão vứt ngay bộ dạng uể oải, đau lòng nói: “Tử Khanh xuống núi lại học cách trở nên hư hỏng, lần trước tới đây còn cuỗm đi Uyên Ương tụ kiếm của ta! Chờ khi nào gặp nó, thế nào ta cũng phải bắt nó bồi thường cho mình mười xe rượu ngon!”
Đại trưởng lão vuốt chòm râu trắng của mình, nói: “Ta bấm tay tính, lần tới gặp Tử Khanh chỉ sợ có việc vui.”
Nhị trưởng lão cười giễu: “Ngươi lần nào xem bói mà chẳng là lừa gạt, lại cứ nhiều người cho rằng người đoán đúng!”
Đại trưởng lão lại cười nói: “Trời xanh phù hộ, chuyện này đúng là không có biện pháp!”
Nhị trưởng lão dường như nhớ tới cái gìrồi đột nhiên cười híp mắt nói: “Thật ra cũng không tính là đoán được nhiều lần, chuyện của A Đàn ngươi đoán sai!”
Nhắc tới Thẩm Đàn, vẻ mặt của đại trưởng lão cao thâm khó lường. Hắn híp mắt nói: “Số mệnh của A Đàn cũng không ở trong thẻ bói.”
Nghe được lời của Vệ Cẩn, A Chiêu vô cùng mừng rỡ. Ninh Tu nóng vội, giật giật tay áo của A Chiêu. “Sư phụ, ta không muốn lên phái Thiên Sơn, ta muốn theo sư phụ cơ!”
A Chiêu vừa nghe, không khỏi cười nói: “Vi sư sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Lúc này, Ninh Tu mới yên tâm. Hắn liếc mắt nhìn Vệ Cẩn một cái, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
Vệ Cẩn cũng không thất vọng, ngược lại còn nói với A Chiêu: “Trước kia ngươi cũng nói như thế!”
A Chiêu nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Lúc đấy còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, nói ra toàn lời ngốc nghếch. Sau này chờ Tu Nhi xuất sư sau liền sẽ hiểu rõ thôi, đệ tử nào có thể đi theo sư phụ cả đời!”
“Không…”
A Chiêu nhìn về phía Vệ Cẩn.
Lời Vệ Cẩn đến miệng lại ngừng lại. hắn vốn định nói đệ tử vẫn có thể theo sư phụ cả đời. Nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tu, hắn lại không nói ra nữa. Vệ Cẩn tiến thoái lưỡng nan, đành phải lảng sang chuyện khác: “Người kia… kiếm thuật của hắn không tệ.”
A Chiêu giương mắt nhìn. Trên lôi đài không biết lúc nào xuất hiện một vị kiếm khách mặc áo đỏ.
Chỉ ngắn ngủi trong năm chiêu, hắn đã đánh bay một kiếm khách khác đang trên đài. Người thua cuộc kia bị kiếm khách áo đỏ chặt cụt tay, máu tươi bắn tung tóe. Mọi người không khỏi cực kỳ hoảng sợ, luận kiếm đại hội chủ yếu là luận kiếm thuật, điểm đến là dừng. Nhưng mà vị kiếm khách áo đỏ kia, mọi chiêu đều vô cùng ngoan độc, rõ ràng là muốn lấy mạng người ta!
Có người khiển trách: “Ngươi so kiếm hay là giết người vậy? Không có một chút đức nào của kiếm khách!”
Kiếm khách áo đỏ cười lạnh lùng, giống như không thèm nghe. Trường kiếm nhuốm máu đỏ lòm chỉ về phía Phương Huyền đang ở trên đài.
“Phương Huyền, xuống so đấu với ta!”
Kiếm thuật cao siêu, xiêm y màu đỏ, khiêu chiến Phương Huyền…
Có người tỉnh ra, kinh ngạc nói: “Hắn… hắn là Hồng Kiếm Khách!” Lời vừa ra, đám người liền xì xào bàn tán. Nhất thời, cả khán đài ầm ĩ hẳn.
“Hồng Kiếm Khách là hắn sao?”
“Giết người lung tung, không có đạo đức!”
“Thì ra đạo đức tốt không màng danh lợi đều là đồn nhảm…”
Phương Huyền lúc này mới chậm rãi đứng lên, hỏi: “Ngươi chính là Hồng Kiếm Khách?”
“Bớt sàm ngôn, lên đây so đấu với ta!” Kiếm khách áo đỏ nói.
Phương Huyền rút kiếm ra khỏi vỏ, nhảy lên lôi đài. Kiếm khách áo đỏ lạnh nhạt nói: “Nếu ta thắng, tính mạng ngươi phải lưu lại!” Mọi người ồ lên, Phương Huyền nói: “Nếu ta thắng, cuộc đời này ngươi không được phép đặt chân vào luận kiếm đại hội.”
Trên khán đài có người khen: “Tính tình Phương Huyền tốt thật…”
“Đúng thế.” Không ít người phụ họa.
Ninh Tu chau mày, nói: “Sư phụ, người nọ rõ ràng là giả mạo người!” Không được, ta muốn…” A Chiêu giơ tay ngăn Ninh Tu lại. “An tâm, chớ nóng vội! Trước hết xem bọn họ muốn diễn cái trò gì đã.”
Ninh Tu ngẩn ra.
Vệ Cẩn nhìn về phía Phương Huyền, thần sắc hơi trầm xuống.
Trên lôi đài, hai người qua lại mười chiêu. Hồng Kiếm Khách tuy ra chiêu ngoan lệ nhưng Phương Huyền vẫn thủ vững. Bỗng nhiên, Hồng Kiếm Khách ra sát chiêu, đầu Phương Huyền suýt chút thì bị chặt đứt.
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Thật ác độc!
Có người la lớn: “Hồng Kiếm Khách, có phải ngươi muốn giết chết toàn bộ kiếm khách trong thiên hạ không?”
Dần dần, có người phụ hoạ.
Không ít người vung tay hô to: “Hồng Kiếm Khách cút ra khỏi luận kiếm đại hội!”
Kiếm khách áo đỏ thấy thế, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Huyền một cái, nhanh chóng rời đi. Chỉ qua một lát, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Ninh Tu đột nhiên nói. “Sư phụ, sư tổ đâu mất rồi!”
A Chiêu ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Nàng nói: “Sư tổ ngươi đi bắt người!”
Ninh Tu nói: “Sư phụ cứ tùy ý để bọn họ vu vạ cho thanh danh của Hồng Kiếm Khách thế sao?”
“Tất nhiên là không!”
Lúc này, Phương Huyền tỏ ra xúc động cảm khái: “Ta vẫn luôn muốn luận bàn với Hồng Kiếm Khách, không ngờ, Hồng Kiếm Khách lại là con người như vậy, thật sự là…”
Một giọng nói thanh lệ đột nhiên cắt ngang lời Phương Huyền nói.
“Phương Huyền, thanh danh của Hồng Kiếm Khách không chấp nhận sự sỉ nhục!”
Mọi người vừa nhìn liền thấy trên lôi đài xuất hiện một thân ảnh đỏ rực, anh khí lẫm nhiên.
Là một vị cô nương váy đỏ.
A Chiêu nói: “Phương Huyền, ngươi dùng trăm phương ngàn kế chẳng qua muốn lô ta ra.” A Chiêu vung Trầm Thủy kiếm lên. “Ngươi phái người reo rắc tin đồn ở chung quanh rằng ta muốn khiêu chiến ngươi, hiện giờ ta đã tới, như ngươi mong muốn.”
Nàng lại nói: “Ta không biết vì sao ngươi phải phái người tới ám sát ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất phải đánh lại!”
Phương Huyền nói: “Vị cô nương này, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
Trầm Thủy kiếm chỉ vào Phương Huyền. A Chiêu nói: “Ta nói cái gì, ngươi đều rõ cả!” Nói xong, A Chiêu huy kiếm, Phương Huyền theo bản năng tránh né. A Chiêu cười to: “Xem ra ngươi đã sớm biết ta là Hồng Kiếm Khách, vừa rồi khi đối mặt với gã áo đỏ kia, ngươi cũng chưa khẩn trương như vậy!”
Mọi người nhìn kỹ sắc mặt của Phương Huyền, thấy trên trán hắn đúng là thấm ra mồ hôi.
Dưới đài ồ lên, cuối cùng chẳng biết nên tin vào ai.
Trên Ngũ Hoa Sơn đã bày sẵn lôi đài, phía bên khán đài đã có nhiều kiếm khách có danh tiếng tới ngồi. Phương Huyền cũng là một trong số đó, áo bào hoa lệ trông rất nổi bật.
Tiếng lào xào bàn tán ở dưới vang lên.
“Nghe nói Hồng kiếm khách cũng tới, ẩn ở trong đám người đấy.”
“Tôi còn nghe nói hôm nay Hồng kiếm khách tới khiêu chiến Phương Huyền cơ. Vị Hồng kiếm khách này kiêu ngạo thật, dù có kiếm thuật cao cỡ nào nhưng Phương Huyền chưa chắc đã kém. Nhỡ thua thì sau này chẳng biết để mặt vào đâu.”
“Mấy người có nghe tin đồn này không? Nghe nói Hồng kiếm khách là một cô nương đấy!”
“Này…”
Phương Huyền mở miệng cười, nói với kiếm khách mặt đồ đen bên cạnh: “Năm nay không ít người xuất sắc, quả thật là sóng sau xô sóng trước.”
Kiếm khách đồ đen cũng cười nói: “Đại hội luận kiếm năm nay quả thật đáng mong đợi. Mấy năm trước Phương đại nhân đã thành danh ở đại hội luận kiếm, nếu năm nay có vị kiếm khách nào được như Phương đại nhân thì quả thật không thể tốt hơn.”
Phương Huyền cười cười.
Giờ đây A Chiêu cùng Ninh Tu và Vệ Cẩn đang đứng dưới một gốc đại thụ rất cao, A Chiêu rướn cổ nhìn, phấn chấn nói, “Tu Nhi, đây là vị trí xem tốt nhất mà con nói à?”
Ninh Tu nói: “Vâng. Tu Nhi đã lên xem, từ chỗ đấy có thể nhìn được hết lôi đài, hơn nữa cành cây chịu được lực lớn, hơn nữa lại có cả tán lá che ánh mắt trời, còn thoải mái hơn cả ngồi ở khán đài đấy ạ. Sư phụ đừng xem nhẹ cái cây này, người nhìn xem, quanh quanh toàn người tới xem, chen không được đều ngồi cả lên cây. Đây là cái cây chắc nhất đấy ạ.”
A Chiêu nghe xong, nói: “Cũng được.”
Vệ Cẩn nhăn mày.
“… Phải leo cây sao?”
Ninh Tu nói: “Đương nhiên rồi ạ, nếu không thì lên thế nào ạ?”
A Chiêu quả thật không tưởng tượng nổi sư phụ vốn trông giống như trích tiên lại trèo cây, nàng vội nói: “Không thì sư phụ qua khán đài ngồi đi ạ.”
Chỉ cần sư phụ nói tên, nhất định sẽ có được vị trí tốt trên trên khán đài.
Vệ Cẩn hỏi: « Con thì sao? »
« A Chiêu ngồi đây thôi ạ, khán đài nhiều người, chẳng bằng ngồi trên cây tĩnh lặng. » Thấy Ninh Tu đã bắt đầu trèo lên, A Chiêu vội dặn: « Tu Nhi, cẩn thận, đừng để bị thương. »
Vệ Cẩn im lặng một lúc lâu, nói: “Vi sư ngồi với con.”
A Chiêu run run. Vệ Cẩn chỉ khẽ nhảy một cái, chỉ trong chớp mắt đã ngồi trên cây, từ trên cao nhìn xuống Ninh Tu.
A Chiêu nuốt một ngụm nước bọt.
Xem ra sư phụ đúng là giấu nghề, trèo cây cũng không giống người thường.
Vệ Cẩn vươn tay ra với A Chiêu, “A Chiêu, vi sư kéo con lên.”
A Chiêu cười nói: “Sư phụ đừng nhìn A Chiêu thế, A Chiêu trèo cây cũng thành thạo lắm. Sư phụ cứ kéo Tu Nhi lên đi.” Ninh Tu nghe thế thì cũng không khách khí nắm chặt lấy tay Vệ Cẩn, trèo lên.
Vệ Cẩn thấy A Chiêu như một con khỉ bám chỗ này chỗ nọ trèo lên rất nhanh, ngồi yên ổn ở ngọn cây bên kia thì Vệ Cẩn chợt thấy hơi hối hận. Trước đây đáng lẽ không nên dạy kiếm cho A chiêu, giờ đây A Chiêu đã không không ỷ lại mình.
Trên lôi đài, kiếm khách đến đến đi đi, A Chiêu nhìn mà thấy thú vị.
Ninh Tu khó hiểu hỏi: “Sư phụ, kiếm thuật của họ không bằng người, có một số thậm chí người chỉ cần dùng không đến ba chiêu đã đả bại được, làm sao sư phụ lại cảm thấy thú vị đến thế?”
A Chiêu nói: “Quan sát thiếu sót của họ, mình mới có thể tiến bộ nhiều hơn. Tu Nhi, ngươi xem cái người áo đen kia, kiếm thuật của hắn tương đương ngươi có khi còn thắng ngươi một bậc. Kiếm thuật của đối thủ người này tương đương với hắn, ngươi xem kỹ nhé, nếu để người đánh thì ngươi sẽ đánh thế nào, làm thế nào để tránh né công kích?”
Ninh Tu nghiêm túc lắng nghe.
Vệ Cẩn xen vào: “Tư chất của Tu Nhi không tệ, A Chiêu có từng nghĩ tới việc đưa hắn tới phái Thiên Sơn?”
Hai mắt A Chiêu tỏa sáng: “Sư tổ sẽ đồng ý nhận Tu Nhi sao?”
Vệ Cẩn lại cười nói: “Tu Nhi là học trò của vi sư, vài vị sư phụ trong phái tất nhiên sẽ đồng ý.”
Phái Thiên Sơn.
Đại trưởng lão đột nhiên rùng mình một cái. Hắn nói với nhị trưởng lão: “Ta bấm tay tính toán, có họa sắp tới!”
Nhị trưởng lão miễn cưỡng xua đuổi bộ dạng say rượu.
“Họa gì?”
Đại trưởng lão thở dài: “Lâu rồi không có tin tức của Tử Khanh.”
Nghe thấy tên Vệ Cẩn, nhị trưởng lão vứt ngay bộ dạng uể oải, đau lòng nói: “Tử Khanh xuống núi lại học cách trở nên hư hỏng, lần trước tới đây còn cuỗm đi Uyên Ương tụ kiếm của ta! Chờ khi nào gặp nó, thế nào ta cũng phải bắt nó bồi thường cho mình mười xe rượu ngon!”
Đại trưởng lão vuốt chòm râu trắng của mình, nói: “Ta bấm tay tính, lần tới gặp Tử Khanh chỉ sợ có việc vui.”
Nhị trưởng lão cười giễu: “Ngươi lần nào xem bói mà chẳng là lừa gạt, lại cứ nhiều người cho rằng người đoán đúng!”
Đại trưởng lão lại cười nói: “Trời xanh phù hộ, chuyện này đúng là không có biện pháp!”
Nhị trưởng lão dường như nhớ tới cái gìrồi đột nhiên cười híp mắt nói: “Thật ra cũng không tính là đoán được nhiều lần, chuyện của A Đàn ngươi đoán sai!”
Nhắc tới Thẩm Đàn, vẻ mặt của đại trưởng lão cao thâm khó lường. Hắn híp mắt nói: “Số mệnh của A Đàn cũng không ở trong thẻ bói.”
Nghe được lời của Vệ Cẩn, A Chiêu vô cùng mừng rỡ. Ninh Tu nóng vội, giật giật tay áo của A Chiêu. “Sư phụ, ta không muốn lên phái Thiên Sơn, ta muốn theo sư phụ cơ!”
A Chiêu vừa nghe, không khỏi cười nói: “Vi sư sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Lúc này, Ninh Tu mới yên tâm. Hắn liếc mắt nhìn Vệ Cẩn một cái, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
Vệ Cẩn cũng không thất vọng, ngược lại còn nói với A Chiêu: “Trước kia ngươi cũng nói như thế!”
A Chiêu nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Lúc đấy còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, nói ra toàn lời ngốc nghếch. Sau này chờ Tu Nhi xuất sư sau liền sẽ hiểu rõ thôi, đệ tử nào có thể đi theo sư phụ cả đời!”
“Không…”
A Chiêu nhìn về phía Vệ Cẩn.
Lời Vệ Cẩn đến miệng lại ngừng lại. hắn vốn định nói đệ tử vẫn có thể theo sư phụ cả đời. Nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tu, hắn lại không nói ra nữa. Vệ Cẩn tiến thoái lưỡng nan, đành phải lảng sang chuyện khác: “Người kia… kiếm thuật của hắn không tệ.”
A Chiêu giương mắt nhìn. Trên lôi đài không biết lúc nào xuất hiện một vị kiếm khách mặc áo đỏ.
Chỉ ngắn ngủi trong năm chiêu, hắn đã đánh bay một kiếm khách khác đang trên đài. Người thua cuộc kia bị kiếm khách áo đỏ chặt cụt tay, máu tươi bắn tung tóe. Mọi người không khỏi cực kỳ hoảng sợ, luận kiếm đại hội chủ yếu là luận kiếm thuật, điểm đến là dừng. Nhưng mà vị kiếm khách áo đỏ kia, mọi chiêu đều vô cùng ngoan độc, rõ ràng là muốn lấy mạng người ta!
Có người khiển trách: “Ngươi so kiếm hay là giết người vậy? Không có một chút đức nào của kiếm khách!”
Kiếm khách áo đỏ cười lạnh lùng, giống như không thèm nghe. Trường kiếm nhuốm máu đỏ lòm chỉ về phía Phương Huyền đang ở trên đài.
“Phương Huyền, xuống so đấu với ta!”
Kiếm thuật cao siêu, xiêm y màu đỏ, khiêu chiến Phương Huyền…
Có người tỉnh ra, kinh ngạc nói: “Hắn… hắn là Hồng Kiếm Khách!” Lời vừa ra, đám người liền xì xào bàn tán. Nhất thời, cả khán đài ầm ĩ hẳn.
“Hồng Kiếm Khách là hắn sao?”
“Giết người lung tung, không có đạo đức!”
“Thì ra đạo đức tốt không màng danh lợi đều là đồn nhảm…”
Phương Huyền lúc này mới chậm rãi đứng lên, hỏi: “Ngươi chính là Hồng Kiếm Khách?”
“Bớt sàm ngôn, lên đây so đấu với ta!” Kiếm khách áo đỏ nói.
Phương Huyền rút kiếm ra khỏi vỏ, nhảy lên lôi đài. Kiếm khách áo đỏ lạnh nhạt nói: “Nếu ta thắng, tính mạng ngươi phải lưu lại!” Mọi người ồ lên, Phương Huyền nói: “Nếu ta thắng, cuộc đời này ngươi không được phép đặt chân vào luận kiếm đại hội.”
Trên khán đài có người khen: “Tính tình Phương Huyền tốt thật…”
“Đúng thế.” Không ít người phụ họa.
Ninh Tu chau mày, nói: “Sư phụ, người nọ rõ ràng là giả mạo người!” Không được, ta muốn…” A Chiêu giơ tay ngăn Ninh Tu lại. “An tâm, chớ nóng vội! Trước hết xem bọn họ muốn diễn cái trò gì đã.”
Ninh Tu ngẩn ra.
Vệ Cẩn nhìn về phía Phương Huyền, thần sắc hơi trầm xuống.
Trên lôi đài, hai người qua lại mười chiêu. Hồng Kiếm Khách tuy ra chiêu ngoan lệ nhưng Phương Huyền vẫn thủ vững. Bỗng nhiên, Hồng Kiếm Khách ra sát chiêu, đầu Phương Huyền suýt chút thì bị chặt đứt.
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Thật ác độc!
Có người la lớn: “Hồng Kiếm Khách, có phải ngươi muốn giết chết toàn bộ kiếm khách trong thiên hạ không?”
Dần dần, có người phụ hoạ.
Không ít người vung tay hô to: “Hồng Kiếm Khách cút ra khỏi luận kiếm đại hội!”
Kiếm khách áo đỏ thấy thế, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Huyền một cái, nhanh chóng rời đi. Chỉ qua một lát, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Ninh Tu đột nhiên nói. “Sư phụ, sư tổ đâu mất rồi!”
A Chiêu ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Nàng nói: “Sư tổ ngươi đi bắt người!”
Ninh Tu nói: “Sư phụ cứ tùy ý để bọn họ vu vạ cho thanh danh của Hồng Kiếm Khách thế sao?”
“Tất nhiên là không!”
Lúc này, Phương Huyền tỏ ra xúc động cảm khái: “Ta vẫn luôn muốn luận bàn với Hồng Kiếm Khách, không ngờ, Hồng Kiếm Khách lại là con người như vậy, thật sự là…”
Một giọng nói thanh lệ đột nhiên cắt ngang lời Phương Huyền nói.
“Phương Huyền, thanh danh của Hồng Kiếm Khách không chấp nhận sự sỉ nhục!”
Mọi người vừa nhìn liền thấy trên lôi đài xuất hiện một thân ảnh đỏ rực, anh khí lẫm nhiên.
Là một vị cô nương váy đỏ.
A Chiêu nói: “Phương Huyền, ngươi dùng trăm phương ngàn kế chẳng qua muốn lô ta ra.” A Chiêu vung Trầm Thủy kiếm lên. “Ngươi phái người reo rắc tin đồn ở chung quanh rằng ta muốn khiêu chiến ngươi, hiện giờ ta đã tới, như ngươi mong muốn.”
Nàng lại nói: “Ta không biết vì sao ngươi phải phái người tới ám sát ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất phải đánh lại!”
Phương Huyền nói: “Vị cô nương này, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
Trầm Thủy kiếm chỉ vào Phương Huyền. A Chiêu nói: “Ta nói cái gì, ngươi đều rõ cả!” Nói xong, A Chiêu huy kiếm, Phương Huyền theo bản năng tránh né. A Chiêu cười to: “Xem ra ngươi đã sớm biết ta là Hồng Kiếm Khách, vừa rồi khi đối mặt với gã áo đỏ kia, ngươi cũng chưa khẩn trương như vậy!”
Mọi người nhìn kỹ sắc mặt của Phương Huyền, thấy trên trán hắn đúng là thấm ra mồ hôi.
Dưới đài ồ lên, cuối cùng chẳng biết nên tin vào ai.
Tác giả :
Đạm Anh