Nước Mắt Đã Cạn
Chương 15
Thời gian là gì?
Tựa như dòng nước lững lờ chảy ra biển không bao giờ quay lại? Hay giống như quá khứ cứ trôi qua không thể lấy lại, ngay cả ký ức cũng không còn?
Đôi khi Diêu Hoa cảm thấy biết ơn thánh thần, ít nhất Diêu Thanh có thể có một cuộc sống yên bình tại một nơi khác trên trái đất này, còn Phạm Tử Cơ bị công việc quấn chân không có cách nào ở bên cạnh anh, khỏi phải ngày đêm than thở.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, một năm hai năm rồi ba năm. Vì thế, vào một ngày nọ, Diêu Thanh gọi tới, Diêu Hoa biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Anh nhẹ nhàng an ủi người con gái đang đau lòng ở đầu dây bên kia, rất bình tĩnh, không giống người sắp bị hồn phi phách tán.
Sinh mệnh sinh ra và biến mất, nếu có người vì nó mà khóc than thì coi như nó cũng được yêu thương; Diêu Hoa nói, chị à, có chị đau lòng vì em, kiếp này được sinh ra thật không uổng.
Câu này khiến người con gái ở bên kia trái đất khóc chết đi sống lại, Diêu Hoa sờ gương mặt khô nước mắt của mình, chị khóc thay rồi.
An ủi hồi lâu, cúp điện thoại, Diêu Hoa vuốt sợ dây đỏ trên tay trái, đây là thứ năm trước Phạm Tử Cơ và anh đi Thái Lan cầu về, anh cởi ra đặt trong ngăn kéo, gọi điện nói với Phạm Tử Cơ: “Tối nay về nhà ăn cơm.”
Phạm Tử Cơ ngồi thất thần, đây là lần duy nhất suốt ba năm Diêu Hoa chủ động với hắn, tinh thần chưa hồi tỉnh nhưng trí não đã theo bản năng giúp hắn đáp câu trả lời tốt nhất. “Được, anh về ngay.”
Phạm Tử Cơ không ngồi tù nhưng hắn phá sản, phải làm lại từ đầu, cho dù có ba Phạm rót vốn nhưng ‘vạn sự khởi đầu nan’, huống chi việc gây dựng lại sự nghiệp thật không dễ dàng gì.
Hắn muốn giữ Diêu Hoa ở bên mình, sự nghiệp nhất định phải vững chắc, nếu không có việc này làm nền tảng thì hắn không tài nào giữ nổi Diêu Hoa, ít nhất khi nhân tố trong ngoài đều chống lại hắn thì hắn không đứng trơ ra đó nhìn Diêu Hoa rời xa mình.
Phạm Tri Hùng nói, nhà họ Phạm phải có con cái nối dõi, mẹ hắn muốn có cháu nội ẵm bồng, hắn tự mà lo liệu đi.
Phạm Tử Cơ nói, một là con, hai là không có gì hết, ba mẹ tự chọn.
Phạm Tri Hùng già rồi, không lay chuyển nổi đứa con mình luôn cưng chiều, hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ kia mà làm theo ý hắn.
Nhưng ông đã quên Diêu Hoa, quân cờ được ông hứa hẹn sẽ trả tự do rồi lại chính ông ép phải quay lại với con mình. Hiện giờ quân cờ không còn là quân cờ nữa, Phạm Tri Hùng rất buồn phiền, không bao giờ muốn gặp lại Diêu Hoa, tốt nhất là cho tới lúc chết, âm thầm chết đi là tốt nhất, phải dẹp bỏ ý nghĩ của Phạm Tử Cơ thì may ra đường con cháu của ông mới thuận lợi được.
Bây giờ thái độ của Phạm Tử Cơ khiến Phạm Tri Hùng hiểu rằng không cần diễn tuồng nữa, dẫn mẹ hắn di cư sang Úc, cho dù đi tới nơi đất khách quê người xa lạ cũng không muốn tận mắt thấy Phạm Tử Cơ đem cuộc đời của mình trao vào tay một người đàn ông.
Phạm Tử Cơ không hề hối hận, dù biết rằng không thể có được Diêu Hoa nhưng vẫn cam tâm tình nguyện; cho dù hắn chết, Diêu Hoa cũng phải ở cạnh hắn; cho dù Diêu Hoa chết, hắn cũng phải ở cạnh anh.
Hai người, một sinh mạng, ông trời cũng không thay đổi được điều này.
Đầu bếp mang thức ăn lên, đều là những món Diêu Hoa thích.
Diêu Hoa uống một ngụm canh, nói: “Cám ơn anh.”
Phạm Tử Cơ sửng sốt, không biết Diêu Hoa thường ngày lạnh lùng thờ ơ sao lại nói ra câu này.
Diêu Hoa nói tiếp: “Mấy năm nay, anh đối xử với tôi rất tốt!”
Anh nói rất bình tĩnh, Phạm Tử Cơ ngơ ngác lắng nghe, không biết nghĩ cái gì. Chẳng lẽ câu này ám chỉ Diêu Hoa chịu nhún nhường? Thái độ rất nhẹ nhàng, có phải cuộc sống hạnh phúc của hắn và Diêu Hoa sắp đến sớm hơn so với dự liệu của hắn rồi không?
Nhưng mà hắn không phải người đàn ông dễ dàng mù quáng như vậy, rất bình tĩnh, hắn hỏi anh: “Em muốn nói gì?”
Diêu Hoa cụp mắt không đáp.
Phạm Tử Cơ nói: “Anh có thể làm bất cứ việc gì vì em, ngoại trừ việc để em ra đi.” Hắn trả lời rất lạnh lùng, tay nắm cằm Diêu Hoa không hề nhẹ nhàng. “Thượng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, anh đều phải ở cạnh em.”
Diêu Hoa nghe vậy khẽ cười, cảnh tượng rất hiếm gặp, Phạm Tử Cơ lại kinh ngạc.
Hắn ngẩn người, Diêu Hoa nói: “Những năm này, tôi… tôi đối xử tốt với anh, anh đang nghĩ sao?”
Phạm Tử Cơ thất thần lần thứ hai, gương mặt tươi tỉnh, cũng vì câu hỏi của anh.
Đối xử tốt với cậu ấy mấy năm nay, mình đang nghĩ gì? Phạm Tử Cơ nghĩ, mình đang nghĩ gì vậy? Hồi đại học Diêu Hoa và hắn ở chung với nhau, hai người một phòng ngủ, hắn là kẻ phong lưu, anh là người ôn hòa đứng đắn, sau đó trong một đêm tụ họp nói ra tình cảm mãnh liệt trong lòng, hai người lên giường.
Phạm Tử Cơ nghĩ, khi đó mình cảm thấy rất yêu cậu ấy, muốn ở cạnh cậu ấy, đúng vậy, mình thương cậu ấy, bọn mình ở bên nhau, luôn cảm thấy người sống bên mình phải là cậu ấy, cậu ấy yêu mình, mình cũng thương cậu ấy, cần gì phải bận tâm những thứ khác sao? Bản tính đàn ông, mình yêu cậu ấy, cậu ấy sẽ không rời bỏ mình, hai người ở bên nhau cả đời.
Hắn một mực tin như vậy, và cũng làm Diêu Hoa bị tổn thương, không áy náy hối hận, coi tất cả đều là lẽ đương nhiên; mãi tới khi hắn mất đi người yêu, Diêu Hoa của hắn cười nói rằng cậu đã bị hắn giết chết, lúc ấy hắn mới hiểu được trái tim của anh đã bị tổn thương, mà trái tim hắn cũng vì tổn thương người ấy phải chịu mà đau đớn.
Hắn nghĩ, ngoại trừ việc yêu cậu ấy, tất cả trong quá khứ đều là sai lầm, vì cậu ấy, mình tình nguyện bù đắp hết thảy.
Sẽ không quá trễ, hắn nghĩ, chúng ta còn rất nhiều thời gian, thời gian sẽ khiến chúng ta quên đi đau thương và gom góp từng chút hạnh phúc.
Nhưng Diêu Hoa đang cười, nụ cười trống rỗng, nụ cười đầy châm chọc, nụ cười ẩn chứa nỗi đau chôn giấu, anh nói: “Nếu như không có sau này, anh nghĩ sao?”
Phạm Tử Cơ nói: “Thượng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, anh đều phải ở cạnh em.”
Đã lâu hắn chưa thấy Diêu Hoa trừ lạnh nhạt còn có thêm cảm xúc khác, hắn cảm thấy mơ hồ, nghiêng người qua ôm lấy Diêu Hoa. “Em hận anh thì cứ hận, anh không quan tâm, anh chờ, sẽ chờ em tha thứ cho anh.”
Diêu Hoa nói: “Tôi không còn nhận ra anh nữa rồi.”
Phạm Tử Cơ lạnh lùng tàn nhẫn vô tình đã đi đâu rồi? Biến mất rồi sao? Chỉ còn một Phạm Tử Cơ thương yêu anh, nhưng tại sao hắn lại tới trễ như vậy? Tất cả không còn kịp nữa rồi.
Diêu Hoa để mặc hắn ôm mình, từ từ nói: “Có một khoảng thời gian tôi không ở nhà, khoảng bốn năm trước, anh có đi tìm tôi không?”
Phạm Tử Cơ ôm anh, nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghe anh nói liền sửng sốt, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Năm nào?”
Diêu Hoa không nói gì.
“Âm lịch hay Dương lịch?”
Không nghe thấy tiếng Diêu Hoa, anh miễn cưỡng dựa vào Phạm Tử Cơ ở sau lưng, mắt trống rỗng nhìn phía trước.
“Nếu là Âm lịch thì anh về nhà ăn Tết, nếu là Dương lịch thì anh đi công tác.” PhạmTử Cơ nói.
Diêu Hoa cười. “Âm lịch. Tôi gọi điện đến nhà anh, mẹ anh nói anh không có ở đó.”
“…” Phạm Tử Cơ không nói gì, cánh tay ôm Diêu Hoa siết thật chặt.
Diêu Hoa nói: “Mùa Đông năm đó rất lạnh, tôi bị tai nạn giao thông, cái đêm anh say rượu tôi tới đón thì gặp anh đang lên giường với người khác…”
Phạm Tử Cơ cứng người, mặt trắng bệch.
“Lúc ra về, mưa xối xả, xe chạy quá vội, gặp tai nạn, tôi biết mình sẽ chết, không đến mười giây, lúc người ta sắp chết người ta đều biết; thật ra đôi khi cái chết đến rất nhanh, nhanh tới nỗi anh không kịp phản ứng thì anh đã chết mất rồi.” Diêu Hoa chầm chậm nói.
Phạm Tử Cơ siết chặt vòng tay, mạnh tới mức khiến người ta đau đớn nhưng Diêu Hoa không có phản ứng gì, tiếp tục nói cho xong: “Tôi sẽ chết rất mau, sau đó cũng phản ứng lại rất nhanh.”
Phạm Tử Cơ muốn cười, nhưng ngữ điệu của Diêu Hoa khiến hắn không thể làm vậy.
Diêu Hoa nói tiếp: “Chết thì sẽ chết thôi, dù sao còn vài năm sống tiếp cũng tốt; nhưng tôi vẫn muốn gặp anh. Khi tỉnh dậy sực nhớ những ngày không gặp anh, không biết anh ăn uống ra sao, có kiêng ăn không hay lại làm hỏng dạ dày khó khăn lắm mới hồi phục được, gọi điện thoại tìm anh thì không thấy, lấy hết can đảm gọi tới nhà anh cũng không gặp.”
Diêu Hoa thở dài thật sâu: “Khi đó tôi thực hèn hạ, yêu anh đến quên mình, cái gì cũng nghĩ cho anh, còn nghĩ phải đối với anh tốt như thế nào mới được…”
“Tôi tìm, tìm rất lâu, mãi tới khi xuất viện cũng chưa gặp được anh.”
“Khoảng thời gian đó, có lẽ hơn hai tháng, không thấy mặt anh.”
“Tôi về nhà, anh thấy tôi, anh chỉ nhìn tôi một cái rồi lại đi.”
“Khi đó tôi nghĩ, mệt mỏi quá, thật mệt mỏi…” Diêu Hoa nhớ tới lúc đó, mệt mỏi hiện lên trên mặt rồi lan ra toàn thân, anh nói: “Tôi nói với chị tôi, tôi mệt mỏi, tôi muốn rời xa anh…”
Tựa như dòng nước lững lờ chảy ra biển không bao giờ quay lại? Hay giống như quá khứ cứ trôi qua không thể lấy lại, ngay cả ký ức cũng không còn?
Đôi khi Diêu Hoa cảm thấy biết ơn thánh thần, ít nhất Diêu Thanh có thể có một cuộc sống yên bình tại một nơi khác trên trái đất này, còn Phạm Tử Cơ bị công việc quấn chân không có cách nào ở bên cạnh anh, khỏi phải ngày đêm than thở.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, một năm hai năm rồi ba năm. Vì thế, vào một ngày nọ, Diêu Thanh gọi tới, Diêu Hoa biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Anh nhẹ nhàng an ủi người con gái đang đau lòng ở đầu dây bên kia, rất bình tĩnh, không giống người sắp bị hồn phi phách tán.
Sinh mệnh sinh ra và biến mất, nếu có người vì nó mà khóc than thì coi như nó cũng được yêu thương; Diêu Hoa nói, chị à, có chị đau lòng vì em, kiếp này được sinh ra thật không uổng.
Câu này khiến người con gái ở bên kia trái đất khóc chết đi sống lại, Diêu Hoa sờ gương mặt khô nước mắt của mình, chị khóc thay rồi.
An ủi hồi lâu, cúp điện thoại, Diêu Hoa vuốt sợ dây đỏ trên tay trái, đây là thứ năm trước Phạm Tử Cơ và anh đi Thái Lan cầu về, anh cởi ra đặt trong ngăn kéo, gọi điện nói với Phạm Tử Cơ: “Tối nay về nhà ăn cơm.”
Phạm Tử Cơ ngồi thất thần, đây là lần duy nhất suốt ba năm Diêu Hoa chủ động với hắn, tinh thần chưa hồi tỉnh nhưng trí não đã theo bản năng giúp hắn đáp câu trả lời tốt nhất. “Được, anh về ngay.”
Phạm Tử Cơ không ngồi tù nhưng hắn phá sản, phải làm lại từ đầu, cho dù có ba Phạm rót vốn nhưng ‘vạn sự khởi đầu nan’, huống chi việc gây dựng lại sự nghiệp thật không dễ dàng gì.
Hắn muốn giữ Diêu Hoa ở bên mình, sự nghiệp nhất định phải vững chắc, nếu không có việc này làm nền tảng thì hắn không tài nào giữ nổi Diêu Hoa, ít nhất khi nhân tố trong ngoài đều chống lại hắn thì hắn không đứng trơ ra đó nhìn Diêu Hoa rời xa mình.
Phạm Tri Hùng nói, nhà họ Phạm phải có con cái nối dõi, mẹ hắn muốn có cháu nội ẵm bồng, hắn tự mà lo liệu đi.
Phạm Tử Cơ nói, một là con, hai là không có gì hết, ba mẹ tự chọn.
Phạm Tri Hùng già rồi, không lay chuyển nổi đứa con mình luôn cưng chiều, hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ kia mà làm theo ý hắn.
Nhưng ông đã quên Diêu Hoa, quân cờ được ông hứa hẹn sẽ trả tự do rồi lại chính ông ép phải quay lại với con mình. Hiện giờ quân cờ không còn là quân cờ nữa, Phạm Tri Hùng rất buồn phiền, không bao giờ muốn gặp lại Diêu Hoa, tốt nhất là cho tới lúc chết, âm thầm chết đi là tốt nhất, phải dẹp bỏ ý nghĩ của Phạm Tử Cơ thì may ra đường con cháu của ông mới thuận lợi được.
Bây giờ thái độ của Phạm Tử Cơ khiến Phạm Tri Hùng hiểu rằng không cần diễn tuồng nữa, dẫn mẹ hắn di cư sang Úc, cho dù đi tới nơi đất khách quê người xa lạ cũng không muốn tận mắt thấy Phạm Tử Cơ đem cuộc đời của mình trao vào tay một người đàn ông.
Phạm Tử Cơ không hề hối hận, dù biết rằng không thể có được Diêu Hoa nhưng vẫn cam tâm tình nguyện; cho dù hắn chết, Diêu Hoa cũng phải ở cạnh hắn; cho dù Diêu Hoa chết, hắn cũng phải ở cạnh anh.
Hai người, một sinh mạng, ông trời cũng không thay đổi được điều này.
Đầu bếp mang thức ăn lên, đều là những món Diêu Hoa thích.
Diêu Hoa uống một ngụm canh, nói: “Cám ơn anh.”
Phạm Tử Cơ sửng sốt, không biết Diêu Hoa thường ngày lạnh lùng thờ ơ sao lại nói ra câu này.
Diêu Hoa nói tiếp: “Mấy năm nay, anh đối xử với tôi rất tốt!”
Anh nói rất bình tĩnh, Phạm Tử Cơ ngơ ngác lắng nghe, không biết nghĩ cái gì. Chẳng lẽ câu này ám chỉ Diêu Hoa chịu nhún nhường? Thái độ rất nhẹ nhàng, có phải cuộc sống hạnh phúc của hắn và Diêu Hoa sắp đến sớm hơn so với dự liệu của hắn rồi không?
Nhưng mà hắn không phải người đàn ông dễ dàng mù quáng như vậy, rất bình tĩnh, hắn hỏi anh: “Em muốn nói gì?”
Diêu Hoa cụp mắt không đáp.
Phạm Tử Cơ nói: “Anh có thể làm bất cứ việc gì vì em, ngoại trừ việc để em ra đi.” Hắn trả lời rất lạnh lùng, tay nắm cằm Diêu Hoa không hề nhẹ nhàng. “Thượng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, anh đều phải ở cạnh em.”
Diêu Hoa nghe vậy khẽ cười, cảnh tượng rất hiếm gặp, Phạm Tử Cơ lại kinh ngạc.
Hắn ngẩn người, Diêu Hoa nói: “Những năm này, tôi… tôi đối xử tốt với anh, anh đang nghĩ sao?”
Phạm Tử Cơ thất thần lần thứ hai, gương mặt tươi tỉnh, cũng vì câu hỏi của anh.
Đối xử tốt với cậu ấy mấy năm nay, mình đang nghĩ gì? Phạm Tử Cơ nghĩ, mình đang nghĩ gì vậy? Hồi đại học Diêu Hoa và hắn ở chung với nhau, hai người một phòng ngủ, hắn là kẻ phong lưu, anh là người ôn hòa đứng đắn, sau đó trong một đêm tụ họp nói ra tình cảm mãnh liệt trong lòng, hai người lên giường.
Phạm Tử Cơ nghĩ, khi đó mình cảm thấy rất yêu cậu ấy, muốn ở cạnh cậu ấy, đúng vậy, mình thương cậu ấy, bọn mình ở bên nhau, luôn cảm thấy người sống bên mình phải là cậu ấy, cậu ấy yêu mình, mình cũng thương cậu ấy, cần gì phải bận tâm những thứ khác sao? Bản tính đàn ông, mình yêu cậu ấy, cậu ấy sẽ không rời bỏ mình, hai người ở bên nhau cả đời.
Hắn một mực tin như vậy, và cũng làm Diêu Hoa bị tổn thương, không áy náy hối hận, coi tất cả đều là lẽ đương nhiên; mãi tới khi hắn mất đi người yêu, Diêu Hoa của hắn cười nói rằng cậu đã bị hắn giết chết, lúc ấy hắn mới hiểu được trái tim của anh đã bị tổn thương, mà trái tim hắn cũng vì tổn thương người ấy phải chịu mà đau đớn.
Hắn nghĩ, ngoại trừ việc yêu cậu ấy, tất cả trong quá khứ đều là sai lầm, vì cậu ấy, mình tình nguyện bù đắp hết thảy.
Sẽ không quá trễ, hắn nghĩ, chúng ta còn rất nhiều thời gian, thời gian sẽ khiến chúng ta quên đi đau thương và gom góp từng chút hạnh phúc.
Nhưng Diêu Hoa đang cười, nụ cười trống rỗng, nụ cười đầy châm chọc, nụ cười ẩn chứa nỗi đau chôn giấu, anh nói: “Nếu như không có sau này, anh nghĩ sao?”
Phạm Tử Cơ nói: “Thượng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, anh đều phải ở cạnh em.”
Đã lâu hắn chưa thấy Diêu Hoa trừ lạnh nhạt còn có thêm cảm xúc khác, hắn cảm thấy mơ hồ, nghiêng người qua ôm lấy Diêu Hoa. “Em hận anh thì cứ hận, anh không quan tâm, anh chờ, sẽ chờ em tha thứ cho anh.”
Diêu Hoa nói: “Tôi không còn nhận ra anh nữa rồi.”
Phạm Tử Cơ lạnh lùng tàn nhẫn vô tình đã đi đâu rồi? Biến mất rồi sao? Chỉ còn một Phạm Tử Cơ thương yêu anh, nhưng tại sao hắn lại tới trễ như vậy? Tất cả không còn kịp nữa rồi.
Diêu Hoa để mặc hắn ôm mình, từ từ nói: “Có một khoảng thời gian tôi không ở nhà, khoảng bốn năm trước, anh có đi tìm tôi không?”
Phạm Tử Cơ ôm anh, nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghe anh nói liền sửng sốt, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Năm nào?”
Diêu Hoa không nói gì.
“Âm lịch hay Dương lịch?”
Không nghe thấy tiếng Diêu Hoa, anh miễn cưỡng dựa vào Phạm Tử Cơ ở sau lưng, mắt trống rỗng nhìn phía trước.
“Nếu là Âm lịch thì anh về nhà ăn Tết, nếu là Dương lịch thì anh đi công tác.” PhạmTử Cơ nói.
Diêu Hoa cười. “Âm lịch. Tôi gọi điện đến nhà anh, mẹ anh nói anh không có ở đó.”
“…” Phạm Tử Cơ không nói gì, cánh tay ôm Diêu Hoa siết thật chặt.
Diêu Hoa nói: “Mùa Đông năm đó rất lạnh, tôi bị tai nạn giao thông, cái đêm anh say rượu tôi tới đón thì gặp anh đang lên giường với người khác…”
Phạm Tử Cơ cứng người, mặt trắng bệch.
“Lúc ra về, mưa xối xả, xe chạy quá vội, gặp tai nạn, tôi biết mình sẽ chết, không đến mười giây, lúc người ta sắp chết người ta đều biết; thật ra đôi khi cái chết đến rất nhanh, nhanh tới nỗi anh không kịp phản ứng thì anh đã chết mất rồi.” Diêu Hoa chầm chậm nói.
Phạm Tử Cơ siết chặt vòng tay, mạnh tới mức khiến người ta đau đớn nhưng Diêu Hoa không có phản ứng gì, tiếp tục nói cho xong: “Tôi sẽ chết rất mau, sau đó cũng phản ứng lại rất nhanh.”
Phạm Tử Cơ muốn cười, nhưng ngữ điệu của Diêu Hoa khiến hắn không thể làm vậy.
Diêu Hoa nói tiếp: “Chết thì sẽ chết thôi, dù sao còn vài năm sống tiếp cũng tốt; nhưng tôi vẫn muốn gặp anh. Khi tỉnh dậy sực nhớ những ngày không gặp anh, không biết anh ăn uống ra sao, có kiêng ăn không hay lại làm hỏng dạ dày khó khăn lắm mới hồi phục được, gọi điện thoại tìm anh thì không thấy, lấy hết can đảm gọi tới nhà anh cũng không gặp.”
Diêu Hoa thở dài thật sâu: “Khi đó tôi thực hèn hạ, yêu anh đến quên mình, cái gì cũng nghĩ cho anh, còn nghĩ phải đối với anh tốt như thế nào mới được…”
“Tôi tìm, tìm rất lâu, mãi tới khi xuất viện cũng chưa gặp được anh.”
“Khoảng thời gian đó, có lẽ hơn hai tháng, không thấy mặt anh.”
“Tôi về nhà, anh thấy tôi, anh chỉ nhìn tôi một cái rồi lại đi.”
“Khi đó tôi nghĩ, mệt mỏi quá, thật mệt mỏi…” Diêu Hoa nhớ tới lúc đó, mệt mỏi hiện lên trên mặt rồi lan ra toàn thân, anh nói: “Tôi nói với chị tôi, tôi mệt mỏi, tôi muốn rời xa anh…”
Tác giả :
Không Mộng