Nước Mắt Của Mưa
Chương 51
Hai tên áo đen cứ tiến đến, ngày một gần hơn… ánh mắt chúng thèm khát một miếng mồi ngon….
Một đứa con gái yếu ớt, trong một căn phòng tối đen không có cơ hội để kháng cự chẳng phải là thứ “ hấp dẫn “ đối với những tên ấy sao. Thân hình đầy đặn của một thiếu nữ, gương mặt xinh xắn cứ hút sự thèm thuồng ấy tăng dần theo cấp độ cao. Bước chân hai tên ấy cứ chệnh choạng với xô nước và ánh mắt dán chặt vào nó.
Hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nó nhanh chóng thu người lại, hai tay bó gối và ngồi run sợ, không dám liếc nhìn sang bên. Nhịp tim cứ loạn cả lên, không ngừng cầu nguyện. Ánh nhìn của hai tên ấy ở cự li gần như có lửa, ngọn lửa của sự thèm muốn, đáng khinh bỉ.
“ Bịch “- một tên buông xô nước trên tay xuống, hắn đưa lưỡi liếm môi một cách biến thái không chịu được, hắn nhìn Yun, cười ghê rợn rồi sau đó hắn bước đến…gần hơn…gần hơn. Động tác của hắn bỗng dưng nhanh hơn, gấp rút hơn. Hắn đi đến chỗ Yun ngồi và cũng ngồi xuống, dùng bàn tay to khoẻ thô bạo của mình, hắn nắm chặt hai cổ tay nó để nó không thể cử động.
_Tao không chịu nổi nữa, tao trước tới mày. – hắn quay sang nói với tên còn lại, liếm môi thêm lần nữa.
Yun chết điếng, mọi thứ diễn ra trong tích tắc khiến nó chưa biết làm sao để kháng cự, trợn tròn mắt trong kinh hãi nhìn tên đó. Rồi nó bắt đầu vùng tay ra khỏi cái xiết tay chặt như dây trói ấy, gồng mình lên lấy chân đạp mạnh. Cố dùng hết mọi sức lực để vùng chạy.
Nhưng mà nó càng cố bao nhiều thì tên ấy lại càng giữ chặt hơn bấy nhiêu, hắn khoẻ hơn nó gấp nhiều lần. Hắn ngồi đè lên chân nó để nó không cựa quậy nữa. Ánh mắt ham muốn cực khoái của tên biến thái ấy giết chết suy nghĩ của nó mỗi giây, các dây thần kinh đông cứng và như muốn ngừng hoạt động.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cứ tràn ra vô thức, chân tay không lúc nào ngừng vùng vẫy. Thét lên lanh lảnh “ thả ra, thả tôi ra “- là sự hoảng loạn mà cũng bao gồm cả van nài. Nhưng điều đó chẳng đủ rung động thú tính trong hắn lúc này rồi, hắn cúi người sát gần nó hơn. Vẫn cố hét, vẫy đạp.
Tất cả mọi người tập trung ở nhà Kỳ Lâm để xem nên làm cách nào. Trước hết họ cần phải giấu ông bà Dương vụ việc này, nếu họ biết được thì sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra. Zan ngồi giữa họ lòng phập phồng lo lắng, cô bé chẳng dám nhìn ai vì sợ họ sẽ nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Nhưng mà không cần phải sợ, vì cơ bản bây giờ họ chẳng có tâm trạng để mà nghĩ về cô be1 nữa. Kỳ Lâm giờ như ngồi trên đống lửa, cậu chẳng khi nào thôi vò đâu suy nghĩ, vẫn chưa nói với nhau được gì mà giờ đây em còn gặp nguy hiểm, anh sợ sẽ mất em, đừng như thế có được không.
Có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì khiến Zan sợ sệt nếu ở đó không có Khắc Minh, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô bé đã thấy sợ, hơn nữa anh ta còn là anh trai Hạ Băng. Với khả năng quan sát nhạy bén, cậu không khó nhận ra những biểu cảm lạ lùng trên mặt cô bé. Một chút gì đó sợ sệt, cuốn quít, né tránh và bất an.
_Tại sao Hạ Băng biết Yun ở đó mà đến bắt cô ấy, cuộc hẹn mà đến cả Kỳ Lâm cũng không biết. Bảo Kỳ, cô ấy hẹn Kỳ Lâm bằng gì?- cậu hỏi mà vẫn để tâm quan sát từng động tĩnh của Zan.
_Yun nhắn tin cho cậu ấy? Vậy thì tin nhắn đó ai đọc được?
_Có thể tin nhắn không gửi được, và có thể là Hạ Băng theo dõi Yun nên biết được em ấy đi đâu thì sao.- nhanh nhảu, Zan nói vào để biện minh mà không hay rằng Khắc Minh đã thành công trong việc dẫn dụ cô bé vào vòng dây sự thật.
Biết mình đã lỡ lời, Zan đứng dậy đi vào bếp rồi nói với lại “ Em làm chút gì cho các anh uống “. Tựa lưng vào bức tường trong bếp, tim cô bé như muốn văng ra khỏi lồng ngực, suýt nữa thì lộ hết rồi.
Và cô bé nào có biết ngày hôm đó Nguyên Khang và Bảo Kỳ đã đưa Yun đến tận nơi để đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra cho nó. Khi cô bé quay đi cũng là lúc mà các ánh mắt đổ về phía sau cô bé, mong mỏi và hi vọng…rằng chẳng có một sự thật nào đang được che giấu.
Tên áo đen cúi người sát lại nó hơn, hít hà mùi hương thoảng nhẹ còn vươn trên chiếc váy thiên thanh. Ánh mắt đê mê hoang dại, hắn lướt chiếc mũi lên mặt, xuống cằm, rồi ra phía cánh tay, đưa đôi tay thô bạo ra mơn trớn làn da mềm mịn. Đặt môi lên tay nó và lướt đi, rồi hôn lên cổ.
Các hành động vẫn diễn ra một cách tự nhiên trong khi nó vẫn không ngừng la hét và vùng vẫy, hắn chẳng mảy may chú ý đến sự chống cự yếu ớt ấy, vẫn tiếp tục theoo đuổi cảm giác ấy trên cơ thể Yun. Hắng đưa tay kéo vai áo xuống bả vai, Yun quẫy đạp mạnh hơn làm hắn khó chịu, hắn gằn tay nó xuống nền.
Ngay sau đó hắn bị tên kia xô ra, ánh nhìn toé lửa của con thú đói bị giành miếng mồi ngon.
_Tao cũng không chịu được đâu, mày tránh ra.- tên thứ hai lên tiếng và lao về phía Yun.
Lập tức tên thứ nhất túm lấy cổ áo hắn và kéo lại, và rồi hai con thú đói lao vào ẩu đả, cứ hể làm người kia ngã ra là người còn lại chạy tới nó. Khiếp sợ cực độ, nhưng nó biết làm gì khi đây là căn phòng kín và cánh cửa duy nhất đã bị chốt lại. Mọi nỗ lực hay suy nghĩ đều không đủ điều kiện giúp nó trốn thoát.
Hạ Băng ở ngoài cửa nhận được tin báo là Lý Phong đã bị cảnh sát bắt giữ từ mẹ mình. Nhỏ đang nóng giận lại càng điên tiết hơn bởi tiết la hét của nó, rồi âm thanh phát ra từ cuộc ẩu đã giữa hai tên ngu ngốc.
Lồng lộn, nỗi uất ức này cần được giải toả. Tại sao, lí do vì sao mà người chống lưng cho nhỏ lại bị đi tù, ông ấy là người yêu thương chiều chuộng nhỏ nhất. Tại vi sao mà bất kì thằng con trai nào dù yêu hay thèm muốn cũng chỉ tranh giành Bảo Ngọc. Nhỏ hận điều đó.
Tại vì sao mà nhỏ chẳng có gì thuộc về mình, hai tên chó ấy muốn chết, và nhỏ đang điên lên đây. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhỏ ném mạnh xuống đất vỡ tan. Rồi sau đó ném hết giận dữ đạm vào cánh cửa đã bị khoá trong khiến nó bật ra kêu lớn.
Hai tên áo đen giật mình quay ra cửa, chưa kịp nhận định tình hình thì hai tiếng “ đoàng, đoàng “ vang lên, một viên xuyên thái dương và một viên xuyên lồng ngực. Hai tên ngã nhào và sau đó thì tắt thở.
Hạ Băng bước vào trong chỗ Yun, tạt hai xô nước lạnh vào nó, phần cổ bị bấu rướm máu gặp nước khiến nó rát không chịu nỗi. Nhỏ lại bấu cổ nó lần nữa, lần này đau hơn, máu nhiều hơn.
_Mày cẩn thận tao đó, mày cũng sớm đi theo hai thằng chết tiệt đó thôi.- nói rồi nhỏ bỏ đi, nắm chặt tay lại bực tức.
Còn Yun một mình trong căn phòng tối, cơ thể ướt nước và hai xác chết còn tươi máu nằm trên sàn cách đó không xa. Vùng cổ rát rạt, khó thở, lạnh, mệt và đói. Trên tất cả những cảm giác ấy là nỗi sợ hãi.
Trời lại đổ mưa, mùi hương lành lạnh của mưa hoà trong mùi máu tanh nồng xộc vào cánh mũi, Yun một mình…hệt như trong giấc mơ. Bỗng chốc mặt Yun tái đi, nỗi sợ hãi được đẩy đến cùng cực, khí quản và tim như bị ai đó bóp nghẹt, Yun một mình.
Xác chết ở rất gần, máu ướt trên nền, tiếng mưa đập mạnh trên nóc, cô đơn, đau đớn và sợ hãi vô tận. Nó cứ xiết chặt lấy tay mình, rồi hít thở, rồi suy nghĩ, rồi khóc.
Ai sẽ giải thoát cho em???
Một đứa con gái yếu ớt, trong một căn phòng tối đen không có cơ hội để kháng cự chẳng phải là thứ “ hấp dẫn “ đối với những tên ấy sao. Thân hình đầy đặn của một thiếu nữ, gương mặt xinh xắn cứ hút sự thèm thuồng ấy tăng dần theo cấp độ cao. Bước chân hai tên ấy cứ chệnh choạng với xô nước và ánh mắt dán chặt vào nó.
Hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nó nhanh chóng thu người lại, hai tay bó gối và ngồi run sợ, không dám liếc nhìn sang bên. Nhịp tim cứ loạn cả lên, không ngừng cầu nguyện. Ánh nhìn của hai tên ấy ở cự li gần như có lửa, ngọn lửa của sự thèm muốn, đáng khinh bỉ.
“ Bịch “- một tên buông xô nước trên tay xuống, hắn đưa lưỡi liếm môi một cách biến thái không chịu được, hắn nhìn Yun, cười ghê rợn rồi sau đó hắn bước đến…gần hơn…gần hơn. Động tác của hắn bỗng dưng nhanh hơn, gấp rút hơn. Hắn đi đến chỗ Yun ngồi và cũng ngồi xuống, dùng bàn tay to khoẻ thô bạo của mình, hắn nắm chặt hai cổ tay nó để nó không thể cử động.
_Tao không chịu nổi nữa, tao trước tới mày. – hắn quay sang nói với tên còn lại, liếm môi thêm lần nữa.
Yun chết điếng, mọi thứ diễn ra trong tích tắc khiến nó chưa biết làm sao để kháng cự, trợn tròn mắt trong kinh hãi nhìn tên đó. Rồi nó bắt đầu vùng tay ra khỏi cái xiết tay chặt như dây trói ấy, gồng mình lên lấy chân đạp mạnh. Cố dùng hết mọi sức lực để vùng chạy.
Nhưng mà nó càng cố bao nhiều thì tên ấy lại càng giữ chặt hơn bấy nhiêu, hắn khoẻ hơn nó gấp nhiều lần. Hắn ngồi đè lên chân nó để nó không cựa quậy nữa. Ánh mắt ham muốn cực khoái của tên biến thái ấy giết chết suy nghĩ của nó mỗi giây, các dây thần kinh đông cứng và như muốn ngừng hoạt động.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cứ tràn ra vô thức, chân tay không lúc nào ngừng vùng vẫy. Thét lên lanh lảnh “ thả ra, thả tôi ra “- là sự hoảng loạn mà cũng bao gồm cả van nài. Nhưng điều đó chẳng đủ rung động thú tính trong hắn lúc này rồi, hắn cúi người sát gần nó hơn. Vẫn cố hét, vẫy đạp.
Tất cả mọi người tập trung ở nhà Kỳ Lâm để xem nên làm cách nào. Trước hết họ cần phải giấu ông bà Dương vụ việc này, nếu họ biết được thì sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra. Zan ngồi giữa họ lòng phập phồng lo lắng, cô bé chẳng dám nhìn ai vì sợ họ sẽ nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Nhưng mà không cần phải sợ, vì cơ bản bây giờ họ chẳng có tâm trạng để mà nghĩ về cô be1 nữa. Kỳ Lâm giờ như ngồi trên đống lửa, cậu chẳng khi nào thôi vò đâu suy nghĩ, vẫn chưa nói với nhau được gì mà giờ đây em còn gặp nguy hiểm, anh sợ sẽ mất em, đừng như thế có được không.
Có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì khiến Zan sợ sệt nếu ở đó không có Khắc Minh, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô bé đã thấy sợ, hơn nữa anh ta còn là anh trai Hạ Băng. Với khả năng quan sát nhạy bén, cậu không khó nhận ra những biểu cảm lạ lùng trên mặt cô bé. Một chút gì đó sợ sệt, cuốn quít, né tránh và bất an.
_Tại sao Hạ Băng biết Yun ở đó mà đến bắt cô ấy, cuộc hẹn mà đến cả Kỳ Lâm cũng không biết. Bảo Kỳ, cô ấy hẹn Kỳ Lâm bằng gì?- cậu hỏi mà vẫn để tâm quan sát từng động tĩnh của Zan.
_Yun nhắn tin cho cậu ấy? Vậy thì tin nhắn đó ai đọc được?
_Có thể tin nhắn không gửi được, và có thể là Hạ Băng theo dõi Yun nên biết được em ấy đi đâu thì sao.- nhanh nhảu, Zan nói vào để biện minh mà không hay rằng Khắc Minh đã thành công trong việc dẫn dụ cô bé vào vòng dây sự thật.
Biết mình đã lỡ lời, Zan đứng dậy đi vào bếp rồi nói với lại “ Em làm chút gì cho các anh uống “. Tựa lưng vào bức tường trong bếp, tim cô bé như muốn văng ra khỏi lồng ngực, suýt nữa thì lộ hết rồi.
Và cô bé nào có biết ngày hôm đó Nguyên Khang và Bảo Kỳ đã đưa Yun đến tận nơi để đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra cho nó. Khi cô bé quay đi cũng là lúc mà các ánh mắt đổ về phía sau cô bé, mong mỏi và hi vọng…rằng chẳng có một sự thật nào đang được che giấu.
Tên áo đen cúi người sát lại nó hơn, hít hà mùi hương thoảng nhẹ còn vươn trên chiếc váy thiên thanh. Ánh mắt đê mê hoang dại, hắn lướt chiếc mũi lên mặt, xuống cằm, rồi ra phía cánh tay, đưa đôi tay thô bạo ra mơn trớn làn da mềm mịn. Đặt môi lên tay nó và lướt đi, rồi hôn lên cổ.
Các hành động vẫn diễn ra một cách tự nhiên trong khi nó vẫn không ngừng la hét và vùng vẫy, hắn chẳng mảy may chú ý đến sự chống cự yếu ớt ấy, vẫn tiếp tục theoo đuổi cảm giác ấy trên cơ thể Yun. Hắng đưa tay kéo vai áo xuống bả vai, Yun quẫy đạp mạnh hơn làm hắn khó chịu, hắn gằn tay nó xuống nền.
Ngay sau đó hắn bị tên kia xô ra, ánh nhìn toé lửa của con thú đói bị giành miếng mồi ngon.
_Tao cũng không chịu được đâu, mày tránh ra.- tên thứ hai lên tiếng và lao về phía Yun.
Lập tức tên thứ nhất túm lấy cổ áo hắn và kéo lại, và rồi hai con thú đói lao vào ẩu đả, cứ hể làm người kia ngã ra là người còn lại chạy tới nó. Khiếp sợ cực độ, nhưng nó biết làm gì khi đây là căn phòng kín và cánh cửa duy nhất đã bị chốt lại. Mọi nỗ lực hay suy nghĩ đều không đủ điều kiện giúp nó trốn thoát.
Hạ Băng ở ngoài cửa nhận được tin báo là Lý Phong đã bị cảnh sát bắt giữ từ mẹ mình. Nhỏ đang nóng giận lại càng điên tiết hơn bởi tiết la hét của nó, rồi âm thanh phát ra từ cuộc ẩu đã giữa hai tên ngu ngốc.
Lồng lộn, nỗi uất ức này cần được giải toả. Tại sao, lí do vì sao mà người chống lưng cho nhỏ lại bị đi tù, ông ấy là người yêu thương chiều chuộng nhỏ nhất. Tại vi sao mà bất kì thằng con trai nào dù yêu hay thèm muốn cũng chỉ tranh giành Bảo Ngọc. Nhỏ hận điều đó.
Tại vì sao mà nhỏ chẳng có gì thuộc về mình, hai tên chó ấy muốn chết, và nhỏ đang điên lên đây. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhỏ ném mạnh xuống đất vỡ tan. Rồi sau đó ném hết giận dữ đạm vào cánh cửa đã bị khoá trong khiến nó bật ra kêu lớn.
Hai tên áo đen giật mình quay ra cửa, chưa kịp nhận định tình hình thì hai tiếng “ đoàng, đoàng “ vang lên, một viên xuyên thái dương và một viên xuyên lồng ngực. Hai tên ngã nhào và sau đó thì tắt thở.
Hạ Băng bước vào trong chỗ Yun, tạt hai xô nước lạnh vào nó, phần cổ bị bấu rướm máu gặp nước khiến nó rát không chịu nỗi. Nhỏ lại bấu cổ nó lần nữa, lần này đau hơn, máu nhiều hơn.
_Mày cẩn thận tao đó, mày cũng sớm đi theo hai thằng chết tiệt đó thôi.- nói rồi nhỏ bỏ đi, nắm chặt tay lại bực tức.
Còn Yun một mình trong căn phòng tối, cơ thể ướt nước và hai xác chết còn tươi máu nằm trên sàn cách đó không xa. Vùng cổ rát rạt, khó thở, lạnh, mệt và đói. Trên tất cả những cảm giác ấy là nỗi sợ hãi.
Trời lại đổ mưa, mùi hương lành lạnh của mưa hoà trong mùi máu tanh nồng xộc vào cánh mũi, Yun một mình…hệt như trong giấc mơ. Bỗng chốc mặt Yun tái đi, nỗi sợ hãi được đẩy đến cùng cực, khí quản và tim như bị ai đó bóp nghẹt, Yun một mình.
Xác chết ở rất gần, máu ướt trên nền, tiếng mưa đập mạnh trên nóc, cô đơn, đau đớn và sợ hãi vô tận. Nó cứ xiết chặt lấy tay mình, rồi hít thở, rồi suy nghĩ, rồi khóc.
Ai sẽ giải thoát cho em???
Tác giả :
ZuMin