Nước Mắt Của Mưa
Chương 41
Khắc Minh nhìn đi nhìn lại căn phòng tối đen với chút ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng hắt vào, căn phòng hoàn toàn chẳng có chỗ trống để nấp mà không bị phát hiện. Đơn sơ một cái bàn làm việc, tủ sách và một vài vật dụng chiếm diện tích nhỏ. Trong khi căn phòng lại quá rộng.
Rõ ràng khi sắp xếp các vật dụng như thế này chủ nhân của nó đã lường trước mọi sự việc có thể xảy ra. Một cái đầu thông minh và nhạy bén.
Ánh trăng hắt vào, cậu chợt nhận ra thứ ánh sáng duy nhất hiện diện trong căn phòng. Từ đâu, nó hắt vào…..từ cửa sổ. Nhanh chân bước đến quan sát khung cửa sổ, các hành động được cậu thực hiện một cách dứt khoát và nhanh chóng.
Đẩy nhanh hai cánh cửa ra, cậu cúi nhìn xuống bên ngoài, có duy nhất một mảng tường thừa ra, khoảng cách chẳng vừa bàn chân. Văn phòng công ti được xây dựng như một toà cao ốc, hiếm những căn phòng có cửa sổ, nên mảng tường thừa đó là móng cho một tầng lầu. Cậu quay lại nhìn phía cửa, có vẻ như họ đang tra chìa khoá vào ổ. Và nhanh chóng cậu trèo ra ngoài.
Chân trụ lên mảng tường đó, với tay ôm lấy chiếc cột cạnh bên. Cậu nhóm người qua kéo chiếc cửa sổ lại vừa kịp lúc cánh cửa lớn được ông bảo vệ mở ra. Và khoảnh khắc ấy nhanh chóng được tay trợ lý thu vào tầm mắt, ít nhất có thể xem đó là sự việc khác thường khi trước lúc ra về hắn đã khoá cửa cẩn thận.
Khắc Minh nhìn xuống đất, vị trí cậu đang ở cách mặt đất khoảng 9 tầng lầu, gió đang thổi mạnh, có cảm giác như sắp rơi. Nếu những người sợ độ cao hay chưa qua khoá đào tạo trở thành sát thủ để dễ dàng tẩu thoát ở bất cứ địa hình nào như cậu có thể sẽ chết khiếp.
Đơn giản vì trọng lượng cơ thể nặng, nơi trụ chân không đảm bảo, nếu không muốn nói là có thể trượt ngã bất cứ lúc nào và thêm vào đó là áp lực tâm lí của người sắp bị phát hiện có thể sẽ khiến người đó bất cẩn và rơi xuống nhanh chóng.
Nhưng Khắc Minh hoàn toàn có thể xử lí chuyện này, cậu nhìn thấy ánh sáng đèn điện từ ban công tầng phòng tay trợ lí, ban công đó cách cửa sổ cậu đang đứng một gian phòng. Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía ban công bên trái mình và bước chập chờn, gió cứ thổi mạnh làm đôi lúc cậu lơi tay.
_Trợ lý Huỳnh, anh đi đâu vậy.- ông bảo vệ kêu lên khi thấy hắn xăm xăm đi về phía cửa sổ.
Hắn không nói không rằng, chân cứ bước nhanh tới, đẩy mạnh cửa sổ một cách bạo lực như muốn khẳng định với kẻ nào đó ngoài kia rằng hắn đã tóm được và người ấy sẽ tiêu đời. Nhưng người bị bắt gặp sẽ là một kẻ nào đấy chứ không phải Khắc Minh.
Ngay khi hắn đẩy cửa sổ cậu đã kịp thời trèo vào ban công tầng 9, lần thứ hai trong ngày may mắn mỉm cười với cậu. Tay trợ lí tia mắt khắp mảng tường nhỏ, ánh mắt có chút mừng rỡ và nghi hoặc, liệu có ai đã đến đây khi hắn không có mặt?
Nên là không, và có lẽ là không, vì không ai có thể trốn thoát bằng cách đi trên mảng tưởng chỉ mỏng như sợi dây, trừ khi đó là một diễn viên xiếc. Lý do nào hắn không nghi ngờ Khắc Minh, vì cơ bản hắn không hề biết con trai chủ tịch là một tay sát thủ cao cấp.
Ngay sau đó Khắc Minh cũng nhanh chóng lẻn khỏi công ti như chưa từng xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu thấy khoá đào tạo kĩ năng đó thật sự giúp ích cho mình, trốn thoát một cách ngoạn mục.
Nhưng bây giờ việc tìm hiểu có lẽ sẽ khá khó khăn, chắc chắc hắn sẽ đề cao cảnh giác. Đành vậy, lần sau sẽ phải cẩn thận hơn nhiều lần. Bây giờ còn mình cậu với đêm, đêm nay gió đặc biệt lớn và mạnh, như những đợt rét của mùa đông.
Ở một băng ghế đá, Yun ngồi thừ ra và suy ngẫm, về cái tát, về tình yêu còn quá non nớt của những con người rất trẻ, có lẽ chúng chưa đủ vững chải để cam chịu phong ba. Vì nếu không nó đã không quên Hoàng Quân và lại tiếp tục đau khổ khi yêu Kỳ Lâm.
Từng đợt gió rét buốt cứ lùa qua người đứa con gái nhỏ nhắn chỉ mặc vỏn vẹn bộ đồng phục trường, chiếc váy ngắn và áo sơ mi, chẳng hề có thêm chiếc áo khoác. Gió cứ làm nhói buốt tâm hồn, cái lạnh thẩm thấu từng tế bào cảm giác, rất rất lạnh, đôi chân nó tê cóng, nhưng vẫn chẳng hề có ý định về nhà.
Đứa con gái ấy đã ngồi chỗ đó hơn bốn giờ đồng hồ, không khóc, không buồn, gương mặt cứ lạnh tanh vô cảm, cứ ngồi đó, hứng chịu rất nhiều đợt gió lạnh, cứ im lặng, không than vãn, không nhúc nhích.
Người ta bảo khi nỗi đau trong tâm hồn quá lớn thì những cơn đau mà thể xác cảm nhận được cũng chẳng đáng là gì, có lẽ niềm tin, tình yêu vụn vỡ quá nhiều giờ đây cũng khiến cảm xúc trong nó chai sạn, trái tim đến lúc cần phải đóng băng.
Yếu mềm như thế là quá đủ, khi đã không còn biết đau con người ta sẽ lãnh cảm với mọi thứ. Cái tát của Zan lúc chiều đã khiến cho Yun suy nghĩ rất lâu, khi yêu thương không được đón nhận mà ngược lại còn bị khinh miệt thì tình yêu còn có nghĩa gì không. Nguyên Khang nói đúng, lời hứa chẳng qua cũng chỉ là sự đánh cược với niềm tin, không tin thì lời hứa cũng không còn.
Hạnh phúc đó, yêu thương đó, ấm áp đó, nhưng dường như nó không xứng đáng có được, vậy thì trao hạnh phúc đó lại cho người khác thôi. Trông mong, hy vọng làm gì nữa, hão huyền.
Cười, hành động duy nhất trong bốn giờ qua của nó, nụ cười tuyệt đẹp, nhưng băng lãnh đến chết người.
Gió lại lùa qua một lần nữa, lạnh hơn, tê buốt hơn.
Trên chiếc ghế đá mà Khắc Minh nhìn thấy, đó có phải Bảo Ngọc, nhưng tại sao lại cô độc và buồn bã như vậy, liệu cậu có nên…. Bước chân cậu quay sang hướng nó đang ngồi, một bước, hai bước, rồi dừng lại.
“ Không! “ -một mệnh lệnh lập tức vang lên trong não bộ. và cậu quay lại vị trí ban đầu.
“ Nhưng có lẽ em đang cần một ai đó “- một ý nghĩ khác lập tức ra lệnh ở trung khu thần kinh, và mệnh lệnh này đương nhiên có tác dụng hơn với người đang rất rất muốn đến bên nó như cậu.
Bước chân rõ ràng có cố ý nhanh hơn, nhưng khi đến gần, cậu ngập ngừng, có nên quay đi trước khi em nhìn thấy, tỗi lỗi của tôi vạn lần không xoá mờ, hay là nên quay đi, để em bình yên riêng em tốt hơn không?
_Lại đây đi.- nó nói, không nhìn sang cậu, giọng nói lạnh lùng khác hẳn sự tự tin và cao ngạo trước đây. Nó nhận ra cậu vì cảm giác lạnh lẽo cô độc của cậu trở nên quen thuộc với nó rồi, một cái gì đó đang lập lại trong trí nhớ- một người bạn, người quen.
Và như được lập trình sẵn, cậu bước lại gần, ngồi xuống, len lén nhìn người con gái nhỏ. Gương mặt mỏi mệt và đôi môi nhợt nhạt khiến cậu chua xót.
_Lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?!- nó quay sang nhìn cậu, đôi môi khẽ cong lên, thái độ thân thiện giờ đây cũng đóng băng lại rồi, nụ cười của thiên thần đã tắt.
_Chúng ta đã gặp nhau, chỉ là không muốn đối diện, không phải vậy sao?- Khắc Minh tư lự, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút buồn phiền và ái ngại.
_Ừ, tôi cũng không rõ, vẫn muốn đến không gian đó, có anh, một điều quá đỗi quen thuộc, và này- nó nói, và chợt kêu lên như muốn cậu chú ý hơn – …Đừng ngần ngại gì cả, tôi quên hết rồi, anh cũng đừng nên nhớ gì cả, mà có gì để nhớ nhỉ, tôi vừa thức dậy, sau một cơn mơ dài.
_Vì người đó sao, người đã mang…em đi…- cậu nhẹ nhõm, tỏ thái độ quan tâm đến nó một cách ân cần.
_Ừ! Nhưng đừng nhắc đến người ấy, sau cơn mơ đã hết rồi, anh và mẹ, có tin tức gì không?- nó hiền từ trong chất giọng lạnh lùng băng giá, ánh mắt mệt mỏi chớp nhẹ.
_Tôi đã tìm được mẹ, và sẽ đón bà về.- cậu nhiệt tình, vui vẻ kể với nó, một cách mừng rỡ và sảng khoái, có thể nói nó là người duy nhất biết được niềm hạnh phúc này của cậu.
_Và anh, đang làm một việc hết sức nguy hiểm.
_Phải, sẽ thành công, nhất định phải!- cậu đáp lời, ánh lên trong đôi mắt nâu một sự kiên quyết lớn lao. Họ vẫn luôn như thế, luôn hiểu được ý người kia dù chẳng ai nói gì nhiều, vì giữa họ là một mối liên kết vô cùng đặc biệt, không nói vẫn cứ hiểu.
Có vẻ như họ hiểu đối phương như hiểu rõ bản thân mình, một điều rất đỗi tuyệt diệu. Nó nghiêng người tựa vào vai Khắc Minh, nhỏ giọng thì thào.
_Lại như ngày xưa nhé, cố lên, sẽ luôn có tôi ở đây.- dứt câu nói nó cũng thôi tựa vai cậu và đứng dậy.- Tôi về đây, hẹn anh một ngày đẹp trời, lại một chiếc bánh kem nữa nha!
Cậu mỉm cười gật đầu, cô gái ấy vẫn luôn khác lạ như thế, dù có trở nên lạnh lùng đang ghét vẫn vô cùng dễ thương, cậu nhìn theo bước chân loạng choạng của nó.
Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…
Rõ ràng khi sắp xếp các vật dụng như thế này chủ nhân của nó đã lường trước mọi sự việc có thể xảy ra. Một cái đầu thông minh và nhạy bén.
Ánh trăng hắt vào, cậu chợt nhận ra thứ ánh sáng duy nhất hiện diện trong căn phòng. Từ đâu, nó hắt vào…..từ cửa sổ. Nhanh chân bước đến quan sát khung cửa sổ, các hành động được cậu thực hiện một cách dứt khoát và nhanh chóng.
Đẩy nhanh hai cánh cửa ra, cậu cúi nhìn xuống bên ngoài, có duy nhất một mảng tường thừa ra, khoảng cách chẳng vừa bàn chân. Văn phòng công ti được xây dựng như một toà cao ốc, hiếm những căn phòng có cửa sổ, nên mảng tường thừa đó là móng cho một tầng lầu. Cậu quay lại nhìn phía cửa, có vẻ như họ đang tra chìa khoá vào ổ. Và nhanh chóng cậu trèo ra ngoài.
Chân trụ lên mảng tường đó, với tay ôm lấy chiếc cột cạnh bên. Cậu nhóm người qua kéo chiếc cửa sổ lại vừa kịp lúc cánh cửa lớn được ông bảo vệ mở ra. Và khoảnh khắc ấy nhanh chóng được tay trợ lý thu vào tầm mắt, ít nhất có thể xem đó là sự việc khác thường khi trước lúc ra về hắn đã khoá cửa cẩn thận.
Khắc Minh nhìn xuống đất, vị trí cậu đang ở cách mặt đất khoảng 9 tầng lầu, gió đang thổi mạnh, có cảm giác như sắp rơi. Nếu những người sợ độ cao hay chưa qua khoá đào tạo trở thành sát thủ để dễ dàng tẩu thoát ở bất cứ địa hình nào như cậu có thể sẽ chết khiếp.
Đơn giản vì trọng lượng cơ thể nặng, nơi trụ chân không đảm bảo, nếu không muốn nói là có thể trượt ngã bất cứ lúc nào và thêm vào đó là áp lực tâm lí của người sắp bị phát hiện có thể sẽ khiến người đó bất cẩn và rơi xuống nhanh chóng.
Nhưng Khắc Minh hoàn toàn có thể xử lí chuyện này, cậu nhìn thấy ánh sáng đèn điện từ ban công tầng phòng tay trợ lí, ban công đó cách cửa sổ cậu đang đứng một gian phòng. Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía ban công bên trái mình và bước chập chờn, gió cứ thổi mạnh làm đôi lúc cậu lơi tay.
_Trợ lý Huỳnh, anh đi đâu vậy.- ông bảo vệ kêu lên khi thấy hắn xăm xăm đi về phía cửa sổ.
Hắn không nói không rằng, chân cứ bước nhanh tới, đẩy mạnh cửa sổ một cách bạo lực như muốn khẳng định với kẻ nào đó ngoài kia rằng hắn đã tóm được và người ấy sẽ tiêu đời. Nhưng người bị bắt gặp sẽ là một kẻ nào đấy chứ không phải Khắc Minh.
Ngay khi hắn đẩy cửa sổ cậu đã kịp thời trèo vào ban công tầng 9, lần thứ hai trong ngày may mắn mỉm cười với cậu. Tay trợ lí tia mắt khắp mảng tường nhỏ, ánh mắt có chút mừng rỡ và nghi hoặc, liệu có ai đã đến đây khi hắn không có mặt?
Nên là không, và có lẽ là không, vì không ai có thể trốn thoát bằng cách đi trên mảng tưởng chỉ mỏng như sợi dây, trừ khi đó là một diễn viên xiếc. Lý do nào hắn không nghi ngờ Khắc Minh, vì cơ bản hắn không hề biết con trai chủ tịch là một tay sát thủ cao cấp.
Ngay sau đó Khắc Minh cũng nhanh chóng lẻn khỏi công ti như chưa từng xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu thấy khoá đào tạo kĩ năng đó thật sự giúp ích cho mình, trốn thoát một cách ngoạn mục.
Nhưng bây giờ việc tìm hiểu có lẽ sẽ khá khó khăn, chắc chắc hắn sẽ đề cao cảnh giác. Đành vậy, lần sau sẽ phải cẩn thận hơn nhiều lần. Bây giờ còn mình cậu với đêm, đêm nay gió đặc biệt lớn và mạnh, như những đợt rét của mùa đông.
Ở một băng ghế đá, Yun ngồi thừ ra và suy ngẫm, về cái tát, về tình yêu còn quá non nớt của những con người rất trẻ, có lẽ chúng chưa đủ vững chải để cam chịu phong ba. Vì nếu không nó đã không quên Hoàng Quân và lại tiếp tục đau khổ khi yêu Kỳ Lâm.
Từng đợt gió rét buốt cứ lùa qua người đứa con gái nhỏ nhắn chỉ mặc vỏn vẹn bộ đồng phục trường, chiếc váy ngắn và áo sơ mi, chẳng hề có thêm chiếc áo khoác. Gió cứ làm nhói buốt tâm hồn, cái lạnh thẩm thấu từng tế bào cảm giác, rất rất lạnh, đôi chân nó tê cóng, nhưng vẫn chẳng hề có ý định về nhà.
Đứa con gái ấy đã ngồi chỗ đó hơn bốn giờ đồng hồ, không khóc, không buồn, gương mặt cứ lạnh tanh vô cảm, cứ ngồi đó, hứng chịu rất nhiều đợt gió lạnh, cứ im lặng, không than vãn, không nhúc nhích.
Người ta bảo khi nỗi đau trong tâm hồn quá lớn thì những cơn đau mà thể xác cảm nhận được cũng chẳng đáng là gì, có lẽ niềm tin, tình yêu vụn vỡ quá nhiều giờ đây cũng khiến cảm xúc trong nó chai sạn, trái tim đến lúc cần phải đóng băng.
Yếu mềm như thế là quá đủ, khi đã không còn biết đau con người ta sẽ lãnh cảm với mọi thứ. Cái tát của Zan lúc chiều đã khiến cho Yun suy nghĩ rất lâu, khi yêu thương không được đón nhận mà ngược lại còn bị khinh miệt thì tình yêu còn có nghĩa gì không. Nguyên Khang nói đúng, lời hứa chẳng qua cũng chỉ là sự đánh cược với niềm tin, không tin thì lời hứa cũng không còn.
Hạnh phúc đó, yêu thương đó, ấm áp đó, nhưng dường như nó không xứng đáng có được, vậy thì trao hạnh phúc đó lại cho người khác thôi. Trông mong, hy vọng làm gì nữa, hão huyền.
Cười, hành động duy nhất trong bốn giờ qua của nó, nụ cười tuyệt đẹp, nhưng băng lãnh đến chết người.
Gió lại lùa qua một lần nữa, lạnh hơn, tê buốt hơn.
Trên chiếc ghế đá mà Khắc Minh nhìn thấy, đó có phải Bảo Ngọc, nhưng tại sao lại cô độc và buồn bã như vậy, liệu cậu có nên…. Bước chân cậu quay sang hướng nó đang ngồi, một bước, hai bước, rồi dừng lại.
“ Không! “ -một mệnh lệnh lập tức vang lên trong não bộ. và cậu quay lại vị trí ban đầu.
“ Nhưng có lẽ em đang cần một ai đó “- một ý nghĩ khác lập tức ra lệnh ở trung khu thần kinh, và mệnh lệnh này đương nhiên có tác dụng hơn với người đang rất rất muốn đến bên nó như cậu.
Bước chân rõ ràng có cố ý nhanh hơn, nhưng khi đến gần, cậu ngập ngừng, có nên quay đi trước khi em nhìn thấy, tỗi lỗi của tôi vạn lần không xoá mờ, hay là nên quay đi, để em bình yên riêng em tốt hơn không?
_Lại đây đi.- nó nói, không nhìn sang cậu, giọng nói lạnh lùng khác hẳn sự tự tin và cao ngạo trước đây. Nó nhận ra cậu vì cảm giác lạnh lẽo cô độc của cậu trở nên quen thuộc với nó rồi, một cái gì đó đang lập lại trong trí nhớ- một người bạn, người quen.
Và như được lập trình sẵn, cậu bước lại gần, ngồi xuống, len lén nhìn người con gái nhỏ. Gương mặt mỏi mệt và đôi môi nhợt nhạt khiến cậu chua xót.
_Lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?!- nó quay sang nhìn cậu, đôi môi khẽ cong lên, thái độ thân thiện giờ đây cũng đóng băng lại rồi, nụ cười của thiên thần đã tắt.
_Chúng ta đã gặp nhau, chỉ là không muốn đối diện, không phải vậy sao?- Khắc Minh tư lự, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút buồn phiền và ái ngại.
_Ừ, tôi cũng không rõ, vẫn muốn đến không gian đó, có anh, một điều quá đỗi quen thuộc, và này- nó nói, và chợt kêu lên như muốn cậu chú ý hơn – …Đừng ngần ngại gì cả, tôi quên hết rồi, anh cũng đừng nên nhớ gì cả, mà có gì để nhớ nhỉ, tôi vừa thức dậy, sau một cơn mơ dài.
_Vì người đó sao, người đã mang…em đi…- cậu nhẹ nhõm, tỏ thái độ quan tâm đến nó một cách ân cần.
_Ừ! Nhưng đừng nhắc đến người ấy, sau cơn mơ đã hết rồi, anh và mẹ, có tin tức gì không?- nó hiền từ trong chất giọng lạnh lùng băng giá, ánh mắt mệt mỏi chớp nhẹ.
_Tôi đã tìm được mẹ, và sẽ đón bà về.- cậu nhiệt tình, vui vẻ kể với nó, một cách mừng rỡ và sảng khoái, có thể nói nó là người duy nhất biết được niềm hạnh phúc này của cậu.
_Và anh, đang làm một việc hết sức nguy hiểm.
_Phải, sẽ thành công, nhất định phải!- cậu đáp lời, ánh lên trong đôi mắt nâu một sự kiên quyết lớn lao. Họ vẫn luôn như thế, luôn hiểu được ý người kia dù chẳng ai nói gì nhiều, vì giữa họ là một mối liên kết vô cùng đặc biệt, không nói vẫn cứ hiểu.
Có vẻ như họ hiểu đối phương như hiểu rõ bản thân mình, một điều rất đỗi tuyệt diệu. Nó nghiêng người tựa vào vai Khắc Minh, nhỏ giọng thì thào.
_Lại như ngày xưa nhé, cố lên, sẽ luôn có tôi ở đây.- dứt câu nói nó cũng thôi tựa vai cậu và đứng dậy.- Tôi về đây, hẹn anh một ngày đẹp trời, lại một chiếc bánh kem nữa nha!
Cậu mỉm cười gật đầu, cô gái ấy vẫn luôn khác lạ như thế, dù có trở nên lạnh lùng đang ghét vẫn vô cùng dễ thương, cậu nhìn theo bước chân loạng choạng của nó.
Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…
Tác giả :
ZuMin