Nước Mắt Của Mưa
Chương 23
Tại văn phòng chủ tịch The Best
Lý Phong ngồi đăm chiêu trên ghế, hướng người ra cửa sổ phía sau, ánh mắt như con sóng dữ đang muốn đổ ập lên đánh quật mọi thứ, cảm giác thua cuộc thật là chẳng dễ chịu chút nào cả, hơn nữa lại là con người luôn đón đường người khác như ông ta, đó được xem là một nỗi nhục nhã không thể chấp nhận.
Ông ta nhấc máy, gọi cho Khắc Minh.
_Con đến công ti ngay.- ông ta ra lệnh xong rồi gác máy, kiều cách quen thuộc, Khắc Minh đối với ông ta cũng chỉ là một con cờ, không hơn không kém, trong kẻ khát máu đó không tồn tại khái niệm cha con.
Lát sau Khắc Minh đến, cậu cũng chẳng thiết tha gì tình thương của ông ta nữa, mẹ cậu đau khổ là quá đủ, tháng năm qua cậu tồn tại chứ chẳng hề sống đúng nghĩa, chỉ vì mẹ thôi, mạng sống của mẹ phụ thuộc vào cậu, nên dù muốn ông ta biến mất mãi mãi cậu cũng im lặng, ông ta chết cậu sẽ vĩnh viễn không biết mẹ ở đâu.
Ông ta vẫn xoay người về phía cửa sổ, cất tiếng hỏi.
_Con và con bé hôm trước có quan hệ gì?- con bé mà ông ta nói đến là Yun.
_Không gì cả.- cậu đáp gọn, lạnh lùng và chán chường, cậu không thích nói chuyện với ông ta về người con gái đó.
_Thật sao, vậy con giết con bé đó được chứ.- ông ta rõ ràng là muốn khiêu khích,ông ta muốn biết rõ cậu nghĩ gì, mỗi lời nói của ông ta là mệnh lệnh chứ cậu nào có quyền lựa chọn.
Nghe dứt câu cậu lặng người một lúc, bàng hoàng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi.
_Lí do?
Lý Phong do quay người ngược với cậu nên không thể thấy được sự ngạc nhiên vừa rồi, hiện giờ bản thân ông đang ngạc nhiên vì cậu tỏ ra điềm tĩnh quá mức.
_Nó là con gái của Dương Trung chủ tịch tập đoàn Dương Hoàng.
_Thì sao chứ?- cậu hỏi sau khi ông ta dừng được một lúc, vẫn là muốn xem thái độ của cậu thế nào.
_Trước khi chủ tịch quá cố qua đời đã giao quyền thừa kế lại cho cháu, Dương Trung chỉ thay thế tạm thời, nếu không có con thì tài sản hợp pháp đó được chuyển cho cô nhi viện, nhưng giờ thì hắn ta nói có hai đứa con, nếu một đứa bị giết thì một nửa cổ phần sẽ tiêu tan, một nửa còn lại thì tập đoàn đó sẽ bị ta đánh gục sớm thôi, giết đứa con gái chẳng phải dễ dàng hơn sao, mà nó và con còn có quen biết, quá thuận lợi rồi.
Ông ta nhếch mép cười, giết nó cũng là trừ đi hậu hoạ thằng con ông có thể vì nó mà quay về với chính nghĩa. Suy tính độc địa, một tên mà trúng quá nhiều đích.
Cậu im lặng, suy nghĩ một chút, cậu hiểu ông ta muốn cậu giết nó vì sợ giữa hai người có tình cảm, mối hận thù ngày càng trở nên sâu sắc hơn, ông ta luôn biết cách để cô lập cậu trong tội ác.
_Được.- cậu dứt khoát một từ rồi bỏ đi, để lại ông ta với nụ cười đắc chí.
Cậu đi về trại trẻ mồ côi An Bình, thẳng ra khu vườn đằng sau, đăm chiêu tựa lưng vào gốc cây rồi thả mình trượt dài, hỗn loạn, giằng xé…
Lại một lần nữa cậu cảm thấy mình gục ngã, tình cảm chi phối cậu quá nhiều, ngu ngốc quá kia chứ, sao lại nghĩ mình là một con người có tình cảm, cứ sống vô vị như trước chẳng phải là an toàn cho tất cả sao?
Cô bạn ấy vì cậu mà rồi sẽ lìa khỏi cõi đời này, giương súng bắn Bảo Ngọc ư, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm như thế, nếu nói mẹ quan trọng nhất với cậu thì Bảo Ngọc là người thứ hai, nó đã làm cậu cảm thấy mình được sống, dạy cho cậu biết giá trị của tình cảm là thế nào.
Nó rất đặc biệt với cậu, không, cậu biết mình không thể ra tay, nhưng mẹ, cậu mà không giết nó thì mẹ cậu sẽ chết, tính mạng của mẹ quan trọng hơn mà.
Cậu đưa tay ôm lấy đầu, đau khổ, dằn vặt, cậu nên làm gì và không nên làm gì, Bảo Ngọc hay là mẹ, cô bạn mới quen không lâu hay người đã sinh ra cậu, đắn đo, không thể đem hai người lên bàn cân mà so sánh được, vì bản thân cậu còn không hiểu cậu với nó là gì, có đúng như điều Lý Phong lo nghĩ hay không.
Ở bên người con gái ấy cậu thấy mình được sống, và vui vẻ sống, máu của cô ấy rồi sẽ nhuộm đầy tay cậu sao, không, nhưng tính mạng của mẹ cũng đang treo trên từng hành động của cậu, phải làm sao, tình cảm là con đường không lối ra, giờ đây, càng nghĩ cậy càng đâm đầu vào ngõ cụt.
Đôi tay xiết chặt trảng cỏ dưới chân, cỏ xướt vào da, ứa máu, mà cậu giờ như tê liệt, chẳng còn cảm giác đau nữa rồi, chẳng có sự lựa chọn, viên đạn nhất định rồi sẽ lao đi.
*
Hoàng Quân đang lững thững trên những con đường cũ, cơn mưa bất chợt ùa đến, mưa tắm mát bầu trời, tưới xanh tâm hồn cậu.
“Mưa sẽ bên anh mà!”- ý nghĩ lặp lại trong tâm trí, mưa đang bên anh đây Yun à, em rồi sẽ lại bên anh như mưa thôi, em có nghĩ anh vẫn đang nợ em lời giải thích không?
Hoàng Quân mỉm cười bước trong mưa, từng hạt nước trắng rớt trên đôi vai rộng, cậu đã tìm ra một con đường, nhờ có mưa.
Không biết lí do vì sao, những người xung quanh nó giờ đây cũng biết yêu mưa như nó vậy, họ yêu mưa hay là họ yêu hình ảnh của nó trong mưa, khó mà trả lời. Nguyên Khang đang ngả mình ngoài cửa sổ cho bụi mưa bắn vào, cảm giác khoan khoái lạ thường.
Còn Kỳ Lâm, cậu đang nghịch mưa với nó ngoài hiên nhà, cả hai người ướt sũng.
Các bạn có bao giờ trượt trên nền gạch ướt nước chưa? Yun và Kỳ Lâm đang chơi trò ấy đấy, tiếng cười trong trẻo, giòn tan…
Yun bắn nước vào Kỳ Lâm rồi nó bỏ chạy ra sân, Kỳ Lâm cũng đứng dậy, chạy theo thì
“Uỵch”- thân hình to lớn tiếp đất, đau nhói, cú trượt ngã quá ngoạn mục, ê ẩm cả người.
Yun đang chạy thì ngoái đầu lại, thấy Kỳ Lâm sóng soài trên nền mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu trượt ngã úp mặt xuống nền, chắc cục u lúc sáng giờ có anh em rồi, nhìn cái mặt nhăn nhăn của cậu mà nó không nhịn được cười.
Kỳ Lâm lồm cồm đứng dậy, lấy lại tinh thần rồi rượt nó vòng vòng ngoài sân, miệng oang oang.
_Em đứng lại đó cho anh xem.
_Không đấy, anh cứ đuổi đi xem kịp không, cẩn thận không ngã nữa đấy nhá.
Tiếng cười rộn rã sân nhà, không gian đang chuyển mình, một màu tươi vui, ấm cúng hơn.
Kỳ Lâm vớ được tay nó, cậu cười đắc chí.
_Anh bắt được em rồi nhá, thua chưa?
_Em thua, thua mà.
_Thôi vào nhà tắm đi không cảm đó.- Kỳ Lâm kéo nó lại, đẩy vào nhà.
Bước đến cửa, nó chợt khựng lại, quay ra sau nhìn cậu, ngại ngần.
_Nhưng em đâu có quần áo thay.- nó nhỏ giọng, Kỳ Lâm cũng luống cuống suy nghĩ.
_Hay mặc đỡ đồ anh đi, có gì anh nói Bảo Kỳ mang đến cho em.
Nó ậm ừ rồi vào nhà tắm, lát sau bước ra với gương mặt bí xị trong bộ quần áo thùng thình, dù nó không khiêm tốn về chiều cao nhưng mà bộ quần áo này thật sự là dư thừa rồi, cậu đúng là cao quá mà.
Thấy mặt nó hầm hầm cậu cũng không dám cười, nhưng đúng là nó ngộ quá mà, như người tí hon trong trang phục một gã khổng lồ ấy.
Thấy cậu tủm tỉm, nó vùng vằng.
_Cấm anh cười, anh kêu anh Bảo Kỳ mang quần áo qua cho em đi, uii, không biết đâu.- nói xong nó đi thẳng luôn lên lầu, ngượng không thể tả.
Lý Phong ngồi đăm chiêu trên ghế, hướng người ra cửa sổ phía sau, ánh mắt như con sóng dữ đang muốn đổ ập lên đánh quật mọi thứ, cảm giác thua cuộc thật là chẳng dễ chịu chút nào cả, hơn nữa lại là con người luôn đón đường người khác như ông ta, đó được xem là một nỗi nhục nhã không thể chấp nhận.
Ông ta nhấc máy, gọi cho Khắc Minh.
_Con đến công ti ngay.- ông ta ra lệnh xong rồi gác máy, kiều cách quen thuộc, Khắc Minh đối với ông ta cũng chỉ là một con cờ, không hơn không kém, trong kẻ khát máu đó không tồn tại khái niệm cha con.
Lát sau Khắc Minh đến, cậu cũng chẳng thiết tha gì tình thương của ông ta nữa, mẹ cậu đau khổ là quá đủ, tháng năm qua cậu tồn tại chứ chẳng hề sống đúng nghĩa, chỉ vì mẹ thôi, mạng sống của mẹ phụ thuộc vào cậu, nên dù muốn ông ta biến mất mãi mãi cậu cũng im lặng, ông ta chết cậu sẽ vĩnh viễn không biết mẹ ở đâu.
Ông ta vẫn xoay người về phía cửa sổ, cất tiếng hỏi.
_Con và con bé hôm trước có quan hệ gì?- con bé mà ông ta nói đến là Yun.
_Không gì cả.- cậu đáp gọn, lạnh lùng và chán chường, cậu không thích nói chuyện với ông ta về người con gái đó.
_Thật sao, vậy con giết con bé đó được chứ.- ông ta rõ ràng là muốn khiêu khích,ông ta muốn biết rõ cậu nghĩ gì, mỗi lời nói của ông ta là mệnh lệnh chứ cậu nào có quyền lựa chọn.
Nghe dứt câu cậu lặng người một lúc, bàng hoàng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi.
_Lí do?
Lý Phong do quay người ngược với cậu nên không thể thấy được sự ngạc nhiên vừa rồi, hiện giờ bản thân ông đang ngạc nhiên vì cậu tỏ ra điềm tĩnh quá mức.
_Nó là con gái của Dương Trung chủ tịch tập đoàn Dương Hoàng.
_Thì sao chứ?- cậu hỏi sau khi ông ta dừng được một lúc, vẫn là muốn xem thái độ của cậu thế nào.
_Trước khi chủ tịch quá cố qua đời đã giao quyền thừa kế lại cho cháu, Dương Trung chỉ thay thế tạm thời, nếu không có con thì tài sản hợp pháp đó được chuyển cho cô nhi viện, nhưng giờ thì hắn ta nói có hai đứa con, nếu một đứa bị giết thì một nửa cổ phần sẽ tiêu tan, một nửa còn lại thì tập đoàn đó sẽ bị ta đánh gục sớm thôi, giết đứa con gái chẳng phải dễ dàng hơn sao, mà nó và con còn có quen biết, quá thuận lợi rồi.
Ông ta nhếch mép cười, giết nó cũng là trừ đi hậu hoạ thằng con ông có thể vì nó mà quay về với chính nghĩa. Suy tính độc địa, một tên mà trúng quá nhiều đích.
Cậu im lặng, suy nghĩ một chút, cậu hiểu ông ta muốn cậu giết nó vì sợ giữa hai người có tình cảm, mối hận thù ngày càng trở nên sâu sắc hơn, ông ta luôn biết cách để cô lập cậu trong tội ác.
_Được.- cậu dứt khoát một từ rồi bỏ đi, để lại ông ta với nụ cười đắc chí.
Cậu đi về trại trẻ mồ côi An Bình, thẳng ra khu vườn đằng sau, đăm chiêu tựa lưng vào gốc cây rồi thả mình trượt dài, hỗn loạn, giằng xé…
Lại một lần nữa cậu cảm thấy mình gục ngã, tình cảm chi phối cậu quá nhiều, ngu ngốc quá kia chứ, sao lại nghĩ mình là một con người có tình cảm, cứ sống vô vị như trước chẳng phải là an toàn cho tất cả sao?
Cô bạn ấy vì cậu mà rồi sẽ lìa khỏi cõi đời này, giương súng bắn Bảo Ngọc ư, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm như thế, nếu nói mẹ quan trọng nhất với cậu thì Bảo Ngọc là người thứ hai, nó đã làm cậu cảm thấy mình được sống, dạy cho cậu biết giá trị của tình cảm là thế nào.
Nó rất đặc biệt với cậu, không, cậu biết mình không thể ra tay, nhưng mẹ, cậu mà không giết nó thì mẹ cậu sẽ chết, tính mạng của mẹ quan trọng hơn mà.
Cậu đưa tay ôm lấy đầu, đau khổ, dằn vặt, cậu nên làm gì và không nên làm gì, Bảo Ngọc hay là mẹ, cô bạn mới quen không lâu hay người đã sinh ra cậu, đắn đo, không thể đem hai người lên bàn cân mà so sánh được, vì bản thân cậu còn không hiểu cậu với nó là gì, có đúng như điều Lý Phong lo nghĩ hay không.
Ở bên người con gái ấy cậu thấy mình được sống, và vui vẻ sống, máu của cô ấy rồi sẽ nhuộm đầy tay cậu sao, không, nhưng tính mạng của mẹ cũng đang treo trên từng hành động của cậu, phải làm sao, tình cảm là con đường không lối ra, giờ đây, càng nghĩ cậy càng đâm đầu vào ngõ cụt.
Đôi tay xiết chặt trảng cỏ dưới chân, cỏ xướt vào da, ứa máu, mà cậu giờ như tê liệt, chẳng còn cảm giác đau nữa rồi, chẳng có sự lựa chọn, viên đạn nhất định rồi sẽ lao đi.
*
Hoàng Quân đang lững thững trên những con đường cũ, cơn mưa bất chợt ùa đến, mưa tắm mát bầu trời, tưới xanh tâm hồn cậu.
“Mưa sẽ bên anh mà!”- ý nghĩ lặp lại trong tâm trí, mưa đang bên anh đây Yun à, em rồi sẽ lại bên anh như mưa thôi, em có nghĩ anh vẫn đang nợ em lời giải thích không?
Hoàng Quân mỉm cười bước trong mưa, từng hạt nước trắng rớt trên đôi vai rộng, cậu đã tìm ra một con đường, nhờ có mưa.
Không biết lí do vì sao, những người xung quanh nó giờ đây cũng biết yêu mưa như nó vậy, họ yêu mưa hay là họ yêu hình ảnh của nó trong mưa, khó mà trả lời. Nguyên Khang đang ngả mình ngoài cửa sổ cho bụi mưa bắn vào, cảm giác khoan khoái lạ thường.
Còn Kỳ Lâm, cậu đang nghịch mưa với nó ngoài hiên nhà, cả hai người ướt sũng.
Các bạn có bao giờ trượt trên nền gạch ướt nước chưa? Yun và Kỳ Lâm đang chơi trò ấy đấy, tiếng cười trong trẻo, giòn tan…
Yun bắn nước vào Kỳ Lâm rồi nó bỏ chạy ra sân, Kỳ Lâm cũng đứng dậy, chạy theo thì
“Uỵch”- thân hình to lớn tiếp đất, đau nhói, cú trượt ngã quá ngoạn mục, ê ẩm cả người.
Yun đang chạy thì ngoái đầu lại, thấy Kỳ Lâm sóng soài trên nền mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu trượt ngã úp mặt xuống nền, chắc cục u lúc sáng giờ có anh em rồi, nhìn cái mặt nhăn nhăn của cậu mà nó không nhịn được cười.
Kỳ Lâm lồm cồm đứng dậy, lấy lại tinh thần rồi rượt nó vòng vòng ngoài sân, miệng oang oang.
_Em đứng lại đó cho anh xem.
_Không đấy, anh cứ đuổi đi xem kịp không, cẩn thận không ngã nữa đấy nhá.
Tiếng cười rộn rã sân nhà, không gian đang chuyển mình, một màu tươi vui, ấm cúng hơn.
Kỳ Lâm vớ được tay nó, cậu cười đắc chí.
_Anh bắt được em rồi nhá, thua chưa?
_Em thua, thua mà.
_Thôi vào nhà tắm đi không cảm đó.- Kỳ Lâm kéo nó lại, đẩy vào nhà.
Bước đến cửa, nó chợt khựng lại, quay ra sau nhìn cậu, ngại ngần.
_Nhưng em đâu có quần áo thay.- nó nhỏ giọng, Kỳ Lâm cũng luống cuống suy nghĩ.
_Hay mặc đỡ đồ anh đi, có gì anh nói Bảo Kỳ mang đến cho em.
Nó ậm ừ rồi vào nhà tắm, lát sau bước ra với gương mặt bí xị trong bộ quần áo thùng thình, dù nó không khiêm tốn về chiều cao nhưng mà bộ quần áo này thật sự là dư thừa rồi, cậu đúng là cao quá mà.
Thấy mặt nó hầm hầm cậu cũng không dám cười, nhưng đúng là nó ngộ quá mà, như người tí hon trong trang phục một gã khổng lồ ấy.
Thấy cậu tủm tỉm, nó vùng vằng.
_Cấm anh cười, anh kêu anh Bảo Kỳ mang quần áo qua cho em đi, uii, không biết đâu.- nói xong nó đi thẳng luôn lên lầu, ngượng không thể tả.
Tác giả :
ZuMin