Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 94
Mở cánh cửa nhà, Huy bế Đan vào đặt lên sofa, lúc này, mọi thứ đều rõ nét hơn ban nãy. Đúng là màu tóc cô chẳng phải sắc đen như vốn dĩ, mà thay bằng màu vàng nâu lạ lẫm…
_ Tại sao em lại ngồi ở đó? Trời lạnh lắm có biết không? – Anh khẽ trách, xoa lấy bờ má tái mét của cô rồi tăng nhiệt độ của điều hòa – Em nằm xuống đây nhé, để anh pha cho em cốc sữa. – Huy đỡ Đan nằm xuống rồi quay vào phòng bếp…
Vậy mà, cô chẳng thể uống nổi, dù chỉ là một hớp. Bao nhiêu sữa vào người, Đan đều nôn ra hết, không giữ lại thứ gì khiến Huy lo lắng đến tái mặt…
_ Mình đến viện nhé! – Huy vén mái tóc Đan ra sau, xả nước rửa miệng giúp cô.
Đan yếu ớt lắc đầu, mặc cho Huy bế cô vào phòng ngủ.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, Huy cứ yên lặng giữ nguyên tư thế ôm cô như ban đầu, không dám động đậy, sợ sẽ làm cô giật mình. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh hiểu nó rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên Huy thấy Đan suy sụp và bất thường như thế này, tâm ý hoảng loạn, không còn làm chủ được mọi thứ. Cô cuộn sâu vào lòng anh như mong tìm được cảm giác an toàn…
Sáng sớm tinh mơ, Huy giật mình thức giấc khi cảm nhận được có một vòng tay đang ôm chặt lấy mình như người chết đuối tìm được phao cứu sinh. Vốn dĩ cả đêm, anh cũng chẳng ngủ được chút nào…
_ Đừng sợ, có anh ở đây rồi… - Huy vuốt nhẹ mái tóc đã ngắn đi quá nửa
Đan càng ôm lấy Huy chặt hơn…
_ Huy à… - Đây là câu nói thứ hai của cô sau khi anh trở về. Huy bất giác cảm thấy mừng rỡ khi rốt cục cô cũng chịu mở lời…
_ Ừ, anh đây…
_ Huy à… - Đan vẫn chỉ gọi anh như thế - Em… có chuyện này muốn nói…
_ Ừ? – Huy nhẫn nại
_ Huy, em…, hình như…., em …có m..ẹ! – Đan ngập ngừng hồi lâu rồi cũng thốt nên trọn vẹn câu nói. Những chữ cuối khiến cổ họng cô đau rát.
Bàn tay đang vuốt tóc cô ngừng hẳn. Thân người Huy dần cứng lại. Mẹ? Mẹ ruột của cô ấy? Huy nhìn Đan, đôi mắt ráo hoảnh khiến anh sợ hãi đến cùng cực…
_ Không phải, phải không anh? – Đan mỉm cười, nếu đó còn có thể gọi là nụ cười – Chắc là người ta chỉ muốn lừa em thôi, không phải đâu. Làm sao đó có thể là sự thật được cơ chứ, mẹ em đã mất từ rất lâu rồi. Em không tin, anh cũng đừng tin nhé! Bà ta chỉ muốn lừa em khi em đã khiến cho Nhã Văn phải ra đi thôi. Em không tin đâu, chuyện đó hoang đường lắm. – Những lời cuối gần như là Đan lẩm bẩm nói với chính mình
_ Tại sao em lại ngồi ở đó? Trời lạnh lắm có biết không? – Anh khẽ trách, xoa lấy bờ má tái mét của cô rồi tăng nhiệt độ của điều hòa – Em nằm xuống đây nhé, để anh pha cho em cốc sữa. – Huy đỡ Đan nằm xuống rồi quay vào phòng bếp…
Vậy mà, cô chẳng thể uống nổi, dù chỉ là một hớp. Bao nhiêu sữa vào người, Đan đều nôn ra hết, không giữ lại thứ gì khiến Huy lo lắng đến tái mặt…
_ Mình đến viện nhé! – Huy vén mái tóc Đan ra sau, xả nước rửa miệng giúp cô.
Đan yếu ớt lắc đầu, mặc cho Huy bế cô vào phòng ngủ.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, Huy cứ yên lặng giữ nguyên tư thế ôm cô như ban đầu, không dám động đậy, sợ sẽ làm cô giật mình. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh hiểu nó rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên Huy thấy Đan suy sụp và bất thường như thế này, tâm ý hoảng loạn, không còn làm chủ được mọi thứ. Cô cuộn sâu vào lòng anh như mong tìm được cảm giác an toàn…
Sáng sớm tinh mơ, Huy giật mình thức giấc khi cảm nhận được có một vòng tay đang ôm chặt lấy mình như người chết đuối tìm được phao cứu sinh. Vốn dĩ cả đêm, anh cũng chẳng ngủ được chút nào…
_ Đừng sợ, có anh ở đây rồi… - Huy vuốt nhẹ mái tóc đã ngắn đi quá nửa
Đan càng ôm lấy Huy chặt hơn…
_ Huy à… - Đây là câu nói thứ hai của cô sau khi anh trở về. Huy bất giác cảm thấy mừng rỡ khi rốt cục cô cũng chịu mở lời…
_ Ừ, anh đây…
_ Huy à… - Đan vẫn chỉ gọi anh như thế - Em… có chuyện này muốn nói…
_ Ừ? – Huy nhẫn nại
_ Huy, em…, hình như…., em …có m..ẹ! – Đan ngập ngừng hồi lâu rồi cũng thốt nên trọn vẹn câu nói. Những chữ cuối khiến cổ họng cô đau rát.
Bàn tay đang vuốt tóc cô ngừng hẳn. Thân người Huy dần cứng lại. Mẹ? Mẹ ruột của cô ấy? Huy nhìn Đan, đôi mắt ráo hoảnh khiến anh sợ hãi đến cùng cực…
_ Không phải, phải không anh? – Đan mỉm cười, nếu đó còn có thể gọi là nụ cười – Chắc là người ta chỉ muốn lừa em thôi, không phải đâu. Làm sao đó có thể là sự thật được cơ chứ, mẹ em đã mất từ rất lâu rồi. Em không tin, anh cũng đừng tin nhé! Bà ta chỉ muốn lừa em khi em đã khiến cho Nhã Văn phải ra đi thôi. Em không tin đâu, chuyện đó hoang đường lắm. – Những lời cuối gần như là Đan lẩm bẩm nói với chính mình
Tác giả :
Tanpopo