Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 88
Con dao nhỏ trong tay Đan vẫn đều đặn lên xuống trong khi người cầm nó thì tâm trí đã bay đến tận đâu.
_ Á! – Đan kêu lên. Thật là, đã nói là không nghĩ nữa, vậy mà cứ ngơ ngẩn thế nào đến nỗi tự cắt vào tay mình. Đan buồn bực buông con dao xuống, ngón tay chẳng buồn ấn chặt vào chỗ bị thương. Cô cứ đừng thẫn thờ nhìn dòng máu đỏ tươi đang trào ra.
Trước khi Đan kịp làm gì, thì Huy đã cầm ngón tay cô đưa vào miệng mình để cầm máu. Ánh mắt anh không hề che dấu sự lo lắng.
_ Anh… - Đan muốn rút tay mình ra nhưng không được. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc xử lái vết thương của Huy, Đan bất giác muốn nói ra hết tất cả những việc khiến cô bận tâm suốt mấy ngày qua.
_ Yên nào. – Huy lấy urgo dán vào vết thương cho Đan – Sao không để người giúp việc làm? – Huy khẽ trách, anh không thể nào giải mã được những gì đang diễn ra trong đầu Đan lúc này.
_ Em muốn tự mình làm. Gần xong rồi, anh ra phòng khách đi.
_ Để anh. – Huy đoạt lấy con dao khỏi tay Đan. Nếu để cô làm nữa thì không biết sẽ có bao nhiêu vết cắt sẽ được hình thành nữa. Nhưng trước khi tiếp tục nấu bữa tối, anh phải làm rõ một vấn đề…
_ Chuyện gì vậy em? Nói với anh được không? – Huy nhìn sâu vào mắt Đan
Đan bướng bỉnh lắc đầu, cô không trả lời, chỉ nhón chân lên ôm lấy cổ Huy, nũng nịu như một con mèo nhỏ. Huy nhẹ xốc cô ngồi lên bàn ăn, môi anh ngay lập tức dán lên môi Đan. Mấy ngày xa nhau, anh nhớ cô rất nhiều.
Tâm tình hỗn loạn tạm thời lui đi, Đan khép mắt tận hưởng sự dịu dàng mà nụ hôn của Huy mang lại. Trong vô thức, cô đưa tay ôm chặt lấy anh, khát khao kéo dài thêm nụ hôn.
Huy khẽ cười dừng lại khi Đan khẩn thiết cần oxi. Anh vuốt ve lên bờ má đỏ hồng của cô, tay lưu luyến dừng lại cánh môi mê người.
_ Sao vậy em? – Thì ra anh vẫn không quên nhiệm vụ truy hỏi cô.
_ Không…, chỉ là em nhớ anh thôi. – Đan cố tìm một lí do thật hoàn hảo, nhưng rốt cục vẫn chẳng tìm được, đành đưa ra lí do củ chuối nhất.
_ Nhớ anh? – Huy bật cười, chỉ mới xa một ngày mà nhớ anh sao? Nhưng anh cũng không muốn ép Đan điều gì mà cô không muốn. - Ừ, anh cũng nhớ em.
Tách Đan ra khỏi mình, Huy ôm lấy khuôn mặt cô…
_ Anh sẽ luôn tôn trọng những quyết định của em, vì thế, nếu có khó khăn gì cũng đừng một mình gánh lấy mọi thứ, em nhé! – Huy kiên định nói với Đan rồi dang tay ôm chặt cô vào lòng, không quên hôn nhẹ lên mái tóc mềm thoảng hương lavender.
Đan gật gật đầu chấp nhận. Mà suy cho cùng thời gian còn lại của đêm, Đan cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nữa. Lần đầu tiên Đan hiểu trọn vẹn ý nghĩa của cụm từ vẫn thường xuất hiện trong tiểu thuyết…
“Tiểu biệt thắng tân hôn”…
_ Á! – Đan kêu lên. Thật là, đã nói là không nghĩ nữa, vậy mà cứ ngơ ngẩn thế nào đến nỗi tự cắt vào tay mình. Đan buồn bực buông con dao xuống, ngón tay chẳng buồn ấn chặt vào chỗ bị thương. Cô cứ đừng thẫn thờ nhìn dòng máu đỏ tươi đang trào ra.
Trước khi Đan kịp làm gì, thì Huy đã cầm ngón tay cô đưa vào miệng mình để cầm máu. Ánh mắt anh không hề che dấu sự lo lắng.
_ Anh… - Đan muốn rút tay mình ra nhưng không được. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc xử lái vết thương của Huy, Đan bất giác muốn nói ra hết tất cả những việc khiến cô bận tâm suốt mấy ngày qua.
_ Yên nào. – Huy lấy urgo dán vào vết thương cho Đan – Sao không để người giúp việc làm? – Huy khẽ trách, anh không thể nào giải mã được những gì đang diễn ra trong đầu Đan lúc này.
_ Em muốn tự mình làm. Gần xong rồi, anh ra phòng khách đi.
_ Để anh. – Huy đoạt lấy con dao khỏi tay Đan. Nếu để cô làm nữa thì không biết sẽ có bao nhiêu vết cắt sẽ được hình thành nữa. Nhưng trước khi tiếp tục nấu bữa tối, anh phải làm rõ một vấn đề…
_ Chuyện gì vậy em? Nói với anh được không? – Huy nhìn sâu vào mắt Đan
Đan bướng bỉnh lắc đầu, cô không trả lời, chỉ nhón chân lên ôm lấy cổ Huy, nũng nịu như một con mèo nhỏ. Huy nhẹ xốc cô ngồi lên bàn ăn, môi anh ngay lập tức dán lên môi Đan. Mấy ngày xa nhau, anh nhớ cô rất nhiều.
Tâm tình hỗn loạn tạm thời lui đi, Đan khép mắt tận hưởng sự dịu dàng mà nụ hôn của Huy mang lại. Trong vô thức, cô đưa tay ôm chặt lấy anh, khát khao kéo dài thêm nụ hôn.
Huy khẽ cười dừng lại khi Đan khẩn thiết cần oxi. Anh vuốt ve lên bờ má đỏ hồng của cô, tay lưu luyến dừng lại cánh môi mê người.
_ Sao vậy em? – Thì ra anh vẫn không quên nhiệm vụ truy hỏi cô.
_ Không…, chỉ là em nhớ anh thôi. – Đan cố tìm một lí do thật hoàn hảo, nhưng rốt cục vẫn chẳng tìm được, đành đưa ra lí do củ chuối nhất.
_ Nhớ anh? – Huy bật cười, chỉ mới xa một ngày mà nhớ anh sao? Nhưng anh cũng không muốn ép Đan điều gì mà cô không muốn. - Ừ, anh cũng nhớ em.
Tách Đan ra khỏi mình, Huy ôm lấy khuôn mặt cô…
_ Anh sẽ luôn tôn trọng những quyết định của em, vì thế, nếu có khó khăn gì cũng đừng một mình gánh lấy mọi thứ, em nhé! – Huy kiên định nói với Đan rồi dang tay ôm chặt cô vào lòng, không quên hôn nhẹ lên mái tóc mềm thoảng hương lavender.
Đan gật gật đầu chấp nhận. Mà suy cho cùng thời gian còn lại của đêm, Đan cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nữa. Lần đầu tiên Đan hiểu trọn vẹn ý nghĩa của cụm từ vẫn thường xuất hiện trong tiểu thuyết…
“Tiểu biệt thắng tân hôn”…
Tác giả :
Tanpopo