Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 86: Người lạ mặt
“ Lạ mà quen, quen mà lạ. Suy cho cùng, sợi dây liên hệ giữa con người với con người là sợi dây bí ẩn và rắc rối nhất…”
Bước ra khỏi phòng tập yoga, cả người Đan ướt đẫm mồ hôi. Cô tiến về phía tủ đồ cá nhân thì cảm giác như có một đôi mắt như đang dõi theo từng bước chân mình. Đan quay lại, và bắt gặp đôi mắt đẹp của một người phụ nữ lạ mặt…
Gật đầu chào theo phép lịch sự tối thiểu, Đan ngẩn người khi thấy đôi mắt bà ta chợt ngấn nước, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi. Đan nhíu mày nghi hoặc nhưng cũng không thể nào nhớ được mình đã gặp người phụ nữ ấy hay chưa?
Mang theo sự khó hiểu về đến nhà, Đan thở dài khi nhớ rằng còn vài hôm nữa Huy mới trở về. Anh đã đi công tác gần một tuần nay. Nhìn ngôi nhà tuy có người nhưng thiếu đi hơi ấm của anh, Đan thoáng buồn. Ý nghĩ bỏ bữa tối dần hình thành…
_ Bữa tối đã chuẩn bị xong, cô ăn luôn hay chờ lát nữa! – Ông quản gia bước tới
Đan chưa kịp trả lời thì điện thoại đã reo, cô mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi đang hiển thị…
“ Em đây.”
“ Em đã về nhà rồi đúng không?”
“ Vâng”
“ Vậy thì ăn tối rồi nghỉ ngơi đi nhé. Nhớ phải ăn tối đấy, không được bỏ bữa, không được ăn cay, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, tối thì đi nghỉ sớm, không được làm việc đến khuya, anh sẽ gọi về để kiểm tra đấy!”
“ Thưa quý ngài, em không phải đứa trẻ” – Đan dở khóc dở cười khi bao nhiêu ngày anh không ở đây, là bấy nhiêu ngày cô nhận được những cuộc điện thoại như thế này
“ Cũng không hẳn. Thừa nhận đi, em đang có ý định bỏ bữa phải không?” – Huy không nhanh không chậm nói.
“Sao anh biết nhỉ?” – Đan vô tình thốt lên rồi nhanh chóng đỏ mặt khi phát hiện rằng mình đang bị lừa.
“Vậy là đúng rồi” – Huy chỉ vô tình nói nhưng không ngờ cô ngốc này đã ngoan ngoãn thừa nhận. Như vậy mà kêu không phải đứa trẻ. Anh không ngăn mình nổi mình phì cười.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Huy, Đan trở về phòng ngâm mình trong làn nước ấm. Người phụ nữ ấy là ai nhỉ? Đan không hiểu sao mà hình ảnh người phụ nữ ấy cứ lởn vởn trong đầu mình.
Nhưng thực sự, cô chưa bao giờ gặp bà ấy. Vậy thì, tại sao bà ta lại có vẻ như suýt khóc khi nhìn thấy cô…
_ Aiiii, không nghĩ nữa. – Đan lắc đầu, trượt người xuống để cả khuôn mặt chìm trong nước.
Sáng hôm sau, khi đang lái xe ra khỏi cổng để đến công ty, Đan lại thoáng thấy bóng dáng ai đó đang đứng trước cửa…
Kétttttt….
Đan vội thắng xe lại, hình như, lại là người phụ nữ ấy…
Cô bước ra khỏi xe, chạy lại chỗ khi nãy nhưng chẳng thấy bóng dáng ai nữa cả. Đan thở dài, rốt cục đó là ai…
Những ngày sau đó, thi thoảng Đan vẫn thoáng thấy bóng dáng ấy, khi thì đâu đó xung quanh khu vực nhà mình, rồi thì ở công ty, lắm lúc, lại ở phòng tập yoga. Có lúc, Đan định nói với Huy nhưng nghĩ sao lại thôi. Nếu nghe tin này, có thể anh sẽ bỏ công việc lại để quay về mất. Với cái tính lo lắng thái quá của Huy, thì đây sẽ là một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Đan phải tìm cách để gặp người phụ nữ ấy, nếu không, có thể đầu cô sẽ loạn lên mất.
Bước ra khỏi phòng tập yoga, cả người Đan ướt đẫm mồ hôi. Cô tiến về phía tủ đồ cá nhân thì cảm giác như có một đôi mắt như đang dõi theo từng bước chân mình. Đan quay lại, và bắt gặp đôi mắt đẹp của một người phụ nữ lạ mặt…
Gật đầu chào theo phép lịch sự tối thiểu, Đan ngẩn người khi thấy đôi mắt bà ta chợt ngấn nước, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi. Đan nhíu mày nghi hoặc nhưng cũng không thể nào nhớ được mình đã gặp người phụ nữ ấy hay chưa?
Mang theo sự khó hiểu về đến nhà, Đan thở dài khi nhớ rằng còn vài hôm nữa Huy mới trở về. Anh đã đi công tác gần một tuần nay. Nhìn ngôi nhà tuy có người nhưng thiếu đi hơi ấm của anh, Đan thoáng buồn. Ý nghĩ bỏ bữa tối dần hình thành…
_ Bữa tối đã chuẩn bị xong, cô ăn luôn hay chờ lát nữa! – Ông quản gia bước tới
Đan chưa kịp trả lời thì điện thoại đã reo, cô mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi đang hiển thị…
“ Em đây.”
“ Em đã về nhà rồi đúng không?”
“ Vâng”
“ Vậy thì ăn tối rồi nghỉ ngơi đi nhé. Nhớ phải ăn tối đấy, không được bỏ bữa, không được ăn cay, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, tối thì đi nghỉ sớm, không được làm việc đến khuya, anh sẽ gọi về để kiểm tra đấy!”
“ Thưa quý ngài, em không phải đứa trẻ” – Đan dở khóc dở cười khi bao nhiêu ngày anh không ở đây, là bấy nhiêu ngày cô nhận được những cuộc điện thoại như thế này
“ Cũng không hẳn. Thừa nhận đi, em đang có ý định bỏ bữa phải không?” – Huy không nhanh không chậm nói.
“Sao anh biết nhỉ?” – Đan vô tình thốt lên rồi nhanh chóng đỏ mặt khi phát hiện rằng mình đang bị lừa.
“Vậy là đúng rồi” – Huy chỉ vô tình nói nhưng không ngờ cô ngốc này đã ngoan ngoãn thừa nhận. Như vậy mà kêu không phải đứa trẻ. Anh không ngăn mình nổi mình phì cười.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Huy, Đan trở về phòng ngâm mình trong làn nước ấm. Người phụ nữ ấy là ai nhỉ? Đan không hiểu sao mà hình ảnh người phụ nữ ấy cứ lởn vởn trong đầu mình.
Nhưng thực sự, cô chưa bao giờ gặp bà ấy. Vậy thì, tại sao bà ta lại có vẻ như suýt khóc khi nhìn thấy cô…
_ Aiiii, không nghĩ nữa. – Đan lắc đầu, trượt người xuống để cả khuôn mặt chìm trong nước.
Sáng hôm sau, khi đang lái xe ra khỏi cổng để đến công ty, Đan lại thoáng thấy bóng dáng ai đó đang đứng trước cửa…
Kétttttt….
Đan vội thắng xe lại, hình như, lại là người phụ nữ ấy…
Cô bước ra khỏi xe, chạy lại chỗ khi nãy nhưng chẳng thấy bóng dáng ai nữa cả. Đan thở dài, rốt cục đó là ai…
Những ngày sau đó, thi thoảng Đan vẫn thoáng thấy bóng dáng ấy, khi thì đâu đó xung quanh khu vực nhà mình, rồi thì ở công ty, lắm lúc, lại ở phòng tập yoga. Có lúc, Đan định nói với Huy nhưng nghĩ sao lại thôi. Nếu nghe tin này, có thể anh sẽ bỏ công việc lại để quay về mất. Với cái tính lo lắng thái quá của Huy, thì đây sẽ là một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Đan phải tìm cách để gặp người phụ nữ ấy, nếu không, có thể đầu cô sẽ loạn lên mất.
Tác giả :
Tanpopo