Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 73: “ anh quá đáng!!!”
“ Anh nhớ em! Dẫu có bên cạnh nhau, thì anh vẫn nhớ em…”
Máy bay cất cánh, một cảm giác khó gọi tên đang dâng tràn trong Đan. Lần này cô trở về sau hơn 1 năm rời xa. Biết rằng đây không phải là lần đầu tiên cô trở về, nhưng cảm giác khi quay về nơi thân yêu, cảm giác vẫn xốn xang như thế.
Những đám mây xốp trắng bồng bềnh trôi qua, Đan tựa người vào ghế, bản hòa tấu “Kiss the rain” hòa cùng tiếng mưa đưa cô vào giấc ngủ bình yên…
Sân bay Tân Sơn Nhất…
Đan nhìn vào đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Lần này, vì muốn để mọi người bất ngờ, Đan về mà không hề báo trước. Lúc này, đã khuya lắm rồi, thôi đi taxi về vậy…
_ Cô gì ơi? – Một tiếng kêu vang lên phía sau khiến Đan quay lại.
_ Cô gọi tôi? – Đan hỏi cô tiếp viên hàng không đang đứng trước mặt. Mặc dù đã là đêm khuya nhưng cô cũng đã đội mũ sụp và đeo kính râm rồi, không lẽ nhận ra cô chứ?
_ Vâng. – Cô gái mỉm cười gật đầu – Có người gửi cô bó hoa này.
Đan nhìn bó hoa hồng lớn cô ấy đang đưa về phía mình, đôi mắt theo phản xạ nhìn khắp sân bay. Ai nhỉ? Không một ai biết cô trở về hôm nay.
_ Ai là người đưa tôi bó hoa này thế? – Đan hỏi.
_ Một chàng trai.
_ Một chàng trai? – Đan lặp lại, nhận lấy bó hoa ấy – Cảm ơn cô!
Đan gật đầu chào rồi bước đi. Bất chợt, một hình ảnh chiếm trọn cái nhìn của cô…
Một dáng người cao dong dỏng đang quay mặt về phía cửa kính trong suốt, chiếc áo gió màu đen lay động bởi cơn gió đêm… Đan lắc đầu, không tin vào cái nhìn của mình, có lẽ cô bị ảo tưởng? Anh không thể nào hiện diện tại nơi đây, vào lúc này. Nghĩ vậy, Đan xoay người bước đi nhưng bước chân lại không tự chủ bước về phía ấy…
Và rồi, anh quay lại, ánh mắt nhìn cô tha thiết, xen lẫn một vài tia khoái trá khi nhìn vẻ ngây ngốc của cô.
_ Sao anh lại ở đây? – Đan chớp chớp mắt
_ Sao anh lại không được ở đây? – Huy tựa tiếu phi tiếu nhìn Đan
_ Anh đang đi công tác.
_ Vâng, công tác tại Việt Nam, thời gian khoảng 2 tháng, mọi chuyện đã được sắp xếp, còn việc bay trước em là muốn dành cho em bất ngờ. – Nét cười càng rạng rỡ hơn trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ đắc ý.
Đan càng nghe, vẻ mặt càng không thể định nghĩa được. Thì ra là đã quyết định là về nước cùng người ta, vậy mà còn làm ra vẻ, đã vậy hại người ta ăn ngủ không yên… Anh!!!
_ Ôi! Điên mất! – Đan chỉ nói bấy nhiêu rồi kéo vali đi thẳng, không quên để lại cho Huy cái lườm cháy da.
_ Này! – Huy chạy theo, lấy vali cùng túi xách trong tay Đan, vẫn còn ngây ngốc vì phản ứng của Đan, đáng lẽ cô phải nhảy lên mới phải chứ? – Em sao thế?
_ >__
_ Anh chỉ muốn.. cho em bất ngờ thôi mà. – Huy khổ sở giải thích.
_ Bất ngờ cái khỉ anh ấy. Anh biết tất cả, trong khi người ta khổ sở vì sắp phải xa anh, hại người ta lo lắng cho anh. Mặc dù công việc đã xong sớm nhưng người ta vẫn đợi tới cuối tuần này mới đi, là vì ai hả? Vậy mà anh? – Đan uất ức lên tiếng, vì tức mà nước mắt lưng tròng… Cứ nghĩ đến khuôn mặt cười tủm tỉm của ông quản gia khi Đan nhắc chú ý đến Huy khiến Đan tức không chịu nổi..
Huy luống cuống cả chân tay, anh nghĩ mình làm thế sẽ mang lại cho cô niềm vui, ai ngờ đâu?
_ Anh xin lỗi, là anh sai, anh không nên giấu em. – Huy ôm Đan vào lòng, không biết phải làm sao để Đan thôi khóc. Tâm trạng của nữ nhân, thật khó để theo kịp.
Bên ngoài phi trường, một bó hoa hồng đỏ tươi bị quẳng vào thùng rác không thương tiếc. Tựa vào gốc cây gần đấy, Nguyên mỉm cười bất lực… Bao giờ anh cũng là người đến sau. Anh luôn chậm một bước. Trong cuộc đua này, anh đã đến được đích mà chẳng hề biết, bỏ công sức ra chạy thêm một vòng lớn, để rồi giờ đây quay lại, tất cả đã quá muộn. Dẫu biết rằng, Đan chẳng thể nào thuộc về anh nữa rồi, nhưng sao anh không thể ép mình từ bỏ. Vương Gia Huy, tại sao cậu ta lại có tất cả, trong khi anh lại mất đi mọi thứ? Hạnh phúc với anh tại sao lại quá xa vời như thế?
Phía xa xa, một đôi mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đơn của Nguyên…
_ Biết bao giờ, trong những bộn bề suy nghĩ về cô ấy của anh chỉ có một chút, một chút thôi suy nghĩ về em?
(còn tiếp)
Máy bay cất cánh, một cảm giác khó gọi tên đang dâng tràn trong Đan. Lần này cô trở về sau hơn 1 năm rời xa. Biết rằng đây không phải là lần đầu tiên cô trở về, nhưng cảm giác khi quay về nơi thân yêu, cảm giác vẫn xốn xang như thế.
Những đám mây xốp trắng bồng bềnh trôi qua, Đan tựa người vào ghế, bản hòa tấu “Kiss the rain” hòa cùng tiếng mưa đưa cô vào giấc ngủ bình yên…
Sân bay Tân Sơn Nhất…
Đan nhìn vào đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Lần này, vì muốn để mọi người bất ngờ, Đan về mà không hề báo trước. Lúc này, đã khuya lắm rồi, thôi đi taxi về vậy…
_ Cô gì ơi? – Một tiếng kêu vang lên phía sau khiến Đan quay lại.
_ Cô gọi tôi? – Đan hỏi cô tiếp viên hàng không đang đứng trước mặt. Mặc dù đã là đêm khuya nhưng cô cũng đã đội mũ sụp và đeo kính râm rồi, không lẽ nhận ra cô chứ?
_ Vâng. – Cô gái mỉm cười gật đầu – Có người gửi cô bó hoa này.
Đan nhìn bó hoa hồng lớn cô ấy đang đưa về phía mình, đôi mắt theo phản xạ nhìn khắp sân bay. Ai nhỉ? Không một ai biết cô trở về hôm nay.
_ Ai là người đưa tôi bó hoa này thế? – Đan hỏi.
_ Một chàng trai.
_ Một chàng trai? – Đan lặp lại, nhận lấy bó hoa ấy – Cảm ơn cô!
Đan gật đầu chào rồi bước đi. Bất chợt, một hình ảnh chiếm trọn cái nhìn của cô…
Một dáng người cao dong dỏng đang quay mặt về phía cửa kính trong suốt, chiếc áo gió màu đen lay động bởi cơn gió đêm… Đan lắc đầu, không tin vào cái nhìn của mình, có lẽ cô bị ảo tưởng? Anh không thể nào hiện diện tại nơi đây, vào lúc này. Nghĩ vậy, Đan xoay người bước đi nhưng bước chân lại không tự chủ bước về phía ấy…
Và rồi, anh quay lại, ánh mắt nhìn cô tha thiết, xen lẫn một vài tia khoái trá khi nhìn vẻ ngây ngốc của cô.
_ Sao anh lại ở đây? – Đan chớp chớp mắt
_ Sao anh lại không được ở đây? – Huy tựa tiếu phi tiếu nhìn Đan
_ Anh đang đi công tác.
_ Vâng, công tác tại Việt Nam, thời gian khoảng 2 tháng, mọi chuyện đã được sắp xếp, còn việc bay trước em là muốn dành cho em bất ngờ. – Nét cười càng rạng rỡ hơn trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ đắc ý.
Đan càng nghe, vẻ mặt càng không thể định nghĩa được. Thì ra là đã quyết định là về nước cùng người ta, vậy mà còn làm ra vẻ, đã vậy hại người ta ăn ngủ không yên… Anh!!!
_ Ôi! Điên mất! – Đan chỉ nói bấy nhiêu rồi kéo vali đi thẳng, không quên để lại cho Huy cái lườm cháy da.
_ Này! – Huy chạy theo, lấy vali cùng túi xách trong tay Đan, vẫn còn ngây ngốc vì phản ứng của Đan, đáng lẽ cô phải nhảy lên mới phải chứ? – Em sao thế?
_ >__
_ Anh chỉ muốn.. cho em bất ngờ thôi mà. – Huy khổ sở giải thích.
_ Bất ngờ cái khỉ anh ấy. Anh biết tất cả, trong khi người ta khổ sở vì sắp phải xa anh, hại người ta lo lắng cho anh. Mặc dù công việc đã xong sớm nhưng người ta vẫn đợi tới cuối tuần này mới đi, là vì ai hả? Vậy mà anh? – Đan uất ức lên tiếng, vì tức mà nước mắt lưng tròng… Cứ nghĩ đến khuôn mặt cười tủm tỉm của ông quản gia khi Đan nhắc chú ý đến Huy khiến Đan tức không chịu nổi..
Huy luống cuống cả chân tay, anh nghĩ mình làm thế sẽ mang lại cho cô niềm vui, ai ngờ đâu?
_ Anh xin lỗi, là anh sai, anh không nên giấu em. – Huy ôm Đan vào lòng, không biết phải làm sao để Đan thôi khóc. Tâm trạng của nữ nhân, thật khó để theo kịp.
Bên ngoài phi trường, một bó hoa hồng đỏ tươi bị quẳng vào thùng rác không thương tiếc. Tựa vào gốc cây gần đấy, Nguyên mỉm cười bất lực… Bao giờ anh cũng là người đến sau. Anh luôn chậm một bước. Trong cuộc đua này, anh đã đến được đích mà chẳng hề biết, bỏ công sức ra chạy thêm một vòng lớn, để rồi giờ đây quay lại, tất cả đã quá muộn. Dẫu biết rằng, Đan chẳng thể nào thuộc về anh nữa rồi, nhưng sao anh không thể ép mình từ bỏ. Vương Gia Huy, tại sao cậu ta lại có tất cả, trong khi anh lại mất đi mọi thứ? Hạnh phúc với anh tại sao lại quá xa vời như thế?
Phía xa xa, một đôi mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đơn của Nguyên…
_ Biết bao giờ, trong những bộn bề suy nghĩ về cô ấy của anh chỉ có một chút, một chút thôi suy nghĩ về em?
(còn tiếp)
Tác giả :
Tanpopo