Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 110: Hy vọng
“ Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời
Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời
Chỉ cần em còn trên mặt đất này
Anh vẫn hi vọng…”
- Hy vọng -
Nơi này đẹp quá!
Bãi cỏ xanh rì, chạy dài tít tắp, nối liền với khoảng trời rộng phía xa. Trên cái xanh mởn của cỏ non, một vài bông hoa trắng li ti e ấp hé nở. Làn gió sớm tinh sương nhẹ nhàng lướt qua, vuốt ve từng cọng cỏ mềm rồi lả lướt vi vu về phía xa, uyển chuyển như đang xoay tròn trong một điệu vũ.
Cô đang ở nơi đâu? Đan hoài nghi bởi cảnh sắc thần tiên trước mặt.
Đôi chân nhỏ nhắn tiếp tục chạy về phía trước nhưng vẫn không một bóng người.
A…
Ngay kia có một chiếc cầu lấp lánh, bắc qua một khoảng sông rộng lớn. Nhánh sông như dát một lớp bạc lấp lánh dưới những dòng nắng rực rỡ của mặt trời. Đan lấy tay che mắt trước luồng sáng bất ngờ ấy. Tất cả những gì ở nơi đây đều đẹp đến mức khiến con người ta nhập nhằng giữa hai bờ thực hư.
Một con gió lại lướt qua, vô tình vén đi bức màn nắng che giữa hai đầu của chiếc cầu dài…
_ Bà…! – Đan thảng thốt kêu lên. Phải rồi, là bà cô. Sao bà lại ở đây? Bà đã mất nhiều năm rồi mà. Gặp lại bà tại nơi này khiến Đan vui mừng đến phát khóc. Cô đã rất nhớ bà, nhớ mùi trầu tỏa hương ngan ngát khi nằm trong lòng bà thuở trước, nhớ cả nụ cười móm mém hiền hậu…
Đan nâng bước chân, chuẩn bị tiến về phía ấy thì một giọng nói trầm ấm, dịu dàng quen thuộc lại vang lên…
_ Đan à…
Cô sững người quay lại. Nhiều người quá! Ban nãy cô không hề thấy một ai kia mà. Sao giờ đây, mọi người đều có mặt đầy đủ. Ba, ** Hà, Gin, ba mẹ chồng cô, Thiên, Linh, người phụ nữ đó, Trax và cả Việt An nữa…
Ánh mắt cô dừng lại thật lâu trên người Huy, cảm giác đau lòng bỗng hóa thành nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống làn môi mím chặt. Anh gầy đi nhiều quá, sự mệt mỏi đong đầy trong dáng vẻ, cả từng hành động nhỏ nhoi. Vậy mà, ánh mắt anh dành cho cô vẫn thế, vẫn thăm thẳm và đầy tin yêu. Cô muốn chạy về phía anh, về với vòng tay ấm áp ấy, nhưng không thể không ngoái đầu lại nhìn bà.
Bất giác, Đan phát hiện rằng cô đang đứng giữa một luồng sáng, tựa hồ như lằn ranh giữa hai thế giới. Cảnh sắc tươi đẹp ban nãy hoàn toàn biến mất. Đất trời vần vũ mây giông. Bóng bà càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, bà đưa tay về phía Đan như một sự khích lệ.
Lúc này đây, Đan mới hãi hùng nhận ra, ngoại trừ chỗ cô đứng, những ngọn cỏ nơi đây từ lúc nào đã trở nên bén nhọn như những mũi dao sắc.
Cái quái quỷ gì đang diễn ra? Đan mơ hồ lắc đầu như không thể nào tin được.
Huy bước về phía cô, chân thản nhiên giẫm lên những ngọn cỏ sắc nhọn ấy. Đan kinh hoảng thét lên nhưng những gì cô nghe được chỉ là tiếng gió sắc lạnh vút qua tai. Tại sao những gì thốt ra khỏi miệng cô lại vô hình chẳng khác gì không khí.
Từng giọt máu đỏ tươi trào ra khỏi bàn chân anh, tưới đẫm những trảng cỏ xanh mướt dưới chân. Đan lắc đầu nhìn anh, cái nhìn như dại hẳn đi. Lồng ngực cô đau đớn như bị ai bóp nghẹn.
Dừng lại đi anh, đừng như vậy mà Huy. Đan vẫn thét lên, mong mỏi tiếng nói sẽ trở lại, nhưng bất lực khi chẳng được gì. Huy vẫn đưa tay về phía cô, cái nhìn mong chờ đến khắc khoải. Huy không rời mắt khỏi vợ mình, niềm tin, hy vọng mãnh liệt chất chứa đủ đầy nơi đáy mắt.
Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau anh dần mất Đan mà anh đang phải chịu đựng. Nếu cô không thể bước về phía anh, vậy thì hãy để anh đến bên cô. Chỉ cần cô không cố gắng bước về phía xa hơn là được.
_ Nếu cháu bước về phía này, cậu ấy sẽ không phải đau đớn nữa. – Giọng bà mềm mỏng vang đến khiến Đan quay phắt lại. Một tia sáng lóe lên trong đầu cô.
Thì ra là vậy, thì ra đây chính là lằn ranh sinh tử mà mọi người vẫn thường nói. Nếu chỉ cần bước về phía kia, cô sẽ thật sự mất anh. Nghĩ đến đây, tất cả mọi suy nghĩ trong Đan bỗng chốc ngừng lại. Những kí ức ngày xưa bỗng chốc ùa về, từ lần đầu tiên họ gặp nhau, những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, những hờn ghen, đau khổ và cả những giọt nước mắt.
Nếu như lúc này đây hỏi Đan, yêu là gì thì cô đã có thể hoàn toàn trả lời được. Yêu đó là không thể mất anh, chỉ có vậy thôi.
Nhìn Huy vẫn nhẫn nại nhấc từng bước về phía mình, nước mắt Đan phủ kín cả mặt. Dường như, trong tình yêu này người cho đi quá nhiều lại là anh.
Huy à, em không muốn, không muốn để anh phải tiếp tục đau khổ như vậy…
Đan khép mắt, đưa chân về phía mà cô đã lựa chọn…
Luồng sáng biến mất, đất trời lại trở về vẻ yên bình và lung linh như ban nãy. Những dữ dội biến mất không còn chút dấu vết…
Phía bên kia đầu cầu, bà Đan mỉm cười mãn nguyện và hạnh phúc…
(còn tiếp)
Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời
Chỉ cần em còn trên mặt đất này
Anh vẫn hi vọng…”
- Hy vọng -
Nơi này đẹp quá!
Bãi cỏ xanh rì, chạy dài tít tắp, nối liền với khoảng trời rộng phía xa. Trên cái xanh mởn của cỏ non, một vài bông hoa trắng li ti e ấp hé nở. Làn gió sớm tinh sương nhẹ nhàng lướt qua, vuốt ve từng cọng cỏ mềm rồi lả lướt vi vu về phía xa, uyển chuyển như đang xoay tròn trong một điệu vũ.
Cô đang ở nơi đâu? Đan hoài nghi bởi cảnh sắc thần tiên trước mặt.
Đôi chân nhỏ nhắn tiếp tục chạy về phía trước nhưng vẫn không một bóng người.
A…
Ngay kia có một chiếc cầu lấp lánh, bắc qua một khoảng sông rộng lớn. Nhánh sông như dát một lớp bạc lấp lánh dưới những dòng nắng rực rỡ của mặt trời. Đan lấy tay che mắt trước luồng sáng bất ngờ ấy. Tất cả những gì ở nơi đây đều đẹp đến mức khiến con người ta nhập nhằng giữa hai bờ thực hư.
Một con gió lại lướt qua, vô tình vén đi bức màn nắng che giữa hai đầu của chiếc cầu dài…
_ Bà…! – Đan thảng thốt kêu lên. Phải rồi, là bà cô. Sao bà lại ở đây? Bà đã mất nhiều năm rồi mà. Gặp lại bà tại nơi này khiến Đan vui mừng đến phát khóc. Cô đã rất nhớ bà, nhớ mùi trầu tỏa hương ngan ngát khi nằm trong lòng bà thuở trước, nhớ cả nụ cười móm mém hiền hậu…
Đan nâng bước chân, chuẩn bị tiến về phía ấy thì một giọng nói trầm ấm, dịu dàng quen thuộc lại vang lên…
_ Đan à…
Cô sững người quay lại. Nhiều người quá! Ban nãy cô không hề thấy một ai kia mà. Sao giờ đây, mọi người đều có mặt đầy đủ. Ba, ** Hà, Gin, ba mẹ chồng cô, Thiên, Linh, người phụ nữ đó, Trax và cả Việt An nữa…
Ánh mắt cô dừng lại thật lâu trên người Huy, cảm giác đau lòng bỗng hóa thành nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống làn môi mím chặt. Anh gầy đi nhiều quá, sự mệt mỏi đong đầy trong dáng vẻ, cả từng hành động nhỏ nhoi. Vậy mà, ánh mắt anh dành cho cô vẫn thế, vẫn thăm thẳm và đầy tin yêu. Cô muốn chạy về phía anh, về với vòng tay ấm áp ấy, nhưng không thể không ngoái đầu lại nhìn bà.
Bất giác, Đan phát hiện rằng cô đang đứng giữa một luồng sáng, tựa hồ như lằn ranh giữa hai thế giới. Cảnh sắc tươi đẹp ban nãy hoàn toàn biến mất. Đất trời vần vũ mây giông. Bóng bà càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, bà đưa tay về phía Đan như một sự khích lệ.
Lúc này đây, Đan mới hãi hùng nhận ra, ngoại trừ chỗ cô đứng, những ngọn cỏ nơi đây từ lúc nào đã trở nên bén nhọn như những mũi dao sắc.
Cái quái quỷ gì đang diễn ra? Đan mơ hồ lắc đầu như không thể nào tin được.
Huy bước về phía cô, chân thản nhiên giẫm lên những ngọn cỏ sắc nhọn ấy. Đan kinh hoảng thét lên nhưng những gì cô nghe được chỉ là tiếng gió sắc lạnh vút qua tai. Tại sao những gì thốt ra khỏi miệng cô lại vô hình chẳng khác gì không khí.
Từng giọt máu đỏ tươi trào ra khỏi bàn chân anh, tưới đẫm những trảng cỏ xanh mướt dưới chân. Đan lắc đầu nhìn anh, cái nhìn như dại hẳn đi. Lồng ngực cô đau đớn như bị ai bóp nghẹn.
Dừng lại đi anh, đừng như vậy mà Huy. Đan vẫn thét lên, mong mỏi tiếng nói sẽ trở lại, nhưng bất lực khi chẳng được gì. Huy vẫn đưa tay về phía cô, cái nhìn mong chờ đến khắc khoải. Huy không rời mắt khỏi vợ mình, niềm tin, hy vọng mãnh liệt chất chứa đủ đầy nơi đáy mắt.
Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau anh dần mất Đan mà anh đang phải chịu đựng. Nếu cô không thể bước về phía anh, vậy thì hãy để anh đến bên cô. Chỉ cần cô không cố gắng bước về phía xa hơn là được.
_ Nếu cháu bước về phía này, cậu ấy sẽ không phải đau đớn nữa. – Giọng bà mềm mỏng vang đến khiến Đan quay phắt lại. Một tia sáng lóe lên trong đầu cô.
Thì ra là vậy, thì ra đây chính là lằn ranh sinh tử mà mọi người vẫn thường nói. Nếu chỉ cần bước về phía kia, cô sẽ thật sự mất anh. Nghĩ đến đây, tất cả mọi suy nghĩ trong Đan bỗng chốc ngừng lại. Những kí ức ngày xưa bỗng chốc ùa về, từ lần đầu tiên họ gặp nhau, những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, những hờn ghen, đau khổ và cả những giọt nước mắt.
Nếu như lúc này đây hỏi Đan, yêu là gì thì cô đã có thể hoàn toàn trả lời được. Yêu đó là không thể mất anh, chỉ có vậy thôi.
Nhìn Huy vẫn nhẫn nại nhấc từng bước về phía mình, nước mắt Đan phủ kín cả mặt. Dường như, trong tình yêu này người cho đi quá nhiều lại là anh.
Huy à, em không muốn, không muốn để anh phải tiếp tục đau khổ như vậy…
Đan khép mắt, đưa chân về phía mà cô đã lựa chọn…
Luồng sáng biến mất, đất trời lại trở về vẻ yên bình và lung linh như ban nãy. Những dữ dội biến mất không còn chút dấu vết…
Phía bên kia đầu cầu, bà Đan mỉm cười mãn nguyện và hạnh phúc…
(còn tiếp)
Tác giả :
Tanpopo