Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 104
_ Đan à, nói gì với mẹ đi con! – Bà Minh Ngọc sợ hãi khi thấy sự điềm tĩnh đến bất thường trên vẻ mặt Đan.
_ Còn Nhã Phương, chị ta là ai? – Giọng nói Đan khô khốc, không một chút cảm xúc nào được bộc lộ ra. Thản nhiên như câu chuyện này giờ chẳng hề liên quan đến mình.
_ Nhã Phương, con bé là con của một người đồng đội đã hi sinh của chồng mẹ bây giờ. Ngày trở về, ông ấy đã mang theo Nhã Phương. – Bà Minh Ngọc trả lời Đan trong hoài nghi, tại sao con bé lại đề cập đến chuyện này?
_ Nói vậy, Nhã Phương và Nhã Văn không hề chảy chung một dòng máu? Mà người đáng ra Nhã Văn nên gọi tiếng chị là tôi phải không? – Đan không nhanh không chậm nói, vẻ cay đắng, vụn vỡ hiển hiện rõ rang.
_ Phải. Con…?
Bà Minh Ngọc chưa kịp hỏi vì sao Đan lại hỏi đến chuyện ấy thì cô đã cất tiếng cười to, tiếng cười khiến trái tim bà nhói đau, tiếng cười chứa đựng tất cả ai oán, tất cả bi thương, sự hận thù. Trong khi bà vẫn còn ngơ ngác thì những người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Huy, ba Đan và cả ** Hà, tất cả như hóa đá khi thấy cô đang gập người cười như điên dại. Trong một thoáng bất chợt, họ đã ngờ vực cô gái đứng kia có phải là Đan không.
_ Đan! – Huy hốt hoảng nắm lấy tay Đan, vẻ mặt đầy đớn đau cùng sợ hãi.
_ Một câu chuyện cười, một câu chuyện cười rất thú vị đấy Huy. Tiếc thay ban nãy anh không ở đây. – Tiếng cười chói tai lại vang lên, Đan vung tay thoát khỏi bàn tay Huy, tiến về phía người mẹ vẫn còn đứng ngây ngốc của mình. – Nhã Văn là em gái tôi? Là em gái tôi có phải vậy không? Hay thật đấy! Em gái đòi giết chị ruột của mình để trả thù cho cái chết của người chị không máu mủ. Bi kịch, tất cả những bi kịch ấy là do bà gây nên, bà có biết không? Tại sao bà lại khiến tôi và con bé ra nông nỗi này?
Ông Hà loạng choạng suýt ngã, người bắt cóc Đan ngày ấy… Quả thật là nghiệp chướng, là nghiệp chướng mà! ** Hà nhìn một màn trước mặt chỉ biết khóc nức nở, tim bà như đang bị từng nhát dao cứa vào. Một tay bà nuôi lớn Đan nhưng chưa bao giờ thấy Đan suy sụp, trở nên cuồng loạn như thế này, chưa bao giờ thấy Đan đớn đau như thế này, kể cả khi tỉnh lại sau lần tự sát không thành ngày ấy. Tại sao, lại để mọi việc đến nông nỗi này?
_ Đan à, mẹ…
_ Đủ rồi! – Ông Hà gầm lên, mắt đã vằn những tia máu đỏ - Cô im đi. Tất cả những đau khổ ngày ấy cô gây ra với tôi chưa đủ hay sao mà giờ lại khiến con bé biến thành thế này. Với con bé, cô đã có ngày nào hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ chưa? Cô có đủ tư cách để xuất hiện trước con bé không? Con bé đang bình an trong cuộc sống của mình, vậy thì vì cớ gì cô lại tạo nên cơn cuồng phong lớn như thế? Tôi nói cô đã chết không phải vì cô, mà chỉ vì tôi không muốn Đan biết mình có một người mẹ đáng xấu hổ như thế. Vì thế, tôi xin cô, đừng nói thêm bất cứ điều gì khiến con gái tôi thêm đau khổ nữa. Cuộc đời nó, đã đủ để gọi là nghiệt ngã rồi.
_ Tại sao tất cả mọi người lại lừa dối tôi? Tại sao?
_ Còn Nhã Phương, chị ta là ai? – Giọng nói Đan khô khốc, không một chút cảm xúc nào được bộc lộ ra. Thản nhiên như câu chuyện này giờ chẳng hề liên quan đến mình.
_ Nhã Phương, con bé là con của một người đồng đội đã hi sinh của chồng mẹ bây giờ. Ngày trở về, ông ấy đã mang theo Nhã Phương. – Bà Minh Ngọc trả lời Đan trong hoài nghi, tại sao con bé lại đề cập đến chuyện này?
_ Nói vậy, Nhã Phương và Nhã Văn không hề chảy chung một dòng máu? Mà người đáng ra Nhã Văn nên gọi tiếng chị là tôi phải không? – Đan không nhanh không chậm nói, vẻ cay đắng, vụn vỡ hiển hiện rõ rang.
_ Phải. Con…?
Bà Minh Ngọc chưa kịp hỏi vì sao Đan lại hỏi đến chuyện ấy thì cô đã cất tiếng cười to, tiếng cười khiến trái tim bà nhói đau, tiếng cười chứa đựng tất cả ai oán, tất cả bi thương, sự hận thù. Trong khi bà vẫn còn ngơ ngác thì những người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Huy, ba Đan và cả ** Hà, tất cả như hóa đá khi thấy cô đang gập người cười như điên dại. Trong một thoáng bất chợt, họ đã ngờ vực cô gái đứng kia có phải là Đan không.
_ Đan! – Huy hốt hoảng nắm lấy tay Đan, vẻ mặt đầy đớn đau cùng sợ hãi.
_ Một câu chuyện cười, một câu chuyện cười rất thú vị đấy Huy. Tiếc thay ban nãy anh không ở đây. – Tiếng cười chói tai lại vang lên, Đan vung tay thoát khỏi bàn tay Huy, tiến về phía người mẹ vẫn còn đứng ngây ngốc của mình. – Nhã Văn là em gái tôi? Là em gái tôi có phải vậy không? Hay thật đấy! Em gái đòi giết chị ruột của mình để trả thù cho cái chết của người chị không máu mủ. Bi kịch, tất cả những bi kịch ấy là do bà gây nên, bà có biết không? Tại sao bà lại khiến tôi và con bé ra nông nỗi này?
Ông Hà loạng choạng suýt ngã, người bắt cóc Đan ngày ấy… Quả thật là nghiệp chướng, là nghiệp chướng mà! ** Hà nhìn một màn trước mặt chỉ biết khóc nức nở, tim bà như đang bị từng nhát dao cứa vào. Một tay bà nuôi lớn Đan nhưng chưa bao giờ thấy Đan suy sụp, trở nên cuồng loạn như thế này, chưa bao giờ thấy Đan đớn đau như thế này, kể cả khi tỉnh lại sau lần tự sát không thành ngày ấy. Tại sao, lại để mọi việc đến nông nỗi này?
_ Đan à, mẹ…
_ Đủ rồi! – Ông Hà gầm lên, mắt đã vằn những tia máu đỏ - Cô im đi. Tất cả những đau khổ ngày ấy cô gây ra với tôi chưa đủ hay sao mà giờ lại khiến con bé biến thành thế này. Với con bé, cô đã có ngày nào hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ chưa? Cô có đủ tư cách để xuất hiện trước con bé không? Con bé đang bình an trong cuộc sống của mình, vậy thì vì cớ gì cô lại tạo nên cơn cuồng phong lớn như thế? Tôi nói cô đã chết không phải vì cô, mà chỉ vì tôi không muốn Đan biết mình có một người mẹ đáng xấu hổ như thế. Vì thế, tôi xin cô, đừng nói thêm bất cứ điều gì khiến con gái tôi thêm đau khổ nữa. Cuộc đời nó, đã đủ để gọi là nghiệt ngã rồi.
_ Tại sao tất cả mọi người lại lừa dối tôi? Tại sao?
Tác giả :
Tanpopo