Nước Chảy Thành Sông
Chương 48
Bà ngoại của Lâm Tu, lão phu nhân nhà họ An chính là nhân vật lãnh đạo chủ chốt của Đảng, tháo khuy áo xắn tay áo, bà cụ vung tay một cái, đứng dáng ấm trà hào khí ngút trời chỉ điểm giang sơn nói: “Cháu dâu ngoại vừa về nhà chồng, người nhà chúng ta dù thế nào cũng nên tụ họp một bữa!”
“Tụ họp!” Ông cụ An vừa tháo kính xuống vừa vui sướng nói vào điện thoại bàn: “Phải tụ họp!”
Tuổi tác đã lớn, còn gì có thể làm cho hai ông bà già vui vẻ hơn so với con cháu đầy đàn gia đình sum vầy hạnh phúc?
Thế là, ông cụ An đánh điện thoại, cháu trai, cháu gái đều gọi về không nói, mà ngay cả con dâu con rể cháu dâu cháu rể cũng có mặt đầy đủ.
Hai ông bà già cộng thêm bốn gia đình con cháu, một bàn ngồi đủ mười người, vui thay cảnh một nhà ba thế hệ ngồi chung một bàn.
“Tiểu Dĩnh Tiểu Hân, hai đứa vào phụ mẹ đi. Bữa cơm hôm nay, chúng ta phụ trách!” Bà cụ thân chinh làm thống soái, hừng hực khí thế dẫn con gái và con dâu vào phòng bếp.
“Có lộc ăn rồi!” Đồng chí Hứa Úy không có chút tự giác nào của cháu rể ườn người dựa vào sofa, còn không quên vươn tay ôm vợ mình vào lòng.
“Tôi nói này, lão nhân gia ngài hơi thành thạo nghiệp vụ quá rồi đấy.” Chu Mộc chậc lưỡi liên tục, “Sao thấy lưu loát cứ như nước chảy thành sông ấy nhỉ? Cố tình diễn cảnh buồn nôn cho người khác xem đấy à?”
“Xem kìa, ngài hâm mộ thì cứ nói thẳng! Việc gì phải quanh co lòng vòng khen tôi… Ngại chết đi được.” Hứa Úy vừa nói vừa đanh mặt nhe răng bảo Chu Mộc: “Chẳng phải chồng em cũng ở ngay kia đó sao? Hai đứa mới là buồn nôn…”
“Anh…” Còn chưa phản bác được nửa câu, cổ tay Chu Mộc đã bị kéo một cái, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần cô đã bị ôm đến trên đùi người nọ.
“Ái chà, thật đúng là mạnh mẽ vang dội nói làm là làm!” Hứa Úy nhìn Lâm Tu ra vẻ trầm trồ: “Nhìn xem nhìn xem, ôi chao, tư thế này, chậc chậc — cậu thế này đuổi Anh vượt Mỹ không thành vấn đề!”
“Cảm ơn đã khen.” Lâm Tu nhếch nhếch mày nhìn Hứa Úy, mặt vẫn thản nhiên như thường. “Không đến phiên cậu nói, tôi đây rất hưởng thụ.”
Ấy, a dua theo nhau nữa cơ đấy… Thật quá là vô sỉ.
Vị Hứa nào đó “mồm mép vô địch thiên hạ” híp mắt, cười nham nhở: “Xem đi, đôi vợ chồng già này đúng là tấm gương mẫu mực mà.”
“Ngài vất vả rồi.” Lâm Tu nhướng đuôi lông mày, “Nhưng mà bọn tôi cũng vừa mới thiết đãi cậu ở tiệc cưới, thổ lộ chân tình rồi nhé.”
Muốn tự dát vàng lên mặt mình à? Hừ, không có cửa đâu.
Nhìn hai ông trời con này xỉa xói nhau, An Hòa “xì” một tiếng phì cười, mà Chu Tiểu Mộc thân là một trong số đương sự hiển nhiên đã sắp vùi cả khuôn mặt vào cổ áo Lâm Tu rồi.
Kết luận là – hai người này đẳng cấp quá cao da mặt quá dày, chủ động khiêu khích ắt sẽ dẫn đến kết cục thê thảm, cô vẫn nên thành thành thật thật đóng vai nấm hương mới tốt.
…
Bữa tiệc gia đình nho nhỏ chính thức bắt đầu, ông cụ bà cụ việc nhân đức không nhường ai ngồi ngay vào ghế chủ, gia đình con trai bốn người ngồi bên trái gia đình con gái bốn người ngồi bên phải, nhìn đội hình kia không chỉ là lực lượng ngang bằng nhân số tương đương thôi đâu – mà căn bản chính là một hình đối xứng!
Chu Mộc yên lặng giương mắt yên lặng YY – cả gia đình này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài nếu sóng vai sắp xếp theo thứ tự đâu ra đấy… Đâu chỉ là đơn giản là ánh vàng lấp lánh phong cách vạn phần – cả mặt đất cũng phải chấn động ba lần ấy chứ.
Khí thế ấy mà… Học không nổi.
Có thể nắm chắc được khẩu vị của ông cụ An xưa nay luôn kén ăn, tay nghề của bà cụ tuyệt đối không phải khoe khoang. Vừa mới lên bàn, bốn đĩa điểm tâm nhẹ được bưng lên đầu tiên, ngay sau đó – chim trả kim ngọc, cẩm ngọc sinh hương, thịt viên rán khô, tôm chiên giòn, rau trộn, bì heo thủy tinh… , mười món ăn bày đầy một bàn lớn, hương thơm nức mũi khỏi phải nói, chỉ ngồi tại chỗ mà ngửi, con sâu trong bụng cũng phải lăn lộn biểu tình rồi.
Trưởng bối chưa động đũa, người trên bàn không ai dám nhúc nhích.
“Hôm nay toàn người một nhà ngồi với nhau cả, cần gì nhiều quy củ thế hả… Ăn cơm!” Ông cụ An ra lệnh một tiếng, mọi người quanh bàn bấy giờ mới lần lượt bưng bát lên.
“Tiểu Mộc, ăn nhiều vào con.” Con dâu mới vào cửa đương nhiên là cần chăm sóc đủ đường, bát cơm của Chu Mộc mới bưng lên một lát, mấy đôi đũa từ bốn phương tám hướng liền tới tấp tiếp đồ ăn.
Mình phải “đại đỗ năng dung” đến mức nào đây … Chu Mộc vừa tươi cười cảm ơn các vị trưởng bối vừa nhịn không được rầu rĩ trong lòng.
*trích từ câu “Đại đỗ năng dung, dung thế gian nan dung chi sự. Hàm nhan vi tiếu, tiếu thế gian nan tiếu chi nhân”, nghĩa là “Cái bụng lớn có thể dung chứa những việc mà người đời không dung chứa được. Miệng nở nụ cười mỉm với những điều mà người đời khó có thể mỉm cười được.”
“Nhìn xem, không gì vui bằng người một nhà chúng ta cùng một chỗ…” Bà cụ vui vẻ vỗ tay, ánh mắt cũng không nhịn được liếc qua cháu gái và cháu dâu mới vào cửa của nhà mình, “Một nhà ba thế hệ, ừ… Giờ Tiểu Tu với Tiểu Mộc cũng kết hôn rồi, lại một mong muốn trở thành hiện thực. Trước mắt, trong đầu hai người già chúng ta cũng chỉ còn có một ước ao thôi…” Nói xong bà cụ cười toe toét, chuyển mắt một cái, sau đó cả ánh mắt của con gái An Dĩnh cùng con dâu Trương Hân đều rơi xuống trên người Chu Mộc và An Hòa –
“Tiểu Mộc, An An, hai đứa bọn con định khi nào thì cho chúng ta cảm thụ niềm vui một nhà bốn thế hệ hả?”
“Phụt… Khụ khụ…” An Hòa đang uống canh thì sặc, đầu đũa của Chu Mộc cũng không khống chế được “cạch –” một tiếng khẽ gõ xuống mặt bàn.
Khăn tay được chuyển sang, Hứa Úy ngồi bên cạnh An Hòa vội vàng vuốt lưng cho bà xã đại nhân nhà mình.
Mà bên kia, Lâm Tu cũng kéo khóe miệng, ánh mắt bất giác liếc về phía Chu Tiểu Mèo.
Chẳng lẽ sắp phải mở một màn tỷ thí về tốc độ và cường độ giữa anh với Hứa Úy? ? ?
Ặc… Khụ khụ…
An Hòa bị sặc chết đi sống lại, mặt tức thì đỏ bừng lên. Mà Chu Mộc bên cạnh hiển nhiên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cái mặt đỏ kia sắp vượt qua đèn nê ông luôn rồi.
“Cũng đâu phải ra chỉ thị tác chiến cho các con, khẩn trương cái gì.” Tổng BOSS nhà họ An lên tiếng: “Không có ý thúc giục bọn con đâu, chỉ là nhắc nhở một chút thôi… Vấn đề cá nhân giải quyết xong rồi, cũng nên bắt kịp những tiến độ khác. Phải nắm cho chắc mới được.”
Bà cụ không phải thúc giục thì là cái chi… Bốn đương sự nhất thời im thin thít.
“Tiểu Tu, Úy Tử, bao giờ đi nhớ mang hai cái túi treo trên cửa về cho vợ nhé.”
“Đấy là?” Lâm Tu cùng Hứa Úy cùng quay đầu lại.
“Không có gì.” An Quốc Huân cùng bạn già nhìn nhau cười, “Mấy thứ bảo vệ sức khỏe ấy mà.”
…
Lúc về nhà vào cửa bật đèn mở túi, nhìn vào mấy thứ trong túi kia, Chu Mộc quẫn bách, Lâm Tu bật cười.
Cái gọi là bảo vệ sức khỏe… Số lượng này… Có phải cũng quá kinh người rồi không?
Chỉ như vậy thì đã đành, mấu chốt là, mấy thứ bảo vệ sức khỏe này, phạm vi “bảo vệ” có phải quá hạn hẹp rồi không?
Tổ yến, canxi, vitamin E, vitamin B11…
Đây… Rốt cuộc là bảo vệ sức khoẻ hay là an thai? !
Chu Mộc nhất thời vạch đen đầy đầu.
Lâm Tu vẫn cứ ở một bên cười khẽ, Chu Mộc thở phì phì quay đầu, vừa ngước mắt lại thấy anh đang cho mình ánh mắt hơi có chút ám muội.
“Nếu không hai bọn mình thuận theo ý dân đi…” Bóng dáng tuấn tú thong thả bước lại gần, Lâm Tu thuận thế ôm Chu Mộc vào trong lòng từ sau lưng. “Em thấy thế nào?”
Đôi môi mỏng mang theo hơi ấm khẽ ngậm lấy vành tai Chu Mộc, cánh tay thon dài mạnh mẽ của Lâm Tu ôm bên eo cô, không lỏng không chặt, không lơi không siết, ngón tay thon dài cũng dịu dàng đan vào từng ngón tay mình.
Nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa, rục rịch dấy lên, không chỉ có bộ phận nào đó trên người, mà còn là cảm giác ngày càng rõ rệt mà bọn họ mang đến cho nhau.
Lâm Tu khẽ ôm eo Chu Mộc kéo cô tới gần, một tay chuyển lên, tay kia thì hạ xuống, thắt lưng hơi gập lại, cúi đầu, chân Lâm Tu khẽ dùng sức, người trong lòng đã bị anh bế bổng lên.
Lâm Tu chỉ vài bước đã tiến tới phòng tắm, sau khi bật đèn kéo cửa, anh để Chu Mộc dựa vào tường, vươn tay mở vòi hoa sen.
“Ào –”, ngay lúc Chu Mộc còn chưa kịp phản ứng, nước từ vòi hoa sen đã trút xuống. Đôi mắt mở to thoáng chốc phủ đầy hơi nước, bất chấp quần áo mình chỉ trong giây lát đã bị xối ướt một mảng lớn, Chu Mộc vừa muốn giơ tay lau nước trên mặt, hai tay lại bị Lâm Tu nắm lấy.
Đôi môi ấm mềm phủ lên, nương theo dòng nước cạy mở khớp hàm Chu Mộc, còn có đầu lưỡi linh hoạt của Lâm Tu.
Dòng nước mới phun xuống còn có cảm giác mát lạnh, nhưng vào lúc này, Lâm Tu cùng Chu Mộc hoàn toàn không phát hiện ra. Chỉ để mặc dòng nước mát rượi từng chút từng chút thẩm thấu từ ngoài vào trong.
Nước lạnh, nhiệt độ cơ thể nóng rực, lạnh cùng nóng, băng cùng lửa giao hòa. Cả hai người đều ướt sũng, quần áo dán chặt vào da thịt gây cảm giác khó chịu, vào lúc này lại làm cho hai người sinh ra một loại kích động vô cớ.
Tay Lâm Tu luồn vào vạt áo Chu Mộc, đầu ngón tay vừa chạm tới da thịt người nọ liền lập tức cảm giác được một cơn run rẩy rất khẽ cùng một tầng da gà tinh mịn.
Không nghi ngờ gì chuyện đó càng thêm kích thích anh hơn, lòng bàn tay nóng rực chậm rãi áp vào, tay Lâm Tu từ eo Chu Mộc hướng dần lên trên, cuối cùng vòng đến khóa cài áo lót sau bờ lưng trơn bóng của người kia.
Nhận thấy được thứ nóng rực đang chọc vào bụng mình càng lúc càng cứng, Chu Mộc chợt thấy dưới chân như nhũn ra, máu trên mặt cũng bắt đầu có xu thế chảy ngược, mà ngay cả bắp đùi cũng không nhịn được bắt đầu run lên.
Giống như vậy, dù đã thân thiết với anh bao nhiêu lần, lần nào cũng sẽ khẩn trương.
Lúc đã gần như trần trụi, lồng ngực cường tráng của Lâm Tu hơi áp tới, Chu Mộc khẽ cắn khớp hàm rên nhẹ một tiếng, tức thì có loại cảm giác muốn nín thở.
Khi nụ hôn của Lâm Tu lại in lên khóe môi Chu Mộc, cô hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn này. Đôi mắt đen sẫm của Lâm Tu nhìn cô, vừa muốn tiếp tục động tác vừa rồi, tay Chu Mộc lại bám lên vai anh –
Con ngươi sáng trong như lấp loáng ánh lệ, Chu Mộc hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn thật sâu vào đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tu, trong tiếng nước “ào ào”, anh nghe thấy giọng nói hơi run của cô nhẹ nhàng vang lên trong không khí –
“Anh sắp phải đi rồi, đúng không?”
“Tụ họp!” Ông cụ An vừa tháo kính xuống vừa vui sướng nói vào điện thoại bàn: “Phải tụ họp!”
Tuổi tác đã lớn, còn gì có thể làm cho hai ông bà già vui vẻ hơn so với con cháu đầy đàn gia đình sum vầy hạnh phúc?
Thế là, ông cụ An đánh điện thoại, cháu trai, cháu gái đều gọi về không nói, mà ngay cả con dâu con rể cháu dâu cháu rể cũng có mặt đầy đủ.
Hai ông bà già cộng thêm bốn gia đình con cháu, một bàn ngồi đủ mười người, vui thay cảnh một nhà ba thế hệ ngồi chung một bàn.
“Tiểu Dĩnh Tiểu Hân, hai đứa vào phụ mẹ đi. Bữa cơm hôm nay, chúng ta phụ trách!” Bà cụ thân chinh làm thống soái, hừng hực khí thế dẫn con gái và con dâu vào phòng bếp.
“Có lộc ăn rồi!” Đồng chí Hứa Úy không có chút tự giác nào của cháu rể ườn người dựa vào sofa, còn không quên vươn tay ôm vợ mình vào lòng.
“Tôi nói này, lão nhân gia ngài hơi thành thạo nghiệp vụ quá rồi đấy.” Chu Mộc chậc lưỡi liên tục, “Sao thấy lưu loát cứ như nước chảy thành sông ấy nhỉ? Cố tình diễn cảnh buồn nôn cho người khác xem đấy à?”
“Xem kìa, ngài hâm mộ thì cứ nói thẳng! Việc gì phải quanh co lòng vòng khen tôi… Ngại chết đi được.” Hứa Úy vừa nói vừa đanh mặt nhe răng bảo Chu Mộc: “Chẳng phải chồng em cũng ở ngay kia đó sao? Hai đứa mới là buồn nôn…”
“Anh…” Còn chưa phản bác được nửa câu, cổ tay Chu Mộc đã bị kéo một cái, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần cô đã bị ôm đến trên đùi người nọ.
“Ái chà, thật đúng là mạnh mẽ vang dội nói làm là làm!” Hứa Úy nhìn Lâm Tu ra vẻ trầm trồ: “Nhìn xem nhìn xem, ôi chao, tư thế này, chậc chậc — cậu thế này đuổi Anh vượt Mỹ không thành vấn đề!”
“Cảm ơn đã khen.” Lâm Tu nhếch nhếch mày nhìn Hứa Úy, mặt vẫn thản nhiên như thường. “Không đến phiên cậu nói, tôi đây rất hưởng thụ.”
Ấy, a dua theo nhau nữa cơ đấy… Thật quá là vô sỉ.
Vị Hứa nào đó “mồm mép vô địch thiên hạ” híp mắt, cười nham nhở: “Xem đi, đôi vợ chồng già này đúng là tấm gương mẫu mực mà.”
“Ngài vất vả rồi.” Lâm Tu nhướng đuôi lông mày, “Nhưng mà bọn tôi cũng vừa mới thiết đãi cậu ở tiệc cưới, thổ lộ chân tình rồi nhé.”
Muốn tự dát vàng lên mặt mình à? Hừ, không có cửa đâu.
Nhìn hai ông trời con này xỉa xói nhau, An Hòa “xì” một tiếng phì cười, mà Chu Tiểu Mộc thân là một trong số đương sự hiển nhiên đã sắp vùi cả khuôn mặt vào cổ áo Lâm Tu rồi.
Kết luận là – hai người này đẳng cấp quá cao da mặt quá dày, chủ động khiêu khích ắt sẽ dẫn đến kết cục thê thảm, cô vẫn nên thành thành thật thật đóng vai nấm hương mới tốt.
…
Bữa tiệc gia đình nho nhỏ chính thức bắt đầu, ông cụ bà cụ việc nhân đức không nhường ai ngồi ngay vào ghế chủ, gia đình con trai bốn người ngồi bên trái gia đình con gái bốn người ngồi bên phải, nhìn đội hình kia không chỉ là lực lượng ngang bằng nhân số tương đương thôi đâu – mà căn bản chính là một hình đối xứng!
Chu Mộc yên lặng giương mắt yên lặng YY – cả gia đình này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài nếu sóng vai sắp xếp theo thứ tự đâu ra đấy… Đâu chỉ là đơn giản là ánh vàng lấp lánh phong cách vạn phần – cả mặt đất cũng phải chấn động ba lần ấy chứ.
Khí thế ấy mà… Học không nổi.
Có thể nắm chắc được khẩu vị của ông cụ An xưa nay luôn kén ăn, tay nghề của bà cụ tuyệt đối không phải khoe khoang. Vừa mới lên bàn, bốn đĩa điểm tâm nhẹ được bưng lên đầu tiên, ngay sau đó – chim trả kim ngọc, cẩm ngọc sinh hương, thịt viên rán khô, tôm chiên giòn, rau trộn, bì heo thủy tinh… , mười món ăn bày đầy một bàn lớn, hương thơm nức mũi khỏi phải nói, chỉ ngồi tại chỗ mà ngửi, con sâu trong bụng cũng phải lăn lộn biểu tình rồi.
Trưởng bối chưa động đũa, người trên bàn không ai dám nhúc nhích.
“Hôm nay toàn người một nhà ngồi với nhau cả, cần gì nhiều quy củ thế hả… Ăn cơm!” Ông cụ An ra lệnh một tiếng, mọi người quanh bàn bấy giờ mới lần lượt bưng bát lên.
“Tiểu Mộc, ăn nhiều vào con.” Con dâu mới vào cửa đương nhiên là cần chăm sóc đủ đường, bát cơm của Chu Mộc mới bưng lên một lát, mấy đôi đũa từ bốn phương tám hướng liền tới tấp tiếp đồ ăn.
Mình phải “đại đỗ năng dung” đến mức nào đây … Chu Mộc vừa tươi cười cảm ơn các vị trưởng bối vừa nhịn không được rầu rĩ trong lòng.
*trích từ câu “Đại đỗ năng dung, dung thế gian nan dung chi sự. Hàm nhan vi tiếu, tiếu thế gian nan tiếu chi nhân”, nghĩa là “Cái bụng lớn có thể dung chứa những việc mà người đời không dung chứa được. Miệng nở nụ cười mỉm với những điều mà người đời khó có thể mỉm cười được.”
“Nhìn xem, không gì vui bằng người một nhà chúng ta cùng một chỗ…” Bà cụ vui vẻ vỗ tay, ánh mắt cũng không nhịn được liếc qua cháu gái và cháu dâu mới vào cửa của nhà mình, “Một nhà ba thế hệ, ừ… Giờ Tiểu Tu với Tiểu Mộc cũng kết hôn rồi, lại một mong muốn trở thành hiện thực. Trước mắt, trong đầu hai người già chúng ta cũng chỉ còn có một ước ao thôi…” Nói xong bà cụ cười toe toét, chuyển mắt một cái, sau đó cả ánh mắt của con gái An Dĩnh cùng con dâu Trương Hân đều rơi xuống trên người Chu Mộc và An Hòa –
“Tiểu Mộc, An An, hai đứa bọn con định khi nào thì cho chúng ta cảm thụ niềm vui một nhà bốn thế hệ hả?”
“Phụt… Khụ khụ…” An Hòa đang uống canh thì sặc, đầu đũa của Chu Mộc cũng không khống chế được “cạch –” một tiếng khẽ gõ xuống mặt bàn.
Khăn tay được chuyển sang, Hứa Úy ngồi bên cạnh An Hòa vội vàng vuốt lưng cho bà xã đại nhân nhà mình.
Mà bên kia, Lâm Tu cũng kéo khóe miệng, ánh mắt bất giác liếc về phía Chu Tiểu Mèo.
Chẳng lẽ sắp phải mở một màn tỷ thí về tốc độ và cường độ giữa anh với Hứa Úy? ? ?
Ặc… Khụ khụ…
An Hòa bị sặc chết đi sống lại, mặt tức thì đỏ bừng lên. Mà Chu Mộc bên cạnh hiển nhiên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cái mặt đỏ kia sắp vượt qua đèn nê ông luôn rồi.
“Cũng đâu phải ra chỉ thị tác chiến cho các con, khẩn trương cái gì.” Tổng BOSS nhà họ An lên tiếng: “Không có ý thúc giục bọn con đâu, chỉ là nhắc nhở một chút thôi… Vấn đề cá nhân giải quyết xong rồi, cũng nên bắt kịp những tiến độ khác. Phải nắm cho chắc mới được.”
Bà cụ không phải thúc giục thì là cái chi… Bốn đương sự nhất thời im thin thít.
“Tiểu Tu, Úy Tử, bao giờ đi nhớ mang hai cái túi treo trên cửa về cho vợ nhé.”
“Đấy là?” Lâm Tu cùng Hứa Úy cùng quay đầu lại.
“Không có gì.” An Quốc Huân cùng bạn già nhìn nhau cười, “Mấy thứ bảo vệ sức khỏe ấy mà.”
…
Lúc về nhà vào cửa bật đèn mở túi, nhìn vào mấy thứ trong túi kia, Chu Mộc quẫn bách, Lâm Tu bật cười.
Cái gọi là bảo vệ sức khỏe… Số lượng này… Có phải cũng quá kinh người rồi không?
Chỉ như vậy thì đã đành, mấu chốt là, mấy thứ bảo vệ sức khỏe này, phạm vi “bảo vệ” có phải quá hạn hẹp rồi không?
Tổ yến, canxi, vitamin E, vitamin B11…
Đây… Rốt cuộc là bảo vệ sức khoẻ hay là an thai? !
Chu Mộc nhất thời vạch đen đầy đầu.
Lâm Tu vẫn cứ ở một bên cười khẽ, Chu Mộc thở phì phì quay đầu, vừa ngước mắt lại thấy anh đang cho mình ánh mắt hơi có chút ám muội.
“Nếu không hai bọn mình thuận theo ý dân đi…” Bóng dáng tuấn tú thong thả bước lại gần, Lâm Tu thuận thế ôm Chu Mộc vào trong lòng từ sau lưng. “Em thấy thế nào?”
Đôi môi mỏng mang theo hơi ấm khẽ ngậm lấy vành tai Chu Mộc, cánh tay thon dài mạnh mẽ của Lâm Tu ôm bên eo cô, không lỏng không chặt, không lơi không siết, ngón tay thon dài cũng dịu dàng đan vào từng ngón tay mình.
Nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa, rục rịch dấy lên, không chỉ có bộ phận nào đó trên người, mà còn là cảm giác ngày càng rõ rệt mà bọn họ mang đến cho nhau.
Lâm Tu khẽ ôm eo Chu Mộc kéo cô tới gần, một tay chuyển lên, tay kia thì hạ xuống, thắt lưng hơi gập lại, cúi đầu, chân Lâm Tu khẽ dùng sức, người trong lòng đã bị anh bế bổng lên.
Lâm Tu chỉ vài bước đã tiến tới phòng tắm, sau khi bật đèn kéo cửa, anh để Chu Mộc dựa vào tường, vươn tay mở vòi hoa sen.
“Ào –”, ngay lúc Chu Mộc còn chưa kịp phản ứng, nước từ vòi hoa sen đã trút xuống. Đôi mắt mở to thoáng chốc phủ đầy hơi nước, bất chấp quần áo mình chỉ trong giây lát đã bị xối ướt một mảng lớn, Chu Mộc vừa muốn giơ tay lau nước trên mặt, hai tay lại bị Lâm Tu nắm lấy.
Đôi môi ấm mềm phủ lên, nương theo dòng nước cạy mở khớp hàm Chu Mộc, còn có đầu lưỡi linh hoạt của Lâm Tu.
Dòng nước mới phun xuống còn có cảm giác mát lạnh, nhưng vào lúc này, Lâm Tu cùng Chu Mộc hoàn toàn không phát hiện ra. Chỉ để mặc dòng nước mát rượi từng chút từng chút thẩm thấu từ ngoài vào trong.
Nước lạnh, nhiệt độ cơ thể nóng rực, lạnh cùng nóng, băng cùng lửa giao hòa. Cả hai người đều ướt sũng, quần áo dán chặt vào da thịt gây cảm giác khó chịu, vào lúc này lại làm cho hai người sinh ra một loại kích động vô cớ.
Tay Lâm Tu luồn vào vạt áo Chu Mộc, đầu ngón tay vừa chạm tới da thịt người nọ liền lập tức cảm giác được một cơn run rẩy rất khẽ cùng một tầng da gà tinh mịn.
Không nghi ngờ gì chuyện đó càng thêm kích thích anh hơn, lòng bàn tay nóng rực chậm rãi áp vào, tay Lâm Tu từ eo Chu Mộc hướng dần lên trên, cuối cùng vòng đến khóa cài áo lót sau bờ lưng trơn bóng của người kia.
Nhận thấy được thứ nóng rực đang chọc vào bụng mình càng lúc càng cứng, Chu Mộc chợt thấy dưới chân như nhũn ra, máu trên mặt cũng bắt đầu có xu thế chảy ngược, mà ngay cả bắp đùi cũng không nhịn được bắt đầu run lên.
Giống như vậy, dù đã thân thiết với anh bao nhiêu lần, lần nào cũng sẽ khẩn trương.
Lúc đã gần như trần trụi, lồng ngực cường tráng của Lâm Tu hơi áp tới, Chu Mộc khẽ cắn khớp hàm rên nhẹ một tiếng, tức thì có loại cảm giác muốn nín thở.
Khi nụ hôn của Lâm Tu lại in lên khóe môi Chu Mộc, cô hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn này. Đôi mắt đen sẫm của Lâm Tu nhìn cô, vừa muốn tiếp tục động tác vừa rồi, tay Chu Mộc lại bám lên vai anh –
Con ngươi sáng trong như lấp loáng ánh lệ, Chu Mộc hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn thật sâu vào đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tu, trong tiếng nước “ào ào”, anh nghe thấy giọng nói hơi run của cô nhẹ nhàng vang lên trong không khí –
“Anh sắp phải đi rồi, đúng không?”
Tác giả :
Trản Trà