Nước Chảy Thành Sông
Chương 43
“Cốc cốc…” Cùng với một tràng tiếng gõ cửa, giọng nói mang vài phần vui vẻ của mẹ Chu vang lên từ ngoài cửa —
“Xem kìa… Hai cái người này, còn chưa tán gẫu xong hả… Mộc Mộc, Tiểu Tu đến rồi kìa. Con với bố con phân công một đại biểu ra tiếp đón đi.”
“Không sao đâu ạ, bác đừng vội.” Lâm Tu mỉm cười, “Con bây giờ chỉ thừa mỗi thời gian thôi. Không có gì phải vội.”
Chu Mộc đẩy cửa bước ra, dừng lại trước mặt Lâm Tu, giơ tay chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi mở rộng của người nọ, đôi mắt sáng long lanh dịu dàng nhìn chăm chú. Thái độ của Chu Mộc vô cùng thân thiết tự nhiên, giọng nói lại mang vài phần làm nũng —
“Đã bảo đừng đến rồi cơ mà? Lão nhân gia ngài sao tự nhiên lại tâm huyết dâng trào thế hả?”
Lâm Tu nghe vậy rũ mắt tủm tỉm liếc cô một cái, mở miệng không mặn không nhạt nói một câu: “Chẳng có lý do gì cả.”
Ấy, đáp án này quá là không khớp với phỏng đoán ngây thơ đầy mơ mộng của thiếu nữ rồi…
Ngẩng mặt, dẩu mỏ, mắt thấy vị nào đó sẽ đá hậu đuổi người, ai ngờ lúc này Lâm Tu lại thuận thế bắt được bàn tay Chu Mộc còn đặt trên cổ áo mình chưa kịp rút về, lòng bàn tay ấm áp của Lâm Tu dần dần phủ lên, anh nhìn Chu Mộc cười trầm thấp, mãi lâu sau mới nhẹ giọng nói —
“Nhớ em.”
Gà chọi nháy mắt hóa thành chim non, khí thế của Chu Mộc “bụp bụp bụp” xẹp lép, mặt đỏ rần còn không quên lườm Lâm Tu một cái.
Dù trước đó tâm trạng có bức bách cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy người này, dường như toàn bộ những ồn ào náo động bủa vây cô đều có thể tan biến trong nháy mắt.
Đây có phải là chiêu thức giết người trong chớp mắt của người này không nhỉ?
Nhìn cái dáng vẻ hờn dỗi này xem… hết liếc đông rồi lại liếc tây, mẹ Chu đứng một bên không nhịn được nhoẻn miệng cười, dáng vẻ kia đừng nói là mở cờ trong bụng, quả thực là mở cờ khắp chốn mới đúng.
Mẹ Chu giả bộ ho nhẹ một tiếng cắt ngang màn vợ chồng ân ái như ở chỗ không người của hai người kia, bà ngước mắt nhìn Lâm Tu, rồi mới ung dung cười đảo mắt nhìn con gái nói: “Mộc Mộc, con ra đây với mẹ, để Tiểu Tu nói chuyện với bố con một lát.”
…
“Mẹ, mẹ gọi con vào phòng làm gì?” Mắt thấy sắp phải lập gia đình, Chu Mộc gần đây quấn người vô cùng, cô nhếch nhếch lông mày rề rà ghé vào tai mẹ Chu đầy vẻ đê tiện, cất giọng bé tí như tiếng muỗi: “Sắp lấy chồng rồi, chẳng lẽ… Mẹ muốn truyền thụ bí thuật khuê phòng cho con?”
“Bốp —” cái trán của người nào đó ăn một phát đập không nhẹ không nặng.
Mẹ Chu vừa bực vừa buồn cười trừng cô, sau đó nhẹ nhàng liếc con gái ung dung mở miệng nói —
“Cái đấy mà con còn cần mẹ dạy à?”
Phụt — Chu Mộc đang uống nước thì sặc, dáng vẻ ho khan như thể tức khắc sẽ buông tay giã từ nhân gian.
“Ái chà, bị mẹ nói trúng rồi à?” Người cười xấu xa lần này biến thành mẹ Chu, “Yên tâm đi. Tư tưởng mẹ thoáng lắm.”
Tư tưởng thoáng… Ặc…
Ánh mắt mờ ám mang chút sắc hồng kia là thế nào? !
Cái dáng vẻ không ngừng liếc cổ mình rồi cười kia lại là thế nào…
Chờ đã, cần cổ? ? ?
Chu Mộc kinh hồn táng đảm run rẩy giơ tay che cổ, chỉ sợ chính mình quay đầu đối mặt với chiếc gương là có thể nhìn thấy dấu ấn dâu tây đỏ tươi chói mắt kia…
Rỗng tuếch.
“Phù —” Chu Mộc đem trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng cẩn thận nhét lại vào trong ngực. Vừa quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt giễu cợt của mẹ Chu.
Chu Tiểu Mèo nhất thời xấu hổ quẫn bách muốn cào tường — phận con cháu da mặt mỏng, làm sao chịu nổi mẹ đùa giỡn như vậy hả! ! !
Giơ tay dí nhẹ trán Chu Mộc ý bảo cô thả lỏng, mẹ Chu chỉ chỉ một đống hòm đồ chồng chất bên cạnh giường.
“Nghĩ chẳng mấy chốc là con gả đi làm vợ người ta rồi, mẹ với bố con mua cho con thêm vài thứ. Đều là những thứ dùng được cả — đám trẻ tuổi bọn con cả ngày chạy đông chạy tây, sợ là không chu đáo…” Mẹ Chu khẽ vuốt tóc Chu Mộc rồi nói tiếp: “Tiểu Tu tuy rằng cẩn thận, nhưng dù sao phần lớn thời gian đều ở trong doanh trại, con ở nhà một mình cũng đừng cẩu thả nữa, con gái thì phải biết chăm sóc mình một chút…”
“Dạ dạ dạ…” Mắt thấy công tác tư tưởng thao thao bất tuyệt lại được khai triển, Chu Mộc cuống quít gật đầu không ngừng, gật đầu xong lại ngẩng mặt nhìn mẹ Chu nhe răng nói: “Mẹ, thế này là mẹ chuẩn bị của hồi môn cho con đấy à?”
“Không ngờ trong cảm nhận của mình con đáng giá ít vậy sao?” Mẹ Chu cười khẽ, “Nói đến của hồi môn — “
Nói xong mẹ Chu xoay người, kéo một cái hòm nhỏ từ ngăn dưới cùng của tủ đầu giường ra.
Điệu bộ này sao mà giống như cất giấu két sắt có mật mã bảo mật tối cao thế nhỉ?
Nhìn cái hòm có bề ngoài bí hiểm kia, Chu Mộc thấy nhiều hiểu rộng hơi có chút sững sờ.
Lẽ nào trong này có chứa bảo vật gia truyền trong truyền thuyết thật sao?
“Tạch tạch” nhập mật mã xong, mẹ Chu nhẹ nhàng mở nắp hòm ra –
“Roẹt” một tiếng, từng hàng đều tăm tắp theo thứ tự, là một hòm vàng thỏi mãn nhãn.
Chu Mộc nhất thời bị ánh vàng kim rực rỡ kia chiếu mù hai mắt.
“Mẹ đi cướp ngân hàng đấy à?” Vừa buột miệng thốt ra, người nào đó lại ăn đòn lần nữa.
“Chẳng lẽ mẹ lén lún nhận của người khác sau lưng bố…”
“Lại nói bậy nữa là mẹ lấy keo dính mồm con lại đấy.”
“Đừng đừng, con là con gái ruột của mẹ mà.” Chu Mộc thế này mới ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, “Nhưng mẹ giải thích cho con một chút, khí phách như địa chủ mới phất này là từ đâu mà ra được không?”
“Con quá coi thường mẹ rồi có phải không? !” Mẹ Chu cười khẽ, trong mắt chợt vụt qua cảm xúc buồn thương rồi biến mất, “Tốt xấu gì năm đó… Nhà cụ ngoại con cũng là thế gia vọng tộc đấy.”
“Vậy thứ trong cái hòm này là…”
“Ừ.” Mẹ Chu gật đầu khẳng định suy đoán của con gái, “Bà ngoại con mềm lòng, không đành lòng để mẹ đi theo bố con chịu khổ… Trước khi mẹ đi bà lén dúi cái hòm này cho mẹ. Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn giữ nó lại, chính là chờ đến một ngày, có thể tặng cho con làm của hồi môn.”
Chu Mộc há hốc miệng, vừa muốn lên tiếng, còn chưa nói đã chợt bị mẹ cắt ngang –
“Không được nói không cần. Chọc giận mẹ là một ngày nào đó mẹ sẽ tới tiệm vàng nấu chảy hết cái đống này, sau đó đánh vài bộ nhẫn vòng vàng to tướng đeo vào tay vào cổ con đấy!”
Nhẫn vàng… Chu Mộc run run hàng mi mặc sức tưởng tượng một chút dáng vẻ mình đeo vàng đội bạc ngọc bội leng keng…
Tạm thời không nói đến chuyện Chu Mộc cô có thích đeo trang sức bằng vàng lên người hay không, số lượng đồ sộ này có thể đúc thành bao nhiêu loại trang sức cũng gác qua một bên chưa nói… Nhưng chỉ tưởng tượng chính mình vô cùng có khả năng biến thành một cây vàng di động cả người lấp lánh, Chu Mộc nhất thời liền không dám ho he.
Khóe miệng giật giật, đến đuôi mắt của Chu Mộc cũng bắt đầu run rẩy — con có thể không kinh khủng như thế có được không? !
…
Về nhà, lên lầu. Chu Mộc mở khóa cửa vừa thò chân vào nhà, dép lê còn chưa kịp thay, cả người đã bị vị nào đó phía sau ôm chặt.
Lâm Tu nghiêng người tới, hơi thở tươi mát ấm áp ùa tới, Chu Mộc bị anh ôm thật chặt, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là hơi thở và xúc cảm khiến tim người ta đổ trống dồn của anh.
Dạo gần đây, bọn họ luôn là như thế.
Lâm Tu giữ hai tay Chu Mộc, cô không thể động đậy, không có cách nào phản kháng, ngay cả cơ hội tranh thủ đi bật đèn cũng không có.
Một tay Lâm Tu vòng quanh eo Chu Mộc, tay kia thì nhanh chóng lưu loát kéo cửa phòng.
Không câu nệ không cấp bách… Trong phòng khách tối đen như mực, bọn họ ôm hôn nồng nàn mà thân mật.
Hiếm khi có cơ hội như vậy, trong khoảng thời gian này Lâm Tu cùng Chu Mộc hầu như ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng dù là như vậy, bọn họ cũng hận không thể kéo dài thời gian hai người được ở bên nhau.
Hai người cũng không phải kiểu người yêu đương sến rện, nhưng lúc này, bọn họ lại vô cùng quý trọng mỗi một phút giây người kia ở bên cạnh mình.
Là muốn bù cho khoảng trống trước đây, càng là muốn khắc ghi mỗi thời khắc bọn họ được ở trong vòng tay nhau.
Tóc dài tung bay, đầu ngón tay Lâm Tu bắt đầu trượt dần theo gáy Chu Mộc, phần hõm vào trên cột sống Chu Mộc cũng theo động tác ngày càng thành thạo của Lâm Tu mà run lên nhè nhẹ, một bàn tay lần vào dưới vạt áo, Lâm Tu áp sát cơ thể vào Chu Mộc thêm vài phần, cùng lúc đó, nhịp thở của hai người bắt đầu theo động tác của anh mà trở nên dồn dập hơn.
Không khí chung quanh bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa trong lòng Lâm Tu cũng lần lượt bốc lên, chân dài ép sát, chỉ một vài động tác anh đã khiến tiếng rên trầm thấp bật ra từ cổ họng Chu Mộc, Chu Mộc vô thức lùi về phía sau, cơ thể lại bỗng nhiên quay cuồng, Lâm Tu ôm chặt eo cô âm thầm dùng sức bế bổng cô lên, ai ngờ lúc này chính mình lại vấp chân một cái, cuối cùng dùng tư thế bảo vệ Chu Mộc ngã lăn ra đất.
Lâm Tu day thái dương đứng dậy đi bật đèn, nhìn túi lớn túi nhỏ rương hòm ngồn ngộn trong phòng khách, anh tức khắc hiểu rõ trong lòng.
“Là mấy người bác Dĩnh tới phải không?” Mặt Chu Mộc vẫn nóng ran, lúc này đỏ hây hây cực kỳ khiến người ta yêu thích.
“Ừ.” Lâm Tu gật đầu, “Nói đến mới nhớ, anh quên khuấy mất chuyện này… Chiều nay mẹ mới gọi điện cho anh.”
Phụ huynh luôn lo lắng đủ điều cho con cái. Đệm chăn, ga giường, đồ làm bếp, quần áo… Lớn như thiết bị điện gia dụng, nhỏ như muỗng bát nồi chậu, trong phòng khách túi này túi nọ chồng chất chật ních, nhìn đống đồ vật sặc sỡ đủ loại như ngọn núi nhỏ, Chu Mộc và Lâm Tu nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
“Chỗ mẹ em còn một đống lớn nữa cơ… Anh phải mau chóng dọn chỗ đi, sắp tới em còn phải chuyển mấy cái hòm đấy về nữa.”
“Chậc…” Lâm Tu nhướng mày cong môi cười khẽ với Chu Mộc, “Rốt cuộc vẫn là đại gia đình theo chủ nghĩa xã hội ấm áp hơn… Đồ thường dùng hay không thường dùng, xa xỉ hay không xa xỉ cha mẹ hai nhà cũng chuẩn bị đầy đủ hết cho chúng ta rồi, cuộc sống sau này của hai chúng ta thể nào cũng xuôi chèo mát mái tràn đầy lạc thú*…”
*Nguyên gốc ở đây Lâm Tu dùng cụm 声色犬马— thanh sắc khuyển mã: thanh trong âm thanh, chỉ tiếng ca tiếng nhạc, sắc trong mỹ sắc, khuyển — thú nuôi chó của người giàu, mã — cưỡi ngựa, cả cụm này chỉ lối sống xa hoa phóng túng thối nát của giai cấp thống trị trước đây.
“…” Chu Mộc quơ một gói băng vệ sinh trong cái túi bên cạnh, đập vào trán Lâm Tu, “Luyên thuyên! Anh lại mới đến chỗ Hứa Úy hú hí phải không?”
“Nó là tình nhân tốt của anh… Không đến sao được.” Nói xong Lâm Tu tiện tay đón lấy thứ vừa bị Chu Mộc ném tới, “Thứ này mà mẹ anh cũng chuẩn bị cho em à?”
“Ừ.” Chu Mộc xoa xoa mi tâm cực kỳ xấu hổ quẳng một gói to khác cho Lâm Tu, “Bác Dĩnh còn chuẩn bị cả phần của anh nữa đây này.”
Anh? Băng vệ sinh? Lâm Tu nhướng mày.
Chu Mộc mắt điếc tai ngơ.
Lâm Tu thoáng nhìn qua chỗ dán miệng túi, khi anh trông thấy thứ đồ bảo hộ nhập khẩu bao bì khác lạ, màu sắc rực rỡ đầy trong túi, khóe miệng xinh đẹp nháy mắt liền nhếch lên.
“Mộc Mộc, anh phải đính chính lại một chút, cái thứ trong túi này, trăm phần trăm là ba anh mua.”
Tiếng nói vừa dứt, cách đó N mét, Lâm Thuật Chương đang ở trong nhà xem bóng đá bỗng hắt hơi một cái nghiêng trời lệch đất.
“Xem kìa… Hai cái người này, còn chưa tán gẫu xong hả… Mộc Mộc, Tiểu Tu đến rồi kìa. Con với bố con phân công một đại biểu ra tiếp đón đi.”
“Không sao đâu ạ, bác đừng vội.” Lâm Tu mỉm cười, “Con bây giờ chỉ thừa mỗi thời gian thôi. Không có gì phải vội.”
Chu Mộc đẩy cửa bước ra, dừng lại trước mặt Lâm Tu, giơ tay chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi mở rộng của người nọ, đôi mắt sáng long lanh dịu dàng nhìn chăm chú. Thái độ của Chu Mộc vô cùng thân thiết tự nhiên, giọng nói lại mang vài phần làm nũng —
“Đã bảo đừng đến rồi cơ mà? Lão nhân gia ngài sao tự nhiên lại tâm huyết dâng trào thế hả?”
Lâm Tu nghe vậy rũ mắt tủm tỉm liếc cô một cái, mở miệng không mặn không nhạt nói một câu: “Chẳng có lý do gì cả.”
Ấy, đáp án này quá là không khớp với phỏng đoán ngây thơ đầy mơ mộng của thiếu nữ rồi…
Ngẩng mặt, dẩu mỏ, mắt thấy vị nào đó sẽ đá hậu đuổi người, ai ngờ lúc này Lâm Tu lại thuận thế bắt được bàn tay Chu Mộc còn đặt trên cổ áo mình chưa kịp rút về, lòng bàn tay ấm áp của Lâm Tu dần dần phủ lên, anh nhìn Chu Mộc cười trầm thấp, mãi lâu sau mới nhẹ giọng nói —
“Nhớ em.”
Gà chọi nháy mắt hóa thành chim non, khí thế của Chu Mộc “bụp bụp bụp” xẹp lép, mặt đỏ rần còn không quên lườm Lâm Tu một cái.
Dù trước đó tâm trạng có bức bách cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy người này, dường như toàn bộ những ồn ào náo động bủa vây cô đều có thể tan biến trong nháy mắt.
Đây có phải là chiêu thức giết người trong chớp mắt của người này không nhỉ?
Nhìn cái dáng vẻ hờn dỗi này xem… hết liếc đông rồi lại liếc tây, mẹ Chu đứng một bên không nhịn được nhoẻn miệng cười, dáng vẻ kia đừng nói là mở cờ trong bụng, quả thực là mở cờ khắp chốn mới đúng.
Mẹ Chu giả bộ ho nhẹ một tiếng cắt ngang màn vợ chồng ân ái như ở chỗ không người của hai người kia, bà ngước mắt nhìn Lâm Tu, rồi mới ung dung cười đảo mắt nhìn con gái nói: “Mộc Mộc, con ra đây với mẹ, để Tiểu Tu nói chuyện với bố con một lát.”
…
“Mẹ, mẹ gọi con vào phòng làm gì?” Mắt thấy sắp phải lập gia đình, Chu Mộc gần đây quấn người vô cùng, cô nhếch nhếch lông mày rề rà ghé vào tai mẹ Chu đầy vẻ đê tiện, cất giọng bé tí như tiếng muỗi: “Sắp lấy chồng rồi, chẳng lẽ… Mẹ muốn truyền thụ bí thuật khuê phòng cho con?”
“Bốp —” cái trán của người nào đó ăn một phát đập không nhẹ không nặng.
Mẹ Chu vừa bực vừa buồn cười trừng cô, sau đó nhẹ nhàng liếc con gái ung dung mở miệng nói —
“Cái đấy mà con còn cần mẹ dạy à?”
Phụt — Chu Mộc đang uống nước thì sặc, dáng vẻ ho khan như thể tức khắc sẽ buông tay giã từ nhân gian.
“Ái chà, bị mẹ nói trúng rồi à?” Người cười xấu xa lần này biến thành mẹ Chu, “Yên tâm đi. Tư tưởng mẹ thoáng lắm.”
Tư tưởng thoáng… Ặc…
Ánh mắt mờ ám mang chút sắc hồng kia là thế nào? !
Cái dáng vẻ không ngừng liếc cổ mình rồi cười kia lại là thế nào…
Chờ đã, cần cổ? ? ?
Chu Mộc kinh hồn táng đảm run rẩy giơ tay che cổ, chỉ sợ chính mình quay đầu đối mặt với chiếc gương là có thể nhìn thấy dấu ấn dâu tây đỏ tươi chói mắt kia…
Rỗng tuếch.
“Phù —” Chu Mộc đem trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng cẩn thận nhét lại vào trong ngực. Vừa quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt giễu cợt của mẹ Chu.
Chu Tiểu Mèo nhất thời xấu hổ quẫn bách muốn cào tường — phận con cháu da mặt mỏng, làm sao chịu nổi mẹ đùa giỡn như vậy hả! ! !
Giơ tay dí nhẹ trán Chu Mộc ý bảo cô thả lỏng, mẹ Chu chỉ chỉ một đống hòm đồ chồng chất bên cạnh giường.
“Nghĩ chẳng mấy chốc là con gả đi làm vợ người ta rồi, mẹ với bố con mua cho con thêm vài thứ. Đều là những thứ dùng được cả — đám trẻ tuổi bọn con cả ngày chạy đông chạy tây, sợ là không chu đáo…” Mẹ Chu khẽ vuốt tóc Chu Mộc rồi nói tiếp: “Tiểu Tu tuy rằng cẩn thận, nhưng dù sao phần lớn thời gian đều ở trong doanh trại, con ở nhà một mình cũng đừng cẩu thả nữa, con gái thì phải biết chăm sóc mình một chút…”
“Dạ dạ dạ…” Mắt thấy công tác tư tưởng thao thao bất tuyệt lại được khai triển, Chu Mộc cuống quít gật đầu không ngừng, gật đầu xong lại ngẩng mặt nhìn mẹ Chu nhe răng nói: “Mẹ, thế này là mẹ chuẩn bị của hồi môn cho con đấy à?”
“Không ngờ trong cảm nhận của mình con đáng giá ít vậy sao?” Mẹ Chu cười khẽ, “Nói đến của hồi môn — “
Nói xong mẹ Chu xoay người, kéo một cái hòm nhỏ từ ngăn dưới cùng của tủ đầu giường ra.
Điệu bộ này sao mà giống như cất giấu két sắt có mật mã bảo mật tối cao thế nhỉ?
Nhìn cái hòm có bề ngoài bí hiểm kia, Chu Mộc thấy nhiều hiểu rộng hơi có chút sững sờ.
Lẽ nào trong này có chứa bảo vật gia truyền trong truyền thuyết thật sao?
“Tạch tạch” nhập mật mã xong, mẹ Chu nhẹ nhàng mở nắp hòm ra –
“Roẹt” một tiếng, từng hàng đều tăm tắp theo thứ tự, là một hòm vàng thỏi mãn nhãn.
Chu Mộc nhất thời bị ánh vàng kim rực rỡ kia chiếu mù hai mắt.
“Mẹ đi cướp ngân hàng đấy à?” Vừa buột miệng thốt ra, người nào đó lại ăn đòn lần nữa.
“Chẳng lẽ mẹ lén lún nhận của người khác sau lưng bố…”
“Lại nói bậy nữa là mẹ lấy keo dính mồm con lại đấy.”
“Đừng đừng, con là con gái ruột của mẹ mà.” Chu Mộc thế này mới ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, “Nhưng mẹ giải thích cho con một chút, khí phách như địa chủ mới phất này là từ đâu mà ra được không?”
“Con quá coi thường mẹ rồi có phải không? !” Mẹ Chu cười khẽ, trong mắt chợt vụt qua cảm xúc buồn thương rồi biến mất, “Tốt xấu gì năm đó… Nhà cụ ngoại con cũng là thế gia vọng tộc đấy.”
“Vậy thứ trong cái hòm này là…”
“Ừ.” Mẹ Chu gật đầu khẳng định suy đoán của con gái, “Bà ngoại con mềm lòng, không đành lòng để mẹ đi theo bố con chịu khổ… Trước khi mẹ đi bà lén dúi cái hòm này cho mẹ. Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn giữ nó lại, chính là chờ đến một ngày, có thể tặng cho con làm của hồi môn.”
Chu Mộc há hốc miệng, vừa muốn lên tiếng, còn chưa nói đã chợt bị mẹ cắt ngang –
“Không được nói không cần. Chọc giận mẹ là một ngày nào đó mẹ sẽ tới tiệm vàng nấu chảy hết cái đống này, sau đó đánh vài bộ nhẫn vòng vàng to tướng đeo vào tay vào cổ con đấy!”
Nhẫn vàng… Chu Mộc run run hàng mi mặc sức tưởng tượng một chút dáng vẻ mình đeo vàng đội bạc ngọc bội leng keng…
Tạm thời không nói đến chuyện Chu Mộc cô có thích đeo trang sức bằng vàng lên người hay không, số lượng đồ sộ này có thể đúc thành bao nhiêu loại trang sức cũng gác qua một bên chưa nói… Nhưng chỉ tưởng tượng chính mình vô cùng có khả năng biến thành một cây vàng di động cả người lấp lánh, Chu Mộc nhất thời liền không dám ho he.
Khóe miệng giật giật, đến đuôi mắt của Chu Mộc cũng bắt đầu run rẩy — con có thể không kinh khủng như thế có được không? !
…
Về nhà, lên lầu. Chu Mộc mở khóa cửa vừa thò chân vào nhà, dép lê còn chưa kịp thay, cả người đã bị vị nào đó phía sau ôm chặt.
Lâm Tu nghiêng người tới, hơi thở tươi mát ấm áp ùa tới, Chu Mộc bị anh ôm thật chặt, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là hơi thở và xúc cảm khiến tim người ta đổ trống dồn của anh.
Dạo gần đây, bọn họ luôn là như thế.
Lâm Tu giữ hai tay Chu Mộc, cô không thể động đậy, không có cách nào phản kháng, ngay cả cơ hội tranh thủ đi bật đèn cũng không có.
Một tay Lâm Tu vòng quanh eo Chu Mộc, tay kia thì nhanh chóng lưu loát kéo cửa phòng.
Không câu nệ không cấp bách… Trong phòng khách tối đen như mực, bọn họ ôm hôn nồng nàn mà thân mật.
Hiếm khi có cơ hội như vậy, trong khoảng thời gian này Lâm Tu cùng Chu Mộc hầu như ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng dù là như vậy, bọn họ cũng hận không thể kéo dài thời gian hai người được ở bên nhau.
Hai người cũng không phải kiểu người yêu đương sến rện, nhưng lúc này, bọn họ lại vô cùng quý trọng mỗi một phút giây người kia ở bên cạnh mình.
Là muốn bù cho khoảng trống trước đây, càng là muốn khắc ghi mỗi thời khắc bọn họ được ở trong vòng tay nhau.
Tóc dài tung bay, đầu ngón tay Lâm Tu bắt đầu trượt dần theo gáy Chu Mộc, phần hõm vào trên cột sống Chu Mộc cũng theo động tác ngày càng thành thạo của Lâm Tu mà run lên nhè nhẹ, một bàn tay lần vào dưới vạt áo, Lâm Tu áp sát cơ thể vào Chu Mộc thêm vài phần, cùng lúc đó, nhịp thở của hai người bắt đầu theo động tác của anh mà trở nên dồn dập hơn.
Không khí chung quanh bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa trong lòng Lâm Tu cũng lần lượt bốc lên, chân dài ép sát, chỉ một vài động tác anh đã khiến tiếng rên trầm thấp bật ra từ cổ họng Chu Mộc, Chu Mộc vô thức lùi về phía sau, cơ thể lại bỗng nhiên quay cuồng, Lâm Tu ôm chặt eo cô âm thầm dùng sức bế bổng cô lên, ai ngờ lúc này chính mình lại vấp chân một cái, cuối cùng dùng tư thế bảo vệ Chu Mộc ngã lăn ra đất.
Lâm Tu day thái dương đứng dậy đi bật đèn, nhìn túi lớn túi nhỏ rương hòm ngồn ngộn trong phòng khách, anh tức khắc hiểu rõ trong lòng.
“Là mấy người bác Dĩnh tới phải không?” Mặt Chu Mộc vẫn nóng ran, lúc này đỏ hây hây cực kỳ khiến người ta yêu thích.
“Ừ.” Lâm Tu gật đầu, “Nói đến mới nhớ, anh quên khuấy mất chuyện này… Chiều nay mẹ mới gọi điện cho anh.”
Phụ huynh luôn lo lắng đủ điều cho con cái. Đệm chăn, ga giường, đồ làm bếp, quần áo… Lớn như thiết bị điện gia dụng, nhỏ như muỗng bát nồi chậu, trong phòng khách túi này túi nọ chồng chất chật ních, nhìn đống đồ vật sặc sỡ đủ loại như ngọn núi nhỏ, Chu Mộc và Lâm Tu nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
“Chỗ mẹ em còn một đống lớn nữa cơ… Anh phải mau chóng dọn chỗ đi, sắp tới em còn phải chuyển mấy cái hòm đấy về nữa.”
“Chậc…” Lâm Tu nhướng mày cong môi cười khẽ với Chu Mộc, “Rốt cuộc vẫn là đại gia đình theo chủ nghĩa xã hội ấm áp hơn… Đồ thường dùng hay không thường dùng, xa xỉ hay không xa xỉ cha mẹ hai nhà cũng chuẩn bị đầy đủ hết cho chúng ta rồi, cuộc sống sau này của hai chúng ta thể nào cũng xuôi chèo mát mái tràn đầy lạc thú*…”
*Nguyên gốc ở đây Lâm Tu dùng cụm 声色犬马— thanh sắc khuyển mã: thanh trong âm thanh, chỉ tiếng ca tiếng nhạc, sắc trong mỹ sắc, khuyển — thú nuôi chó của người giàu, mã — cưỡi ngựa, cả cụm này chỉ lối sống xa hoa phóng túng thối nát của giai cấp thống trị trước đây.
“…” Chu Mộc quơ một gói băng vệ sinh trong cái túi bên cạnh, đập vào trán Lâm Tu, “Luyên thuyên! Anh lại mới đến chỗ Hứa Úy hú hí phải không?”
“Nó là tình nhân tốt của anh… Không đến sao được.” Nói xong Lâm Tu tiện tay đón lấy thứ vừa bị Chu Mộc ném tới, “Thứ này mà mẹ anh cũng chuẩn bị cho em à?”
“Ừ.” Chu Mộc xoa xoa mi tâm cực kỳ xấu hổ quẳng một gói to khác cho Lâm Tu, “Bác Dĩnh còn chuẩn bị cả phần của anh nữa đây này.”
Anh? Băng vệ sinh? Lâm Tu nhướng mày.
Chu Mộc mắt điếc tai ngơ.
Lâm Tu thoáng nhìn qua chỗ dán miệng túi, khi anh trông thấy thứ đồ bảo hộ nhập khẩu bao bì khác lạ, màu sắc rực rỡ đầy trong túi, khóe miệng xinh đẹp nháy mắt liền nhếch lên.
“Mộc Mộc, anh phải đính chính lại một chút, cái thứ trong túi này, trăm phần trăm là ba anh mua.”
Tiếng nói vừa dứt, cách đó N mét, Lâm Thuật Chương đang ở trong nhà xem bóng đá bỗng hắt hơi một cái nghiêng trời lệch đất.
Tác giả :
Trản Trà