Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Chương 6: Phạm vi cho điểm
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
“Nương tử nhanh lên!” Đường Hạo Dương thật là hưng phấn, cầm trong tay cần câu một đường sôi nổi, chọc tới nha hoàn bọn gia đinh chung quanh ngược lại rút một hồi lãnh khí, chỉ sợ vị tổ tông này lại không để ý rơi vào nước.
Tạ Thanh Kiều cầm lấy sách bước nhanh vội vàng đi theo, đem hắn vững vàng bắt lấy:
“Coi chừng lại rơi xuống, thật sự là người vết sẹo lành đã quên đau nhức.”
“Không đau không đau, nương tử hôn nhẹ cũng không đau.”
Nhìn Đường Hạo Dương mặt cùng ánh mắt thuần khiết, Tạ Thanh Kiều thở dài, nàng là thật không có hiểu sai.
Hôm nay Đường Hạo Dương đề xuất muốn câu cá chơi, Tạ Thanh Kiều vốn là không đồng ý. Mới ra khỏi sự việc kia không có vài ngày, lại để cho hắn gần nước mình là không muốn tại Đường phủ lăn lộn đâu. Bất quá nhìn tướng công mình giống như động vật ánh mắt đáng thương lòng của nàng lại mềm nhũn ra.
Chọn trước nơii an toàn làm cho Đường Hạo Dương ngồi. Ngoại trừ mấy cái nha hoàn bên cạnh, lại an bài ba gia đinh bơi lội vô cùng tốt thay nhau thủ ở bên cạnh hắn, Tạ Thanh Kiều lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cầm lấy bộ sách thi của Đường phủ nữ quyến bắt đầu học học.
“Thê phải thuận theo phu, hiếu kính cha mẹ chồng, dạy dỗ con…” Tạ Thanh Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm. Bên cạnh trên bàn trà nhỏ còn bày đặt thêm vài cuốn sách.
“Thiếu phu nhân, ngài cũng không thể chỉ thấy những thứ này.” Hoa hồng mở ra sách Tạ Thanh Kiều mang ra ngoài:
“Nô tỳ nghe nói lần này lão phu nhân ra chiêu mới.”
“Gì?” Tạ Thanh Kiều bất đắc dĩ xoa xoa mày:
“Có thể hay không có nhấn mạnh đến phạm vi nào?” Nhà ai xuyên qua còn phải như nàng xuất ra tinh thần hăng hái như năm đó thi đại học không? Lão phu nhân, phạm vi thi thật là quá! Cầm kỳ thư họa…không có 1 cái đề chính xác sao?
Nhìn xem Tạ Thanh Kiều mặt than khóc, Hoa hồng an ủi:
“Chớ sợ chớ sợ, trước kia cũng không phải như vậy. Thiếu phu nhân ngài yên tâm, lão phu nhân là sẽ không làm khó ngài.”
Tạ Thanh Kiều mắt bay vùn vụt. Hoa hồng, nô tỳ này xác định đây là đang an ủi mình, không phải là đả kích mình đó chứ?
Lúc trước nàng gả tiến vào, người Đường phủ đối với nàng là người phải rèn luyện hàng ngày quá rõ ràng. Tại lần đầu tiên khảo hạch sau mấy ngày, mọi người Đường phủ thấy ánh mắt của nàng đều mang theo chút ít đồng tình: một người dựa vào bán đậu hũ miễn cưỡng duy trì sinh sống làm sao sẽ còn có thời gian rỗi đi học những thứ thi từ ca phú kia? Này…tại trong mắt Đường đại phu nhân, Tạ Thanh Kiều trình độ văn hóa có thể dùng hai chữ là: biết chữ.
Nhưng là lão phu nhân? Tạ Thanh Kiều thật đúng là không xác định, mình ở trong mắt lão phu nhân đến tột cùng là cái cháu dâu như thế nào. Mặc kệ như thế nào, trước khi thi học là cần thiết. Tạ Thanh Kiều uống một ngụm trà, tiếp tục cùng sách vở phấn đấu.
Đột nhiên, một hồi thét chói tai làm rối loạn suy nghĩ Tạ Thanh Kiều, đợi nàng ngó ra đầu cẩn thận nhìn lên, quyển sách trên tay lập tức rơi trên mặt đất, miệng kinh hãi có thể nhét vào một quả trứng gà! Đường Hạo Dương dây cần câu không biết tại sao rõ ràng quấn ở cổ áo!
“A! ! ! ! Tam thiếu gia, coi chừng!” Đây là Thúy nhi.
“Đại, Đại thiếu phu nhân… ngài coi chừng! !” Đây là lão ma ma của Đại thiếu phu nhân.
“Tránh ra!” Tạ Thanh Kiều bước đi qua, đem nha hoàn thất thần bới qua một bên. Ai cũng không có chú ý cái tam thiếu phu nhân bình thường giọng nhỏ nhẹ, giờ phút này thật nghiêm túc không ngờ.
“Này…!” Tạ Thanh Kiều chỉ vào một cái gia đinh:
“Nhanh dùng cây kéo đem dây cắt bỏ.”
“Cây kéo? ” Lão ma ma thanh âm lập tức cao lên:
“Cẩn thận một chút, đây chính là Đại thiếu phu nhân a!”
Kể cả là Thiên Vương lão tử, vậy cũng phải dùng cây kéo đem dây câu cắt đoạn! Tạ Thanh Kiều trừng lão ma ma kia một cái.
Đang khi gia đinh đem cây kéo lấy ra Đường Hạo Dương không biết tại sao dưới chân vừa trợt, trong tay cần câu cũng đi phía trước. Liễu Mạc Như tựu như bị dây câu sống sờ sờ lôi đi
“Tõm” một tiếng rơi vào trong hồ.
Lần này, xong!
Đường Hạo Dương bị Liễu Mạc Như theo quán tính thuận thế cũng hướng trong hồ nước kéo đi, vài người nha hoàn nhát gan lập tức sợ khóc ra thành tiếng. Tạ Thanh Kiều tay mắt lanh lẹ chạy như bay, một tay túm hắn vững vàng bắt lấy dùng sức kéo trở về, hai người nặng nề té trên mặt đất, cần câu kia đã sớm trơn vào trong nước.
“Cứu người!” Bị Đường Hạo Dương áp dưới thân thể là Tạ Thanh Kiều không quên hướng phía bên cạnh gia đinh sững sờ hô. Gia đinh cuối cùng là phục hồi tinh thần, vội vàng nhảy xuống nước đem Liễu Mạc Như đã sớm mất hồn phách mang lên.
Liễu Mạc Như nằm ở trên giường run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch một mảnh nôn nước ho khan, hù dọa một phòng nha hoàn đã sớm quỳ trên mặt đất.
“Đại thiếu phu nhân là bị kinh sợ, thêm nước hồ hàn khí quá nặng, cho nên khí huyết không lưu thông.” Lang trung dè dặt nói, không ngừng lau mồ hôi. Những ngày này hắn luôn bị Đường phủ tài đại khí thô mời đến, lại luôn bị một phòng nữ nhân nhìn chăm chú, hơn nữa khách hàng của hắn triệu chứng cũng đều đồng dạng – – rơi xuống nước bị bệnh thương hàn. Hắn cảm thấy kiếp sống nghề nghiệp của mình tựa hồ muốn co lại ngắn thêm chút.
Vệ Tư Đình nhìn thoáng qua Đường đại phu nhân bên cạnh, thấy nàng gật gật đầu liền đối với lang trung nói:
“Kính xin tiên sinh bốc thuốc đi, khổ cực ngài rồi.”
Chờ lang trung đi, lão ma ma của Liễu Mạc Như vội vàng quỳ xuống bên chân đại phu nhân:
“Đại phu nhân, thiếu phu nhân của ta…”
Không đợi nàng nói xong, Đường đại phu nhân nhẹ nhìn nàng một cái:
” Hảo dưỡng bệnh, nếu là thiếu cái gì ma ma liền đi khố phòng lấy, nếu khố phòng không có liền kêu Tư Đình qua ta cầm.” Dứt lời, liền đi.
“Tỷ tỷ hảo dưỡng bệnh, muội sẽ không quấy rầy.”
Liễu Mạc Như nhìn nữ nhân trước mắt này, nỗ lực khắc chế lửa giận trong lòng:
“Đi ra ngoài!” Vệ Tư Đình, hảo một cái Vệ Tư Đình, mới vào cửa vài ngày liền cùng đại phu nhân quen như vậy.
Lão ma ma đỡ Liễu Mạc Như, nàng là lão ma ma của nhà mẹ đẻ Liễu Mạc Như mang đến. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị như vậy, cũng không nhịn đối với kia Vệ Tư Đình hận thấu xương. Lập tức an ủi:
“Thiếu phu nhân, không cần vì kẻ kia mà tức giận. Cô ta chảng qua là lúc đầu có mới mẻ, nếu lâu ngày biết nhân tâm, đại phu nhân sớm muộn sẽ rõ thiếu nãi nãi ngài hiếu tâm.”
“Ta cần bà ta hiểu làm chi? ” Liễu Mạc Như đột nhiên dữ tợn cầm lấy tay lão ma ma quát:
“Ta chỉ muốn Hạo nhiên!”
“Dạ dạ dạ, đại gia cũng sẽ thấy được là ngài tốt. Cái Vệ Tư Đình kia, nàng dù thế nào nhảy lên cũng thành không khí. Tương lai đại gia đương gia cả Đường phủ hậu viện còn không phải là do ngài quản.” Lão ma ma vỗ nhè nhẹ lưng tiểu thư nhà mình, làm cho nàng thuận khí.
So sánh bên kia Tạ Thanh Kiều bên này động tĩnh liền ít hơn nhiều.
“Ta lại không phải cố ý.” Đường Hạo Dương khẽ mím môi, tú mi nhíu lại cùng nhau trong mắt dần dần tràn đầy sương mù:
“Ta nghĩ câu cá lớn, liền đem dây buông dài. Dùng sức hất lên, không nghĩ tới là Mạc Như tẩu là từ nơi nào đi ngang qua…”
Tạ Thanh Kiều trước vẫn nghĩ không thông, lúc ấy là vị đại tẩu kia cách Đường Hạo Dương ba mét, tại sao lại bị dây câu của hắn quấn lên. Thì ra là tiểu tử này rõ ràng học được “Thả câu dài, bắt cá lớn”.
“Chàng đó, ai da…” Vốn định giáo dục Đường Hạo Dương, nhưng eo của nàng! Vừa rồi thoáng cái té không nhẹ tám phần da đều tím. Đường Hạo Dương vội vàng tiến đến bên cạnh Tạ Thanh Kiều:
“Nương tử nàng làm sao vậy? Bị thương sao?” Nói rõ ràng lại khóc lên:
“Thực xin lỗi, Hạo Dương lại đã gây họa, hu hu, thực xin lỗi.”
Tạ Thanh Kiều cảm thấy giờ phút này đầu muốn nổ tung, vội vàng lấy ra khăn lau nước mắt Đường Hạo Dương:
“Chàng đừng khóc nha, nương tử thân thể tốt lắm, không có việc gì.”
Đang nói, âm thanh của Đường đại phu nhân truyền vào:
“Như thế nào bên này cũng không yên ổn! Hạo Dương, nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì!”
Nghe được mẫu thân khiển trách Đường Hạo Dương lập tức bị hù dọa đã ngừng lại nước mắt. Nhưng vành mắt cùng mũi hồng hồng, chọc cho một đám người cảm thấy hắn mới là người bị hại.
“Nương, đại tẩu như thế nào?”
Tạ Thanh Kiều quan tâm hỏi, Đường đại phu nhân như cũ vẻ mặt quý phụ không chút thay đổi:
“Lang trung đã kê thuốc, uống mấy thang thuốc liền không sao.”
Tạ Thanh Kiều thở phào:
“Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi.”
“Hạo Dương không có sao chứ?” Nhìn con trai mình một vẻ muốn khóc lại không dám khóc, Đường phu nhân có chút bất đắc dĩ.
“Không có việc gì.” Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút vẫn là nói ra:
“Hạo Dương bướng bỉnh, chỉ muốn câu con cá lớn, chưa từng nghĩ khi đem cần câu vung ra dây lại quấn vào cổ áo của đại tẩu…”
“Những cái này ta cũng biết, không cần nhiều lời.” Đường đại phu nhân khẽ đưa mắt:
“Đó là một chuyện ngoài ý muốn, hãy để cho nó qua đi. Trong phủ những ngày này con cũng thấy đấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Mấy ngày nữa, con gắng chăm lo cho nó, chuyện này như vậy kết thúc đi.”
“Vâng.”
“Về sau không có việc gì đừng làm cho Hạo Dương tới gần nước đi!”
Tạ Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn một cái đại phu nhân, nàng rốt cuộc vẫn là tin Đường Hạo Dương số mệnh kị nước như lời đồn đại, cuối cùng yên lặng gật đầu nhẹ.
Đường đại phu nhân đi đến trước mặt con mình, trầm mặc một lát, vỗ vỗ vai của hắn liền đi.
Hoa Hồng đem vài hộp dược liệu đại phu nhân mang đến cất kỹ, đỡ Tạ Thanh Kiều trở về phòng. Thúy nhi đang muốn đem Đường Hạo Dương mang về phòng của hắn nhưng không ngờ bị Đường Hạo Dương tránh ra tay.
“Chàng còn không đi về nghỉ?”
“Nương tử, nàng còn đang tức giận phải hông?”
Đường Hạo Dương cúi đầu nhỏ giọng nói ra. Hồi lâu không nghe thấy giọng Tạ Thanh Kiều, tiện đà ngẩng đầu lên phát hiện nàng vẫn nhìn mình chằm chằm trong lòng hắn sinh ra một chút chân tình không hiểu.
“Không có, thiếp không có tức giận.” Tạ Thanh Kiều xoa lên mặt của hắn:
“Thiếp chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Kia ta giúp nàng, trước Hạo Dương bị bệnh nương tử đều liên tục ở cùng Hạo Dương.”
Thúy nhi vừa muốn nói gì, lại bị Hoa hồng dùng cớ sửa sang lại thư phòng kéo sang một bên. Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, nhìn xem tướng công một lòng chỉ nghĩ tới mình, lòng dần dần có tia ấm áp.
Hoa đào tháng ba say hồng nhan, thiếu niên nhà ai trục phong lưu. Nếu như cái tướng công này là một nam tử bình thường, có lẽ sẽ cùng Đường gia đại gia là 1 nam tử phong lưu đi. Mà nàng, như cũ là bán đậu hũ đầu đường, cùng người này không có bất kỳ khả năng cùng xuất hiện.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Thanh Kiều hiện tại lại mệt mỏi vừa đau, dần dần trầm trầm nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ trong đầu trồi lên hình ảnh đại tẩu bối rối lạnh như băng, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Đại tẩu, kỳ thật tẩu rơi vào trong nước cũng tốt. Ít nhất sau lúc lão phu nhân kiểm tra công khóa, nếu tẩu không địch lại Vệ Tư Đình, có thể không phải vừa vặn có cái lý do tốt này sao? Tẩu còn cần phải thật tốt cảm tạ một chút Hạo Dương đó.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy eo của mình tổn thương cũng là một cái cớ thật tốt, Tạ Thanh Kiều vừa lòng thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
“Nương tử nhanh lên!” Đường Hạo Dương thật là hưng phấn, cầm trong tay cần câu một đường sôi nổi, chọc tới nha hoàn bọn gia đinh chung quanh ngược lại rút một hồi lãnh khí, chỉ sợ vị tổ tông này lại không để ý rơi vào nước.
Tạ Thanh Kiều cầm lấy sách bước nhanh vội vàng đi theo, đem hắn vững vàng bắt lấy:
“Coi chừng lại rơi xuống, thật sự là người vết sẹo lành đã quên đau nhức.”
“Không đau không đau, nương tử hôn nhẹ cũng không đau.”
Nhìn Đường Hạo Dương mặt cùng ánh mắt thuần khiết, Tạ Thanh Kiều thở dài, nàng là thật không có hiểu sai.
Hôm nay Đường Hạo Dương đề xuất muốn câu cá chơi, Tạ Thanh Kiều vốn là không đồng ý. Mới ra khỏi sự việc kia không có vài ngày, lại để cho hắn gần nước mình là không muốn tại Đường phủ lăn lộn đâu. Bất quá nhìn tướng công mình giống như động vật ánh mắt đáng thương lòng của nàng lại mềm nhũn ra.
Chọn trước nơii an toàn làm cho Đường Hạo Dương ngồi. Ngoại trừ mấy cái nha hoàn bên cạnh, lại an bài ba gia đinh bơi lội vô cùng tốt thay nhau thủ ở bên cạnh hắn, Tạ Thanh Kiều lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cầm lấy bộ sách thi của Đường phủ nữ quyến bắt đầu học học.
“Thê phải thuận theo phu, hiếu kính cha mẹ chồng, dạy dỗ con…” Tạ Thanh Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm. Bên cạnh trên bàn trà nhỏ còn bày đặt thêm vài cuốn sách.
“Thiếu phu nhân, ngài cũng không thể chỉ thấy những thứ này.” Hoa hồng mở ra sách Tạ Thanh Kiều mang ra ngoài:
“Nô tỳ nghe nói lần này lão phu nhân ra chiêu mới.”
“Gì?” Tạ Thanh Kiều bất đắc dĩ xoa xoa mày:
“Có thể hay không có nhấn mạnh đến phạm vi nào?” Nhà ai xuyên qua còn phải như nàng xuất ra tinh thần hăng hái như năm đó thi đại học không? Lão phu nhân, phạm vi thi thật là quá! Cầm kỳ thư họa…không có 1 cái đề chính xác sao?
Nhìn xem Tạ Thanh Kiều mặt than khóc, Hoa hồng an ủi:
“Chớ sợ chớ sợ, trước kia cũng không phải như vậy. Thiếu phu nhân ngài yên tâm, lão phu nhân là sẽ không làm khó ngài.”
Tạ Thanh Kiều mắt bay vùn vụt. Hoa hồng, nô tỳ này xác định đây là đang an ủi mình, không phải là đả kích mình đó chứ?
Lúc trước nàng gả tiến vào, người Đường phủ đối với nàng là người phải rèn luyện hàng ngày quá rõ ràng. Tại lần đầu tiên khảo hạch sau mấy ngày, mọi người Đường phủ thấy ánh mắt của nàng đều mang theo chút ít đồng tình: một người dựa vào bán đậu hũ miễn cưỡng duy trì sinh sống làm sao sẽ còn có thời gian rỗi đi học những thứ thi từ ca phú kia? Này…tại trong mắt Đường đại phu nhân, Tạ Thanh Kiều trình độ văn hóa có thể dùng hai chữ là: biết chữ.
Nhưng là lão phu nhân? Tạ Thanh Kiều thật đúng là không xác định, mình ở trong mắt lão phu nhân đến tột cùng là cái cháu dâu như thế nào. Mặc kệ như thế nào, trước khi thi học là cần thiết. Tạ Thanh Kiều uống một ngụm trà, tiếp tục cùng sách vở phấn đấu.
Đột nhiên, một hồi thét chói tai làm rối loạn suy nghĩ Tạ Thanh Kiều, đợi nàng ngó ra đầu cẩn thận nhìn lên, quyển sách trên tay lập tức rơi trên mặt đất, miệng kinh hãi có thể nhét vào một quả trứng gà! Đường Hạo Dương dây cần câu không biết tại sao rõ ràng quấn ở cổ áo!
“A! ! ! ! Tam thiếu gia, coi chừng!” Đây là Thúy nhi.
“Đại, Đại thiếu phu nhân… ngài coi chừng! !” Đây là lão ma ma của Đại thiếu phu nhân.
“Tránh ra!” Tạ Thanh Kiều bước đi qua, đem nha hoàn thất thần bới qua một bên. Ai cũng không có chú ý cái tam thiếu phu nhân bình thường giọng nhỏ nhẹ, giờ phút này thật nghiêm túc không ngờ.
“Này…!” Tạ Thanh Kiều chỉ vào một cái gia đinh:
“Nhanh dùng cây kéo đem dây cắt bỏ.”
“Cây kéo? ” Lão ma ma thanh âm lập tức cao lên:
“Cẩn thận một chút, đây chính là Đại thiếu phu nhân a!”
Kể cả là Thiên Vương lão tử, vậy cũng phải dùng cây kéo đem dây câu cắt đoạn! Tạ Thanh Kiều trừng lão ma ma kia một cái.
Đang khi gia đinh đem cây kéo lấy ra Đường Hạo Dương không biết tại sao dưới chân vừa trợt, trong tay cần câu cũng đi phía trước. Liễu Mạc Như tựu như bị dây câu sống sờ sờ lôi đi
“Tõm” một tiếng rơi vào trong hồ.
Lần này, xong!
Đường Hạo Dương bị Liễu Mạc Như theo quán tính thuận thế cũng hướng trong hồ nước kéo đi, vài người nha hoàn nhát gan lập tức sợ khóc ra thành tiếng. Tạ Thanh Kiều tay mắt lanh lẹ chạy như bay, một tay túm hắn vững vàng bắt lấy dùng sức kéo trở về, hai người nặng nề té trên mặt đất, cần câu kia đã sớm trơn vào trong nước.
“Cứu người!” Bị Đường Hạo Dương áp dưới thân thể là Tạ Thanh Kiều không quên hướng phía bên cạnh gia đinh sững sờ hô. Gia đinh cuối cùng là phục hồi tinh thần, vội vàng nhảy xuống nước đem Liễu Mạc Như đã sớm mất hồn phách mang lên.
Liễu Mạc Như nằm ở trên giường run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch một mảnh nôn nước ho khan, hù dọa một phòng nha hoàn đã sớm quỳ trên mặt đất.
“Đại thiếu phu nhân là bị kinh sợ, thêm nước hồ hàn khí quá nặng, cho nên khí huyết không lưu thông.” Lang trung dè dặt nói, không ngừng lau mồ hôi. Những ngày này hắn luôn bị Đường phủ tài đại khí thô mời đến, lại luôn bị một phòng nữ nhân nhìn chăm chú, hơn nữa khách hàng của hắn triệu chứng cũng đều đồng dạng – – rơi xuống nước bị bệnh thương hàn. Hắn cảm thấy kiếp sống nghề nghiệp của mình tựa hồ muốn co lại ngắn thêm chút.
Vệ Tư Đình nhìn thoáng qua Đường đại phu nhân bên cạnh, thấy nàng gật gật đầu liền đối với lang trung nói:
“Kính xin tiên sinh bốc thuốc đi, khổ cực ngài rồi.”
Chờ lang trung đi, lão ma ma của Liễu Mạc Như vội vàng quỳ xuống bên chân đại phu nhân:
“Đại phu nhân, thiếu phu nhân của ta…”
Không đợi nàng nói xong, Đường đại phu nhân nhẹ nhìn nàng một cái:
” Hảo dưỡng bệnh, nếu là thiếu cái gì ma ma liền đi khố phòng lấy, nếu khố phòng không có liền kêu Tư Đình qua ta cầm.” Dứt lời, liền đi.
“Tỷ tỷ hảo dưỡng bệnh, muội sẽ không quấy rầy.”
Liễu Mạc Như nhìn nữ nhân trước mắt này, nỗ lực khắc chế lửa giận trong lòng:
“Đi ra ngoài!” Vệ Tư Đình, hảo một cái Vệ Tư Đình, mới vào cửa vài ngày liền cùng đại phu nhân quen như vậy.
Lão ma ma đỡ Liễu Mạc Như, nàng là lão ma ma của nhà mẹ đẻ Liễu Mạc Như mang đến. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị như vậy, cũng không nhịn đối với kia Vệ Tư Đình hận thấu xương. Lập tức an ủi:
“Thiếu phu nhân, không cần vì kẻ kia mà tức giận. Cô ta chảng qua là lúc đầu có mới mẻ, nếu lâu ngày biết nhân tâm, đại phu nhân sớm muộn sẽ rõ thiếu nãi nãi ngài hiếu tâm.”
“Ta cần bà ta hiểu làm chi? ” Liễu Mạc Như đột nhiên dữ tợn cầm lấy tay lão ma ma quát:
“Ta chỉ muốn Hạo nhiên!”
“Dạ dạ dạ, đại gia cũng sẽ thấy được là ngài tốt. Cái Vệ Tư Đình kia, nàng dù thế nào nhảy lên cũng thành không khí. Tương lai đại gia đương gia cả Đường phủ hậu viện còn không phải là do ngài quản.” Lão ma ma vỗ nhè nhẹ lưng tiểu thư nhà mình, làm cho nàng thuận khí.
So sánh bên kia Tạ Thanh Kiều bên này động tĩnh liền ít hơn nhiều.
“Ta lại không phải cố ý.” Đường Hạo Dương khẽ mím môi, tú mi nhíu lại cùng nhau trong mắt dần dần tràn đầy sương mù:
“Ta nghĩ câu cá lớn, liền đem dây buông dài. Dùng sức hất lên, không nghĩ tới là Mạc Như tẩu là từ nơi nào đi ngang qua…”
Tạ Thanh Kiều trước vẫn nghĩ không thông, lúc ấy là vị đại tẩu kia cách Đường Hạo Dương ba mét, tại sao lại bị dây câu của hắn quấn lên. Thì ra là tiểu tử này rõ ràng học được “Thả câu dài, bắt cá lớn”.
“Chàng đó, ai da…” Vốn định giáo dục Đường Hạo Dương, nhưng eo của nàng! Vừa rồi thoáng cái té không nhẹ tám phần da đều tím. Đường Hạo Dương vội vàng tiến đến bên cạnh Tạ Thanh Kiều:
“Nương tử nàng làm sao vậy? Bị thương sao?” Nói rõ ràng lại khóc lên:
“Thực xin lỗi, Hạo Dương lại đã gây họa, hu hu, thực xin lỗi.”
Tạ Thanh Kiều cảm thấy giờ phút này đầu muốn nổ tung, vội vàng lấy ra khăn lau nước mắt Đường Hạo Dương:
“Chàng đừng khóc nha, nương tử thân thể tốt lắm, không có việc gì.”
Đang nói, âm thanh của Đường đại phu nhân truyền vào:
“Như thế nào bên này cũng không yên ổn! Hạo Dương, nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì!”
Nghe được mẫu thân khiển trách Đường Hạo Dương lập tức bị hù dọa đã ngừng lại nước mắt. Nhưng vành mắt cùng mũi hồng hồng, chọc cho một đám người cảm thấy hắn mới là người bị hại.
“Nương, đại tẩu như thế nào?”
Tạ Thanh Kiều quan tâm hỏi, Đường đại phu nhân như cũ vẻ mặt quý phụ không chút thay đổi:
“Lang trung đã kê thuốc, uống mấy thang thuốc liền không sao.”
Tạ Thanh Kiều thở phào:
“Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi.”
“Hạo Dương không có sao chứ?” Nhìn con trai mình một vẻ muốn khóc lại không dám khóc, Đường phu nhân có chút bất đắc dĩ.
“Không có việc gì.” Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút vẫn là nói ra:
“Hạo Dương bướng bỉnh, chỉ muốn câu con cá lớn, chưa từng nghĩ khi đem cần câu vung ra dây lại quấn vào cổ áo của đại tẩu…”
“Những cái này ta cũng biết, không cần nhiều lời.” Đường đại phu nhân khẽ đưa mắt:
“Đó là một chuyện ngoài ý muốn, hãy để cho nó qua đi. Trong phủ những ngày này con cũng thấy đấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Mấy ngày nữa, con gắng chăm lo cho nó, chuyện này như vậy kết thúc đi.”
“Vâng.”
“Về sau không có việc gì đừng làm cho Hạo Dương tới gần nước đi!”
Tạ Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn một cái đại phu nhân, nàng rốt cuộc vẫn là tin Đường Hạo Dương số mệnh kị nước như lời đồn đại, cuối cùng yên lặng gật đầu nhẹ.
Đường đại phu nhân đi đến trước mặt con mình, trầm mặc một lát, vỗ vỗ vai của hắn liền đi.
Hoa Hồng đem vài hộp dược liệu đại phu nhân mang đến cất kỹ, đỡ Tạ Thanh Kiều trở về phòng. Thúy nhi đang muốn đem Đường Hạo Dương mang về phòng của hắn nhưng không ngờ bị Đường Hạo Dương tránh ra tay.
“Chàng còn không đi về nghỉ?”
“Nương tử, nàng còn đang tức giận phải hông?”
Đường Hạo Dương cúi đầu nhỏ giọng nói ra. Hồi lâu không nghe thấy giọng Tạ Thanh Kiều, tiện đà ngẩng đầu lên phát hiện nàng vẫn nhìn mình chằm chằm trong lòng hắn sinh ra một chút chân tình không hiểu.
“Không có, thiếp không có tức giận.” Tạ Thanh Kiều xoa lên mặt của hắn:
“Thiếp chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Kia ta giúp nàng, trước Hạo Dương bị bệnh nương tử đều liên tục ở cùng Hạo Dương.”
Thúy nhi vừa muốn nói gì, lại bị Hoa hồng dùng cớ sửa sang lại thư phòng kéo sang một bên. Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, nhìn xem tướng công một lòng chỉ nghĩ tới mình, lòng dần dần có tia ấm áp.
Hoa đào tháng ba say hồng nhan, thiếu niên nhà ai trục phong lưu. Nếu như cái tướng công này là một nam tử bình thường, có lẽ sẽ cùng Đường gia đại gia là 1 nam tử phong lưu đi. Mà nàng, như cũ là bán đậu hũ đầu đường, cùng người này không có bất kỳ khả năng cùng xuất hiện.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Thanh Kiều hiện tại lại mệt mỏi vừa đau, dần dần trầm trầm nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ trong đầu trồi lên hình ảnh đại tẩu bối rối lạnh như băng, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Đại tẩu, kỳ thật tẩu rơi vào trong nước cũng tốt. Ít nhất sau lúc lão phu nhân kiểm tra công khóa, nếu tẩu không địch lại Vệ Tư Đình, có thể không phải vừa vặn có cái lý do tốt này sao? Tẩu còn cần phải thật tốt cảm tạ một chút Hạo Dương đó.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy eo của mình tổn thương cũng là một cái cớ thật tốt, Tạ Thanh Kiều vừa lòng thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Lục Tiên