Number 9
Chương 4
04
Trong quá trình khôi phục thân thể, No.9 vẫn bị khóa trên sofa như cũ, cho đến khi xương đùi lành hẳn là có thể tháo tấm ván gỗ cố định xuống.
Sachs tựa nửa người trên khoang truyền, bên cạnh có một thiếu niên mặt đầy tàn nhang ngồi thu lại giống như một con chuột nhỏ, thoạt nhìn cả người tản ra lệ khí không dễ chọc.(*lệ khí: tạm hiểu là không khí u ám)
“Chú à, tôi nghĩ qua mấy ngày vừa rồi chú hẳn đã hiểu rõ rồi chứ.” Cậu nhóc có mái tóc cam đỏ ngắn ngủn đem cái côn điện từng giật đau No.9 ra nghịch nghịch, thứ này ở trên các sao mẹ đã từng cực kì thịnh hành, được Người thi hành sử dụng làm vũ khí giật điện, cũng đã sớm bị đào thải do khoa học kĩ thuật phát triển. Nhưng trong thời đại của vũ khí nóng này, một đao vào tim vẫn nguy hiểm như cũ, chỉ bởi phương pháp dùng đao, nên lực sát thương mới yếu hơn.
“Khu 28 này là địa bàn của tôi, nếu chú nghĩ có thể gây rối ở chỗ này, tôi cũng không ngại lại đập chú thêm trận nữa đâu. Nhưng mà bây giờ chú đã tỉnh lại rồi, sẽ không có sofa thoải mái để nằm nữa. Chú chắc đã phát hiện ở đây không có nước cùng bất cứ thực vật nào sinh trưởng, tất cả đều là hoang mạc, nhưng mà chú cũng không cần lo lắng bị chết khát hay chết đói, bởi vì trước đó, chú sẽ bị bức xạ nhiệt nướng thành thây khô.”
Vì để gia tăng sức thuyết phục trong lời nói của lão đại, Jimmy dùng sức gật đầu, thiết chút nữa gật đến sái cổ.
No.9 vẫn yên lặng như cũ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhưng hắn thả lỏng cơ bắp toàn thân biểu hiện không có ý định công kích, Sachs bĩu môi với Jimmy, tiểu tàn nhang sợ tới mức mồn chữ O chỉ vào chính mình: “Em… em đi????”
“Yên tâm, nếu ông chú bẻ gãy cổ mi, tao tuyệt đối sẽ giúp mi báo thù.”
Jimmy vẻ mặt khóc tang: “Lão đại, đùa vậy không có buồn cười nha……”
“Tao nói để mi cười hử???” Mặt Sachs nổi lên một khí thế không cho phép làm trái, một phát nhét chìa khóa vào tay Jimmy nhát gan.
Tiểu tàn nhang đành phải thành thành thật thật nhận chìa khóa, nơm nớp lo sợ tới gần No.9, vừa đem chìa cắm vào trong ổ khóa, vừa lầu bà lầu bầu: “Chú à, chú xem tôi chăm sóc chú nhiều ngày như vậy, đừng bẻ cổ tôi nha…. Lần trước trúng một cái tát của chú thiếu chút nữa cái mũi tôi bị đập gãy luôn rồi…..” Nó cố gắng nhanh làm cho xong, khổ nỗi cái khóa này sớm đã là đồ cổ, chìa khóa cắm vào trong ổ đều bị rỉ sét, mặc kệ nó vặn thế nào cũng không ra.
Thấy động tác của nó chậm như rùa, bên kia Sachs tính tình không tốt mất hết kiên nhẫn gào lên: “Mày làm cái giề thế hử???”
“A ──” Nó sợ tới mức tay run lên, “cạch” một tiếng thanh thúy, thiệt tốt nha, cái chìa khóa vốn không chắc chắn bị nó bẻ gãy, cứ thế mà nằm luôn trong ổ khóa……….
Sachs im lặng.
“Em…. em không cố ý a………..” Sợ bị bão đại nổi bão, Jimmy luống cuống tay chân bày ra bộ dáng sắp khóc thét.
No.9 vẫn đang nằm im trên sofa đột nhiên giật giật thân, chỗ hai cánh tay bị khóa cứng trên đỉnh đầu đột nhiên dùng lực, dưới da thịt như sắt thép xoay nhanh, nháy mắt bộc lộ một sức bật cực lớn, “rắc rắc” một trận, xiềng xích chỗ giữa hai tay lập tức bị mạnh mẽ giật đứt, hai tay sau khi được tự do lại lần lượt bẻ gãy còng hai bên tay, món “đồ cổ” thoạt nhìn chắc chắn triệt để biến thành sắt vụn.
Jimmy trừng lớn hai mắt nhìn một màn khó tin trước mặt, không đùa chứ? Sao có thể nhẹ nhàng bẻ gãy như thế, như vậy lúc trước xích hắn làm cái khỉ gì?! Tưởng tượng đến những lúc nó ở cạnh No.9, cũng không dưới trăm lần có thể bị hắn mạnh mẽ giựt khóa rồi bẻ gãy cổ, Jimmy đáng thương bị dọa đến mức hai chân nhũn ra.
Sachs hơi nheo cặp mắt có đôi tròng màu trời xanh tỏa sáng nhu hòa kia lại, nhưng cũng không dùng gậy điện để khống chế đối phương.
“Thực có ý tứ. Ông chú, chú so với bọn quân Liên minh có cái đầu hỏng hóc ngu ngốc chỉ biết tuân lệnh kia thì đặc sắc hơn!!”
No.9 cũng không phủ nhận điểm này.
Trong tình huống địch ta chênh lệch quá xa, nếu không có mệnh lệnh chiến đấu tới chết, như vậy cứ cố sức chống lại là không có ý nghĩa. Bảo tồn tính mạng, phục tùng hoàn cảnh, khôi phục sức chiến đấu, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, mới là việc một binh lính thực sự cần làm.
“Được rồi!” Không nhìn tới Jimmy vẻ mặt hoảng sợ biểu tình sắp té xỉu, Sachs lục trong đống thùng hòm xếp chỉnh tề lôi ra một bộ áo phòng hộ, ném cho No.9, “Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài tìm vài thứ hữu dụng đi.”
No.9 đem còng tay bị hắn giật xuống ném lên bàn, mặc bộ quần áo bảo hộ vào, mặc dù có chút không vừa, đặc biệt là chỗ cơ ngực cùng lưng, hoàn toàn bị buộc chặt cứng.
Lần đầu tiên được cho phép bước ra ngoài, nhưng hắn cũng chẳng lo lắng, mỗi bước đều vững vàng.
Cái gọi là thời tiết tốt, căn bản chính là bão cát bốc lên che khuất bầu trời, cuồng phong gào thét thổi quét ở tầng khí quyển, hỗn loạn vần vũ cả tấn cát bụi, đến nỗi như biến thành một tầng mây che lấp ánh sáng của hằng tinh, khiến mặt đất biến thành một mảnh tối tăm u ám, ngược lại lại giúp con người ngăn cản phóng xạ mà không cần đến đồ bảo hộ.
Trong cơn bão cát này hắn thấy được cái gọi là “Khu 28”.
Kì thực nơi này cũng là một khu chứa rác, thượng vàng hạ cám bị đào thải vứt ngập bốn phía, có tên lửa dỡ xuống từ thiết bị phi hành, có lốp xe vận tải cũ kĩ, các máy móc phương tiện chuyên trở vì khoa học kĩ thuật phát triển mà bị bỏ qua, bị đổ chồng lên cùng một chỗ, chúng nó hình thành thành một cánh cổng, nỗi liền thành một bức tường thành hữu hiệu để ngăn cản bão cát thổi quét.
Theo cửa kính xe hoặc phía sau xe trống hốc trống hoác có thể thấy, nhiều ông già, cũng có những đứa bé tuổi còn nhỏ, hiển nhiên thùng xe và những phương tiện phi hành này chính là nơi họ ở. Bên trong thùng xe hay những phương tiện phi hành này cực kì chật hẹp, căn bản là không phải chỗ cho người ở, nhưng đối với sinh hoạt tại hành tinh rác thải cằn cỗi này, so với không có thì loại tài nguyên tiết kiệm này chắc chắn khá thực dụng để là chỗ ở.
Thân là lão đại Sachs ở trong một công cụ phi hành từng rất phổ biến – là máy bay vận tải cỡ lớn có thể đón tới khoảng 150 nghìn lượt khách, sau khi dỡ xuống một loạt những băng ghế ngồi thì không gian được mở rộng ra tương đối nhiều.
Từ những cửa sổ phía sau lộ ra những khuôn mặt mang biểu tình đề phòng chăm chú quan sát No.9, đúng như Sachs nói, dân cư nơi này không hoan nghênh người xa lạ đặc biệt là một tên đàn ông lai lịch không rõ, không chỉ vì hắn khôi ngô cường tránh đến dọa người, mà càng bởi vì đây là loại tinh cầu cằn cỗi, càng nhiều người thì tương đương tài nguyên tiêu hao càng nhiều thêm một phần. Ví dụ ban đầu một cái bánh ngọt thì chia cho a phần, thì bây giờ cái bánh phải chia thêm một phần, tương đương với mình thiếu đi một phần.
Tuy nhiên bởi vì No.9 đứng cùng với Sachs, nên ai cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, dân cư ở khu 28 đều biết, Sachs không phải là một boss tốt tính, sự tình mà cậu quyết định, người phản đối đều phải nói chuyện với nắm đấm cứng rắn của cậu ta trước.
Sachs có thói quen đem tay cắm vào hai túi quần, miệng ngậm một điếu thuốc, hoàn toàn không để ý đến mấy ánh mắt xung quanh, trực tiếp đi tới phía trong dãy nhà. No.9 đi theo phía sau cậu, không nhanh cũng không chậm bảo trì khoảng cách hai bước chân. Đến nỗi Jimmy hoàn toàn một bộ dạng khẩn trương, trực tiếp chạy trước.
Bão cát dường như càng lúc càng lớn, tầm nhìn xa trên mặt đất giảm xuống, bọn họ cơ hồ đi tới cuối cùng, mới thấy một ngôi nhà gỗ đứng sừng sững giữa một đống sắt vụn. Đúng vậy, cái này không phải là một dụng cụ phi hành được cải tạo qua, mà là một căn phòng chân chính dùng gỗ dựng lên. Trên cửa phòng đính một cây thập tự giá, có một người mặc áo choàng màu đen, nhìn qua có vẻ là một bà lão khoảng sáu mươi tuổi đang đứng ở trước cửa.
Bà tóc trắng xóa, trên mặt cùng trên tay đều bị năm tháng để lại những nếp nhăn khắc sâu, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
“Nữ tu Emma!” Jimmy cao hứng chạy lại.
“Hắc! Nhóc Jimmy a!!!” Bà lão vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, “Con tới thật đúng lúc, bữa tối vừa mới chuẩn bị xong.”
Jimmy vẻ mặt chờ mong nhìn về phía bà: “Quá tốt, đêm nay ăn cái gì? Khoai tây?? Hay vẫn là cà chua???”
“Con đúng là cái đồ tham ăn.” Bà lão cười từ ái để cậu vào, lúc quay đầu nhìn Sachs thì nhăn mặt, “Sachs! Lão đã nói bao nhiêu lần không được hút cái thứ xấu xa sinh bệnh này, cậu muốn đem phổi của mình biến thành màu đen sao???”
“Phiền chết đi! Dù tất cả nội tạng của tôi đều bị nhuộm đen thì cũng không phải chuyện của bà.” Sachs tuy rằng bày ra vẻ mặt không cần quản giáo, nhưng lại thành thành thật thật đem điếu thuốc mới hút được một nửa phun ra, rồi mới chĩa tay chỉ chỉ về phía No.9, “Tôi đem gia khỏa này mang tới đây, muốn ăn sống hay nấu tương tùy lão.”
Nói xong nhấc chân chui vào bên trong.
“Nói cái gì vậy!! Đứa nhỏ này thật là….” Bà lão rất bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt càng nhiều bao dung, bà nhìn về phía No.9 mang theo ý xin lỗi, “Đừng để ý, Sachs chính là thích giận dỗi. Xin chào, ta là nữ tu sĩ Emma. Vào đi, chàng trai, đừng đứng ngốc bên ngoài như thế! Có nhiều người đang đợi cậu đấy!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, No.9 không tiếng động đánh giá qua căn phòng gỗ cũ nát này, thoạt nhìn không có bất kì thứ gì có vẻ quân sự, bức tường ngoài cũng không có khả năng mai phục hỏa lực, như vậy nó dùng làm gì? Làm kho hàng chứa quân bị sao? Nhưng như vậy mục tiêu tấn công quá rõ ràng, không thích hợp.
Mặc dù hiện tại hắn có chút thắc mắc đối với loại thiết kế như vậy, nhưng hắn cũng chĩ có thể yên lặng theo sau nữ tu sĩ Emma đi vào bên trong.
Cánh cửa nặng nề đóng lại phía sau hắn, ngăn cách bão cát đang thét gào phía bên ngoài, một thứ ánh sáng nhu hòa bao trùm phạm vi tầm nhìn của No.9. Ngọn đèn màu cam khiến người ta cảm thấy như đang đặt mình trong một nơi thực an tường, thực thoải mái. Nơi này không có bất cứ một vũ khí hay vật tư chiến đấu như trong tưởng tượng của hắn, chỉ có một một bàn cơm bằng gỗ thật dài, cùng một đám thiếu niên đã ngồi chỉnh tề. Mấy cặp mắt song song trừng hắn, không chút che dấu sự tò mò với người lạ. Mà Sachs thì đã ngồi vào vị trí phía bên trái sát vị trí chủ thượng.
Nữ tu sĩ để No.9 ngồi đối diện Sachs, cũng đặt trước mặt hắn một cái thìa cùng một cái bát rỗng.
Bà ôm đến một cái tô to, bên trong tỏa ra khói trắng phiêu đãng, hương vị tràn ra không gian, nữ tu sĩ lấy cái muôi, múc vào mỗi cái bát trước mặt các thiếu niên một muỗng canh, trong đó có một ít sợi bào nhỏ màu đỏ cùng mấy khối mềm nhuyễn.
“Oa! Là cà rốt nấu cùng khhoai tây!”
Jimmy đã sớm nhịn không được, cầm thìa muốn ăn, lại bị nữ tu Emma nhanh tay nhanh mắt gõ cho một cái: “Nhóc Jimmy của ta, cậu có phải quên cái gì không???”
Sachs ngồi bên cạnh Jimmy tặng cho nó một cái đảo mắt trắng dã ý muốn nói “Đồ ngu ngốc”, dẫn đầu nhắm mắt lại hai tay giao nhau rồi đặt lên trán, các thiếu niên khác cũng vội vàng làm theo.
“Cảm ơn Chúa, đã ban cho chúng con lương thực, giúp chúng con sống sót.” Không thể nói rõ có bao nhiêu thành kính, nhưng khi một người trẻ tuổi ngông cuồng an tĩnh lại, hướng về phía thần linh hư vô cầu nguyện, cho dù một đầu tóc màu cam đỏ cứng rắn, cũng bởi vì một khắc này mà mềm mại buông xuống.
Bọn nhỏ theo cậu cùng niệm một câu: “Amen”. Rồi mới tự cầm thìa như mưa càn gió quét xử lý đống thức ăn trên bàn.
No.9 yên lặng nhìn động tác của chúng nó, đoán rằng ở nơi này trước khi ăn sẽ làm động tác như thế, đang định lặp lại một lần, thì bị Emma mỉm cười ngăn lại: “Chỉ có tin tưởng, thì tiếng nói của cậu nới có thể truyền đến tai Thần.”
No.9 nhìn về phía Sachs, tin tưởng vào Thần?
Sachs tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, mồm ngậm thìa thức ăn, cậu không lễ phép cũng chẳng che dấu chút nào nói thẳng: “Ai cho tôi ăn cơm tôi liền tin tưởng kẻ đó, chỉ cần còn sống là được.”
“Tên hỗn xược này.” Nữ tu sĩ Emma đối với ngôn từ khiêu khích thần linh của Sachs cũng bó tay, bỗng nhiên chú ý tới No.9 không có ý định động vào thức ăn trước mặt, không khỏi hỏi hắn: “Có chuyện gì? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Chú không thích ăn khoai tây sao? Đừng lãng phí nha, tôi giúp chú xử lí!” Vừa nghe thấy vậy Jimmy vội với tay muốn lấy thức ăn trước mặt No.9, nhưng Sachs so với nó còn nhanh hơn, lấy thìa gõ vào mu bàn tay nó, tiểu tàn nhang cảm thấy như xương cốt đã vỡ vụn, vội ngao ngao rụt tay về, không dám có chủ ý với đống thức ăn trước mặt No.9 nữa.
No.9 đánh giá mấy “hình khối” trước mặt, đây là thức ăn sao?
Bên kia Sachs đã lang thôn hổ yết ăn được hơn phân nửa, ngẩng đầu thấy No.9 còn đang ngồi yên lặng, dường như đoán được cái gì, cậu giơ cái thìa đung đưa trước mặt No.9, rồi xúc một thìa trong bát, đưa vào miệng mình, nhai nuốt, cố ý ngẩng đầu để đối phương có thể nhìn thấy hầu kết cậu hoạt động khi nuốt thức ăn xuống.
Jimmy thấy thế cuối cùng cũng hiểu được: “Chú à, sẽ không phải là chú chưa từng ăn cơm chứ?”
Mấy đứa nhỏ khác đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cảm thấy cái người lực lưỡng trước mắt thoạt nhìn thật đáng sợ nhưng bây giờ cũng không còn lung túng nữa, vì gã đàn ông nhìn như cao lớn khôi ngô cư nhiên cả thìa cũng không biết dùng, so với bọn nó còn ngốc hơn!
Sachs tiếp tục vùi đầu ăn hùng hục: “Đó là bởi vì toàn bộ vũ trụ này đại khái chỉ có chúng ta ăn khoai lang.”
Nữ tu sĩ Emma trừng mắt nhìn tên xú tiểu tử khẩu thị tâm phi một cái: “Thần minh ban cho nhân loại nhiều loại thực vật hương vị khác nhau, là một ân điển vĩ đại. Các loại hương vị này nếu biết chế biến, chính là mĩ vị chân chính.”
Trong nhà dân cư thuộc địa thường không chứa thức ăn, họ không cần sử dụng khoai tây hay ngũ cốc, mà họ đều chế biến thành nước dinh dưỡng, mấy loại hợp thành nước dinh dưỡng rẻ tiền, nhưng lại có giá trị phục vụ thân thể hấp thu thành phần rất cao. Đối với dân di cư vũ trụ mà nói, họ phải làm rất nhiều việc, vô luận là khai phá tinh cầu khoáng sản, kiến thiết thuộc địa, tiến hành phát triển quân sự,…. gieo trồng cây công nghiệp bị coi là một hành vi lãng phí tài nguyên. Mọi người trên thuộc địa đều không dùng tràng vị để tiêu hóa thức ăn cứng rắn, mà họ đều sử dụng thức ăn công nghiệp hợp thành từ thịt cùng thực vật.
Trên thực tế trong lúc No.9 dưỡng thương, để hắn nhanh khôi phục nên Sachs đều cho hắn dùng nước dinh dưỡng.
Nữ thu sĩ Emma cầm lấy cái thìa trước mặt nhét vào tay No.9: “Ăn đi, ta nghĩ cậu nhất định sẽ thích loại thực phẩm lạc hậu này!”
No.9 liền học theo động tác của Sachs, múc thức ăn trong bát, rồi mới bỏ vào miệng, bởi vì múc khá nhiều khoai tây, nên nước rớt cả ra bàn. Hắc há to miệng, tận lực nuốt cả một thìa đầy, tinh bột trải qua nấu nướng cực kì mềm mại, các tưa lưỡi đều bị kích thích thật lớn, nhưng lại khiến hắn run rẩy trong chốc lát.
Hắn không biết biểu đạt như thế nào, nhưng làm một binh lính xuất sắc, hắn hẳn là không nên có cảm giác, nhưng dù cho trải qua huấn luyện binh lính nghiêm khắc, nhưng bản năng của nhân loại đối với sự vật tốt đẹp vẫn không bị cắt đứt, huống chi đó lại là hương vị tại hành tinh mẹ từng chinh phục vô số người nhưng bị di dân quên lãng. Từng đường cong cứng ngắt trên khuôn mặt có vể vô cùng rối rắm vặn vẹo, nhưng mặt ngoài chỉ nhìn như vì động tác nhai nuốt của hàm khiến cho bộ mặt biến đổi.
Sachs liếc mặt một cái nhìn tình cảnh lộn xộn như lần đầu tiên trẻ con khi ăn cơm: “Ông chú, chú thật ngốc nha!” Phía sau đầu bị gõ một cái, lão đại khi 28 bình thường tác uy tác quái bất chấp bị No.9 cười nhạo, đen mặt phẫn nộ gầm lên: “Chết tiệt! Bà già, bà muốn gõ cho óc tôi văng ra ngoài mới thôi hả?!”
“Cái loại chuyện ghê tởm đó ta cũng chẳng thèm.” Nữ tu sĩ Emma mặc kệ cậu, quay đầu về phía No.9 cùng đám trẻ đang lang thôn hổ yết, biểu tình thoải mái như một bà mẹ nhìn đám trẻ của mình ăn, “Đừng lo lắng, bọn nhỏ, từ từ ăn, ngày hôm qua thu hoạch được rất khá, hôm nay mỗi người đều có thể ăn đến no bụng.”
“Oa! Quá tốt!” Bọn nhỏ hoan hô một trận, ăn sạch bách thức ăn trong bát.
Trong quá trình khôi phục thân thể, No.9 vẫn bị khóa trên sofa như cũ, cho đến khi xương đùi lành hẳn là có thể tháo tấm ván gỗ cố định xuống.
Sachs tựa nửa người trên khoang truyền, bên cạnh có một thiếu niên mặt đầy tàn nhang ngồi thu lại giống như một con chuột nhỏ, thoạt nhìn cả người tản ra lệ khí không dễ chọc.(*lệ khí: tạm hiểu là không khí u ám)
“Chú à, tôi nghĩ qua mấy ngày vừa rồi chú hẳn đã hiểu rõ rồi chứ.” Cậu nhóc có mái tóc cam đỏ ngắn ngủn đem cái côn điện từng giật đau No.9 ra nghịch nghịch, thứ này ở trên các sao mẹ đã từng cực kì thịnh hành, được Người thi hành sử dụng làm vũ khí giật điện, cũng đã sớm bị đào thải do khoa học kĩ thuật phát triển. Nhưng trong thời đại của vũ khí nóng này, một đao vào tim vẫn nguy hiểm như cũ, chỉ bởi phương pháp dùng đao, nên lực sát thương mới yếu hơn.
“Khu 28 này là địa bàn của tôi, nếu chú nghĩ có thể gây rối ở chỗ này, tôi cũng không ngại lại đập chú thêm trận nữa đâu. Nhưng mà bây giờ chú đã tỉnh lại rồi, sẽ không có sofa thoải mái để nằm nữa. Chú chắc đã phát hiện ở đây không có nước cùng bất cứ thực vật nào sinh trưởng, tất cả đều là hoang mạc, nhưng mà chú cũng không cần lo lắng bị chết khát hay chết đói, bởi vì trước đó, chú sẽ bị bức xạ nhiệt nướng thành thây khô.”
Vì để gia tăng sức thuyết phục trong lời nói của lão đại, Jimmy dùng sức gật đầu, thiết chút nữa gật đến sái cổ.
No.9 vẫn yên lặng như cũ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhưng hắn thả lỏng cơ bắp toàn thân biểu hiện không có ý định công kích, Sachs bĩu môi với Jimmy, tiểu tàn nhang sợ tới mức mồn chữ O chỉ vào chính mình: “Em… em đi????”
“Yên tâm, nếu ông chú bẻ gãy cổ mi, tao tuyệt đối sẽ giúp mi báo thù.”
Jimmy vẻ mặt khóc tang: “Lão đại, đùa vậy không có buồn cười nha……”
“Tao nói để mi cười hử???” Mặt Sachs nổi lên một khí thế không cho phép làm trái, một phát nhét chìa khóa vào tay Jimmy nhát gan.
Tiểu tàn nhang đành phải thành thành thật thật nhận chìa khóa, nơm nớp lo sợ tới gần No.9, vừa đem chìa cắm vào trong ổ khóa, vừa lầu bà lầu bầu: “Chú à, chú xem tôi chăm sóc chú nhiều ngày như vậy, đừng bẻ cổ tôi nha…. Lần trước trúng một cái tát của chú thiếu chút nữa cái mũi tôi bị đập gãy luôn rồi…..” Nó cố gắng nhanh làm cho xong, khổ nỗi cái khóa này sớm đã là đồ cổ, chìa khóa cắm vào trong ổ đều bị rỉ sét, mặc kệ nó vặn thế nào cũng không ra.
Thấy động tác của nó chậm như rùa, bên kia Sachs tính tình không tốt mất hết kiên nhẫn gào lên: “Mày làm cái giề thế hử???”
“A ──” Nó sợ tới mức tay run lên, “cạch” một tiếng thanh thúy, thiệt tốt nha, cái chìa khóa vốn không chắc chắn bị nó bẻ gãy, cứ thế mà nằm luôn trong ổ khóa……….
Sachs im lặng.
“Em…. em không cố ý a………..” Sợ bị bão đại nổi bão, Jimmy luống cuống tay chân bày ra bộ dáng sắp khóc thét.
No.9 vẫn đang nằm im trên sofa đột nhiên giật giật thân, chỗ hai cánh tay bị khóa cứng trên đỉnh đầu đột nhiên dùng lực, dưới da thịt như sắt thép xoay nhanh, nháy mắt bộc lộ một sức bật cực lớn, “rắc rắc” một trận, xiềng xích chỗ giữa hai tay lập tức bị mạnh mẽ giật đứt, hai tay sau khi được tự do lại lần lượt bẻ gãy còng hai bên tay, món “đồ cổ” thoạt nhìn chắc chắn triệt để biến thành sắt vụn.
Jimmy trừng lớn hai mắt nhìn một màn khó tin trước mặt, không đùa chứ? Sao có thể nhẹ nhàng bẻ gãy như thế, như vậy lúc trước xích hắn làm cái khỉ gì?! Tưởng tượng đến những lúc nó ở cạnh No.9, cũng không dưới trăm lần có thể bị hắn mạnh mẽ giựt khóa rồi bẻ gãy cổ, Jimmy đáng thương bị dọa đến mức hai chân nhũn ra.
Sachs hơi nheo cặp mắt có đôi tròng màu trời xanh tỏa sáng nhu hòa kia lại, nhưng cũng không dùng gậy điện để khống chế đối phương.
“Thực có ý tứ. Ông chú, chú so với bọn quân Liên minh có cái đầu hỏng hóc ngu ngốc chỉ biết tuân lệnh kia thì đặc sắc hơn!!”
No.9 cũng không phủ nhận điểm này.
Trong tình huống địch ta chênh lệch quá xa, nếu không có mệnh lệnh chiến đấu tới chết, như vậy cứ cố sức chống lại là không có ý nghĩa. Bảo tồn tính mạng, phục tùng hoàn cảnh, khôi phục sức chiến đấu, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, mới là việc một binh lính thực sự cần làm.
“Được rồi!” Không nhìn tới Jimmy vẻ mặt hoảng sợ biểu tình sắp té xỉu, Sachs lục trong đống thùng hòm xếp chỉnh tề lôi ra một bộ áo phòng hộ, ném cho No.9, “Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài tìm vài thứ hữu dụng đi.”
No.9 đem còng tay bị hắn giật xuống ném lên bàn, mặc bộ quần áo bảo hộ vào, mặc dù có chút không vừa, đặc biệt là chỗ cơ ngực cùng lưng, hoàn toàn bị buộc chặt cứng.
Lần đầu tiên được cho phép bước ra ngoài, nhưng hắn cũng chẳng lo lắng, mỗi bước đều vững vàng.
Cái gọi là thời tiết tốt, căn bản chính là bão cát bốc lên che khuất bầu trời, cuồng phong gào thét thổi quét ở tầng khí quyển, hỗn loạn vần vũ cả tấn cát bụi, đến nỗi như biến thành một tầng mây che lấp ánh sáng của hằng tinh, khiến mặt đất biến thành một mảnh tối tăm u ám, ngược lại lại giúp con người ngăn cản phóng xạ mà không cần đến đồ bảo hộ.
Trong cơn bão cát này hắn thấy được cái gọi là “Khu 28”.
Kì thực nơi này cũng là một khu chứa rác, thượng vàng hạ cám bị đào thải vứt ngập bốn phía, có tên lửa dỡ xuống từ thiết bị phi hành, có lốp xe vận tải cũ kĩ, các máy móc phương tiện chuyên trở vì khoa học kĩ thuật phát triển mà bị bỏ qua, bị đổ chồng lên cùng một chỗ, chúng nó hình thành thành một cánh cổng, nỗi liền thành một bức tường thành hữu hiệu để ngăn cản bão cát thổi quét.
Theo cửa kính xe hoặc phía sau xe trống hốc trống hoác có thể thấy, nhiều ông già, cũng có những đứa bé tuổi còn nhỏ, hiển nhiên thùng xe và những phương tiện phi hành này chính là nơi họ ở. Bên trong thùng xe hay những phương tiện phi hành này cực kì chật hẹp, căn bản là không phải chỗ cho người ở, nhưng đối với sinh hoạt tại hành tinh rác thải cằn cỗi này, so với không có thì loại tài nguyên tiết kiệm này chắc chắn khá thực dụng để là chỗ ở.
Thân là lão đại Sachs ở trong một công cụ phi hành từng rất phổ biến – là máy bay vận tải cỡ lớn có thể đón tới khoảng 150 nghìn lượt khách, sau khi dỡ xuống một loạt những băng ghế ngồi thì không gian được mở rộng ra tương đối nhiều.
Từ những cửa sổ phía sau lộ ra những khuôn mặt mang biểu tình đề phòng chăm chú quan sát No.9, đúng như Sachs nói, dân cư nơi này không hoan nghênh người xa lạ đặc biệt là một tên đàn ông lai lịch không rõ, không chỉ vì hắn khôi ngô cường tránh đến dọa người, mà càng bởi vì đây là loại tinh cầu cằn cỗi, càng nhiều người thì tương đương tài nguyên tiêu hao càng nhiều thêm một phần. Ví dụ ban đầu một cái bánh ngọt thì chia cho a phần, thì bây giờ cái bánh phải chia thêm một phần, tương đương với mình thiếu đi một phần.
Tuy nhiên bởi vì No.9 đứng cùng với Sachs, nên ai cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, dân cư ở khu 28 đều biết, Sachs không phải là một boss tốt tính, sự tình mà cậu quyết định, người phản đối đều phải nói chuyện với nắm đấm cứng rắn của cậu ta trước.
Sachs có thói quen đem tay cắm vào hai túi quần, miệng ngậm một điếu thuốc, hoàn toàn không để ý đến mấy ánh mắt xung quanh, trực tiếp đi tới phía trong dãy nhà. No.9 đi theo phía sau cậu, không nhanh cũng không chậm bảo trì khoảng cách hai bước chân. Đến nỗi Jimmy hoàn toàn một bộ dạng khẩn trương, trực tiếp chạy trước.
Bão cát dường như càng lúc càng lớn, tầm nhìn xa trên mặt đất giảm xuống, bọn họ cơ hồ đi tới cuối cùng, mới thấy một ngôi nhà gỗ đứng sừng sững giữa một đống sắt vụn. Đúng vậy, cái này không phải là một dụng cụ phi hành được cải tạo qua, mà là một căn phòng chân chính dùng gỗ dựng lên. Trên cửa phòng đính một cây thập tự giá, có một người mặc áo choàng màu đen, nhìn qua có vẻ là một bà lão khoảng sáu mươi tuổi đang đứng ở trước cửa.
Bà tóc trắng xóa, trên mặt cùng trên tay đều bị năm tháng để lại những nếp nhăn khắc sâu, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
“Nữ tu Emma!” Jimmy cao hứng chạy lại.
“Hắc! Nhóc Jimmy a!!!” Bà lão vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, “Con tới thật đúng lúc, bữa tối vừa mới chuẩn bị xong.”
Jimmy vẻ mặt chờ mong nhìn về phía bà: “Quá tốt, đêm nay ăn cái gì? Khoai tây?? Hay vẫn là cà chua???”
“Con đúng là cái đồ tham ăn.” Bà lão cười từ ái để cậu vào, lúc quay đầu nhìn Sachs thì nhăn mặt, “Sachs! Lão đã nói bao nhiêu lần không được hút cái thứ xấu xa sinh bệnh này, cậu muốn đem phổi của mình biến thành màu đen sao???”
“Phiền chết đi! Dù tất cả nội tạng của tôi đều bị nhuộm đen thì cũng không phải chuyện của bà.” Sachs tuy rằng bày ra vẻ mặt không cần quản giáo, nhưng lại thành thành thật thật đem điếu thuốc mới hút được một nửa phun ra, rồi mới chĩa tay chỉ chỉ về phía No.9, “Tôi đem gia khỏa này mang tới đây, muốn ăn sống hay nấu tương tùy lão.”
Nói xong nhấc chân chui vào bên trong.
“Nói cái gì vậy!! Đứa nhỏ này thật là….” Bà lão rất bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt càng nhiều bao dung, bà nhìn về phía No.9 mang theo ý xin lỗi, “Đừng để ý, Sachs chính là thích giận dỗi. Xin chào, ta là nữ tu sĩ Emma. Vào đi, chàng trai, đừng đứng ngốc bên ngoài như thế! Có nhiều người đang đợi cậu đấy!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, No.9 không tiếng động đánh giá qua căn phòng gỗ cũ nát này, thoạt nhìn không có bất kì thứ gì có vẻ quân sự, bức tường ngoài cũng không có khả năng mai phục hỏa lực, như vậy nó dùng làm gì? Làm kho hàng chứa quân bị sao? Nhưng như vậy mục tiêu tấn công quá rõ ràng, không thích hợp.
Mặc dù hiện tại hắn có chút thắc mắc đối với loại thiết kế như vậy, nhưng hắn cũng chĩ có thể yên lặng theo sau nữ tu sĩ Emma đi vào bên trong.
Cánh cửa nặng nề đóng lại phía sau hắn, ngăn cách bão cát đang thét gào phía bên ngoài, một thứ ánh sáng nhu hòa bao trùm phạm vi tầm nhìn của No.9. Ngọn đèn màu cam khiến người ta cảm thấy như đang đặt mình trong một nơi thực an tường, thực thoải mái. Nơi này không có bất cứ một vũ khí hay vật tư chiến đấu như trong tưởng tượng của hắn, chỉ có một một bàn cơm bằng gỗ thật dài, cùng một đám thiếu niên đã ngồi chỉnh tề. Mấy cặp mắt song song trừng hắn, không chút che dấu sự tò mò với người lạ. Mà Sachs thì đã ngồi vào vị trí phía bên trái sát vị trí chủ thượng.
Nữ tu sĩ để No.9 ngồi đối diện Sachs, cũng đặt trước mặt hắn một cái thìa cùng một cái bát rỗng.
Bà ôm đến một cái tô to, bên trong tỏa ra khói trắng phiêu đãng, hương vị tràn ra không gian, nữ tu sĩ lấy cái muôi, múc vào mỗi cái bát trước mặt các thiếu niên một muỗng canh, trong đó có một ít sợi bào nhỏ màu đỏ cùng mấy khối mềm nhuyễn.
“Oa! Là cà rốt nấu cùng khhoai tây!”
Jimmy đã sớm nhịn không được, cầm thìa muốn ăn, lại bị nữ tu Emma nhanh tay nhanh mắt gõ cho một cái: “Nhóc Jimmy của ta, cậu có phải quên cái gì không???”
Sachs ngồi bên cạnh Jimmy tặng cho nó một cái đảo mắt trắng dã ý muốn nói “Đồ ngu ngốc”, dẫn đầu nhắm mắt lại hai tay giao nhau rồi đặt lên trán, các thiếu niên khác cũng vội vàng làm theo.
“Cảm ơn Chúa, đã ban cho chúng con lương thực, giúp chúng con sống sót.” Không thể nói rõ có bao nhiêu thành kính, nhưng khi một người trẻ tuổi ngông cuồng an tĩnh lại, hướng về phía thần linh hư vô cầu nguyện, cho dù một đầu tóc màu cam đỏ cứng rắn, cũng bởi vì một khắc này mà mềm mại buông xuống.
Bọn nhỏ theo cậu cùng niệm một câu: “Amen”. Rồi mới tự cầm thìa như mưa càn gió quét xử lý đống thức ăn trên bàn.
No.9 yên lặng nhìn động tác của chúng nó, đoán rằng ở nơi này trước khi ăn sẽ làm động tác như thế, đang định lặp lại một lần, thì bị Emma mỉm cười ngăn lại: “Chỉ có tin tưởng, thì tiếng nói của cậu nới có thể truyền đến tai Thần.”
No.9 nhìn về phía Sachs, tin tưởng vào Thần?
Sachs tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, mồm ngậm thìa thức ăn, cậu không lễ phép cũng chẳng che dấu chút nào nói thẳng: “Ai cho tôi ăn cơm tôi liền tin tưởng kẻ đó, chỉ cần còn sống là được.”
“Tên hỗn xược này.” Nữ tu sĩ Emma đối với ngôn từ khiêu khích thần linh của Sachs cũng bó tay, bỗng nhiên chú ý tới No.9 không có ý định động vào thức ăn trước mặt, không khỏi hỏi hắn: “Có chuyện gì? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Chú không thích ăn khoai tây sao? Đừng lãng phí nha, tôi giúp chú xử lí!” Vừa nghe thấy vậy Jimmy vội với tay muốn lấy thức ăn trước mặt No.9, nhưng Sachs so với nó còn nhanh hơn, lấy thìa gõ vào mu bàn tay nó, tiểu tàn nhang cảm thấy như xương cốt đã vỡ vụn, vội ngao ngao rụt tay về, không dám có chủ ý với đống thức ăn trước mặt No.9 nữa.
No.9 đánh giá mấy “hình khối” trước mặt, đây là thức ăn sao?
Bên kia Sachs đã lang thôn hổ yết ăn được hơn phân nửa, ngẩng đầu thấy No.9 còn đang ngồi yên lặng, dường như đoán được cái gì, cậu giơ cái thìa đung đưa trước mặt No.9, rồi xúc một thìa trong bát, đưa vào miệng mình, nhai nuốt, cố ý ngẩng đầu để đối phương có thể nhìn thấy hầu kết cậu hoạt động khi nuốt thức ăn xuống.
Jimmy thấy thế cuối cùng cũng hiểu được: “Chú à, sẽ không phải là chú chưa từng ăn cơm chứ?”
Mấy đứa nhỏ khác đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cảm thấy cái người lực lưỡng trước mắt thoạt nhìn thật đáng sợ nhưng bây giờ cũng không còn lung túng nữa, vì gã đàn ông nhìn như cao lớn khôi ngô cư nhiên cả thìa cũng không biết dùng, so với bọn nó còn ngốc hơn!
Sachs tiếp tục vùi đầu ăn hùng hục: “Đó là bởi vì toàn bộ vũ trụ này đại khái chỉ có chúng ta ăn khoai lang.”
Nữ tu sĩ Emma trừng mắt nhìn tên xú tiểu tử khẩu thị tâm phi một cái: “Thần minh ban cho nhân loại nhiều loại thực vật hương vị khác nhau, là một ân điển vĩ đại. Các loại hương vị này nếu biết chế biến, chính là mĩ vị chân chính.”
Trong nhà dân cư thuộc địa thường không chứa thức ăn, họ không cần sử dụng khoai tây hay ngũ cốc, mà họ đều chế biến thành nước dinh dưỡng, mấy loại hợp thành nước dinh dưỡng rẻ tiền, nhưng lại có giá trị phục vụ thân thể hấp thu thành phần rất cao. Đối với dân di cư vũ trụ mà nói, họ phải làm rất nhiều việc, vô luận là khai phá tinh cầu khoáng sản, kiến thiết thuộc địa, tiến hành phát triển quân sự,…. gieo trồng cây công nghiệp bị coi là một hành vi lãng phí tài nguyên. Mọi người trên thuộc địa đều không dùng tràng vị để tiêu hóa thức ăn cứng rắn, mà họ đều sử dụng thức ăn công nghiệp hợp thành từ thịt cùng thực vật.
Trên thực tế trong lúc No.9 dưỡng thương, để hắn nhanh khôi phục nên Sachs đều cho hắn dùng nước dinh dưỡng.
Nữ thu sĩ Emma cầm lấy cái thìa trước mặt nhét vào tay No.9: “Ăn đi, ta nghĩ cậu nhất định sẽ thích loại thực phẩm lạc hậu này!”
No.9 liền học theo động tác của Sachs, múc thức ăn trong bát, rồi mới bỏ vào miệng, bởi vì múc khá nhiều khoai tây, nên nước rớt cả ra bàn. Hắc há to miệng, tận lực nuốt cả một thìa đầy, tinh bột trải qua nấu nướng cực kì mềm mại, các tưa lưỡi đều bị kích thích thật lớn, nhưng lại khiến hắn run rẩy trong chốc lát.
Hắn không biết biểu đạt như thế nào, nhưng làm một binh lính xuất sắc, hắn hẳn là không nên có cảm giác, nhưng dù cho trải qua huấn luyện binh lính nghiêm khắc, nhưng bản năng của nhân loại đối với sự vật tốt đẹp vẫn không bị cắt đứt, huống chi đó lại là hương vị tại hành tinh mẹ từng chinh phục vô số người nhưng bị di dân quên lãng. Từng đường cong cứng ngắt trên khuôn mặt có vể vô cùng rối rắm vặn vẹo, nhưng mặt ngoài chỉ nhìn như vì động tác nhai nuốt của hàm khiến cho bộ mặt biến đổi.
Sachs liếc mặt một cái nhìn tình cảnh lộn xộn như lần đầu tiên trẻ con khi ăn cơm: “Ông chú, chú thật ngốc nha!” Phía sau đầu bị gõ một cái, lão đại khi 28 bình thường tác uy tác quái bất chấp bị No.9 cười nhạo, đen mặt phẫn nộ gầm lên: “Chết tiệt! Bà già, bà muốn gõ cho óc tôi văng ra ngoài mới thôi hả?!”
“Cái loại chuyện ghê tởm đó ta cũng chẳng thèm.” Nữ tu sĩ Emma mặc kệ cậu, quay đầu về phía No.9 cùng đám trẻ đang lang thôn hổ yết, biểu tình thoải mái như một bà mẹ nhìn đám trẻ của mình ăn, “Đừng lo lắng, bọn nhỏ, từ từ ăn, ngày hôm qua thu hoạch được rất khá, hôm nay mỗi người đều có thể ăn đến no bụng.”
“Oa! Quá tốt!” Bọn nhỏ hoan hô một trận, ăn sạch bách thức ăn trong bát.
Tác giả :
Live