Núi Tình
Chương 5
Joe lơ đãng một cách bất thường; thông thường thằng bé là học sinh chăm chú nhất, chuyên tâm vào vấn đề trước mắt với sự tập trung gần như phi thường, nhưng tối nay nó mải nghĩ gì đó. Nó đã chấp nhận chuyển địa điểm học phụ đạo đến trường mà không phàn nàn lời nào, thậm chí không hề tỏ ý cho thấy nó đã biết buổi họp Ban giám hiệu trường dẫn đến việc thay đổi như thế. Bởi vì giờ là đầu tháng Năm, và thời tiết ban ngày đã ấm lên bất thường, nên Mary nghĩ vẻ bồn chồn của thằng bé là do thay đổi thời tiết. Mùa đông vừa rồi thật dài, và chính cô cũng cảm thấy bồn chồn.
Cuối cùng cô cũng đóng sách lại. “Sao tối nay không nghỉ sớm nhỉ?”
Cô gợi ý. “Chúng ta cũng chẳng làm được gì nhiều đâu.”
Joe cũng gập sách lại và thọc tay vào mái tóc đen dày của mình, giống y hệt tóc cha nó. Mary phải nhìn đi chỗ khác. “Em xin lỗi,” nó thở ra thật dài. Đặc thù của Joe là nó không bao giờ giải thích. Joe không hay cảm thấy Cần phải tự biện hộ.
Nhưng trong những tuần cô phụ đạo cho thằng bé, họ đã nhiều lần nói chuyện riêng giữa những bài học, và Mary sẽ cảm nhận được ngay khi một học sinh của cô có thể đang gặp rắc rối. Nếu chỉ là vì thay đổi thời tiết làm thằng bé bứt rứt, thì cô cũng muốn nó thừa nhận thế. “Có chuyện gì làm em phiền muộn à?”
Joe cười gượng gạo, một nụ cười quá người lớn đối với một cậu bé mười sáu tuổi. “Có thể nói thế.”
“À.” Nụ cười đó làm cô nhẹ người, bởi có lẽ cô đã biết nguyên nhân làm nó bồn chồn. Đúng là do thay đổi thời tiết, tạm gọi thế. Như dì Ardith vẫn thường thuyết giảng cô cháu gái, “Khi sinh lực của một cậu trai trẻ dâng lên, các cô gái nên cẩn thận, vì bọn chúng như thể bị kích động ấy.” Rõ ràng sinh lực của Joe đang dâng cao. Mary tự hỏi không biết phụ nữ có sinh lực hay không.
Joe nhặt bút lên nghịch nghịch một lúc rồi quăng sang bên và quyết định nói nhiều hơn. “Pam Hearst bảo em đưa cô ấy đi xem phim.”
“Pam ư?” Đúng là ngạc nhiên, và có thể là rắc rối nữa. Ralph Hearst là một trong những người đối chọi quyết liệt nhất với nhà Mackenzie.
Đôi mắt xanh nhạt của Joe cụp lại khi nó liếc nhìn cô. “Pam chính là cô gái mà em đã kể cô nghe lần trước.”
Thì ra là Pam Hearst. Cô bé xinh xắn, hoạt bát và có cơ thể trẻ trung thanh mảnh ấy chắc chắn là tác động đến sinh lực của các chàng trai trẻ. Mary tự hỏi liệu có phải cha Pam đã biết chuyện cô bé ve vãn Joe và đó là một trong những lý do làm ông ta thù địch đến thế.
“Em có định đi không?”
“Không,” Joe trả lời thẳng thừng khiến cô ngạc nhiên.
“Tại sao?”
“Chẳng có rạp chiếu phim nào ở Ruth cả.”
“Thì sao?”
“Đó là toàn bộ vấn đề. Bọn em sẽ phải đến một thị trán khác. Sẽ chẳng có người quen nào nhìn thấy bọn em. Pam muốn em đón cô ấy sau giờ học, khi trời đã tối.” Joe ngả lưng ra ghế và gác hai tay lên đầu. “Cô ấy xấu hổ đến nỗi không dám đi khiêu vũ cùng em, nhưng em lại đủ hay ho để cô ấy trốn đến gặp em. Có thể cô ấy tưởng là ngay cả khi bọn em bị bắt gặp, thì ý nghĩ em có thể sẽ vào Học viện sẽ giúp cô ấy không gặp phải quá nhiều rắc rối. Ai cũng thích ý tưởng này thì phải.” Giọng thằng bé có vẻ mỉa mai. “Em đoán khi người Anh điêng mặc quân phục thì mọi chuyện sẽ khác.”
Đột nhiên tuyên bố đầy bốc đồng của cô trước cuộc họp Ban giám hiệu trường dường như không còn là một ý kiến hay nữa. “Em có ước rằng cô không nói cho họ biết không?”
“Suy cho cùng thì cô phải nói thôi,” Joe trả lời, vậy là nó đã biết chủ đề cuộc họp. “Chuyện đó tạo thêm áp lực để em vào Học viện, bởi vì nếu em không vào được họ sẽ nói bọn Anh điêng chẳng thể làm được gì, nhưng như thế cũng chẳng tệ lắm. Nếu chuyện này ép em phải cố gắng nhiều hơn, thì em lại càng tiến đến gần với mục tiêu hơn.”
Theo quan điểm của cô, Mary không nghĩ Joe cần thêm động lực nào nữa; thằng bé muốn vào Học viện đến nỗi mong muốn đó lúc nào cũng cháy bùng. Cô quay lại chuyện về Pam. “Em có thấy phiền không, khi mà giờ cô bé ấy lại rủ em?”
“Chuyện đó làm em nổi cáu. Và em thực sự nổi cáu khi phải từ chối cô ấy, vì rõ ràng là em muốn chạm vào cô ấy.” Joe đột ngột dừng lại và lại ném cho Mary một cái nhìn quá người lớn trước khi một nụ cười khẽ nhếch trên môi nó. “Xin lỗi cô. Em không định nói chuyện quá riêng tư như thế. Cứ coi như em bị cô ấy cuốn hút về mặt thể xác, nhưng chỉ thế thôi, và em không có thời gian để lãng phí cho những việc như thế này. Pam là một cô gái tốt, nhưng cô ấy không có chỗ trong các kế hoạch của em.”
Mary hiểu Joe muốn nói gì. Chẳng có người phụ nữ nào có chỗ trong kế hoạch của nó, ngoài việc giúp nó giải tỏa nhu cầu thể xác, nếu có, trong khoảng thời gian dài sắp tới. Thằng bé có gì đó thật cô độc, giống như Wolf, và thêm vào đó, Joe quá ám ảnh với chuyện bay lượn đến nỗi một phần trong nó đã biến mất. Pam Hearst sẽ kết hôn với ai đó trong vùng, ổn định cuộc sống ở Ruth hoặc gần đó, và gây dựng gia đình theo cách bình yên mà cô bé đã lớn lên; còn Joe Mackenzie chỉ có thể dành cho cô bé chút rung động trước khi thằng bé tiến xa hơn.
“Cô có biết ai phát tán tin đồn không?” Joe hỏi, đôi mắt xanh xám khắc nghiệt. Nó không thích ý nghĩ có ai đó làm tổn thương người phụ nữ này.
“Không. Cô không cố truy tìm. Có thể là bất kỳ ai đi ngang qua và thấy xe em để ở nhà cô. Nhưng giờ mọi người gần như đã quên chuyện đó rồi, ngoại trừ...” Cô dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng.
“Ai ạ?” Joe gặng hỏi thẳng thừng.
“Cô không nghĩ bà ấy là người đã phát tán tin đồn,” Mary vội nói. “Cô chỉ cảm thấy không thoải mái trước mặt bà ấy. Bà ấy không thích cô, và cô không biết vì sao. Có lẽ bà ấy như thế với tất cả mọi người. Dottie Lancaster có...”
“Dottie Lancaster!” Joe bật cười khô khốc. “Cũng là một khả năng đấy. Đúng, bà ta có thể đã phát tán tin đồn. Cuộc sống của bà ta khá khó khăn, và nói chung em cũng thấy tội bà ta, nhưng hồi em còn học với bà ta thì bà ta đã tìm mọi cách làm cho cuộc sống của em trở thành địa ngục.”
“Khó khăn ư? Như thế nào?”
“Chồng bà ta là tài xế xe tải, ông ta đã chết nhiều năm trước khi con trai họ còn đang ẵm ngửa. Lúc đó ông ta đang lái xe ở Colourado, và một tài xế say xỉn đã tông ông ta rơi khỏi vách núi. Gã say xỉn đó là người Anh điêng. Bà ta không bao giờ quên được chuyện đó và em đoán là bà ta đổ tội cho tất cả người Anh điêng.”
“Thế thật vô lý.”
Joe nhún vai, như để nói rằng có rất nhiều thứ vô lý. “Dù sao đi nữa, bà ta cũng chỉ còn lại một mình với đứa con, và đã có một khoảng thời gian khó khăn. Không có nhiều tiền. Bà ta bắt đầu đi dạy, nhưng lại phải thuê người trông con, rồi con bà ấy phải học lớp đặc biệt khi đến tuổi đi học, như thế lại tốn nhiều tiền hơn.”
“Cô không biết là Dottie lại có con đấy,” Mary ngạc nhiên nói.
“Là Robert-Bobby. Anh ta khoảng hai ba hay hai tư tuổi gì đó, em đoán thế. Anh ta vẫn sống với mẹ, nhưng không giao du nhiều với mọi người.”
“Cậu ta bị sao à? Có phải là bị bệnh down hay chậm tiếp thu không?”
“Không phải anh ta chậm phát triển. Bobby chỉ khác biệt. Anh ta thích mọi người, nhưng không thích đám đông. Nhiều người quá sẽ làm anh ta căng thẳng, vì thế anh ta chỉ ở một mình. Anh ta đọc rất nhiều, và nghe nhạc. Bobby từng làm việc khi được nghỉ hè ở cửa hàng vật liệu xây dựng, và ông Watkins bảo anh ta lấy một xe cát đầy. Thay vì đẩy xe cút kít về phía đống cát và xúc cát vào, Bobby lại xúc từng xẻng cát đầy rồi mang về xe cút kít. Kiểu như thế. Anh ta còn gặp khó khăn trong việc mặc quần áo, vì anh ta đi giày trước, và rồi không thể mặc quần vào.”
Mary đã từng thấy những người như Bobby, những người khó làm mọi việc theo đúng logic. Đó là chứng chậm tiếp thu, và sẽ phải cực kỳ kiên nhẫn cũng như dùng phương pháp giảng dạy đặc biệt thì mới chữa khỏi. Cô cảm thấy thương cho cậu ta, và cho cả Dottie, người phụ nữ không thể có cuộc sống hạnh phúc.
Joe đẩy ghế ra đứng dậy, duỗi thẳng những cơ bắp căng cứng. “Cô có cưỡi ngựa không?” Đột nhiên thằng bé hỏi.
“Không. Cô chưa bao giờ ngồi trên lưng ngựa.” Mary cười khẽ. “Như thế có làm cô bị quăng ra khỏi Wyoming không?”
Giọng Joe nghiêm trang. “Có thể đấy. Sao thứ Bảy nào đó cô không lên núi và em sẽ dạy cô cưỡi ngựa? Năm học sẽ kết thúc sớm thôi, và cô sẽ có rất nhiều thời gian để luyện tập.”
Joe không thể biết ý tưởng đó hấp dẫn đến thế nào với cô, không chỉ chuyện cưỡi ngựa mà còn chuyện được gặp lại Wolf. Vấn đề duy nhất là, gặp hay không gặp anh thì cũng đau đớn như nhau, bởi vì anh vẫn ở ngoài tầm với của cô. “Cô sẽ suy nghĩ,” Mary hứa, nhưng cô không nghĩ mình sẽ nhận lời mời đó.
Joe không ép buộc, nhưng nó cũng không định bỏ ngang chuyện này. Không bằng cách này thì cách khác nó sẽ đưa Mary lên núi. Nó biết cha nó đã đạt đến giới hạn kiềm chế rồi. Đưa cô diễu qua trước mắt Wolf giống như dẫn một con ngựa cái đang động đực đến trước một con ngựa giống. Cô giáo nhỏ nhắn, xinh Xắn, miệng lưỡi chua cay của nó sẽ may mắn nếu cha nó không đè ngửa cô ra trước khi lời chào kịp thốt ra khỏi cửa miệng. Joe phải giấu đi nụ cười của mình. Nó chưa hề thấy ai tác động đến cha nó như cô Mary Elizabeth Potter. Cô đã nén chặt Wolf đến nỗi Wolf trở nên nguy hiểm như một con sư tử bị thương.
Nó thầm ngâm nga vài nhịp của bài “Mai mối.”
Khi Mary về nhà vào chiều thứ Sáu tuần tiếp đó, có một lá thư từ Thượng nghị sĩ Allard trong hộp thư, và các ngón tay cô run lẩy bẩy khi xé nó ra. Nếu đây là tin xấu cho Joe, nếu Thượng nghị sĩ Allard từ chối giới thiệu thằng bé vào Học viện, thì cô không biết mình sẽ làm gì.
Thượng nghị sĩ Allard không phải cơ hội duy nhất của họ, nhưng ông có vẻ là người dễ chịu nhất, và lời từ chối của ông sẽ thực sự làm họ nản lòng.
Lá thư của Thượng nghị sĩ rất ngắn gọn, ông cảm ơn cô vì đã nỗ lực giới thiệu để ông chú ý đến Joe. Ông quyết định sẽ giới thiệu Joe vào học ở Học viện, lớp cho học viên năm nhất sẽ bắt đầu sau khi Joe tốt nghiệp trung học. Kể từ đó, Joe sẽ phải tự mình vượt qua được chương trình học tập và những bài kiểm tra thể chất khắc nghiệt.
Gửi kèm theo đó là một lá thư riêng chúc mừng Joe.
Mary ôm lá thư vào ngực, nước mắt cô trào ra. Họ đã thành công, và mọi chuyện thậm chí còn không khó khăn đến thế! Cô đã chuẩn bị tinh thần phải thỉnh cầu từng nghị sĩ một trong mỗi tuần cho đến khi Joe có được cơ hội, nhưng không cần phải làm thế nữa. Điểm số và uy tín của Joe đã giúp nó thành công!
Một tin quá vui nên cô không thể đợi, vì thế cô quay lại vào xe và phóng lên núi Mackenzie. Quãng đường đi giờ đã khác rất nhiều; tuyết đã tan, và hoa dại nở rực rỡ bên đường.
Sau cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt, sự ấm áp của mùa xuân như phúc lành trên da cô. Cô háo hức và vui mừng đến nỗi không nhận ra sườn dốc bị sụt xuống bên lề khi đường càng lượn lên cao hơn, nhưng cô nhận thấy vẻ hùng vĩ hoang sơ của những ngọn núi trải dài một cách ngoạn mục về phía chân trời xanh thẳm. Cô hít vào một hơi thật sâu và nhận ra rằng mùa xuân thực sự đã đền bù cho mùa đông. Cảm giác như ở nhà, một ngôi nhà mới, một nơi thân yêu và quen thuộc.
Sỏi văng tung tóe dưới lốp xe khi cô phanh két lại trước gian bếp ngôi nhà một tầng của Wolf, và trước khi chiếc xe kịp giật lại theo quán tính thì cô đã lao lên các bậc thềm và nện ầm ầm vào cửa nhà. “Wolf! Joe!” Cô biết mình đang gào lên không nữ tính chút nào, nhưng cô đang quá hạnh phúc nên chẳng thèm để tâm đến chuyện đó. Có một số tình huống cần phải gào lên như thế.
“Mary!”
Tiếng gọi vang lên từ phía sau cô, và cô xoay người lại. Wolf đang chạy đến từ nhà kho, cơ thể khỏe mạnh của anh nhẹ nhàng lao tới. Mary kêu lên háo hức và phi xuống từ trên bậc thềm, chân váy tung lên khi cô lao xuống con đường trải sỏi dẫn về phía nhà kho. “Thằng bé được nhận rồi!” Cô hét lên, tay vẫy vẫy mấy lá thư. “Thằng bé được nhận rồi!”
Wolf khựng lại và nhìn cô nàng giáo viên vốn trầm tĩnh lúc này đang nhảy chồm chồm lao về phía anh, chân váy cô tung lên quanh đùi theo mỗi bước chân. Anh chỉ vừa kịp định thần thì cô đã bay tới từ cách đó ba bước. Anh trụ vững và đỡ lấy cô vào ngực mình, hai cánh tay khỏe mạnh vòng quanh người cô.
“Thằng bé được nhận rồi!” Cô lại hét lên, hai tay ôm lấy cổ anh.
Wolf chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, và chuyện đó làm miệng anh khô khốc. “Nó được nhận rồi ư?”
Cô vẫy mấy lá thư trước mặt anh.
“Nó được nhận rồi! Thượng nghị sĩ Allard - lá thư này ở trong hộp thư của em - em không thể chờ được - Joe đâu rồi?” Mary biết mình gần như đang lảm nhảm và cố hết sức bình tĩnh, nhưng cô không thể ngưng cười.
“Nó vào thị trấn để nhận một lô vật liệu làm hàng rào rồi. Mẹ kiếp, em có chắc thư nói thế không? Nó vẫn còn phải học một năm nữa...”
“Không phải một năm đâu, với tốc độ học của nó thì không. Nhưng dù sao nó cũng phải đủ mười bảy tuổi đã. Lớp năm nhất của Học viện sẽ bắt đầu sau khi nó tốt nghiệp. Chưa đến một năm rưỡi nữa đâu!”
Niềm tự hào mãnh liệt bao trùm trên gương mặt Wolf, niềm tự hào của người chiến binh mà anh thừa hưởng từ cả người Comanche và người Celtic. Mắt anh cháy lên ngọn lửa đen, và với niềm hân hoan anh nhấc cô lên cao rồi xoay vòng. Cô ngửa mặt lên trời, hét lên cười vui sướng, và đột nhiên Wolf cảm thấy toàn thân thắt lại vì ham muốn. Cảm giác đó mạnh mẽ như một cú đấm thẳng vào bụng, làm anh ngộp thở. Cô mềm mại và ấm áp trong tay anh, tiếng cười của cô tươi trẻ như mùa xuân, và anh muốn lột tung chiếc áo cánh nhỏ xíu nghiêm nghị mà cô đang mặc.
Gương mặt anh từ từ chuyển thành một vẻ khắc nghiệt hơn, hoang sơ hơn. Cô vẫn còn cười khi anh hạ cô xuống, hai tay cô chống lên vai anh, nhưng anh khựng lại khi ngực cô đến ngang tầm mắt anh. Tiếng cười tắt lịm trong cổ họng Mary khi anh chủ tâm áp cô lại gần mình và vùi mặt vào giữa hai bầu ngực. Vòng tay của anh thay đổi, một tay ôm ngang mông cô còn tay kia giữ ngang lưng, và đôi môi nóng hổi của anh lần tìm núm vú cô. Anh tìm thấy nó, miệng anh ngoạm lấy nó qua lớp che chắn của thân váy và áo lót, nhưng cảm giác vẫn quá rúng động đến nỗi hơi thở của cô biến thành tiếng rên và lưng cô ưỡn ra, đẩy hai bầu vú tì vào anh. Chưa đủ! Cô vùi tay vào trong tóc anh, bấu chặt đầu anh để đẩy anh áp mạnh vào cô hơn, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Cô muốn anh với một cảm giác tuyệt vọng bất chợt và dữ dội. Những lớp quần áo ngăn cách anh và cô làm cô tức giận, và cô quằn quại trên anh, những tiếng rên khe khẽ thoát ra. “Xin anh,” cô nài nỉ. “Wolf...”
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt hoang dại vì thèm muốn. Máu anh đang sôi lên trong huyết quản, và anh khó nhọc hít thở. “Em có muốn hơn nữa không?” Lời nói thốt ra từ yết hầu anh, như vọng đến từ nơi nào đó khác.
Cô lại vặn vẹo trên người anh, hai tay túm chặt một cách tuyệt vọng.
“Có.”
Rất dịu dàng, Wolf để cô trượt xuống, chủ tâm cọ người cô qua chỗ phồng lên cứng ngắc trên quần anh, và cả hai người run rẩy. Wolf không còn nghĩ đến những lý do khiến anh không được dính dáng đến cô nữa, không còn nghĩ được bất kỳ điều gì ngoài thôi thúc giao hoan. Mặc xác những gì người ta nghĩ.
Anh nhìn quanh, đánh giá khoảng cách đến cả ngôi nhà và nhà kho. Nhà kho gần hơn. Siết chặt tay quanh cổ tay cô, anh sải bước về phía cánh cửa đôi lớn đang mở để lộ phía bên trong tối mờ.
Mary gần như không thở được khi cô bị kéo lê theo anh. Mọi giác quan của cô trở nên bàng hoàng khi cảm giác sung sướng bị cắt ngang đột ngột, cô bối rối trước hành động của anh và muốn hỏi anh đang làm gì, nhưng cô không có đủ ô-xy trong phổi để nói thành lời. Thế rồi họ đã ở trong nhà kho, và nhận thức về ánh sáng lờ mờ, về hơi ấm động vật, về thứ mùi trần tục của bụi bẩn, của cỏ khô, của đồ da thuộc và của ngựa bao phủ lấy cô. Cô nghe thấy tiếng ngựa hực lên khe khẽ và tiếng vó ngựa nghèn nghẹt trên đống rơm. Wolf dẫn cô vào một ngăn trống rồi kéo cô xuống đống cỏ khô còn mới. Cô nằm dài ra, và anh hạ mình xuống người cô, cơ thể lực lưỡng của anh ấn cô lún sâu xuống đống cỏ.
“Hôn em đi,” cô thì thào, tay với lên lùa vào mái tóc dài của anh và kéo anh xuống với mình.
“Anh sẽ hôn khắp người em trước khi vào sâu bên trong em,” Wolf lẩm bẩm, rồi cúi đầu xuống. Môi cô hé ra dưới sức ép của môi anh, và lưỡi anh xâm nhập vào trong với một nhịp điệu thật sâu mà cô nhận ra theo bản năng và chấp thuận, đáp lại anh một cách háo hức. Anh rất nặng, nhưng chuyện cô đỡ được anh trên mình quá tự nhiên. Cô quàng tay quanh bờ vai lực lưỡng và thậm chí còn ôm anh chặt hơn; muốn được gần anh nhất có thể, và khi đã áp sát vào anh, hông cô liền nhẹ nhàng đưa đẩy, điều chỉnh trước cơn mời chào xác thịt ấy.
Chuyển động chậm rãi của hông cô bên dưới làm Wolf cảm thấy như thể đầu mình sẽ nổ tung vì cơn rần rật trong huyết quản. Anh thốt lên một âm thanh khàn đục từ trong cổ họng và với xuống dây kéo trên lưng váy cô. Anh sẽ chết mất nếu không cảm nhận được làn da mềm mại của cô dưới bàn tay, nếu không tra được cái phần da thịt đang rộn ràng của anh vào trong cô.
Chuyện này hết sức mới mẻ đối với Mary, làm má cô đỏ bừng xấu hổ, nhưng cảm giác vẫn thật đúng đắn đến nỗi cô chẳng hề nghĩ đến chuyện phản kháng. Cô không muốn phản kháng. Cô muốn Wolf. Cô là giống cái trước tính đực của anh, ấm áp và gợi cảm, cảm thấy mình thật sự là một người đàn bà và dâng hiến cho người đàn ông mình yêu. Cô muốn trần trụi vì anh, thế nên cô giúp anh bằng cách rút hai tay ra khỏi tay áo trong khi anh kéo chiếc váy ra khỏi vai cô và để nó tuột xuống eo. Cô đã liều lĩnh mua một cái áo lót có chốt đơn ở phía trước, nhưng khi anh nhìn xuống ngực cô, chỉ được che bởi một lớp vải mỏng dính màu da, cô vui mừng biết bao vì đã mua cái áo đó. Anh khéo léo mở chốt bằng một tay, một thủ thuật mà cô chưa được học, và nhìn mép áo tách ra để lộ những đường cong mềm mại, dừng lại trước khi núm vú của cô hiện ra.
Anh lại thốt lên âm thanh thô ráp đó, gần như tiếng gầm gừ, rồi cúi xuống ủi chiếc áo lót sang bên. Miệng anh, ấm và ướt, lướt ngang qua ngực cô, rồi chiếm lấy núm vú đã săn lại. Cô nảy người lên, toàn thân đáp lại cảm giác sung sướng mãnh liệt gần như đau đớn, trong khi anh mút thật mạnh. Mắt Mary nhắm chặt, và cô rên lên. Cô không chịu nổi chuyện này; cảm giác quá tuyệt, một dòng thác khoái lạc-đau đớn nóng hổi chảy xuyên từ ngực đến háng, nơi sự nhức nhối trống rỗng làm cô siết chặt hai chân lại với nhau và ưỡn người dưới anh, thầm cầu xin sự giải thoát mà cơ thể cô chưa hề biết đến, chỉ cảm thấy bằng bản năng xa xưa nhất của con người.
Wolf cảm thấy cô lại di chuyển dưới anh, và sợi dây kiểm soát cuối cùng biến mất. Anh thô bạo giật chân váy của cô lên đến eo và dùng đầu gối tách hai đùi cô ra, đặt mình giữa chữ V mềm mại. Cô mở mắt, hơi sửng sốt bởi cảm giác ở dưới đó, nhưng lại háo hức muốn biết thêm. “Cởi bỏ quần áo của anh đi,” cô điên cuồng thì thào, rồi giật mấy cái cúc trên áo anh.
Anh lùi lại, xé bung hai vạt áo ra, rồi lột ra khỏi người. Làn da trần của anh lấp lánh mồ hôi; trong ánh sáng mờ mờ đầy bụi trôi lờ lững, làn da màu đồng trơn bóng trên những cơ bắp lực lưỡng làm anh trông như một tác phẩm nghệ thuật sống được nhào nặn bởi một bàn tay điêu luyện. Ánh mắt Mary đói khát, cuống cuồng di chuyển khắp người anh. Anh thật hoàn hảo, mạnh mẽ và đàn ông, cơ thể anh nóng hổi và thoang thoảng hương thơm. Tay cô với tới anh, trượt trên bộ ngực vạm vỡ phủ một lớp lông mỏng hình viên kim cương trải dài từ núm vú bên này sang núm vú bên kia. Cô chạm vào hai núm vú căng cứng đó, và anh đông cứng lại, rùng mình dữ dội vì sự sung sướng chạy xuyên qua các thớ thịt.
Anh rên lên thành tiếng và thả hai tay xuống hông. Anh tháo chốt thắt lưng da bản to, rồi mở khóa quần jean và giật phéc mơ tuya xuống, hai hàng răng cưa kim loại rít lên hòa lẫn với hơi thở hổn hển của họ. Với chút mảnh tự chủ tuyệt vọng cuối cùng, anh ngăn mình không tụt quần xuống. Cô là trinh nữ; anh không cho phép mình quên điều đó, ngay cả trong cơn thúc bách. Mẹ kiếp, anh phải duy trì chút kiểm soát, nếu không sẽ làm cô vừa sợ hãi vừa đau đớn, và anh sẽ chết trước khi biến lần đầu tiên của cô thành ác mộng. Những ngón tay thanh mảnh của Mary cuộn lại trên lông ngực anh và khẽ giật giật. “Wolf,” cô nói. Chỉ tên anh thôi, chỉ một từ đó thôi, nhưng giọng cô thật ấm và trầm, như mê hoặc, và nó mời gọi anh mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì mà anh từng biết đến trước đây.
“Phải,” anh đáp lại. “Ngay bây giờ.” Anh chồm tới để bao phủ lấy cô lần nữa, rồi bỗng nhiên đông cứng lại khi một âm thanh từ xa lọt vào tai anh. Anh khẽ nguyền rủa và sụm xuống trên gót chân, tuyệt vọng vật lộn để kiểm soát cơ thể và cơn tức giận của mình.
“Wolf?” Lúc này giọng cô hơi do dự với vẻ kinh ngạc và tự ti. Sự thay đổi ấy làm anh muốn giết người, vì trước đó cô không hề tự ti. Cô đã ấm áp và đáng yêu, tình nguyện dâng hiến bản thân mà không hề dè dặt.
“Joe sẽ vào đây trong vài phút nữa, anh nghe thấy tiếng xe của nó đang lên núi.”
Cô vẫn còn quá mơ hồ, chưa tỉnh táo nên chỉ tỏ ra bối rối. “Joe ư?”
“Phải, Joe. Nhớ nó không? Con trai anh, lý do ban đầu em có mặt ở đây ấy?”
Hai má Mary đỏ bừng bừng, và cô bật dậy, ngồi thẳng nhất có thể, vì hai đùi cô vẫn còn quàng lên đùi anh. “Chúa ơi,” cô kêu lên. “Ôi Chúa ơi. Em trần truồng. Anh trần truồng. Ôi Chúa ơi!”
“Chúng ta không trần truồng,” Wolf lẩm bẩm, quẹt ngang gương mặt đẫm mồ hôi. “Mẹ kiếp.”
“Gần như thế!”
“Vẫn chưa đến nỗi.” Lúc này ngay cả ngực cô cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Anh nhìn chúng tiếc nuối, nhớ lại mùi vị ngọt ngào và cảm giác núm vú nhỏ mềm mượt của cô nở hoa trong miệng anh. Nhưng tiếng xe tải lúc này đã gần hơn, anh đứng dậy và nhẹ nhàng kéo Mary theo với một tiếng nguyền rủa tục tĩu vì thằng con trai xuất hiện chẳng đúng lúc.
Mắt Mary nhòe đi khi cô quay lưng để vật lộn với cái chốt áo ngực đáng nguyền rủa của thời đại du hành vũ trụ. Thứ gì đã ám ảnh cô khiến cô mua cái thứ kỳ cục này nhỉ? Dì Ardith hẳn sẽ tức giận lắm. Dì ấy hẳn sẽ lăn đùng ra đất với ý nghĩ đứa cháu họ của dì trần truồng lăn lộn trên đống Cỏ với một gã đàn ông. Và, mẹ kiếp, cô thậm chí còn chưa thể lăn lộn cho xong nữa kìa!
“Nào, để anh làm cho,” Wolf nói bằng giọng dịu dàng hơn nhiều so với những gì cô đã từng nghe anh nói. Anh xoay cô lại và khéo léo xử lý cái chốt quái quỳ. Mary cúi gằm mặt, không thể nhìn vào mắt anh, nhưng sự tương phản giữa hai bàn tay rám nắng màu đồng của anh và bộ ngực trắng mờ làm cô lại nóng bừng lên. Cô nuốt xuống và nhìn thắt lưng của anh. Anh đã kéo phéc mơ tuya lại và thắt dây lưng, nhưng thứ phồng lên dưới đó cho cô biết rằng anh không hoàn toàn thản nhiên vì sự gián đoạn này. Điều đó làm cô cảm thấy khá hơn, và cô chớp mắt ngăn lại dòng nước mắt trong khi anh giúp cô mặc váy vào và xoay cô lại để kéo khóa. “Tóc em có cỏ này,” anh đùa, nhặt cọng cỏ ra khỏi bím tóc rối bù, rồi phủi cỏ ra khỏi váy cô.
Mary dùng cả hai tay để kiểm tra tóc và nhận ra tóc mình đã hoàn toàn xõa xuống. “Kệ nó đi,” Wolf nói. “Anh thích nó xõa xuống như thế. Nhìn như lụa ấy.”
Cô lo lắng dùng ngón tay chải tóc và nhìn anh cúi xuống nhặt áo trên đống cỏ. “Joe sẽ nghĩ gì đây?” Cô thốt lên khi tiếng xe tải tắt phụt bên ngoài nhà kho.
“Rằng thật may vì nó là con anh, nếu không anh sẽ giết nó,” Wolf lẩm bẩm một cách dứt khoát, và Mary không dám chắc là anh đang đùa. Anh mặc áo vào nhưng chẳng buồn đóng cúc mà cứ thế bước ra phía cửa mở. Hít vào thật sâu, Mary chuẩn bị tinh thần để vượt qua cơn xấu hổ và theo sau anh.
Joe vừa mới ra khỏi xe và đang đứng ngoài cửa xe, đôi mắt xanh nhạt nhìn từ cha nó sang cô Mary rồi quay lại, nhìn từ gương mặt rắn đanh của Wolf cùng cái áo phanh ngực, sang mái tóc rối bù của Mary. “Chết tiệt!” Nó nguyền rủa và đóng sập cửa xe lại. “Giá như con muộn thêm mười lăm phút nữa...”
“Ba cũng nghĩ thế,” Wolf tán thành. “Này, con sẽ đi...”
Wolf thở dài. “Thôi. Dù sao thì cô ấy cũng đến để gặp con.”
“Lần đầu tiên ba cũng nói thế.” Joe cười toe toét.
“Và ba vừa mới nói lại câu đó.” Anh quay sang Mary, một chút vui mừng trước cái tin sửng sốt của cô đã quay lại trong ánh mắt anh. “Nói cho nó biết đi.”
Cô không thể suy nghĩ được gì. “Nói cho nó biết cái gì?”
“Ừ. Nói cho nó biết đi.”
Trí óc mụ mẫm của cô chậm rãi thu nạp những gì anh đang nói. Cô hoang mang nhìn vào hai bàn tay trống không của mình. Chuyện gì đã xảy ra với mấy lá thư? Cô đã đánh rơi nó trong đống cỏ? Giờ mà phải xới tung đống cỏ lên để tìm lá thư thì nhục nhã biết bao! Không biết phải làm gì, cô xòe hai tay ra và chỉ nói, “Em đã được nhận. Hôm nay cô đã nhận được thư.”
Mặt Joe trắng bệch khi nó trố mắt nhìn cô, tay nó đờ đẫn chống lên thành xe như để giữ thăng bằng.
“Em được nhận? Vào Học viện? Em được nhận vào Học viện sao?” Nó khàn khàn hỏi lại.
“Em đã được giới thiệu. Nhiệm vụ còn lại của em là vượt qua kỳ thi.” Joe ngửa mặt lên trời và hét lên, một âm thanh hoan hỉ, nổi da gà như tiếng gầm của một con báo săn mồi, rồi nó lao vào Wolf. Hai cha con họ đấm thình thịch vào lưng nhau, vừa cười vừa hét, rồi cuối cùng chỉ ôm chặt lấy nhau theo cái cách mà hai người đàn ông yếu đuối hơn hẳn sẽ không làm được. Mary chắp hai tay và nhìn bọn họ, mỉm cười, hạnh phúc đến nỗi trái tim cô bỗng căng ra đau nhói. Thế rồi đột nhiên một cánh tay chìa ra và kéo cô lại, và cô thấy mình bị kẹp giữa hai người nhà Mackenzie, gần như bị ép phẳng lỳ trong cơn mừng rỡ của họ.
“Hai người làm tôi ngạt thở mất!” Cô phản đối bằng giọng hổn hển, chèn hai tay vào giữa hai bộ ngực rộng và đẩy ra. Một trong hai bộ ngực đó để trần, phơi bày ra bởi chiếc áo không cài cúc, và sự đụng chạm vào làn da ấm áp của anh làm đầu gối cô bủn rủn. Cả hai cha con họ bật cười trước sự chống đối của cô, nhưng họ vẫn ngay lập tức nới lỏng vòng tay ôm của mình.
Mary vuốt tóc xuống và vuốt phẳng chân váy. “Mấy lá thư ở đâu đó quanh đây. Hẳn là cô đã đánh rơi nó.”
Wolf ném cho cô một ánh mắt gian xảo. “Hẳn rồi.”
Câu đùa của anh làm cô vui sướng, và cô cười với anh. Đó là nụ cười thân mật yên bình, kiểu cười mà đàn bà vẫn trao cho người đàn ông mình yêu sau khi đã ở trong vòng tay anh ta, và điều đó làm anh ấm lòng. Để che giấu phản ứng của mình, anh quay lại tìm mấy lá thư và thấy một lá trên lối xe chạy, lá còn lại rơi ở gần cửa nhà kho. Anh nhặt lại cả hai và đưa cho Joe lá thư đề tên nó.
Tay thằng bé run rẩy trong khi nó đọc thư, mặc dù nó đã biết nội dung rồi. Nó không thể tin được. Chuyện này xảy ra quá nhanh. Giấc mơ trở thành hiện thực lẽ ra phải khó khăn hơn mới phải; lẽ ra nó phải đổ máu để đạt được điều đó. Ồ, nó chưa được lái một em yêu hai mươi triệu ngay đâu, nhưng rồi sẽ được. Nó phải được lái, bởi vì nếu không có cánh nó sẽ chỉ sống được nửa cuộc đời mà thôi. Mary đang nhìn Joe với vẻ tự hào thì cảm thấy Wolf cứng người lại bên cạnh mình. Cô nhìn anh dò hỏi. Đầu anh ngẩng lên như thể anh ngửi thấy mùi nguy hiểm, và gương mặt đột nhiên bất động như đá. Thế rồi cô nghe thấy tiếng máy xe và quay lại vừa đúng lúc chiếc xe của viên phó đồn trờ tới dừng lại phía sau chiếc xe của Joe.
Joe quay lại, và mặt nó hóa đá giống Wolf khi Clay Armstrong bước ra khỏi chiếc xe tuần tra.
“Chào cô.” Clay nghiêng mũ chào cô trước.
“Phó đồn Armstrong.” Hai trăm năm rèn luyện khắc nghiệt về thái độ cư xử hiện rõ trong giọng cô. Dì Ardith hẳn sẽ tự hào. Nhưng cô cảm thấy Wolf đang gặp một mối nguy hiểm nào đó, và phải cố hết sức mình cô mới không lao vào giữa anh và tay phó đồn. Chỉ có nhận thức rằng anh sẽ không cảm kích hành động đó mới ngăn cô không đứng về phía anh.
Đôi mắt xanh thân thiện của Clay lúc này không còn thân thiện chút nào. “Sao cô lại ở đây, cô Potter?”
“Anh hỏi làm gì?” Cô đáp trả, hai tay chống lên hông.
“Đi thẳng vào vấn đề chính đi, Armstrong,” Wolf nạt.
“Được thôi,” Clay nạt lại. “Anh bị triệu tập để thẩm vấn. Tiện nhất là anh đi theo tôi, hoặc tôi có thể xin lệnh bắt giữ anh.”
Joe đứng im hóa đá, cơn thịnh nộ và vẻ chết chóc hiện lên trong mắt nó. Chuyện này đã từng xảy ra, và nó đã bị mất cha trong suốt hai năm trời ác mộng. Lần này mọi chuyện dường như còn tệ hơn, vì mới chỉ vài phút trước họ vẫn còn đang ăn mừng, và nó đang ngất ngây trên đỉnh thế giới. Wolf bắt đầu cài cúc áo. Anh hỏi bằng giọng khô khốc, “Lần này có chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện đó ở văn phòng cảnh sát trưởng.”
“Chúng ta sẽ nói ngay bây giờ.”
Đôi mắt đen gặp đôi mắt xanh, và đột nhiên Clay nhận ra người đàn ông này sẽ không nhúc nhích nếu không có vài câu trả lời. “Sáng nay có một cô gái bị cưỡng hiếp.”
Cơn giận dữ khủng khiếp cháy bùng trong đôi mắt đen sẫm. “Thế là các người đương nhiên nghĩ đến gã Anh điêng?” Wolf phun ra những lời đó giữa hai hàm răng nghiến chặt như những viên đạn. Chúa ơi, chuyện này không xảy ra lần nữa chứ? Không phải hai lần trong một đời người chứ? Lần đầu tiên đã suýt giết chết anh, và anh thề sẽ không bao giờ quay lại cái hố sâu địa ngục đó, cho dù có phải làm gì đi chăng nữa. “Chúng tôi chỉ thẩm vấn vài người. Nếu anh có chứng cớ ngoại phạm thì không có vấn đề gì. Anh sẽ được thả tự do thôi.”
“Các anh triệu tập tất cả các chủ trại chăn nuôi trong khu vực này chứ? Eli Baugh có phải đến văn phòng cảnh sát trưởng trả lời thẩm vấn của các anh không?”
Mặt Clay tối sầm vì giận dữ. “Không.”
“Chỉ gã Anh điêng thôi, hử?”
“Anh có tiền án.” Nhưng trông Clay không thoải mái cho lắm.
“Tôi không có... bất kỳ... tiền án tiền sự... nào,” Wolf gầm lên. “Tôi đã được minh oan.”
“Mẹ kiếp, tôi biết chuyện đó!” Clay đột nhiên gào lên. “Tôi được lệnh phải đưa anh đi, và tôi sẽ làm công việc của mình.”
“À, sao anh không chỉ nói thế thôi? Tôi chẳng muốn ngăn người khác làm công việc của mình đâu.” Sau câu châm chọc mỉa mai đó, Wolf sải bước về phía chiếc xe tải của mình. “Tôi sẽ đi theo anh.”
“Anh có thể vào xe tôi. Tôi sẽ đưa anh về.”
“Không, cảm ơn. Tôi thà đi bằng xe mình, đề phòng trường hợp cảnh sát trưởng cho là đi bộ sẽ có ích cho tôi.” Lầm bầm chửi rủa, Clay quay lại xe và chui vào. Bụi và sỏi bay tung tóe khi anh ta quay xuống núi, với Wolf bám theo sau làm bắn ra thậm chí còn nhiều bụi và sỏi hơn.
Mary bắt đầu run rẩy. Ban đầu chỉ là một cơn rùng mình, nhưng nó nhanh chóng biến thành cơn lẩy bẩy chấn động toàn thân. Joe vẫn đứng như hóa đá, hai nắm tay siết chặt. Đột nhiên, nó xoay lại và tống thẳng nắm đấm vào thành xe tải. “Thề có Chúa, bọn chúng sẽ không được phép đối xử với ba như thế nữa,” nó thì thào. “Không một lần nào nữa.”
“Không, chắc chắn là không.” vẫn còn run rẩy, nhưng cô so vai lại.
“Nếu có phải gõ cửa từng quan tòa và từng tòa án trên đất nước này, cô cũng sẽ làm. Cô sẽ gọi cho các tờ báo, cô sẽ gọi cho mạng lưới truyền hình, cô sẽ gọi - ồ, họ không biết những ai mà cô có thể gọi đâu.” Mạng lưới liên lạc Cựu Gia đình ở Savannah vẫn còn, và số người có thể giúp đỡ mà cô sẽ gọi còn nhiều hơn những gì mà cảnh sát trưởng ở hạt này có thể tính tới. Cô sẽ treo ông ta lên đến khi ông ta chết khô!
“Sao cô không về nhà đi?” Joe gợi ý bằng giọng dứt khoát.
“Cô muốn ở lại.”
Thằng bé đã nghĩ Mary sẽ lặng lẽ bước về phía chiếc xe, nhưng lúc này khi nghe cô nói thế nó mới quay sang nhìn cô. Tận sâu trong tâm khảm, một phần trong nó đã nghĩ rằng cô sẽ bỏ chạy ngay tức khắc, rằng nó và Wolf sẽ lại chỉ có một mình, như trước đây. Họ đã quen với việc chỉ có một mình. Nhưng Mary vẫn đứng chôn chân như thể cô chẳng định rời khỏi ngọn núi này, đôi mắt xanh nhạt của cô đầy lửa và cái cằm mỏng manh hếch lên theo kiểu những người khác phải tránh ra khỏi đường đi của cô.
Thằng bé, vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải trưởng thành thật khắc nghiệt và thật nhanh, quàng hai cánh tay khỏe mạnh quanh người phụ nữ và ôm lấy cô, liều lĩnh hấp thu thêm chút sức mạnh từ cô, bởi vì nó quá sợ hãi và cần điều đó. Và Mary ôm nó. Đây là con trai Wolf, và cô sẽ bảo vệ nó bằng mọi tế bào tranh đấu cô có trong người.
Cuối cùng cô cũng đóng sách lại. “Sao tối nay không nghỉ sớm nhỉ?”
Cô gợi ý. “Chúng ta cũng chẳng làm được gì nhiều đâu.”
Joe cũng gập sách lại và thọc tay vào mái tóc đen dày của mình, giống y hệt tóc cha nó. Mary phải nhìn đi chỗ khác. “Em xin lỗi,” nó thở ra thật dài. Đặc thù của Joe là nó không bao giờ giải thích. Joe không hay cảm thấy Cần phải tự biện hộ.
Nhưng trong những tuần cô phụ đạo cho thằng bé, họ đã nhiều lần nói chuyện riêng giữa những bài học, và Mary sẽ cảm nhận được ngay khi một học sinh của cô có thể đang gặp rắc rối. Nếu chỉ là vì thay đổi thời tiết làm thằng bé bứt rứt, thì cô cũng muốn nó thừa nhận thế. “Có chuyện gì làm em phiền muộn à?”
Joe cười gượng gạo, một nụ cười quá người lớn đối với một cậu bé mười sáu tuổi. “Có thể nói thế.”
“À.” Nụ cười đó làm cô nhẹ người, bởi có lẽ cô đã biết nguyên nhân làm nó bồn chồn. Đúng là do thay đổi thời tiết, tạm gọi thế. Như dì Ardith vẫn thường thuyết giảng cô cháu gái, “Khi sinh lực của một cậu trai trẻ dâng lên, các cô gái nên cẩn thận, vì bọn chúng như thể bị kích động ấy.” Rõ ràng sinh lực của Joe đang dâng cao. Mary tự hỏi không biết phụ nữ có sinh lực hay không.
Joe nhặt bút lên nghịch nghịch một lúc rồi quăng sang bên và quyết định nói nhiều hơn. “Pam Hearst bảo em đưa cô ấy đi xem phim.”
“Pam ư?” Đúng là ngạc nhiên, và có thể là rắc rối nữa. Ralph Hearst là một trong những người đối chọi quyết liệt nhất với nhà Mackenzie.
Đôi mắt xanh nhạt của Joe cụp lại khi nó liếc nhìn cô. “Pam chính là cô gái mà em đã kể cô nghe lần trước.”
Thì ra là Pam Hearst. Cô bé xinh xắn, hoạt bát và có cơ thể trẻ trung thanh mảnh ấy chắc chắn là tác động đến sinh lực của các chàng trai trẻ. Mary tự hỏi liệu có phải cha Pam đã biết chuyện cô bé ve vãn Joe và đó là một trong những lý do làm ông ta thù địch đến thế.
“Em có định đi không?”
“Không,” Joe trả lời thẳng thừng khiến cô ngạc nhiên.
“Tại sao?”
“Chẳng có rạp chiếu phim nào ở Ruth cả.”
“Thì sao?”
“Đó là toàn bộ vấn đề. Bọn em sẽ phải đến một thị trán khác. Sẽ chẳng có người quen nào nhìn thấy bọn em. Pam muốn em đón cô ấy sau giờ học, khi trời đã tối.” Joe ngả lưng ra ghế và gác hai tay lên đầu. “Cô ấy xấu hổ đến nỗi không dám đi khiêu vũ cùng em, nhưng em lại đủ hay ho để cô ấy trốn đến gặp em. Có thể cô ấy tưởng là ngay cả khi bọn em bị bắt gặp, thì ý nghĩ em có thể sẽ vào Học viện sẽ giúp cô ấy không gặp phải quá nhiều rắc rối. Ai cũng thích ý tưởng này thì phải.” Giọng thằng bé có vẻ mỉa mai. “Em đoán khi người Anh điêng mặc quân phục thì mọi chuyện sẽ khác.”
Đột nhiên tuyên bố đầy bốc đồng của cô trước cuộc họp Ban giám hiệu trường dường như không còn là một ý kiến hay nữa. “Em có ước rằng cô không nói cho họ biết không?”
“Suy cho cùng thì cô phải nói thôi,” Joe trả lời, vậy là nó đã biết chủ đề cuộc họp. “Chuyện đó tạo thêm áp lực để em vào Học viện, bởi vì nếu em không vào được họ sẽ nói bọn Anh điêng chẳng thể làm được gì, nhưng như thế cũng chẳng tệ lắm. Nếu chuyện này ép em phải cố gắng nhiều hơn, thì em lại càng tiến đến gần với mục tiêu hơn.”
Theo quan điểm của cô, Mary không nghĩ Joe cần thêm động lực nào nữa; thằng bé muốn vào Học viện đến nỗi mong muốn đó lúc nào cũng cháy bùng. Cô quay lại chuyện về Pam. “Em có thấy phiền không, khi mà giờ cô bé ấy lại rủ em?”
“Chuyện đó làm em nổi cáu. Và em thực sự nổi cáu khi phải từ chối cô ấy, vì rõ ràng là em muốn chạm vào cô ấy.” Joe đột ngột dừng lại và lại ném cho Mary một cái nhìn quá người lớn trước khi một nụ cười khẽ nhếch trên môi nó. “Xin lỗi cô. Em không định nói chuyện quá riêng tư như thế. Cứ coi như em bị cô ấy cuốn hút về mặt thể xác, nhưng chỉ thế thôi, và em không có thời gian để lãng phí cho những việc như thế này. Pam là một cô gái tốt, nhưng cô ấy không có chỗ trong các kế hoạch của em.”
Mary hiểu Joe muốn nói gì. Chẳng có người phụ nữ nào có chỗ trong kế hoạch của nó, ngoài việc giúp nó giải tỏa nhu cầu thể xác, nếu có, trong khoảng thời gian dài sắp tới. Thằng bé có gì đó thật cô độc, giống như Wolf, và thêm vào đó, Joe quá ám ảnh với chuyện bay lượn đến nỗi một phần trong nó đã biến mất. Pam Hearst sẽ kết hôn với ai đó trong vùng, ổn định cuộc sống ở Ruth hoặc gần đó, và gây dựng gia đình theo cách bình yên mà cô bé đã lớn lên; còn Joe Mackenzie chỉ có thể dành cho cô bé chút rung động trước khi thằng bé tiến xa hơn.
“Cô có biết ai phát tán tin đồn không?” Joe hỏi, đôi mắt xanh xám khắc nghiệt. Nó không thích ý nghĩ có ai đó làm tổn thương người phụ nữ này.
“Không. Cô không cố truy tìm. Có thể là bất kỳ ai đi ngang qua và thấy xe em để ở nhà cô. Nhưng giờ mọi người gần như đã quên chuyện đó rồi, ngoại trừ...” Cô dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng.
“Ai ạ?” Joe gặng hỏi thẳng thừng.
“Cô không nghĩ bà ấy là người đã phát tán tin đồn,” Mary vội nói. “Cô chỉ cảm thấy không thoải mái trước mặt bà ấy. Bà ấy không thích cô, và cô không biết vì sao. Có lẽ bà ấy như thế với tất cả mọi người. Dottie Lancaster có...”
“Dottie Lancaster!” Joe bật cười khô khốc. “Cũng là một khả năng đấy. Đúng, bà ta có thể đã phát tán tin đồn. Cuộc sống của bà ta khá khó khăn, và nói chung em cũng thấy tội bà ta, nhưng hồi em còn học với bà ta thì bà ta đã tìm mọi cách làm cho cuộc sống của em trở thành địa ngục.”
“Khó khăn ư? Như thế nào?”
“Chồng bà ta là tài xế xe tải, ông ta đã chết nhiều năm trước khi con trai họ còn đang ẵm ngửa. Lúc đó ông ta đang lái xe ở Colourado, và một tài xế say xỉn đã tông ông ta rơi khỏi vách núi. Gã say xỉn đó là người Anh điêng. Bà ta không bao giờ quên được chuyện đó và em đoán là bà ta đổ tội cho tất cả người Anh điêng.”
“Thế thật vô lý.”
Joe nhún vai, như để nói rằng có rất nhiều thứ vô lý. “Dù sao đi nữa, bà ta cũng chỉ còn lại một mình với đứa con, và đã có một khoảng thời gian khó khăn. Không có nhiều tiền. Bà ta bắt đầu đi dạy, nhưng lại phải thuê người trông con, rồi con bà ấy phải học lớp đặc biệt khi đến tuổi đi học, như thế lại tốn nhiều tiền hơn.”
“Cô không biết là Dottie lại có con đấy,” Mary ngạc nhiên nói.
“Là Robert-Bobby. Anh ta khoảng hai ba hay hai tư tuổi gì đó, em đoán thế. Anh ta vẫn sống với mẹ, nhưng không giao du nhiều với mọi người.”
“Cậu ta bị sao à? Có phải là bị bệnh down hay chậm tiếp thu không?”
“Không phải anh ta chậm phát triển. Bobby chỉ khác biệt. Anh ta thích mọi người, nhưng không thích đám đông. Nhiều người quá sẽ làm anh ta căng thẳng, vì thế anh ta chỉ ở một mình. Anh ta đọc rất nhiều, và nghe nhạc. Bobby từng làm việc khi được nghỉ hè ở cửa hàng vật liệu xây dựng, và ông Watkins bảo anh ta lấy một xe cát đầy. Thay vì đẩy xe cút kít về phía đống cát và xúc cát vào, Bobby lại xúc từng xẻng cát đầy rồi mang về xe cút kít. Kiểu như thế. Anh ta còn gặp khó khăn trong việc mặc quần áo, vì anh ta đi giày trước, và rồi không thể mặc quần vào.”
Mary đã từng thấy những người như Bobby, những người khó làm mọi việc theo đúng logic. Đó là chứng chậm tiếp thu, và sẽ phải cực kỳ kiên nhẫn cũng như dùng phương pháp giảng dạy đặc biệt thì mới chữa khỏi. Cô cảm thấy thương cho cậu ta, và cho cả Dottie, người phụ nữ không thể có cuộc sống hạnh phúc.
Joe đẩy ghế ra đứng dậy, duỗi thẳng những cơ bắp căng cứng. “Cô có cưỡi ngựa không?” Đột nhiên thằng bé hỏi.
“Không. Cô chưa bao giờ ngồi trên lưng ngựa.” Mary cười khẽ. “Như thế có làm cô bị quăng ra khỏi Wyoming không?”
Giọng Joe nghiêm trang. “Có thể đấy. Sao thứ Bảy nào đó cô không lên núi và em sẽ dạy cô cưỡi ngựa? Năm học sẽ kết thúc sớm thôi, và cô sẽ có rất nhiều thời gian để luyện tập.”
Joe không thể biết ý tưởng đó hấp dẫn đến thế nào với cô, không chỉ chuyện cưỡi ngựa mà còn chuyện được gặp lại Wolf. Vấn đề duy nhất là, gặp hay không gặp anh thì cũng đau đớn như nhau, bởi vì anh vẫn ở ngoài tầm với của cô. “Cô sẽ suy nghĩ,” Mary hứa, nhưng cô không nghĩ mình sẽ nhận lời mời đó.
Joe không ép buộc, nhưng nó cũng không định bỏ ngang chuyện này. Không bằng cách này thì cách khác nó sẽ đưa Mary lên núi. Nó biết cha nó đã đạt đến giới hạn kiềm chế rồi. Đưa cô diễu qua trước mắt Wolf giống như dẫn một con ngựa cái đang động đực đến trước một con ngựa giống. Cô giáo nhỏ nhắn, xinh Xắn, miệng lưỡi chua cay của nó sẽ may mắn nếu cha nó không đè ngửa cô ra trước khi lời chào kịp thốt ra khỏi cửa miệng. Joe phải giấu đi nụ cười của mình. Nó chưa hề thấy ai tác động đến cha nó như cô Mary Elizabeth Potter. Cô đã nén chặt Wolf đến nỗi Wolf trở nên nguy hiểm như một con sư tử bị thương.
Nó thầm ngâm nga vài nhịp của bài “Mai mối.”
Khi Mary về nhà vào chiều thứ Sáu tuần tiếp đó, có một lá thư từ Thượng nghị sĩ Allard trong hộp thư, và các ngón tay cô run lẩy bẩy khi xé nó ra. Nếu đây là tin xấu cho Joe, nếu Thượng nghị sĩ Allard từ chối giới thiệu thằng bé vào Học viện, thì cô không biết mình sẽ làm gì.
Thượng nghị sĩ Allard không phải cơ hội duy nhất của họ, nhưng ông có vẻ là người dễ chịu nhất, và lời từ chối của ông sẽ thực sự làm họ nản lòng.
Lá thư của Thượng nghị sĩ rất ngắn gọn, ông cảm ơn cô vì đã nỗ lực giới thiệu để ông chú ý đến Joe. Ông quyết định sẽ giới thiệu Joe vào học ở Học viện, lớp cho học viên năm nhất sẽ bắt đầu sau khi Joe tốt nghiệp trung học. Kể từ đó, Joe sẽ phải tự mình vượt qua được chương trình học tập và những bài kiểm tra thể chất khắc nghiệt.
Gửi kèm theo đó là một lá thư riêng chúc mừng Joe.
Mary ôm lá thư vào ngực, nước mắt cô trào ra. Họ đã thành công, và mọi chuyện thậm chí còn không khó khăn đến thế! Cô đã chuẩn bị tinh thần phải thỉnh cầu từng nghị sĩ một trong mỗi tuần cho đến khi Joe có được cơ hội, nhưng không cần phải làm thế nữa. Điểm số và uy tín của Joe đã giúp nó thành công!
Một tin quá vui nên cô không thể đợi, vì thế cô quay lại vào xe và phóng lên núi Mackenzie. Quãng đường đi giờ đã khác rất nhiều; tuyết đã tan, và hoa dại nở rực rỡ bên đường.
Sau cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt, sự ấm áp của mùa xuân như phúc lành trên da cô. Cô háo hức và vui mừng đến nỗi không nhận ra sườn dốc bị sụt xuống bên lề khi đường càng lượn lên cao hơn, nhưng cô nhận thấy vẻ hùng vĩ hoang sơ của những ngọn núi trải dài một cách ngoạn mục về phía chân trời xanh thẳm. Cô hít vào một hơi thật sâu và nhận ra rằng mùa xuân thực sự đã đền bù cho mùa đông. Cảm giác như ở nhà, một ngôi nhà mới, một nơi thân yêu và quen thuộc.
Sỏi văng tung tóe dưới lốp xe khi cô phanh két lại trước gian bếp ngôi nhà một tầng của Wolf, và trước khi chiếc xe kịp giật lại theo quán tính thì cô đã lao lên các bậc thềm và nện ầm ầm vào cửa nhà. “Wolf! Joe!” Cô biết mình đang gào lên không nữ tính chút nào, nhưng cô đang quá hạnh phúc nên chẳng thèm để tâm đến chuyện đó. Có một số tình huống cần phải gào lên như thế.
“Mary!”
Tiếng gọi vang lên từ phía sau cô, và cô xoay người lại. Wolf đang chạy đến từ nhà kho, cơ thể khỏe mạnh của anh nhẹ nhàng lao tới. Mary kêu lên háo hức và phi xuống từ trên bậc thềm, chân váy tung lên khi cô lao xuống con đường trải sỏi dẫn về phía nhà kho. “Thằng bé được nhận rồi!” Cô hét lên, tay vẫy vẫy mấy lá thư. “Thằng bé được nhận rồi!”
Wolf khựng lại và nhìn cô nàng giáo viên vốn trầm tĩnh lúc này đang nhảy chồm chồm lao về phía anh, chân váy cô tung lên quanh đùi theo mỗi bước chân. Anh chỉ vừa kịp định thần thì cô đã bay tới từ cách đó ba bước. Anh trụ vững và đỡ lấy cô vào ngực mình, hai cánh tay khỏe mạnh vòng quanh người cô.
“Thằng bé được nhận rồi!” Cô lại hét lên, hai tay ôm lấy cổ anh.
Wolf chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, và chuyện đó làm miệng anh khô khốc. “Nó được nhận rồi ư?”
Cô vẫy mấy lá thư trước mặt anh.
“Nó được nhận rồi! Thượng nghị sĩ Allard - lá thư này ở trong hộp thư của em - em không thể chờ được - Joe đâu rồi?” Mary biết mình gần như đang lảm nhảm và cố hết sức bình tĩnh, nhưng cô không thể ngưng cười.
“Nó vào thị trấn để nhận một lô vật liệu làm hàng rào rồi. Mẹ kiếp, em có chắc thư nói thế không? Nó vẫn còn phải học một năm nữa...”
“Không phải một năm đâu, với tốc độ học của nó thì không. Nhưng dù sao nó cũng phải đủ mười bảy tuổi đã. Lớp năm nhất của Học viện sẽ bắt đầu sau khi nó tốt nghiệp. Chưa đến một năm rưỡi nữa đâu!”
Niềm tự hào mãnh liệt bao trùm trên gương mặt Wolf, niềm tự hào của người chiến binh mà anh thừa hưởng từ cả người Comanche và người Celtic. Mắt anh cháy lên ngọn lửa đen, và với niềm hân hoan anh nhấc cô lên cao rồi xoay vòng. Cô ngửa mặt lên trời, hét lên cười vui sướng, và đột nhiên Wolf cảm thấy toàn thân thắt lại vì ham muốn. Cảm giác đó mạnh mẽ như một cú đấm thẳng vào bụng, làm anh ngộp thở. Cô mềm mại và ấm áp trong tay anh, tiếng cười của cô tươi trẻ như mùa xuân, và anh muốn lột tung chiếc áo cánh nhỏ xíu nghiêm nghị mà cô đang mặc.
Gương mặt anh từ từ chuyển thành một vẻ khắc nghiệt hơn, hoang sơ hơn. Cô vẫn còn cười khi anh hạ cô xuống, hai tay cô chống lên vai anh, nhưng anh khựng lại khi ngực cô đến ngang tầm mắt anh. Tiếng cười tắt lịm trong cổ họng Mary khi anh chủ tâm áp cô lại gần mình và vùi mặt vào giữa hai bầu ngực. Vòng tay của anh thay đổi, một tay ôm ngang mông cô còn tay kia giữ ngang lưng, và đôi môi nóng hổi của anh lần tìm núm vú cô. Anh tìm thấy nó, miệng anh ngoạm lấy nó qua lớp che chắn của thân váy và áo lót, nhưng cảm giác vẫn quá rúng động đến nỗi hơi thở của cô biến thành tiếng rên và lưng cô ưỡn ra, đẩy hai bầu vú tì vào anh. Chưa đủ! Cô vùi tay vào trong tóc anh, bấu chặt đầu anh để đẩy anh áp mạnh vào cô hơn, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Cô muốn anh với một cảm giác tuyệt vọng bất chợt và dữ dội. Những lớp quần áo ngăn cách anh và cô làm cô tức giận, và cô quằn quại trên anh, những tiếng rên khe khẽ thoát ra. “Xin anh,” cô nài nỉ. “Wolf...”
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt hoang dại vì thèm muốn. Máu anh đang sôi lên trong huyết quản, và anh khó nhọc hít thở. “Em có muốn hơn nữa không?” Lời nói thốt ra từ yết hầu anh, như vọng đến từ nơi nào đó khác.
Cô lại vặn vẹo trên người anh, hai tay túm chặt một cách tuyệt vọng.
“Có.”
Rất dịu dàng, Wolf để cô trượt xuống, chủ tâm cọ người cô qua chỗ phồng lên cứng ngắc trên quần anh, và cả hai người run rẩy. Wolf không còn nghĩ đến những lý do khiến anh không được dính dáng đến cô nữa, không còn nghĩ được bất kỳ điều gì ngoài thôi thúc giao hoan. Mặc xác những gì người ta nghĩ.
Anh nhìn quanh, đánh giá khoảng cách đến cả ngôi nhà và nhà kho. Nhà kho gần hơn. Siết chặt tay quanh cổ tay cô, anh sải bước về phía cánh cửa đôi lớn đang mở để lộ phía bên trong tối mờ.
Mary gần như không thở được khi cô bị kéo lê theo anh. Mọi giác quan của cô trở nên bàng hoàng khi cảm giác sung sướng bị cắt ngang đột ngột, cô bối rối trước hành động của anh và muốn hỏi anh đang làm gì, nhưng cô không có đủ ô-xy trong phổi để nói thành lời. Thế rồi họ đã ở trong nhà kho, và nhận thức về ánh sáng lờ mờ, về hơi ấm động vật, về thứ mùi trần tục của bụi bẩn, của cỏ khô, của đồ da thuộc và của ngựa bao phủ lấy cô. Cô nghe thấy tiếng ngựa hực lên khe khẽ và tiếng vó ngựa nghèn nghẹt trên đống rơm. Wolf dẫn cô vào một ngăn trống rồi kéo cô xuống đống cỏ khô còn mới. Cô nằm dài ra, và anh hạ mình xuống người cô, cơ thể lực lưỡng của anh ấn cô lún sâu xuống đống cỏ.
“Hôn em đi,” cô thì thào, tay với lên lùa vào mái tóc dài của anh và kéo anh xuống với mình.
“Anh sẽ hôn khắp người em trước khi vào sâu bên trong em,” Wolf lẩm bẩm, rồi cúi đầu xuống. Môi cô hé ra dưới sức ép của môi anh, và lưỡi anh xâm nhập vào trong với một nhịp điệu thật sâu mà cô nhận ra theo bản năng và chấp thuận, đáp lại anh một cách háo hức. Anh rất nặng, nhưng chuyện cô đỡ được anh trên mình quá tự nhiên. Cô quàng tay quanh bờ vai lực lưỡng và thậm chí còn ôm anh chặt hơn; muốn được gần anh nhất có thể, và khi đã áp sát vào anh, hông cô liền nhẹ nhàng đưa đẩy, điều chỉnh trước cơn mời chào xác thịt ấy.
Chuyển động chậm rãi của hông cô bên dưới làm Wolf cảm thấy như thể đầu mình sẽ nổ tung vì cơn rần rật trong huyết quản. Anh thốt lên một âm thanh khàn đục từ trong cổ họng và với xuống dây kéo trên lưng váy cô. Anh sẽ chết mất nếu không cảm nhận được làn da mềm mại của cô dưới bàn tay, nếu không tra được cái phần da thịt đang rộn ràng của anh vào trong cô.
Chuyện này hết sức mới mẻ đối với Mary, làm má cô đỏ bừng xấu hổ, nhưng cảm giác vẫn thật đúng đắn đến nỗi cô chẳng hề nghĩ đến chuyện phản kháng. Cô không muốn phản kháng. Cô muốn Wolf. Cô là giống cái trước tính đực của anh, ấm áp và gợi cảm, cảm thấy mình thật sự là một người đàn bà và dâng hiến cho người đàn ông mình yêu. Cô muốn trần trụi vì anh, thế nên cô giúp anh bằng cách rút hai tay ra khỏi tay áo trong khi anh kéo chiếc váy ra khỏi vai cô và để nó tuột xuống eo. Cô đã liều lĩnh mua một cái áo lót có chốt đơn ở phía trước, nhưng khi anh nhìn xuống ngực cô, chỉ được che bởi một lớp vải mỏng dính màu da, cô vui mừng biết bao vì đã mua cái áo đó. Anh khéo léo mở chốt bằng một tay, một thủ thuật mà cô chưa được học, và nhìn mép áo tách ra để lộ những đường cong mềm mại, dừng lại trước khi núm vú của cô hiện ra.
Anh lại thốt lên âm thanh thô ráp đó, gần như tiếng gầm gừ, rồi cúi xuống ủi chiếc áo lót sang bên. Miệng anh, ấm và ướt, lướt ngang qua ngực cô, rồi chiếm lấy núm vú đã săn lại. Cô nảy người lên, toàn thân đáp lại cảm giác sung sướng mãnh liệt gần như đau đớn, trong khi anh mút thật mạnh. Mắt Mary nhắm chặt, và cô rên lên. Cô không chịu nổi chuyện này; cảm giác quá tuyệt, một dòng thác khoái lạc-đau đớn nóng hổi chảy xuyên từ ngực đến háng, nơi sự nhức nhối trống rỗng làm cô siết chặt hai chân lại với nhau và ưỡn người dưới anh, thầm cầu xin sự giải thoát mà cơ thể cô chưa hề biết đến, chỉ cảm thấy bằng bản năng xa xưa nhất của con người.
Wolf cảm thấy cô lại di chuyển dưới anh, và sợi dây kiểm soát cuối cùng biến mất. Anh thô bạo giật chân váy của cô lên đến eo và dùng đầu gối tách hai đùi cô ra, đặt mình giữa chữ V mềm mại. Cô mở mắt, hơi sửng sốt bởi cảm giác ở dưới đó, nhưng lại háo hức muốn biết thêm. “Cởi bỏ quần áo của anh đi,” cô điên cuồng thì thào, rồi giật mấy cái cúc trên áo anh.
Anh lùi lại, xé bung hai vạt áo ra, rồi lột ra khỏi người. Làn da trần của anh lấp lánh mồ hôi; trong ánh sáng mờ mờ đầy bụi trôi lờ lững, làn da màu đồng trơn bóng trên những cơ bắp lực lưỡng làm anh trông như một tác phẩm nghệ thuật sống được nhào nặn bởi một bàn tay điêu luyện. Ánh mắt Mary đói khát, cuống cuồng di chuyển khắp người anh. Anh thật hoàn hảo, mạnh mẽ và đàn ông, cơ thể anh nóng hổi và thoang thoảng hương thơm. Tay cô với tới anh, trượt trên bộ ngực vạm vỡ phủ một lớp lông mỏng hình viên kim cương trải dài từ núm vú bên này sang núm vú bên kia. Cô chạm vào hai núm vú căng cứng đó, và anh đông cứng lại, rùng mình dữ dội vì sự sung sướng chạy xuyên qua các thớ thịt.
Anh rên lên thành tiếng và thả hai tay xuống hông. Anh tháo chốt thắt lưng da bản to, rồi mở khóa quần jean và giật phéc mơ tuya xuống, hai hàng răng cưa kim loại rít lên hòa lẫn với hơi thở hổn hển của họ. Với chút mảnh tự chủ tuyệt vọng cuối cùng, anh ngăn mình không tụt quần xuống. Cô là trinh nữ; anh không cho phép mình quên điều đó, ngay cả trong cơn thúc bách. Mẹ kiếp, anh phải duy trì chút kiểm soát, nếu không sẽ làm cô vừa sợ hãi vừa đau đớn, và anh sẽ chết trước khi biến lần đầu tiên của cô thành ác mộng. Những ngón tay thanh mảnh của Mary cuộn lại trên lông ngực anh và khẽ giật giật. “Wolf,” cô nói. Chỉ tên anh thôi, chỉ một từ đó thôi, nhưng giọng cô thật ấm và trầm, như mê hoặc, và nó mời gọi anh mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì mà anh từng biết đến trước đây.
“Phải,” anh đáp lại. “Ngay bây giờ.” Anh chồm tới để bao phủ lấy cô lần nữa, rồi bỗng nhiên đông cứng lại khi một âm thanh từ xa lọt vào tai anh. Anh khẽ nguyền rủa và sụm xuống trên gót chân, tuyệt vọng vật lộn để kiểm soát cơ thể và cơn tức giận của mình.
“Wolf?” Lúc này giọng cô hơi do dự với vẻ kinh ngạc và tự ti. Sự thay đổi ấy làm anh muốn giết người, vì trước đó cô không hề tự ti. Cô đã ấm áp và đáng yêu, tình nguyện dâng hiến bản thân mà không hề dè dặt.
“Joe sẽ vào đây trong vài phút nữa, anh nghe thấy tiếng xe của nó đang lên núi.”
Cô vẫn còn quá mơ hồ, chưa tỉnh táo nên chỉ tỏ ra bối rối. “Joe ư?”
“Phải, Joe. Nhớ nó không? Con trai anh, lý do ban đầu em có mặt ở đây ấy?”
Hai má Mary đỏ bừng bừng, và cô bật dậy, ngồi thẳng nhất có thể, vì hai đùi cô vẫn còn quàng lên đùi anh. “Chúa ơi,” cô kêu lên. “Ôi Chúa ơi. Em trần truồng. Anh trần truồng. Ôi Chúa ơi!”
“Chúng ta không trần truồng,” Wolf lẩm bẩm, quẹt ngang gương mặt đẫm mồ hôi. “Mẹ kiếp.”
“Gần như thế!”
“Vẫn chưa đến nỗi.” Lúc này ngay cả ngực cô cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Anh nhìn chúng tiếc nuối, nhớ lại mùi vị ngọt ngào và cảm giác núm vú nhỏ mềm mượt của cô nở hoa trong miệng anh. Nhưng tiếng xe tải lúc này đã gần hơn, anh đứng dậy và nhẹ nhàng kéo Mary theo với một tiếng nguyền rủa tục tĩu vì thằng con trai xuất hiện chẳng đúng lúc.
Mắt Mary nhòe đi khi cô quay lưng để vật lộn với cái chốt áo ngực đáng nguyền rủa của thời đại du hành vũ trụ. Thứ gì đã ám ảnh cô khiến cô mua cái thứ kỳ cục này nhỉ? Dì Ardith hẳn sẽ tức giận lắm. Dì ấy hẳn sẽ lăn đùng ra đất với ý nghĩ đứa cháu họ của dì trần truồng lăn lộn trên đống Cỏ với một gã đàn ông. Và, mẹ kiếp, cô thậm chí còn chưa thể lăn lộn cho xong nữa kìa!
“Nào, để anh làm cho,” Wolf nói bằng giọng dịu dàng hơn nhiều so với những gì cô đã từng nghe anh nói. Anh xoay cô lại và khéo léo xử lý cái chốt quái quỳ. Mary cúi gằm mặt, không thể nhìn vào mắt anh, nhưng sự tương phản giữa hai bàn tay rám nắng màu đồng của anh và bộ ngực trắng mờ làm cô lại nóng bừng lên. Cô nuốt xuống và nhìn thắt lưng của anh. Anh đã kéo phéc mơ tuya lại và thắt dây lưng, nhưng thứ phồng lên dưới đó cho cô biết rằng anh không hoàn toàn thản nhiên vì sự gián đoạn này. Điều đó làm cô cảm thấy khá hơn, và cô chớp mắt ngăn lại dòng nước mắt trong khi anh giúp cô mặc váy vào và xoay cô lại để kéo khóa. “Tóc em có cỏ này,” anh đùa, nhặt cọng cỏ ra khỏi bím tóc rối bù, rồi phủi cỏ ra khỏi váy cô.
Mary dùng cả hai tay để kiểm tra tóc và nhận ra tóc mình đã hoàn toàn xõa xuống. “Kệ nó đi,” Wolf nói. “Anh thích nó xõa xuống như thế. Nhìn như lụa ấy.”
Cô lo lắng dùng ngón tay chải tóc và nhìn anh cúi xuống nhặt áo trên đống cỏ. “Joe sẽ nghĩ gì đây?” Cô thốt lên khi tiếng xe tải tắt phụt bên ngoài nhà kho.
“Rằng thật may vì nó là con anh, nếu không anh sẽ giết nó,” Wolf lẩm bẩm một cách dứt khoát, và Mary không dám chắc là anh đang đùa. Anh mặc áo vào nhưng chẳng buồn đóng cúc mà cứ thế bước ra phía cửa mở. Hít vào thật sâu, Mary chuẩn bị tinh thần để vượt qua cơn xấu hổ và theo sau anh.
Joe vừa mới ra khỏi xe và đang đứng ngoài cửa xe, đôi mắt xanh nhạt nhìn từ cha nó sang cô Mary rồi quay lại, nhìn từ gương mặt rắn đanh của Wolf cùng cái áo phanh ngực, sang mái tóc rối bù của Mary. “Chết tiệt!” Nó nguyền rủa và đóng sập cửa xe lại. “Giá như con muộn thêm mười lăm phút nữa...”
“Ba cũng nghĩ thế,” Wolf tán thành. “Này, con sẽ đi...”
Wolf thở dài. “Thôi. Dù sao thì cô ấy cũng đến để gặp con.”
“Lần đầu tiên ba cũng nói thế.” Joe cười toe toét.
“Và ba vừa mới nói lại câu đó.” Anh quay sang Mary, một chút vui mừng trước cái tin sửng sốt của cô đã quay lại trong ánh mắt anh. “Nói cho nó biết đi.”
Cô không thể suy nghĩ được gì. “Nói cho nó biết cái gì?”
“Ừ. Nói cho nó biết đi.”
Trí óc mụ mẫm của cô chậm rãi thu nạp những gì anh đang nói. Cô hoang mang nhìn vào hai bàn tay trống không của mình. Chuyện gì đã xảy ra với mấy lá thư? Cô đã đánh rơi nó trong đống cỏ? Giờ mà phải xới tung đống cỏ lên để tìm lá thư thì nhục nhã biết bao! Không biết phải làm gì, cô xòe hai tay ra và chỉ nói, “Em đã được nhận. Hôm nay cô đã nhận được thư.”
Mặt Joe trắng bệch khi nó trố mắt nhìn cô, tay nó đờ đẫn chống lên thành xe như để giữ thăng bằng.
“Em được nhận? Vào Học viện? Em được nhận vào Học viện sao?” Nó khàn khàn hỏi lại.
“Em đã được giới thiệu. Nhiệm vụ còn lại của em là vượt qua kỳ thi.” Joe ngửa mặt lên trời và hét lên, một âm thanh hoan hỉ, nổi da gà như tiếng gầm của một con báo săn mồi, rồi nó lao vào Wolf. Hai cha con họ đấm thình thịch vào lưng nhau, vừa cười vừa hét, rồi cuối cùng chỉ ôm chặt lấy nhau theo cái cách mà hai người đàn ông yếu đuối hơn hẳn sẽ không làm được. Mary chắp hai tay và nhìn bọn họ, mỉm cười, hạnh phúc đến nỗi trái tim cô bỗng căng ra đau nhói. Thế rồi đột nhiên một cánh tay chìa ra và kéo cô lại, và cô thấy mình bị kẹp giữa hai người nhà Mackenzie, gần như bị ép phẳng lỳ trong cơn mừng rỡ của họ.
“Hai người làm tôi ngạt thở mất!” Cô phản đối bằng giọng hổn hển, chèn hai tay vào giữa hai bộ ngực rộng và đẩy ra. Một trong hai bộ ngực đó để trần, phơi bày ra bởi chiếc áo không cài cúc, và sự đụng chạm vào làn da ấm áp của anh làm đầu gối cô bủn rủn. Cả hai cha con họ bật cười trước sự chống đối của cô, nhưng họ vẫn ngay lập tức nới lỏng vòng tay ôm của mình.
Mary vuốt tóc xuống và vuốt phẳng chân váy. “Mấy lá thư ở đâu đó quanh đây. Hẳn là cô đã đánh rơi nó.”
Wolf ném cho cô một ánh mắt gian xảo. “Hẳn rồi.”
Câu đùa của anh làm cô vui sướng, và cô cười với anh. Đó là nụ cười thân mật yên bình, kiểu cười mà đàn bà vẫn trao cho người đàn ông mình yêu sau khi đã ở trong vòng tay anh ta, và điều đó làm anh ấm lòng. Để che giấu phản ứng của mình, anh quay lại tìm mấy lá thư và thấy một lá trên lối xe chạy, lá còn lại rơi ở gần cửa nhà kho. Anh nhặt lại cả hai và đưa cho Joe lá thư đề tên nó.
Tay thằng bé run rẩy trong khi nó đọc thư, mặc dù nó đã biết nội dung rồi. Nó không thể tin được. Chuyện này xảy ra quá nhanh. Giấc mơ trở thành hiện thực lẽ ra phải khó khăn hơn mới phải; lẽ ra nó phải đổ máu để đạt được điều đó. Ồ, nó chưa được lái một em yêu hai mươi triệu ngay đâu, nhưng rồi sẽ được. Nó phải được lái, bởi vì nếu không có cánh nó sẽ chỉ sống được nửa cuộc đời mà thôi. Mary đang nhìn Joe với vẻ tự hào thì cảm thấy Wolf cứng người lại bên cạnh mình. Cô nhìn anh dò hỏi. Đầu anh ngẩng lên như thể anh ngửi thấy mùi nguy hiểm, và gương mặt đột nhiên bất động như đá. Thế rồi cô nghe thấy tiếng máy xe và quay lại vừa đúng lúc chiếc xe của viên phó đồn trờ tới dừng lại phía sau chiếc xe của Joe.
Joe quay lại, và mặt nó hóa đá giống Wolf khi Clay Armstrong bước ra khỏi chiếc xe tuần tra.
“Chào cô.” Clay nghiêng mũ chào cô trước.
“Phó đồn Armstrong.” Hai trăm năm rèn luyện khắc nghiệt về thái độ cư xử hiện rõ trong giọng cô. Dì Ardith hẳn sẽ tự hào. Nhưng cô cảm thấy Wolf đang gặp một mối nguy hiểm nào đó, và phải cố hết sức mình cô mới không lao vào giữa anh và tay phó đồn. Chỉ có nhận thức rằng anh sẽ không cảm kích hành động đó mới ngăn cô không đứng về phía anh.
Đôi mắt xanh thân thiện của Clay lúc này không còn thân thiện chút nào. “Sao cô lại ở đây, cô Potter?”
“Anh hỏi làm gì?” Cô đáp trả, hai tay chống lên hông.
“Đi thẳng vào vấn đề chính đi, Armstrong,” Wolf nạt.
“Được thôi,” Clay nạt lại. “Anh bị triệu tập để thẩm vấn. Tiện nhất là anh đi theo tôi, hoặc tôi có thể xin lệnh bắt giữ anh.”
Joe đứng im hóa đá, cơn thịnh nộ và vẻ chết chóc hiện lên trong mắt nó. Chuyện này đã từng xảy ra, và nó đã bị mất cha trong suốt hai năm trời ác mộng. Lần này mọi chuyện dường như còn tệ hơn, vì mới chỉ vài phút trước họ vẫn còn đang ăn mừng, và nó đang ngất ngây trên đỉnh thế giới. Wolf bắt đầu cài cúc áo. Anh hỏi bằng giọng khô khốc, “Lần này có chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện đó ở văn phòng cảnh sát trưởng.”
“Chúng ta sẽ nói ngay bây giờ.”
Đôi mắt đen gặp đôi mắt xanh, và đột nhiên Clay nhận ra người đàn ông này sẽ không nhúc nhích nếu không có vài câu trả lời. “Sáng nay có một cô gái bị cưỡng hiếp.”
Cơn giận dữ khủng khiếp cháy bùng trong đôi mắt đen sẫm. “Thế là các người đương nhiên nghĩ đến gã Anh điêng?” Wolf phun ra những lời đó giữa hai hàm răng nghiến chặt như những viên đạn. Chúa ơi, chuyện này không xảy ra lần nữa chứ? Không phải hai lần trong một đời người chứ? Lần đầu tiên đã suýt giết chết anh, và anh thề sẽ không bao giờ quay lại cái hố sâu địa ngục đó, cho dù có phải làm gì đi chăng nữa. “Chúng tôi chỉ thẩm vấn vài người. Nếu anh có chứng cớ ngoại phạm thì không có vấn đề gì. Anh sẽ được thả tự do thôi.”
“Các anh triệu tập tất cả các chủ trại chăn nuôi trong khu vực này chứ? Eli Baugh có phải đến văn phòng cảnh sát trưởng trả lời thẩm vấn của các anh không?”
Mặt Clay tối sầm vì giận dữ. “Không.”
“Chỉ gã Anh điêng thôi, hử?”
“Anh có tiền án.” Nhưng trông Clay không thoải mái cho lắm.
“Tôi không có... bất kỳ... tiền án tiền sự... nào,” Wolf gầm lên. “Tôi đã được minh oan.”
“Mẹ kiếp, tôi biết chuyện đó!” Clay đột nhiên gào lên. “Tôi được lệnh phải đưa anh đi, và tôi sẽ làm công việc của mình.”
“À, sao anh không chỉ nói thế thôi? Tôi chẳng muốn ngăn người khác làm công việc của mình đâu.” Sau câu châm chọc mỉa mai đó, Wolf sải bước về phía chiếc xe tải của mình. “Tôi sẽ đi theo anh.”
“Anh có thể vào xe tôi. Tôi sẽ đưa anh về.”
“Không, cảm ơn. Tôi thà đi bằng xe mình, đề phòng trường hợp cảnh sát trưởng cho là đi bộ sẽ có ích cho tôi.” Lầm bầm chửi rủa, Clay quay lại xe và chui vào. Bụi và sỏi bay tung tóe khi anh ta quay xuống núi, với Wolf bám theo sau làm bắn ra thậm chí còn nhiều bụi và sỏi hơn.
Mary bắt đầu run rẩy. Ban đầu chỉ là một cơn rùng mình, nhưng nó nhanh chóng biến thành cơn lẩy bẩy chấn động toàn thân. Joe vẫn đứng như hóa đá, hai nắm tay siết chặt. Đột nhiên, nó xoay lại và tống thẳng nắm đấm vào thành xe tải. “Thề có Chúa, bọn chúng sẽ không được phép đối xử với ba như thế nữa,” nó thì thào. “Không một lần nào nữa.”
“Không, chắc chắn là không.” vẫn còn run rẩy, nhưng cô so vai lại.
“Nếu có phải gõ cửa từng quan tòa và từng tòa án trên đất nước này, cô cũng sẽ làm. Cô sẽ gọi cho các tờ báo, cô sẽ gọi cho mạng lưới truyền hình, cô sẽ gọi - ồ, họ không biết những ai mà cô có thể gọi đâu.” Mạng lưới liên lạc Cựu Gia đình ở Savannah vẫn còn, và số người có thể giúp đỡ mà cô sẽ gọi còn nhiều hơn những gì mà cảnh sát trưởng ở hạt này có thể tính tới. Cô sẽ treo ông ta lên đến khi ông ta chết khô!
“Sao cô không về nhà đi?” Joe gợi ý bằng giọng dứt khoát.
“Cô muốn ở lại.”
Thằng bé đã nghĩ Mary sẽ lặng lẽ bước về phía chiếc xe, nhưng lúc này khi nghe cô nói thế nó mới quay sang nhìn cô. Tận sâu trong tâm khảm, một phần trong nó đã nghĩ rằng cô sẽ bỏ chạy ngay tức khắc, rằng nó và Wolf sẽ lại chỉ có một mình, như trước đây. Họ đã quen với việc chỉ có một mình. Nhưng Mary vẫn đứng chôn chân như thể cô chẳng định rời khỏi ngọn núi này, đôi mắt xanh nhạt của cô đầy lửa và cái cằm mỏng manh hếch lên theo kiểu những người khác phải tránh ra khỏi đường đi của cô.
Thằng bé, vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải trưởng thành thật khắc nghiệt và thật nhanh, quàng hai cánh tay khỏe mạnh quanh người phụ nữ và ôm lấy cô, liều lĩnh hấp thu thêm chút sức mạnh từ cô, bởi vì nó quá sợ hãi và cần điều đó. Và Mary ôm nó. Đây là con trai Wolf, và cô sẽ bảo vệ nó bằng mọi tế bào tranh đấu cô có trong người.
Tác giả :
Linda Howard