Núi Có Hồ Ni
Chương 17: Không nỡ
Chỗ náo nhiệt nhất trong thôn làng nhỏ bé là cửa tiệm tạp hoá. Liên Vũ nín thở, cố chọn mấy thứ đồ ăn vặt nhìn tạm được trong nhà kho nhỏ có mùi không được tuyệt vời cho lắm, trả tiền xong vội kéo Thập Cửu ra ngoài.
“Cầm đi.” Liên Vũ lấy một cái kẹo que to gần bằng nửa mặt Thập Cửu ra đưa cho cậu.
Hai tay Thập Cửu nhận lấy, lật qua lật lại miếng tròn tròn được bọc giấy bóng, nhớ lại cảnh tượng đêm hè từng nhìn thấy, cầm cái cán bằng nhựa, phẩy phẩy gió lên mặt như cái quạt.
Luồng không khí tung bay thổi tới, cổ Thập Cửu cứng đờ, dừng động tác lại, một lát sau cậu lại cử động cổ tay, mới lạ thốt lên: “Gió!”
Liên Vũ đang suy nghĩ phải thuyết phục Thập Cửu thế nào, ánh mắt dừng một chút trên khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của Thập Cửu, lại chuyển tới tay cậu, đáp: “Không phải để em dùng như quạt đâu.”
Thập Cửu nghiêng đầu. Liên Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, đi tới túm lấy tay Thập Cửu, một cái tay khác lột giấy gói trên kẹo mút, tay nắm tay dạy cậu ăn: “Liếm thử xem.”
Thập Cửu xích lại gần, duỗi ra một đoạn đầu lưỡi nho nhỏ, khẽ liếm một miếng, nhấc mắt lên vừa hé lưỡi liếm vừa nhìn Liên Vũ, bỗng nhiên chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: “Ngọt!”
“Ngọt là đúng rồi. Đây là kẹo, ăn đi.”
“Kẹo…” Thập Cửu gắng sức phát âm theo chữ Liên Vũ vừa nói, mặt mày giãn ra, giơ kẹo lên trước mặt Liên Vũ: “Liên Vũ, ăn!”
Liên Vũ nghiêng đầu né, đáp: “Của em hết.”
Đẩy tay Thập Cửu về, nhíu mày cân nhắc thật lâu, cuối cùng nói ra lời bưng bít cả ngày nay: “Tôi đi ra đây một lát, em ở đây đợi tôi quay lại.”
Thập Cửu không nghi ngờ gì, cam đoan “ừa” một tiếng.
Liên Vũ do dự mấy giây, quay người rời đi.
—— Hắn đã cẩn thận nói chuyện với thím Vương, chờ hắn rời đi rồi, thím Vương sẽ tới đây đón Thập Cửu về. Đến lúc đó đóng kỹ cửa nẻo, đợi Thập Cửu quen thuộc với thím Vương và mọi người sẽ không chạy tới chỗ hắn nữa, và hắn có thể thỉnh thoảng xuống núi thăm Thập Cửu.
Dù sao hắn cũng không có kiên nhẫn để chăm sóc Thập Cửu, huống chi Thập Cửu cứ hôn hôn sờ sờ hắn, hắn không phải người có thể nhẫn nhịn, tiếp tục như thế…
Đưa Thập Cửu đi mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Hắn oán thầm mình đã xem phim ảnh quá nhiều, nên mới dùng cái cách như motip cũ mèm “Lừa đứa bé đến công viên trò chơi dùng một que kem giữ chân, rồi mama bỏ đi biệt tích”.
Một khi đặt vào tình cảnh như vậy, Liên Vũ liền không khống chế được liên tưởng đến cảnh tượng Thập Cửu không tìm thấy hắn hốc mắt đỏ bừng nghẹn ngào chảy nước mắt, bất giác dừng bước quay đầu lại. Chỉ thấy Thập Cửu nghe lời đứng tại chỗ, một tay cầm kẹo mút, xa xa ngóng trông sang bên này.
Cách nhau rất xa, rõ ràng không nhìn thấy biểu tình của Thập Cửu, nhưng ánh mắt bất an và bất lực kia lại hiện lên trong lòng Liên Vũ.
—– Đến cùng thì, tại sao phải đưa Thập Cửu đi cơ chứ?
Thím Vương nói việc thu nhận giúp đỡ Thập Cửu chỉ là chuyện thêm đôi đũa, đúng là như vậy. Hôm qua khi hắn thiết kế bản thảo đến đêm khuya, Thập Cửu chỉ ngồi ngoan ngoài cửa, không hề phát ra tiếng động gì, nên căn bản không cần hắn phân tâm chú ý đến Thập Cửu.
Không chỉ như thế, Thập Cửu còn có thể chơi đùa rất vui với Liên Tâm. Chiều hôm qua hai đứa cùng nhau dọn dẹp một căn phòng ngủ, sáng hôm nay lúc hắn ra khỏi phòng bếp, hai nhóc con này còn đang chơi trò tập đọc tập viết.
Liên Vũ thờ ơ lãnh đạm với Liên Tâm từ lâu, đột nhiên bảo hắn và Liên Tâm anh em thân thiết là chuyện không thể nào. Cải thiện lớn nhất hắn có thể làm được là cố gắng khống chế tính tình của mình, không nói lời lạnh nhạt với Liên Tâm. Mà lúc này, có một người làm bạn với Liên Tâm giúp hắn, cũng coi như đỡ một việc.
Nhưng thật sự ở phương diện quan hệ thân mật, không thể kể hết tội trạng của Thập Cửu được. Dính người đã đành, còn túm được ai là hôn hít bừa bãi một phen…
Ngộ nhỡ Thập Cửu ở trong nhà Thím Vương cũng như vậy thì phải làm sao?!
Có mấy ai ngăn được mị lực của Thập Cửu vừa thanh thuần vừa liêu nhân như thế?
Dáng vẻ Thập Cửu trắng mềm như vậy, nếu là người khác… Dừng lại dừng lại xì tốp!!!
Liên Vũ rùng mình một cái, cảnh cáo bản thân không thể nghĩ tiếp nữa. Nhưng càng ngày càng nhiều lo lắng âm ỉ cái nọ tiếp cái kia thi nhau xuất hiện ——
Trẻ con trong thôn luôn luôn bắt nạt Thập Cửu, hắn không ở bên cạnh, sẽ có người giúp đỡ Thập Cửu chứ?
Lần trước Thập Cửu chạy từ trong thôn lên trên núi, nhỡ lần sau bỏ trốn luôn không lên núi nữa thì phải làm sao?
…
Lúc Liên Vũ không hiểu chuyện đã từng oán trách mẹ qua đời bỏ lại hắn. Sau đó hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện Liên Nhạc vứt bỏ mình.
Cái loại tình cảm không nhìn thấy không sờ được này là thứ không đáng tin nhất. Nói cái gì mà anh yêu em em yêu anh, thực ra chỉ là một nắm tuyết mềm oặt trống rỗng. Vốn đã không phải vật bền lâu gì, ánh nắng chiếu một cái, vỡ lở biến dạng ngay lập tức, tan thành từng vũng từng vũng tàn dư mỏng manh lạnh lẽo.
Nên hắn không có kiên nhẫn dính dáng đến bất kỳ kẻ nào, chán ghét thân mật — Tình thân cũng tốt, tình yêu cũng được, dù sao sớm muộn cũng sẽ phai nhạt, sao phải lãng phí thời gian của nhau làm gì?
Không có liên hệ, thì sẽ không có ngày cắt đứt.
Lòng Liên Vũ rối như tơ vò, bực bội không thôi ——- Mặc dù không phải mong muốn của hắn, nhưng Thập Cửu thật sự ỷ lại vào hắn. Chặt đứt loại ỷ lại này, không phải cũng chính là thứ vứt bỏ từ trước đến nay hắn căm hận sao?
Ánh dương xán lạn, xanh ngắt vờn quanh, Thập Cửu đứng giữa mênh mông chỉ là một cục nho nhỏ.
Liên Vũ ép buộc bản thân đè nỗi lòng xao động xuống, đi về phía trước mấy bước, vẻ mặt đáng thương của Thập Cửu cứ bồi hồi trong tâm trí, giày thể thao đạp một cước vào vũng nước nhỏ trên đường, nước đọng đã được ánh nắng hun ấm bắn tung toé lên đùi hắn.
Trong tim bất ổn như cỏ dại mọc tràn lan. Bỗng nhiên có thứ gì đó giáng từ trên trời xuống, gọn gàng dứt khoát phủ kín những suy nghĩ phức tạp này.
Hắn đơn giản thuận nghĩa mà làm, xoay người, hướng về phía Thập Cửu đang trông mong nhìn sang bên này: “Hồ Ni, tới đây!”
Thất vọng mất mát trên mặt Thập Cửu chuyển thành mừng rỡ, dồn hết sức chạy như bay về phía Liên Vũ, dép lê không vừa chân, cậu chạy thất tha thất thểu. Liên Vũ buộc phải quay lại mấy bước nghênh đón, sau đó bị Thập Cửu bay nhào từ phía đối diện tới đụng cho lùi lại mấy bước.
“Liên Vũ!” Hô hấp Thập Cửu còn chưa bình phục, kích động rướn đầu lên hôn Liên Vũ.
Liên Vũ vội vã đẩy mặt cậu né đi, khoé môi hơi gợn lên chút, rồi nhoáng cái biến mất, sắc mặt nghiêm nghị ngay tắp lự, mặt mũi cứng đanh, nghiêm túc nói: “Đừng lộn xộn, ghìm chết em giờ.”
Thập Cửu không hôn được, bất mãn treo trên người Liên Vũ lắc la lắc lư, dùng cả tay cả chân leo lên người Liên Vũ, “Liên Vũ! Cõng!”
“Cõng cũng được, nhưng em đừng có mà lộn xộn, không là tôi ném em xuống đấy.”
Liên Vũ khom lưng, hơi dùng sức cõng Thập Cửu lên. Đầu gối Thập Cửu kẹt dưới cổ tay Liên Vũ, một đôi bắp chân nhẹ nhàng lắc lư.
“… Em cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.”
Liên Vũ cõng Thập Cửu quay về thôn, chào hỏi thím Vương, chịu đựng ánh mắt trêu đùa của thím Vương, quay về trên núi.
Thập Cửu rất vui vẻ, thấy cái gì trên đường đi cũng mới lạ, không yên tĩnh được một lát trên lưng Liên Vũ.
Mấy lần Liên Vũ muốn bảo Thập Cửu đàng hoàng lại chút, nhưng người nào đó khiến hắn không nhẫn tâm được, đành tự làm tự chịu.
“Liên Vũ.”
Có lẽ là chơi mệt rồi, Thập Cửu úp sấp trên lưng Liên Vũ, đặt cằm lên vai Liên Vũ.
“Nói.”
Thình lình tiếng hít thở sát lại gần, Liên Vũ chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, nhất thời như điện giật, một cơn ngứa ngáy xôm xốp truyền từ tai lên da đầu, khiến hắn co rụt bả vai.
“Liên Vũ, đỏ.” Tiếng Thập Cửu vang lên bên tai.
Liên Vũ ngẩn người, kịp phản ứng lại, một tay kéo Thập Cửu từ sau lưng xuống ôm vào ngực, thẹn quá hoá giận rống lên: “Em muốn chết hả?!”
Thập Cửu nhìn Liên Vũ, không khỏi bị hút hồn, không sợ chết chỉ vào mặt Liên Vũ, nói: “Mặt, đỏ.”
“Đỏ cái m ——” Liên Vũ nghẹn một lát, quát: “Ngậm miệng!”
Thập Cửu ngậm miệng, nhưng đôi mắt thì không nhắm lại, xoay tới xoay lui, đổi các góc độ để quan sát Liên Vũ, rồi một tay túm lấy vạt áo phía trước của Liên Vũ rướn người lên.
“Em lại muốn làm gì?” Liên Vũ đen mặt cúi đầu xuống.
Hai tay Thập Cửu ôm lấy cổ Liên Vũ, ghì xuống, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Lời quở mắng sắp tuôn khỏi miệng, Thập Cửu lại ngoan ngoãn buông Liên Vũ ra trước. Gương mặt trắng nõn vậy mà đỏ tưng bừng, ánh mắt ngập nước.
“…”
Liên Vũ hoài nghi mình hoa mắt, đồ đần này… Không, Thập Cửu không đần, nên nói là người đơn thuần mới phải, cũng biết đỏ mặt à?
“Em…” Hắn kẹt lời một hồi, nửa ngày mới tổ chức được ngôn ngữ, chỉ để hỏi ra một câu không muốn hỏi cho lắm ——
“Em trưởng thành chưa?”
Thập Cửu thẹn thùng khó hiểu, rúc đầu vào ngực Liên Vũ, chống đầu vào ngực hắn dụi dụi, “Ừa” một tiếng.
Bầu không khí có chút cổ quái, như thể đây là chủ đề khó nói. Liên Vũ giữ vững tâm trí, nghiêm mặt nói: “Trưởng thành rồi? Vậy em mấy tuổi?”
Thập Cửu duỗi hai cánh tay ra, ngón tay khua loạn như chân cua, đếm loạn, “Năm, năm trăm, ba trăm…”
Liên Vũ nhíu mày: “Ba trăm? Ba mươi?”
“Ừa!”
“Tôi thấy em đúng là đần thật.”
Thập Cửu vội vã đổi tuổi của mình thành tuổi của loài người, “Không, mười, tám…”
“Mười tám?” Nhìn cũng xấp xỉ.
“Đúng!”
Vậy thì là trưởng thành rồi ha…
“Cầm đi.” Liên Vũ lấy một cái kẹo que to gần bằng nửa mặt Thập Cửu ra đưa cho cậu.
Hai tay Thập Cửu nhận lấy, lật qua lật lại miếng tròn tròn được bọc giấy bóng, nhớ lại cảnh tượng đêm hè từng nhìn thấy, cầm cái cán bằng nhựa, phẩy phẩy gió lên mặt như cái quạt.
Luồng không khí tung bay thổi tới, cổ Thập Cửu cứng đờ, dừng động tác lại, một lát sau cậu lại cử động cổ tay, mới lạ thốt lên: “Gió!”
Liên Vũ đang suy nghĩ phải thuyết phục Thập Cửu thế nào, ánh mắt dừng một chút trên khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của Thập Cửu, lại chuyển tới tay cậu, đáp: “Không phải để em dùng như quạt đâu.”
Thập Cửu nghiêng đầu. Liên Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, đi tới túm lấy tay Thập Cửu, một cái tay khác lột giấy gói trên kẹo mút, tay nắm tay dạy cậu ăn: “Liếm thử xem.”
Thập Cửu xích lại gần, duỗi ra một đoạn đầu lưỡi nho nhỏ, khẽ liếm một miếng, nhấc mắt lên vừa hé lưỡi liếm vừa nhìn Liên Vũ, bỗng nhiên chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: “Ngọt!”
“Ngọt là đúng rồi. Đây là kẹo, ăn đi.”
“Kẹo…” Thập Cửu gắng sức phát âm theo chữ Liên Vũ vừa nói, mặt mày giãn ra, giơ kẹo lên trước mặt Liên Vũ: “Liên Vũ, ăn!”
Liên Vũ nghiêng đầu né, đáp: “Của em hết.”
Đẩy tay Thập Cửu về, nhíu mày cân nhắc thật lâu, cuối cùng nói ra lời bưng bít cả ngày nay: “Tôi đi ra đây một lát, em ở đây đợi tôi quay lại.”
Thập Cửu không nghi ngờ gì, cam đoan “ừa” một tiếng.
Liên Vũ do dự mấy giây, quay người rời đi.
—— Hắn đã cẩn thận nói chuyện với thím Vương, chờ hắn rời đi rồi, thím Vương sẽ tới đây đón Thập Cửu về. Đến lúc đó đóng kỹ cửa nẻo, đợi Thập Cửu quen thuộc với thím Vương và mọi người sẽ không chạy tới chỗ hắn nữa, và hắn có thể thỉnh thoảng xuống núi thăm Thập Cửu.
Dù sao hắn cũng không có kiên nhẫn để chăm sóc Thập Cửu, huống chi Thập Cửu cứ hôn hôn sờ sờ hắn, hắn không phải người có thể nhẫn nhịn, tiếp tục như thế…
Đưa Thập Cửu đi mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Hắn oán thầm mình đã xem phim ảnh quá nhiều, nên mới dùng cái cách như motip cũ mèm “Lừa đứa bé đến công viên trò chơi dùng một que kem giữ chân, rồi mama bỏ đi biệt tích”.
Một khi đặt vào tình cảnh như vậy, Liên Vũ liền không khống chế được liên tưởng đến cảnh tượng Thập Cửu không tìm thấy hắn hốc mắt đỏ bừng nghẹn ngào chảy nước mắt, bất giác dừng bước quay đầu lại. Chỉ thấy Thập Cửu nghe lời đứng tại chỗ, một tay cầm kẹo mút, xa xa ngóng trông sang bên này.
Cách nhau rất xa, rõ ràng không nhìn thấy biểu tình của Thập Cửu, nhưng ánh mắt bất an và bất lực kia lại hiện lên trong lòng Liên Vũ.
—– Đến cùng thì, tại sao phải đưa Thập Cửu đi cơ chứ?
Thím Vương nói việc thu nhận giúp đỡ Thập Cửu chỉ là chuyện thêm đôi đũa, đúng là như vậy. Hôm qua khi hắn thiết kế bản thảo đến đêm khuya, Thập Cửu chỉ ngồi ngoan ngoài cửa, không hề phát ra tiếng động gì, nên căn bản không cần hắn phân tâm chú ý đến Thập Cửu.
Không chỉ như thế, Thập Cửu còn có thể chơi đùa rất vui với Liên Tâm. Chiều hôm qua hai đứa cùng nhau dọn dẹp một căn phòng ngủ, sáng hôm nay lúc hắn ra khỏi phòng bếp, hai nhóc con này còn đang chơi trò tập đọc tập viết.
Liên Vũ thờ ơ lãnh đạm với Liên Tâm từ lâu, đột nhiên bảo hắn và Liên Tâm anh em thân thiết là chuyện không thể nào. Cải thiện lớn nhất hắn có thể làm được là cố gắng khống chế tính tình của mình, không nói lời lạnh nhạt với Liên Tâm. Mà lúc này, có một người làm bạn với Liên Tâm giúp hắn, cũng coi như đỡ một việc.
Nhưng thật sự ở phương diện quan hệ thân mật, không thể kể hết tội trạng của Thập Cửu được. Dính người đã đành, còn túm được ai là hôn hít bừa bãi một phen…
Ngộ nhỡ Thập Cửu ở trong nhà Thím Vương cũng như vậy thì phải làm sao?!
Có mấy ai ngăn được mị lực của Thập Cửu vừa thanh thuần vừa liêu nhân như thế?
Dáng vẻ Thập Cửu trắng mềm như vậy, nếu là người khác… Dừng lại dừng lại xì tốp!!!
Liên Vũ rùng mình một cái, cảnh cáo bản thân không thể nghĩ tiếp nữa. Nhưng càng ngày càng nhiều lo lắng âm ỉ cái nọ tiếp cái kia thi nhau xuất hiện ——
Trẻ con trong thôn luôn luôn bắt nạt Thập Cửu, hắn không ở bên cạnh, sẽ có người giúp đỡ Thập Cửu chứ?
Lần trước Thập Cửu chạy từ trong thôn lên trên núi, nhỡ lần sau bỏ trốn luôn không lên núi nữa thì phải làm sao?
…
Lúc Liên Vũ không hiểu chuyện đã từng oán trách mẹ qua đời bỏ lại hắn. Sau đó hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện Liên Nhạc vứt bỏ mình.
Cái loại tình cảm không nhìn thấy không sờ được này là thứ không đáng tin nhất. Nói cái gì mà anh yêu em em yêu anh, thực ra chỉ là một nắm tuyết mềm oặt trống rỗng. Vốn đã không phải vật bền lâu gì, ánh nắng chiếu một cái, vỡ lở biến dạng ngay lập tức, tan thành từng vũng từng vũng tàn dư mỏng manh lạnh lẽo.
Nên hắn không có kiên nhẫn dính dáng đến bất kỳ kẻ nào, chán ghét thân mật — Tình thân cũng tốt, tình yêu cũng được, dù sao sớm muộn cũng sẽ phai nhạt, sao phải lãng phí thời gian của nhau làm gì?
Không có liên hệ, thì sẽ không có ngày cắt đứt.
Lòng Liên Vũ rối như tơ vò, bực bội không thôi ——- Mặc dù không phải mong muốn của hắn, nhưng Thập Cửu thật sự ỷ lại vào hắn. Chặt đứt loại ỷ lại này, không phải cũng chính là thứ vứt bỏ từ trước đến nay hắn căm hận sao?
Ánh dương xán lạn, xanh ngắt vờn quanh, Thập Cửu đứng giữa mênh mông chỉ là một cục nho nhỏ.
Liên Vũ ép buộc bản thân đè nỗi lòng xao động xuống, đi về phía trước mấy bước, vẻ mặt đáng thương của Thập Cửu cứ bồi hồi trong tâm trí, giày thể thao đạp một cước vào vũng nước nhỏ trên đường, nước đọng đã được ánh nắng hun ấm bắn tung toé lên đùi hắn.
Trong tim bất ổn như cỏ dại mọc tràn lan. Bỗng nhiên có thứ gì đó giáng từ trên trời xuống, gọn gàng dứt khoát phủ kín những suy nghĩ phức tạp này.
Hắn đơn giản thuận nghĩa mà làm, xoay người, hướng về phía Thập Cửu đang trông mong nhìn sang bên này: “Hồ Ni, tới đây!”
Thất vọng mất mát trên mặt Thập Cửu chuyển thành mừng rỡ, dồn hết sức chạy như bay về phía Liên Vũ, dép lê không vừa chân, cậu chạy thất tha thất thểu. Liên Vũ buộc phải quay lại mấy bước nghênh đón, sau đó bị Thập Cửu bay nhào từ phía đối diện tới đụng cho lùi lại mấy bước.
“Liên Vũ!” Hô hấp Thập Cửu còn chưa bình phục, kích động rướn đầu lên hôn Liên Vũ.
Liên Vũ vội vã đẩy mặt cậu né đi, khoé môi hơi gợn lên chút, rồi nhoáng cái biến mất, sắc mặt nghiêm nghị ngay tắp lự, mặt mũi cứng đanh, nghiêm túc nói: “Đừng lộn xộn, ghìm chết em giờ.”
Thập Cửu không hôn được, bất mãn treo trên người Liên Vũ lắc la lắc lư, dùng cả tay cả chân leo lên người Liên Vũ, “Liên Vũ! Cõng!”
“Cõng cũng được, nhưng em đừng có mà lộn xộn, không là tôi ném em xuống đấy.”
Liên Vũ khom lưng, hơi dùng sức cõng Thập Cửu lên. Đầu gối Thập Cửu kẹt dưới cổ tay Liên Vũ, một đôi bắp chân nhẹ nhàng lắc lư.
“… Em cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.”
Liên Vũ cõng Thập Cửu quay về thôn, chào hỏi thím Vương, chịu đựng ánh mắt trêu đùa của thím Vương, quay về trên núi.
Thập Cửu rất vui vẻ, thấy cái gì trên đường đi cũng mới lạ, không yên tĩnh được một lát trên lưng Liên Vũ.
Mấy lần Liên Vũ muốn bảo Thập Cửu đàng hoàng lại chút, nhưng người nào đó khiến hắn không nhẫn tâm được, đành tự làm tự chịu.
“Liên Vũ.”
Có lẽ là chơi mệt rồi, Thập Cửu úp sấp trên lưng Liên Vũ, đặt cằm lên vai Liên Vũ.
“Nói.”
Thình lình tiếng hít thở sát lại gần, Liên Vũ chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, nhất thời như điện giật, một cơn ngứa ngáy xôm xốp truyền từ tai lên da đầu, khiến hắn co rụt bả vai.
“Liên Vũ, đỏ.” Tiếng Thập Cửu vang lên bên tai.
Liên Vũ ngẩn người, kịp phản ứng lại, một tay kéo Thập Cửu từ sau lưng xuống ôm vào ngực, thẹn quá hoá giận rống lên: “Em muốn chết hả?!”
Thập Cửu nhìn Liên Vũ, không khỏi bị hút hồn, không sợ chết chỉ vào mặt Liên Vũ, nói: “Mặt, đỏ.”
“Đỏ cái m ——” Liên Vũ nghẹn một lát, quát: “Ngậm miệng!”
Thập Cửu ngậm miệng, nhưng đôi mắt thì không nhắm lại, xoay tới xoay lui, đổi các góc độ để quan sát Liên Vũ, rồi một tay túm lấy vạt áo phía trước của Liên Vũ rướn người lên.
“Em lại muốn làm gì?” Liên Vũ đen mặt cúi đầu xuống.
Hai tay Thập Cửu ôm lấy cổ Liên Vũ, ghì xuống, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Lời quở mắng sắp tuôn khỏi miệng, Thập Cửu lại ngoan ngoãn buông Liên Vũ ra trước. Gương mặt trắng nõn vậy mà đỏ tưng bừng, ánh mắt ngập nước.
“…”
Liên Vũ hoài nghi mình hoa mắt, đồ đần này… Không, Thập Cửu không đần, nên nói là người đơn thuần mới phải, cũng biết đỏ mặt à?
“Em…” Hắn kẹt lời một hồi, nửa ngày mới tổ chức được ngôn ngữ, chỉ để hỏi ra một câu không muốn hỏi cho lắm ——
“Em trưởng thành chưa?”
Thập Cửu thẹn thùng khó hiểu, rúc đầu vào ngực Liên Vũ, chống đầu vào ngực hắn dụi dụi, “Ừa” một tiếng.
Bầu không khí có chút cổ quái, như thể đây là chủ đề khó nói. Liên Vũ giữ vững tâm trí, nghiêm mặt nói: “Trưởng thành rồi? Vậy em mấy tuổi?”
Thập Cửu duỗi hai cánh tay ra, ngón tay khua loạn như chân cua, đếm loạn, “Năm, năm trăm, ba trăm…”
Liên Vũ nhíu mày: “Ba trăm? Ba mươi?”
“Ừa!”
“Tôi thấy em đúng là đần thật.”
Thập Cửu vội vã đổi tuổi của mình thành tuổi của loài người, “Không, mười, tám…”
“Mười tám?” Nhìn cũng xấp xỉ.
“Đúng!”
Vậy thì là trưởng thành rồi ha…
Tác giả :
Tạp Liệt Phu Tư Cơ