Nửa Mặt Giang Hồ
Chương 28
Edit: Tử Chân.
Tang Niệm chạy thoát, Tần Hiên cùng Lãnh Nhất nhận tội bắt đầu truy lùng, nhưng qua một đêm vẫn không hề có tin tức. Sau khi trở về Hề Ngọc Đường lại bắt đầu phát sốt, bị Thẩm Thất hạ tử lệnh phải tĩnh dưỡng, cuối cùng đành phải đặt chuyện của Tang Niệm sang một bên.
Mặc kệ thế nào, đã biết có dư nghiệt của Đường gia, cuối cùng vẫn coi như là có thu hoạch.
Vì bị thương, hành trình ở đại hội võ lâm của Hề Ngọc Đường đã sớm chấm dứt. Năm nay võ lâm đã phát sinh quá nhiều chuyện, vì vậy Hề Ngọc Đường cũng hoàn toàn không có ý muốn khiêu chiến Âu Dương Huyền, ba năm lại ba năm, vị trí minh chủ lại thoáng qua trước mặt nàng.
Nói không tiếc nuối là giả, có điều vì chuyện của Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Hề Ngọc Đường đã không còn thừa sức để tranh giành vị trí này cùng Âu Dương Huyền.
Sau khi dặn Lữ Chính tìm một người đáng tin đến Dương Thừa Sơn Đông để tìm hiểu về nhị tiểu thư của Tang gia, qua mấy lần cân nhắc thận trọng, Hề Ngọc Đường quyết định thả cho Tiêu Vân Hàm một con ngựa… Dù sao, để hắn lại có lẽ còn có cơ hội câu được Tang Niệm cũng không chừng.
Thời tiết dần nóng lên, quan tài của Tiêu Thừa cũng không thể để lâu, vì vậy ba ngày sau, Tiêu Vân Hàm mang linh cữu ra khỏi Vũ Sơn, một đường che chở cho thi thể phụ thân mình quay về Lăng Tiêu Các. Cùng lúc đó, Hề Ngọc Đường cũng quyết định rời khỏi Vũ Sơn, quay về Huyền Thiên dưỡng thương.
Sau khi tin tức được truyền ra, người đầu tiên có phản ứng là Âu Dương Huyền, tự mình đến Quan Lan Viện, tiến hành một cuộc mật đàm chỉ có hai người là ông ta và Hề Ngọc Đường.
“Lần này Hề lão đệ trở lại Tuyết Sơn, trên đường phải cẩn thận, Thính Vũ Các ra tay không thành công, chắc chắn lần sau sẽ tăng thêm lượng người ám sát.” Trong thư phòng ở Quan Lan Viện, lời nói của Âu Dương Huyền để lộ vẻ ân cần rõ rệt.
Hề Ngọc Đường nở một nụ cười có phần mệt mỏi, hiển nhiên là dáng vẻ vừa bệnh nặng mới khỏi: “Minh chủ yên tâm, ta vẫn có thể nắm chắc.”
Mặt Âu Dương Huyền lộ vẻ khó hiểu: “Hề lão đệ đang ở Vũ Sơn mà vẫn bị ngộ thương… Lòng lão phu vẫn luôn rất rối loạn. Không ngờ Vân Hàm hắn lại cấu kết với người ngoài được ăn cả ngã về không, trước mặt mọi người dùng ám khí đả thương ngươi, mà lão đệ vẫn còn có thể khoan hồng độ lượng thả hắn về, điều này thật sự là…”
“Làm con, nguyên nhân có thể hiểu được.” Hề Ngọc Đường trả lời qua loa: “Minh chủ không cần bận lòng, là do ta đã khinh địch.”
Thấy dáng vẻ hoàn toàn không muốn truy cứu của nàng, Âu Dương Huyền gật đầu bất đắc dĩ. Hai người lại nói chuyện một hồi, cuối cùng, Âu Dương Huyền cũng nói mục đích chuyến đi lần này của ông ta.
“Ngày xưa trên giang hồ hai người chúng ta đã hiểu lầm nhau rất nhiều, lần đến Vũ Sơn này, qua mấy ngày ở chung, lão phu ta phát hiện Hề lão đệ rất hợp ý mình…” Âu Dương Huyền thở dài, cười: “Theo lão phu thấy, không bằng ta và ngươi nhân cơ hội này kết nghĩa kim lan (kết nghĩa huynh đệ), từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau, tương trợ võ lâm.”
Hề Ngọc Đường: “…”
Cái gì?
Đề nghị này quá mức kinh người, Hề tiểu giáo chủ mất cả buổi cũng không thể phản ứng kịp.
Thấy người trước mắt nhìn mình đầy khiếp sợ, Âu Dương Huyền vuốt chòm râu dài, có chút đắc ý. Gần đây ông ta vẫn luôn muốn lôi kéo Hề Ngọc Đường cùng Huyền Thiên giáo nhưng vẫn luôn bị hỏng chuyện, mặc dù đã biểu lộ ý, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, chỉ đành phải ra kế sách lớn này. Ông ta tin, lấy lòng trắng trợn như thế, chắc chắn đối phương sẽ đồng ý.
Hề Ngọc Đường bị lần viếng thăm bất ngờ lần này của Âu Dương Huyền làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ, phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, vì sao đối phương lại muốn lôi kéo nàng đến thế? Chẳng lẽ cũng là vì 《 Thái sơ tâm pháp 》 cùng 《 Châm quyết Tố Cửu 》sao? Nhưng nếu là vì hai bản bí tịch này, vậy độc U Minh lần trước phải giải thích như thế nào?
Thái độ của Âu Dương Huyền thay đổi quá nhiều khiến người ta khó nắm bắt, chắc chắn là có chuyện gì khiến ông ta bất lực, vì vậy muốn bắt mình phải đầu quân theo ông ta.
Sớm biết như thế lúc trước khi bán cho Thiếu Lâm phải khua chiên gióng trống một phen…
Hề Ngọc Đường yên lặng suy nghĩ, mãi một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, nàng mới cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó lại chuyển thành lo lắng: “Đề nghị của minh chủ, tại hạ được sủng mà lo… Căn cơ của Huyền Thiên ta nông cạn, vả lại thanh danh trên giang hồ cũng khá khó xử, Hề mỗ tuổi còn trẻ… Chuyện kết bái này, e rằng sẽ có chỗ ảnh hưởng tới minh chủ.”
… Đây là từ chối khéo phải không?
“Có điều tại hạ đã kính trọng sự hào hùng trượng nghĩa của minh chủ từ lâu, người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, những lễ nghi rườm rà kia cũng không phải là trọng điểm… Hề mỗ cả gan, nguyện cùng làm bạn vong niên với minh chủ, ngài thấy thế nào?”
“…”
Bạn vong niên…
Vậy là không chịu kết bái phải không?
Âu Dương Huyền im lặng một lát, sau lại cao giọng cười to: “Được, vậy thì là bạn vong niên! Hề lão đệ rộng lượng quang minh chính đại, lão phu có người tiểu hữu (tiểu bằng hữu) thế này, đúng là vui còn không hết, ha ha ha ha!”
Hề Ngọc Đường cũng vô cùng nể tình mà cười khẽ, giọng điệu có phần thành khẩn vui vẻ: “Sau này minh chủ có việc gì, nhất định tiểu đệ sẽ dốc toàn lực.”
“Được được được!” Âu Dương Huyền vỗ mạnh vai nàng: “Vậy không quấy rầy Hề tiểu hữu nghỉ ngơi nữa, bổn toạ đi đây, cáo từ!”
Hề Ngọc Đường chắp tay cung kính.
Âu Dương Huyền cười lớn ra khỏi Quan Lan Viện, tiếng cười truyền đến từ nơi xa.
Nhưng vừa về tới Hoa Thanh Viện, vẻ mặt của ông ta đã trầm xuống, sự tàn khốc trong mắt lại dâng lên.
Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt…
Cái gì mà bạn vong niên, chỉ là nói suông mà thôi!
“Người đâu.” Ông ta trầm giọng, nói: “Gọi Văn Ngạn đến thư phòng của ta một chuyến.”
Thuộc hạ đi theo sau ông ta nhận lệnh, yên lặng lui xuống.
Cùng lúc đó, trong nội viện Quan Lan Viện, Hề Ngọc Đường triệu tập Lữ Chính, Diêu Cửu cùng Thẩm Thất.
“Thu dọn đồ đạc, đi trong ngày hôm nay.” Nàng thản nhiên nói: “Diêu Cửu thúc quay về Tương Dương, Lữ Chính theo ta và Tiểu Mỹ quay về Tuyết Sơn, Âu Dương Huyền bị ta đánh một đòn vào mặt, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, trên đường sợ rằng sẽ không được yên ổn.”
Diêu Cửu là một trong những cao thủ còn sót lại của Huyền Thiên năm đó, vì ra ngoài làm việc nên đã thoát khỏi cuộc tử chiến ở Tuyết Sơn, ngày xưa cùng Trâu Thanh, là tứ đại hộ pháp tiền nhiệm, tâm phúc của Hề Chi Mạc, tuổi trên dưới bốn mươi, ba vết sẹo vắt ngang toàn bộ khuôn mặt, vô cùng dữ tợn, tướng mạo xấu xí đến mức có thể doạ trẻ nhỏ phải khóc đêm.
Thấy Hề Ngọc Đường không có ý định cho ông ta trở lại Tuyết Sơn, Diêu Cửu còn đang muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Hề Ngọc Đường kìm lại: “Diêu Cửu thúc, ta có việc muốn nhờ người đi làm.”
Lời nói đến bên miệng của Diêu Cửu lại bị nén trở về, đáp: “Xin giáo chủ phân phó.”
“Người đến Thục Trung thay ta một chuyến, điều tra chuyện của nhất phòng nhị cữu của ta.” Hề Ngọc Đường thản nhiên nói: “Thuận tiện tra xem liệu có còn dư nghiệt nào khác của Đường gia không, lần này chỉ sợ râu ria khá nhiều, trước tháng mười ta sẽ đến Thục Trung tụ họp với người.”
Nghĩ đến chuyện của Đường gia, Diêu Chính bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Có điều ông vẫn lo lắng cho Hề Ngọc Đường: “Bên người giáo chủ cũng cần phải tăng thêm người bảo hộ, không bằng bảo Tần Hiên cùng Lãnh Nhất…”
“Ta tự nắm chắc, Cửu thúc yên tâm.” Hề Ngọc Đường khoát tay.
Sau khi truyền một loạt mệnh lệnh, toàn bộ Quan Lan Viện bắt đầu trở nên bận rộn. Hai canh giờ sau, Hề Ngọc Đường ra khỏi thư phòng, Thẩm Thất và Lữ Chính đã đợi ở ngoài.
Tuy nói phải xuống núi nhanh một chút, nhưng vẫn vần phải đi một cách quang minh chính đại. Hề Ngọc Đường phái Tiểu Ngũ đưa một phong thư đến Kinh Hồng Viện, đồng thời phái người đến chuyển lời cho Âu Dương Hồng, bản thân thì tự mình đến chỗ của Tống Quý Đồng. Tống Quý Đồng cũng không ngăn cản, chỉ an ủi vài tiếng rồi tiễn khách, về phần Vệ Hàn, Hề Ngọc Đường không hề nhìn thấy hắn.
Buổi trưa canh ba, người của Huyền Thiên giáo đã đến chân Vũ Sơn.
Diêu Cửu nhận lệnh rời đi, Hề Ngọc Đường nhanh chóng mang theo Lữ Chính, Thẩm Thất lên xe ngựa, Tiểu Ngũ đánh xe, không quay về thành Lạc Dương mà lại nghênh ngang tiến về phía Tuyết Sơn.
Khi đội ngũ ra khỏi địa phận Vũ Sơn, đột nhiên Lữ Chính quát: “Ra ngoài!”
Thẩm Thất cùng Hề Ngọc Đường cùng hoảng hồn, chỉ thấy bỗng nhiên tấm ván gỗ bên dưới đáy xe ngựa bị dỡ lên, tiếp theo lại được dịch chuyển sang bên một chút, một gương mặt vô cùng xinh đẹp đầy uất ức hiện ra.
Thẩm Thất: “…”
Hề Ngọc Đường: “…”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Thiên Đồng xuất hiện từ hư vô trước mắt, ba người trên xe ngựa dần có linh cảm không lành.
“… Tại sao muội lại ở đây?” Hề Ngọc Đường trừng lớn mắt. Nàng trọng thương chưa lành, chân khí cạn kiệt, giác quan cũng không còn nhạy bén, lâu đến như vậy cũng không thể phát hiện trong xe có người.
“Giang cô nương? Tại sao lại là cô?” Lữ Chính không ngờ sẽ gặp phải Giang Thiên Đồng ở đây, ông vừa lên xe đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì đang ở trong địa phận Vũ Sơn mới không muốn làm lớn chuyện, nhịn đến tận bây giờ, từ đầu đến cuối vẫn một mực đề phòng, ai ngờ lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc!
Giang Thiên Đồng im lặng bò ra khỏi gầm xe, đáng thương ngồi xếp bằng, giơ hai tay lên, ý bảo bản thân vô hại, nâng đôi mắt như hồ thu ngập nước nhìn Hề Ngọc Đường: “Muội…”
“… Muội lén trốn đi.” Hề Ngọc Đường khẳng định.
“Ừ…” Giang Thiên Đồng xấu hổ gật đầu: “Muội bị sư phụ giam lỏng, vất vả lắm mới chạy đến, vừa vặn phát hiện mọi người phải đi, liền chui vào bên dưới xe ngựa… Hề giáo chủ QAQ, đừng đuổi muội đi, nếu không muội sẽ phải gả cho tên Hàn Văn Ngạn ấy mất! Ngài yên tâm, muội có để lại thư cho sư phụ, nói là đã đi du ngoạn rồi…”
Hề Ngọc Đường cạn lời.
Thẩm Thất thấy tình thế không đúng, nhíu mày: “Đường… giáo chủ, Giang cô nương không thể quay về Tuyết Sơn cùng chúng ta, cô ta điên rồi sao?”
Giang Thiên Đồng trừng mắt, nịnh nọt cười cười với Thẩm Thất: “Thẩm đại phu…”
“Đừng.” Thẩm Thất lập tức quay đầu: “Ta sẽ không để mình bị dụ dỗ đâu.”
Thẩm Thất nhất quyết không đồng ý, Hề Ngọc Đường đau đầu xoa huyệt Thái Dương, thật ra nàng cũng không muốn phải mang một vị đệ tử của Ly Tuyết Cung theo chút nào.
“Giang cô nương…”
“Gọi muội Thiên Đồng là được, nếu không thì Tiểu Đồng cũng được.” Giang Thiên Đồng đáp.
“Khụ… Thiên Đồng à.” Hề tiểu giáo chủ rất biết nghe lời mà sửa miệng: “Muội có biết theo chúng ta sẽ rất nguy hiểm không?”
Giang Thiên Đồng hơi do dự rồi gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó lại bắt đầu kiên định: “Mới bước chân vào giang hồ thì tất nhiên là không thể sóng yên gió lặng rồi, nếu không thì phải rèn luyện thế nào? Muội không sợ đấy, cũng sẽ không làm vướng chân mọi người đâu, Hề giáo chủ ngài yên tâm, muội chạy rất nhanh!”
“…”
Chạy nhanh thì áp dụng cái rắm! Cô bị mù đường đấy có được không? Lữ Chính cùng Thẩm Thất cùng réo lên trong lòng.
“A… cũng được coi là một ưu điểm…” Hề Ngọc Đường vuốt vuốt cằm.
Lữ Chình cùng Thẩm Thất: “Giáo chủ!!”
“Trời ạ, đừng có hét lên với ta, đầu ta đã đau lắm rồi.” Hề Ngọc Đường lườm hai vị thuộc hạ đầy tủi thân, lại nhìn về phía Giang mỹ nhân: “Chẳng lẽ muội không nói với sư phụ muội và Hàn Văn Ngạn về chuyện người muội thích sao?”
Giang Thiên Đồng giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên: “Muội… có nói, nhưng sư phụ không tin…”
Hề Ngọc Đường ngửa mặt lên trời thở dài.
Thấy ba người trên xe đều mang dáng vẻ vô cùng đau đớn, Giang Thiên Đồng dần trở nên nóng lòng, vành mắt đỏ lên: “Muội thề, muội sẽ không quấy rối! Muội thật sự không thể về được, Hề giáo chủ…”
“…”
Hề Ngọc Đường nhìn nàng, có phần ai oán, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.
“Hề giáo chủ…” Giang Thiên Đồng nước mắt lưng tròng.
Đừng có gọi ta nữa! Gọi ta cũng vô dụng! Lão tử sẽ không bị mỹ nhân kế dụ dỗ nữa đâu!
“… Ừ.”
“A? Ngài đồng ý rồi sao? Hề giáo chủ ngài thật tốt!”
Vì vậy, trên chiếc xe ngựa quay về Tuyết Sơn lại có thêm một thiếu nữ tuyệt sắc.
Mặc dù có thêm một Giang Thiên Đồng, nhưng kế hoạch của Hề Ngọc Đường cũng không có gì thay đổi, sau khi trời tối, đội ngũ của Huyền Thiên giáo tiến vào khách điếm để nghỉ ngơi, tiếp đó, một khắc sau, bốn hắc y nhân lặng lẽ rời khỏi từ cửa sau, rất nhanh, một chiếc xe ngựa giản dị đã chạy về phía trái ngược hoàn toàn với Tuyết Sơn.
Qua một đêm chạy băng băng, gần đến bình minh, xe ngựa cũng dừng lại trước một toà miếu đổ nát ở Lạc Dương.
Trong ngôi miếu đổ nát không có một bóng người, Lữ Chính tìm củi đến đốt lửa, bốn người ngồi quanh lửa, vừa nghỉ ngơi vừa thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.
Dựa theo kế hoạch đã định sẵn, Hề Ngọc Đường vốn không có ý định quay về Tuyết Sơn, mà là một đường xuôi nam, trước tiên đến Cô Tô Việt gia lấy Ly Hoả Thảo, tiếp theo vòng sang Thục Trung, ngoại trừ việc muốn điều tra chuyện dư nghiệt Đường gia, còn phải truy xét về chuyện của Tử Vi Lâu một chút.
Căn cứ theo tin hồi báo của mật thám, khu vực Giang Nam như có dấu vết hoạt động của Tử Vi Lâu, Hề Ngọc Đường điều tra cẩn thận nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng vì sự xuất hiện của Tang Niệm mà dẫn Tử Vi Lâu xuất đầu lộ diện, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“… Vì vậy chúng ta thật sự phải xuôi nam sao? Không phải quay về Tuyết Sơn ư…” Giang Thiên Đồng cảm khái đầy kinh ngạc: “Muội còn tưởng rằng sẽ được gặp Tích tỷ tỷ chứ.”
… Để ngươi nhìn thấy Đường Tích Tích mới là lạ. Hề Ngọc Đường vừa ăn viên thuốc Thẩm Thất cho nàng, vừa nói: “Giờ muội quay về Vũ Sơn vẫn còn kịp.”
“Không được.” Giang Thiên Đồng bĩu môi: “Muội đã để lại thư nói với sư phụ muội muốn bước chân vào giang hồ rồi… Ngài không chịu nổi muội phải không TAT…”
“Ta không có…” Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Lần này xuôi nam là để đi làm chính sự, theo ta rất nguy hiểm.”
“Muội không sợ đấy!”
“…”
Thấy nàng kiên quyết như thế, Hề Ngọc Đường cũng không khuyên tiếp, mệt mỏi tựa vào Thẩm Thất nghỉ ngơi. Giang Thiên Đồng ở lại cũng có lợi, thương thế của nàng cần ít nhất mười ngày mới có thể khôi phục được, trước đó, nếu gặp nguy hiểm đánh không lại, Lữ Chính cứu nàng, Giang Thiên Đồng cũng có thể bảo vệ Thẩm Thất.
Nếu không được, có tiểu muội muội này ở đây, cũng giúp ánh mắt trên người bọn họ được chuyển đi bớt.
“Giang cô nương, cô đi theo chúng ta, chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào trong chuyện của Huyền Thiên, không sợ Liễu Mạn Vân tức giận sao?” Thẩm Thất nhàn nhạt mở miệng.
Giang Thiên Đồng giật mình, suy tư một lúc lâu, nói: “Ta biết rõ các người đang lo lắng chuyện gì… Ta thề với các người ta tuyệt đối không có ác ý, cho dù ta có nghe hay thấy được gì đều sẽ không nói ra, nếu không, nếu không cứ phạt ta từ nay về sau võ công sẽ không thể tiếp tục thăng tiến, luyện công tẩu hoả nhập ma, trời, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh.”
Dưới ánh lửa, gương mặt tuyệt mỹ như tiên nữ của Giang Thiên Đồng tràn ngập ý chí kiên định, Thẩm Thất và Lữ Chính không nói gì thêm, xem như đã chấp nhận cái đuôi nhỏ là nàng.
Hề Ngọc Đường bị lời thề kì quái của nàng chọc cười, cười hai tiếng: “Yên tâm, tạm thời cứ vào nhóm, ai lại khiến muội khó xử thế? Nếu muội cảm thấy chán, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Giang Thiên Đồng yên lặng nhìn Hề Ngọc Đường: “Muội biết.”
Mọi người không nói nữa, chân trời dần xuất hiện ánh hào quang đầu tiên, nghỉ ngơi đã kết thúc, sau khi Lữ Chính dập tắt lửa, bốn người tiếp tục lên đường.
Ra khỏi ranh giới thành Lạc Dương, đến trấn Hưng Long, Hề Ngọc Đường tỉnh giấc, làm ổ trong xe ngựa lười biếng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
“Giờ Tỵ canh ba.” Thẩm Thất nhẹ giọng đáp.
“Chúng ta đến trấn Hưng Long rồi.” Giang Thiên Đồng cũng nhỏ giọng đáp.
Thấy hai người đều mang dáng vẻ sợ làm kinh động đến nàng, Hề Ngọc Đường cười cười, đứng dậy vén rèm xe nói với Lữ Chính: “Đến dịch trạm (chỗ trú chân), sắp đến giờ hẹn rồi.”
Lữ Chính đáp ứng, roi ngựa vừa vung đã chạy đến chỗ dịch trạm.
“Chúng ta còn hẹn ai sao?” Giang Thiên Đồng chớp mắt nhìn sang.
“Ừ.” Hề Ngọc Đường duỗi lưng: “Đổi xe ngựa to hơn, ăn hôi người ta.”
Vẻ mặt của Giang mỹ nhân vô cùng ngốc ngếch.
Thẩm Thất giật mình, lập tức hiểu được, nhìn về phía Hề Ngọc Đường: “Ngươi… không biết xấu hổ.”
Người sau vô cùng vô lại cười một tiếng, không trả lời.
Đến trước dịch trạm, hai chiếc xe ngựa đã dừng phía trước, bốn phía có hơn mười cao thủ đã qua huấn luyện đang khoanh tay đứng đợi, giống như đã đợi từ sớm. Lữ Chính đánh xe ngựa tới, đặt song song với chiếc xe ngựa đầu tiên, đối phương vén màn xe lên, gương mặt tuấn dật thon gầy của Việt Thanh Phong xuất hiện trước mặt bốn người.
“Lên xe.” Hắn nhìn về phía Hề Ngọc Đường.
Hề Ngọc Đường gật đầu, đầu tiên là nhảy khỏi xe ngựa nhà mình, tiếp theo vươn tay đỡ Thẩm Thất, chờ đến khi Thẩm Thất xuống xong, lại đưa tay, đỡ Giang Thiên Đồng đang bước xuống xe, cười hì hì, cầm chặt tay Hề Ngọc Đường rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Việt Thanh Phong: “…”
Có ai tốt bụng nói cho hắn biết, tại sao lại lòi ra thêm một người so với ước hẹn không?
Tang Niệm chạy thoát, Tần Hiên cùng Lãnh Nhất nhận tội bắt đầu truy lùng, nhưng qua một đêm vẫn không hề có tin tức. Sau khi trở về Hề Ngọc Đường lại bắt đầu phát sốt, bị Thẩm Thất hạ tử lệnh phải tĩnh dưỡng, cuối cùng đành phải đặt chuyện của Tang Niệm sang một bên.
Mặc kệ thế nào, đã biết có dư nghiệt của Đường gia, cuối cùng vẫn coi như là có thu hoạch.
Vì bị thương, hành trình ở đại hội võ lâm của Hề Ngọc Đường đã sớm chấm dứt. Năm nay võ lâm đã phát sinh quá nhiều chuyện, vì vậy Hề Ngọc Đường cũng hoàn toàn không có ý muốn khiêu chiến Âu Dương Huyền, ba năm lại ba năm, vị trí minh chủ lại thoáng qua trước mặt nàng.
Nói không tiếc nuối là giả, có điều vì chuyện của Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Hề Ngọc Đường đã không còn thừa sức để tranh giành vị trí này cùng Âu Dương Huyền.
Sau khi dặn Lữ Chính tìm một người đáng tin đến Dương Thừa Sơn Đông để tìm hiểu về nhị tiểu thư của Tang gia, qua mấy lần cân nhắc thận trọng, Hề Ngọc Đường quyết định thả cho Tiêu Vân Hàm một con ngựa… Dù sao, để hắn lại có lẽ còn có cơ hội câu được Tang Niệm cũng không chừng.
Thời tiết dần nóng lên, quan tài của Tiêu Thừa cũng không thể để lâu, vì vậy ba ngày sau, Tiêu Vân Hàm mang linh cữu ra khỏi Vũ Sơn, một đường che chở cho thi thể phụ thân mình quay về Lăng Tiêu Các. Cùng lúc đó, Hề Ngọc Đường cũng quyết định rời khỏi Vũ Sơn, quay về Huyền Thiên dưỡng thương.
Sau khi tin tức được truyền ra, người đầu tiên có phản ứng là Âu Dương Huyền, tự mình đến Quan Lan Viện, tiến hành một cuộc mật đàm chỉ có hai người là ông ta và Hề Ngọc Đường.
“Lần này Hề lão đệ trở lại Tuyết Sơn, trên đường phải cẩn thận, Thính Vũ Các ra tay không thành công, chắc chắn lần sau sẽ tăng thêm lượng người ám sát.” Trong thư phòng ở Quan Lan Viện, lời nói của Âu Dương Huyền để lộ vẻ ân cần rõ rệt.
Hề Ngọc Đường nở một nụ cười có phần mệt mỏi, hiển nhiên là dáng vẻ vừa bệnh nặng mới khỏi: “Minh chủ yên tâm, ta vẫn có thể nắm chắc.”
Mặt Âu Dương Huyền lộ vẻ khó hiểu: “Hề lão đệ đang ở Vũ Sơn mà vẫn bị ngộ thương… Lòng lão phu vẫn luôn rất rối loạn. Không ngờ Vân Hàm hắn lại cấu kết với người ngoài được ăn cả ngã về không, trước mặt mọi người dùng ám khí đả thương ngươi, mà lão đệ vẫn còn có thể khoan hồng độ lượng thả hắn về, điều này thật sự là…”
“Làm con, nguyên nhân có thể hiểu được.” Hề Ngọc Đường trả lời qua loa: “Minh chủ không cần bận lòng, là do ta đã khinh địch.”
Thấy dáng vẻ hoàn toàn không muốn truy cứu của nàng, Âu Dương Huyền gật đầu bất đắc dĩ. Hai người lại nói chuyện một hồi, cuối cùng, Âu Dương Huyền cũng nói mục đích chuyến đi lần này của ông ta.
“Ngày xưa trên giang hồ hai người chúng ta đã hiểu lầm nhau rất nhiều, lần đến Vũ Sơn này, qua mấy ngày ở chung, lão phu ta phát hiện Hề lão đệ rất hợp ý mình…” Âu Dương Huyền thở dài, cười: “Theo lão phu thấy, không bằng ta và ngươi nhân cơ hội này kết nghĩa kim lan (kết nghĩa huynh đệ), từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau, tương trợ võ lâm.”
Hề Ngọc Đường: “…”
Cái gì?
Đề nghị này quá mức kinh người, Hề tiểu giáo chủ mất cả buổi cũng không thể phản ứng kịp.
Thấy người trước mắt nhìn mình đầy khiếp sợ, Âu Dương Huyền vuốt chòm râu dài, có chút đắc ý. Gần đây ông ta vẫn luôn muốn lôi kéo Hề Ngọc Đường cùng Huyền Thiên giáo nhưng vẫn luôn bị hỏng chuyện, mặc dù đã biểu lộ ý, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, chỉ đành phải ra kế sách lớn này. Ông ta tin, lấy lòng trắng trợn như thế, chắc chắn đối phương sẽ đồng ý.
Hề Ngọc Đường bị lần viếng thăm bất ngờ lần này của Âu Dương Huyền làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ, phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, vì sao đối phương lại muốn lôi kéo nàng đến thế? Chẳng lẽ cũng là vì 《 Thái sơ tâm pháp 》 cùng 《 Châm quyết Tố Cửu 》sao? Nhưng nếu là vì hai bản bí tịch này, vậy độc U Minh lần trước phải giải thích như thế nào?
Thái độ của Âu Dương Huyền thay đổi quá nhiều khiến người ta khó nắm bắt, chắc chắn là có chuyện gì khiến ông ta bất lực, vì vậy muốn bắt mình phải đầu quân theo ông ta.
Sớm biết như thế lúc trước khi bán cho Thiếu Lâm phải khua chiên gióng trống một phen…
Hề Ngọc Đường yên lặng suy nghĩ, mãi một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, nàng mới cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó lại chuyển thành lo lắng: “Đề nghị của minh chủ, tại hạ được sủng mà lo… Căn cơ của Huyền Thiên ta nông cạn, vả lại thanh danh trên giang hồ cũng khá khó xử, Hề mỗ tuổi còn trẻ… Chuyện kết bái này, e rằng sẽ có chỗ ảnh hưởng tới minh chủ.”
… Đây là từ chối khéo phải không?
“Có điều tại hạ đã kính trọng sự hào hùng trượng nghĩa của minh chủ từ lâu, người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, những lễ nghi rườm rà kia cũng không phải là trọng điểm… Hề mỗ cả gan, nguyện cùng làm bạn vong niên với minh chủ, ngài thấy thế nào?”
“…”
Bạn vong niên…
Vậy là không chịu kết bái phải không?
Âu Dương Huyền im lặng một lát, sau lại cao giọng cười to: “Được, vậy thì là bạn vong niên! Hề lão đệ rộng lượng quang minh chính đại, lão phu có người tiểu hữu (tiểu bằng hữu) thế này, đúng là vui còn không hết, ha ha ha ha!”
Hề Ngọc Đường cũng vô cùng nể tình mà cười khẽ, giọng điệu có phần thành khẩn vui vẻ: “Sau này minh chủ có việc gì, nhất định tiểu đệ sẽ dốc toàn lực.”
“Được được được!” Âu Dương Huyền vỗ mạnh vai nàng: “Vậy không quấy rầy Hề tiểu hữu nghỉ ngơi nữa, bổn toạ đi đây, cáo từ!”
Hề Ngọc Đường chắp tay cung kính.
Âu Dương Huyền cười lớn ra khỏi Quan Lan Viện, tiếng cười truyền đến từ nơi xa.
Nhưng vừa về tới Hoa Thanh Viện, vẻ mặt của ông ta đã trầm xuống, sự tàn khốc trong mắt lại dâng lên.
Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt…
Cái gì mà bạn vong niên, chỉ là nói suông mà thôi!
“Người đâu.” Ông ta trầm giọng, nói: “Gọi Văn Ngạn đến thư phòng của ta một chuyến.”
Thuộc hạ đi theo sau ông ta nhận lệnh, yên lặng lui xuống.
Cùng lúc đó, trong nội viện Quan Lan Viện, Hề Ngọc Đường triệu tập Lữ Chính, Diêu Cửu cùng Thẩm Thất.
“Thu dọn đồ đạc, đi trong ngày hôm nay.” Nàng thản nhiên nói: “Diêu Cửu thúc quay về Tương Dương, Lữ Chính theo ta và Tiểu Mỹ quay về Tuyết Sơn, Âu Dương Huyền bị ta đánh một đòn vào mặt, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, trên đường sợ rằng sẽ không được yên ổn.”
Diêu Cửu là một trong những cao thủ còn sót lại của Huyền Thiên năm đó, vì ra ngoài làm việc nên đã thoát khỏi cuộc tử chiến ở Tuyết Sơn, ngày xưa cùng Trâu Thanh, là tứ đại hộ pháp tiền nhiệm, tâm phúc của Hề Chi Mạc, tuổi trên dưới bốn mươi, ba vết sẹo vắt ngang toàn bộ khuôn mặt, vô cùng dữ tợn, tướng mạo xấu xí đến mức có thể doạ trẻ nhỏ phải khóc đêm.
Thấy Hề Ngọc Đường không có ý định cho ông ta trở lại Tuyết Sơn, Diêu Cửu còn đang muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Hề Ngọc Đường kìm lại: “Diêu Cửu thúc, ta có việc muốn nhờ người đi làm.”
Lời nói đến bên miệng của Diêu Cửu lại bị nén trở về, đáp: “Xin giáo chủ phân phó.”
“Người đến Thục Trung thay ta một chuyến, điều tra chuyện của nhất phòng nhị cữu của ta.” Hề Ngọc Đường thản nhiên nói: “Thuận tiện tra xem liệu có còn dư nghiệt nào khác của Đường gia không, lần này chỉ sợ râu ria khá nhiều, trước tháng mười ta sẽ đến Thục Trung tụ họp với người.”
Nghĩ đến chuyện của Đường gia, Diêu Chính bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Có điều ông vẫn lo lắng cho Hề Ngọc Đường: “Bên người giáo chủ cũng cần phải tăng thêm người bảo hộ, không bằng bảo Tần Hiên cùng Lãnh Nhất…”
“Ta tự nắm chắc, Cửu thúc yên tâm.” Hề Ngọc Đường khoát tay.
Sau khi truyền một loạt mệnh lệnh, toàn bộ Quan Lan Viện bắt đầu trở nên bận rộn. Hai canh giờ sau, Hề Ngọc Đường ra khỏi thư phòng, Thẩm Thất và Lữ Chính đã đợi ở ngoài.
Tuy nói phải xuống núi nhanh một chút, nhưng vẫn vần phải đi một cách quang minh chính đại. Hề Ngọc Đường phái Tiểu Ngũ đưa một phong thư đến Kinh Hồng Viện, đồng thời phái người đến chuyển lời cho Âu Dương Hồng, bản thân thì tự mình đến chỗ của Tống Quý Đồng. Tống Quý Đồng cũng không ngăn cản, chỉ an ủi vài tiếng rồi tiễn khách, về phần Vệ Hàn, Hề Ngọc Đường không hề nhìn thấy hắn.
Buổi trưa canh ba, người của Huyền Thiên giáo đã đến chân Vũ Sơn.
Diêu Cửu nhận lệnh rời đi, Hề Ngọc Đường nhanh chóng mang theo Lữ Chính, Thẩm Thất lên xe ngựa, Tiểu Ngũ đánh xe, không quay về thành Lạc Dương mà lại nghênh ngang tiến về phía Tuyết Sơn.
Khi đội ngũ ra khỏi địa phận Vũ Sơn, đột nhiên Lữ Chính quát: “Ra ngoài!”
Thẩm Thất cùng Hề Ngọc Đường cùng hoảng hồn, chỉ thấy bỗng nhiên tấm ván gỗ bên dưới đáy xe ngựa bị dỡ lên, tiếp theo lại được dịch chuyển sang bên một chút, một gương mặt vô cùng xinh đẹp đầy uất ức hiện ra.
Thẩm Thất: “…”
Hề Ngọc Đường: “…”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Thiên Đồng xuất hiện từ hư vô trước mắt, ba người trên xe ngựa dần có linh cảm không lành.
“… Tại sao muội lại ở đây?” Hề Ngọc Đường trừng lớn mắt. Nàng trọng thương chưa lành, chân khí cạn kiệt, giác quan cũng không còn nhạy bén, lâu đến như vậy cũng không thể phát hiện trong xe có người.
“Giang cô nương? Tại sao lại là cô?” Lữ Chính không ngờ sẽ gặp phải Giang Thiên Đồng ở đây, ông vừa lên xe đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì đang ở trong địa phận Vũ Sơn mới không muốn làm lớn chuyện, nhịn đến tận bây giờ, từ đầu đến cuối vẫn một mực đề phòng, ai ngờ lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc!
Giang Thiên Đồng im lặng bò ra khỏi gầm xe, đáng thương ngồi xếp bằng, giơ hai tay lên, ý bảo bản thân vô hại, nâng đôi mắt như hồ thu ngập nước nhìn Hề Ngọc Đường: “Muội…”
“… Muội lén trốn đi.” Hề Ngọc Đường khẳng định.
“Ừ…” Giang Thiên Đồng xấu hổ gật đầu: “Muội bị sư phụ giam lỏng, vất vả lắm mới chạy đến, vừa vặn phát hiện mọi người phải đi, liền chui vào bên dưới xe ngựa… Hề giáo chủ QAQ, đừng đuổi muội đi, nếu không muội sẽ phải gả cho tên Hàn Văn Ngạn ấy mất! Ngài yên tâm, muội có để lại thư cho sư phụ, nói là đã đi du ngoạn rồi…”
Hề Ngọc Đường cạn lời.
Thẩm Thất thấy tình thế không đúng, nhíu mày: “Đường… giáo chủ, Giang cô nương không thể quay về Tuyết Sơn cùng chúng ta, cô ta điên rồi sao?”
Giang Thiên Đồng trừng mắt, nịnh nọt cười cười với Thẩm Thất: “Thẩm đại phu…”
“Đừng.” Thẩm Thất lập tức quay đầu: “Ta sẽ không để mình bị dụ dỗ đâu.”
Thẩm Thất nhất quyết không đồng ý, Hề Ngọc Đường đau đầu xoa huyệt Thái Dương, thật ra nàng cũng không muốn phải mang một vị đệ tử của Ly Tuyết Cung theo chút nào.
“Giang cô nương…”
“Gọi muội Thiên Đồng là được, nếu không thì Tiểu Đồng cũng được.” Giang Thiên Đồng đáp.
“Khụ… Thiên Đồng à.” Hề tiểu giáo chủ rất biết nghe lời mà sửa miệng: “Muội có biết theo chúng ta sẽ rất nguy hiểm không?”
Giang Thiên Đồng hơi do dự rồi gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó lại bắt đầu kiên định: “Mới bước chân vào giang hồ thì tất nhiên là không thể sóng yên gió lặng rồi, nếu không thì phải rèn luyện thế nào? Muội không sợ đấy, cũng sẽ không làm vướng chân mọi người đâu, Hề giáo chủ ngài yên tâm, muội chạy rất nhanh!”
“…”
Chạy nhanh thì áp dụng cái rắm! Cô bị mù đường đấy có được không? Lữ Chính cùng Thẩm Thất cùng réo lên trong lòng.
“A… cũng được coi là một ưu điểm…” Hề Ngọc Đường vuốt vuốt cằm.
Lữ Chình cùng Thẩm Thất: “Giáo chủ!!”
“Trời ạ, đừng có hét lên với ta, đầu ta đã đau lắm rồi.” Hề Ngọc Đường lườm hai vị thuộc hạ đầy tủi thân, lại nhìn về phía Giang mỹ nhân: “Chẳng lẽ muội không nói với sư phụ muội và Hàn Văn Ngạn về chuyện người muội thích sao?”
Giang Thiên Đồng giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên: “Muội… có nói, nhưng sư phụ không tin…”
Hề Ngọc Đường ngửa mặt lên trời thở dài.
Thấy ba người trên xe đều mang dáng vẻ vô cùng đau đớn, Giang Thiên Đồng dần trở nên nóng lòng, vành mắt đỏ lên: “Muội thề, muội sẽ không quấy rối! Muội thật sự không thể về được, Hề giáo chủ…”
“…”
Hề Ngọc Đường nhìn nàng, có phần ai oán, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.
“Hề giáo chủ…” Giang Thiên Đồng nước mắt lưng tròng.
Đừng có gọi ta nữa! Gọi ta cũng vô dụng! Lão tử sẽ không bị mỹ nhân kế dụ dỗ nữa đâu!
“… Ừ.”
“A? Ngài đồng ý rồi sao? Hề giáo chủ ngài thật tốt!”
Vì vậy, trên chiếc xe ngựa quay về Tuyết Sơn lại có thêm một thiếu nữ tuyệt sắc.
Mặc dù có thêm một Giang Thiên Đồng, nhưng kế hoạch của Hề Ngọc Đường cũng không có gì thay đổi, sau khi trời tối, đội ngũ của Huyền Thiên giáo tiến vào khách điếm để nghỉ ngơi, tiếp đó, một khắc sau, bốn hắc y nhân lặng lẽ rời khỏi từ cửa sau, rất nhanh, một chiếc xe ngựa giản dị đã chạy về phía trái ngược hoàn toàn với Tuyết Sơn.
Qua một đêm chạy băng băng, gần đến bình minh, xe ngựa cũng dừng lại trước một toà miếu đổ nát ở Lạc Dương.
Trong ngôi miếu đổ nát không có một bóng người, Lữ Chính tìm củi đến đốt lửa, bốn người ngồi quanh lửa, vừa nghỉ ngơi vừa thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.
Dựa theo kế hoạch đã định sẵn, Hề Ngọc Đường vốn không có ý định quay về Tuyết Sơn, mà là một đường xuôi nam, trước tiên đến Cô Tô Việt gia lấy Ly Hoả Thảo, tiếp theo vòng sang Thục Trung, ngoại trừ việc muốn điều tra chuyện dư nghiệt Đường gia, còn phải truy xét về chuyện của Tử Vi Lâu một chút.
Căn cứ theo tin hồi báo của mật thám, khu vực Giang Nam như có dấu vết hoạt động của Tử Vi Lâu, Hề Ngọc Đường điều tra cẩn thận nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng vì sự xuất hiện của Tang Niệm mà dẫn Tử Vi Lâu xuất đầu lộ diện, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“… Vì vậy chúng ta thật sự phải xuôi nam sao? Không phải quay về Tuyết Sơn ư…” Giang Thiên Đồng cảm khái đầy kinh ngạc: “Muội còn tưởng rằng sẽ được gặp Tích tỷ tỷ chứ.”
… Để ngươi nhìn thấy Đường Tích Tích mới là lạ. Hề Ngọc Đường vừa ăn viên thuốc Thẩm Thất cho nàng, vừa nói: “Giờ muội quay về Vũ Sơn vẫn còn kịp.”
“Không được.” Giang Thiên Đồng bĩu môi: “Muội đã để lại thư nói với sư phụ muội muốn bước chân vào giang hồ rồi… Ngài không chịu nổi muội phải không TAT…”
“Ta không có…” Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Lần này xuôi nam là để đi làm chính sự, theo ta rất nguy hiểm.”
“Muội không sợ đấy!”
“…”
Thấy nàng kiên quyết như thế, Hề Ngọc Đường cũng không khuyên tiếp, mệt mỏi tựa vào Thẩm Thất nghỉ ngơi. Giang Thiên Đồng ở lại cũng có lợi, thương thế của nàng cần ít nhất mười ngày mới có thể khôi phục được, trước đó, nếu gặp nguy hiểm đánh không lại, Lữ Chính cứu nàng, Giang Thiên Đồng cũng có thể bảo vệ Thẩm Thất.
Nếu không được, có tiểu muội muội này ở đây, cũng giúp ánh mắt trên người bọn họ được chuyển đi bớt.
“Giang cô nương, cô đi theo chúng ta, chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào trong chuyện của Huyền Thiên, không sợ Liễu Mạn Vân tức giận sao?” Thẩm Thất nhàn nhạt mở miệng.
Giang Thiên Đồng giật mình, suy tư một lúc lâu, nói: “Ta biết rõ các người đang lo lắng chuyện gì… Ta thề với các người ta tuyệt đối không có ác ý, cho dù ta có nghe hay thấy được gì đều sẽ không nói ra, nếu không, nếu không cứ phạt ta từ nay về sau võ công sẽ không thể tiếp tục thăng tiến, luyện công tẩu hoả nhập ma, trời, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh.”
Dưới ánh lửa, gương mặt tuyệt mỹ như tiên nữ của Giang Thiên Đồng tràn ngập ý chí kiên định, Thẩm Thất và Lữ Chính không nói gì thêm, xem như đã chấp nhận cái đuôi nhỏ là nàng.
Hề Ngọc Đường bị lời thề kì quái của nàng chọc cười, cười hai tiếng: “Yên tâm, tạm thời cứ vào nhóm, ai lại khiến muội khó xử thế? Nếu muội cảm thấy chán, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”
Giang Thiên Đồng yên lặng nhìn Hề Ngọc Đường: “Muội biết.”
Mọi người không nói nữa, chân trời dần xuất hiện ánh hào quang đầu tiên, nghỉ ngơi đã kết thúc, sau khi Lữ Chính dập tắt lửa, bốn người tiếp tục lên đường.
Ra khỏi ranh giới thành Lạc Dương, đến trấn Hưng Long, Hề Ngọc Đường tỉnh giấc, làm ổ trong xe ngựa lười biếng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
“Giờ Tỵ canh ba.” Thẩm Thất nhẹ giọng đáp.
“Chúng ta đến trấn Hưng Long rồi.” Giang Thiên Đồng cũng nhỏ giọng đáp.
Thấy hai người đều mang dáng vẻ sợ làm kinh động đến nàng, Hề Ngọc Đường cười cười, đứng dậy vén rèm xe nói với Lữ Chính: “Đến dịch trạm (chỗ trú chân), sắp đến giờ hẹn rồi.”
Lữ Chính đáp ứng, roi ngựa vừa vung đã chạy đến chỗ dịch trạm.
“Chúng ta còn hẹn ai sao?” Giang Thiên Đồng chớp mắt nhìn sang.
“Ừ.” Hề Ngọc Đường duỗi lưng: “Đổi xe ngựa to hơn, ăn hôi người ta.”
Vẻ mặt của Giang mỹ nhân vô cùng ngốc ngếch.
Thẩm Thất giật mình, lập tức hiểu được, nhìn về phía Hề Ngọc Đường: “Ngươi… không biết xấu hổ.”
Người sau vô cùng vô lại cười một tiếng, không trả lời.
Đến trước dịch trạm, hai chiếc xe ngựa đã dừng phía trước, bốn phía có hơn mười cao thủ đã qua huấn luyện đang khoanh tay đứng đợi, giống như đã đợi từ sớm. Lữ Chính đánh xe ngựa tới, đặt song song với chiếc xe ngựa đầu tiên, đối phương vén màn xe lên, gương mặt tuấn dật thon gầy của Việt Thanh Phong xuất hiện trước mặt bốn người.
“Lên xe.” Hắn nhìn về phía Hề Ngọc Đường.
Hề Ngọc Đường gật đầu, đầu tiên là nhảy khỏi xe ngựa nhà mình, tiếp theo vươn tay đỡ Thẩm Thất, chờ đến khi Thẩm Thất xuống xong, lại đưa tay, đỡ Giang Thiên Đồng đang bước xuống xe, cười hì hì, cầm chặt tay Hề Ngọc Đường rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Việt Thanh Phong: “…”
Có ai tốt bụng nói cho hắn biết, tại sao lại lòi ra thêm một người so với ước hẹn không?
Tác giả :
Nửa Mặt Giang Hồ