Nửa Đời Thanh Tình
Chương 182-1: Cùng hội cùng thuyền
Vân Yên trầm mặc, Hoan Sênh thấy nàng không lên tiếng, nghĩ nàng buồn ngủ rồi, cũng kéo chăn chậm rãi nhắm mắt lại.
Vân Yên khép mắt co người trong tấm chăn xa lạ, chóp mũi không có mùi thơm đàn hương quen thuộc, nàng biết mình không thể rộng lượng như Hoan Sênh được.
Nàng đến triều Thanh này đã hai mươi năm, nhưng cũng sống ở hiện đại hai mươi lăm năm.
Người xưa nói, tới nơi nào hãy an tâm ở lại nơi ấy, cũng có câu, nhập gia thì tuỳ tục. Nàng đã tới triều Thanh ba vợ bốn nàng hầu, hơn nữa còn trong hoàng gia thê thiếp thành đàn, yêu hận tình thù trong sóng gió hai mươi năm cho tới tận hôm nay, nàng nhận ra bản thân mình vẫn chưa thật sự hoà nhập được.
Chàng vốn sinh ra trong thời đại nhiều vợ chung một chồng, còn nàng đến từ thời đại bình đẳng một vợ một chồng.
Dận Chân không sai, nàng cũng không sai.
Nỗi khổ tâm của Đích phúc tấn, nàng hiểu. Nỗi khổ tâm của Dận Chân, nàng cũng hiểu. Nhưng ai có thể hiểu nỗi khổ trong lòng nàng?
Chàng đã từng hỏi nàng, nàng chỉ có thể nói rõ ràng.
Bảo nàng chủ động đẩy chàng lên giường người phụ nữ khác, nàng không làm được. Nhưng bảo nàng ngăn cản chàng thực hiện trách nhiệm của mình, cản chân chàng trên con đường tới ngôi đế vương, nàng sợ sau này, chàng sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối. Nàng không quan tâm lịch sử sẽ thay đổi, chỉ bận tâm tình yêu của họ sẽ biến chất lúc nào không biết.
Huống chi, nếu đổi lại là đảng Bát Bối Lặc Dận Tự đăng cơ, vậy hắn sẽ tha cho họ ư? Lúc ấy nàng nên cắm sừng Dận Chân, hay lựa chọn tự tử vì tình cùng chàng? Tiếc thay, dù có chết, Dận Tự chắc chắn sẽ không cho họ chết cùng nhau, chung một mồ.
Lần ấy, nàng chạy trốn khỏi Tứ Nghi Đường trong trời đông tuyết phủ khiến chàng đi tìm, thậm chí cả hai còn nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này, nàng nên cản trở chàng trên con đường làm chủ thiên hạ? Hay biến cuộc sống tình cảm của họ thành hư không?
Ngoài cách ấy ra, trong tình hình thận trọng như đi trên sợi dây mảnh, còn cách nào khác vẹn cả đôi đường ư?
Như đứng trên vách đá cheo leo trong bóng đêm đen như mực, đau đớn bàng hoàng, nhưng không biết nên bước chân phải hay chân trái ra trước.
Vì vậy, chuyện nàng có thể ép mình làm trong giới hạn lớn nhất là để Dận Chân bình tĩnh suy nghĩ, tự mình lựa chọn.
Về cuộc đời chàng, dù là vợ, nàng cũng không có quyền quyết định thay chàng.
Đây là lối thoát duy nhất, cũng là điều duy nhất nàng có thể làm, nhưng dù với chàng hay với bản thân, đều là cách hay nhất.
Vân Yên mơ màng nhắm mắt lại, không biết mình đã chìm vào bóng đêm chỉ trong giây lát hay rất lâu. Bất ngờ nghe thấy tiếng động, nàng giật mình tỉnh giấc.
Nàng không biết mình đã làm gì, bật dậy vén chăn nhảy xuống giường, đầu tóc vẫn còn rối tung, giày cũng không kịp đeo, để chân trần chạy khỏi phòng ngủ, đến cửa kéo then cài ra...
Thế giới bên ngoài bỗng nhiên rộng mở, gió đêm chầm chậm lướt qua gương mặt.
Một bóng người cao lớn đứng trước cửa, ánh trăng sáng trong rọi lên khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Hai người gần như cùng lúc bước lên, ôm chầm lấy nhau!
Vóc người nhỏ bé của Vân Yên vùi vào lòng Dận Chân, vùi vào chiếc áo choàng mỏng của chàng, siết chặt lấy chàng, hít hà mùi hương quen thuộc trên ấy.
Dận Chân thong thả vuốt ve mái tóc nàng, cánh tay còn lại ôm gọn bờ eo mảnh khảnh, kéo nàng vào trong áo choàng của mình.
- Cô ngốc, sao chưa đeo giầy đã chạy ra rồi.
Giọng nói chàng nhẹ nhàng khàn khàn, nhận ra nàng đi chân không bèn nhấc nàng lên, để nàng giẫm lên giày mình.
Vân Yên lầm bầm trong lòng chàng:
- Chàng đứng ở đây bao lâu rồi? Sao không gõ cửa.
Dận Chân im lặng nở nụ cười, dịu dàng vén tóc cho nàng.
- Nàng bảo muốn nói chuyện ngủ cùng nàng ta, không muốn ta làm phiền mà?
Trong lòng Vân Yên chua xót, mũi cũng nghẹn lại.
- Thiếp...
Dận Chân nói:
- Ta đưa nàng về nhà
Vân Yên không ngăn nổi dòng nước mắt nữa, người phụ nữ ngày thường luôn bình tĩnh giờ đây cũng bất lực yếu đuối. Nàng ngẩng đầu nhìn Dận Chân, nước mắt thấm ướt vạt áo chàng.
- Nhưng...
Dận Chân hỏi:
- Nhưng nhị gì?
Vân Yên nghẹn ngào:
- Nhưng... Chàng... Hay là chàng đã... đã...
Nàng nói được một nửa, suy nghĩ bỗng rẽ ngoặt, dụi đầu vào lồng ngực chàng khóc xé tim xé phổi, như đứa bé bị cướp món đồ chơi mình thích nhất.
Dận Chân vội vàng mềm giọng dỗ dành:
- Lại nói linh tinh rồi, giờ là canh mấy rồi mà nàng còn suy nghĩ bậy bạ, ta đã đứng ở đây hơn nửa canh giờ đấy.
Chàng lau nước mắt cho nàng, gương mặt nhỏ bé lem nhem như chú mèo con.
Dận Chân hỏi tiếp:
- Hơn nữa ta ở đây nàng không cảm nhận được sao?
Vân Yên sụt sịt nũng nịu:
- Nhưng chàng định làm thế nào?
Không lẽ kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Dận Châm cười thì thầm vào tai nàng:
- Vợ ngốc à, nàng không tin bản lĩnh tướng công mình ư?
Vân Yên nín khóc:
- Thật sao?
Dận Chân nhéo chóp mũi nàng, gật đầu nói nghiêm túc:
- Hàn huyên xong chưa, về nhà nói chuyện với ta.
Lúc này Vân Yên mới nhớ ra Hoan Sênh đang ngủ trong phòng, nàng lại đứng ở cửa vừa khóc vừa làm ồn, quả thực rất xấu hổ.
- Hoan Sênh...
Dận Chân nhướn mày cười:
- Không chừng đã tỉnh ngủ vì tiếng khóc của nàng rồi nhỉ? Có lẽ không nỡ ra làm phiền chúng ta.
Vân Yên lúng túng đánh nhẹ chàng một cái:
- Chàng đặt thiếp xuống đi, thiếp vào phòng nói với cô ấy mấy câu... làm thế nào... để đi...
Dận Chân gõ trán nàng:
- Ta để nàng đi chân trần vậy đấy, xem nàng về thế nào.
Vân Yên quở trách:
- Cùng lắm thiếp cứ để chân trần mà về, chàng nhanh lên, mặt mũi thiếp sắp mất sạch rồi...
Giọng Vân Yên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng là mấy tiếng lầm bầm như muỗi kêu.
Vân Yên bỗng nhiên hít hà cổ Dận Chân, hé miệng cắn một cái, Dận Chân khẽ hít một hơi, ngoan ngoãn thả tay xuống, nàng mỉm cười đẩy chàng ra, nhảy khỏi chân chàng chạy vào phòng.
Vân Yên chạy vào phòng, đẩy cửa ra thì thấy ngọn đèn nhỏ đã được thắp sáng, Hoan Sênh đang tựa người trên giường cười khúc khích. Gương mặt Vân Yên thoáng đỏ bừng, bò lên giường ngượng ngập nói:
- Chị ồn quá làm em tỉnh à... xin lỗi.
Hoan Sênh vừa lắc đầu vừa che miệng cười, cúi đầu mập mờ nói thầm vào tai nàng:
- Bên ngoài rì ra rì rầm, lúc khóc lúc ồn, linh hồn Tứ gia bị chị giữ chặt rồi Đêm nay không đợi nổi nữa, chạy tới tiểu viện tối đen như mực đứng chờ không biết bao lâu, đúng là rồng đến nhà tôm.
Vân Yên lúng túng, nhéo eo nàng ấy một cái rất nhẹ như gãi ngứa.
- Hoan Sênh xấu tính, chỉ biết cười người ta thôi.
Hoan Sênh kêu "ôi chao", ngồi trên đầu giường, nháy mắt:
- Được rồi, không cười chị nữa, nhưng em nói thật đấy, em chỉ cần một nửa bản lĩnh của chị thôi, có lẽ Thập Tam gia đã thích em rồi.
Vân Yên xót xa, nắm tay nàng ấy an ủi:
- Hoan Sênh, không phải vậy đâu. Em rất tốt, chỉ là có đôi khi tình cảm còn phải dựa vào duyên phận ông trời cho. Em là một cô gái tốt, rồi sẽ có một ngày Thập Tam gia thấu hiểu, sẽ đối xử tốt với em.
Hoan Sênh gật đầu, cũng nắm chặt lại tay nàng:
- Chỉ mong thế, em cũng hi vọng có một ngày như vậy. À, sau này chị thường xuyên tới đây chơi nhé.
Nàng ấy nháy mắt.
- Bao nhiêu năm qua, một nhân vật hô mưa gọi gió như Tứ gia si mê chị đến thần hồn điên đảo, ít nhiều gì cũng truyền chút kinh nghiệm cho em chứ?
Vân Yên vốn còn tưởng cô nàng nói chuyện nghiêm túc gì, kết quả lại quay về bản thân nàng, nàng ngượng ngùng cù nách Hoan Sênh, hai người ngồi trên giường cười to thoải mái.
Khi ngừng lại, Hoan Sênh bỗng kêu ôi, quay mặt sang nhìn nàng:
- Không phải chị bỏ quên Tứ gia rồi chứ? Ngài ấy... vẫn đang chờ ở bên ngoài kìa.
Vân Yên lúc này mới nhớ ra, cười xấu hổ:
- Hình như quên rồi.
Hoan Sênh đẩy nàng ra:
- Chị còn không mau thay quần áo về cùng ngài đi, lát nữa ngài ấy mà ghen, em không chịu nổi đâu.
Vân Yên lúng túng lườm một cái, rồi lặng lẽ kéo tay nàng ấy:
- Chị không nỡ, mới ở đây không lâu... chị ở thêm mấy ngày nữa rồi về nhé.
Hoan Sênh vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười gật đầu, lấy cùi chỏ đẩy nàng ra, rồi nhìn phía bên ngoài mà nói:
- Nếu bây giờ còn sớm, em đã làm món ngon cho chị ăn rồi... Đêm thế này, dù sao chị cũng không ở lại.
Vân Yên nhìn Hoan Sênh, bèn cười gật đầu:
- Biết rồi, à, chị có hoa hồng và hương liệu do Tây Vực tiến cống, ngày mai chị bảo người đưa tới cho em, khi tắm rửa thì thả vào nước, có tác dụng dưỡng da đấy.
Hoan Sênh đáp:
- Được ạ, còn mong chị chia sẻ kinh nghiệm nữa kìa, lần sau chị phải truyền thụ lại đấy, giờ mau về đi, mắt gia nhà chị sắp đốt viện nhà em mất... Đúng rồi, mấy năm trước, thư phòng trong Tứ phủ bị cháy rất lớn, sau đó được xây lại, khi ấy em giật mình lắm, ngày nào cũng hỏi Thập Tam gia, nhưng ngài không nói, may mà chị không sao.
Vân Yên đang khoác áo đi giày, nhét khăn tay của Dận Chân vào ống tay áo, bỗng nghe thấy câu ấy chợt sững người. Bị cháy? Tứ Nghi Đường bị cháy ư? Dận Chân... Tim nàng đau đớn như bị bóp chặt... Hít thở cũng trở nên khó khăn.
Hoan Sênh nhìn nàng:
- Chị sao thế?
Vân Yên tỉnh táo lại, kéo tay nàng ấy, cười nói:
- Không sao đâu, em ngủ đi, chị đi đây.
Hoan Sênh gật đầu, đáp vâng.
Vân Yên khép mắt co người trong tấm chăn xa lạ, chóp mũi không có mùi thơm đàn hương quen thuộc, nàng biết mình không thể rộng lượng như Hoan Sênh được.
Nàng đến triều Thanh này đã hai mươi năm, nhưng cũng sống ở hiện đại hai mươi lăm năm.
Người xưa nói, tới nơi nào hãy an tâm ở lại nơi ấy, cũng có câu, nhập gia thì tuỳ tục. Nàng đã tới triều Thanh ba vợ bốn nàng hầu, hơn nữa còn trong hoàng gia thê thiếp thành đàn, yêu hận tình thù trong sóng gió hai mươi năm cho tới tận hôm nay, nàng nhận ra bản thân mình vẫn chưa thật sự hoà nhập được.
Chàng vốn sinh ra trong thời đại nhiều vợ chung một chồng, còn nàng đến từ thời đại bình đẳng một vợ một chồng.
Dận Chân không sai, nàng cũng không sai.
Nỗi khổ tâm của Đích phúc tấn, nàng hiểu. Nỗi khổ tâm của Dận Chân, nàng cũng hiểu. Nhưng ai có thể hiểu nỗi khổ trong lòng nàng?
Chàng đã từng hỏi nàng, nàng chỉ có thể nói rõ ràng.
Bảo nàng chủ động đẩy chàng lên giường người phụ nữ khác, nàng không làm được. Nhưng bảo nàng ngăn cản chàng thực hiện trách nhiệm của mình, cản chân chàng trên con đường tới ngôi đế vương, nàng sợ sau này, chàng sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối. Nàng không quan tâm lịch sử sẽ thay đổi, chỉ bận tâm tình yêu của họ sẽ biến chất lúc nào không biết.
Huống chi, nếu đổi lại là đảng Bát Bối Lặc Dận Tự đăng cơ, vậy hắn sẽ tha cho họ ư? Lúc ấy nàng nên cắm sừng Dận Chân, hay lựa chọn tự tử vì tình cùng chàng? Tiếc thay, dù có chết, Dận Tự chắc chắn sẽ không cho họ chết cùng nhau, chung một mồ.
Lần ấy, nàng chạy trốn khỏi Tứ Nghi Đường trong trời đông tuyết phủ khiến chàng đi tìm, thậm chí cả hai còn nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này, nàng nên cản trở chàng trên con đường làm chủ thiên hạ? Hay biến cuộc sống tình cảm của họ thành hư không?
Ngoài cách ấy ra, trong tình hình thận trọng như đi trên sợi dây mảnh, còn cách nào khác vẹn cả đôi đường ư?
Như đứng trên vách đá cheo leo trong bóng đêm đen như mực, đau đớn bàng hoàng, nhưng không biết nên bước chân phải hay chân trái ra trước.
Vì vậy, chuyện nàng có thể ép mình làm trong giới hạn lớn nhất là để Dận Chân bình tĩnh suy nghĩ, tự mình lựa chọn.
Về cuộc đời chàng, dù là vợ, nàng cũng không có quyền quyết định thay chàng.
Đây là lối thoát duy nhất, cũng là điều duy nhất nàng có thể làm, nhưng dù với chàng hay với bản thân, đều là cách hay nhất.
Vân Yên mơ màng nhắm mắt lại, không biết mình đã chìm vào bóng đêm chỉ trong giây lát hay rất lâu. Bất ngờ nghe thấy tiếng động, nàng giật mình tỉnh giấc.
Nàng không biết mình đã làm gì, bật dậy vén chăn nhảy xuống giường, đầu tóc vẫn còn rối tung, giày cũng không kịp đeo, để chân trần chạy khỏi phòng ngủ, đến cửa kéo then cài ra...
Thế giới bên ngoài bỗng nhiên rộng mở, gió đêm chầm chậm lướt qua gương mặt.
Một bóng người cao lớn đứng trước cửa, ánh trăng sáng trong rọi lên khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Hai người gần như cùng lúc bước lên, ôm chầm lấy nhau!
Vóc người nhỏ bé của Vân Yên vùi vào lòng Dận Chân, vùi vào chiếc áo choàng mỏng của chàng, siết chặt lấy chàng, hít hà mùi hương quen thuộc trên ấy.
Dận Chân thong thả vuốt ve mái tóc nàng, cánh tay còn lại ôm gọn bờ eo mảnh khảnh, kéo nàng vào trong áo choàng của mình.
- Cô ngốc, sao chưa đeo giầy đã chạy ra rồi.
Giọng nói chàng nhẹ nhàng khàn khàn, nhận ra nàng đi chân không bèn nhấc nàng lên, để nàng giẫm lên giày mình.
Vân Yên lầm bầm trong lòng chàng:
- Chàng đứng ở đây bao lâu rồi? Sao không gõ cửa.
Dận Chân im lặng nở nụ cười, dịu dàng vén tóc cho nàng.
- Nàng bảo muốn nói chuyện ngủ cùng nàng ta, không muốn ta làm phiền mà?
Trong lòng Vân Yên chua xót, mũi cũng nghẹn lại.
- Thiếp...
Dận Chân nói:
- Ta đưa nàng về nhà
Vân Yên không ngăn nổi dòng nước mắt nữa, người phụ nữ ngày thường luôn bình tĩnh giờ đây cũng bất lực yếu đuối. Nàng ngẩng đầu nhìn Dận Chân, nước mắt thấm ướt vạt áo chàng.
- Nhưng...
Dận Chân hỏi:
- Nhưng nhị gì?
Vân Yên nghẹn ngào:
- Nhưng... Chàng... Hay là chàng đã... đã...
Nàng nói được một nửa, suy nghĩ bỗng rẽ ngoặt, dụi đầu vào lồng ngực chàng khóc xé tim xé phổi, như đứa bé bị cướp món đồ chơi mình thích nhất.
Dận Chân vội vàng mềm giọng dỗ dành:
- Lại nói linh tinh rồi, giờ là canh mấy rồi mà nàng còn suy nghĩ bậy bạ, ta đã đứng ở đây hơn nửa canh giờ đấy.
Chàng lau nước mắt cho nàng, gương mặt nhỏ bé lem nhem như chú mèo con.
Dận Chân hỏi tiếp:
- Hơn nữa ta ở đây nàng không cảm nhận được sao?
Vân Yên sụt sịt nũng nịu:
- Nhưng chàng định làm thế nào?
Không lẽ kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Dận Châm cười thì thầm vào tai nàng:
- Vợ ngốc à, nàng không tin bản lĩnh tướng công mình ư?
Vân Yên nín khóc:
- Thật sao?
Dận Chân nhéo chóp mũi nàng, gật đầu nói nghiêm túc:
- Hàn huyên xong chưa, về nhà nói chuyện với ta.
Lúc này Vân Yên mới nhớ ra Hoan Sênh đang ngủ trong phòng, nàng lại đứng ở cửa vừa khóc vừa làm ồn, quả thực rất xấu hổ.
- Hoan Sênh...
Dận Chân nhướn mày cười:
- Không chừng đã tỉnh ngủ vì tiếng khóc của nàng rồi nhỉ? Có lẽ không nỡ ra làm phiền chúng ta.
Vân Yên lúng túng đánh nhẹ chàng một cái:
- Chàng đặt thiếp xuống đi, thiếp vào phòng nói với cô ấy mấy câu... làm thế nào... để đi...
Dận Chân gõ trán nàng:
- Ta để nàng đi chân trần vậy đấy, xem nàng về thế nào.
Vân Yên quở trách:
- Cùng lắm thiếp cứ để chân trần mà về, chàng nhanh lên, mặt mũi thiếp sắp mất sạch rồi...
Giọng Vân Yên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng là mấy tiếng lầm bầm như muỗi kêu.
Vân Yên bỗng nhiên hít hà cổ Dận Chân, hé miệng cắn một cái, Dận Chân khẽ hít một hơi, ngoan ngoãn thả tay xuống, nàng mỉm cười đẩy chàng ra, nhảy khỏi chân chàng chạy vào phòng.
Vân Yên chạy vào phòng, đẩy cửa ra thì thấy ngọn đèn nhỏ đã được thắp sáng, Hoan Sênh đang tựa người trên giường cười khúc khích. Gương mặt Vân Yên thoáng đỏ bừng, bò lên giường ngượng ngập nói:
- Chị ồn quá làm em tỉnh à... xin lỗi.
Hoan Sênh vừa lắc đầu vừa che miệng cười, cúi đầu mập mờ nói thầm vào tai nàng:
- Bên ngoài rì ra rì rầm, lúc khóc lúc ồn, linh hồn Tứ gia bị chị giữ chặt rồi Đêm nay không đợi nổi nữa, chạy tới tiểu viện tối đen như mực đứng chờ không biết bao lâu, đúng là rồng đến nhà tôm.
Vân Yên lúng túng, nhéo eo nàng ấy một cái rất nhẹ như gãi ngứa.
- Hoan Sênh xấu tính, chỉ biết cười người ta thôi.
Hoan Sênh kêu "ôi chao", ngồi trên đầu giường, nháy mắt:
- Được rồi, không cười chị nữa, nhưng em nói thật đấy, em chỉ cần một nửa bản lĩnh của chị thôi, có lẽ Thập Tam gia đã thích em rồi.
Vân Yên xót xa, nắm tay nàng ấy an ủi:
- Hoan Sênh, không phải vậy đâu. Em rất tốt, chỉ là có đôi khi tình cảm còn phải dựa vào duyên phận ông trời cho. Em là một cô gái tốt, rồi sẽ có một ngày Thập Tam gia thấu hiểu, sẽ đối xử tốt với em.
Hoan Sênh gật đầu, cũng nắm chặt lại tay nàng:
- Chỉ mong thế, em cũng hi vọng có một ngày như vậy. À, sau này chị thường xuyên tới đây chơi nhé.
Nàng ấy nháy mắt.
- Bao nhiêu năm qua, một nhân vật hô mưa gọi gió như Tứ gia si mê chị đến thần hồn điên đảo, ít nhiều gì cũng truyền chút kinh nghiệm cho em chứ?
Vân Yên vốn còn tưởng cô nàng nói chuyện nghiêm túc gì, kết quả lại quay về bản thân nàng, nàng ngượng ngùng cù nách Hoan Sênh, hai người ngồi trên giường cười to thoải mái.
Khi ngừng lại, Hoan Sênh bỗng kêu ôi, quay mặt sang nhìn nàng:
- Không phải chị bỏ quên Tứ gia rồi chứ? Ngài ấy... vẫn đang chờ ở bên ngoài kìa.
Vân Yên lúc này mới nhớ ra, cười xấu hổ:
- Hình như quên rồi.
Hoan Sênh đẩy nàng ra:
- Chị còn không mau thay quần áo về cùng ngài đi, lát nữa ngài ấy mà ghen, em không chịu nổi đâu.
Vân Yên lúng túng lườm một cái, rồi lặng lẽ kéo tay nàng ấy:
- Chị không nỡ, mới ở đây không lâu... chị ở thêm mấy ngày nữa rồi về nhé.
Hoan Sênh vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười gật đầu, lấy cùi chỏ đẩy nàng ra, rồi nhìn phía bên ngoài mà nói:
- Nếu bây giờ còn sớm, em đã làm món ngon cho chị ăn rồi... Đêm thế này, dù sao chị cũng không ở lại.
Vân Yên nhìn Hoan Sênh, bèn cười gật đầu:
- Biết rồi, à, chị có hoa hồng và hương liệu do Tây Vực tiến cống, ngày mai chị bảo người đưa tới cho em, khi tắm rửa thì thả vào nước, có tác dụng dưỡng da đấy.
Hoan Sênh đáp:
- Được ạ, còn mong chị chia sẻ kinh nghiệm nữa kìa, lần sau chị phải truyền thụ lại đấy, giờ mau về đi, mắt gia nhà chị sắp đốt viện nhà em mất... Đúng rồi, mấy năm trước, thư phòng trong Tứ phủ bị cháy rất lớn, sau đó được xây lại, khi ấy em giật mình lắm, ngày nào cũng hỏi Thập Tam gia, nhưng ngài không nói, may mà chị không sao.
Vân Yên đang khoác áo đi giày, nhét khăn tay của Dận Chân vào ống tay áo, bỗng nghe thấy câu ấy chợt sững người. Bị cháy? Tứ Nghi Đường bị cháy ư? Dận Chân... Tim nàng đau đớn như bị bóp chặt... Hít thở cũng trở nên khó khăn.
Hoan Sênh nhìn nàng:
- Chị sao thế?
Vân Yên tỉnh táo lại, kéo tay nàng ấy, cười nói:
- Không sao đâu, em ngủ đi, chị đi đây.
Hoan Sênh gật đầu, đáp vâng.
Tác giả :
Giản Lan