Nửa Đời Thanh Tình
Chương 136: Ta là chồng nàng
Vân Yên giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng gọi trầm trầm và tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng gần như tức thì cầm chặt tấm chăn trên người, ngay cả khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ mỏng manh đang yếu ớt chống đỡ, tiếng gõ cửa trong đêm khuya yên tĩnh vang vọng đến lạ thường, càng nghe nàng càng co tròn người lại trong tấm chăn, dây thần kinh đã bị kéo căng đến cực hạn, cảm thấy cả người đều đang run lên cầm cập.
- Vân Yên, nàng có rằng một cánh cửa có thể ngăn cản được ta sao?
Giọng nói của Dận Chân bên ngoài cánh cửa rõ ràng đã không còn kiềm chế.
Không có tiếng nói nào nữa, chỉ rầm một tiếng!
Cánh cửa yếu ớt bị giày chàng đá mạnh ra... giống như dây thần kinh trong đầu Vân Yên, toàn bộ đều sụp đổ.
Gian phòng nhỏ Dận Chân chưa từng bước vào trong đêm nay nghênh đón chàng, chiếc giường nhỏ Dận Chân chưa từng ngồi lên giờ phút này không thể ngăn cản được bước chàng tấn công.
Trong bóng tối, Vân Yên chỉ có thể co người lùi vào góc tường phía sau, thân hình cao lớn của Dận Chân trong nháy mắt phá tung cửa ập lên chiếc giường nhỏ, nàng giống như một sinh vật phù du không lối thoát rơi vào tay chàng, tấm chăn bị nàng nắm chặt không buông.
- Sao không nằm trên giường chúng ta?
Một câu hỏi không cần thiết phải trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
Môi Dận Chân cướp đoạt môi Vân Yên mà không cho phép nàng chống cự, mặc kệ nàng phản kháng ra sao, nụ hôn vẫn mang tính chiếm hữu không hề nhân nhượng.
Tất cả sự việc xảy ra trong một ngày cùng toàn bộ giấc mơ đêm nay đan xen vào với nhau. Vân Yên hoảng sợ nhưng chỉ có thể nhìn cơ thể cao lớn và đôi mắt đen ấy bùng cháy trong đêm tối, xương cốt cứng như sắt thép đang ùn ùn tấn công, trong khoang miệng hoàn toàn là mùi hương của chàng, dùng toàn bộ sức lực ít ỏi của cơ thể cũng không thể trốn thoát nổi dù chỉ một ly.
Nụ hôn như muốn ngấu nghiến, nuốt chửng tất cả. Vân Yên vừa khóc vừa đánh trả, vùng vẫy muốn thoát khỏi chàng, nhưng môi vẫn bị chàng lấp kín không buông. Trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng nỉ non của môi lưỡi và bóng người dưới ánh trăng mờ ảo.
Vân Yên khóc càng lúc càng dữ dội hơn, cánh tay đẩy chàng đã mỏi rã rời, cũng không thể ngăn cản được chàng. Môi Dận Chân cắn lên cổ nàng, tấm chăn đã bị kéo xuống tận eo, bàn tay lớn nắm chặt lấy bờ eo mảnh khảnh ấy, như muốn bẻ nàng làm đôi.
- Thiên hạ rộng lớn, nhưng nàng chỉ có thể nằm trong lòng ta. Vân Yên, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta.
Giọng trầm khàn của chàng trong bóng đêm giống như xiềng xích nặng nề quấn chặt từng tấc da tấc thịt của Vân Yên. Cúc áo chưa kịp cởi ra, cùng với tiếng thở kinh hãi của nàng, vạt áo bỗng bị chàng xé toang để lộ bờ vai mảnh khảnh duyên dáng.
Dưới người chàng trong tấm chăn, Vân Yên khóc thút thít trong từng cơn run rẩy, áo quần xốc xếch, làn da mịn màng lộ ra, từng tấc da in đầy dấu hôn, ngay cả chiếc yếm cũng hoàn toàn bi kéo xuống.
Bàn tay nóng rẫy luồn vào vạt áo ở bờ eo, chỉ trong chớp mắt đã phủ lên toàn bộ bầu ngực mềm mại, nụ hôn trượt xuống cắn lên đỉnh hoa yêu kiều bên trái, điên cuồng mút. Bàn tay phải dùng lực cầm nụ hoa còn lại, năm ngón tay như đã để lại một dấu vết rất sâu.
Trong cổ họng Vân Yên bật ra những tiếng ngâm du dương, muốn đẩy đầu chàng ra, nhưng không thể đẩy nổi, tiếng nức nở càng ngày càng dày đặc, nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống.
Lúc này Dận Chân giống như đứa bé ngang bướng ngậm chặt bầu ngực của mẹ, làm ngơ như không nghe thấy tiếng khóc phản kháng của Vân Yên, thậm chí còn nâng hàng mi dày dài lên, dùng đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy ngắm khuôn mặt khóc đến mờ mịt của nàng, nhưng bàn tay vân vê bầu ngực lại càng mạnh mẽ hơn, trong bóng tối xoa nắn làn da mịn màng như tơ, hôn cắn từ bên trái sang bên phải, gần như nuốt trọn nàng vào bụng.
Nỗi sợ và đêm tối, yêu và đau đan xen, nước mắt vô tận và cơn run rẩy chiếm cứ toàn bộ trái tim lẫn thể xác Vân Yên.
Khi chàng xé chiếc quần lót bên dưới ra, Vân Yên cuối cùng cũng thốt ra một tiếng bi thương tuyệt vọng:
- Không... Đừng!
Bàn tay to lớn của Dận Chân đỡ lấy mông nàng, nghiến răng nói bên tai nàng:
- Ta là chồng nàng.
Cơ thể cứng ngắc ấy như bỗng nhiên mất đi tất cả, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, chỉ còn nước mắt vẫn tuôn rơi.
Thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại khước từ mọi sự đụng chạm, tương phản với sự hung dữ kỳ lạ của chàng, thử mấy lần nhưng hoàn toàn không vào được, trừ khi chàng ép buộc kéo ra.
Vân Yên đau đến mức không thể chịu đựng thêm nữa, cuối cùng dùng toàn bộ sức lực nhỏ bé của mình khàn khàn thốt ra một câu không hoàn chỉnh:
- Ngài còn có
Còn chưa nói xong, nàng giống như đứa bé mất đi ý thức yên tĩnh trở lại, mặc chàng muốn làm gì thì làm, tay chân cũng mềm oặt vô lực, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Cả người Dận Chân tức thì cứng ngắc, vội vã đưa tay lên sờ trán nàng, nóng đến bỏng tay, đi xuống ấn lên kinh mạch, nàng đã ngất lịm đi, đến cả hơi thở cũng mỏng manh như có như không, giống như bị một chậu nước đá tạt thẳng vào mặt, Dận Chân hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Chàng nhanh chóng thắp đèn lên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mắt nhắm nghiền nằm trên chiếc giường nhỏ, trên tấm đệm vẫn còn vương vết nước mắt.
Trái tim như vỡ vụn thành từng mảnh.
Ngay lập tức Dận Chân nhẹ nhàng bế nàng lên đến chiếc giường lớn, đôi mắt đỏ quạch, lòng như lửa đốt kêu Tiểu Thuận Tử đi mời thái y giỏi nhất đến. Cho đến lúc trời sáng, tất cả đều trở thành một mớ hỗn loạn.
Lần này bệnh đến như núi đổ, trong Tứ Nghi Đường giống như trời đất sắp sập, chỉ có sắc mặt của hộ vệ nghiêm nghị đứng canh gác bên ngoài vẫn bình tĩnh.
Rất nhiều danh y đã được mời tới, Vân Yên vẫn nằm trên giường không nói chẳng rằng, hôn mê mấy ngày mấy đêm, đến thuốc cũng không bón vào được, luôn chảy ra từ khóe môi, hoàn toàn không có nghị lực sống, sức sống còn mỏng manh hơn cả lần nàng hôn mê do gặp phải thích khách năm ấy.
Mấy ngày này Dận Chân trừ công vụ, chàng luôn túc trực bên Vân Yên không rời, dùng miệng mớm canh mớm thuốc cho nàng, nhưng nàng lại sặc ra, hiệu quả rất nhỏ. Vậy mà Dận Chân vẫn cố chấp, sặc ra chàng lại mớm vào, cứ lần này đến lần khác, quần áo bẩn thì giúp nàng thay, đêm đêm nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai, ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Cả ngày nhà bếp nhỏ trong Tứ Nghi Đường không biết đã sắc thuốc bao nhiêu lần, không nhờ người khác, do Tiểu Thuận Tử Tiểu Ngụy Tử tự tay thay nhau sắc, đích thân Dận Chân tới kiểm tra, cùng một loại thuốc nhưng phải sắc tới bảy tám bát Vân Yên mới uống xuống được một chút, cơn sốt mới dần dần lùi đi. Nếu như là gia đình bình thường khác, có lẽ nàng đã không qua khỏi rồi.
Cuối cùng Vân Yên cũng tỉnh lại trong cơn mê, nhưng chỉ trầm lặng nằm trên giường không nói gì. Dận Chân cũng không ép buộc, vẫn cẩn thận chăm sóc nàng.
Khi màn đêm buông xuống, Vân Yên co người nằm trong góc sâu nhất, giữ khoảng cách càng xa càng tốt với Dận Chân. Khi Dận Chân cởi áo lên giường, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Im lặng một lát, chàng cuối cùng cũng trở người nhẹ nhàng ôm nàng ở trong chăn từ đằng sau, khiến nàng hoảng sợ yếu ớt giãy dụa. Nhưng chàng vẫn cứ ôm, dù thế nào cũng không buông tay.
- Nàng muốn đánh ta thế nào cũng được, chỉ cần để ta ôm nàng thôi.
Dận Chân nói như vậy, hôn lên tóc nàng, không hề có động tác nào khác.
Sau mấy lần thử phản kháng, cuối cùng Vân Yên nghiêng đầu trên gối nhắm mắt để mặc chàng ôm, sức lực cuối cùng trên người cũng không còn, đến nửa đêm nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sức khỏe Vân Yên ngày một tốt lên, có thể xuống giường vận động nhẹ, chỉ có điều nàng vẫn không nói chuyện, nếu nói trước đây nàng hờ hững, thì bây giờ chính là lạnh nhạt, đến cả Tiểu Thuận Tử Tiểu Ngụy Tử thấy nàng như vậy cũng không dám thở mạnh. Đừng nói là bọn họ, nếu Vân Yên muốn trăng Dận Chân cũng bắc thang lên trời hái, nhưng đáng tiếc nàng không cần. Mấy ngày nay trừ công vụ, chàng luôn đều đặn tới chăm sóc, ban đêm chỉ ôm lấy nàng ngủ.
Vân Yên không còn chờ cửa chàng, chàng cũng không còn về đêm. Mỗi lần đi ra đi vào, Tiểu Thuận Tử đều rất tự nhiên gọi Vân Yên là phu nhân, thông báo Tứ gia đi đâu, hoặc vừa mới từ đâu về. Vân Yên không để ý, nhưng y vẫn báo cáo lại theo thói quen.
Ban ngày, Vân Yên thích một mình ngồi dưới dàn hoa tử đằng trong sân sưởi nắng, không biết đang nghĩ gì, cũng không thích bị người khác làm phiền. Dận Chân cũng chỉ ngồi trong thư phòng, xuyên qua song cửa sổ chạm hoa nhìn bóng dáng nàng phía xa xa. Thỉnh thoảng, nàng đọc sách rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại nhận ra trên người mình đắp một tấm thảm mỏng hoặc được bế lên giường tự lúc nào.
Thời tiết nóng nực của năm nay đến rất nhanh, không đến mấy ngày đã nghe thấy hơi thở của mùa hè.
Giữa tháng tư, Khang Hi đưa Thái Tử Dận Nhưng, Tam A Ca Thành Thân Vương Dận Chỉ, Thất A Ca Thuần Quận Vương Dận Hựu, Bát Bối Lặc Dận Tự, Thập A Ca Đôn Quận Vương Dận Nga, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ Bối Tử Dận Trinh khởi hành đi tuần du biên ải.
Trừ Hoàng trưởng tử Dận Thì bị giam cầm, Dận Chân chính là Hoàng tử lớn tuổi nhất ở lại kinh thành, đương nhiên đảm nhận công việc giám quốc, hơn nữa địa vị phủ Ung Thân Vương trong triều không hề nhỏ. Có điều cách Dận Chân làm việc vô cùng khiêm tốn, cung kính với Khang Hi và trong ngoài triều đình. Trong Tứ Nghi Đường, không có quần thần tới, nhưng thi thoảng lại thấy tăng lữ, tổ chức một vài buổi giảng đạo tham thiền. Còn mấy buổi tọa đàm chính trị âm thầm chàng cũng rất chăm chỉ tham gia.
Sau khi Dận Tường đi, Vân Yên hỏi Tiểu Thuận Tử thì mới biết, tiểu a ca mới sinh năm ngoái trong phủ Thập Tam mấy ngày nay đổ bệnh, chính là cái ngày trong biệt trang suối nước nóng, Dận Tường không kịp nói rõ đã phải trở về gấp.
Dù là thức ăn hay quần áo, trong Tứ Nghi Đường luôn thay đổi các kiểu, thậm chí cả bồn tắm cũng được thêm sữa tươi theo một phương pháp bí mật, nhưng Vân Yên vẫn không tỏ rõ có thích hay không. Chàng dè dặt muốn đưa nàng ra ngoài cho khuây khỏa, nàng chỉ quay đầu đi không nói gì.
Trong Tứ Nghi Đường, những người hầu hạ đều là tâm phúc, ai cũng biết phu nhân vui còn có ý nghĩa quan trọng hơn cả Tứ gia vui. Lời phu nhân nói phân lượng không hề thua kém gì Tứ gia, thậm chí họ còn không dám sơ suất.
Dận Chân ngoại trừ bận công vụ, tất cả tâm tư chàng đều đặt trong nhà, nghĩ cách để Vân Yên vui vẻ, nghĩ cách để Vân Yên cười, nghĩ cách để Vân Yên nói chuyện với mình nhiều hơn. Chỉ cần ai nói một câu thú vị khiến nàng cười, người ấy có công lao to lớn, nhìn nàng cười tâm trạng Dận Chân cũng thoải mái hơn mấy ngày.
Những ngày này, dù sống thanh tâm quả dục, mỗi đêm chỉ ôm nàng trong lòng, nhưng cũng đủ để chàng hạnh phúc.
Một ngày, Tứ Nghi Đường đón một vị khách tới. Người này vô tình chào hỏi nàng, khiến tim nàng run lên.
- Vân Yên, nàng có rằng một cánh cửa có thể ngăn cản được ta sao?
Giọng nói của Dận Chân bên ngoài cánh cửa rõ ràng đã không còn kiềm chế.
Không có tiếng nói nào nữa, chỉ rầm một tiếng!
Cánh cửa yếu ớt bị giày chàng đá mạnh ra... giống như dây thần kinh trong đầu Vân Yên, toàn bộ đều sụp đổ.
Gian phòng nhỏ Dận Chân chưa từng bước vào trong đêm nay nghênh đón chàng, chiếc giường nhỏ Dận Chân chưa từng ngồi lên giờ phút này không thể ngăn cản được bước chàng tấn công.
Trong bóng tối, Vân Yên chỉ có thể co người lùi vào góc tường phía sau, thân hình cao lớn của Dận Chân trong nháy mắt phá tung cửa ập lên chiếc giường nhỏ, nàng giống như một sinh vật phù du không lối thoát rơi vào tay chàng, tấm chăn bị nàng nắm chặt không buông.
- Sao không nằm trên giường chúng ta?
Một câu hỏi không cần thiết phải trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
Môi Dận Chân cướp đoạt môi Vân Yên mà không cho phép nàng chống cự, mặc kệ nàng phản kháng ra sao, nụ hôn vẫn mang tính chiếm hữu không hề nhân nhượng.
Tất cả sự việc xảy ra trong một ngày cùng toàn bộ giấc mơ đêm nay đan xen vào với nhau. Vân Yên hoảng sợ nhưng chỉ có thể nhìn cơ thể cao lớn và đôi mắt đen ấy bùng cháy trong đêm tối, xương cốt cứng như sắt thép đang ùn ùn tấn công, trong khoang miệng hoàn toàn là mùi hương của chàng, dùng toàn bộ sức lực ít ỏi của cơ thể cũng không thể trốn thoát nổi dù chỉ một ly.
Nụ hôn như muốn ngấu nghiến, nuốt chửng tất cả. Vân Yên vừa khóc vừa đánh trả, vùng vẫy muốn thoát khỏi chàng, nhưng môi vẫn bị chàng lấp kín không buông. Trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng nỉ non của môi lưỡi và bóng người dưới ánh trăng mờ ảo.
Vân Yên khóc càng lúc càng dữ dội hơn, cánh tay đẩy chàng đã mỏi rã rời, cũng không thể ngăn cản được chàng. Môi Dận Chân cắn lên cổ nàng, tấm chăn đã bị kéo xuống tận eo, bàn tay lớn nắm chặt lấy bờ eo mảnh khảnh ấy, như muốn bẻ nàng làm đôi.
- Thiên hạ rộng lớn, nhưng nàng chỉ có thể nằm trong lòng ta. Vân Yên, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta.
Giọng trầm khàn của chàng trong bóng đêm giống như xiềng xích nặng nề quấn chặt từng tấc da tấc thịt của Vân Yên. Cúc áo chưa kịp cởi ra, cùng với tiếng thở kinh hãi của nàng, vạt áo bỗng bị chàng xé toang để lộ bờ vai mảnh khảnh duyên dáng.
Dưới người chàng trong tấm chăn, Vân Yên khóc thút thít trong từng cơn run rẩy, áo quần xốc xếch, làn da mịn màng lộ ra, từng tấc da in đầy dấu hôn, ngay cả chiếc yếm cũng hoàn toàn bi kéo xuống.
Bàn tay nóng rẫy luồn vào vạt áo ở bờ eo, chỉ trong chớp mắt đã phủ lên toàn bộ bầu ngực mềm mại, nụ hôn trượt xuống cắn lên đỉnh hoa yêu kiều bên trái, điên cuồng mút. Bàn tay phải dùng lực cầm nụ hoa còn lại, năm ngón tay như đã để lại một dấu vết rất sâu.
Trong cổ họng Vân Yên bật ra những tiếng ngâm du dương, muốn đẩy đầu chàng ra, nhưng không thể đẩy nổi, tiếng nức nở càng ngày càng dày đặc, nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống.
Lúc này Dận Chân giống như đứa bé ngang bướng ngậm chặt bầu ngực của mẹ, làm ngơ như không nghe thấy tiếng khóc phản kháng của Vân Yên, thậm chí còn nâng hàng mi dày dài lên, dùng đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy ngắm khuôn mặt khóc đến mờ mịt của nàng, nhưng bàn tay vân vê bầu ngực lại càng mạnh mẽ hơn, trong bóng tối xoa nắn làn da mịn màng như tơ, hôn cắn từ bên trái sang bên phải, gần như nuốt trọn nàng vào bụng.
Nỗi sợ và đêm tối, yêu và đau đan xen, nước mắt vô tận và cơn run rẩy chiếm cứ toàn bộ trái tim lẫn thể xác Vân Yên.
Khi chàng xé chiếc quần lót bên dưới ra, Vân Yên cuối cùng cũng thốt ra một tiếng bi thương tuyệt vọng:
- Không... Đừng!
Bàn tay to lớn của Dận Chân đỡ lấy mông nàng, nghiến răng nói bên tai nàng:
- Ta là chồng nàng.
Cơ thể cứng ngắc ấy như bỗng nhiên mất đi tất cả, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, chỉ còn nước mắt vẫn tuôn rơi.
Thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại khước từ mọi sự đụng chạm, tương phản với sự hung dữ kỳ lạ của chàng, thử mấy lần nhưng hoàn toàn không vào được, trừ khi chàng ép buộc kéo ra.
Vân Yên đau đến mức không thể chịu đựng thêm nữa, cuối cùng dùng toàn bộ sức lực nhỏ bé của mình khàn khàn thốt ra một câu không hoàn chỉnh:
- Ngài còn có
Còn chưa nói xong, nàng giống như đứa bé mất đi ý thức yên tĩnh trở lại, mặc chàng muốn làm gì thì làm, tay chân cũng mềm oặt vô lực, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Cả người Dận Chân tức thì cứng ngắc, vội vã đưa tay lên sờ trán nàng, nóng đến bỏng tay, đi xuống ấn lên kinh mạch, nàng đã ngất lịm đi, đến cả hơi thở cũng mỏng manh như có như không, giống như bị một chậu nước đá tạt thẳng vào mặt, Dận Chân hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Chàng nhanh chóng thắp đèn lên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mắt nhắm nghiền nằm trên chiếc giường nhỏ, trên tấm đệm vẫn còn vương vết nước mắt.
Trái tim như vỡ vụn thành từng mảnh.
Ngay lập tức Dận Chân nhẹ nhàng bế nàng lên đến chiếc giường lớn, đôi mắt đỏ quạch, lòng như lửa đốt kêu Tiểu Thuận Tử đi mời thái y giỏi nhất đến. Cho đến lúc trời sáng, tất cả đều trở thành một mớ hỗn loạn.
Lần này bệnh đến như núi đổ, trong Tứ Nghi Đường giống như trời đất sắp sập, chỉ có sắc mặt của hộ vệ nghiêm nghị đứng canh gác bên ngoài vẫn bình tĩnh.
Rất nhiều danh y đã được mời tới, Vân Yên vẫn nằm trên giường không nói chẳng rằng, hôn mê mấy ngày mấy đêm, đến thuốc cũng không bón vào được, luôn chảy ra từ khóe môi, hoàn toàn không có nghị lực sống, sức sống còn mỏng manh hơn cả lần nàng hôn mê do gặp phải thích khách năm ấy.
Mấy ngày này Dận Chân trừ công vụ, chàng luôn túc trực bên Vân Yên không rời, dùng miệng mớm canh mớm thuốc cho nàng, nhưng nàng lại sặc ra, hiệu quả rất nhỏ. Vậy mà Dận Chân vẫn cố chấp, sặc ra chàng lại mớm vào, cứ lần này đến lần khác, quần áo bẩn thì giúp nàng thay, đêm đêm nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai, ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Cả ngày nhà bếp nhỏ trong Tứ Nghi Đường không biết đã sắc thuốc bao nhiêu lần, không nhờ người khác, do Tiểu Thuận Tử Tiểu Ngụy Tử tự tay thay nhau sắc, đích thân Dận Chân tới kiểm tra, cùng một loại thuốc nhưng phải sắc tới bảy tám bát Vân Yên mới uống xuống được một chút, cơn sốt mới dần dần lùi đi. Nếu như là gia đình bình thường khác, có lẽ nàng đã không qua khỏi rồi.
Cuối cùng Vân Yên cũng tỉnh lại trong cơn mê, nhưng chỉ trầm lặng nằm trên giường không nói gì. Dận Chân cũng không ép buộc, vẫn cẩn thận chăm sóc nàng.
Khi màn đêm buông xuống, Vân Yên co người nằm trong góc sâu nhất, giữ khoảng cách càng xa càng tốt với Dận Chân. Khi Dận Chân cởi áo lên giường, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Im lặng một lát, chàng cuối cùng cũng trở người nhẹ nhàng ôm nàng ở trong chăn từ đằng sau, khiến nàng hoảng sợ yếu ớt giãy dụa. Nhưng chàng vẫn cứ ôm, dù thế nào cũng không buông tay.
- Nàng muốn đánh ta thế nào cũng được, chỉ cần để ta ôm nàng thôi.
Dận Chân nói như vậy, hôn lên tóc nàng, không hề có động tác nào khác.
Sau mấy lần thử phản kháng, cuối cùng Vân Yên nghiêng đầu trên gối nhắm mắt để mặc chàng ôm, sức lực cuối cùng trên người cũng không còn, đến nửa đêm nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sức khỏe Vân Yên ngày một tốt lên, có thể xuống giường vận động nhẹ, chỉ có điều nàng vẫn không nói chuyện, nếu nói trước đây nàng hờ hững, thì bây giờ chính là lạnh nhạt, đến cả Tiểu Thuận Tử Tiểu Ngụy Tử thấy nàng như vậy cũng không dám thở mạnh. Đừng nói là bọn họ, nếu Vân Yên muốn trăng Dận Chân cũng bắc thang lên trời hái, nhưng đáng tiếc nàng không cần. Mấy ngày nay trừ công vụ, chàng luôn đều đặn tới chăm sóc, ban đêm chỉ ôm lấy nàng ngủ.
Vân Yên không còn chờ cửa chàng, chàng cũng không còn về đêm. Mỗi lần đi ra đi vào, Tiểu Thuận Tử đều rất tự nhiên gọi Vân Yên là phu nhân, thông báo Tứ gia đi đâu, hoặc vừa mới từ đâu về. Vân Yên không để ý, nhưng y vẫn báo cáo lại theo thói quen.
Ban ngày, Vân Yên thích một mình ngồi dưới dàn hoa tử đằng trong sân sưởi nắng, không biết đang nghĩ gì, cũng không thích bị người khác làm phiền. Dận Chân cũng chỉ ngồi trong thư phòng, xuyên qua song cửa sổ chạm hoa nhìn bóng dáng nàng phía xa xa. Thỉnh thoảng, nàng đọc sách rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại nhận ra trên người mình đắp một tấm thảm mỏng hoặc được bế lên giường tự lúc nào.
Thời tiết nóng nực của năm nay đến rất nhanh, không đến mấy ngày đã nghe thấy hơi thở của mùa hè.
Giữa tháng tư, Khang Hi đưa Thái Tử Dận Nhưng, Tam A Ca Thành Thân Vương Dận Chỉ, Thất A Ca Thuần Quận Vương Dận Hựu, Bát Bối Lặc Dận Tự, Thập A Ca Đôn Quận Vương Dận Nga, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ Bối Tử Dận Trinh khởi hành đi tuần du biên ải.
Trừ Hoàng trưởng tử Dận Thì bị giam cầm, Dận Chân chính là Hoàng tử lớn tuổi nhất ở lại kinh thành, đương nhiên đảm nhận công việc giám quốc, hơn nữa địa vị phủ Ung Thân Vương trong triều không hề nhỏ. Có điều cách Dận Chân làm việc vô cùng khiêm tốn, cung kính với Khang Hi và trong ngoài triều đình. Trong Tứ Nghi Đường, không có quần thần tới, nhưng thi thoảng lại thấy tăng lữ, tổ chức một vài buổi giảng đạo tham thiền. Còn mấy buổi tọa đàm chính trị âm thầm chàng cũng rất chăm chỉ tham gia.
Sau khi Dận Tường đi, Vân Yên hỏi Tiểu Thuận Tử thì mới biết, tiểu a ca mới sinh năm ngoái trong phủ Thập Tam mấy ngày nay đổ bệnh, chính là cái ngày trong biệt trang suối nước nóng, Dận Tường không kịp nói rõ đã phải trở về gấp.
Dù là thức ăn hay quần áo, trong Tứ Nghi Đường luôn thay đổi các kiểu, thậm chí cả bồn tắm cũng được thêm sữa tươi theo một phương pháp bí mật, nhưng Vân Yên vẫn không tỏ rõ có thích hay không. Chàng dè dặt muốn đưa nàng ra ngoài cho khuây khỏa, nàng chỉ quay đầu đi không nói gì.
Trong Tứ Nghi Đường, những người hầu hạ đều là tâm phúc, ai cũng biết phu nhân vui còn có ý nghĩa quan trọng hơn cả Tứ gia vui. Lời phu nhân nói phân lượng không hề thua kém gì Tứ gia, thậm chí họ còn không dám sơ suất.
Dận Chân ngoại trừ bận công vụ, tất cả tâm tư chàng đều đặt trong nhà, nghĩ cách để Vân Yên vui vẻ, nghĩ cách để Vân Yên cười, nghĩ cách để Vân Yên nói chuyện với mình nhiều hơn. Chỉ cần ai nói một câu thú vị khiến nàng cười, người ấy có công lao to lớn, nhìn nàng cười tâm trạng Dận Chân cũng thoải mái hơn mấy ngày.
Những ngày này, dù sống thanh tâm quả dục, mỗi đêm chỉ ôm nàng trong lòng, nhưng cũng đủ để chàng hạnh phúc.
Một ngày, Tứ Nghi Đường đón một vị khách tới. Người này vô tình chào hỏi nàng, khiến tim nàng run lên.
Tác giả :
Giản Lan