Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 46: Muốn làm người phụ nữ của đại thần [1]
Edit: Kiri
Tuy nói nghỉ nửa tháng nhưng cũng không khác gì cuộc sống trong thế giới nhiệm vụ, cũng chỉ là dạo phố mua sắm rồi xem phim. Điều khác biệt duy nhất là cảm giác vi diệu trong nội tâm, lúc đi trên đường cảm thấy rất chân thật, chứ không phải thấy bay bổng, cảm giác thân thể và linh hồn bài xích tuy rất nhỏ nhưng vẫn không thể nào bỏ qua.
Cho nên, khi cô quay về công ty, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng hơn bình thường vài phần, lúc nói chuyện với Ngô Xuyên còn cười vui vẻ.
Nhưng, tâm tình tốt đẹp của cô cũng không duy trì được bao lâu.
Diệp Tử tỉnh là vì nóng.
Quạt đã hơi cũ nên phát ra những tiếng kẽo kẹt khó chịu. Nhưng cơ thể này vẫn rất nóng, đưa tay sờ thử thì thấy cả người đẫm mồ hôi, tóc tai ẩm ướt rũ rượi dính vào cổ làm cô hơi ngứa.
Còn không biết có mùi thức ăn thiu hay mốc ở đâu bay đến làm Diệp Tử nhíu mày, ngồi bật dậy, sau đó cô liền thấy không đúng.
Cúi đầu xuống nhìn thì mỡ bụng chất thành một vòng do cô ngồi dậy, làm sơ mi trên người cũng bị hằn vài nếp.
Ngực không nhỏ nhưng lại không đầy đặn mà lại rủ xuống, rất có cảm giác của một bác gái trung tuổi hơn bốn mươi.
Diệp Tử thấy đầu mình đau nhói, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía.
Chỗ cô đang ở thật sự là quá nhỏ hẹp, hai mươi mét vuông mà bày vô số thứ, quần áo tạp chí vứt loạn khắp nơi, vài quyển bút ký xếp cạnh một đống vỏ đồ ăn vặt, còn có vụn khoai tây chiên và gì gì đó vương vãi đầy đất, trên bàn còn có một bát canh chưa đổ.
Thức ăn để qua đêm bị thiu làm mùi khó chịu bay ngập phòng.
“Ngô Xuyên, tiểu thuyết.” Cô cố gắng áp chế cảm xúc bực bội trong lòng.
Ngô Xuyên ở bên kia đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười to không hề có ý tốt. Ánh mắt Diệp Tử ngày càng trầm nhưng lại không cắt đứt vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh ta.
Nhưng cũng may anh ta không cười bao lâu, Diệp Tử nhanh chóng nhận được tiểu thuyết gốc.
Đây là một quyển có bàn tay vàng. Nữ chính là một tác giả viết truyện trên internet, phấn đấu rất nhiều năm nhưng vẫn chỉ là một người vô danh, trong một lần ngoài ý muốn, cô ấy trọng sinh lại vài năm trước, đột nhiên phát hiện mình có khả năng đã gặp qua là không quên được.
Chỉ cần là tiểu thuyết cô ấy từng xem thì nhắm mắt lại sẽ hiện lên trong đầu không sai một chữ.
Nội dung tiếp theo càng đơn giản, Chung Điểm và Lục Giang đều đột nhiên xuất hiện một tác giả mới, nội dung mới mẻ, văn phong mạch lạc lại biến hóa khôn lường, tiểu thuyết của hai người này vừa đăng đã được lượt truy cập nghịch thiên, khai tông lập phái rồi dẫn đến hàng loạt kịch tích. Sau khi vô số vật hy sinh tìm đường chết đến khiêu khích, trải qua nhiều hồi vu oan, thân phận của nữ chính bị bại lộ, mọi người phát hiện đại thần mới của Chung Điểm và Lục Giang lại là cùng một người, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, kiều diễm động lòng người. Tin tức này vừa lộ ra liền đứng đầu giới văn học mạng một thời gian, làm độ nổi tiếng của cô ấy càng tăng.
Diệp Tử xem mãi mới thấy đất diễn của nam chính, thật sự là ít đến đáng thương.
Kỳ Tích —— nhân vật cấp đại thần của Chung Điểm, từ khi ra mắt chưa từng ngừng đăng chương mới, cũng chưa từng đăng sớm chương mới, mặc kệ các người ầm ĩ ngất trời ở khu bình luận, vị đại thần này luôn đăng chương mới vào ngày thứ ba đến ngày thứ sáu. Hơn nữa, truyện của anh không có nữ chính, không phải chỉ có đánh quái thăng cấp, cũng có tình anh em gia đình cảm động lòng người, nhưng…. nhưng không bao giờ có tình cảm với nữ chính.
Đến tận khi biết nữ chính.
Bọn họ quen biết trên mạng qua biên tập, chậm rãi sinh ra hảo cảm, gặp mặt lần đầu tiên tại cuộc họp hàng năm của Chung Điểm, sau đó thuận lợi phát triển ra ngoài đời thực. Vì là bộ truyện trong sáng nhẹ nhàng về văn học nên chuyện tình cảm của họ trong đây cũng không nhiều.
Diệp Tử xem bản gốc xong cau mày hỏi: “Trong truyện có nữ phụ à? Rốt cuộc tớ xuyên vào ai?”
Ngô Xuyên rất là vô tội: “Sao tớ biết được? Chắc là ai đó từng khiêu khích nữ chính?”
Diệp Tử mệt mỏi nhắm hai mắt lại hít sâu mấy hơi rồi xem kỹ lại trí nhớ vụn vặt của thân thể này, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật mình xuyên vào một người béo phì. Cô sờ dưới gối tìm di động rồi lấy di động soi sáng đi bật đèn.
Cô rất muốn biết diện mạo của mình bây giờ, ít ra béo có thể giảm, xấu cũng có thể trang điểm. Thật xin lỗi, cô chưa bao giờ tin rằng trên thế giới này có người đàn ông nào chỉ nhìn tâm hồn không nhìn mặt, diện mạo đẹp luôn luôn là lợi khí công lược nam chính tốt nhất, có nữ chính ở đây nên cô không muốn bỏ qua lợi khí này chút nào.
Cô vừa tìm gương vừa dọn dẹp căn phòng, nhưng cuối cùng cô lật tung cả phòng tắm cũng không thấy một mảnh kính nào chứ đừng nói là gương.
Cô đành phải tự soi vào màn hình điện thoại, hai mắt to tròn và làn da trắng nõn mịn màng, coi như là được hai ưu điểm.
Phía chân trời đã ẩn ẩn có chút ánh sáng.
Diệp Tử mệt mỏi day day mi tâm, nhìn ngón tay mập mạp kia cô lại không nhịn được mà thở dài.
Trên người đã sớm dính dính khó chịu, cô nhanh chóng đi tắm thay quần áo rồi mở máy tính. Dựa theo trí nhớ của thân thể này thì từ nhỏ đã sống khốn khó, ngày nhỏ đến cái yếm cũng không mua nổi, không có kiến thức, không có cuộc sống sung sướng, thậm chí cũng không có thành tích học tập tốt là thứ duy nhất một đứa trẻ nhà nghèo có thể khoe. Nhưng lại rất có hứng thú với văn học, có lẽ do hiện thực quá tàn nhẫn nên sau khi tiếp xúc với internet liền trầm mê trong đó, rồi mơ mộng được làm đại thần. Sống cuộc sống như trốn tránh, tốt nghiệp xong cũng không dám về quê mà thuê một căn phòng rồi bắt đầu viết văn.
Diệp Tử mở trang Lục Giang ra, đăng nhập tài khoản của nguyên chủ, xem lại lịch sử một chút thì thấy nguyên chủ viết sắp ba năm mà mới được hơn một ngàn điểm.
Không có tâm tình xem xét nhiều nên Diệp Tử tìm bút danh của nữ chính trước, sau đó mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ít ra bây giờ giới tác giả cũng chưa bị cô ta đảo đến long trời lở đất.
Diệp Tử đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, thản nhiên cười một cái. Nữ chính có bàn tay vàng, cô cũng không kém. Đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy, mỗi thế giới đều là một quyển tiểu thuyết tuyệt hảo, giờ chỉ cần tùy tiện nghĩ cô cũng viết được.
Nếu không nghĩ ra được thì kêu Ngô Xuyên một tiếng, trong kho của anh ta có không ít các loại tiểu thuyết đâu.
Mà muốn tiếp cận nam chính thì sang Chung Điểm phát triển có vẻ ổn hơn.
Tính cách cô vốn quyết đoán, sau khi xác định liền trực tiếp đi đăng ký tài khoản bên Chung Điểm. Quy trình đăng ký bên Chung Điểm không giống Lục Giang, công việc của biên tập và biên tập viên không chung nhau, sau khi đồng ý đăng ký biên tập mới cho bạn số QQ của biên tập viên, mà bạn được phân phối đến vị biên tập nào thì phải xem số đuôi của bạn.
Vì thế, để có thể cùng làm việc dưới tay biên tập của Kì Tích, Diệp Tử phải xin ba số tác giả mới dừng lại.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ trong đầu rồi chọn ra bảy tám quyển hợp với văn phong Chung Điểm. Số lượng từ ít nhất cũng phải mấy trăm vạn thậm chí hơn một ngàn vạn, mỗi bản cũng phải đăng được tầm một hai năm, cũng đủ chống đến lúc cô tiến công chiếm đóng nam chính xong.
Cô đã đọc không ít tiểu thuyết, vì công việc nên khẩu vị cũng coi như là tạp nhưng không kém. Diệp Tử suy ngẫm một lát rồi chọn một quyển khá dài —— Thánh chủ bất bại.
Tuy rằng bản tiểu thuyết hoàn chỉnh đã nằm trong đầu cô nhưng gõ vào máy cũng mất kha khá thời gian. Tốc độ gõ chữ của cô không chậm lại không cần suy nghĩ nên mới một giờ đã được hơn năm nghìn chữ, chia làm hai chương, đợi đến tối đông người thì sẽ đăng.
Làm xong mọi chuyện Diệp Tử đứng dậy vươn vai, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, ít nhất phải giảm được cân trước khi nữ chính trọng sinh.
Trong các thế giới khác cô là loại người ăn bao nhiêu cũng không béo nên thật sự chưa từng thử cảm giác giảm béo. Nhưng cô cũng không đặc biệt thích ăn gì nên miệng mình vẫn quản được.
Thân thể này cũng không tốt lắm, chạy chưa được mười lăm phút đã thở hổn hển, cô đành phải giảm tốc độ nhưng không định từ bỏ, cố lắm mới kiên trì được một tiếng, quần áo đã sớm sũng mồ hôi, ẩm ướt dính vào người khiến cô thấy rất khó chịu.
Sau khi tắm rửa cô mới cảm thấy mệt mỏi, thay ra giường đã bẩn, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Kiri: tớ là tớ không hiểu vụ diễn đàn văn học bên Trung lắm nên tớ cứ chém bừa thôi nhé hì hì
Tuy nói nghỉ nửa tháng nhưng cũng không khác gì cuộc sống trong thế giới nhiệm vụ, cũng chỉ là dạo phố mua sắm rồi xem phim. Điều khác biệt duy nhất là cảm giác vi diệu trong nội tâm, lúc đi trên đường cảm thấy rất chân thật, chứ không phải thấy bay bổng, cảm giác thân thể và linh hồn bài xích tuy rất nhỏ nhưng vẫn không thể nào bỏ qua.
Cho nên, khi cô quay về công ty, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng hơn bình thường vài phần, lúc nói chuyện với Ngô Xuyên còn cười vui vẻ.
Nhưng, tâm tình tốt đẹp của cô cũng không duy trì được bao lâu.
Diệp Tử tỉnh là vì nóng.
Quạt đã hơi cũ nên phát ra những tiếng kẽo kẹt khó chịu. Nhưng cơ thể này vẫn rất nóng, đưa tay sờ thử thì thấy cả người đẫm mồ hôi, tóc tai ẩm ướt rũ rượi dính vào cổ làm cô hơi ngứa.
Còn không biết có mùi thức ăn thiu hay mốc ở đâu bay đến làm Diệp Tử nhíu mày, ngồi bật dậy, sau đó cô liền thấy không đúng.
Cúi đầu xuống nhìn thì mỡ bụng chất thành một vòng do cô ngồi dậy, làm sơ mi trên người cũng bị hằn vài nếp.
Ngực không nhỏ nhưng lại không đầy đặn mà lại rủ xuống, rất có cảm giác của một bác gái trung tuổi hơn bốn mươi.
Diệp Tử thấy đầu mình đau nhói, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía.
Chỗ cô đang ở thật sự là quá nhỏ hẹp, hai mươi mét vuông mà bày vô số thứ, quần áo tạp chí vứt loạn khắp nơi, vài quyển bút ký xếp cạnh một đống vỏ đồ ăn vặt, còn có vụn khoai tây chiên và gì gì đó vương vãi đầy đất, trên bàn còn có một bát canh chưa đổ.
Thức ăn để qua đêm bị thiu làm mùi khó chịu bay ngập phòng.
“Ngô Xuyên, tiểu thuyết.” Cô cố gắng áp chế cảm xúc bực bội trong lòng.
Ngô Xuyên ở bên kia đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười to không hề có ý tốt. Ánh mắt Diệp Tử ngày càng trầm nhưng lại không cắt đứt vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh ta.
Nhưng cũng may anh ta không cười bao lâu, Diệp Tử nhanh chóng nhận được tiểu thuyết gốc.
Đây là một quyển có bàn tay vàng. Nữ chính là một tác giả viết truyện trên internet, phấn đấu rất nhiều năm nhưng vẫn chỉ là một người vô danh, trong một lần ngoài ý muốn, cô ấy trọng sinh lại vài năm trước, đột nhiên phát hiện mình có khả năng đã gặp qua là không quên được.
Chỉ cần là tiểu thuyết cô ấy từng xem thì nhắm mắt lại sẽ hiện lên trong đầu không sai một chữ.
Nội dung tiếp theo càng đơn giản, Chung Điểm và Lục Giang đều đột nhiên xuất hiện một tác giả mới, nội dung mới mẻ, văn phong mạch lạc lại biến hóa khôn lường, tiểu thuyết của hai người này vừa đăng đã được lượt truy cập nghịch thiên, khai tông lập phái rồi dẫn đến hàng loạt kịch tích. Sau khi vô số vật hy sinh tìm đường chết đến khiêu khích, trải qua nhiều hồi vu oan, thân phận của nữ chính bị bại lộ, mọi người phát hiện đại thần mới của Chung Điểm và Lục Giang lại là cùng một người, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, kiều diễm động lòng người. Tin tức này vừa lộ ra liền đứng đầu giới văn học mạng một thời gian, làm độ nổi tiếng của cô ấy càng tăng.
Diệp Tử xem mãi mới thấy đất diễn của nam chính, thật sự là ít đến đáng thương.
Kỳ Tích —— nhân vật cấp đại thần của Chung Điểm, từ khi ra mắt chưa từng ngừng đăng chương mới, cũng chưa từng đăng sớm chương mới, mặc kệ các người ầm ĩ ngất trời ở khu bình luận, vị đại thần này luôn đăng chương mới vào ngày thứ ba đến ngày thứ sáu. Hơn nữa, truyện của anh không có nữ chính, không phải chỉ có đánh quái thăng cấp, cũng có tình anh em gia đình cảm động lòng người, nhưng…. nhưng không bao giờ có tình cảm với nữ chính.
Đến tận khi biết nữ chính.
Bọn họ quen biết trên mạng qua biên tập, chậm rãi sinh ra hảo cảm, gặp mặt lần đầu tiên tại cuộc họp hàng năm của Chung Điểm, sau đó thuận lợi phát triển ra ngoài đời thực. Vì là bộ truyện trong sáng nhẹ nhàng về văn học nên chuyện tình cảm của họ trong đây cũng không nhiều.
Diệp Tử xem bản gốc xong cau mày hỏi: “Trong truyện có nữ phụ à? Rốt cuộc tớ xuyên vào ai?”
Ngô Xuyên rất là vô tội: “Sao tớ biết được? Chắc là ai đó từng khiêu khích nữ chính?”
Diệp Tử mệt mỏi nhắm hai mắt lại hít sâu mấy hơi rồi xem kỹ lại trí nhớ vụn vặt của thân thể này, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật mình xuyên vào một người béo phì. Cô sờ dưới gối tìm di động rồi lấy di động soi sáng đi bật đèn.
Cô rất muốn biết diện mạo của mình bây giờ, ít ra béo có thể giảm, xấu cũng có thể trang điểm. Thật xin lỗi, cô chưa bao giờ tin rằng trên thế giới này có người đàn ông nào chỉ nhìn tâm hồn không nhìn mặt, diện mạo đẹp luôn luôn là lợi khí công lược nam chính tốt nhất, có nữ chính ở đây nên cô không muốn bỏ qua lợi khí này chút nào.
Cô vừa tìm gương vừa dọn dẹp căn phòng, nhưng cuối cùng cô lật tung cả phòng tắm cũng không thấy một mảnh kính nào chứ đừng nói là gương.
Cô đành phải tự soi vào màn hình điện thoại, hai mắt to tròn và làn da trắng nõn mịn màng, coi như là được hai ưu điểm.
Phía chân trời đã ẩn ẩn có chút ánh sáng.
Diệp Tử mệt mỏi day day mi tâm, nhìn ngón tay mập mạp kia cô lại không nhịn được mà thở dài.
Trên người đã sớm dính dính khó chịu, cô nhanh chóng đi tắm thay quần áo rồi mở máy tính. Dựa theo trí nhớ của thân thể này thì từ nhỏ đã sống khốn khó, ngày nhỏ đến cái yếm cũng không mua nổi, không có kiến thức, không có cuộc sống sung sướng, thậm chí cũng không có thành tích học tập tốt là thứ duy nhất một đứa trẻ nhà nghèo có thể khoe. Nhưng lại rất có hứng thú với văn học, có lẽ do hiện thực quá tàn nhẫn nên sau khi tiếp xúc với internet liền trầm mê trong đó, rồi mơ mộng được làm đại thần. Sống cuộc sống như trốn tránh, tốt nghiệp xong cũng không dám về quê mà thuê một căn phòng rồi bắt đầu viết văn.
Diệp Tử mở trang Lục Giang ra, đăng nhập tài khoản của nguyên chủ, xem lại lịch sử một chút thì thấy nguyên chủ viết sắp ba năm mà mới được hơn một ngàn điểm.
Không có tâm tình xem xét nhiều nên Diệp Tử tìm bút danh của nữ chính trước, sau đó mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ít ra bây giờ giới tác giả cũng chưa bị cô ta đảo đến long trời lở đất.
Diệp Tử đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, thản nhiên cười một cái. Nữ chính có bàn tay vàng, cô cũng không kém. Đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy, mỗi thế giới đều là một quyển tiểu thuyết tuyệt hảo, giờ chỉ cần tùy tiện nghĩ cô cũng viết được.
Nếu không nghĩ ra được thì kêu Ngô Xuyên một tiếng, trong kho của anh ta có không ít các loại tiểu thuyết đâu.
Mà muốn tiếp cận nam chính thì sang Chung Điểm phát triển có vẻ ổn hơn.
Tính cách cô vốn quyết đoán, sau khi xác định liền trực tiếp đi đăng ký tài khoản bên Chung Điểm. Quy trình đăng ký bên Chung Điểm không giống Lục Giang, công việc của biên tập và biên tập viên không chung nhau, sau khi đồng ý đăng ký biên tập mới cho bạn số QQ của biên tập viên, mà bạn được phân phối đến vị biên tập nào thì phải xem số đuôi của bạn.
Vì thế, để có thể cùng làm việc dưới tay biên tập của Kì Tích, Diệp Tử phải xin ba số tác giả mới dừng lại.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ trong đầu rồi chọn ra bảy tám quyển hợp với văn phong Chung Điểm. Số lượng từ ít nhất cũng phải mấy trăm vạn thậm chí hơn một ngàn vạn, mỗi bản cũng phải đăng được tầm một hai năm, cũng đủ chống đến lúc cô tiến công chiếm đóng nam chính xong.
Cô đã đọc không ít tiểu thuyết, vì công việc nên khẩu vị cũng coi như là tạp nhưng không kém. Diệp Tử suy ngẫm một lát rồi chọn một quyển khá dài —— Thánh chủ bất bại.
Tuy rằng bản tiểu thuyết hoàn chỉnh đã nằm trong đầu cô nhưng gõ vào máy cũng mất kha khá thời gian. Tốc độ gõ chữ của cô không chậm lại không cần suy nghĩ nên mới một giờ đã được hơn năm nghìn chữ, chia làm hai chương, đợi đến tối đông người thì sẽ đăng.
Làm xong mọi chuyện Diệp Tử đứng dậy vươn vai, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, ít nhất phải giảm được cân trước khi nữ chính trọng sinh.
Trong các thế giới khác cô là loại người ăn bao nhiêu cũng không béo nên thật sự chưa từng thử cảm giác giảm béo. Nhưng cô cũng không đặc biệt thích ăn gì nên miệng mình vẫn quản được.
Thân thể này cũng không tốt lắm, chạy chưa được mười lăm phút đã thở hổn hển, cô đành phải giảm tốc độ nhưng không định từ bỏ, cố lắm mới kiên trì được một tiếng, quần áo đã sớm sũng mồ hôi, ẩm ướt dính vào người khiến cô thấy rất khó chịu.
Sau khi tắm rửa cô mới cảm thấy mệt mỏi, thay ra giường đã bẩn, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Kiri: tớ là tớ không hiểu vụ diễn đàn văn học bên Trung lắm nên tớ cứ chém bừa thôi nhé hì hì
Tác giả :
Thuần Bạch Xuẩn Bạch