Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 94: Tôi không cố ý
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi vào công ty, không để ý đến anh mắt mắt kinh ngạc của người xung quanh, trực tiếp đi vào thanh máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.
"Hàn, thả em xuống đi. Rất nhiều người đang nhìn đó." Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, cô thực không thích người khác nhìn chằm chằm vào mình, loại ánh mắt này như muốn xuyên thẳng vào cô để giết chết cô.
Nghĩ lại, tất cả đều do người đàn ông này, không có việc gì thì lớn lên đẹp trai như vậy để làm chi.
"Bảo bối, ngoại hình đẹp trai không phải do anh quyết định. Cái này không thể trách anh, người em nên trách là mẹ anh." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt lên tiếng, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng." Phác Cận Huệ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn đi tới, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng khi tầm mắt dịch chuyển về phía Hạ Du Huyên đang dựa cả người vào lồng ngực người đàn ông, trong phút chốc ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan.
Lãnh Liệt Hàn đương nhiên nhìn thấy, thế nhưng không có nói gì.
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhảy xuống, kéo cổ Lãnh Liệt Hàn hôn lên môi anh "Hàn, thật ngọt."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tùy ý Hạ Du Huyên ôm cánh tay mình, đi vào phòng làm việc.
Sau khi bóng lưng hai người biến mất, khuôn mặt Phác Cận Huệ lộ ra vẻ hung ác "Con tiện nhân chết tiết, mày chờ đấy." (Ứ biết ai mới là tiện nhân hàng thật giá thật http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif)
Trong văn phòng
Hạ Du Huyên khó chịu đặt mông ngồi xuống sofa, người đàn ông bị vứt bỏ ở cửa tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đi đến, sủng nịnh vuốt vuốt cánh mũi cô "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Nhìn thấy cô ta em rất khó chịu." Rầu rĩ đáp thành tiếng.
"Ai? Anh giúp bảo bối xử lý người đó?" Lãnh Liệt Hàn biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Du Huyên biết, Lãnh Liệt Hàn giữ người phụ nữ đó lại đương nhiên là có chỗ hữu dụng, thế nhưng. . . Cô thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy Phác Cận Huệ, lần nào cũng cảm thấy giống như cô ta đoạt mất thứ gì đó của cô.
Lãnh Liệt Hàn không phải đồ vật, lại càng không phải của Phác Cận Huệ! Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô ta luôn luôn không biết xấu hổ bày ra bộ dàng cao ngạo khinh thường cô?
Hạ Du Huyên tức giận liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, vừa vặn, Phác Cận Huệ cầm tài liệu đi vào.
Khom lưng, làm lộ ra khe rãnh sâu hút, thậm chí là cả. . . . nhũ. . . ( ⊙⊙ ) !
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý, anh vẫn luôn sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên, điều này càng làm cho Phác Cận Huệ hận Hạ Du Huyên đến tận xương tận tủy.
Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ, đứng dậy. . .
"Ai nha. . ." Cực kỳ 'không cẩn thận' bổ nhào về phía Phác Cận Huệ.
'Xoẹt' một tiếng, chiếc áo sơmi của Phác Cận Huệ bị xé rách, làm lộ ra bộ phận no đủ bên dưới bra màu đen.
"A. . ." Phác Cận Huệ thét lên chói tai.
Hạ Du Huyên tỏ ra vô cùng sửng sốt, sau đó che hai mắt Lãnh Liệt Hàn lại "Hàn, anh không thể nhìn a. . . Cái này thiếu nhi không nên xem, nhìn vào sẽ bị đau mắt hột."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhưng không gỡ bàn tay nhỏ bé đang che mắt mình xuống, bàn tay to lớn dựa theo cảm giác chuẩn xác ôm chầm lấy cô nhóc trước mặt "Bảo bối, anh chỉ nhìn em."
Những lời nói này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, coi như không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Phác Cận Huệ đang đứng bên cạnh "Đáng ghét, làm sao anh có thể nói như vậy trước mặt người ngoài?"
Phác Cận Huệ không biết làm thế nào để che ngực mình lại "Cô. . .Cô. . ."
"Hix. . . thực xin lỗi a, thư ký Phác, tôi thật sự không phải cố ý. Cô cũng biết, nền nhà ở đây rất trơn mà."
Lời Hạ Du Huyên nói quả thật chính xác, nền nhà trong văn phòng của Lãnh Liệt Hàn được làm bằng đá cẩm thạch, cực kỳ nhẵn bóng, bình thường phải đi rất cẩn thận.
"Hàn, thả em xuống đi. Rất nhiều người đang nhìn đó." Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, cô thực không thích người khác nhìn chằm chằm vào mình, loại ánh mắt này như muốn xuyên thẳng vào cô để giết chết cô.
Nghĩ lại, tất cả đều do người đàn ông này, không có việc gì thì lớn lên đẹp trai như vậy để làm chi.
"Bảo bối, ngoại hình đẹp trai không phải do anh quyết định. Cái này không thể trách anh, người em nên trách là mẹ anh." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt lên tiếng, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng." Phác Cận Huệ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn đi tới, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng khi tầm mắt dịch chuyển về phía Hạ Du Huyên đang dựa cả người vào lồng ngực người đàn ông, trong phút chốc ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan.
Lãnh Liệt Hàn đương nhiên nhìn thấy, thế nhưng không có nói gì.
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhảy xuống, kéo cổ Lãnh Liệt Hàn hôn lên môi anh "Hàn, thật ngọt."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tùy ý Hạ Du Huyên ôm cánh tay mình, đi vào phòng làm việc.
Sau khi bóng lưng hai người biến mất, khuôn mặt Phác Cận Huệ lộ ra vẻ hung ác "Con tiện nhân chết tiết, mày chờ đấy." (Ứ biết ai mới là tiện nhân hàng thật giá thật http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif)
Trong văn phòng
Hạ Du Huyên khó chịu đặt mông ngồi xuống sofa, người đàn ông bị vứt bỏ ở cửa tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đi đến, sủng nịnh vuốt vuốt cánh mũi cô "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Nhìn thấy cô ta em rất khó chịu." Rầu rĩ đáp thành tiếng.
"Ai? Anh giúp bảo bối xử lý người đó?" Lãnh Liệt Hàn biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Du Huyên biết, Lãnh Liệt Hàn giữ người phụ nữ đó lại đương nhiên là có chỗ hữu dụng, thế nhưng. . . Cô thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy Phác Cận Huệ, lần nào cũng cảm thấy giống như cô ta đoạt mất thứ gì đó của cô.
Lãnh Liệt Hàn không phải đồ vật, lại càng không phải của Phác Cận Huệ! Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô ta luôn luôn không biết xấu hổ bày ra bộ dàng cao ngạo khinh thường cô?
Hạ Du Huyên tức giận liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, vừa vặn, Phác Cận Huệ cầm tài liệu đi vào.
Khom lưng, làm lộ ra khe rãnh sâu hút, thậm chí là cả. . . . nhũ. . . ( ⊙⊙ ) !
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý, anh vẫn luôn sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên, điều này càng làm cho Phác Cận Huệ hận Hạ Du Huyên đến tận xương tận tủy.
Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ, đứng dậy. . .
"Ai nha. . ." Cực kỳ 'không cẩn thận' bổ nhào về phía Phác Cận Huệ.
'Xoẹt' một tiếng, chiếc áo sơmi của Phác Cận Huệ bị xé rách, làm lộ ra bộ phận no đủ bên dưới bra màu đen.
"A. . ." Phác Cận Huệ thét lên chói tai.
Hạ Du Huyên tỏ ra vô cùng sửng sốt, sau đó che hai mắt Lãnh Liệt Hàn lại "Hàn, anh không thể nhìn a. . . Cái này thiếu nhi không nên xem, nhìn vào sẽ bị đau mắt hột."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhưng không gỡ bàn tay nhỏ bé đang che mắt mình xuống, bàn tay to lớn dựa theo cảm giác chuẩn xác ôm chầm lấy cô nhóc trước mặt "Bảo bối, anh chỉ nhìn em."
Những lời nói này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, coi như không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Phác Cận Huệ đang đứng bên cạnh "Đáng ghét, làm sao anh có thể nói như vậy trước mặt người ngoài?"
Phác Cận Huệ không biết làm thế nào để che ngực mình lại "Cô. . .Cô. . ."
"Hix. . . thực xin lỗi a, thư ký Phác, tôi thật sự không phải cố ý. Cô cũng biết, nền nhà ở đây rất trơn mà."
Lời Hạ Du Huyên nói quả thật chính xác, nền nhà trong văn phòng của Lãnh Liệt Hàn được làm bằng đá cẩm thạch, cực kỳ nhẵn bóng, bình thường phải đi rất cẩn thận.
Tác giả :
Băng Đồng M